My Fiance is in Love with My Little Sister

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 326

Vol 1 - Chương 09

Chương 9

Kiếp thứ ba và sau đó - 1

“......Con của ta, nó đâu rồi?”

Một giọng nói ngờ nghệch như vừa ngủ mơ vang lên giữa ánh sáng mặt trời.

“Ilya, có chuyện gì vậy?”

Đôi mắt của Soleil nhuốm duy nhất một dấu vết của sự khắc nghiệt tràn hướng tới ta. Silvia, người đã xuất hiện muộn hơn nhiều so với thời gian chỉ định, vừa mới ngồi xuống ghế được chuẩn bị. Em ấy nghiêng đầu lúng túng và gọi “Chị ơi?” Trong khi thu lại hình bóng em ở tầm nhìn của ta, khi ta chớp mắt một lần, ta nhớ lại cảnh Soleil và Silvia trao đổi chào hỏi trong khi nhìn nhau. Hai người họ ngồi cạnh nhau và nhìn nhau đắm đuối, ta nhớ rằng điều này khiến ta cảm thấy như mình sắp khóc trong khi nghĩ rằng đó là một sai lầm. Ta chỉ có thể nhìn trân trân vào đôi đồng tử của Soleil đang phản chiếu hình ảnh Silvia và ngài ấy đang mỉm cười dịu dàng.

Gì vậy? Ngài đang nói cái gì vậy?

Như thể để rũ đi cái cảm giác mơ màng đang đọng lại trong mắt ta, ta vô thức đặt chiếc cốc xuống đĩa. Tiếng đồ sứ va vào nhau tạo ra một tiếng keng lớn khiến trà đen tràn ra khăn trải bàn. Mặc dù đây là bàn tay của ta, ta lại không thể điều khiển nó theo ý ta muốn. Những ngón tay run rẩy nắm lấy không khí. Một quý cô không nên cư xử theo cách như vậy. Nhưng ta không quan tâm đến điều đó.

“Con của ta đâu? Ai đã đưa nó đi mất rồi?” 

Giọng nói của ta nghe thật xa xăm. Khung cảnh trải rộng trước mắt ta là bữa tiệc trà nơi Soleil và Silvia gặp nhau. Không, nó sai rồi. Việc này đã kết thúc. Ta đã sinh ra một đứa con, đứa con của Soleil. Ta tự hỏi nó là trai hay gái? Ta không rõ. Nhưng ta chắc chắn về điều đó, ta chắc chắn đã sinh con. Ta đã vượt qua nỗi đau và chịu đựng cảm giác tưởng như chết đi, ta được ban phước với đứa con của ta và Soleil.

“Em đang nói gì thế Ilya?”

Soleil đứng dậy và nắm lấy cánh tay ta. Không, ta ghét nó, nó đau lắm, buông ra. Sau một thời gian dài như vậy cuối cùng ta cũng có ích. Để ta yên. Ta đã tự sinh ra đứa con đó.

Trong khi thốt ra những từ không mạch lạc, ta vùng khỏi tay Soleil và giật lấy chiếc khăn trải bàn, tìm kiếm đứa con mà ta thậm chí còn không biết tên. Các hầu gái chắc chắn đã mang nó đi. Kể cả khi ta bảo họ rằng ta không cần một vú nuôi, ý kiến của ta cũng không được tính đến? Hay cha mẹ chồng ta đã nhúng tay vào và đưa con ta đi? 

Ta vẫn chưa được ôm lấy nó. Ta thậm chí còn chưa được nhìn thấy mặt con ta. 

“Trả lại đây. Trả con ta lại đây…. ….!!!” 

Đối mặt với một ta đang la hét, Silvia mất đi sức chịu đựng của mình và bối rối gọi “Chị cả!” Em ấy gọi ta bằng giọng nói ngọt ngào thường ngày và hỏi “chuyện gì đã xảy ra?” trong khi níu lấy cơ thể ta. Nhưng với đôi tay quá mảnh khảnh của Silvia, em ấy không thể giữ ta lại khi ta đang vật lộn trong cơn điên loạn. 

“Buông ra. Đừng chạm vào ta.”

Tuy nhiên, ngay lúc cánh tay vung vẩy của ta chuẩn bị đánh vào mặt Silvia, bản năng của ta đã đánh bật lại bảo ta đừng làm tổn thương người em gái bé nhỏ. Trong khi ta vẫn đang bối rối giữ cánh tay của mình dừng lại giữa không trung, đôi môi của ta rít ra những lời độc đoán:

“Hay là mày, chính mày đã mang đứa bé đi?”

“Chị đang nói gì v…?”

“Trong khi cướp lấy Soleil-sama từ ta, mày còn đem luôn cả con của ta đi….!

Trả nó lại đây, trả lại đây, trả con ta lại đây! Trả lại mọi thứ mày lấy từ ta đây! Ta gào thét vào nắm bóp chặt lấy cánh tay gầy nhỏ của Silvia. Khi theo phản xạ nới lỏng sức mạnh của ngón tay sau khi nhìn thấy khuôn mặt Silvia méo mó vì đau đớn, lần này, cánh tay ta bị vặn ra sau bởi Soleil. Ta không rõ Silvia đã hét lên hay chính ta? 

“Dừng ngay, Ilya!”

Cô chưa kết hôn với ai hết, cô chưa sinh ra đứa trẻ nào hết. Không có ai cướp thứ gì từ cô cả. Những lời khiển trách mà Soleil nói khi nhìn ta xuyên qua tai ta. Trong đôi mắt ngài, bình thường nó không ánh lên mong muốn xảy ra xung đột với ta, giờ đây, một màu sắc khinh bỉ mà ta biết rõ đã hiện lên trên bề mặt. Ta chắc chắn đã nhìn thấy rõ ràng khoảnh khắc ánh nhìn khôn khéo ấy được nhuốm bởi sự thù hận. 

“Hãy trả con lại cho ta! Con ta, đứa trẻ đó là con ta!!!”

Khi ta gào thét mà không quan tâm đến hình tượng của mình, đâu đó trong tim ta, một ta khác khẽ thì thầm. Ilya đã chết. Vì thế, nó sẽ bắt đầu lại một lần nữa. 

“......Không đúng. Nó khác đi. Nó khác đi rồi. Nó đã thất bại. Không phải thế!”

“....Ilya!”

Cánh tay bị giữ của ta tạo ra một âm thanh giòn vỡ. Ta nhớ rằng cử chỉ đó không có sự tha thứ. Để giữ im lặng cái miệng đang la hét của ta, bàn tay to của Soleil bóp lấy cổ ta. Ngay cả khi ngài ấy không siết chặt, hành động bạo lực đó cũng đủ để giết chết sự kích động của ta.

“....Không, ta ghét nó, ta đã chịu đủ rồi, ta không thể, ai đó, người nào đó.”

Giọng nói của ta không thể hình thành lên từ “cứu ta.” Giống như cái ngày ấy, tiếng nức nở của ta đè xuống những lời như vậy. Luôn luôn là như vậy. Ta đã hét lên với cả trái tim mình. Cứu ta, ai đó hãy cứu ta. Giải thoát ta ra khỏi nơi này. Nhưng giọng nói của ta chưa bao giờ chạm được tới ai. 

Đúng vậy, tất cả là như vậy. 

Đó là lí do mà ta chết. Lời của ta chưa bao giờ chạm được tới ai. Suy nghĩ và cảm xúc của ta đã hoàn toàn tan nát. Không được ôm đứa con của ta trong tay, chưa được đặt cho nó một cái tên, bị người mình yêu bỏ rơi, hoàn toàn đơn độc mà không có ai bên cạnh. Ta đã chết…..

Trước khi kịp nhận ra, giọng ta rít lên như đang cố lấy hơi thở , nó vang vọng khắp bữa tiệc trà tĩnh lặng. Soleil tiếp tục ghì chặt cánh tay ta và đang nhìn chằm chằm vào ta, người đột nhiên ngừng di chuyển.

“.....tại đây, tại sao, ta lại ở đây?”

Lẽ ra nó phải kết thúc. Lẽ ra ta đã kết thúc hết mọi thứ. Vậy mà, tại sao?

Tại sao ta lại đang đứng ở đây lần nữa?

Ta nhớ màu sắc bầu trời này. Và cảm giác của thảm cỏ, những đóa hồng đang nở rộ nữa, hoa văn của khăn trải bàn, và cả trà, và bánh ngọt đã chuẩn bị.

Hình bóng của người đang đứng sát gần Soleil, hình bóng của đứa em gái bé bỏng đáng yêu người đã đến muộn, ta cũng nhớ ra nó. Đôi mắt ta đang đốt cháy những cảnh này hòa vào trí nhớ của ta. Chính là “bữa tiệc trà đó”. Điểm khởi đầu. Và cũng là điểm ma trận đánh dấu sự kết thúc của ta. 

“Vì sao, tại sao?”

Những cảnh đó không khác một chút so với ký ức của ta, mong chúng có thể là một giấc mơ có lẽ không hơn gì những hy vọng mờ nhạt của ta. Những ảo ảnh nhìn thấy ở bờ vực của cái chết, có lẽ chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, trái tim đập thình thịch của ta dội vào ta thực tế rằng ta chắc chắn còn sống ở đây và bây giờ. Ngay lúc tôi nhận ra điều này, nhiệt độ cơ thể ta đột ngột giảm xuống. Ngay cả ta cũng biết môi mình mất hết màu sắc.

“....Ilya?”

Soleil cất giọng lúng túng gọi tên ta. Từ khi nào? Ta đã từng nghĩ rằng giọng nói của ngài khi gọi tên ta thật đáng yêu. 

“....Chị ơi?”

Ta tự hỏi từ khi nào ta đã không thể nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím đầy vẻ ngưỡng mộ của em gái ta. Ký ức và suy nghĩ đang cố gắng đánh cắp ý thức của ta.

Cơ thể ta loạng choạng dữ dội và ngã xuống.Trong khoảng thời gian đó, cận vệ của ta, người không biết xuất hiện từ đâu, không một tiếng động, tiến tới ôm ta trong vòng tay của anh và nói “Hãy tha thứ cho tôi vì sự thô lỗ này.” Soleil, người gần gũi nhất với ta, thậm chí còn không buồn hỗ trợ ta và sẵn sàng buông tay ta ra. Với tông giọng không thay đổi so với bình thường và cũng không thiếu bình tĩnh, người cận vệ của ta nói, “Tiểu thư của tôi có vẻ cảm thấy không khỏe, làm ơn mọi người hãy cho phép cô ấy rời đi trước.” Giọng nói đó nghe thật xa xôi như thể nghe thấy nó khi ta đang chìm dưới đáy biển.

Cả Soleil lẫn Silvia đều chỉ đứng nhìn ta rời đi. 

Ngay cả trong tầm nhìn run rẩy yếu ớt và ở trạng thái mê man, ta vẫn lặp đi lặp lại những từ “trả con lại cho ta.” Ta nghĩ mình nên dừng lại, nhưng môi của ta cứ tự động xây dựng lên các từ theo ý nó. Người hộ tống xoa lưng ta một cách nhẹ nhàng và êm dịu hơn bất cứ lúc nào trong khi đang đỡ lấy lưng ta. Đây chắc chắn là thực tế. Đây là sự thật. Nhưng ta không thể nào nhận ra nổi. 

Ta không thể chặn hình ảnh của bữa tiệc trà đang dần xa, hình ảnh Soleil an ủi Silvia đang run rẩy, lạc lối trong sự bàng hoàng. Nó sẽ ổn, chỉ cần chớp mắt một lần, chỉ cần hạ thấp mí mắt của ta là đủ, nhưng ta không thể làm điều đó. Hai người âu yếm gần nhau. Hình bóng chồng chéo của họ. Cảnh ấy đã được thể hiện cho ta thấy rất nhiều lần và mỗi lần nó lại như đang thiêu đốt mắt ta. 

“.....Al, anh đã ở đâu từ nãy tới giờ? 

Khi ta lẩm bẩm điều này với đôi mắt mở to, anh ta trả lời lại mà không một chút dối trá nào. 

“....Tôi đã luôn bên cạnh người.”

“Không, anh không có. Ta, đã gọi anh.”

“Nếu tiểu thư gọi cho tôi, tôi sẽ phi đến cấp tốc bất kể nó có là tận cùng của thế giới.”

“Không, anh đã không tới. Anh đã không tới. Ta đã cô độc, ta đã tự sinh con và chết trong đơn côi.

“....Tiểu thư của tôi.”

“Không có ai ở đó. Bên cạnh ta, không có ai ở đó.”

“....Tiểu thư của tôi, bất kể lúc nào, tôi luôn bên cạnh người.”

“Không, không.”

Ta hiểu cận vệ của ta đang phối hợp trả lời cho phù hợp với lời của ta. Cho dù những lời của ta không có ý chính, anh ấy vẫn tận tâm trả lời mà không đưa ra một ý kiến khác hay coi thường chúng. Đầu của ta hiểu rõ điều này. Tuy nhiên miệng ta đã tự ý thốt ra những lời khác với suy nghĩ của ta. Như thể trái tim và xác thịt của ta hoàn toàn tách rời nhau. Ahh, ta quả thật đã phát điên, cho dù một phần nào đó trong ta vẫn còn tỉnh táo. 

“Nhưng thế không ổn, Al. Anh không nên ở bên cạnh ta.”

“...Vì sao tôi không nên?”

“Bởi vì, bởi vì.”

“Anh sẽ chết nếu anh ở bên cạnh ta,” ta muốn nói ra nhưng ta của quá khứ đã ngăn cản nó. “Ta là một người lẽ ra đã chết rồi.” Chính ta cảnh cáo ta rằng đó là điều không thể nói được. Nếu anh ta nghe thấy một điều đáng lo ngại như là “anh có thể chết”, việc này quá nghiêm trọng và người cận vệ tốt bụng của ta chắc chắn sẽ lo lắng mà không một chút nghi ngờ. Và sau đó, thay vì cách xa ta, anh ấy chắc chắn cam kết sẽ ở gần hơn bao giờ hết. “Nếu tôi có thể ở trong tình cảnh nguy hiểm, vậy chủ nhân của tôi có thể còn gặp nguy hiểm hơn.” Anh ấy là một người đàn ông sẽ làm theo cách đó. Một người đàn ông, hơn tất cả, tự hào về việc cầm thanh kiếm của mình vì mục đích bảo vệ ai đó. Đó là lý do tại sao, trong cuộc sống đầu tiên của ta, anh ấy không tránh khỏi bị lôi kéo vào những rắc rối của chủ nhân.

".....Tiểu thư của tôi?"

"Lần nữa, nó lại bắt đầu. Ta, lần nữa...."

Một lần nữa, ta lại yêu người ấy không chút đổi thay. Bước chân tiến về phía dinh thự của người hộ tống ta đang ngày một nhanh hơn mà không bị bất cứ cản trở nào tại bữa tiệc trà ngoài trời đó. Mặc dù thực tế nó đang dần biến mất, ta rõ ràng nhìn thấy bàn tay của Soleil vẫn đang dừng giữa không trung như muốn chạm vào em gái ta. Mặc dù đó là một cảnh ta đã quen thấy, mỗi lần ta đều cảm giác đau đớn. 

".....Tiểu thư có lẽ đã kiệt sức. Nếu người nghỉ ngơi trong phòng, người sẽ thấy khoẻ hơn."

Giọng nói của Al trở nên xa lạ. Ta trả lời lại "đúng vậy" và "bởi vì anh đã nói vậy, ta chắc chắn sẽ thấy khoẻ hơn" như thể đó là vấn đề của người khác, ta biết rằng khoảnh khắc ta sẽ ổn thôi nhất định không bao giờ thành hiện thực. Dù thế nào đi chăng nữa, sự tự tin để khẳng định "Đây là lần thứ ba vì vậy lần này mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp" sẽ không bao giờ hiện ra. Kiếp trước của ta và cả kiếp trước nữa cũng vậy, đã quá đủ để chôn vùi và đánh bại ta.

"Nhưng nếu nó không tốt lên, vậy....?

Giọng ta thì thầm rơi xuống bãi cỏ.

"Al."

"....."

Người cận vệ đã không còn muốn trả lời câu hỏi của ta, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng hất đi những lọn tóc đang che mặt ta. Khi ta ngước lên nhìn, khuôn mặt anh hằn rõ sự thống khổ. 

"Al, Al, làm ơn."

"Vâng, thưa tiểu thư?"

"Nếu ta, nếu ta nói ta đang cảm thấy không ổn"

"Trái tim ta, hãy giết chết nó."

"Tiểu thư,"

"Có như vậy, ta mới không bao giờ cảm thấy gì nữa." 

Có như vậy nó mới không bị ai làm tổn thương nữa. 

".....Một điều như vậy, tôi không thể tuân theo." 

Tôi không thể làm thế, không bao giờ. Giọng nói cận vệ của ta khe khẽ trở nên khàn khàn. Cũng như lần đó, như ngày hôm đó anh nói với ta rằng anh sẽ đưa ta đi và chạy trốn.

*

*

*

*

*

Cuộc sống mới của ta đã bắt đầu theo cách này, luôn bị chôn vùi trong bối rối.

Ta, người bộc lộ một sự ô nhục thái quá tại bữa tiệc trà trong cuộc đời đầu tiên, đã bị cha mẹ khiển trách và hơn nữa bị quản thúc tại gia trong phòng. Trong khi cảm nhận cảm giác déjà vu khi ta nhìn chằm chằm vào ánh sáng lạnh lẽo xen lẫn sự thất vọng của cha mẹ, ta chỉ đơn giản là dành thời gian một mình để phân loại ký ức. Khi đang thuyết phục bản thân mình đây là thực tế, ta đã nhớ lại cuộc sống đầu tiên và thứ hai của mình và cảm thấy như bản thân đang xem một số giấc mơ và ta quyết định trong đầu mình một số việc phải làm. 

Và rồi, sau một tuần trôi qua, mọi thứ hoàn toàn trở lại như trước. Không, ta phải nói rằng ta đã thành công khi hành động như tôi từ trước. Ta diễn một Ilya bình thường, ta hành xử như là vị hôn thê của Soleil, và là chị gái của Silvia. 

"Ta xin lỗi vì sự lộn xộn em đã gây ra tại bữa tiệc trà. Thật mừng vì ngài đã tử tế cho ta chuộc lại lỗi lầm này."

Ngay cả khi không cố gắng thực hiện một nỗ lực nào, những từ đó dễ dàng tuôn ra khỏi miệng ta. Có lẽ là do kinh nghiệm ta đã trau dồi trong cuộc đời của mình từ trước đến nay, nhưng ta nghĩ rằng bản thân đã thực sự làm tốt. 

......Bề ngoài nó là thế

Ví dụ, khi ta ở một mình vào ban đêm hoặc khi ta ở ngoài tầm nhìn của bất kỳ ai, khả năng đó đột nhiên bị phá vỡ.

"Cô, cô đã giết Silvia đúng không?"

Những kiếp trước của ta được hồi sinh sống động và hoà quyện vào nhau ở trong đầu. Khi ta ở trong bóng tối không có ánh sáng, khi ta nhớ về nhà tù chật hẹp đó, cơ thể ta run rẩy, co rúm lại, không thể di chuyển. Những âm thanh kim loại vang vọng từ xa là giọng nói của những tù nhân khác bị lôi đi trong cơn điên loạn. Nó vang lên âm thanh của tiếng la hét cầu xin được giải thoát khỏi đây trong khi nhảy dựng lên vì sắt nóng thiêu đốt. Đột nhiên, từ đầu đến chân, mọi thứ biến mất. Ta nhận thấy không có giọng nói nào phát ra ngay cả khi ta cố gắng hét lên. Ngay cả một âm thanh hít thở hèn mọn cũng tan biến trong bóng tối. 

Khi ta nghĩ nó kết thúc, tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh vang vọng từ đâu đó.

Ngay cả khi ta hét lên, hay gào thét, hay gầm lên giận giữ, bất kể ta làm gì, tiếng trẻ em khóc vẫn văng vẳng bên tai ta, rõ ràng, đó là đứa con ta đánh mất. Đứa trẻ đó chắc đã lớn. Nhưng, vào lúc ta chết, ta vĩnh viễn rời khỏi nó. Cho dù ta có lặp lại cuộc sống của mình bao nhiêu lần đi chăng nữa, việc gặp lại đứa trẻ mà ta đã sinh ra vào ngày đó sẽ mãi mãi không bao giờ xảy ra.

Đứa con yêu dấu của ta. Nhưng ta không còn nhớ mặt. Cho dù sự tồn tại của đứa trẻ ấy được yêu quý, đáng giá và được mong chờ như thế nào. Lời nguyện cầu được nắm lấy bàn tay đứa trẻ ấy của ta sẽ mãi không thành hiện thực. Nhưng đôi khi, trong những giấc mơ hay những ảo ảnh của mình, ta đã ôm con trong vòng tay của chính mình. Hoặc có lẽ ta chỉ bắt chước lại hành động ôm con. 

Ta tuyệt vọng. Đâu đó trong đầu ta, ta rõ ràng điều này. Nhưng mọi thứ không bị phá vỡ. Ta đủ tỉnh táo nhận thức sự thật khiến ta tuyệt vọng. 

"Đúng vậy, ngươi thật sáng suốt. Khi so sánh với ta, đó là một sự tỉnh táo thái quá."

Sau đó, khi ta cứ quay đi quay lại giữa giấc mơ và hiện thực. Theo cách đó, nó đã đến bên cạnh ta. Xâm phạm cửa sổ phòng ta, lúc đầu, nó bắt chước hình dáng của một con chim.Nó có bộ lông màu đen và thân hình to hơn đáng kể so với những con chim nhỏ được bắt gặp vào sáng sớm. Nó là một sự tồn tại mà dường như sẽ hoà tan vào bóng tối nếu ta không căng mắt ra nhìn nó. Lúc đầu, nó chỉ bay xung quanh mà không một tiếng động dưới bầu trời đêm. Ta không biết liệu nó có mục đích hay không. Nhưng trước khi ta nhận ra, nó đã liều lĩnh xâm nhập vào phòng ta. 

Chẳng bao lâu, nó đi trên mặt đất, và một ngày nọ, nó nói chuyện như một con người.

"Tên cô là gì hỡi nàng công chúa bị giam cầm?"

Nó nói với ta bằng một giọng nói của một thiếu niên trẻ tuổi. 

"Công chúa, cô có biết tên tôi?"

"Tôi tên là Crow."

Với cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, đôi mắt màu vàng ấy nhìn ta.

"Một con chim mang điềm báo xấu."