Ngày hôm sau khi trở thành đồng đội của Arian, Shinichi, Arian và Celes ngồi vào một bàn trong quán rượu để bàn về kế hoạch tác chiến của họ.
“Đầu tiên, chúng ta cần mua cho cô một món vũ khí.” Shinichi nói.
“Ưm, vũ khí sao?” Arian nghiêng đầu ngạc nhiên khi mút kẹo. Shinichi đã cho cô vì cậu biết đây là cách thức cơ bản nhất để làm rung động trái tim một người hoặc chỉ là dạ dày.
“Phải, vũ khí của cô quá yếu so với sức mạnh của bản thân.” Cậu khẳng định.
“Thật á?” Arian lấy thanh kiếm ra từ bên hông rồi nhìn chằm chằm nó.
Thanh kiếm hai tay của cô được làm bằng sắt và nhẹ hơn so với kiếm thường, thích hợp để vung trong rừng rậm, nhưng lại quá mỏng để chịu được sức mạnh của cô. Vũ khí mạnh nhưng nặng ở lưỡi kiếm. Trên thực tế là nó giống cây chày mỏng hơn là một thanh kiếm.
“Cô đã nỗ lực vất vả để mạnh lên, nhưng vũ khí thì lại kiềm chân lại. Vì thế chúng ta phải mua cho cô một món tốt hơn.”
“Ưm, giờ cậu nhắc thì...” Arian nhận xét, nhận thức được tầm quan trọng của món vũ khí tốt từ trải nghiệm chiến đấu với quái vật.
Cho tới nay, cô luôn nghĩ rằng chỉ cần đủ chắc để không bị vỡ, thì món nào cũng ổn thôi. Dù sao thì cô cũng quá mạnh để có một cuộc chiến sinh tử và cũng không gặp vấn đề gì về vũ khí.
“Cô sẽ mạnh hơn nhiều nếu có một thanh nhẹ và bén.” Shinichi kết luận.
“Nhưng tôi không chắc rằng thứ đó có giúp mình ‘mạnh hơn’ không.” Arian đáp.
“Đó là lý do cô là một con ngốc đấy!”
“Sao—!?”
Shinichi khoanh tay tự mãn và bắt đầu chỉ bảo Arian, người bối rối trước những lời của cậu.
“Sức mạnh là vung kiếm nhiều hơn để tăng cường cơ bắp hoặc niệm ma pháp để nâng ma lực. Sức mạnh cũng là những kỹ năng cần thiết để thu thập thông tin và chọn vũ khí phù hợp.”
“T-T-Thật sao?”
“Ví dụ nhé, tôi nghe nói cô đã gây một vết thương lên Quỷ Vương khi đấu với hắn.”
“À, ừm."
“Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô dùng một thanh kiếm ma pháp có thể chém đứt mọi thứ chứ không phải miếng rác này?”
“Ưm...”
“Phải, cô có thể đã thắng rồi. Hoặc ít nhất thì, cô đã có một trận chiến tốt.”
Có câu nói rằng chỉ những kẻ kém cỏi mới đổ lỗi cho vũ khí vì sự thiếu năng lực của mình, còn người lão luyện sẽ biết cách chọn vũ khí phù hợp.
“Trao cho kẻ bất tài một món vũ khí xuất sắc thì cũng chả khác biệt mấy. Nhưng nếu là cô, thì có thể hạ được quỷ với một cây xà beng đấy.”
“P-Phải ha!” Arian gật đầu, bị thuyết phục không phải bởi câu thành ngữ lạ lẫm mà là sự quyết đoán của Shinichi.
“Thế cô có đủ tiền để mua một thanh kiếm ma pháp không?”
“Tiền á? Tôi có tiết kiệm một chút...” Arian lẩm bẩm lặng lẽ khi người chủ quán rượu đến chỗ họ cùng thức ăn và nghe thấy cuộc đối thoại.
Anh đáp lại với một tiếng thở ngắn.
“Chàng trai, nhóc không biết một thanh kiếm ma pháp giá bao nhiêu à?” Anh nghiêm khắc hỏi.
“Không.” Shinichi đáp.
“Cây mắc nhất là cỡ một nghìn đồng vàng đấy.”
“Gììììììì—!?” Arian hét lên. Tiền lương của một binh lính cả năm cũng chỉ có năm mươi đồng vàng. “Dù tôi có đếm đến đồng cuối cùng thì cũng không thể tới năm mươi được!” Cô nói.
“Chuyện này không thể rồi.” Shinichi nhẹ nói với vài phép tính trong đầu.
Đổi ra là một trăm triệu yên sao? Mấy cây katana cũng cỡ hai triệu, nên mình đoán cũng khá hợp lý. Mình không nghĩ là đang bị lừa.
Một lần nữa, giá trị của các tác phẩm nghệ thuật không phải là thứ được dùng trong thực tiễn. Ý tưởng về giá cả của cậu không áp dụng trong thế giới này, nên cậu cũng không thể nói khái quát được.
“Dù sao thì.” Người chủ quán nói tiếp. “Không có nhiều người làm được kiếm ma pháp đâu. Những cây kiếm như thế rất hiếm, dù cho có tiền thì cũng chẳng được ai trao cả.”
“Thật à?” Shinichi hỏi.
“Ý cậu là ta không biết gì về kiếm ma pháp sao?” Người chủ quán hỏi, thở dài thêm lần nữa mà bực bội.
Shinichi mỉm cười và gãi đầu khi gửi tin nhắn thần giao cách cảm tới nàng hầu gái kế cạnh, đang ăn ổ bánh mì đen và không để tâm gì đến xung quanh.
[Celes, kiếm ma pháp cũng có hiếm ở quỷ giới không?]
[Không, không hề. drawf làm ra chúng mỗi ngày.] Cô trả lời.
[À, tôi hiểu rồi.]
[Cậu có thấy cây cuốc mà ngài Kalbi sử dụng không? Cũng được dwarf làm ra cả đấy.]
[Cây rìu ma pháp sao!? Trời, tôi muốn có một cái ghê!] Shinichi khăng khăng.
Những gì ở quỷ giới thiếu là chất lượng thức ăn, họ chắc chắn tiến bộ trong nền công nghệ.
[Nhưng vì nắm đấm của Bệ Hạ còn mạnh hơn cả kiếm vũ khí, bất kể Dwarf nỗ lực thế nào, vũ khí của họ đều nằm phủ bụi trong nhà kho của chúng tôi.]
[Đáng buồn nhỉ...] Shinichi cảm thấy thương xót cho dwarf, dù cậu chưa gặp mặt họ bao giờ. Đồng thời, cậu cũng thấy bùng cháy, ngưỡng mộ muốn biết cách để đạt được nguồn sức mạnh to lớn.
Nhờ cuộc đối thoại, cậu đã có ý tưởng về phần kế tiếp cho kế hoạch của họ.
“Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta không có thời giờ để kiếm một nghìn đồng vàng...” Arian lẩm bẩm chán nản.
“Đừng lo, tôi có ý tưởng này!” Shinichi kêu lên với một nụ cười ngọt ngào. Cậu huých vào hông cô khi nói. “Thực ra là tôi nghe nói có thanh kiếm nằm trong một cái hang.”
“Ồ, thật à!?”
“Phải, tôi cũng đã biết được vị trí của cái hang đó rồi. Nó được giám sát bởi một tên lính bất chính, nên không ai dám mò tới rồi chìm vào quên lãng từ lâu.”
“Ra là vẫn còn một thanh kiếm ma pháp!” Đôi mắt của Arian lấp lánh trong phấn khích khi nghe tới câu chuyện của cậu.
“Nghĩa là chúng ta cần phải đi một chuyến để lấy thanh kiếm ma pháp.”
“Phải đó, chờ tôi một chút, tôi sẽ chuẩn bị!” Arian nói rồi lao lên tầng hai. Shinichi mỉm cười và vẫy tay với cô trong khi người chủ quán chứng kiến rồi thở dài lần thứ ba trong ngày.
“Chàng trai, vào lần đầu tiên thấy cậu, ta đã nghĩ cậu là một tên thảm hại và nghệch ngoạc. Nhưng khi nghe nói cậu đã đánh bại cô bé Arian và đồng hành với nhóc ấy, rồi giờ thì phiêu lưu để lấy kiếm ma pháp sao? Thì cậu quả là một kẻ kỳ lạ.” Người chủ quán dò xét.
“Kỳ lạ là tên đệm của tôi cơ mà.” Shinichi trả lời.
“Ngưng nói nhảm nào. Rồi ăn xong đống trên dĩa của cậu đi.” Người chủ quán đập mâm lên đầu Shinichi. Shinichi ngượng ngùng bắt đầu ăn món súp lạnh.
“...Cô nghĩ anh ta đã phát hiện ra lời nói dối của chúng ta chưa?” Shinichi hỏi.
“Tôi chỉ lo lắng cho thiếu nữ vô tội bị lừa bởi một tên đáng khinh bỉ thôi.” Celes nói.
“Xem ra cô không lo lắng gì—Này!” Shinichi lặng lẽ thêm vào cuối câu để ngăn người chủ quán nghe được cuộc đối thoại của họ.
“Cậu khám phá ra được một cái hang có kiếm ma pháp từ hồi nào thế?” Celes hỏi.
“Chưa bao giờ. Tôi muốn biết nếu có một cái đấy.” Shinichi đáp.
“...Gì cơ?” Một lần nữa, Celes nhận ra rằng mình không hiểu kịp ý của cậu. Biểu cảm lạnh lùng của cô thiếu đủ loại cảm xúc.
Shinichi trả lời với cái nhếch mép quen thuộc.
“Chẳng có hang động nào cả. Chúng ta sẽ tự làm ra một cái. Sự thật là, chúng ta sẽ làm một hầm ngục đáng sợ đến mức dựng tóc gáy và làm tim đập mạnh, để nhận định của Arian về tôi bay lên tít trời mây.”
“À, ừ...”
Bối rối trước lời giải thích của cậu, Celes thôi nghĩ sâu xa hơn.
***
“Thời tiết hôm nay tốt ghê! Là một ngày hoàn hảo để đi thám hiểm!”
“Phải, dù vẫn hơi nóng.”
Cùng nhau, ba người họ rời khỏi Vương quốc Boar sau khi mua thực ăn được bảo quản và các vật dụng phiêu lưu khác rồi tiến tới những ngọn núi ở phía tây.
“Xem ra cô lạc quan hơn thường lệ nhỉ. Cô đang phấn khích vì sẽ có kiếm ma pháp à?” Shinichi hỏi.
“Không phải đâu. Chỉ là cũng được một khoảng thời gian rồi tôi chưa đi phiêu lưu với ai đó thôi, nên mới phấn khích ấy mà.” Arian trả lời.
“Ồ...”
“Sao cậu lại nhìn tôi với vẻ thương cảm vậy!? Bây giờ tôi biết nhiều người lắm nha!”
“Cách cô nói ‘bây giờ’ và biết nhiều người’ thật sự nghe giống một kẻ cô đơn lắm đấy...”
“Ư...”
Arian bắt đầu dỗi, hàng lệ rưng rưng, rồi Shinichi tốt bụng đặt tay lên vai cô.
[Sao cậu lại chọc cô ấy? Cậu có thể biến cô thành nô lệ tình dục mà?] Một giọng điệu tự mãn cất lên.
[Chuyện này chẳng có gì tục tĩu cả nhá!] Shinichi phản bác lại câu hỏi của Celes qua thần giao cách cảm trước khi dỗ dành anh hùng.
“Thì, giờ chúng ta là đồng đội và là bạn bè rồi, nên cô sẽ không còn phải cô đơn nữa đâu.” Cậu nói yên tâm.
“Ư-Ừm...” Arian đỏ mặt và cúi đầu xuống khi Shinichi nắm lấy tay của cô. Cô nắm tay cậu lại như thể để kiểm tra thân nhiệt.
“.....”
[Này, Celes? Tất cả điều này là vì Bệ Hạ cả, cô biết đấy. Nếu cô không để tâm, thì đừng liếc tôi nữa có được không?] Shinichi hỏi, không thể chịu được ánh nhìn giá lạnh ấy. Cô thở dài rồi thay đổi chủ đề.
[Cậu bảo rằng chúng ta sẽ làm hang và bỏ một thanh kiếm ma pháp vào trong nhỉ? Có thể giải thích cách thức và vì sao phải làm vậy không?]
[Cô có thể chuyển kết nối với Bệ Hạ để tôi giải thích được không?]
[Với Bệ Hạ sao? Đợi một lát.]
Không như Shinichi, Celes chỉ tốn 10 giây để giúp họ liên lạc với Quỷ Vương, cách xa hàng cây số.
[Shinichi, Celes, thế nào rồi?]
[Đang thực hiện. Chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn dụ dỗ anh hùng để phản lại nhân loại.] Shinichi giải thích chiến lược của cậu là làm thân với Arian trước khi khuyên nhủ cô từ bỏ việc chiến đấu với họ.
[Là một phần của kế hoạch, chúng tôi đang tiến tới ngọn núi ở phía bắc. Tôi muốn ngài dùng ma pháp để tạo một cái hang và bỏ kiếm ma pháp vào bên trong.]
[Hừ, ta có thể làm được từng ấy.] Quỷ Vương giải thích rằng ông đã san phẳng núi thành đồng bằng như một phần của buổi luyện tập. Ông thờ ơ nói như thể chúng chả là cái gì đặc biệt trước khi hỏi. [Không phải là làm anh hùng mạnh hơn sao?]
[Thanh kiếm không cần phải quá mạnh để đe dọa tới ngài. Chỉ cần tốt hơn cái bằng sắt của cô ấy một chút thôi. Ý tôi là, thanh kiếm đấy chỉ để thu hút anh hùng để nâng sức mạnh lên và trông như chúng tôi đang dựa dẫm vào cô. Chiến lược thật sự sẽ là một cái bẫy trong hang động.]
[Ha, nói nữa đi nào.] Quỷ Vương cười, biết rằng Shinichi có một kế hoạch vượt tầm đạo đức khác.
Nụ cười của Shinichi rộng hơn khi giải thích: [Tôi muốn Arian dính bẫy và rơi vào tình thế nguy hiểm. Và rồi tôi sẽ lịch lãm cứu lấy cô, và cô ấy sẽ kiểu như ‘Ôi thần linh ơi’. Về cơ bản thì sẽ bị ràng buộc trong tình cảm với tôi.]
Thực ra hiện tượng này được gọi là “hiệu ứng cầu treo”, khi một người hiểu lầm rằng nhịp tim đập mạnh vì sợ hãi là cảm giác biết yêu.
[Cậu nghĩ kế hoạch có tiến triển không?] Quỷ Vương hỏi, không tin tưởng.
[Có lẽ sẽ hơi quá đà nếu nói cô ấy sẽ yêu tôi, nhưng nhiều khả năng cô sẽ chịu lắng nghe người đã cứu mình, đúng chứ?]
Điều này có thể là một tác động lớn với một thiếu nữ thật thà như Arian. Để chứng minh, Shinichi dừng cuộc trò chuyện qua thần giao cách cảm lại rồi bắt chuyện với cô nàng bên cạnh.
“Có phải Giám Mục là người đã mời cô làm anh hùng không?”
“Ừm, nhờ Giám Mục Hube nên tôi mới nhận được phước lành của Nữ Thần.”
“Và?”
“Kể cả sau khi tôi trở thành anh hùng, ngài ấy luôn quan tâm, dẫn tôi đi ăn tối. Ngài ấy thật sự là một người tốt. Tôi luôn nghĩ đây là cảm giác khi có cha, hì hì.”
“Ồ, xem ra anh ta tốt nhỉ.”
“Ừm! Đó là lý do tôi cố gắng để đánh bại Quỷ Vương vì lợi ích của Giám Mục.”
“Ừ.”
Shinichi trở lại cuộc đối thoại với Quỷ Vương, trong khi thỉnh thoảng đáp lại nửa với ở cuộc trò chuyện với Arian.
[Như ngài thấy đấy, Arian dễ dàng mang ơn người khác. Và cô cần phải biết ơn tôi hơn tên Giám Mục kia. Nếu không thì mọi lời khuyên nhủ với cô đều sẽ thất bại.]
[Tôi hiểu điều đó, nhưng mà...]
[Nếu ta không lầm thì, tên Giám Mục gì gì đó không làm gì nhiều cho cô bé.] Quỷ Vương nói thay cho suy nghĩ của Celes. Ông nói đúng: Giám Mục Hube không hề làm gì quan trọng cả.
Những gì tên Giám Mục đã làm là mời cô đón nhận phước lành. Được thành công nhờ kỹ năng và tính cách của cô. Tương tự, hắn có lẽ có một âm mưu thầm kín—điều khiển kẻ nắm giữ nguồn sức mạnh lớn đến vậy. Khi kiểm tra cô mỗi lần có cơ hội và đưa cho đồ ăn, gã đàn ông trung niên này đã nảy sinh ham muốn có thiếu nữ trẻ dễ thương ấy đến mức lạ thường. Nếu hắn ở Nhật Bản, chắc chắn sẽ bị gọi cảnh sát.
[Vị anh hùng này...Ta có thể gọi đơn giản thôi. Cậu biết đấy. Ngây thơ.] Celes đề xuất.
[Tôi đồng ý...] Shinichi nói.
Là kẻ thù, cậu rất mang ơn sự ngây thơ của Arian, nếu không lo lắng nhẹ về tương lai của cô.
[Dù sao thì, cậu định đặt bẫy gì đây?] Quỷ Vương hỏi.
[Tôi nghĩ sẽ thuận tiện hơn khi hai người chúng tôi đi lẻ…] Shinichi ngập ngừng. Cậu không hề quên cuộc đối thoại với anh hùng, bàn tay cậu đang nắm chặt, và nói. “Cô biết đó, tôi cảm thấy an toàn khi ở với cô.”
“T-T-Thật sao?”
“Tôi nghĩ cô là người đầu tiên mà tôi lơ là cảnh giác đấy.”
“Vậy à?”
“Tôi rất vui khi chúng ta là đồng đội—không, là bạn bè.”
“Hì hì hì, tôi cũng rất vui khi chúng ta là bạn!”
Arian không hề để tâm đến sự tôn trọng, nhiệm vụ và dựa dẫm vào chức anh hùng. Là một người cô đơn, cô muốn có bạn bè: giày vò như mật hoa, ngọt ngào hơn nhiều chiếc kẹo Shinichi trao cho và khó mà cưỡng lại.
“...Cậu bệnh hoạn thật.” Celes lặng lẽ nói mà không ai nghe thấy được.
Shinichi đã quá bận tâm vào cuộc trò chuyện với Quỷ Vương mà không quan sát hay tự hỏi cô cảm thấy thế nào khi nói vậy.
***
“A, đây rồi. Hang động chứa kiếm ma pháp.”
Sau khi cắm trại qua đêm trong rừng, ba người cuối cùng cũng đến một hang động bên sườn núi.
“Thật sao? Nhìn mới vậy...” Arina nói, nghiêng đầu ngờ vực. Hang động này trông như vừa được đục vài ngày trước. Chẳng có rong rêu trên những hòn đá.
“Tớ nghĩ là cô nhầm rồi. Dù sao thì, đi thôi.” Shinichi đề nghị.
“Ừm!” Arian quên đi nỗi lo âu khi người bạn mới dẫn cô về phía trước, khi tay trong tay. Họ bước vào hang động tối tăm.
“Hãy cẩn thận bước chân.” Celes nói, theo sau hai người và niệm phép Light [Ánh sáng].
“Cậu biết đó, đây là lần đầu tiên tôi khám phá một hang động.” Arian kêu lên.
“Thật sao? Không phải là cô luôn săn quái à? Tôi nghĩ cô đã đánh bại lũ quái trong hang và vơ vét trong đó rồi chứ.” Shinichi đáp.
“Tôi không phải ăn trộm nha! Tôi chỉ diệt bọn quái xung quanh thành phố và gây đe dọa đến chúng ta thôi. Ngoài ra thì, chúng cũng không có nhiều lắm.”
Cô đã được giải thích rằng quái vật là những động vật đột biến khi hấp thụ ma lực, nhưng trí tuệ của chúng vẫn giống như động vật bình thường. Kết quả là, chúng không có châu báu hay của cải mà con người muốn.
“Phải, nhưng cô cực mạnh mà! Cô không mơ ước diệt rồng và trở nên cực giàu sao?” Shinichi hỏi.
Theo Celes, rồng là mạnh còn hơn cả—hoặc ngang ngửa—Quỷ Vương. Chúng không phải là tạo vật có thể dễ dàng bị đánh bại, nhưng sẽ là một nhiệm vụ có giá trị với anh hùng của Nữ Thần. Ít nhất thì đó là những gì Shinichi nghĩ. Cậu không có ý gì hơn khi dùng chuyện này làm chủ đề cuộc trò chuyện, vậy mà—
“...Chắc vậy.” Arian trả lời mơ hồ, một nguồn u ám bí ẩn hiện lên trên gương mặt cô.
“Hả? Tôi có nói gì sai sao?” Shinichi thì thầm với Celes.
“Có lẽ cô ấy sợ loài bò sát chăng?” Celes nêu ra giả thuyết mà không tin chắc lắm.
Họ nhìn nhau, không phải sai chỗ nào.
Arian cố gắng ra vẻ phấn khích giả tạo để giấu đi cảm xúc thật sự của mình và kêu lên. “A, tôi thấy gì nè!”
Chắn trước họ là một cánh cửa không bằng phẳng được làm bằng đá. Ở trên, có một dòng chữ được khắc theo ngôn ngữ thông thường, nên Arian cũng có thể hiểu được.
—MỘT NAM VÀ MỘT NỮ ĐI CÙNG NHAU THÌ MỚI CÓ THỂ QUA—
“Gì thế này?” Arian hỏi.
Dòng chữ là một cú lừa để hai người họ ở bên nhau. Shinichi sẽ cố gắng cứu Arian khi Celes không có ở đó. Nhưng đương nhiên, Arian lại đâu biết được.
“Tôi thật sự không biết nữa. Nhưng xem ra chỉ hai người mới có thể vào được thôi. Celes, xin lỗi nhưng cô đứng ở đây chờ ha?” Shinichi yêu cầu.
“Như ý cậu.” Celes triển theo kế hoạch một cách hoàn hảo. Họ đã thực hành trước đó rồi.
Sau cuộc đối thoại ấy, Shinichi nắm tay Arian và đặt tay vào cánh cửa đá.
“Được rồi, làm thôi.” Cậu nói.
“Ư-Ừm.” Arian miễn cưỡng trả lời. Cô muốn nói rằng Cậu biết đó, giống như đang cưới vậy, nhưng lại đỏ mặt và im lặng khi đặt tay lên chiếc cửa đá.
Khi tay hai người đặt lên vách đá nặng nề, nó mở ra, và khi hai người đã bước qua cổng vào, thì cửa đóng lại không một tiếng động.
[Cánh cửa này hoạt động thế nào vậy?] Shinichi hỏi trong tâm trí.
[Tất nhiên là bằng ma pháp của ta rồi.] Là người làm nên hang động, Quỷ Vương trả lời câu hỏi của cậu. [Ta không làm dụng cụ ma pháp được, bọn dwarf không có thời gian để giúp, nên ta dùng Telekinesis [Tâm Ý].]
[Ra là cánh cửa tự động sao.] Shinichi đùa cợt, giả vờ bước đi thận trọng trong khi bị thu hút bởi cánh cửa công nghệ cao lẫn thấp này. Cậu hướng đến câu hỏi tiếp theo: [Ngài đã đặt gì bên trong vậy?]
Những gì Shinichi nhờ Quỷ Vương là đem vào thứ gì đó để Arian gặp khó khăn, nên cậu không biết chính xác đó là gì. Nhưng Quỷ Vương chỉ cười, từ chối trả lời.
[Khà khà khà, ta sẽ để dành ngạc nhiên cho đến khi cậu thấy.]
[Được rồi, tôi sẽ không hỏi gì thêm. Nhưng đó là thứ tôi có thể đánh bại được, phải không?]
[...Chà.]
[Khoan, ý ngài là gì khi nói ‘Chà’ hả!?] Shinichi đột ngột khó chịu, nhưng không có thời gian để sửa kế hoạch vào lúc này. Họ đã tới giai đoạn cuối cùng.
“Nhìn nè, tôi thấy gì đó!” Arian kêu lên.
Con đường hẹp trước mặt họ dẫn đến một không gian trống vắng với một thanh kiếm nằm ở trung tâm. Thanh kiếm lấp lánh và sáng rạng như Excalibur, thứ đã chọn Arthur làm vua. Dù ở khoảng cách xa, họ có thể biết được đây là một thanh kiếm rất tốt.
“Tuyệt quá! Thanh kiếm thực sự tồn tại kìa!” Arian la lên phấn khích, một mình chạy đến thanh kiếm và vội vàng chạm vào tay cầm của nó.
Khoảnh khắc cô làm vậy, một bóng đen mờ rơi từ trên xuống nuốt chửng lấy cô.
“U...Ui trời—!”
Cô run rẩy bởi sự xuất hiện đột ngột này, vùng vẫy điên cuồng để thoát khỏi, nhưng ở mỗi chuyển động, thứ kia đều đảo ở hướng ngược lại. Đây là một cái bẫy dành cho cô.
“Một con slime!?” Shinichi hét lên.
[Là loại tệ nhất đấy, được gọi là slime phàm ăn. Ta cũng đã gặp rắc rối sau khi dính bẫy thời còn trẻ trung đấy.] Tiếng Quỷ Vương cất lên trong tâm trí cậu.
“Còn thời giờ để tám chuyện à!?” Shinichi la lên, vô tình đáp lại Quỷ Vương ở bên ngoài. Bóng đen—được gọi là slime phàm ăn—bắt đầu tiêu hóa con mồi trước mặt cậu.
Nhưng vì một vài lý do, nó ăn từ quần áo của cô trước.
“Không lý nào, slime à!? Tuyệt! Ngon! Làm tốt lắm!”
“Ư, mưưưư—!” (“Đừng có nhìn mà!”)
Cậu đang chứng kiến một trong ba cảnh đồi trụy của các trò huyền ảo diễn ra ngay trước mặt. Shinichi tạm thời quên mất rằng mình đang ở đâu và định làm gì. Thậm chí cậu còn đưa ngón cái lên.
Nhưng cậu không có thời giờ để thong thả. Đây có thể tuyệt vời, nhưng cậu chắc chắn không muốn thấy làn da, cơ bắp và các nội tạng của cô bị phân hủy trước mặt. Đây sẽ là cách tồi tệ nhất để chết.
“Đừng lo, tôi sẽ cứu cô!” Shinichi lớn tiếng, rút kiếm ra và chém vào con quái hết sức lực. Cậu đã cẩn thận để không trúng phải Arian, nhưng dường như cậu đang chém nước.
Con slime không bị tổn hại gì trên bề mặt. Trong giây lát, cơ thể nó bị đứt lìa, nhưng mau chóng trở lại hình dạng độc nhất của mình. Hơn nữa, mũi kiếm bắt đầu mòn đi, như thể bị dính vào acid.
“Thứ này mạnh quá vậy! Quái thật!?”
Đương nhiên là phải mạnh rồi. Cũng con slime phàm ăn này đã khiến Quỷ Vương hồi trẻ phải chiến đấu vất vả, vì đòn đánh vật lý không có tác dụng với cơ thể lỏng lẻo của nó. Nó mau chóng hút đối thủ vào. Gợi cậu nhớ đến thần thoại Cthulhu—một con slime độc nhất—khó mà đoán trước và vô cùng nguy hiểm.
[Tôi nên đánh bại thứ này bằng cách nào đây?] Shinichi hỏi qua thần giao cách cảm.
[Ta đã dùng phép Self-Burning [Tự cháy] bên trong rồi, chỉ cần gây cháy thôi.]
[Lửa sao. Nhưng mức lửa có thể dùng là...]
Dù Shinichi là một người dùng ma pháp trung cấp nhờ mưu kế đê tiện, nhưng vẫn nghi ngờ rằng liệu cậu có thể gây cháy con slime với đường kính 10 foot kia không.
Việc duy nhất mình có thể làm là đánh bại con slime mà không làm đau Arian...là việc này! Shinichi đột nhiên có ý tưởng. Tập trung ma lực vào bàn tay phải rồi để lên đầu, cậu kết hợp với những hình ảnh trong tâm trí.
“Search [Tìm kiếm]!”
Não bộ thường giữ lại thông tin về những hồi ức xa xôi. Dưới hoàn cảnh bình thường, cậu sẽ không sùng lục trong cả núi ký ức, nhưng ma pháp đã tìm được thông tin cậu cần.
“À...có rồi!” Shinichi nói, cười bất chấp vẻ mệt mỏi từ những gánh nặng đè lên não bộ.
Vũ khí mạnh nhất của cậu là luồng suy nghĩ méo mó và sự hiểu biết rộng lớn khi là người dân của Nhật Bản ở thế kỉ hai mươi mốt. Chúng làm vững thêm hình ảnh trong tâm trí, rồi được hiện thực hóa.
Shinichi cầm lấy chiếc túi ở eo, dồn hết mọi ma lực vào đó.
“(C3H3NaO2)n, nuốt chửng hết đi, mọi thứ! Element Conversion [Biến đổi phân tử]!”
Mọi thức ăn và thuốc trong túi đều trở thành các hạt trong suốt, khi Shinichi ném vào slime. Chiếc túi bị hút vào một cách kì lạ bởi cơ thể to lớn.
Nhưng cơ thể lỏng của nó mau chóng bị thu nhỏ lại khi túi đụng vào.
“Ư…ư, a—!”
Arian đột ngột được thả, ho ra những chất lỏng khi cô quan sát nó nhỏ dần đi, cứng lại như một cục đất sét.
[Đây là vật liệu được dùng trong tã lót—phân tử thấm nước, có khả năng hút nước cả vạn lần so với khối lượng—không phải là điều mà ngài có thể hiểu được đâu.] Shinichi giải thích tự mãn khi chỉa kiếm về con slime. Vì đã mất đi độ mềm mại của nước, nên sẽ có tác dụng với đòn tấn công vật lý, và sẽ không thể chịu được lưỡi gươm nóng đang nóng đến mức chảy ra. Cơ thể của nó vỡ vụn và không di chuyển gì thêm.
[Thật đáng kinh ngạc—khi nghĩ rằng có một cách để đánh bại nó như vậy.] Quỷ Vương khen ngợi.
[Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình diệt slime bằng tã.] Shinichi nở một nụ cười gượng gạo đáp lại lời khen của Quỷ Vương khi nhìn những gì còn xót lại. [Tôi không nghĩ là sẽ hiệu quả. Có khả năng các vật thể được làm bằng ma pháp được nâng cao không nhỉ?]
Trái cây làm bằng ma pháp của cậu ngọt hơn cả tưởng tượng. Lựu đạn gây choáng và hơi cay cậu dùng để đánh bại Arian cũng có vị vani, có tác dụng còn hơn cả đồ thật, có lẽ là nhờ khả năng tưởng tượng và ma lực của Shinichi.
[Tôi ghét phải nói điều này, nhưng ma pháp đáng sợ thật đấy...] Đầu cậu bị choáng.
[Cậu vẫn chưa quen dùng nhỉ.]
[Sẽ ổn nếu...A, chết.] Shinichi mải mê nói chuyện với Quỷ Vương mà quên chạy tới chỗ của Arian. Cậu đã làm trong hoảng sợ.
“Cậu ổn chứ!?”
“Ư...Ừm, cảm ơn nha, Shinichi. Tôi nợ cậu mạng sống mình rồi.” Cô đáp, nhìn cậu với một nụ cười hạnh phúc, bất kể cơn ho và hàng lệ rơi nơi khóe mắt.
Shinichi cười lại.
“Không, cảm ơn cô.”
“Hả?... Á.” Arian nói, nhận ra Shinichi đang rất hạnh phúc—mà nhìn cơ thể cô.
Nụ cười biến thái nở ra với hầu hết quần áo bị tan chảy và hơn nửa phần thân dưới. Cô đã gần như khỏa thân hoàn toàn.
“Aaaaaaaaaaaaa—!” Arian đột nhiên cất lên tiếng hét thất thanh khi cố che người lại.
Cô uốn người thành quả bóng và dùng hai tay che cơ thể lại. Cô ngăn cậu nhìn vào...cổ của mình.
Hmm, gì vậy nhỉ?
Cô không cố che vùng ngực hay háng, những thứ thu hút sự chú ý của người khác.
Shinichi lén nhìn và thấy một thứ gì dó không thể giải thích được và dùng Search [Tìm kiếm] để tái hiện lại hình ảnh đó trong đầu. Sau đó, cậu nghiêng đầu sang một bên.
“Arian này, thì—"
“Đừng nhìn, đừng nhìn mààààà—!” Arian kêu lên, khóc lóc và gào thét như một đứa trẻ khi Shinichi định nói chuyện với cô. Cô vẫn làm vậy trong khi cậu không có lời nào để giải thích.
“Tệ thật. Hãy để tôi—" Cậu ngập ngừng.
“—Sao không chhết để chuộc cho tội lỗi của mình đi?” Một giọng nói cất lên từ đằng sau khiến cậu ngạc nhiên. Giọng điệu lạnh lùng đến mức làm mọi người xung quanh đông cứng lại.
“Ối! C-Celes?” Shinichi hỏi.
Đằng sau cậu là nàng hầu gái đã đứng đợi ở cánh cổng đá. Gương mặt vô cảm bình thường được thay thế bằng một nụ cười lạ lùng khi trông thấy một Shinichi bối rối và một Arian khỏa thân.
“Các cậu đi được một lúc thì tôi nghe thấy tiếng hét. Một lẽ thường tình, tôi cảm thấy lo lắng và đi kiểm tra. Nhưng xem ra đã làm gián đoạn cuộc vui rồi.”
“Không, hãy để tôi giải thích đã! Tôi không hề làm gì sai trái cả, phải không?” Shinichi nài nỉ với Arian ở đằng sau và Quỷ Vương trong tâm trí để giúp cậu thoát khỏi nàng hầu gái có sát ý này.
“Cậu đã thấy. Cậu đã thấy rồi, phải không...?” Arian cứ mãi thì thầm.
[Ta phải về nhà đọc sách tranh cho Rino đây.]
Nạn nhân chỉ có thể kêu lên một tiếng thút thít, còn những nhân chứng thì tàn ác bỏ rơi cậu.
“Này! C-Chờ chút đã!” Cậu ngập ngừng. Cậu muốn la lên với Quỷ Vương: Đây là lỗi của ngài khi dùng smile đấy! Nhưng nàng hầu gái dùng móng cào lên vai cậu không thương tiếc.
“Cô có gì muốn nói sao?” Cậu ngượng ngùng hỏi.
“Chết đi.”
Như mong đợi, cô nhìn cậu với một nụ cười lạnh lùng.
Shinichi nắm lấy với cô khi cậu tuyên bố bằng biểu hiện nghiêm túc. “Tôi thích ngực bự hơn cơ.”
“Tôi biết, tên khốn bệnh hoạn.” Cô nói, đưa đầu gối lên và đá cậu như một quả bóng. Không khó để hủy diệt nhưng đủ đau để cậu không một lời đáp lại.
Chàng trai không có kinh nghiệm hay biến thái tới nỗi nghĩ rằng biết ơn cô nàng bạo dâm này.
***
Sau đó, Shinichi đã làm rõ hiểu lầm của Celes, rồi ba người họ lấy thanh kiếm ma pháp còn sót lại rồi trở về Vương quốc Boar.
“A, mình đã bị đánh nghiêm trọng luôn.” Shinichi nói sau khi trở về phòng trọ. Tinh thần cậu kiệt quệ hơn là thể chất, và cậu ngã người xuống giường.
Tâm trí cậu trôi dạt khi nghĩ về Arian, người đã sợ hãi cậu kể từ vụ slime.
“Mình không nghĩ rằng cô ấy sẽ ghét mình, nhưng mà...”
Họ đã gặp phải trở ngại bất ngờ, nhưng chiến lược “Hiệu ứng cầu treo” của cậu đã thành công. Sự thật là, khoảnh khắc sau khi cậu cứu Arian khỏi con slime, cô đã tỏ lòng biết ơn và có vẻ đã phải lòng cậu. Vấn đề là cậu đã thấy cô khỏa thân. Sẽ thường tình khi xấu hổ, nhưng có chút lạ khi cô từ chối nói chuyện với cậu.
Lý do cô có biểu hiện u ám và lạnh lùng như vậy là—
“Shinichi, cậu có rảnh không?”
Nhắc cái là tới. Arian đến khi cậu đang nghĩ về cô, khiến cậu nhảy khỏi giường và mở cửa.
“Chắc chắn rồi, mời cô vào.”
“Ừm, cảm ơn...” Arian nói, do dự trong vài khắc trước khi chậm rãi bước vào. Mặt cô tỏ ra kiên quyết, như một người lính bình thường đối mặt với Quỷ Vương.
“Không có ghế, nên cô có thể thoải mái ngồi lên giường.” Shinichi mời.
“Ừm...” Arian ngồi lên giường trực tiếp. Shinichi ngồi bên cạnh.
Cô đang trong tình huống mà cậu có thể công kích khi đang không phòng bị, nhưng cô không để tâm tới điều đó.
‘Ừm, Shinichi nè.”
“Chuyện gì?”
“Cậu biết đấy, cái đó...Cậu đã thấy rồi, phải vậy không?”
Cô không thể nói ra cái đó là gì được. Cô muốn bám víu vào hy vọng nhỏ nhoi rằng cậu chưa thấy gì cả, và cô sẽ đưa ra những câu đùa cợt về cách cậu thấy cơ thể khỏa thân của mình.
Shinichi thấy được mọi biểu cảm của cô. Với điều này, cậu quyết định kể một cách thẳng thắn, thay vì nói vòng vo.
“Tôi đã thấy thứ trên cổ cô rồi.” Cậu nói, chỉ thẳng vào, thứ bị che giấu sau lớp khăn quàng đỏ.
Gương mặt cô tái nhợt, và cô run rẩy như tù nhân sắp nhận án tử. Biểu hiện của cô như thể đã đầu hàng khi tháo chiếc khăn ra.
Dựa vào độ mảnh khảnh, không ai có thể ngờ rằng cô có thể đả thương được Quỷ Vương. Ngay ở giữa—gần vị trí táo cấm Adam—có một hình ngũ giác với màu đỏ thẫm của máu.
Có vảy trên cổ của cô.
“Xin lỗi vì đã lừa dối cậu. Đây là thân phận thật sự của tôi.”
“Vảy rồng sao?” Shinichi hỏi.
Cô gật đầu, rưng rưng nước mắt, xin lỗi.
“Tôi là con người có long huyết. Tôi được bảo rằng mình là bán long.” Cô nói không chắc chắn.
Cô chưa bao giờ gặp cha mình trước đây. Ký ức nhớ được là được nuôi nấng bởi mẹ mình, phiêu lưu từ nơi này sang nơi khác, sống một cuộc sống không có lấy nơi cư trú.
“Nếu có người nghi ngờ hoặc phát hiện ra vảy, thì tôi không thể sống ở nơi đó được nữa. Chúng tôi luôn phiêu lưu, nhưng rồi, mẹ tôi bị giết hại, vào ba năm trước...”
Mẹ cô đã cương quyết từ chối nhận ứng xử hay yêu cầu tái sinh từ nhà thở của Nữ Thần. Họ không có đủ tiền, nhưng dường như còn một lý do lớn hơn. Cho đến tận bây giờ, trái tim Arian đau nhói vì mẹ cô từ chối kể cho biết vì sao.
“Tôi hiểu rồi.” Shinichi nói. Vì cậu cũng hiểu được nỗi đau khi mất một người là thế nào, những gì cậu có thể làm là gật đầu.
“Tôi nhận việc diệt quái vật để hỗ trợ bản thân. Cơ thể tôi khá khỏe nhờ long huyết.” Arian nói, cố nở ra nụ cười yếu ớt. Không cần phải nói, nhiệm vụ này là không hề an toàn với một thiếu nữ mười hai hay mười ba vào lúc ấy. “Mọi người rất hạnh phúc khi tôi hạ được một con quái vật. Họ cảm kích, trẻ con thì tặng hoa, và những cụ bà trao cho tôi súp.”
“Có vẻ cô là kiểu người được trẻ con và người già yêu mến.” Shinichi nói. Arian lặng lẽ cười lần nữa, nhưng biểu hiện trên gương mặt cô nhanh chóng được thay thế bằng một ánh nhìn u ám.
“Cũng có những người sợ hãi tôi.”
Phải là cực hình khi nghe người khác chế giễu cô là kẻ nhẫn tâm. Tất cả là vì Arian có thể dễ dàng hạ gục quái vật mà một người bình thường không bao giờ làm được. Chuyện gì sẽ xảy ra với họ khi cô chỉa gươm vào? Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể đoán được kết cục.
“Đó là lý do tôi không được sống ở một nơi quá lâu dài, và tôi vẫn cứ phiêu lưu.”
Cô gặp rắc rối với những ai phát hiện được thân phận thật sự của mình, và nguồn thu nhập của cô cũng sẽ biến mất khi đánh bại hết lũ quái vật trong khu vực.
“Và rồi, khoảng một năm về trước, tôi đã đến Vương quốc Boar, nơi Giám Mục xuất hiện.”
Và hỏi rằng cô có muốn trở thành anh hùng của Nữ Thần không.
Ban đầu, cô từ chối ngay lập tức. Cô nghĩ rằng không lý nào Nữ Thần sẽ ban phước lành cho bán long, một con quái vật giống lai. Vậy mà—
“Tôi nghĩ rằng nếu mình trở thành anh hùng, thậm chí một kẻ như mình sẽ được mọi người chấp thuận và sống ở đây...”
Sự thật là, từ khi trở thành anh hùng, lượng người nhìn cô với nỗi sợ hãi đã giảm đáng kể. Thể hiện quyền lực của chức vụ mới và phước lành của Nữ Thần.
“Nhưng cho đến cuối cùng, thì tôi vẫn là quái vật mà thôi. Mình đã quên mất điều đó khi trở thành một phần của tổ đội, khi có được bạn bè... Tôi xin lỗi.” Arian xin lỗi, cúi đầu thật sâu hối hận.
Niềm hạnh phúc bình thường là chỉ để che đi vẻ yếu đuối của cô. Ý niệm công lý chỉ là khát khao được chấp nhận bởi người khác—bởi bất kỳ ai.
Khi Shinichi thấy được con người thật của cô, cậu đã nghĩ.
“Thật vui khi cô cũng có tập quán cúi đầu khi xin lỗi. Một sự trùng hợp lạ kì làm sao.”
—Một điều không đáng kể như vậy.
“Sao cơ?” Arian hỏi, không hiểu lắm về những gì cậu nói.
Shinichi nghiêng đầu bổi rối.
“Tôi đã hiểu được quá khứ đưa đẩy khiến cô thành anh hùng rồi, nhưng sao nghe như cô ở đây để nói lời tạm biệt vậy?”
“Ưm, như mình nói, mình là bán long và—"
“Tôi không hiểu.” Shinichi nói, cắt ngang Arian khi cô hoảng loạn nói lại điều tương tự.
“Tưởng tượng rằng là anh hùng và có long huyết! Nghe bao ngầu luôn ấy!”
Cậu nói những lời từ tận đáy lòng mình, nhưng vì vài lý do mà không khí căn phòng trở nên lạnh lẽo.
“...Cậu nghiêm túc sao?” Arian hỏi, không thể tin được những gì cậu đã nói. Gương mặt cô tỏ vẻ giận dữ, không phải là bực tức.
“Phải, nghiêm túc chết luôn này. Anh hùng và rồng, một sự tồn tại kết hợp giữa tốt và xấu! Có gì hơn vẻ thơ mộng đó chứ!”
Phải, đây chỉ là ý nghĩa cổ điển, phải, cậu có thể bị coi là kẻ lập dị, nhưng đây chính là một thế giới siêu cổ điển. Những gì ngầu và ngầu. Ta không thể phủ nhận điều đó.
Arian không thể ngăn bản thân lớn tiếng với Shinichi.
“Cậu là kẻ nói dối! Tôi có vảy của một con rồng xấu xa! Tôi là quái vật, không khác gì ma thú hay quỷ dữ. Tôi rất kinh tởm!”
“À, phải rồi.” Shinichi nói, cuối cùng cũng nhớ lại cuộc đối thoại ở nhà thờ khi thấy Arian bướng bỉnh và tức giận.
Nữ tu sĩ nói rằng rồng là tạo vật xấu xa để giết thần. Họ sợ hãi và căm ghét như với quỷ, không hơn không kém. Có vẻ một người với dòng máu của rồng cũng bị thấy tương tự. Nhưng đây là một trong những trường hợp sự nhạy cảm của Shinichi không phù hợp với thế giới quan của cô.
“Thấy không? Cậu nghĩ nó thật kinh tởm nhỉ?” Arian hỏi với đôi mắt đẫm lệ.
“Không, không hề.” Shinichi lắc đầu đáp lại.
Cậu nhìn cổ của cô lần nữa. Cậu cảm thấy không phù hợp, bởi vì không quen mắt. Nhưng cậu không hề thấy ngứa mắt hay kinh tởm. Cậu sinh ra ở Nhật Bản, thủ đô khiêu dâm của thế giới, nơi mà người phụ nữ rắn hay nhiện đều bị nhìn với ham muốn tình dục. Thật là xúc phạm khi bảo cậu sợ hãi vài cái vảy nhỏ.
“Phải, ý tôi là, chúng chắc chắn là vảy. Nhưng chúng không thể đánh giá tổng quan được một người. Thành thật thì, chúng như những viên ngọc lấp lánh ấy. Chúng cũng khá đẹp đẽ nữa.
“Đ-Đẹp đẽ!? Đừng có đùa như vậy chứ!”
“Nghiêm túc đấy. Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.” Shinichi nói.
Cậu là một kẻ đê tiện, thoải mái nói dối để đạt được mục đích, nhưng cậu không tàn ác đến mức nói dối một cô gái về mối quan ngại sâu sắc của họ. Ngoài ra, cậu không phải là bác sĩ tâm thần nên chắc chắn không thể thao túng một người thiếu nữ như vậy.
Dù đó là sự thật, Arian vẫn cương quyết từ chối tin cậu.
“Nếu cậu thật sự nghĩ vậy, thì làm đi! Chạm vào chúng đi!” Arian nói, nghĩ rằng cô đang bị cậu lừa bịp và cậu thực ra nghĩ chúng quá thô thiển. Nhưng ngay lập tức, cô được chứng minh là đã sai.
“Tôi có thể sao?” Shinichi hỏi với sự tò mò thấy rõ.
Mặt cậu sáng ngời khi đưa tay chạm vào cổ cô, rồi cậu dịu dàng vuốt ve tấm vảy đỏ, cứng cáp và lạnh hơn so với làn da quanh chúng.
“Chúng thật khác với vảy rắn hay cá, phải không? Chúng không rác rưởi và nhếch nhác chút nào.”
“A...”
“Tôi tự hỏi rằng chúng có được làm bằng da katerin như móng tay không. Hoặc có thể là men sứ như răng. Hay có lẽ là giống với xương và được làm bằng canxi...Thú vị ghê.”
“Ư…aaa!” Má Arian ửng đỏ, rồi cô cất lên tiếng la nhỏ.
Shinichi cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã bi cuốn theo sự tò mò mà dùng tay xoa vào vảy cô.
“Xin lỗi. Cô đau à?” Cậu hỏi.
“K-Không. Tôi ổn.” Arian cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh khi cậu đưa tay ra, nhưng mắt cô lại nhìn vào bàn tay cậu với vẻ khao khát.
“Dù sao thì, cô tin tôi rồi, phải không?”
Shinichi thật sự không quan tâm việc cô có là bán long hay không. Cậu mong rằng việc làm của mình đã thể hiện điều đó, nhưng Arian lại lắc đầu bất mãn.
“Không, nhiêu đó thì cậu vẫn có thể chịu được.” Cô nói.
“Thế tôi phải làm gì để chứng minh đây?”
“...Liếm đi.”
“Gì?”
“Liếm vảy của tôi bằng lưỡi của cậu đi.”
Về cơ bản thì cô bảo cậu hôn cổ của cô.
“Cô nghiêm túc sao?” Shinichi hỏi. Mắt cậu mở tròn ngạc nhiên với yêu cầu đột ngột của cô, nhưng Arian lại liên tưởng đến viễn cảnh tệ nhất, khi mặt cô nên u ám lần nữa.
“Cậu không thể làm. Thì chúng chỉ là rác rưởi...”
“Không, không phải.” Shinichi nói, vẫn bối rối.
“Vậy thì liếm đi!” Cô năn nỉ. Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt.
Theo một vài cách, tình hình này thật quá tốt khi chúng thành sự thật, nhưng tâm trí Shinichi lại không hề phấn khích. Mà là tràn đầy bối rối.
Cái quái—? Chẳng lẽ họ có tập quán kỳ quái là liếm cổ để chứng minh sao?
Đây không phải là tập quán nào cả.
Sự thật là, cô chỉ đề xuất với niềm vui sướng khi được Shinichi chạm vào vảy mình—dấu hiệu đáng ghét về long huyết và nguyên nhân gây nên nỗi dằn vặt tâm lý của cô. Đồng thời, cô cũng bướng bỉnh và thất vọng khi Shinichi đối xử với nỗi đau của cô một cách nhẹ nhàng.
Nào, làm thôi, cố lên...Shinichi thở dài trong lòng.
Cậu cân nhắc về sự xấu hổ của mình và các vấn đề sẽ xảy ra nếu cậu từ chối. Cậu vật lộn với bản thân một chút trước khi áp sát lại gần Arian hơn.
“A...”
“Cô thực sự cứng đầu hơn tôi tưởng đấy.” Cậu nói trước khi liếm cổ cô như một ma cà rồng hút máu.
“A, aaaa!”
Cơ thể Arian run lên như bị điện giận khi lưỡi của Shinichi chạm vào vùng vảy cứng cáp của cô. Shinichi nghĩ rằng không còn đường lui nữa nên tiếp tục, rồi lưỡi của cậu dọc quanh lưỡi cô.
Liếm, liếm, liếm.
“—ư!”
“...Có hơi mặn.” Shinichi nói, dừng lại khi Arian bắt đầu run lên trong cơn giật lớn.
“Hà, hà…”
Khi Arian nhìn Shinichi với đôi mắt ướt đẫm, má cô đỏ ửng, hơi thở thì nặng nề. Không còn dấu hiệu của thiếu nữ nhỏ và sự hăng hái trẻ con thường lệ. Tại nơi đây, chỉ có một người phụ nữ trẻ đang mê mẩn.
“Shinichi...”
Khi cô gọi tên cậu, thanh âm còn ngọt ngào hơn cả kẹo kết hợp với ma pháp. Nó chiếm lấy tâm trí cậu và làm lu mờ đi mọi suy nghĩ hợp lý nào.
“.....”
Shinichi đẩy cô lên giường không nói lấy một lời, và cô lặng lẽ nhắm mắt lại. Gương mặt họ áp sát nhau, và lần này, môi cậu chuyển từ vảy sang—
Cốc, cốc.
“Ngài Shinichi, cậu có rảnh không?”
““Á!?””
Trước khi gương mặt họ chạm tới, họ đã bị gián đoạn bởi cuộc viếng thăm của nàng hầu gái.
“Ch-Chúng ta nên làm gì đây!?” Arian rối loạn kêu lên.
“B-Bình tĩnh lại đi, chúng ta không làm gì sai trái cả...không, không, chúng ta có đấy.” Cậu nói trong sợ hãi.
“Chào? Cậu phát ra vài tiếng ồn đấy. Tôi sẽ cho rằng đấy là sự đồng ý rằng tôi có thể vào?” Celes nói từ bên ngoài cánh cửa.
Hai người nhảy ra xa khỏi nhau, tay nắm cửa dần xoay như thể dồn họ vào góc tường.
“À, ưm...Tôi xin lỗi!” Arian nói khi đột ngột mở tung cửa sổ. Trước khi Shinichi có thể ngăn lại, cô đã nhảy xuống.
“Khoan! Chúng ta đang ở trên tầng hai mà!”
“Xin lỗiiiiii—!”
Xem ra nỗi lo của cậu là bằng thừa. Vị anh hùng của Nữ Thần tiếp đất hoàn hảo và lao đi nhanh hơn cả ngựa, khi cô phát lên tiếng kêu lớn đủ để đánh thức những người hàng xóm xung quanh.
“Cô không phải chạy như thế đâu...”
“Đấy là những gì người ta gọi là ‘trái tim nhạy cảm của thiếu nữ đang yêu’ sao?”
Một cánh tay vươn ra bên cạnh Shinichi và đóng cửa sổ lại. Là Celes, người đã vào căn phòng vào một lúc nào đó
Cô nhìn quanh và khóa cửa lại rồi niệm phép Silence [Thinh lặng], một biện pháp để cách âm mọi thứ bên ngoài, giúp căn phòng trở nên bảo mật hoàn toàn. Cũng có nghĩa là không tiếng la hay lời cầu cứu nào sẽ được bên ngoài nghe thấy, thích hợp cho những màn tra tấn của cô.
“Cậu biết những gì tôi sẽ nói rồi phải không?” Celes hỏi. Cặp mắt vàng cứng và lạnh hơn cả thép, biểu hiện như thể muốn nói rằng cô biết hết mọi thứ về mối tình nhỏ của cậu với Arian. Cô không hề mong đợi lời nói dối hay xảo trá.
“Cô đã quan sát hết với phép Clairvoyance [Thấu thị] rồi nhể...?”
“Tất nhiên. Nhiệm vụ của tôi là quan sát và bảo vệ cậu.”
Thật hợp lý, khi mà có một cơ hội nhỏ Arian sẽ tấn công Shinichi nhằm giữ bí mật để không phải rời đi.
“Nhưng trong nhiệm vụ không có chuyện quan sát cậu và cô gái đó làm tình. Đây là quấy rối tình dục đấy.”
“Chờ cái đã, chúng tôi có làm tình hay gì đâu—"
“Cậu có thể thật sự, chắc chắn, nói rằng không có chuyện gì diễn ra sao?”
“.....”
Shinichi đảo mắt, không nói nên lời.
“Ầy...Bệ Hạ và Tiểu thư Rino đã tin tưởng vào con chó kinh tởm này sao...?”
“Giờ thì cô đối xử với tôi như thú vật sao?”
Biết chỉ tổ tốn thời gian, Celes rút lại câu trả lời rằng mọi tên đàn ông đều là lũ sói.
“Cô có thể nói rằng tôi đã quá khích một chút, có lẽ tôi phải cẩn thận hơn, nhưng để Arian thích tôi—" Shinichi ngập ngừng lần nữa.
“—là tất cả cho kế hoạch phải không? Tôi nhận thức được rất rõ.” Celes nói, cắt ngang lời bào chữa của cậu. “Đó là lý do tôi không oán giận về điều đó. Tôi không quan tâm lấy một chút nếu cậu là họ hàng của những tên biến thái, đi liếm cổ của phụ nữ.”
Giọng đều đều của cô không khác gì lúc bình thường, nhưng lại tỏa ra áp lực kỳ lạ trong lời nói. Shinichi biết rõ rằng cậu sẽ bị chôn xuống mộ nhưng vẫn nói ra.
“Celes, cô... ghen sao?”
Cậu mong đợi rằng cô sẽ thốt lên những lời xúc phạm tục tĩu và kinh tởm, trong khi bón hành cậu bằng ma pháp công kích vừa đủ để giữ lại mạng sống.
Nhưng sau một khoảng lặng ngắn, Celes đưa mắt xuống và nói những lời hoàn toàn trái ngược so với dự đoán của cậu.
“...Cậu nói là cậu thích tôi mà.” Cô nói một cách ngọt ngào.
“Gì cơ!?”
“Ồ, dụ dỗ đàn ông dễ thật nhỉ?”
“Đừng có mà lừa tôi chứ!”
Sự rụt rè khi trước biến mất hoàn toàn trên gương mặt, khi Celes nở ra một nụ cười lớn. Shinichi nguyền rủa bản thân đã quá ngu ngốc để mà dính bẫy.
“Nói nhảm đủ rồi.” Celes nói, lấy lại bình tĩnh.
“Celes, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô đùa giỡn với vẻ ngoài lạnh lùng của mình. Nhưng cô lại làm vậy sao?”
Cô không trả lời câu hỏi của cậu, thay vào đó nói. “Tôi không có vấn đề gì khi anh hùng thích cậu. Nhưng cậu chắc rằng cậu không thích anh hùng chứ?”
“Ư...”
Celes chọc trúng tim đen, và Shinichi không thể tìm được từ ngữ thích hợp. Cậu nhận ra rằng mình đã dính bẫy mà bản thân đã giăng ra.
“Thành thật thì, tôi không xem Arian như vậy.”
Cô được xem là anh hùng của Nữ Thần, vất vả chiến đấu với Quỷ Vương tàn ác. Thoạt đầu thì cô trông như anh hùng thần tiên đến với cõi trần.
“Yêu công lý, ghét cái ác, thành thật, trong trắng, mạnh mẽ—hay nhìn theo cách khác, là một người luôn đặt bản thân lên hàng đầu—con nít, bưởng bỉnh và bạo lực. Nếu là ở vế sau, tôi sẽ không day dứt khi hủy diệt cô ấy.”
Nhưng Arian thật sự lại vô cùng khác biệt, Cô sống cả một cuộc đời bị khinh ghét vì là bán long. Khi bắt đầu chiến đấu để mưu sinh, mọi người đã cảm kích và chấp nhận cô—
Cô chỉ là một thiếu nữ đáng thương chỉ mong muốn được chấp nhận khi trở thành anh hùng.
“Cô ấy có thể sẽ giận và bảo rằng không cần phải xót thương cho cô, nhưng tôi đâu thể làm gì được. Tôi nhận ra rằng bản thân đã nghĩ muốn giúp đỡ nếu hết sức có thể.”
“Vì cô ấy là một cô gái dễ thương, đúng không?”
“Phải, đương nhiên! Đó chính là điều quan trọng nhất!” Shinichi khẳng định, đáp lại câu đùa của Celes.
Mọi người đều biết rằng cậu không phải là thánh. Cậu bệnh hoạn cùng méo mó và được chấp nhận bởi loài quỷ. Cậu là kiểu người chắc chắn sẽ không cố gắng để cứu lấy nhân loại. Nhưng cậu lại trung thành với mong muốn bản thân để giúp đỡ người mình mang ơn.
“Cũng thế, cô ấy gợi tôi nhớ đến một người quen.”
“.....”
Celes không hỏi rằng người đó là ai. Cô thấy rằng ánh nhìn trong đôi mắt ấy cô chưa bao giờ được trông qua. Giữ lấy một nỗi cô đơn, nhắc đến người không còn ở đây nữa, không hiện hữu trên thế giới này.
“Đó là lý do tôi muốn giúp Arian.”
Cậu không muốn cô đau khổ vì những thứ không đáng kể như là bán long. Những ai nói cậu quan tâm quá nhiều: Cậu sẽ không nghe họ. Dù sao thì cậu đâu phải là đồng minh của công lý. Cậu chính là cố vấn quỷ quyệt làm việc cho Quỷ Vương, Giúp một cô gái thoát khỏi nguy hiểm là mong muốn ích kỷ của chính cậu.
“Cậu thật là—" Celes ngập ngừng trước khi lấy tay vỗ miệng.
Sẽ thật phiền nhiễu nếu cậu thấy được nụ cười dịu dàng trên gương mặt cô.
“Celes?” Shinichi ngờ vực hỏi.
“Tôi đã hiểu được hết tình hình.” Cô nói, quay trở lại biểu hiện cứng nhắc bình thường. “Tuy nhiên, cậu không được quên nhiệm vụ của mình là khuất phục kẻ thù.”
“Không, tôi không định lạc lối đâu.” Shinichi nói, gật đầu sâu để cho thấy rằng cô không cần phải nhắc nhở cậu. “Chúng ta đã có đủ những gì cần thiết để hủy diệt Arian rồi.”
Họ có thể nói cho cả đất nước biết rằng Arian là bán long. Shinichi không quan tâm đến thân phận thật sự của cô, và những người quen của cô, như người chủ quán, cũng sẽ trở nên lạnh lùng. Nhưng cách này sẽ không hiệu quả với đại đa số.
“Họ sẽ bắt đầu ứng xử với cô cùng định kiến, dựa vào lời giáo huấn của Nữ Thần và niềm tin rằng rồng vốn vô đạo đức.”
Cội nguồn là sự sợ hãi phổ biến với kẻ mạnh hơn ta, niềm ghen tị với kẻ thành công hơn ta và khinh ghét kẻ khác biệt ta, như một bán long. Tương tự, nếu người trong vấn đề là một thiếu nữ dễ thương, những cảm xúc tiêu cực sẽ gọi là sai lầm bởi đàn ông và niềm ghen tị với phụ nữ.
“Chứng kiến một người đau khổ như một liều thuốc vậy. Con người yêu thích nước mắt của những kẻ nhân danh công lý.” Shinichi nói tiếp.
Thật không may, định kiến và bất công vẫn còn tồn tại ở Trái Đất vào thế kỉ hai mươi mốt. Họ vẫn sẽ như vậy vào một tương lai xa, dẫu cho con người có du hành xuyên vũ trụ.
“Tôi không hiểu. Cô ấy là mạnh nhất, thế nghĩa là cô đúng. Không phải chỉ điều đó là vấn đề sao?”
“Tôi thích lối suy nghĩ thẳng thắn như vậy của loài quỷ đấy, nhưng không.” Shinichi nói, nở một nụ cười khô khốc với Celes đang vắt óc để hiểu được. Cậu tiếp tục nói. “Dù sao thì, có khả năng loại bỏ Arian bằng cách kể cho người khác biết việc cô là bán long. Cô sẽ buồn bã, cũng có nghĩa là sẽ dễ thao túng và gần gũi với cô hơn.”
“Nhưng cậu sẽ tìm cách khác phải không?”
“Phải.” Shinichi nói, gật đầu đáp lại câu hỏi của Celes, rồi chìm vào thinh lặng.
Khi đã sẵn sàng, cậu nói. “Tôi muốn nói chuyện với Bệ Hạ.”
“Như ý cậu.” Celes đáp, gửi một thông điệp thần giao cách cảm tới lâu đài Quỷ Vương.
Tuy thế, giọng nói Shinichi nghe thấy được là của một cô gái dễ thương.
[Anh Shinichi, anh đang làm gì vào đêm hôm khuya khoắt vậy?] Cô hỏi.
[Rino? Bệ Hạ ra ngoài rồi sao?]
[Ông ấy ở kế bên em đây. Bố đang đọc cho em nghe một câu chuyện.]
[Có gì sao, Shinichi?] Giọng của Quỷ Vương cất lên.
[Không, không có gì cả...] Shinichi do dự đáp.
Cậu ngạc nhiên khi lại kết nối với Rino, cứ như một sóng radio nghiệp dư tìm kết nối. Khiến cậu lo lắng rằng phải kích hoạt ma pháp ở một nơi nào đó để tránh bị nghe lén.
Nhưng cậu không có thời giờ để nghĩ về chuyện nhỏ nhặt ấy.
[Anh thấy thật tiện lợi. Hãy nghe cho kĩ nhá, Rino.]
Sẽ thật sai lầm khi làm trái với ước muốn của cô. Rino và khao khát ăn món ngon từ nhân giới đã xúc tác tới hành động của Quỷ Vương, triệu hồi Shinichi, làm nên giây phút này. Với điều ấy trong tâm trí, cậu kể cho Quỷ Vương và Rino nghe biết cảm xúc và suy nghĩ thật sự của minh, không để xót điều gì. Cậu giải thích và khả năng không thành công, về những gì sẽ diễn ra nếu thất bai và chiến lược dự phòng của họ.
Cả hai lặng lẽ lắng nghe. Quỷ Vương là người lên tiếng trước, câu trả lời của ông rất đơn giản: [Shinichi, ta tin tưởng cậu. Hãy làm những điều mà cậu thấy phù hợp.]
Một vị vương cần chấp nhận sai lầm và thành công của thuộc hạ, và ông nói một cách tự tin không chút lay động.
[...Ngài đúng thật là Quỷ Vương.] Shinichi nói, cười lớn mà cúi đầu tôn kính, dù cậu biết rằng thần giao cách cảm không gửi điều này đi.
Shinichi đánh giá Quỷ Vương cao hơn: Ông có thể là một tên não cơ bắp, nhưng sức mạnh và lòng khoan dung của ông chính là những tư cách không thể chối cãi của một vị lãnh đạo.
Theo cha mình, cô con gái mở miệng nói.
[Shinichi, chiến lược của anh quá khó để em hiểu được.]
Rino là người tài trí hiếm hoi ở quỷ giới, nhưng thân hình đã nói lên rằng cô chỉ mới 10 tuổi. Thật tàn ác để mong rằng cô sẽ hiểu được sự phức tạp của xã hội loài người và kế hoạch bệnh hoạn mà Shinichi sẽ sử dụng. Nhưng mà—
[Em cũng muốn giúp đỡ chị Arian. Là một người cô đơn thì buồn lắm.]
Khi nghe về câu chuyện của cậu, Rino cảm thông cho thiếu nữ cô chưa từng gặp mặt và muốn đưa tay giúp đỡ.
[...Rino, em đúng là một thiên thần đấy.] Shinichi nói.
[Vâng? Thiên thần là gì ạ?]
[À, vì có Nữ Thần rồi nên không có thiên thần à... Nghĩa là em cực kì dễ thương đấy.]
[Oaaaaa—?]
Bởi qua thần giao cách cảm, Shinichi không thể thấy được cảnh Rino đỏ mặt, nhưng cậu mỉm cười khi tưởng tượng. Trước khi vị cha ruột của cô có thể đưa ra lời răn huấn, Shinichi cố lấy lại sự bình tĩnh.
“Được, giờ thì không còn gì có thể cản trở mình được nữa rồi.” Cậu nói.
Lúc này đây cậu đã nhận được lời chúc phúc từ Quỷ Vương và Rino, vậy là đã đủ để thực hiện kế hoạch. Nếu diễn ra suôn sẻ, Arian sẽ không phải chiến đấu mà trở thành đồng minh với quỷ. Dù cho có thất bại, kế hoạch cậu làm nên sẽ cứu rỗi được anh hùng, dẫu cho cậu có phải chết.
Bất kể có là gì, Shinichi vẫn sẽ hoàn thành được nhiệm vụ với Quỷ Vương và Rino. Cậu sẽ tin tưởng vào sự ích kỉ của mình và chơi một canh bạc với giá nghèo nàn.
“Tôi đã xử lý những lá bài rồi, còn họ thì chọn những tấm để loại bỏ. Mấy người sẽ chọn tấm nào đây?”
Shinichi không phải là người sẽ quyết đính số phận của Vương quốc Boar với loài quỷ. Mà chính là vị anh hùng với môt bí mật được giấu kín và tên Giám Mục được cả đất nước chống lưng.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage