“A, chào buổi sáng, Takizawa-kun.”
“Murasaki-san? Chào buổi sáng, có chuyện gì vậy?”
Đó là buổi sáng.
Tôi chỉ vừa rời khỏi nhà để đến trường như mọi ngày thì Murasaki-san gọi tôi.
“Nhà của tớ ở gần đây. Nên tớ đi qua nhà cậu mỗi ngày trên đường đến trường.”
“Ồ, vậy à? Thật là trùng hợp khi thời gian đến trường của chúng ta giống nhau.”
“Đúng vậy!”
Tôi luôn đến trường vào lúc muộn nhất trước khi lớp bắt đầu, nên kể từ khi vào trường, tôi chưa từng gặp một học sinh siêng năng luôn bận rộn với hoạt động câu lạc bộ buổi sáng.
Nghĩ lại về điều đó, Murasaki-san nói rằng cô ấy đã rời câu lạc bộ.
“Khi cả hai đã ở đây rồi, sao chúng ta không đến trường cùng nhau nhỉ?”
“Với tớ ư? Tớ không phiền đâu, nhưng cậu chắc chứ?”
“Sao lại không? Chúng ta là bạn mà, phải không?”
“Chà, đúng là thế nhưng…”
Cơ bản thì tôi thiếu sự tự tin.
Tôi chưa từng bị bắt nạt, nhưng tôi vẫn chưa nổi bật lần nào hoặc nhận được kết quả xuất sắc hay gì cả.
Cơ thể tôi khá nhỏ, và tôi cũng bình thường ở cả học tập và thể thao.
Tôi không thích khuôn mặt hơi thô của tôi, thứ trông hơi khó gần.
Nên khá là tự nhiên khi tôi không thể giữ bình tĩnh khi một thần tượng của trường đề nghị đến trường cùng nhau.
“...”
“Cậu im lặng quá, có chuyện gì à?”
“Hả? Không. không, không có gì đâu. Tớ chỉ không quen đến trường cùng người khác.”
“Ồ, vậy thì đây không phải lần đầu của cậu.”
“Chà… Chắc là kể từ lần đi theo nhóm thời tiểu học.”
Thật là xấu hổ khi thú nhận rằng tôi là một kẻ cô độc, nhưng nghĩ lại, tôi không có bất kì kí ức nào về việc đi cùng ai đó thân thiết kể từ sơ trung.
Ngầm thất vọng về sự cô đơn của tôi, Murasaki-san, người đang đứng bên cạnh tôi vì lí do nào đó, cười.
“Hehe, tớ hiểu rồi.”
“Lạ thật, phải không? Từ góc nhìn của ai đó giống như Murasaki-san, một người như tớ…”
“Không, không phải như thế. Bên cạnh đó, bây giờ nó đã khác rồi, chúng ta là bạn mà, phải không?”
“...”
“Đi nào, chúng ta phải nhanh lên không thì cả hai sẽ bị muộn đó!”
“P-Phải rồi.”
Tôi thấy hạnh phúc một chút.
Murasaki-san là một người có tâm lý không ổn định, và tôi cảm thấy không nên liên quan quá sâu, nhưng cô ấy có vẻ không phải là một người xấu.
Tôi không thể nói chuyện bình thường vì sự lo lắng, nhưng khi tôi đã quen với nó, có lẽ tôi sẽ thử nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.
Khi tôi đang nghĩ đến điều đó, trước khi nhận ra, chúng tôi đã đến trường.
***
“Này, cậu có biết chuyện Murasaki Sumire đến trường cùng một tên con trai sáng nay không?”
“Có vẻ là thế. Không biết đó có phải là người mà Murasaki-san tìm kiếm không?”
Giờ ra chơi.
Khi tôi đang chơi với điện thoại tại chỗ ngồi của mình ở góc lớp, tôi nghe thấy cuộc nói chuyện đó.
Tôi dừng tay lại.
Và quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ.
“Chà, dù sao thì, đến trường cùng với Murasaki Sumire như một giấc mơ vậy.”
“Tao ước bản thân có thể hẹn hò với một mỹ nhân như cô ấy.”
Sau khi nói thế, hai đứa con trai ở gần tôi đi đâu đó.
Không có lí do gì để họ tìm hiểu về tôi, và tôi thở ra nhẹ nhõm và thư giãn.
Nhưng, tôi phải chú ý về sự nổi tiếng của Murasaki-san lần nữa.
Kể từ khi tôi biết đến cô ấy, Murasaki-san là một người mà tôi không quan tâm cho lắm, nhưng hiện tại, tôi có thể nghe đến tên cô ấy khắp lớp.
Thật đấy, trở thành bạn với một người nổi tiếng, tôi vẫn không thể tin được điều đó.
Đương nhiên, tôi hiểu lí do tại sao cô ấy thân thiện với tôi.
Là để tìm ra người đã giúp cô ấy ngày hôm đó.
Có lẽ cô ấy để mắt đến tôi hoặc là chỉ nghĩ tôi là một mảnh ghép để tiến đến gần sự thật, tôi vẫn không biết.
Dù sao thì, vì một lí do nào đó, tôi đã trao đổi thông tin liên lạc với Murasaki-san.
Tôi đã nghĩ đến việc giữ khoảng cách để không lộ danh tính, nhưng cơ hội có thể sẽ không đến lần nữa.
Tôi vẫn chưa sẵn sàng để tiết lộ danh tính, nhưng trở thành bạn có lẽ sẽ ổn thôi.
Tôi đi đến kết luận trong lúc nghỉ trưa.
Sau đó tôi nhận được tin nhắn trên LINE từ Murasaki Sumire.