Tôi chính xác là người của câu lạc bộ về nhà.
Ba năm ở sơ trung, tôi chỉ đi lại giữa nhà và trường, và lúc đó, tôi cố gắng tìm quãng đường có thể đưa tôi về nhà nhanh nhất.
Tôi là một người thuộc câu lạc bộ về nhà như thế đấy.
Nhưng, ở sơ trung tôi không tham gia hoạt động câu lạc bộ nào cả, và cũng có nhiều người giống tôi nên tôi không quan tâm lắm.
Nhưng bây giờ đã khác.
Trường cao trung tôi tham gia duy trì sự xuất sắc trong văn học và thể chất, và có một luật nghiêm ngặt của trường về cơ bản là bắt buộc phải tham gia câu lạc bộ.
Tất nhiên, có một vài ngoại lệ dành cho những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt như hoàn cảnh gia đình, nhưng tôi không có một lí do nào cả, và trong vài tháng kể từ khi kì tuyển sinh, tôi đã bị gọi bởi giáo viên chủ nhiệm nhiều lần và khuyến khích tôi tham gia câu lạc bộ.
Nói cách khác, điều tôi muốn nói là, nếu việc tôi là thành viên của câu lạc bộ về nhà được tiết lộ, khả năng mà Momo-nyan ngày hôm đó là tôi cũng tăng cao, đó là thứ mà tôi sợ.
“Này, nói đến việc đó, cậu thuộc câu lạc bộ nào vậy, Takizawa-kun?”
Câu hỏi mà tôi sợ đã đến rất nhanh.
“Uh, tớ là… À, nhân tiện thì, cậu thuộc câu lạc bộ nào vậy, Murasaki-san?”
Thật là thô lỗ khi trả lời một câu hỏi bằng câu hỏi, nhưng đó là tất cả mọi thứ mà tôi có hiện tại.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ nổi giận và bảo tôi hãy trả lời câu hỏi của cô ấy trước, nhưng Murasaki Sumire vui vẻ trả lời.
“Tớ ư? Tớ không ở trong câu lạc bộ nào cả.”
“Hả, thật ư? Nhưng trường chúng ta…”
“Đúng vậy, dù sao thì gia nhập một câu lạc bộ là một điều bắt buộc. Ban đầu, tớ có tham gia câu lạc bộ bắn cung, nhưng tớ vừa bỏ vào hôm qua rồi.”
“Vậy à? Nó không phù hợp hay có chuyện gì đó à?”
“Cũng đúng. Nhưng tớ muốn tham gia cùng câu lạc bộ với người đã cứu tớ.”
“...Tớ hiểu rồi.”
Những người có tính cách phụ thuộc sẽ mong muốn tham gia cùng cùng người họ yêu.
Có vẻ Murasaki cũng không phải là ngoại lệ.
Và việc cô ấy có sáng kiến đó cũng khá rắc rối đối với tôi.
Nhưng tôi cũng không muốn bị lộ.
Nhưng, suy luận của cô ấy là những người có thể đi làm bán thời gian sau khi tan trường thì chỉ có những người ở trong câu lạc bộ về nhà.
…Phải rồi.
“Vậy, cậu thì sao, Takizawa-kun?’
‘À, thật ra thì, tớ vẫn chưa gia nhập câu lạc bộ nào cả.”
“Vậy, điều đó có nghĩa là…”
“Chà, tớ đã ở trong thư viện mỗi ngày gần đây. Thấy không, chúng ta không có câu lạc bộ văn học hay câu lạc bộ đọc sách, phải không? Nhưng tớ thích đọc sách. Tớ đã giải thích với giáo viên rằng không có câu lạc bộ nào mà tớ muốn tham gia.”
Một nửa là sự thật còn một nửa là nói dối.
Tôi nói rằng ‘sẽ tham gia nếu có câu lạc bộ đọc sách.’ như một ví dụ khi giáo viên bảo tôi hãy gia nhập một câu lạc bộ.
Nhưng đó cũng không hoàn toàn là nói dối bởi vì tôi vẫn đến thư viện một lần mỗi tuần.
Nếu tôi nói rằng bản thân đã ở trong thư viện vào ngày tôi hóa thân thành Momo-nyan, tôi sẽ có một bằng chứng ngoại phạm.
“Đọc à? Tớ cũng thích việc đọc, nên sẽ thật tuyệt nếu có một câu lạc bộ đọc sách.”
“Trường chúng ta mạnh trong khoảng thể thao, nên chúng ta có ít các câu lạc bộ văn hóa.”
“Đúng vậy. Nhưng, câu lạc bộ đọc sách à… thú vị thật.”
Murasaki, có vẻ như đang nghĩ tới điều gì đấy, gật đầu và đồng ý với bản thân.
Thắc mắc rằng cô ấy đang nghĩ đến điều gì, tôi nhìn cô tò mò, và chúng tôi chạm mắt với nhau khi cô ấy quay qua tôi.
“Này, Takizawa-kun.”
“C-Cái gì?”
“Tớ sẽ nói về người mà tớ đang tìm kiếm. Cậu có thể lắng nghe suy luận của tớ không?”
“Được thôi, nhưng kể cho tớ thì có tác dụng gì không?”
“Tớ nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ nghĩ ra ý tưởng nào đó.”
“Nếu vậy thì, được thôi.”
“Vậy, tớ sẽ kể cho cậu.”
Cô ấy lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ.
Nhìn vào cuốn sổ tay đó, má cô ấy thư giãn, và góc mắt hạ xuống.
Và cô ấy bắt đầu nói, đôi mắt trở nên trống rỗng.
“Anh ấy cao 166 cm, nặng 53 kg, hơi khom lưng cùng với dáng đi chân vòng kiềng, chắc chắn không quá khỏe mạnh, và là một thành viên của câu lạc bộ về nhà. Anh ấy là một học sinh cao trung sống ở xung quanh đây, một người có tính cách nhút nhát, thích việc đọc, và tất nhiên, không có bạn gái. ANh ấy cũng rất khiêm tốn, là một người không ích kỉ và do dự trong việc tiết lộ danh tính. Cậu có biết ai như vậy không?”
Có, đó là tôi…