Chương 1: Chiến trận vô nghĩa.
Cậu chợt nhận ra rằng mình không biết bản thân đang ở đâu.
Nhưng Shinichi Sotoyama không dễ mà hoảng loạn bởi tình huống lạ kì này. Cậu đã lên mười bảy và học năm hai cao trung, cũng không hề tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào. Cậu giỏi khoa học và tạm ổn ở môn văn. Cậu ở mức tầm trung hoàn toàn.
Điều này cũng không đúng hẳn: Cậu ở mức tầm trung trong mọi thứ, ngoại trừ lòng can đảm. Không như đa số mọi người, cậu luôn có thể giữ được bình tĩnh. Sự thật là, khi bị tông xe hồi lớp bốn, Shinichi đã không chút kêu than về cánh tay trái bị gãy. Người ngoài nhìn vào thì la hét và kêu gào, nhưng cậu chỉ bình tĩnh ấn điện thoại bằng tay phải để gọi cảnh sát và xe cứu thương.
Giận dữ, bố đã hỏi cậu, “Mày khá là kì quặc đấy nhể?”
Tình huống gần đây nhất là khi cậu đang đi trên tàu thì bị dịch chuyển (điều thỏa đáng nhất có thể xảy ra) đến một nơi kỳ dị. Cậu hiện đang đứng trên tấm sàn lớn được làm bằng đá, cùng với một vòng tròn ma thuật được vẽ trên bề mặt.
Shinichi phải bình tĩnh lý giải hiện tượng vô lý này.
Không lý nào mấy tình tiết trong truyện tranh lại xảy ra ở ngoài đời được ha?
Tuy thế, lúc này đây, cậu lạnh lùng lạ thường, không như vẻ điềm tĩnh thường ngày, tuy có chảy mồ hôi lạnh.
“...!”
Cậu gắng tập trung không để bản thân run rẩy, thậm chí còn quên cả việc chớp mắt. Cậu nhìn chằm chằm về phía trước.
Một bóng dáng khổng lồ sừng sững trước mặt cậu.
Shinichi mau chóng ước lượng kẻ này cao khoảng 10 foot, gấp đôi chiều cao của cậu, với cánh tay và chân dày hơn thân cây. Bắp thịt bọc lấy người hắn giống hệt vỏ ngoài của chiếc xe tăng, như thể ngạo mạn tuyên bố đống gỉ sắt ấy là vô dụng, hắn khoác lên mình áo choàng cùng một chiếc khố. Tất cả những điều ấy đã mang đến một hình tượng điển hình về các chiến binh Spartan cổ xưa hoặc một cuộc phát kiến thể chất thô bạo và quyết liệt.
Mặt đối mặt, họ trông như đứa trẻ mẫu giáo đứng trước nhà vô địch sumo hay một nhóc tiểu học bị công kích bởi gấu xám Bắc Mỹ.
Chỉ riêng việc đấy thôi cũng đã làm Shinichi muốn dừng lại rồi, nhưng điều lạ kỳ nào chấm hết ở đó. Gã đàn ông khổng lồ này có một hai chiếc sừng to lớn màu da xanh mọc sâu trên đầu. Hắn chắc chắn là quái vật – không phải con người.
Shinichi chẳng thể nào đọ lại hắn được.
Trên hết, một học sinh cao trung bình thường sẽ hoảng sợ thứ hình thể hắn sở hữu bởi một sóng lực vô hình xung quanh hắn.
“Hừm...”
Như xem xét điều gì đó, tên khổng lồ cúi xuống trước Shinichi. Làn gió quanh Shinichi chao đảo rồi ập vào người cậu hết cái này tới cái khác, như trận bão tố ở biển khơi. Có thể là nhờ dư chấn của sức mạnh siêu nhiên hoặc ma thuật của tạo vật này mà Shinichi nhận ra điều quái dị, gã đàn ông đây không chỉ đơn thuần là một con thú dữ với sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc: Hắn chính là thứ vũ khí hủy diệt loài người, nguồn tập hợp mức năng lượng to lớn, tàn phá xung quanh chỉ với một hơi nhẹ.
Thật hết cách. Mình sắp thăng đến nơi rồi.
Câu chẳng thể làm gì được. Cậu chưa bao giờ đánh nhau trước đây và rõ ràng bị bất lợi về mặt sức mạnh, thế nên chiến đấu nằm ngoài lựa chọn. Nếu quay lưng bỏ chạy thì con quái vật kia chắc chắn sẽ tóm cổ cậu ngay.
Những gì Shinichi có thể làm là thở dài và đón nhận cái chết.
Chết ở tuổi mười bảy sao. Mình đã có một cuộc sống không tệ, nhưng mình không muốn chết khi còn là trai tân đâu.
Shinichi quá sợ hãi để cầu xin tha mạng. Thay vào đó, cậu bắt đầu tự hỏi tên khổng lồ kia nghĩ gì về mình—Đứng đó, run rẩy, lặng thinh và nhìn chăm chú.
Như đe dọa, thân hình khổng lồ ấy chậm rãi tiến đến chỗ cậu và vung cánh tay như thân cây xuống...
Hắn mạnh mẽ quỳ xuống trước Shinichi khiến mặt đất rung chuyển.
“Xin hãy cứu bọn ta, chàng trai trẻ!” tên khổng lồ lên tiếng với vẻ tuyệt vọng.
“Hả...gì cơ?” Shinichi trả lời.
“Làm ơn! Ta có thể cho cậu bất kỳ thứ gì cậu muốn! Làm ơn hãy sử dụng sự khôn ngoan của mình!”
“Hả? Hả?”
“Lũ con người khốn khiếp đang lợi dụng lòng tốt của con gái ta—!”
“Chờ đã! Bình tĩnh lại đi!” Shinichi la lên.
Cơn giận dữ của tên quái vật ào ra từ miệng hắn như bão nhiệt đới, buộc Shinichi phải bám vào nền đất để ngăn bản thân khỏi bị cuốn bay đi.
“Ta đã xem xét đến việc tàn sát hết cái lũ đấy không biết bao lần rồi! Chờ đã! Vẫn chưa muộn mà—“
“Bố à, bình tĩnh lại đi.” Một giọng nói như tiếng chuông vang từ đằng sau thân hình khổng lồ khi tay Shinichi chuẩn bị đưa ra.
Ngay lập tức, làn gió dịu xuống. Bầu không khí trở lại yên lành, thật khó để tin rằng chúng đã thổi bay với một cường độ như vậy một khắc trước. Cũng tương tự với gương mặt của tạo vật kia: Không còn vẻ méo mỏ của cơn thịnh nộ mà êm đềm nở ra nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
“Ôi Rino yêu dấu! Con vẫn thật chói sáng như mặt trời xanh!” Tên khổng lồ kêu lên.
Một cô bé nhỏ xuất hiện từ đằng sau hắn. Cô khoảng độ mười tuổi, mặc lên người một bộ váy xa hoa và tinh tế. Mọi thứ về cô trông thật mê hoặc: Mái tóc màu đen tuyền, làn da trắng như tuyết, mắt có màu hồng ngọc. Sự thật là, cô hết sức quyến rũ, Shinichi nhận ra mình đang nhìn cô chăm chú, dù cho cậu không hề hứng thú với những bé gái.
“Bố à, giờ không phải lúc cho việc đó đâu.” Cô nói với tên khổng lồ (hình như là cha cô bé, dù không chút tương đồng nào). Hắn ôm cô bé thật chặt, để thân hình bé nhỏ ấy dựa vào má.
Cô bé đẩy hắn ra.
“Sao cơ...? Con ghét bố mình ư!?” Tên quái vật tỏ vẻ sốc, nhưng cô gái không hề để ý—hay quan tâm tới. Cô bé bước tới chỗ Shinichi, nâng chiếc váy lên và xoay một cách thanh lich.
“Rất hân hạnh được gặp anh. Tên em là Rinoladell Krolow Petrara, xin hãy gọi em là Rino.” Cô nói.
“Rất hân hạnh được gặp em. Anh là Shinichi Sotoyama: Tên là Shinichi, họ là Sotoyama.”
“Shinichi...nghe có chút lạ lẫm. Quả nhiên anh là người từ thế giới khác...” Rino nhận xét và ngẫm nghĩ về chúng. Cô mỉm cười ngọt ngào làm mê mẩn cậu trong giây lát, nhưng cha cô nàng lại bùng lên cơn giận dữ máu lạnh nên cậu mau chóng về lại vẻ nghiêm túc.
“Thế đây không phải là Trái Đất sao?” Cậu hỏi.
“Em không biết Trái Đất là gì nhưng thế giới này được gọi là Obum ạ.” Cô nói rõ.
“Và các người dùng ma thuật để triệu hồi tôi tới đây sao?”
“Vâng, phải đó ạ! Bố em đã mong anh giúp được chúng em.” Cô bé giải thích, gật đầu khi trả lời câu hỏi của cậu. Cô trở về nơi cha mình. “Bố à, không giới thiệu bản thân là thô lỗ đó.”
“...Tên khốn kia, dám ngó lơ ta mà đi tán tỉnh con gái của ta sao! Ta xin thề rằng, ta sẽ thiêu rụi nhà ngươi, đốt thành đống tro tàn...” Tên khổng lồ càu nhàu.
“Bố! Con chẳng thích mấy kẻ không xưng danh ra đâu!”
“À! Chào mừng, vị khôn ngoan đến từ thế giới khác! Ta chính là Lam Quỷ Vương vĩ đại và tàn bạo, Ludabite Krolow Semah!” Ông gào lên mà giới thiệu với niềm tự hào của đế vương một cách khoa trương. Vẻ mặt tỏ ra bất mãn, xem ra ông chỉ thực hiện việc này để tránh làm buồn lòng cô con gái.
“...Cảm ơn ngài, thưa Quỷ Vương. Tôi là Shinichi Sotoyama.” Shinichi nói và cố đưa ra câu trả lời cứng nhắc. Cậu không còn sợ sẽ phải chết nữa. Mà càng băn khoăn trước sự việc lạ lùng ngay trước mắt.
Quỷ Vương gật đầu hài lòng với cái cúi đầu sâu của Shinichi.
“Bố xem kìa! Chàng trai kia thật biết phép tắc. Anh ta cũng nhạy bén nữa. Anh hoàn toàn khác biệt so với con côn trùng bẩn thỉu thảm hại khi trước.”
“Khi trước?” Shinichi hỏi mà không mảy may suy nghĩ.
“Vâng.” Rino đáp với ánh nhìn đau khổ trên mặt. “Thực ra anh chính là người thứ hai chúng em triệu hồi đến từ thế giới khác. Tên đầu tiên thì, ừm, không được bình tĩnh như anh...”
“Hắn đã vãi ra quần ngay khi trông thấy ta, khóc nức nở và la hét một cách vô nghĩa, quằn quại hết sức, để rồi tẹo.” Quỷ Vương xen vào.
Tên đáng thương ấy đã lên cơn đau tim. Kẻ nào trông thấy Quỷ Vương đều bị như vậy. Cân nhắc mọi chuyện thì không mấy ngạc nhiên khi gặp kết cục đó.
“Người đó—Không có gì, đừng để tâm.” Shinichi nói. Cậu định hỏi về những gì đã diễn ra với tử thi. Khi nhận ra họ có thể nói đã chè chén cơ thể tên đó để không phải lãng phí thì cậu đã bối rối và im lặng.
Rino có vẻ đã đọc được những dòng suy nghĩ của Shinichi và bắt đầu giải thích. “Shinichi, xin anh đừng hiểu lầm. Gã đầu tiên ấy—“
“Xin mạn phép được gián đoạn. Bệ Hạ, Tiểu Thư Rino.” Cánh cửa lớn được mở ra và vang lên giọng nói. Một cô hầu gái với làn da ngâm đen cùng mái tóc bạc bước vào. Đôi tai dài và nhọn trông như những dark elf, khiến mọi người để mắt tới khi tiến đến.
“Celestia, gì thế?” Quỷ Vương nóng nảy, xem ra ông cần phải giải quyết một vấn đề khẩn cấp.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Quỷ Vương, nàng hầu gái điềm tĩnh trả lời. “Chúng lại tới nữa ạ.”
“Lại nữa sao, lũ sâu bọ kinh tởm đó, gừ!” Ông la lên, làm một tiếng nhức tai. Một luồng khí tỏa ra thiêu đốt cả xung quanh, bùng cháy theo cơn tức giận của Quỷ Vương. “Ta sẽ tính sổ với chúng! Ta còn đưa vị khôn ngoan đến cho việc này, nhưng xem ra tốn công vô ích rồi, giờ ta sẽ dùng chính đôi tay này để giết chúng—“
“Bố ơi! Bình tĩnh lại đi! Đừng làm điều gì tồi tệ!” Rino khóc lóc khi nỗ lực làm dịu đi cơn tức giận của bố mình. Cô bé cố dùng tay ôm lấy chân ông, nhưng nó lại quá dày. Khi cô ôm lấy, vẻ khát máu dần dịu đi trong đôi mắt ông, rồi ông dịu dàng xoa đầu cô con gái.
“Con nói phải. Ta quả là người may mắn nhất quỷ giới khi có cô con gái tuyệt vời nhất thế giới này, ôi Rino yêu dấu của ta.”
“Và con cũng rất vui khi được làm con gái của người bố thân thiện như vậy.” Cô đáp lại ngọt ngào.
Quỷ Vương cười mỉm. “Nào, đừng nịnh ta như thế chứ! Cha chỉ phấn khích khi có thể thổi bay mặt trời đỏ thôi!”
“.....”
Shinichi cảm thấy nhàm chán bởi việc bộc lộ tình cảm thái quá của họ, nhưng xem ra nàng hầu gái đã quen bới sự tiếp xúc này và gọi Quỷ Vương.
“Thưa Bệ Hạ, tôi rất tiếc khi phải phá vỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp này, nhưng ngài cần phải lên đường tới vùng đất phía bắc ngay.”
“À, đương nhiên. Ta sẽ khiến lũ sâu bọ đấy phải trả giá cho việc phá hỏng cuộc trò chuyện thân mật giữa cha và con!” Ông nói khi đặt bàn tay khổng lồ không tưởng lên vai Shinichi. “Thời khắc thật hoàn hảo. Nếu cậu xử lý tốt khi đi cùng ta thì ta sẽ cho cậu biết nguyên nhân triệu hồi cậu.”
“Vâng? Chuyện gì thế—“ Shinichi cố nói ra, nhưng cảm giác lơ lửng mất phương hướng đã khiến cậu không thể nói gì thêm.
Trong thoáng chốc, họ đã tới một lâu đài lớn trên cánh đồng cỏ nằm giữa những ngọn núi.
“Mình đã dịch chuyển sao? Thật tuyệt...” Shinichi nói. Đã được dịch chuyển tới thế giới này rồi, cậu cảm thấy đó là một bình luận có chút ngớ ngẩn vào lúc này, nhưng đâu thể trách cứ được. Cậu chỉ kinh ngạc trước những hiện tượng kỳ diệu thôi.
Cậu sớm nhận ra được rằng mình không có nhiều thời gian để suy ngẫm nữa.
“Scorching flames ignite [Lửa thiêng bùng cháy]! Fireball [Hỏa Cầu]!”
Shinichi nghe thấy giọng của phụ nữ từ đằng xa, tai cậu bắt đầu cảm nhận được những tiếng nổ.
“Cái...?”
Trong tầm nhìn của cậu đột ngột xuất hiện những tia sáng màu đỏ thẫm, theo sau là những làn gió rực nóng, cùng với mùi ghê tởm khiến cậu muốn nôn mửa.
Cảm giác hoảng sợ bao trùm lấy mình, nhưng theo phản xạ cậu nhìn về phía nguồn cội.
“Đó là...một con minotaur?”
Cậu trông thấy một nhân ngưu đứng cách vài trăm foot so với họ. Con minotaur này có vẻ đã hứng chịu sát thương từ vụ nổ. Toàn thân nó bị thiêu đỏ, và làn khói trắng bốc lên khi nó ngã xuống đất.
“Ta—Ta vẫn còn chiến đấu được, moo...!” Quát vật nhân ngưu gắng sức đứng dậy. Thật bí ẩn khi nó vẫn có thể chiến đấu dù bị thương.
Nhưng trước khi nó có thể đứng dậy được, một thanh kiếm đã vung xuống chém lìa đầu khỏi thân.
“Chết tiệt thật, con này lì thật đấy.” Một gã đàn ông chửi thề mặc bộ giáp toàn thân với vết máu nhỏ giọt từ thanh kiếm. Hắn có vẻ là một tên hiệp sĩ của loài người. Đằng sau hắn, Shinichi trông thấy một tên chiến binh nam cầm rìu, một tên cung thủ mang cung, một nữ tư tế giữ trượng và một phù thủy cầm đũa phép.
“Họ là...” Shinichi bắt chuyện.
“Là lũ giòi bọ đi chém giết thuộc hạ của ta đấy.” Quỷ Vương trả lời một cách cay độc rồi biến mất khỏi chỗ của Shinichi rồi xuất hiện trước tên hiệp sĩ và tổ đội của hắn.
“Lũ sâu bọ các ngươi cứ đến lần này tới lần khác mà chẳng bao giờ chịu từ bỏ. Ta nghĩ các ngươi đã chuẩn bị cho điều sẽ đến rồi nhỉ.”
“Lên nào mọi người!” Hiệp sĩ lên tiếng. Trong một khắc ngắn ngủi, hắn đã lộ vẻ sợ hãi trước ánh lườm chết chóc của Quỷ Vương nhưng rồi lập tức lấy lại được sự bình tĩnh.
Cả năm công kích cùng lúc.
“Slicing Gale Blade [Thanh Gươm Chém Gió]! Hây da!”
“Destruction Ax [Cây Rìu Tận Diệt]!”
“Three-Shot Burst [Tam Kích Nổ Đạn]!”
“Kính vị Nữ Thần thiêng liêng, xin hãy trao cho tôi chiếc búa sắt công lý để đẩy lùi quỷ dữ! Force [Bộc phá]!”
“Scorching flames ignite [Lửa thiêng bùng cháy]! Fireball [Hỏa Cầu]!”
Trong giây lát, bóng hình Quỷ Vương biến mất sau những đường kiếm, đòn vung rìu, ba mũi tên, công lực vô hình cùng một quả cầu lửa được triển khai bởi tổ đội kia.
“Ngon! Hạ được hắn rồi!” Nụ cười thỏa mãn hiện lên trên mặt hiệp sĩ, xem ra hắn chắc rằng không lý nào Quỷ Vương có thể chịu được và đứng vững khi đã ăn trọn các đòn tấn công đó.
Nhưng từ vị trí của mình, Shinichi lại thấy khác. Tên hiệp sĩ đã kết luận quá sớm. Là một vị vua toàn năng, loạt công kích kia chỉ như muỗi đốt.
“Chỉ thế thôi sao?” Ông lớn tiếng khi ngọn lửa dần tàn. Làn khói nhẹ đi để lộ ra gương mặt của ông, với biểu hiện trên cả giận dữ, mình mẩy không chút thương tích. “Cầu xin đi, lũ sâu bọ thảm hại!” Ông nâng bàn tay phải lên, nắm chặt lại như thể bóp nát quả cam.
Khoảnh khắc ấy, cơ thể tên cung thủ nổ thành trăm mảnh.
“Khựựự...!”
Máu, phổi và mô não hắn văng ra tung tóe hệt như một màn trình diễn pháo hoa, Shinichi híp mắt lại, ấy thế mà đám địch thủ của Quỷ Vương lại chẳng hề hoảng sợ trước cái chết của đồng đội.
“Chặn đòn tấn công của hắn lại! Đừng để hắn dùng ma pháp!”
“Hây!” Tên hiệp sĩ bên cạnh gầm lên vung thanh rìu xuống thân hình khổng lồ rồi đáp xuống. Thế nhưng với Quỷ Vương, đòn tấn công ấy nhẹ bẫng như bàn tay em bé vỗ vào người. Dẫu sao thì cơ thể ông toàn những đống cơ bắp thuần túy, hơn nữa còn được gia cố nhờ lượng ma lực vô hạn.
“Còn chẳng gãi ngứa được.” Ông tự mãn nói khi chiếc rìu bị chệch hướng khỏi vùng cơ ngực của mình. Ông chắp hai tay lại, đập vào đầu tên chiến binh.
Thân hình to tướng của tên chiến binh giờ đây phẳng lì, thậm chí còn mỏng hơn cả tấm ván.
“Hờ hờ hờ, đây là phim hoạt hình chắc...?” Shinichi quá đỗi kinh hoàng trước khung cảnh vô cùng bạo lực kia nên chỉ có thể cười rộ. Đằng xa kia, tổ đội của tên hiệp sĩ vẫn chối từ trốn chạy, cứ tiếp tục công kích Quỷ Vương.
“Đừng do dự! Charge [Xung kích]!”
“Hyah! Force [Bộc phá]!”
“Fireball [Hỏa cầu]!”
“...Lũ sâu bọ.” Cách thờ ơ, Quỷ Vương còn chẳng thèm né tránh.
Tổ đội với các thành phần khác nhau chỉ sử dụng mãi một chiêu thức. Ông giải trí một chút bằng cách đỡ hết chúng, và rồi giơ tay phải lên kích hoạt ma pháp đầu tiên.
“Hãy bùng lên giữa lòng thế giới, tận diệt lũ bẩn thiu này! Lam Hỏa Phát [Blue Raging Fire]!”
Nóng hơn lửa đỏ thường, chói lọi hơn sắc trắng, lam hỏa phun trào từ mặt đất. Chúng vô cùng bừng sáng nên Shinichi phải che mắt lại, đồng thời thiêu rụi khắp cả mặt trận.
“Ngài đang định giết tôi đấy à?” Shinichi la hét. Dù đứng ở quãng xa, nhưng làn gió nóng đến mức làm cháy cả da cậu, cậu cũng đã sẵn sàng để đón nhận cái chết rồi.
Một lá chắn sáng chợt xuất hiện trước cậu, ngăn chặn sức thiêu đốt.
“Rào chắn sao...?” Cậu thì thầm tự hỏi.
“Đúng là hết sức ngu ngốc.” Cô hầu gái tóc bạc với làn da ngâm đen nhận xét sắc sảo, đứng cạnh Shinichi, người đang đờ ra vì sợ hãi.
“Ừm, Celestia, phải không nhỉ?” Cậu hỏi.
“Cậu có thể gọi tôi là Celes, ngài Shinichi.” Cô đáp.
“Được rồi. Cảm ơn cô đã cứu tôi, Celes.” Shinichi nói và do dự mà bảy tỏ lòng biết ơn khi đưa tay ra. Celes liếc qua với vẻ ngờ vực.
“Cậu nghĩ gì khi làm thế đấy? Cậu định sờ mó mông tôi rồi dùng phần ký ức đó để thỏa mãn bản thân sao? Kinh tởm.” Cô làm khinh.
“Cô tưởng tượng kinh tởm thì có!” Shinichi lên tiếng phản đối trước khi nhận ra sự hiểu lầm.
Ở đây có tập quán bắt tay không nhỉ? Cả hai ở khác thế giới mà. Ý mình là, cô ấy còn chẳng phải là con người.
Shinichi rút tay lại, ý thức lần nữa về việc bản thân đang ở một thế giới khác. Khi đó, cuộc tàn sát—sẽ thật sai khi gọi là “trận chiến”—đã kết thúc, Quỷ Vương trở lại chỗ hai người, tỏ chút đắc thắng.
“Celestia, ta để phần còn lại cho ngươi. Ta quay lại lâu đài đây.”
“Thần hiểu rồi, thưa Bệ Hạ.” Celes cúi đầu thật sâu rồi tiến tới cánh đồng, vùng đất đã bị tiêu hủy thành tro dưới sức nóng cực độ.
Shinichi bình tĩnh lại rồi nhìn xung quanh. Cậu để ý thấy một lượng xác chết rải rác trên cánh đồng: tổ đội của tên hiệp sĩ cùng với con nhân ngưu khi trước.
“Ra chiến tranh là thế này à...”
Giết hoặc bị giết.
Không hề tồn tại công lý hay đạo đức. Kẻ mạnh nhất là kẻ sống sót cuối cùng. Độc một luật duy nhất là sống sót. Đến khi nhận ra thì Shinichi đã chẳng sợ hãi hay run rẩy nữa. Có lẽ bởi vì cậu đã quen dần với tình cảnh hiện tại. Cậu vẫn không thể hiểu nổi việc được triệu hồi tới thế giới khác và chứng kiến màn trình diễn sức mạnh hết sức vô lý của Quỷ Vương.
Chưa hết, năm người lạ mặt kia giờ đã chết. Đó là điều cậu biết rõ.
Quỷ Vương tỏ ra chán nản khi thấy bộ dạng nghiêm túc của Shinichi.
“Hừm, gọi là ‘trận chiến’ là một sự sỉ nhục với thanh danh Lam Quỷ Vương. Giờ chơi hết rồi.” Ông cằn nhằn.
“Chuyện này với ngài là chơi sao...?”
Nếu tên khổng lồ này giải phóng toàn bộ sức mạnh thì chắc chắn mặt đất sẽ bị sẻ làm đôi, còn bầu trời thì bị đứt lìa. Có thể xem như Ngày Tận Thế khi mọi địa ngục đều vỡ ra.
Đây là lý do Shinichi hỏi lại lần nữa.
“Sao ngài lại triệu hồi tôi trong vô vàn con người kia?” Cậu hỏi. Cậu không thể tưởng tượng được nguyên nhân con quái thú cực kỳ đáng sợ này lại cần sự trợ giúp của một học sinh cao trung yếu ớt đến mức quỳ xuống mà cầu xin.
Nhưng Quỷ Vương chỉ đơn giản bỏ qua lời chất vấn của Shinichi.
“Nay ta mệt rồi. Chúng ta sẽ nói tiếp vào ngày mai.”
Những gì ông ta có chỉ là sức mạnh thôi, chắc chắn lão rất thiếu trách nhiệm.
“Ồ, vậy mà lại nghĩ ngài là vua cơ đấy...”
“Im lặng đi! Hôm nay ta phải tắm với con gái và đọc sách cho con bé trước khi ngủ!”
“Chờ đã, đấy không phải là tội sao? Rino cũng lớn rồi! (Tôi nghĩ thế). Cẩn thận bị cắt đứt mối quan hệ đấy!”
“Im đi, im đi! Con bé luôn nói với ta là ‘con nhất định sẽ cưới bố! Phải, được mà!”
“Chuyện đấy từ mấy năm rồi hả!?” Đối với sự gắn bó cha con không lành mạnh như thế, Shinichi quên mất lễ phép mà cãi nhau với Quỷ Vương một cách bất lịch sự.
Quỷ Vương không đáp lại. Thay vào đó, ông đặt tay lên vai Shinichi rồi kích hoạt ma pháp dịch chuyển. Ở khoảnh khắc sau đó, khi họ đã rời khỏi mặt trận đẫm máu, Shinichi đột nhiên nhớ lại một điều.
Khoan. Cơ thể hai gã kia mất tích sao?
Cơ thể của hai kẻ bị giết—cung thủ và chiến binh—đã biến mất khỏi mặt trận. Shinichi tự hỏi liệu họ đã bị tiêu hủy bởi ngọn lam hỏa, nhưng cậu không để tâm mấy và mau chóng quên đi.
***
“Chào buổi sáng, ngài Shinichi.”
Đám con trai chỉ mơ ước được một cô nàng trong trang phục hầu gái với vẻ đẹp nóng bỏng, làn da ngâm đen và mái tóc bạc gọi dậy, nên Shinichi muốn tận hưởng khoảnh khắc quý giá này, dù cậu cảm thấy thật hèn hạ.
“Mình mong rằng đây không phải là giấc mơ.” Shinichi lẩm bẩm, bỏ mặc số phận mà tỉnh dậy trên chiếc giường xa hoa trong căn phòng khách.
“Bữa sáng đã được dọn sẵn. Lối này, xin mời.” Celes nói và rời khỏi căn phòng cùng với Shinichi hối hả chạy theo.
Cái bụng cậu đang réo lên.
Phải rồi, mình đã ăn gì đâu chứ, nhịn được cả ngày rồi.
Shinichi đã quá mệt mỏi với những sự kiện diễn ra trong ngày nên cậu đã lập tức chìm trong giấc ngủ khi thấy phòng mình. Kết quả là, cậu vẫn không biết được lý do mình được triệu hồi.
“Lối này.” Celes gọi. Cô dẫn cậu vào một căn phòng nhỏ hơn dự đoán về một phòng ăn trong lâu đài. Thực tế là nó chỉ bằng một căn phòng học, dù trần nhà khá cao cho vị vua mười foot của họ ra vào. Ngay trung tâm căn phòng, Quỷ Vương và Rino đã ngồi lên chiếc ghế trung tâm của cái bàn cẩm thạch, thứ trông thật đắt tiền, khi chờ đợi Shinichi đến.
“Chào buổi sáng, anh Shinichi.” Rino ríu rít.
“Chào buổi sáng, Rino.” Cậu đáp lại.
“Đầu tiên thì chúng ta sẽ ăn. Rồi sau đó nói chuyện.” Quỷ Vương lên tiếng.
Celes đưa một chiếc ghế cho cậu, Shinichi chấp thuận lời đề nghị của Quỷ Vương mà ăn sáng. Nhưng khi Celes bày ra một đĩa thức ăn trước mặt, Shinichi không thể làm gì ngoài nhăn mũi lên trong ghê tởm.
“Cái quái gì thế này?” Cậu hỏi.
Được mạ bằng vàng, đĩa thức ăn trông mắc tiền không tưởng, còn điều khiến chú ý hơn là...thứ ở trên chúng.
“Thịt Parbegut.” Celes trả lời.
“Nói lại đi?”
“Như tôi đã nói, môt miếng thịt Parbegut nướng.”
“.....” Dù Celes đã dành thời gian đã giải thích thêm, nhưng Shinichi chẳng thể hiểu được mà ngồi im lặng trong sững sờ.
Cho tới lúc này, Shinichi nói chuyện được bình thường với Quỷ Vương và những người khác, nhưng thực chất thì không, sự thật là, cậu đã nói bằng tiếng Nhật. Nhờ vào ma pháp thông dịch giữa hai ngôn ngữ, Shinichi có thể nói khá tự nhiên. Ma pháp này cũng được triển khai khi cậu được triệu hồi.
Lấy ví dụ, lúc này đây, khi Celes nói “nướng”, thực chất cô chỉ nói “bibinana”. Thông dịch từ “bibinana” rồi chuyển thành “cái đĩa có miếng thịt nướng”, rồi đơn giản hóa thành từ “nướng”, như chị Goog*e của chúng ta. Những việc này thực hiện trong đầu Shinichi nên cậu hiểu được những gì cậu đang nói.
Dù ma pháp hoạt động tốt đến đáng kinh ngạc, nhưng chúng vẫn không truyền vốn từ vựng vào tiềm thức cậu. Vì thế nếu không có trong từ vựng Nhật bản thì sẽ giữ nguyên. Nói cách khác, nó không thể tìm được từ tương ứng với Parbegut, thứ thịt của loài động vật bí ẩn trong tồn tại trên Trái Đất.
“Có gì sao? Cậu không ăn à?” Quỷ Vương hỏi, ông nhìn Shinichi với vẻ kỳ lạ trong khi cầm miếng thịt tím lên rồi ăn ngồm ngoàm.
Thứ thịt này không có độc—Ít nhất thì đó là điều Shinichi muốn tin vào. Hơn nữa, chẳng phải củ hành gây độc với chó nhưng lại vô hại với người sao? Vì thế không thể đảm bảo sự an lành của cậu được. Dù trên hết, cậu biết rõ sẽ rất thô lỗ nếu không ăn những món được đưa cho.
Và Shinichi cũng đang đói sức.
Cậu đồn hết can đảm cầm lấy miếng thịt Parbegut trên tay, nhắm mắt lại rồi bỏ vào miệng.
“...Dở quá.” Sau khi nhai mười lần rồi nuốt đi, đó là từ duy nhất cậu có thể diễn tả. “Nghiêm túc đấy, cái quái gì thế này? Hết sức tởm lợm luôn ấy!”
Dẫu nhận thức rằng đây không phải là cách vị khách mời nên nói trong một bữa tiệc, nhưng cậu không thể kiềm bản thân lại được. Thứ thịt Parbegut bí ẩn này quá dở tệ--với phán đoán của cậu—Món ăn ngon nhất thế giới cũng chẳng thể cản nổi hương vị của nó.
Những phần cấu tạo bẩn như đất sét, trộn với mùi tanh hôi bốc ra từ nước sốt. Chất béo không hề có vị ngọt hay đắng như thường mong đợi từ thịt nên nếm chẳng ra vị gì. Kinh tởm đến mức cậu có thể tự dằn vặt bản thân mình. Thậm chí cậu thà ăn giấy còn hơn. Không phải cậu nên được khen ngợi hay công nhận vì đã kiềm lại được cơn buồn nôn trào ngược ra ngoài sao?
“Thứ này chắc có gì đó không ổn với nguyên liệu khi bị nướng lên rồi. Mấy việc nướng nung ấy, là cách nấu ăn đơn giản nhất mà...Hay là vị giác của tôi có vấn đề nhỉ?” Cậu hỏi khi chợt nhận thức lại được. Có thể hiểu rõ rằng đây được xem là thường thức ở thế giới này. Có thể là khẩu vị của họ khác với cậu. Nếu là thế, cậu cảm thấy không ổn với tính bộc phát ban nãy của mình rồi ngại ngùng nhìn Quỷ Vương.
“Cậu không lầm đâu. Đây chính là nguyên nhân ta triệu hồi cậu.”
“Sao cơ?” Shinichi há hốc miệng không tin nổi.
“Không chỉ riêng Pargebut đâu ạ. Với bọn em ấy nhé, mọi thức ăn ở quỷ giới này đều, ưm...không ngon cho lắm.” Rino giải thích sau khi do dự trong chốc lát. Nụ cười ngọt ngào của cô bé đã thay thế cho mùi vi đắng đến tồi tệ kia.
“Ta chẳng hiểu vì sao nữa. Những gì biết được là mọi thức ăn trên quỷ giới đều bốc mùi hôi thối.” Quỷ Vương nói.
“Vâng, ông có thể giải thích cho tôi biết được không—bắt đầu từ cái ‘quỷ giới’ ấy? Shinichi hỏi. Chắc chắn, thế giới chìm ngập trong bóng tối kia—quỷ giới kia—có tồn tại. Vì đã có Quỷ Vương, nhưng cậu không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào.
“Cho phép tôi được bắt đầu.” Celes đề nghị từ phía sau, rồi đáp lại câu hỏi của Shinichi. “Những tạo vật có trí tuệ được sinh ra năng lực ma pháp được gọi là quỷ, và thế giới chúng ta đang sinh sống đây chính là quỷ giới.”
“Ừ ừ.”
“Không như ‘nhân giới’ có mặt trời đỏ, mặt trời xanh luôn tỏa sáng ở quỷ giới. Không hề có những thứ như buổi tối.” Cô tiếp tục.
“Mặt trời xanh sao? Tôi muốn thấy thứ đó ghê.” Shinichi bảo. Dù nó kích thích sự hứng thú của mình, cậu nhận ra rằng nó cũng không hoàn toàn an toàn. Cậu có thể sẽ chết ngay tức khắc vì nghẹt thở dưới bầu không khí độc hại của họ.
“Dù sao thì, như Tiểu thư Rino đã giải thích, thức ăn ở quỷ giới đều không ngon lành gì.” Celes tiếp tục, đưa cuộc trò chuyện về lại đúng hướng.
“Hầu hết đều chẳng để tâm gì mà cứ ăn thôi...” Rino nói. Gương mặt cô đượm buồn khi nhớ lại lần không ai chịu lắng nghe khi cô nói về tầm quan trọng của hương vị.
“Vậy là quỷ mất đi vị giác do môi trường sao?” Shinichi dò xét.
Vị giác—thứ thụ thể trên lưỡi giúp cảm nhận hương vị--biến đổi theo từng loài vật. Lấy ví dụ, loài động vật ăn cỏ có nhiều phần vị giác để biết đường né những thực vật gây độc, trong khi loài động vật ăn thịt lại có ít phần khi chỉ đơn thuần vô vào kiếm ăn. Cũng có những loài động vật, rắn chẳng hạn, không hề có vị giác.
“Có thể lắm.” Shinichi ngẫm nghĩ. “Đổi lấy vị giác để lấy một cái bụng săn chắc không thể bị nhiễm độc.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Tôi tin rằng những ai có thể kháng độc đều có thị hiếu nhạt nhẽo.” Celes nghiêng đầu khi xét đến giả thuyết của Shinichi.
Đa số đám quỷ đều không để tâm gì tới vị giác. Mặt khác, cũng có lượng thiểu số, như Quỷ Vương và cô con gái, đã nhận thức được những hương vị khủng khiếp này nhưng vẫn phải chịu đựng cho tới nay...
“Mẹ thích đi phiêu lưu lắm. Mẹ đã đi đến đủ mọi loại nơi rồi. Mới lúc trước thôi, mẹ đã đến nhân giới.” Rino nói.
“Nàng rời đi để ‘tìm người mạnh hơn’ mình. Chớ trêu thay, không một kẻ nào đủ mạnh mẽ để thỏa mãn nàng.” Quỷ Vương thêm vào.
“Mấy người là cái gì thế, hội mê chiến đấu chắc?” Shinichi châm biếm. Thông tin này đã thêm phần bí ẩn về cách Quỷ Vương và cô vợ hiếu chiến nuôi nấng cô con gái nên tốt bụng và thật thà thế này.
“Khi mẹ về, mẹ đã cho em một món ăn được gọi là bánh mì từ nhân giới.”
Cô đã để lại thức ăn loài người cho cô con gái mắt to tròn ngay khi trở về nhà. Món quà ấy không hề mang ý nghĩa sâu xa gì. Dù sao thì mẹ của cô cũng không mảy may để tâm tới hương vị mấy nên không đặt nặng về thức ăn loài người. Con gái của cô, tuy thế, đã phản ứng hết sức ngon miệng khi bỏ miếng bánh mì vào ăn.
“Và nó ngon lắm luôn...” Rino nhớ lại với nụ cười dịu lòng trên gương mặt.
Shinichi biết rằng ổ bánh mì ấy không gì ngoài ổ cứng—được ướp nhiều muối và phơi khô để tránh bị hỏng. Sinh ra nơi Nhật Bản ở thế kỉ hai mươi mốt với đầy đủ các món ăn, Shinichi có thể dễ dàng tìm thấy nó, nói là quá cứng, quá mặn, và quá dở tệ. Sự thật là, nếu đánh giá trên thang điểm 100, thì nó sẽ được 5. Nhưng so với thức ăn ở quỷ giới, thứ đạt mức -1000, nó vô cùng ngon với Rino cùng cái miệng nhỏ bé và nhạy cảm của cô, nó có thể mở ra được cánh cửa địa ngục dẫn tới thiên đàng.
“Kể từ đó, em luôn muốn ăn thức ăn của họ...” Rino thú nhận với một mong ước buồn bã.
“Ta không thể chịu đựng được khi chứng kiến cảnh con gái mình ngày một suy sụp, nên đã quyết định gọi người ở nhân giới tới để tìm món ăn ngon!” Quỷ Vương khoe khoang.
“Tôi không thể tin được rằng ngài xâm lược nhân giới chỉ vì điều đó...” Shinichi nói.
Dù mệt mỏi với sự thân thiết của Quỷ Vương với cô con gái, cậu vẫn có thể thông cảm cho quyết định của họ khi nhớ lại vẻ mặt suy sụp của Rino và món ăn khó chịu kia. Đưa ra món thịt Pargebut này để dâng lên Quỷ Vương và cô con gái yêu dấu của ông, hẳn đây phải là loại thượng hạng rồi. Dẫu vậy vẫn không thể phủ nhận độ ghê tởm của nó. Nhiêu đấy là quá đủ để xâm lược nhân giới rồi. Sự thật là, chiến tranh đã được khơi mào bởi sự bùng nổ trà đen trong lịch sử loài người, nên Shinichi chẳng có quyền gì mà chỉ trích.
Khi Shinichi cố gắng để bình tĩnh lại, Quỷ Vương tiếp tục chủ đề.
“Chớ hiểm lầm ý định của ta.” Ông cảnh báo. “Đúng là ta đến nhân giới rồi dựng lâu đài, nhưng ta không định giết người để lấy thức ăn của chúng.”
“Ồ, thật sao?” Shinichi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Vâng, em đã nói với bố rằng em không thích ông làm những điều tàn ác.” Rino thêm vào với nụ cười hạnh phúc.
“Sẽ dễ hơn nhiều nếu hủy diệt lũ giòi bọ ngu ngốc ấy...” Quỷ Vương bất mãn cằn nhằn.
“Bố à!”
Quỷ Vương ho lên để bỏ đi lời nhận định của mình rồi tiếp tục.
“Dù sao thì, với lòng từ bi ngọt ngào ở cô con gái dịu dàng của ta, ta đã chọn vùng núi hoang vu làm cứ điểm.”
“Tôi hiểu rồi.” Shinichi nói, lẫn quyết định tin lời ông—vào lúc này.
Cậu nhớ lại về trận chiến hôm qua. Họ đã chiến đấu trong một thung lũng hẹp và sâu bị che khuất bởi những ngọn núi. Nơi đây không phù hợp với việc canh tác, tốt để chăn nuôi hay có thể dễ dàng tiến vào. Sẽ không ngạc nhiên gì nếu bị bỏ qua, và cũng chẳng được lợi lộc gì khi phát triển một vùng đất không thể sinh trưởng như vậy.
“Và rồi, bọn nhân loại đem quân đến mà không cần một lời tuyên chiến, dù ta chưa hề đụng gì tới chúng!” Quỷ Vương lớn tiếng trong căm phẫn.
“Phải, thì, tôi cũng hiểu được quan điểm của họ...” Shinichi nói, đồng cảm với con người.
Dù đó là vùng đất hoang và không thể sử dụng, nhân loại phải mặt đối mặt với những con quái vật lạ đột ngột xuất hiện gần quốc gia mình. Có lẽ vùng đất ấy nằm trong lãnh thổ của họ. Nếu làm lơ đi, những tạo vật kia có thể xâm chiếm quốc gia của họ, và phía nhân loại quyết định chủ động tấn công hòng ngăn chặn điều ấy xảy đến. Đó không phải là một ý tồi đâu.
Nhưng họ lại mắc sai lầm ở một điều: Kẻ thù của họ lại chính là Quỷ Vương. Không hề có chút hy vọng nào để đánh bại ông. (Dù ông không định tấn công họ từ ban đầu.) Trước tiên thì họ cũng đã gửi nhóm trinh sát để đánh giá tổng quan tình hình rồi.
“Chúng cử đi sáu ngàn quân, bắt và sát hại những bề tôi trung thành của ta, những kẻ đi tìm những món ăn ngon hơn.”
“.....”
“Ta đã rất tức giận, đương nhiên, giết sạch cả nửa lũ trong tầm nhìn, đám còn lại thì cao chạy xa bay.”
“...Tôi cũng hiểu được lý do ngài hành xử như vậy mà.” Shinichi nói.
Nếu cố giết ai đó, thì tất nhiên họ sẽ cố giết lại ta. Dẫu có là ở thế giới khác. Thì chúng vẫn là luật lê. Bất di bất dịch.
Rino trở nên bối rối khi trông thấy biểu hiện sợ hãi của Shinichi và gắng giải thích sâu hơn.
“Xin anh đừng buồn, Shinichi. Không ai phải chết cả.”
“Hả? Nhưng ngài ấy bảo đã giết cả nửa...” Shinichi gặp rắc rối bởi sự mâu thuẫn trắng trợn này, mà cậu cũng chẳng có thời gian để nghĩ gì nhiều.
Cánh cửa phòng ăn đột dưng mở ra.
“Thưa Bệ Hạ, chúng ta gặp vấn đề rồi, moo!” Một âm giọng cất lên.
“Cái quái—?”
Một bóng dáng xuất hiện, Shinichi dụi mắt, không tin nổi vào thị giác mình. Một hình thể to lớn cùng cái đầu bò kia, trông hệt như kẻ đã ngã xuống ngày hôm qua.
“Kalbi, xem ra ngươi vẫn ổn đấy nhỉ.” Quỷ Vương nói.
“Vâng ạ, xin cảm ơn Celes, moo.” Anh đáp.
Lúc nghe thấy giọng điệu quan tâm của Quỷ Vương cùng cánh tay bị bẻ cong của con quái vật, cậu suy rằng đó không phải là giống nhau.
“Đùa sao...?”
Cậu không nhắc tới về cái tên hài hước như Kalbi. Mà cậu nhắc đến cái đầu đã bị cắt lìa, cách anh tử trận khi đứng trước mặt họ, tức có nghĩa là—
“Nhưng quan trọng hơn, thưa Bệ Hạ. Bọn chúng quay trở lại rồi, moo!”
“Đương nhiên là thế.” Quỷ Vương nói, chán chường bởi sự kiện chắc chắn sẽ quay lại này. Ông đứng dậy khỏi ghế rồi đặt bàn tay to lớn lên vai Shinichi lần nữa.
“Đi thôi.” Ông ra lệnh.
“.....”
Shinichi không đáp lại. Cậu chỉ tưởng tượng đến cơn ác mộng đang đợi chờ họ khi tới đó.
***
“Quỷ Vương đây rồi!” Tên hiệp sĩ gào lên, rút kiếm ra. Chiến binh, cung thủ, pháp sư và phù thủy đáp lại, cầm vũ khí lên.
Giống hệt như họ đã tua ngược thời gian. Mới hôm qua thôi, họ đã bị thiêu rụi thành tro tàn—ấy vậy mà, giờ họ lại nơi đây, đứng trên cùng một vùng đất một cách chính xác.
“Cái quái...?” Shinichi lùi lại, nhưng cậu cũng dần hiểu được tình hình. Cậu cũng đã quen với sự sợ hãi tột cùng thân thuộc ấy.
Lần này, không phải là vì sợ hãi Quỷ Vương.
“Xem ra ma pháp hồi sinh là bình thường ở thế giới này...” Cậu lẩm bẩm.
Người chết sống lại.
Chắc chắn đó là điều không thể ở Trái Đất, nơi không thể trốn chạy trước cái chết. Nhưng thế giới này lại có phép màu của ma pháp, hệt như một video game. Nhưng nếu có thể hồi sinh, thì họ phải đối mặt với vấn đề gì? Shinichi hiểu được khái niệm này về mặt trí tuệ, nhưng bộ não cậu không thể xử lý nổi về việc diễn ra xung quanh. Tên hiệp sĩ cùng tổ đội của hắn tiếp tục tấn công Quỷ Vương từ khoảng cách xa.
“Hôm nay là ngày chúng ta sẽ lấy thủ cấp của hắn! Slicing Ga—"
“Land Bite [Cạp đất].” Không đợi tên hiệp sĩ nói xong, Quỷ Vương niệm một câu thần chú mạnh mẽ ngay tức khắc.
Một khối đá trồi lên khỏi mặt đất, va vào tổ đội kia và hủy diệt họ.
“Lũ khốn nạn bọn bây.” Quỷ Vương cằn nhằn khi bước tới xác của một con Orc mặt lợn đã bị giết hại bởi tổ đội kia.
“Tỉnh thức từ giấc ngủ vĩnh hằng, Resurrection [Tái Sinh].” Khi Quỷ Vương niệm thần chú ngắn đó, một luồng sáng huyền bí bọc lấy cái xác. Trong chốc lát, những vết chém liền tan biến, trái tim dần đập lại, ánh sáng trở lại với dôi mắt.
“Khụ...Bệ Hạ? Không xong, thần lại gây phiền phức cho ngài lần nữa rồi ạ? Không thể chấp nhận được, oink.” Anh nói.
“Chớ để tâm. Quan trọng hơn, ngươi hãy đi xung quanh tìm những kẻ bị thương rồi mang tới lâu đài. Celestia sẽ hồi sinh chúng.” Quỷ Vương chỉ dẫn.
“Thần đã hiểu rồi, oink!” Orc nắm được khi lao tới lâu đài, với đôi chân vẫn chưa vững lắm. Dù sao thì anh cũng vừa mới sống lại mà.
“Ngài gian lận quá, hồi sinh kẻ chết như vậy.” Shinichi nói, cậu vẫn còn ngạc nhiên bởi khung cảnh này. E rằng thường thức về thế giới của cậu sẽ bị đảo lộn mất.
Nhưng vì vài lý do, gương mặt Quỷ Vương trở nên u ám khi nghe thấy lời lẩm bẩm nhẹ nhàng của Shinichi.
“Nếu có kẻ gian lận thì, là chúng cơ! Nhìn đi!” Ông nói, chỉ về những cơ thể tan nát của kẻ thù. Ông nói đến nguồn sáng bí ẩn bọc lấy xác chết rồi mang chúng đi.
“Những cái xác biến mất sao...Chả lẽ là dịch chuyển?” Shinichi hỏi.
“Ta chẳng thể biết được thủ thuật của chúng. Ta đã cố không để lại bất kỳ dấu vết của cái xác nào như hôm qua rồi. Nhưng chúng vẫn biến mất! Mi nghĩ ta lại cho qua à!”
Shinichi suy đoán dựa trên sự phẫn nộ của Quỷ Vương.
“Thường thì, một người không thể hồi sinh nếu mất đi cơ thể đúng không?” Cậu hỏi.
“Đúng! Phép Resurrection [Tái Sinh] càng có hiệu lực với những cơ thể ít thương tổn, bởi thế nếu mất đi nửa cái đầu thì không thể rồi.” Quỷ Vương đáp.
Cho tới thời điểm này, Shinichi cho rằng mọi chuyện đều có thể ở quỷ giới, nhưng hóa ra ma pháp của họ vẫn có vài hạn chế.
“Đó là lý do ta để cơ thể bọn binh lính kia còn nguyên vẹn. Phải, ta có thể giết chúng. Nhưng ta cho rằng để lại nửa lũ còn sống để mang mấy cái xác đi rồi hồi sinh lại...!” Quỷ Vương nhớ lại cay đắng.
“Tôi hiểu rồi. Ra đó là lý do Rino bảo không ai chết cả.” Shinichi nhận xét.
Nói cách khác, hết thảy bọn họ đều có thể hồi sinh. Không một ai phải chết, họ không thể phàn nàn gì được. Chắc chắn, tên hiệp sĩ và tổ đội của hắn—nhờ việc phụ thuộc vào loài người—cũng có khả năng hồi sinh. Khác là họ có thể hồi sinh những cái xác mất tích, một tin động trời, vì Quỷ Vương được xem là mạnh nhất thế giới này.
Chẳng lẽ còn một người mạnh hơn ngài ấy sao?
Nếu là thế, họ đã đủ sức để hạ gục Quỷ Vương rồi. Nhưng chuyện đó vẫn chưa diễn ra.
Xem nào...Mình tự hỏi họ hồi sinh ở đâu. Mấy chỗ như nhà thờ chăng... Trong game thì cũng có mấy kiểu hồi sinh này, nên mình đoán cũng không nên nghĩ gì nhiều.
Thoạt đầu, nơi này hệt như một video game huyền ảo, nhưng không dính líu tới điện tử. Một thế giới thực với những tạo vật sống và hít thở, bằng da bằng thịt và máu tươi. Và quỷ giới cũng có luật lệ và hệ thống riêng biệt, dù họ nhờ vào kiến thức từ Trái Đất và lẽ thường của cậu. Bất kể Shinichi có ngẫm nghĩ thế nào, thì cậu cũng chẳng thể nắm được câu trả lời. Chỉ đơn thuần là cậu không đủ thông tin.
“Giờ thì, Shinichi. Là người đã triệu hồi cậu, ta sẽ cho cậu một nhiệm vụ.” Quỷ Vương nói với vẻ tự hào, bằng giọng nói thích hợp trên cương vị hoàng gia. “Hãy làm gì đó với lũ nhân loại cứ hồi sinh mãi đi!” Ông thông báo mạnh mẽ, hoàn toàn không thích hợp với bản chất mơ màng của những hiệu lệnh thảm hại.
Đáp lại, Shinichi trả lời với vẻ bực bội. “Làm gì đó sao? Tôi yếu đuối khủng khiếp đấy! Ý tôi là, còn chẳng thể dùng ma pháp nữa!”
“Ta không mong đợi về sức mạnh của cậu, nhưng ta yêu cầu cậu cho ta mượn trí khôn ngoan của mình.” Quỷ Vương gào lên.
“Hừm...” Shinichi chống cằm khi suy nghĩ.
“Sao cơ? Cậu không nghĩ đến việc từ chối đâu nhể? Ta đã dành rất nhiều thời giờ ở lâu đài để triệu hồi một kẻ khôn ngoan đấy. Nào, nói đi. Ít nhất thì cậu phải đủ khôn ngoan để cứu lấy bọn ta.” Quỷ Vương nài nỉ trong tuyệt vọng.
“Tôi được tâng bốc rồi, ngài có chắc là ma pháp hoạt động tốt không đấy?” Shinichi hỏi.
Không còn nghi ngờ gì về sức mạnh ma pháp của Quỷ Vương, nhưng nếu ông cần một kẻ với sự khôn ngoan, Shinichi chắc chắn sẽ có một lựa chọn tốt hơn cậu...
“Không, thành công mĩ mãn luôn đấy. Cậu còn chả sợ hãi gì khi nói chuyện với ta sòng phẳng. Thế là quá đủ là bằng chứng rồi. Chắc chắn là tên giòi bọ đầu tiên ta triệu hồi cũng thông minh, nhưng hắn lại không có can đảm. Nhưng cậu lại không hèn nhát. Không như hắn, cậu không vội chết mà không có nguyên nhân.” Ông la lên để trấn an.
“Được rồi, chắc đó là lý do buộc phải là tôi.”
Có nhiều kẻ thông minh hơn Shinichi, nhưng lại chẳng mấy ai đủ quái đản để nói chuyện bình thường với một Quỷ Vương toàn năng.
Chắc mình là hiện tượng triệu người có một.
May mắn hay không là do cậu định đoạt.
“Được rồi, trước khi đưa ông câu trả lời, tôi có một câu hỏi đây: Chuyện gì đã xảy ra với người đầu tiên?” Shinichi hỏi.
“Con gái ta đã khóc nức nở và xin ta hồi sinh hắn, nên ta đã làm và đưa hắn trở về.” Quỷ Vương tiết lộ.
“Nghĩa là có cách để tôi về lại Trái Đất sao. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói không?”
“Con gái ta hiện không có ở đây để ngăn ta lại đâu...Ngươi hiểu những gì ta muốn nói mà?” Quỷ Vương nhìn vẻ mặt Shinichi với một nụ cười nham hiểm.
Thiên thần Rino có thể định hướng đạo đức cho ông, nhưng Quỷ Vương vẫn mạnh mẽ vô song, tàn nhẫn và tự cao tự đại.
“Vậy là ngài bỏ hết mọi phương án rồi còn đâu...” Shinichi lấy tay ôm đầu và thở dài.
Nhưng cậu đã biết được nguyên nhân được chọn giữa bảy tỉ người trên Trái Đất. Cậu khá thông minh, có lòng can đảm quái đản, cũng không sở hữu sức mạnh tuyệt đối, cũng như—
Bày ra một kế hoạch toàn diện để đánh bại loài người không thể bị hạ gục và gây bối rối cho họ lẫn Quỷ Vương, nghe...vui thật đấy.
Một nụ cười hết sức nham hiểm ngang ngửa Quỷ Vương hiện lên trên mặt cậu. Cậu có một tính cách thối tha và đê tiện, tìm thú vui trong việc bày ra chiến lược bất chính để hủy diệt kẻ thù, hứng thú với kế hoạch xem thường chuẩn mực đạo đức và xã hội. Phần này của cậu bị giữ kín và được xem là vô ích trong xã hội Nhật Bản ở thế kỉ hai mươi mốt có một sự bình yên thất thường.
Sẽ khá lãng phí nếu vứt đi cơ hội vui như thế cho sự sợ chết. Ý mình là, ta đã thống nhất rằng cuộc sống không nên lãng phí rồi còn gì.
Trở lại Nhật Bản, cậu chỉ có thể giải phóng bản chất thật trong video game, nhưng ở đây, cậu có thể dùng theo ý muốn. Có thể cả đời cậu cũng không thể thỏa mãn được thế này nữa.
Shinichi đặt cược với cuộc sống và cơ hội trở về Trái Đất, đây là cái giá cậu phải trả. Chỉ những tên ngu xuẩn mới từ bỏ cuộc sống của mình, đây chính xác là nguyên nhân Shinichi được triệu hồi.
“Tôi hiểu rồi, thưa Bệ Hạ.” Shinichi xác nhận, xưng hô chính thống với Quỷ Vương, khi cậu quỳ xuống và nói đến lựa chọn của mình: “Với đôi bàn tay này, tôi chắc chắn sẽ hủy diệt ‘đám anh hùng’ bất chấp có hồi sinh.”
Đây là thời khắc một kẻ phản bội sinh ra: Quân sư đê tiện của quân đoàn Quỷ Vương quyết định chống lại chính đồng loại mình.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage