Chương 5
Kiếp thứ hai - 1
Clank! Tiếng sứ va chạm nhau dội vào tai ta. Đó là cách cuộc sống thứ hai của ta bắt đầu.
"Có chuyện gì sao? Ilya."
Soleil nhìn theo hướng của ta. Trong đầu, ký ức từ cuộc đời trước đang vụt qua. Ta cảm thấy như mình sắp ngất. Trước mắt ta là đích xác cái bàn trắng ấy. Các đồ trà được chuẩn bị cho ngày hôm đó là những đồ sứ trắng được trang trí với những bông hoa nhỏ rải rác bằng các thiết kế đáng yêu. Ta đã đặt hàng nó từ một thương gia thường bán những đồ mà em gái ta thích. Lá trà đen đã được chuẩn bị cho Soleil, người luôn thích mùi hương ấy, một số loại bánh mới được làm riêng cho Solei, người không thích đồ ngọt và Silvia, người thích chúng. Bỏ qua lời của mẹ ta rằng hãy để việc chuẩn bị cho người giúp việc, ta đã tự mình thu xếp nó. Nếu không tự mình làm tất cả, ta sẽ không thể bình tĩnh lại.
Trước khi đến bữa tiệc trà này, trước khi đến thời khắc này, em gái ta vẫn là 'Silvia dễ thương, đáng yêu của ta'. Không thể nhầm lẫn được Soleil là vị hôn phu của ta, người duy nhất trân trọng ta. Vì lợi ích của họ, đã đánh bóng từng chi tiết để biến bữa tiệc trà này thành một sự kiện thú vị. Chuẩn bị trước, truyền chỉ thị, và lên kế hoạch để hai người có thể dành thời gian trong tâm trạng thoải mái. Vì vậy, ta đã nghĩ rằng mọi điều và mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Cho đến lúc hai người họ gặp nhau.
Khu vườn, niềm tự hào của mẹ ta, nơi những bông hoa hồng được chọn giống cẩn thận đang nở rộ và là nơi tổ chức tiệc trà mỗi lần mời khách. Thế nên lần này cũng vậy. Bởi vì ta đã nghĩ bằng cách làm như này, không có gì có thể sai lệch. Chuẩn bị bộ đồ ăn, phủ lên tấm vải, để người giúp việc đặt trà và bánh ngọt. Ở nơi đó, ta đợi em gái và vị hôn phu của mình. Khi đang trò chuyện vui vẻ với chồng sắp cưới của ta, người đã xuất hiện đầu tiên, ta đợi em gái mình đến.
Đứa trẻ đó đã cười và nói rằng em cảm thấy thật tuyệt vào sáng nay. Nên chắc chắn em sẽ tham dự bữa tiệc trà mà không phạm phải lỗi gì. Tạ ơn Chúa, ta đang nghĩ rằng mình muốn giới thiệu càng sớm càng tốt đứa em gái dễ thương của ta với vị hôn phu mà ta tự hào.
Và, khi đang nói chuyện thường nhật với vị hôn phu, ta nghe thấy tiếng bước chân của ai đó bước trên bãi cỏ. 'Ah, em gái của ta đã tới', ta nghĩ và ngẩng đầu lên. Đột nhiên, khi tầm nhìn của ta hướng xuống vị hôn phu, người đang ngồi bên cạnh, ngài ấy có biểu hiện của một người đang ngơ ngác. Dáng vẻ hoàn hảo, tông giọng chuẩn mực trở nên có chút gì đó ngây ngốc như thể đang mang một cảm xúc lạ. Nhìn thấy vậy, lồng ngực ta thắt lại.
.....Ahh, lại lần nữa.
Ai đó đang thì thầm trong đầu ta. Trong một khoảnh khắc, hơi thở ta ngưng đọng.
........Lần này cũng vậy, nó lại xảy ra.
Rất rõ ràng, giọng nói mà ta biết, đã nói thế.
Cầm theo một bông hồng nhạt mà mẹ ta đặt rất nhiều tâm huyết để nuôi, Silvia bước tới phía chúng ta. Chiếc váy màu be gần như trắng rất hợp với làn da trắng sáng của em.Mái tóc bạc buộc lỏng lẻo tung bay trong gió, sự xuất hiện của em ấy tựa như hình ảnh của thiên sứ được thấy trong nhà thờ. Ta biết rằng khuôn mặt ta đang cắt không còn giọt máu. Để chặn tầm nhìn, ta nhắm lại đôi mắt đang mở to ấy, những ký ức về cuộc sống đầu tiên của ta tràn về. Bàn tay run rẩy đánh rơi chiếc chén ta đang giữ trên đĩa đựng tạo ra tiếng loảng xoảng.
"Em sao thế? Ilya.'
Khi nhận ra, Soleil, người đáng lẽ ngồi bên cạnh ta đã đứng dậy. Bên cạnh ngài là Silvia đang đứng đó. Ta có thể thấy các hình bóng chồng chéo lên nhau. Trước đây, ta đã thấy hai người đứng cạnh nhau như thế này. Vâng, một lần, trong kiếp trước của mình. Thời điểm đó, mọi thứ lặp lại trong chớp mắt, ký ức về cuộc đời đã mất trước đây được trở về. Ta kìm nén tiếng hét sắp thoát ra khỏi môi bằng cả hai tay.
Rằng ta vẫn có thể không đánh mất bản thân mình, ta nghĩ có lẽ là do sự liên kết của ta với Soleil. Ta chưa bao giờ quên thất bại tại bữa tiệc trà đầu tiên đó. Vì lẽ đó, đâu đó trong tâm trí rối bời của mình, ta của quá khứ cảnh cáo rằng bản thân nhất định không thể lặp lại lỗi lầm này. Ta phải mỉm cười. Đó là những gì ta nghĩ ngay lập tức. Hãy chống đỡ nó bằng một nụ cười. Ta phải tha thứ cho hai người họ đang nhìn say đắm vào nhau.
Khi đứng dậy trong một cơn bối rối, ta đã va vào bàn, bộ đồ ăn trên đó phát ra âm thanh mãnh liệt kì lạ.
"Có chuyện gì thế? Thật không giống em." Soleil nói trong khi cười gượng.
Ta nhận ra đôi chân mình đang run rẩy dưới làn váy.
"Xin lỗi."
Khi ta cười, Soleil cũng đáp lại một nụ cười và ngài nhẹ nhàng, tự nhiên vuốt lưng ta. Nhận được cử chỉ đó như an ủi, ta gần như bật ra tiếng khóc bất chấp chính mình. Hình bóng người đã gọi ta là kẻ giết người, đã có những lời căm thù nói rằng ngài sẽ không bao giờ tha thứ cho ta, hiện tại không có ở đây.
Ta nghĩ rằng ta đã được trao một cơ hội. Vị thần đó đã cho ta cơ hội làm lại cuộc đời. Vị thần đó đã đứng về phía ta, người đã gặp một kết cục đau buồn vì những lời buộc tội sai lầm.
"Soleil-sama, đây là em gái ta. Silvia"
Mỉm cười, ta làm vẻ mặt khá tự nhiên. Khi được sinh ra như một quý tộc, bạn sẽ có thể dễ dàng dán biểu cảm như vậy lên khuôn mặt của bản thân. Nhìn thấy ta như thế, Soleil cũng nở một nụ cười. Đôi mắt ngài nhìn ta, đúng như dự đoán, không một chút cảm xúc nào. Nhưng ít nhất, không có màu sắc của sự khinh miệt.
"Rất hân hạnh được gặp anh, anh trai."
Soleil chuyển tầm nhìn từ ta sang Silvia. Trong một khoảnh khắc, ánh sáng trong mắt họ vụt qua. Khi nhìn cảnh này, ta kìm nén trái tim đập thình thịch bên trong chiếc đầm. Trong đôi mắt giống như một lớp băng mỏng ấy, một màu sắc khác với thường lệ đã lóe lên rồi biến mất. Ta chắc chắn đã nhìn thấy nó.
"Hân hạnh được gặp mặt, em gái. Có phải quá sớm để gọi tôi là 'anh trai' không?
Ah, ra vậy. Nếu ta bình tĩnh tiếp tục phục vụ bữa tiệc trà với tư cách chủ trì, liệu lần này nó sẽ diễn ra êm đẹp? Sự ồn ào của việc xáo trộn xảy ra trong lần trước không tồn tại, chỉ có một làn gió nhẹ nhàng và êm dịu thổi qua.
Được rồi, ổn cả thôi. Ta có thể làm được. Ta sẽ không bước đi cùng một con đường như lần trước. Nó sẽ không như trước, không bao giờ, nó sẽ không theo lối đó.
Soleil bất động nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Silvia, người đang hạ thấp mắt và nói với vẻ mặt dịu dàng rằng cơ thể em không khỏe lắm. Ta nhận thấy những ngón tay di chuyển ấy đột ngột khựng lại. Ta chắc chắn ngài muốn chạm vào em gái ta. Ngài ta khao khát sự mỏng manh đó. Những ngón tay chạm vào ta không chút do dự lại sợ chạm vào em gái ta. Tựa như một thanh âm thuyết phục bản thân ngài rằng 'tôi muốn chạm vào nó nhưng tôi không thể' đang vang vọng.
'Không được. Cô không được mất bình tĩnh.' Ta của kiếp trước cảnh báo như vậy. Trong khi bắt đầu một cuộc trò chuyện rắc rối với Soleil và Silvia, ta đã thuyết phục cả đầu óc và trái tim của mình bằng cách lặp lại vô số lần ‘Ta hiểu, nó không sao cả.' 'Ta không muốn bị ghét bởi Soleil. Ta không muốn ngài căm thù ta.' Ngay cả khi ta buộc trở về tình huống không thể sửa chữa do hành vi của mình cho tới giờ, ít nhất ta cũng phải tránh bị ghét. Xét cho cùng, ta biết mọi nguy cơ có thể xảy ra kể từ lúc này. Tất cả những gì ta phải làm là sửa chữa những sai lầm để mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Đây có phải là một điều đơn giản để làm? Giống như cách ta làm bây giờ trong bữa tiệc trà này, ta chắc chắn có thể quản lý nó tốt.
Cuộc đời thứ hai của ta, như thế này, bắt đầu đi lại con đường mòn của cuộc đời đầu tiên.
Điều gì sẽ khiến Soleil cảm thấy khó chịu nếu nói ra, điều gì sẽ dẫn đến thất bại nếu được thực hiện, tất cả những điều trong quá khứ ta đã có thể nhìn thấy, rất rõ ràng. Thay vì nói ta nhớ rất rõ về kiếp trước của mình, nói đúng hơn là ta biết rõ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trước khi mọi thứ bắt đầu, những sự cố sẽ xảy ra kể từ bây giờ đã được tái hiện trước mắt ta. Vì vậy, ta đã chọn những khả năng thay thế sẽ dẫn đến một cuộc sống hạnh phúc hơn so với kiếp trước. Rất đơn giản. Ta chỉ phải đi theo con đường ngược lại lần trước.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, vẫn có những sự kiện bất kể thế nào, mọi thứ sẽ không đi theo chính xác mà ta mong muốn. Ví dụ, ở một thị trấn mà ta không biết, họ tình cờ gặp nhau. Hay lần đó khi Soleil đến thăm Silvia, người đang nằm trên giường vì căn bệnh của em. Có một thực tế là, trước khi ta biết được, Silvia đã làm quen với bạn của Soleil. Vì lẽ đó, có những sự cố ta không thể tham gia và không thể sửa chữa theo cách mà ta muốn. Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào một dòng chảy lớn mà ta không thể cản lại mang tên SỐ PHẬN.
Nói một cách khác, bất kể ta làm gì, ta cũng không thể ngăn cản hai người đó yêu nhau.
Nếu ta phải nói điều gì có thể được thực hiện, thì cùng lắm, ta đã ngăn cản Soleil ấp ủ sự thù địch đối với ta. Đó là tất cả những gì ta có thể làm. Nó chỉ đến mức đó.
Nhưng trên thực tế, ngay cả khi chỉ có điều này, nó mang lại cho ta nhiều nỗi đau hơn những gì ta đã tưởng tượng.
Ta đã nghĩ rằng ta có thể làm điều đó tốt. Thành thật mà nói, ta đã đánh giá thấp cuộc sống. Bởi vì ta đã trải nghiệm nó một lần, ta cảm thấy như mình là thượng đế và nghĩ rằng mình có thể chọn đúng con đường. Không, thực ra, vì chỉ có một con đường ta có thể chọn, ta phải dự định đi theo nó.
Một cuộc sống không có sự lựa chọn, liệu nó đáng giá bao nhiêu?
Một điều như vậy, nó có ý nghĩa gì không? Ta khoá kín những từ truyền đạt cảm xúc của mình, ta không làm những việc ta muốn làm. Ta trở nên tách rời khỏi sự chân thành và giấu kín suy nghĩ thực của mình sâu trong lồng ngực. Những từ ngữ từ miệng ta không giống điều ta nghĩ, cứ như ta ghi nhớ kí ức của ai đó viết ra, tựa như ta bị mắc kẹt trong ảo ảnh. Đôi khi, ta không biết liệu mình có đang thở.
Ta thực sự đang sống cuộc sống của mình?
Mỗi một ngày tới, mỗi lần ta trở nên già hơn, ta lại tự hỏi những câu hỏi đó.
Rồi, sau những ngày trôi qua theo cách đó, Soleil và ta kết hôn. Nó giống như trong cuộc sống đầu tiên của ta. Sự khác biệt quyết định là Silvia và ta đã xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp như chị em. Soleil và ta cũng đã có thể gặp mặt với nhau nhiều hơn so với kiếp trước.
Cuộc đời đã diễn ra tốt đẹp hơn so với kiếp trước.
Nhưng là một cuộc sống vô vọng không thể vãn hồi.
Nó tương tự với những ngày cầu nguyện trong nhà tù đó. Không có lối thoát. Ta đã không có tự do. Đồng nghĩa với việc không thể truyền đạt suy nghĩ của bản thân.
Trong cả lời nói và hành động, không riêng biệt điều gì, ta không thể tìm ra nổi ý nghĩa.