Seika: Cumback sau khoảng thời gian sủi khỏi Hako, với mong ước nhỏ nhoi hồi sinh TGT nên mị vừa dịch xong là đăng luôn nên cũm chưa check kỹ, với trình độ eng của mị còn non. Có lỗi gì thì ae cứ cmt để mị sửa nhá!
______________
Sau giờ nghỉ trưa vui vẻ, tôi bị Souta chặn lại ở cầu thang.
“Này, Yukiya. Tốt nhất là cậu ngừng bám theo Kanae đi.”
Ngạc nhiên với lời đầu tiên cậu ấy nói là như vậy, nhưng tôi hiểu ý cậu ấy đang muốn nói là gì.
Dường như Souta và Kanae vẫn chưa chính thức hẹn hò, nhưng từ góc nhìn của tôi thì vẫn có cảm giác không thoải mái cho lắm.
Đã được hai ngày kể từ khi tôi bị Kanae từ chối… Phải, mới chỉ có hai ngày thôi đó.
Chưa hết đâu, lời tuyên bố “em sẽ chịu trách nhiệm” sáng nay, “sự việc giận dỗi” trong giờ giải lao, “giờ nghỉ trưa hạnh phúc” lúc nãy, và cả lời hứa cùng nhau về nhà sau khi tan học kia.
Tôi băn khoăn không biết liệu rằng mình có nên làm theo điều đó hay không nữa.
Nhưng rồi Souta nói với tôi.
“Như tớ đã nói trước đây, Kanae đã có người mà cô ấy quan tâm rồi, nên việc có cậu ở cạnh sẽ khiến cổ khó chịu đấy.”
Những lời đó khiến tôi nhận ra.
Lời nói thật đau đớn khi nó được nói ra bởi chính Souta, người mà cô ấy quan tâm lúc này.
Và sau đó cậu ấy trừng mắt nhìn như thể đang đe dọa tôi vậy.
Rắc rối rồi đây.
Có vẻ như tôi đã quá hưng phấn vì mọi chuyện xảy ra từ sáng đều là lời mời và hành động của Kanae, và giờ tôi phải trả giá cho chúng dù tôi đang rất chấm hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đoán mình chỉ còn cách nói sự thật ra thôi.
“Ừm… Thật ra thì hai ngày trước tớ đã tỏ tình với Kanae…”
“Cái gì–?”
Souta tròn xoe mắt lên nhìn.
“Tất nhiên là tớ bị từ chối rồi.”
“Hửm? Cái gì, cậu đã bị từ chối ư? Cậu đã bị từ chối, phải không, nếu cậu đã bị từ chối~”
Giọng của Souta hơi khàn khàn nhưng trông cậu ấy phần nào nhẹ nhõm hơn. Suy cho cùng thì Souta cũng là…
“Tớ đã yêu cô ấy từ thuở ấu thơ… Vậy nên tớ không thể từ bỏ Kanae dễ dàng như thế được.”
Tôi biết rằng mình chưa sẵn sàng cho việc này nhưng… nó không phải là thứ mà tôi có thể dễ dàng gạt bỏ chỉ sau hai ngày kia được.
“Ngoài ra, hôm nay Kanae còn mời tớ ăn trưa, trông như thể cổ đang quan tâm đến tớ vậy.”
“Việc ai mời không quan trọng! Ý tớ là… nếu đã bị từ chối thì đừng có lại gần nhau nữa. Đó là điều hiển nhiên mà.”
Thật thật mà nói thì đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm của mình và bị từ chối, vì vậy mà không hiểu rõ về việc “bình thường” cách mà Souta nói là gì, nhưng có vẻ tôi khá thiếu kinh nghiệm chăng.
Sau đó Souta tiếp tục với vẻ mệt mỏi hiện rõ.
“Tớ không biết người mà Kanae thích là ai nhưng hành động của cậu có thể khiến cổ gặp rắc rối nếu người ấy hiểu lầm đấy.”
Đúng nhỉ. Lời lẽ đó cũng hợp lý đấy.
Vì một vài lý do mà tôi cảm thấy như Kanae đang thu hẹp khoảng cách hai đứa chúng tôi sau khi cổ từ chối tôi vậy, và tôi đã bị hấp dẫn bởi “một cơ hội” và “ sự trả thù” dựa trên điều đó, nhưng mà đây là hiện thực.
Tôi lẩm bẩm với bản thân, “Đúng vậy…” và rồi quay trở lại lớp học.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, chỉ còn tiết năm và tiết sáu nữa thôi. Và trong giờ ra chơi, mọi người hay trêu tôi về bữa trưa lúc nãy.
“Ôi trời, cuối cùng thì Yukiya cũng ra sân rồi à?”
“Vậy giờ nghỉ trưa của cậu ở sân thế nào rồi?”
Mấy đứa cùng lớp nhiệt tình cười đùa tôi không khác gì sáng nay cả.
“Ahaha, tớ sẽ không nói đâu.”
Tôi cười thế đã được chưa nhỉ?
Trong lớp học chiều, Kanae lại chạm mắt với tôi và chúng tôi lại bí mật vẫy tay như hồi sáng.
Tôi không biết liệu rằng mình có vẫy tay đúng cách hay không nữa.
Dù không chắc chắn cho lắm nhưng tiết học ngày hôm nay đã hết.
Tôi rời khỏi lớp học sớm để nhanh chóng đến để sinh hoạt câu lạc bộ và khi bước đi trong cái hành lang lúc nhúc đầy học sinh kia để về nhà thì tôi chợt nghĩ tới Kanae.
Tôi thích Kanae và muốn hẹn hò với cô ấy nhưng tôi cũng không muốn cản đường cổ. Tôi nghĩ mình thật trẻ con và ích kỷ. Và giờ tôi cũng méo biết mình nên làm gì hay muốn làm gì nữa…
Không, nếu vấn đề là phải ưu tiên cái nào thì chắc hẳn Kanae nên được ưu tiên ha.
Thật là đau đớn và buồn khi mà nhận ra rằng tôi không phải là người cạnh bên Kanae, không phải là người khiến cô ấy cười, không phải là người khiến trái tim cổ rung động, nhưng… dẫu vậy, nếu Kanae muốn và có thể giữ nụ cười đó, thì đối với tôi như vậy là quá đủ rồi.
Bởi vì quá yêu em, nên tôi sẽ đứng sang một bên… Không, không, không, tôi méo bước sang một bên đâu. Mặc dù từ đầu tôi đã có linh cảm rằng Kanae có lẽ thích Souta nhưng tôi không thể bỏ cuộc mà tiếp tục tiến lên, và rồi tôi đã bị từ chối.
“Haha, tự dưng lại sợ đi về nhà quá…”
Tôi không khỏi nở một nụ cười cay đắng.
Không biết rằng tôi nên làm bộ mặt thế nào khi về gặp Kanae đây ha?
Nhưng dù thế nào, lời hứa thì vẫn là lời hứa. Kanae nói rằng cổ sẽ đợi tôi sau khi sinh hoạt câu lạc bộ xong rồi hai đứa cùng về với nhau như thể đây là ngày cuối cùng ở bên nhau vậy.
Và thế là với cái quyết tâm không cần thiết kia, tôi tiến tới hoạt động câu lạc bộ.
Tuy nhiên, với cái ý chí như vậy là chưa đủ. Trong suốt buổi tập tôi đã khá lơ đễnh, thế là đã nhận được cảnh cáo từ huấn luyện viên cùng với bị quản lý mắng cho một trận và đồng đội thực sự đang lo lắng cho tôi nữa.
Trên hết là huấn luyện viên đã nói với tôi rằng “Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng cậu hãy về nhà và nghỉ ngơi cho thật tốt đi” - hình như ổng biết tâm lý tôi đang không ổn định thì phải.
Tôi thay đồng phục và rời khỏi phòng câu lạc bộ. Cuối cùng thì cũng liên lạc cho Kanae được rồi.
Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho Kanae.
“Umm, chào Yuki-kun. Cậu sinh hoạt câu lạc bộ xong chưa vậy?”
Giọng của người thương đang vang vọng bên tai, nhưng thứ cảm xúc này thật khó tả.
“Ừm, tớ vừa mới xong thôi. Vậy… chúng ta có thể nói chuyện một lát được chứ?”
“À, ừm. Nhưng tớ sẽ đến chỗ của Yuki-kun sớm thôi, được không?”
Theo những gì tôi nghe được thì có vẻ như Kanae đang ở phòng hội học sinh thì phải.
“Không, nếu có thể thì thế này sẽ tốt hơn đấy.”
“KHÔNG!”
Có lẽ cổ đã nhận thấy tâm trạng của tôi nên giọng điệu Kanae dường như đanh lại.
“Ừm… thực ra hôm nay Souta đã nói với mình rằng Kanae đã có người mà cậu thích, vì vậy mà tớ không nên ở cạnh cậu quá nhiều.”
Tôi có thể cảm thấy hơi thở của Kanae qua điện thoại, tôi tiếp tục nói trong khi xấu hổ vì nhận ra sự kém cỏi của bản thân.
“Souta chắc hẳn nghĩ rằng Kanae rất đặc biệt đấy… Và tớ chắc chắn cậu ấy với Kanae rất yêu nhau đấy nhỉ…”
Xấu hổ thật đấy, tôi chưa bao giờ thấy việc diễn đạt bằng lời lại khó khăn thế này.
“Tớ thực sự xin lỗi về điều đó. Lúc đầu đáng ra tớ không nên cố chấp mà tỏ tình với Kanae, vì điều này mà tớ đã bị Souta cảnh cáo về nó…”
Tình hình rối tung thế này chắc hẳn là do sự yếu kém của bản thân tôi. Nếu quan hệ giữa Souta và Kanae trở nên tệ đi vì điều này thì tôi không thể đối mặt với nó mất.
Tôi đang định nói rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta không đi về cùng nhau.
“...Đ-đừng nói điều không cần thiết nữa…”
Cảm giác lạnh sống lưng khi giọng nói của Kanae không ổn định như vậy. Lẽ nào cổ đang khóc sao?
“T-tớ… thật sự… rất… hạnh phúc… lắm đó…”
Âm thanh sụt sịt phát ra từ Kanae làm cho thanh thể lực của tôi sắp cạn rồi.
Và rồi Kanae nói…
“Yuki-kun… Tớ, tớ có chuyện này muốn nói với cậu, Yuki-kun…”
Ngay cả qua điện thoại thì tôi cũng đã bị áp đảo bởi sự tuyệt vọng của Kanae.
“Làm ơn… Xin hãy, xin hãy lắng nghe tớ nói…”
“V-vâng.”
Tôi trả lời theo phản xạ bản thân.
Tất nhiên rồi, dù cho Kanae có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng nói “đồng ý” thôi.
Vì vậy mà tôi đứng đây đợi Kanae đến như dự định ban đầu của chúng tôi.
Tôi hơi lo lắng và tự hỏi rằng Kanae muốn nói gì với mình.
Thiếu sức sống nhưng mị chế thêm đếy