My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 480

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Web novel - Chương 6: Em sẽ không để anh thoát đâu

Cao 166 cm, nặng 53 kg.

Khom lưng một chút cùng với dáng đi chân vòng kiềng, không quá khỏe.

Một thành viên của câu lạc bộ về nhà với tính cách nhút nhát.

Một học sinh cao trung sống gần đây và thích đọc.

Và tất nhiên, không có bạn gái.

Mà còn là một người do dự trong việc tiết lộ danh tính.

–Không một ai hiện ra trong suy nghĩ.

Phải, đó là tôi

Nhận ra suy luận của cô ấy đã đến điểm này, tôi cảm thấy ớn lạnh, nhẹ nhàng đặt chiếc cốc thủy tinh mà tôi vừa sử dụng để uống nước xuống bàn.

Và, với một giọng như thì thầm, tôi chỉ có thể nói: “Tớ không biết”.

“Tớ hiểu rồi. Nhưng, Takizawa-kun, cậu trông có vẻ giống với mô tả đấy, cậu có nghĩ thế không?”

“C-Có à…? Tớ không đặc biệt nhút nhát hay gì cả…”

“Phải vậy không? Hmm, nhưng họ nói rằng chim sẽ tập hợp thành đàn, nên nếu cậu biết ai đó giống như thế, hãy cho tớ biết.”

“Đ-Được thôi.”

Có phải cô ấy đang muốn thử lừa tôi à?

Hay cô ấy thật sự vẫn chưa nhận ra tôi là người ở trong Momo-nyan ngày hôm đó?

Tôi không biết, nhưng bất cẩn có thể phá hỏng mọi thứ.

Tôi quyết định phản hồi tối thiểu và cố gắng giữ im lặng để vượt qua hoàn cảnh này.

“Này, Takizawa-kun?”

“...C-Cái gì?”

“Cậu biết đấy, vì chúng ta quen biết lẫn nhau như thế này, sao chúng ta không trở thành bạn nhỉ?”

“Bạn? Cậu và tớ, Murasaki-san?”

“Tại sao không? Kể cả khi tớ có khá nhiều người để nói chuyện, vẫn không có nhiều bạn thân với tớ. Có một ai đấy mà tớ có thể nói về tất cả mọi thứ thật quý giá. Tớ tự hỏi là chúng ta có cùng cảm thấy như vậy không?”

Khuôn mặt của cô ấy nở một nụ cười.

Đối mặt với một nụ cười choáng ngợp như thế, tôi, người không quen tiếp xúc với phụ nữ, thì thầm: ‘...Được thôi’

“Thật sao? Hehe, tớ mừng lắm. Vậy thì, chúng ta có nên trao đổi LINE cho nhau không?”

“Ừ, được thôi…”

“Ồ, hay là cậu vẫn chưa trao đổi LINE với ai trước đây? Nào, đưa tớ điện thoại của cậu”

“Được thôi.”

Tôi đưa điện thoại của mình như cô ấy yêu cầu.

Và với một cách dễ dàng, cô ấy điều khiển giao diện của LINE, quét mã QR, và nhanh chóng hoàn thành trao đổi thông tin liên lạc, nói: ‘Đây là tớ.” khi trả điện thoại lại cho tôi..

Bên cạnh biểu tượng con mèo dễ thương, cái tên ‘Sumire’ được hiển thị ở đó.

“Vậy, nếu cậu biết được gì, cậu sẽ nói mình biết chứ? Cùng với đó, tớ sẽ lắng nghe những điều mà cậu bận tâm, Takizawa-kun.”

“Những điều mà mình bận tâm…”

“Cậu không lo lắng về điều gì sao? Như là, cậu biết đấy, một người cậu thích chẳng hạn.”

“... Một người mà tớ thích à? Tớ… Tớ không có ai như thế.”

Khi chủ đề về tình yêu đột nhiên được nhắc đến, tôi lắc đầu mình.

Tôi rất tệ ở khoản nói chuyện này và chắc chắn không phải là loại hướng ngoại có thể dễ dàng nói về những thứ đó, đặc biệt là với một cô gái dễ thương cùng lớp.

Hơn tất cả mọi thứ, tôi muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

–-Phải nhanh lên trước khi cô ấy biết được danh tính của tôi.

“Vậy thì, tớ nghĩ là mình nên đi thôi…”

“Cậu có gì để làm à? Đến thư viện ư?”

“Chà… Đúng vậy, một thứ tương tự vậy, tớ đoán thế.”

“Hmm, cậu thật sự thích đọc nhỉ, phải không? Nếu có một câu lạc bộ đọc sách, cậu sẽ tham gia chứ?”

“Tớ sẽ tham gia nếu có một câu lạc bộ như thế…”

“Sao cậu không tạo ra một câu lạc bộ? Cậu có thể bắt đầu hoạt động câu lạc bộ mà, phải không?”

“Chắc thế, nhưng cậu cần nhiều thành viên, và không cần thiết phải làm thế.”

Tôi đã có một cuộc nói chuyện giống như vậy với giáo viên trước đây.

Và tất nhiên, tôi không có ai là bạn để mời cả, nên tôi từ chối.

Hoạt động câu lạc bộ là một rắc rối.

Và tôi không muốn biến việc đọc trở thành hoạt động câu lạc bộ.

“... Vậy, bây giờ ổn rồi chứ? Tớ sẽ rời đi đây, cậu cũng sẽ về chứ, Murasaki-san?”

“Không, tớ sẽ ở đây một lúc nữa.”

“Hiểu rồi. Thế thì, gặp cậu sau.”

Trên đường ra, tôi nhận hóa đơn và trả tiền cho cả hai.

Tôi nghĩ rằng ít nhất thì nên làm vậy.

Tôi chưa bao giờ hẹn hò với một cô gái, nên tôi không biết việc nên làm là gì, nhưng như thế sẽ tốt hơn là bắt một cô gái trả tiền và rời đi.

Sau đó tôi nhanh chóng trả tiền và rời cửa hàng.

*

“...Một câu lạc bộ đọc sách à.”

Khi nhìn cậu ấy thanh toán từ xa, tôi nheo mắt lại.

Takizawa-kun.

Tôi tin rằng cậu ấy chính là người đằng sau Momo-nyan.

Thông tin mà tôi suy ra rất giống với cậu ấy.

Thật đáng ngờ.

Không tốt khi nhảy đến kết quá luôn, nhưng cậu ấy xứng đáng được thăm dò thêm.

Nếu cậu ấy chính là người anh hùng đã cứu tôi… hehe, vậy thì chúng ta thật sự hòa thuận với nhau.

Tôi hi vọng đó là sự thật.

Không, đó phải là sự thật.

Nhưng, tôi không muốn bắt ép cậu ấy.

Tôi muốn cậu ấy tiến lên.

Tôi muốn cậu ấy chấp nhận cảm xúc của tôi.

Hehe, cậu ấy thích đọc.

Dù sao thì, tôi đã lên kế hoạch bắt đầu câu lạc bộ đọc sách rồi.

“Em sẽ không để anh thoát đâu.”

Hết cứu