Trans jap: Higanbana Sanjyo
Trans eng: Naofumi Iwatani
Edit: Seika, Umi-chan no.4214
Ngày xửa ngày xưa, chuyện kể rằng bốn người họ vật lộn với một chap truyện 1 tuần liền...
________________________________
Tôi bắt gặp những ánh mắt tò mò khi tôi và Kanae quay trở lại lớp học cùng với nhau.
Một số người còn đang cười toe toét...
Cảm ơn vì đã vào tiết học rồi. Nếu còn trong giờ giải lao thì chúng tôi sẽ bị mọi người vây quanh và trêu chọc mất.
Tôi cố gắng hết sức để lờ đi những ánh nhìn khó chịu đó. Giáo viên đã vào lớp nên tôi trở về chỗ ngồi của mình với vẻ mặt như phát sốt.
“Nè~e, cậu và Kana-chan đã làm gì thế...?”
“Cho tớ biết đi, Yuki...”
Người hàng xóm kế bên tôi và cô gái ở đằng trước nhanh chóng bắt chuyện.
“Không có gì cả.”
Đúng là có, nhưng tôi không thể kể được. Đó, đó là--
“Không, không, không... này, thực sự thì chuyện gì xảy ra thế?”
“Yuki, mặt cậu đỏ lên hết rồi kìa,… rõ như ban ngày rồi còn gì...”
Cô ấy thì thầm với tôi điều đó rồi lấy ngón tay chọc vào người tôi -dừng lại, dừng lại đi, khó chịu quá!
Tôi trừng mắt lườm vào hai người bạn cùng lớp của mình đang cười toe toét trông thật khiếm nhã.
Tại sao các cậu lại thiếu tế nhị như vậy? Đó là một chuyện tồi tệ khiến tôi muốn mút ngón tay của Kanae kể cả khi nó bị bẩn, bạn thuở nhỏ của tôi là một người rất nhân hậu và chu đáo.
Tôi chuyển sự chú ý sang Kanae để làm giảm đi sự kích thích trong tâm trí của mình. Mọi suy nghĩ của tôi về việc tách bản thân ra khỏi Kanae đã bị cô ấy thổi bay theo đúng nghĩa đen.
Sau đó, tôi bắt gặp ánh mắt của Kanae từ đằng xa.
Nếu để ý thì Kanae cũng đang bị các bạn xung quanh trêu chọc, và ánh mắt của cô ấy nhìn họ có phần hơi sắc bén. Vâng, tớ hiểu cảm giác đó mà. Thật khó chịu phải không?
Nhưng khi chúng tôi nhìn nhau, Kanae lập tức mỉm cười nhẹ nhàng và khẽ vẫy tay về phía tôi.
Chính là nó, sự quan tâm này.
Tôi nghẹn ngào trước sự ân cần của cô ấy và khiêm tốn vẫy tay lại.
“Wow~… hai người họ đang vẫy tay chào nhau~…"
“Này... không phải chúng ta đang trong lớp học sao...?”
Chết tiệt, thế giới bên ngoài ồn ào quá. Mặt của tôi đang ngày càng nóng hơn...
―― Mà thôi, giờ không phải là lúc để thư thả. Ngay khi giờ học kết thúc thì tất nhiên giờ giải lao sẽ đến.
Thế rồi, khi chưa kịp chạy trốn thì tôi đã bị đám bạn cùng lớp vây bắt lại.
“Giờ thì, Yukiya à. Đã đến lúc thẩm vấn rồi.”
“Mày khạc ra ngay cho tao một cách chân thực nhất theo kiểu phim tài liệu drama, trong giờ giải lao vừa nãy, mày đã làm gì với gái.”
“Oops, rất tiếc là nữ đồng phạm đang bị các cô gái đang tra khảo đồng nên không thể bàn mưu kế được đâu.”
Chết tiệt, mình xử lí kém quá - à không, những người này hoàn toàn hùa theo rồi mà. Mà, tất cả tụi trai gái đều lấy mình và Kanae ra làm trò đùa để thân thiết với nhau, vốn là mình cũng muốn cùng với Kanae vào cái hội đấy rồi bàn tán sôi nổi về chuyện tình cảm của người khác.
Không, nói sao giờ nhỉ, nghe tin đồn về tôi và Kanae chỉ là một giấc mơ. Từ trường tiểu học cho đến sơ trung, tôi thường nghe đồn rằng “Kanae đang theo đuổi Souta”, và nó khiến tôi thấy chán nản.
Tôi tự hỏi mình sẽ cảm thấy như thế nào khi tôi của lúc đó biết tình hình bây giờ ra sao. Liệu tôi có thể xoa dịu nỗi đau trong tim của tôi khi đó không?
Trong khi thoát khỏi thực tại này, tôi im lặng suốt thời gian qua, và nói những câu như “gọi luật sư đi” và “không có katsudon”.
Và như thế, tôi kết thúc với một buổi sáng bị bạn bè quậy phá, rồi giờ nghỉ trưa định mệnh cũng đã đến.
“Yuki-kun!”
Ngay khi giờ nghỉ trưa vừa đến, Kanae chạy đến chỗ tôi như thể bị tụi con gái đuổi ra.
Thật khó chịu khi các bạn cùng lớp đang nhìn chúng tôi với khuôn mặt cười toe toét hoặc nhếch mép thế kia.
“Yuki-kun, chúng ta có thể ăn trưa ở sân trường không?”
“Sân, trường...!?”
Lời nói của Kanae bất giác khiến tôi rùng mình.
Sân trường trong lúc nghỉ trưa không khác gì thánh địa của các cặp đôi. Một hàng ghế dài dành cho hai người ngồi như thể được dựng lên cho mục đích đó - một nơi đáng sợ dành cho các cặp đôi thường tụ tập và ăn trưa ở đó như thể được sắp xếp từ trước.
Không, không, đây là sao? Tôi đã cố gắng không nghĩ về nó, nhưng với “sự cố foo-foo" lúc sáng thì bây giờ đang xảy ra thêm chuyện gì nữa? Đây có phải là một cơ hội không?
Tuy nhiên, có vẻ như đã mười hai ngày đã trôi qua kể từ khi Kanae từ chối tôi, nhưng thật ra mới chỉ hai ngày thôi.
Tôi sẽ không nóng vội tỏ tình một lần nữa để rồi bị từ chối. Nhưng cho đến khi lần tới tôi làm điều đó, tôi muốn tăng tỉ lệ thành công của mình cao nhất có thể, hmmmm...
Tôi muốn hẹn hò với Kanae, nhưng bây giờ tôi đang đau khổ vì điều đó.
“Yuki-kun, chúng ta sẽ ngồi trên băng ghế này chứ?”
Tôi nhận ra mình đang ở thánh địa sân trường. Và trước mặt tôi là băng ghế dành cho các cặp đôi.
“Ah, rốt cuộc chúng ta đã xuống sân khi nào...?”
“Ơ, không phải chúng ta cùng đi chung xuống sân sao?”
Kanae đang đi bên cạnh tôi. Trong tay tôi có thứ gì đó nho nhỏ, ấm áp và mềm mại.
“T-tay!?”
Không biết tự lúc nào thì tôi đã nắm tay của Kanae. Tôi ngạc nhiên đến mức nắm chặt lấy bàn tay đó.
“Ouch ――”
Kanae thét lên một tiếng nhỏ.
“Uwoa! Tớ xin lỗi! Cậu ổn chứ!?”
Khi tôi vừa hết hồn thì Kanae gượng cười nhìn tôi, “Đúng là con trai khỏe thật đấy nhỉ”
“Tớ ổn mà. Chúng ta ăn thôi nào.”
Trong khi tôi đang luống cuống thì Kanae kéo tay rồi bắt tôi ngồi xuống ghế, cô ấy lấy từ trong túi xách nhỏ ra một hộp bento.
Mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng tôi vẫn làm theo cô ấy.
“Ah, Yuki-kun. Cái này...”
Kanae đưa một hộp bento nhỏ cho tôi.
Eh, cái này là... thật á?
“Um, Tớ nghĩ Yuki-kun sẽ mang bữa trưa, nên tớ chỉ làm thêm một chút.”
Kanae ngước nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“C-chỉ là để đề phòng nên tớ đã làm nó...”
Đột nhiên tôi nhận được một món đồ thần thánh, đó là hộp bento tự làm từ chính người bạn thuở nhỏ của mình, tôi cẩn thận nhận lấy nó và mở nắp hộp trong khi tay tôi đang run rẩy vì phấn khích.
Bên trong hộp bento nhỏ mà Kanae đưa cho tôi gồm xúc xích hình bạch tuộc, trứng rán, cơm nắm nhỏ, súp lơ, cả rau tẩm vừng cũng được cho vào, màu sắc bắt mắt trông rất ngon.
“Eh, tất cả đều là đồ ăn phụ tự cậu làm sao?”
Nó rất khác hộp bento chỉ toàn đồ đông lạnh của tôi.
“Uh-un. Hehe, nó hơi giản dị... xin lỗi nhé?”
Câu nói khiêm tốn quá. Tôi đáp lại Kanae bằng lời cảm ơn sâu sắc đầy cảm động rồi nhận hộp bento một cách biết ơn.
“Chà, bento nhìn ngon quá, tớ vui lắm. Cảm ơn nhé, Kanae”
“Hehe, hehe, không có gì đâu. Mong là nó hợp khẩu vị của cậu”
“Chắc chắn là ngon rồi mà, vì nhìn bên ngoài thôi cũng đã biết ngon rồi. Màu sắc cũng rất đẹp nữa, toàn bộ đều là đồ ăn tự tay làm, đúng là siêu quá.”
“Nfu...fu, ah, cảm ơn cậu, ~uhehe.”
“Kanae giỏi nấu ăn rất ngon, bản thân tớ cũng có phần thích đồ ăn của cậu nữa.”
“Fuheh -uh, tớ hạnh phúc lắm, ~ehehehehehe.”
“Tớ rất cảm động luôn, vì đồ ăn của Kanae tự làm----”
“Yu, Yuki-kun!”
Kanae cúi mặt xấu hổ lên tiếng cắt ngang lời nói của tôi.
Ôi không, chết mẹ rồi. Tại vì mình muốn truyền đạt niềm cảm động mà lỡ thể hiện nhiệt tình quá. Kanae chắc cũng đang thấy khó xử... xấu hổ quá.
Tôi lập tức mở miệng để xin lỗi Kanae nhưng cô ấy đã cắt ngang lời nói của tôi.
“Tớ rất vui, nhưng... tớ xấu hổ lắm, nên là... tớ xin lỗi.”
Kanae đang bồn chồn ngồi đó với mặt đỏ ửng, tôi nuốt nước bọt như thể có ham muốn gì đó khác ngoài sự thèm ăn đang khơi dậy.
Không, không, không, không. Kanae sẽ ghét mình nếu có những cảm giác như vậy mất. Mình đã bị cô ấy từ chối một lần rồi, không thể để sự yêu thích của cô ấy hạ thấp hơn được nữa.
“Ăn thôi nào, Yuki-kun."
“Ah, Itadakimasu, Kanae.”
Mặc dù vậy, cuộc trò chuyện này có hơi gợi tình đối với tôi --- thành ra là tôi phải vừa ăn bữa trưa vừa trằn trọc.
Một phần tôi cảm thấy hơi tiếc nuối vì đã không chụp ảnh ngay khi bắt đầu ăn, một phần là tôi đã thưởng thức mỹ vị từ món bento của Kanae nhanh quá.
“Cảm ơn vì đã mời tớ nhá, nó thật sự rất ngon.”
“Thật tốt quá, cảm ơn cậu đã ăn hết nó, Yuki-kun.”
Thế rồi, có những lúc cũng đã có cái tình huống mà lý trí của tôi gần như bị phá hoại hoàn toàn vì đòn phản công của Kanae, nhưng mà tôi đã được trải qua một buổi nghỉ trưa tuyệt vời nhất trong cả cuộc đời mình.
Nhưng giờ nghỉ trưa đã không kết thúc ở đó.
Sau khi chia tay với Kanae, tôi đi vào nhà vệ sinh để rửa tay----
“Này, Yukiya.”
Tôi đã bị Souta chặn lại.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại