Mưu kế đê tiện tận diệt đám anh hùng của nữ thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 02 : Không một lời hồi đáp. Chính là một vị thánh - Chương 1.6: Ngày thường của loài quỷ

Cả trăm quỷ nhân với đa dạng chủng tộc và kích thước tụ tập tại bãi sân mà thưởng thức khoai tây.

Squeee! Chỉ cần nướng nó lên là ngon hết sảy thế này ư! Đúng là ảo ma, oink!”

“Những cái luộc ngon ghê, mà mấy cái hấp lên cũng mềm và tuyệt vời nữa, moo!”

“Những cái này hình như là… chiên với dầu? Ừm, thiệt là ngon quá.”

“Này! Chia cho bọn này ít với! Sắp hết đến nơi rồi!”

Những phần khoai tây đều được nướng, luộc, hấp hoặc là chiên. Chúng được chế biến qua các phương pháp đơn giản, chỉ có kết hợp với muối. Nhưng với những ai đã quen ăn thức ăn loài quỷ vô cùng khủng khiếp, những phần khoai tây này ngon tựa như thức ăn trên thiên đường vậy.

“Hừm, những củ khoai này được trồng trái mùa thì phải, nên khá khô cứng và không ngon lắm,” Shinichi nhận xét. Khẩu vị của cậu dựa trên tiêu chuẩn của nền ẩm thực Nhật Bản hiện đại.

“Cậu đòi hỏi quá vậy?” Celes dỗi hỏi, bởi cô cho rằng phần ăn này là quá ngon rồi.

“Quaoooo, cái nào cũng ngon hết vậy! Mà mình dần thấy no rồi,” Rino nghĩ mà buồn bã, nhìn xuống cái bụng no hơi của mình.

Một tay cô cầm khoai tây nướng. Tay còn lại là khoai tây hấp.

“Em không cần ăn cố đâu. Vẫn còn rất nhiều mà,” Arian an ủi cùng một nụ cười.

Quan sát cô con gái, Quỷ Vương trông thật hạnh phúc, sau đó nuốt cả tô khoai tây trong một húp. “Miễn Rino của ta hạnh phúc là được.”

“Thế người xét đến bè bạn chưa?”

“Nào, các ngươi! Hôm nay hãy ăn bằng cả con tim đê!” Quỷ Vương lớn tiếng, hoàn toàn ngó lơ lời đề nghị của Shinichi khi cầm một tô súp khác.

Lũ quỷ cũng hét lên hân hoan.

Và rồi họ nhận ra.

“…Hửm, gì thế nhỉ?”

“…Nhân loại sao?”

“…Lượng ma lực khủng khiếp gì vậy chứ!?”

Quỷ Vương, Celes, và Arian đều giương mắt về một ngọn núi phía nam.

“Gì thế?” Shinichi hỏi, tò mò nhìn về cùng một hướng.

Một luồng sáng chói lòa bắn về phía họ, xé toạc bầu trời hoàng hôn đỏ rực.

“Quách đờ!?” Shinichi đông cứng tại chỗ, bất khả chuyển dịch.

“HA!” Quỷ Vương bật lên từ mặt đất mà vươn lên trời cao. Ông dang rộng hai tay tạo nên một lá chắn ánh sáng to lớn, bao trùm cả lâu đài. “Fortress [Pháo đài].”

Luồng ánh sáng trắng bảy mươi foot xuyên thủng lá chắn xanh: một thứ ánh sáng hủy diệt mọi thứ, một thứ ánh sáng bảo vệ mọi thứ.

Hai luồng sáng đẩy qua đẩy lại, diệt trừ lẫn nhau khoảng hơn ba giây rồi luồng sáng trắng yếu dần và biến mất, tựa như nước không chảy khỏi vòi nước nữa, đã kết thúc rồi.

“Cứ như đòn bắn laser trong mấy bộ phim robot ấy nhể…?” Shinichi nói lắp, kinh hoàng trước cảnh tượng chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng.

“Tôi không biết đòn bắn của cậu là gì, nhưng vừa rồi rõ ràng là quang ma pháp,” Celes giải thích.

“Ngài ấy tuyệt ghê…,” Arian kinh ngạc, nhìn Quỷ Vương vừa kinh hoàng vừa kính trọng.

Khi Quỷ Vương xuống chỗ họ, khóe miệng ông cong lên vui vẻ khi nhìn vào vết bỏng nhẹ trên tay mình.

“Vui lên đê, Shinichi! Tên anh hùng khác xuất hiện rồi,” ông cười.

“Có ngài là vui thôi, Bệ Hạ ạ,” Shinichi giận dữ nói.

Thế mà lũ quỷ chứng kiến đòn tấn công kinh hoàng kia lại réo lên phấn khích. Đến nỗi tiếng hò reo với khoai tây chả là cái đinh gì.

“Quàoo!? Còn nhân loại khác ngoài Arian có thể khiến Bệ Hạ bị thương kìa? Chắc nhân loại không tệ chút nào đâu ha, oink!”

“Là ma pháp sư anh hùng à, moo?”

“Tất cả đáng lý phải dành chút thời giờ để lo lắng việc sắp bị thiêu rụi thành than chứ. Cái quái gì thế?” Shinichi chen ngang với giọng bình tĩnh.

Nhưng mà đám não cơ bắp này lại háo hức quá mà huyên náo mãi, thành ra không ai nghe cậu cả. Chỉ có một người là chung quan điểm với cậu: Rino với trái tim trong trắng của cô bé.

“Con người lại tấn công chúng ta nữa ạ…?” cô cau mày hỏi.

Cô nghĩ quỷ nhân có thể sống hòa hợp với con người vì họ đã có thể làm bạn với Arian.

Shinichi nhẹ thở dài mà xoa đầu cô an ủi.

“Lại có anh hùng tới nữa à? Ai mà biết họ có thể tung Fire Attack [Hỏa lực] đến ta từ khoảng cách đó chứ…”

Kẻ thù mới nhất của họ tung hỏa lực đến ta từ khoảng cách mà quỷ nhân không thể phản đòn được. Đây là chiến thuật đơn giản mà hiệu suất cao. Nó khá bất tiện với họ, vì cơ chế phòng vệ là mỗi tòa lâu đài này mà thôi, không thể đi đâu khác được.

“Họ đã hy vọng thổi bay lâu đài và Quỷ Vương cùng với nó nhể. Thể loại anh hùng gì thế này?” Shinichi lẩm bẩm.

Đúng là kiểu chiến thuật dã man mà người chơi game nào cũng đã hình dung ít nhất một lần. Trong game thì bất khả. Cơ mà, họ suýt chút nữa là đi đời—đây là thực tại mà.

Shinichi vẫn cứ giữ biểu cảm cay đắng khi Quỷ Vương cười rạng rỡ và vỗ vai cậu. “Kẻ địch đã dùng dịch chuyển. Ta giao phó việc phản công cho mi. Ta phải ở lại bảo vệ lâu đài và thần dân của ta.”

“Vâng, vâng, hiểu rồi, thưa Bệ Hạ.” Shinichi đáp nửa vời.

Sau câu trả lời thiếu động lực của mình, cậu lấy ra cái mặt nạ mỉm cười sau khoảng thời gian dài không đụng đến, từ tốn chấp nhận mệnh lệnh với tư cách là quân sư của Quỷ Vương.

“Thế đó là kiểu anh hùng gì?” cậu hỏi.

“Chính xác hơn là những anh hùng. Tầm ba mươi người.”

Đòn tấn công chỉ kéo dài trong chốc lát thôi, vậy mà Quỷ Vương đã có thể nhìn thấu quân lực và danh tính của kẻ thù cố gắng ẩn nấp trên đỉnh núi.

“Tận ba mươi anh hùng lận à!?” Shinichi buột miệng nói.

“Ta đoán chỉ có duy nhất một anh hùng là niệm phép thôi. Còn lại là hỗ trợ ma lực cho tên anh hùng đó,” Quỷ Vương đáp.

“Ra họ là pin dự phòng.”

Lúc trước, Shinichi đã thấy Giám Mục Hube mượn ma lực từ các tín đồ để niệm phép Resurrection [Phục Sinh]. Xem ra cũng tương tự vậy.

“Dẫu chỉ là hỗ trợ, chúng cũng phải nhuần nhuyễn ma pháp lắm mới vận được phép như vậy,” Quỷ Vương nghĩ ngợi.

“Tôi đoán người bình thường không thể xử lý lượng ma lực lớn đến vậy mà ngăn nổ từ bên trong đâu.”

“Ta có nên thử không?” Celes hỏi.

“Nô!” Shinichi hoảng sợ la lên, né tránh đôi tay duỗi ra của cô khi cô định để cậu dính chưởng tương tự. “Dù sao thì, anh hùng kia trông thế nào?”

“Cô ta tầm tuổi Arian, ăn mặc trắng tuốt và có mái tóc vàng anh.”

“Chà, miêu tả thế thì khó rồi,” Shinichi thất vọng nhận xét.

Bên cạnh cậu, tuy vậy, mắt Arian mở tròn mà nhận ra. “Tầm tuổi với mình á… có lẽ là Thánh chăng?”

“Cậu biết à?” cậu hỏi.

“Vâng, mà, mình chưa gặp cổ bao giờ,” Arian làm rõ. “Khi mình tới Thành Phố Thánh Archbasilica vì công việc, một tu sĩ đã dẫn đường và nói có ma pháp sư anh hùng phi thường tầm tuổi mình ấy.”

“Cái cụm ma pháp sư anh hùng nghe thừa thãi ghê.”

Là người quen thuộc với mấy tựa game nhập vai có tiếng, Shinichi tưởng mọi anh hùng đều phải thông thạo kiếm và ma pháp.

“Tên cổ là Sanctina, chắc vậy. Mình nghe nói cổ tuyệt đẹp và rất sùng kính Nữ Thần. Có người còn nói cổ là hiện thân của Nữ Thần nữa cơ,” Arian nói thêm.

“Đó là lý do cô ta làm Thánh à. Nhưng nếu thật sự là tương đồng, chắc cô ta có… ngực bự lắm.” Nhớ lại tâm hồn to lớn của Nữ Thần, mặt cậu nở nụ cười dâm dục.

“Hứ…” Cô giận dỗi, khoanh tay trước bộ ngực phẳng và phồng má.

Nàng hầu trao cho cậu ánh nhìn lạnh lùng nhất có thể. “Lấp đầy một vị thánh và biến cô thành đồ chơi cho mình? Đúng là kiểu đê tiện và méo mó điển hình.”

“Tôi không có nghĩ vậy đâu nhá! Ờm, ý là, tôi thấy thánh nữ là một nhân vật thường thấy trong game như nữ hiệp sĩ này? Nếu làm quá thì bị khinh bỉ, như Giết ta đi! chẳng hạn. Mà tôi đây nghiêm túc không hề nghĩ tới vậy đâu nhá!” cậu điên cuồng kêu lên, bấn loạn đến nỗi câu từ không ăn khớp với nhau.

Giết ta đi?” Rino nhìn cậu mà lo lắng.

Cậu thật sự không muốn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan thế này, chẳng lẽ lại đi giải thích với một bé gái rằng nữ hiệp sĩ nói với những tên bắt cóc giết mình thay vì để chúng…

“Dù sao thì.” Cậu mau chóng đổi chủ đề. “Tôi thề sẽ đánh bại bất cứ và mọi kẻ thù của Bệ Hạ—bất kể có là Thánh Sanctina hay không.”

Cậu phủ mặt bằng mặt nạ cười.

Đó là cách cuộc chiến mới hòng đả bại vị Thánh bất tử của Shinichi bắt đầu.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage