Mưu kế đê tiện tận diệt đám anh hùng của nữ thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Tập 02 : Không một lời hồi đáp. Chính là một vị thánh - Mở đầu.

Mở đầu.

.

Thế giới Obum gồm 3 lục địa lớn. Uropeh là một trong số đó.

Ở trung tâm là Thành Phố Thánh chỉ có duy nhất một, được xây dựng ở chính xác địa điểm Nữ thần tối cao Elazonia lần đầu giáng trần xuống Obum, chiếm lấy phần lớn lục địa. Tuy vậy, thành phố lớn này không được cai trị bởi nhà vua hay hoàng đế.

Chỉ có một nhóm người phù hợp để quản lý: Tòa Thánh, một tổ chức tôn giáo hàng đầu với hơn mười triệu tín hữu.

Được điêu khắc bằng những tảng đá tinh trắng nhất và nên lấp lánh dưới ánh mặt trời, vương cung thánh đường hiện hữu tượng trưng cho Nữ thần tối cao của Tòa Thánh. Nguồn sáng ấy khiến những kẻ không có lòng tin phải cúi đầu xuống mà cầu nguyện.

Ở một góc khuất của tòa nhà thánh này, có một nhóm người vừa kết thúc một buổi thẩm tra bí mật.

“Giờ bọn ta sẽ ban hình phạt cho ngươi.”

Quay lưng lại với bức tượng Nữ thần độc nhất, được vị giáo hoàng đầu tiên nỗ lực khắc nên, bốn cụ già kể tội.

Họ là những đức hồng y của nhà thờ, chịu trách nhiệm giám sát Tòa Thánh thay cho vị giáo hoàng bị ốm. Khi ánh nhìn lạnh lùng của họ hướng tới kẻ bị tố cáo, là gã đàn ông 30 đang nhẹ run rẩy.

Đó là Giám mục Hube, kẻ đã thao túng cả Vương quốc Boar theo ý mình.

“Ngươi đã bị tố với tội danh thực hiện hành vi đồi trụy với anh hùng Arian, buộc cô bé phải rời khỏi vương đô. Hành động của ngươi đã kích động sự tức giận của Nữ thần, khiến thánh đường ở Vương quốc Boar bị sụp đổ. Ta phải nói rằng, những tội ác này thật khó mà cho qua.”

“Xin hãy đợi đã. Như tôi đã nói—“ Hube ngập ngừng, tuyệt vọng biện hộ hết lần này tới lần khác.

Nhưng tên hiệp sĩ thánh ở đằng sau đã đẩy mũi giáo vào lưng Hube, khiến hắn phải im bặt đi. Với sự khinh bỉ lẫn thương hại, bốn vị hồng y quan sát khung cảnh thê thảm ấy trước khi hạ tay xuống truyền ngôn với sự thờ ơ lạnh lẽo.

“Với tội ác của ngươi, hình phạt sẽ là tước đi chức vị giám mục và 10 năm bị giam cầm trong hầm ngục.”

“Không...” Hube chán nản rên rỉ. Máu chảy ra từ mặt và khiến nó trở nên tái mét.

“Từ bi! Xin hãy rủ lòng từ bi!” Hắn kêu xin với đòn tàn bạo của tên hiệp sĩ ở sau lưng.

Nhưng lời đáp của vị hồng y lại lạnh lẽo hơn cả dòng sông giữa mùa đông.

“Bọn ta đã xét đến khoảng thời dài lâu dài phục vụ nhà thờ của ngươi rồi. Như thế đã là quá nhân từ rồi đấy.” Vị hồng y đầu tiên nói.

“Thực ra. Là một tổn thất lớn khi mất đi một vị anh hùng đầy hứa hẹn.” Vị thứ hai nói tiếp. “Nhưng hơn hết, bọn ta không thể tha thứ cho ngươi vì đã hủy diệt thánh đường.”

“Hay khiến người dân ở Vương quốc Boar mất đi niềm tin vào nhà thờ.” Vị thứ ba nói đỡ.

“Thật không may.” Vị thứ tư kết luận. “Bọn ta buộc phải trừng phạt ngươi để lấy làm gương.”

Gương mặt họ ánh lên tình cảm và sự hối tiếc vô cùng. Từ tận đáy lòng, họ đã ghen tị với tên giám mục trẻ tuổi, kẻ đã có thể trèo hạng mau chóng.

Nhưng dù không có động cơ gì ở phía sau, nhưng đúng thật là tội ác của Hube đã làm nhơ thanh danh của nhà thờ, và họ không thể xử nhẹ cho được.

“Ta đề nghị ngươi phải cầu nguyện với Nữ thần Elazonia và ăn năn thống lỗi cho tội lỗi của mình trong ngục tù.”

“Làm ơn nghe tôi với! Tất cả là bởi thằng quỷ đó! Tôi chẳng làm gì sai cả!” Hube kêu xin.

“...Đủ lắm rồi. Đưa hắn đi đi.”

“Yes, sir!” (“Vâng, thưa ngài!”)

Khi Hube tiếp tục kháng cự và vùng vẫy, hai tên thánh hiệp sĩ vây hắn lại, cầm lấy tay rồi kéo ra khỏi phòng.

“Khốn nạn...Kẻ ngoại đạạạạạạạạạạo—!” Hắn gào lên.

Liệu hắn đang nói tới chàng trai tóc đen đã buộc tội mình hay những vị hồng y đã kết án hắn? Chẳng ai biết được.

Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại ở phía sau, buổi thẩm án đã chính thức kết thúc.

“Giới trẻ ngày nay ấy.” Vị hồng y đầu tiên than vãn. “Chúng cứ gây rối cho chúng ta khi không kiểm soát được mình.”

“Chuẩn xác. Nếu hắn không thể thừa nhận sai lầm của mình, thì chẳng bao giờ có tương lai.” Vị thứ hai trầm ngâm.

“Hắn có quá nhiều phước lành và lời chúc phúc để trải nghiệm rồi. Là thế đấy.” Vị thứ ba khẳng định.

“Chúng ta đã hạ bản án xuống rồi. Vị thứ tư nói. “Sẽ thật độc ác khi trừng trị hắn hơn nữa.”

Vị cụ già cất lên tiếng thở dài mỏi mệt, nhưng rồi họ ngay lập tức đứng thẳng dậy và trở lại vẻ nghiêm nghị với chức hồng y.

“Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua đám ác quỷ đã xuất hiện ở một thung lũng gần Vương quốc Boar được.” Vị thứ nhất ngập ngừng.

“Chuẩn xác.” Vị thứ hai nói tiếp. “Nếu chúng ta không giám sát chúng, đặc biệt là sau khi đã phạm lỗi với Nữ thần, thì uy tín của chúng ta sẽ mất đi.”

“Nhắc mới nhớ.” Vị thứ ba cắt ngang. “Tôi nghe nói Arian đã gây một vết xước cho kẻ tự xưng là Lam Quỷ Vương trước khi biệt tăm biệt tích mà.”

“Thấy rằng cô bé ấy đả bại hắc sói khổng lồ—thứ cân cả 20 thánh hiệp sĩ của chúng ta—nếu tên đối thủ này đã khiến cô bé phải bỏ trốn...Chà, tôi không thể tưởng tượng nổi hắn khủng khiếp đến cỡ nào.” Vị thứ tư rùng mình.

Các hồng y có thể đã già rồi, nhưng họ lại không bỏ cuộc trước bất kỳ ma pháp sư nào. Những gì họ nhận được là phước lành của Nữ thần, khiến họ trở thành những anh hùng bất tử—những cựu thợ săn quái. Đó là lý do họ hoàn toàn hiểu được mức sức mạnh của Lam Quỷ Vương, làm giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên má họ.

“Sẽ có khả năng đánh bại được hắn ta.” Vị thứ nhất tuyên bố. “Nếu chúng ta liên hợp với toàn bộ lực lượng của nhà thờ.”

“Chuẩn xác.” Vị thứ hai đáp. “Nhưng kết cục của việc làm ấy chẳng khôn ngoan chút nào.”

“Nếu chúng ta để Thành Phố Thánh không được bảo vệ, thì sẽ đối mặt với hiểm họa và hiểm nguy.” Vị thứ ba chen ngang. “Tôi nghĩ không cần phải bàn tới đâu.”

“Và thật không may, khó mà nói rằng chúng ta là một khối đoàn kết.” Vị thứ tư nêu lên.

Thoạt nhìn đầu, đôi mắt của những vị hồng y đều rất thanh thản, rồi một tia sáng vọt ngang qua khi họ cùng nghĩ đến một điều.

Vị giáo hoàng mắc một căn bệnh nan y không thể chữa được, ngay cả với ma pháp: Cơ thể ông ngã quỵ vì tuổi già, rồi ông sẽ sớm được gọi về nước trời thôi. Trong trường hợp đó, một trong bốn vị hồng y sẽ được chọn lựa để kế vị và có quyền danh cao nhất trong nhà thờ, tổ chức với hơn 10 triệu tín hữu. Về cơ bản thì giúp họ cai quản cả lục địa.

Mỗi vị hồng y đều có một mục đích để trở thành giáo hoàng, niềm tin, độ nổi tiếng hay thứ gì đó khác. Dù động cơ khác biệt nhau, họ vẫn có ý định lên thứ hạng trong nhà thờ. Dù sao thì tất cả đều đã lên chức hồng y bằng cách này hay cách khác rồi mà.

Đó là lý do cho sự hăng hái tương tác kia. Trong cuộc tranh chức giáo hoàng nảy lửa lần này, họ đều muốn tiến lên phía trước. Với họ, sự xuất hiện của Lam Quỷ Vương đã trao một cơ hội tuyệt vời để nâng vị thế—hoặc gặp hiểm nguy vào chính bản thân mình.

Kẻ thù của họ là một quỷ nhân vô cùng quyền năng đã đánh bại một anh hùng, được biết đến là Đỏ với màu tóc của cô. Nếu một trong số họ thành công hạ bê tên quỷ ấy và lan truyền thanh danh của Nữ thần, vị hồng y đó sẽ được chỉ định làm vị giáo hoàng tiếp theo.

Nhưng nếu thất bại, họ sẽ gặp rủi ro mất đi sức mạnh của mình—hay tệ hơn, kết cục như tên cựu giám mục Hube. Dẫu có không thất bại, họ sẽ có nguy cơ những vị hồng y khác cướp đi tín hữu và sự ủng hộ nếu rời khỏi Thành Phố Thánh quá lâu.

Vấn đề về quỷ này như một hạt dẻ nướng trong bụi lửa: ngọt ngào và ngon miệng, nhưng lại có thể làm bỏng tay khi vớt lên.

“Giờ thì.” Vị thứ nhất ấp úng. “Chúng ta nên đồng tâm chấp thuận rằng sẽ không xử lý trực tiếp vào vấn đề này.”

“Chuẩn xác.” Vị thứ hai nói. “Chúng ta có thể gây nên thiệt hại không cần thiết nếu hành động bất cẩn.”

“Nói đến đây.” Vị thứ ba trầm ngâm. “Chúng ta có vị anh hùng nào có thể thắng Arian không?”

“Dẫu cho họ có thiếu kỹ năng, chúng ta có thể có cơ hội nếu cho họ lập đội. Mấy ngài nghĩ sao?” Vị thứ tư hỏi.

Ba vị hồng y khác nhăn mặt lại với lời đề nghị được đưa ra bởi người nữ hồng y duy nhất trong hội.

[Note 1: Cứ tưởng toàn là ông lão cơ, tôi định mlem nhưng nghĩ lại thì đây là một bà giáo.]

“Không phải ý tồi.” Vị thứ nhất nói. “Nhưng người anh hùng càng mạnh, thì càng gặp khó với tính cách họ, nghĩa là họ chỉ làm việc với thú ưa thích thôi...”

“Chuẩn xác.” Vị thứ hai quả quyết. “Đó là lý d chúng ta thích thú trước tiềm năng của Arian, đặc biệt là khi cô bé thật thà và trong trắng.”

“Tên Giám mục Hube hại chúng ta rồi.” Vị thứ ba nói.

Khi trao đổi cuộc đối thoại hời hợt như vậy, họ đều an tâm về phần: Hube không phải là cấp dưới của mình. Hắn đã cố lên đưa bản thân lên chức hồng y. Từ quan điểm của những ứng cử viên cho chức giáo hoàng, Arian đã có nhiều công lớn dưới sự dẫn dắt của hắn.

Khi Hube bị loại trừ rồi, Arian sẽ là một con tốt tuyệt vời với những kẻ có được cô—người độc nhất vô nhị không phải đâu cũng có.

 “Chúng ta không thể dựa dẫm vào người đã lặn tăm biệt tích được. Đó là lý do tôi nghĩ chúng ta nên cử Sanctina.”

“Hmm...”

Là ý kiến của Cronklum. Ông là vị già nhất và gần với chức giáo hoàng kế tiếp nhất trong số họ. Ba người còn lại chỉ lẩm bẩm “Như mong đợi” để đáp lại.

“Ra là ông định cử đi đệ tử yêu dấu của mình.” Vị thứ hai xác nhận. “Thánh Sanctina.”

“Với những thánh hiệp sĩ ở bên mình, cô sẽ có thể tận diệt được Quỷ vương.” Vị thứ ba nói. “Một lần và mãi mãi.”

“Chúng ta sẽ làm điều đó.” Vị thứ tư kết luận.

Họ chấp thuận lời đề nghị của Cronklum với một tốc độ đáng ngạc nhiên.

Ông đang trong tầm ngắm để trở thành vị giáo hoàng đời kế tiếp, nên sẽ không lạ gì khi thành công. Nhưng nếu thất bại, thì đó sẽ là vết nhơ trong hồ sơ của ông.

Đồng thời, họ biết rằng mình sẽ phải trả giả hoặc bị quả báo nếu chống đối kế hoạch ấy, đặc biệt là khi ông đã là người được chỉ định sẽ kế nhiệm chức giáo hoàng.

Cronklum có lẽ cũng biết rằng họ sẽ đồng ý với những lý do trên, rồi ông mỉm cười và gật đầu trước khi gọi một người ở bên ngoài phòng.

“Tôi đoán các ngài đều đồng ý cả. Sanctina, mời vào.”

“Dạ rõ, Đức cha.” Một âm giọng cao quyến rũ cất lên, vang rõ như tiếng chuông kêu.

Một thiếu nữ trẻ tuổi bước qua cánh cửa.

Với làn da trắng mịn, cô còn có mái tóc vàng kim dài tựa như mặt trời. Trên thực tế, Sanctina tuyệt đẹp đến mức có người bảo cô như một phiên bản sống của Nữ thần.

“Thưa Đức cha, con rất vinh dự khi được gặp gỡ ngài.” Sanctina nói, lịch sự nâng váy áo choàng trắng tinh khiết rồi cất lên lên lời chào.

Mọi vị hồng y ngoài Cronklum đều thì thầm khâm phục.

“Ngài càng lớn càng xinh đẹp, thưa ngài Sanctina.”

“Có vẻ ngài có nguồn ma lực vô cùng tuyệt diệu.”

Trong thâm tâm, bọn họ đều tức tối mà nghĩ: Nó chẳng khác gì con búp bê hoàn hảo của Cronklum. Không ai dám nói ra suy nghĩ thật lòng của mình hay bộc lộ trên gương mặt.

Họ đều nghĩ Sanctina là kết tinh từ nỗ lực và đồng tiền của ông.

Cronklum đã tìm kiếm khắp nơi những ma pháp sư thú vị—gồm đàn ông và phụ nữ—và trả tiền cho họ để sản sinh em bé. Ông mang những đứa trẻ có tiềm năng ma pháp từ thuở nhỏ, tăng cường khả năng cho chúng.

Tất nhiên, ông không quên giảng đạo cho chúng những lời giáo huấn của Nữ thần. Với niềm tin ăn sâu vào máu, họ đã lớn lên và trở thành những con chiên ngoan đạo của ông. Và người đặc biệt nhất trong số đó là Thánh Sanctina, một người anh hùng bất tử.

Không thể cho rằng tẩy não và ưu sinh là một cách đúng đắn, nhưng sự đúng đắn ít khi dính dáng đến đức tin, bạn biết đấy.

“Sanctina, con hãy đưa quân đi hủy diệt lũ quỷ ở Dog Valley.”

“Đã rõ, thưa Đức cha. Con sẽ hy sinh hết thảy mọi thứ để đánh bại quân thù của Nữ thần.” Sanctina đáp với yêu cầu của Cronklum.

Dẫu sao thì ông cũng là hồng y—và là người nuôi nấng cô.

Cô đã chấp nhận nhiệm vụ mà không chút sợ hãi, chỉ nở một nụ cười thản nhiên rất phù hợp với một vị thánh. Thật lấp lánh và phản chiếu niềm tin không chút lay chuyển vào tình yêu và công lý với Nữ thần Elazonia.