“Lính mới, chào mừng đến với Lực lượng Biên phòng.”
Tôi nhìn lên người đàn ông đang đứng trên bục với một tiếng thở dài nhỏ.
Và cũng trong trạng thái bối rối tương tự những người khác.
“Lực lượng Biên phòng hiện đang chịu trách nhiệm bảo vệ viên giới của Đế quốc Adolf. Vận mệnh của đế quốc và sự an nguy của người dân phụ thuộc vào các bạn.”
Tại cái khỉ gì mà hiện tôi lại đang ở đây?
“Nhìn vào biểu cảm của các bạn… Có vẻ vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước để trở thành một người lính thực thụ. Nhưng nếu bạn vượt qua đầy đủ những bài huấn luyện, tôi mong mọi người trong các bạn đều sẽ phát triển sức mạnh toàn diện.”
Huấn luyện? Nghe có mùi không ổn lắm.
“Tôi sẽ không nói nhiều nữa vì các bạn có rất nhiều việc cần làm hôm nay! Giờ, di chuyển về các đơn vị!”
Mọi không khí quanh tôi đều xa lạ.
Một trại quân đội nơi bụi bay tứ tung mỗi lần tôi di chuyển, một người mặc quân phục đang đứng trên bục, và những người tầm tuổi tôi lấp đầy trại huấn luyện.
À, tất cả bọn họ đều đần mặt ra như tôi và đứng trong sự bất an.
Ngay khi tôi lơ đãng nhìn xung quanh vì không biết phải đi đâu, tôi chạm mắt với một chàng trai đứng ngay trước tôi.
Một chàng trai với mái tóc đen và đôi mắt cam lẫn chút đỏ
Khóe mắt anh ta hơi nhếch lên và miệng mím chặt, tạo ấn tượng về cái gì đó ảm đạm và hung dữ.
…Từ từ.
Tôi đang ở trong quân đội, thấy một chàng trai với mái tóc đen và đôi mắt cam? Như mèo nữa?
Nó tương tự phần miêu tả mà tôi từng đọc đâu đó.
“Ahhhhhh…”
Vào giây phút đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
Yeah, từ mấy hôm trước, bằng một cách nào đó, tôi cũng đã nghe những thứ tương tự như vậy.
Và, đích thị nó đây.
Cuốn tiểu thuyết giả tưởng lấy bối cảnh trong quân đội về 4 thằng điên ám ảnh tôi. Tôi nghĩ chắc giờ tôi đang bị trêu ngươi.
***
“Bốn chàng trai điên khùng bị ám ảnh với tôi”, gọi tắt là “4 thằng điên bị ám ảnh” nhé, cũng tương tự mấy bộ Ropan thông thường.
Nữ chính, sống ở đế quốc Adolf, thực chất là một người thuộc “chủng tộc khác”. Chủng tộc đó có vẻ ngoài hơn người và thể chất khổng lồ khiến họ khác biệt so với người dân đế quốc.
Quan trọng hơn, họ bị ép ký vào khế ước sử dụng ma thuật khi sát nhập vào Đế quốc, và nữ chính, người từng làm hầu gái, sẽ gia nhập Lực lượng Biên phòng vì cái hiệp ước đó.
Nó đã được định sẵn là cô ấy sẽ phải cống hiến để bảo vệ Đế quốc.
Lực lượng Biên phòng hiện đang bảo vệ phía bắc của Đế quốc, và những chủng tộc với khả năng thể chất tốt sẽ tham gia vào Lực lượng Biên phòng vì sự xuất hiện của những tòa lâu đài dọc biên giới.
Rồi, nữ chính gặp 4 nam chính, và tất cả bọn họ, như mọi thể loại Ropan khác, bị ám ảnh với cô ấy…
‘Nó đương nhiên vì cô ấy là nữ chính rồi.’
Tác giả thiết lập tính cách của các nam chính một cách rất chi là kinh điển.
Nam chính #1. 1 chàng trai nhìn ít nói, hung dữ, và điên. Loại mà ‘lạnh lùng với cả thế giới mà quan tâm với chỉ mình em’ á. Thuộc tính lửa.
Nam chính #2. 1 chàng trai theo chủ nghĩa hoàn hảo nhưng khả năng giao tiếp kém, khá cứng nhắc. Thuộc tính băng.
Nam chính #3. 1 chàng trai luôn thân thiện và dịu dàng. Dù vậy, theo trend mới nhất, anh ta nhìn càng thân thiện hơn ở bên ngoài còn bên trong, rất gần với phản diện. Mà anh ta cũng được miêu tả là một tên điên.
Nam chính #4. 1 chàng trai như cún con. Rất đáng iu.
Tất nhiên, cứ dính tới nữ chính là họ lại điên điên khùng khùng hết mà. Tóm lại, cũng chỉ để thêm thắt cho cái “ám ảnh điên rồ” của F4 kinh điển. Và lí do cho những chàng trai bị ám ảnh với nữ chính cũng rất chi là kinh điển.
“Cô… giống với người đó đã chết cách đây rất lâu.”
Đúng vậy. Nhân vật nữ từng là đồng đội của các nam chính trong quân đội vài năm trước, nhưng cô ấy đã chết trên chiến trường, và nữ chính tình cờ giống y cô ấy.
Và vì cô ấy, người đã chết, là tình đầu của các nam chính, nên họ bị ám ảnh với nữ chính, người gợi nhớ lại mối tình đầu đã chết của họ.
‘Dù có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần nữa thì đời tôi cũng đi rồi.’
Tôi có vào vai nữ chính của cuốn ropan này không?
Không, không hề.
“Cô… giống với người đã chết cách đây rất lâu.”
Vâng, tôi chính xác là ‘người đó’ đấy.
Tình đầu đã chết của nam chính, XX.
***
“Ha…”
Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng tôi khi tôi ngồi trên cái xe kéo rung lắc đang di chuyển.
Giờ tôi đang di chuyển đến đơn vị tôi sẽ phục vụ trong tương lai.
Có tổng 7 đồng đội khác trừ tôi trên cái xe kéo này. Tất cả đều ngẩn người nhìn nhau.
Những tiếng thở dài không ngớt cũng tương tự, vài người thậm chí còn chảy nước mặt.
“Đúng đấy. Cố mà khóc nhiều cho giờ đi.”
Người đàn ông nói câu đó với giọng khá đáng thương.
Anh ta hình như đã quan sát chúng tôi từ trước đó, và từ đồng phục anh ta mặc thì có vẻ là tiền bối của chúng tôi.
“Khi ta đến căn cứ, sẽ thậm chí chả có thì giờ mà khóc đâu.”
Trong lúc chờ đợi, tôi hình dung tương lai trong đầu.
Từ khi rơi vào cái ropan này, tôi phải tuân theo luật ropan. Trên hết, tôi không muốn thành ‘tình đầu đã chết’, nên tôi phải rời khỏi đơn vị này để không chết.
‘Chà, tôi cũng không thích bị ám ảnh nữa.’
Có vài lí do vì sao mấy chàng trai bị ám ảnh khá nổi tiếng, nhưng tôi không hứng…
Rồi, xe kéo rung lắc dữ dội và dừng hẳn.
“Này! Xuống đi, lính mới!”
Chúng tôi xuống khỏi xe kéo với biểu cảm ngu ngốc trên mặt.
Sau đó, vị tiền bối đang đợi chúng tôi trước xe kéo cau mày.
“Lấy cái này xuống! Bị ngu hết rồi à?”
Oh, tôi nghĩ nó hơi kỳ lạ.
“Lứa tân binh này trông không ổn lắm, XX!”
Không phải ảo giác, nhưng không phải ai nhìn vào cũng thấy kỳ à?
“A khỉ, không thể tin nổi tôi phải chăm sóc mấy tên ngu… Này, cậu không thể xuống nhanh hơn à?”
“Ta có nên bắt đầu với đầu cậu trong bùn ngay ngày đầu không?”
…Tôi sẽ rút lại những gì đã nói.
Không quan trọng tôi có bị ám ảnh hay không.
Giờ tránh nguyên tác có phải vấn đề quan trọng không? Thật tốt nếu bị ám ảnh bởi các nam chính.
‘XX. Đây thực sự là quân đội.’
Này, trả lại ropan cho tôi.