Mưu kế đê tiện tận diệt đám anh hùng của nữ thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 : Sao lũ anh hùng chết tiệt các ngươi không chết quách đi cho rồi? - Chương 03 : Tiết muc chính đã đến rồi

Phòng yết kiến nằm trên tầng cao của triều đình, được xây dựng nằm ở trung tâm Đế quốc Boar. Giữa căn phòng này, Vua Tortoise IV bật dậy khỏi ngai vàng mà sốc.

“Các anh hùng mất tích rồi ư!?”

“Vâng, Ruzal và những anh hùng khác đã rời khỏi Vương quốc Boar.” Quan chỉ huy trả lời, buồn rầu sâu sắc và không chắc rằng ông có tin vào điều này không. “Họ đã gửi lại lời nhắn rằng nhiệm vụ tiêu diệt Quỷ Vương là quá xa vời, rồi cả năm rời khỏi đế quốc, đi trên chuyến hành trình của riêng mình.”

“Nực cười! Ruzal là người thừa kế của một gia đình cao quý. Ngươi nói rằng hắn ta đã vứt bỏ gia tài và quyền chức mà rời đi hay sao!?”

“Vâng. Cậu ta đã nói, ‘Tôi đã tìm thấy một vùng đất cao quý và danh giá hơn’.”

“Vô lý...” Bất mãn, Tortoise IV ngồi xuống lại ngai vàng. “Cả năm anh hùng đều rời đi cùng một lúc sao...”

Dưới sự che chở của Nữ Thần, những anh hùng là một lực lượng quan trọng, không chỉ đối đầu với quái vật và quỷ dữ mà còn cả với các nước láng giềng. Chỉ những tài năng nổi bật mới có thể trở thành anh hùng. Họ sở hữu nguồn ma lực to lớn, có thể địch lại cả ngàn quân thù, ảnh hưởng đến một phần số phận đất nước. Và giờ đây đế quốc cùng lúc mất cả năm người, khiến gương mặt của nhà vua tái nhợt.

“Ngươi không thể ngăn cản họ lại sao? Không, vẫn chưa muộn đâu. Hãy đi mau và mang họ về đây bằng bất cứ giá nào.” Tortoise IV ra lệnh. Ông sẽ không trừng phạt họ vì thất bại trong việc đánh bại Quỷ Vương. Sự thật là, ông còn định tặng họ tiền làm quà như một lời thứ lỗi vì đã ép họ làm một nhiệm vụ bất khả thi như vậy. Ông còn định đưa Ruzal lên chức bá tước mà anh vô cùng khao khát nữa.

Quan chỉ huy lắc đầu với một ánh nhìn sợ sệt khi nhà vua tuyệt vọng đưa ra lời đề nghị như vậy.

“Thần e rằng không được đâu ạ. Thần đã cố gắng cản họ và khuyên hãy đổi ý, nhưng họ lại nhất quyết không nghe...”

Hiệp sĩ đã từ bỏ thứ quan trọng nhất: gia đình của anh. Không gì có thể lay chuyển được quyết định ấy.

“Trên hết., họ chắc chắn vô cùng khiếp đảm Quỷ Vương. Theo họ, ‘Hắn là tạo vật còn độc ác hơn cả Ác Thần, và chúng tôi không thể đọ lại được’.” Người chỉ huy tiếp tục.

Chính xác hơn, những anh hùng đã sợ hãi tên quân sư của Quỷ Vương, nhưng không lý nào quan chỉ huy có thể biết được.

“Ngươi nói rằng tên Quỷ Vương hết sức kinh hoàng đến mức những anh hùng phải từ bỏ mọi thứ sao!?” Quỷ Vương hỏi mà không thể tin được.

“Thần nghĩ Bệ Hạ cũng nhận thức rõ về chuyện này.”

“Hừm...” Nhà vua thốt ra một lời than vãn rồi chìm vào tĩnh lặng.

Họ đang bàn về tên Quỷ Vương đã một mình diệt cả ba nghìn quân lính. Cả nhà vua và quan chỉ huy, những người đẫn đầu quân đội đó, đã chứng kiến một lượng sức mạnh to lớn vượt ngoài cơn ác mộng tồi tệ nhất.

“Hiện thân của nỗi khiếp sợ thật sự, quả là danh bất hư truyền.” Nhà vua lẩm bẩm.

Quân đội đã nâng cao sĩ khí khi hớn hở đẩy lùi được bầy orc và goblin. Những con quái vật xấu xí như trong truyền thuyết đề cập đến. Nhưng quân đội lại mặt đối mặt với một tên khổng lồ màu xanh, kẻ đã giơ tay lên và niệm vài thuật chú. Trong khoảnh khắc kế tiếp, những mũi tên ánh sáng bắn xuống từ bầu trời, di chuyển theo ý muốn và bắn thủng trái tim của ba nghìn quân lính. Sau một khoảng thở ngắn, họ đã bị giết và đánh bại hoàn toàn.

“Hắn ta mạnh đến cỡ nào cơ chứ...?”

Đòn tấn công được hắn điều khiển để lại cơ thể của các tên lính đã chết còn nguyên vẹn, khắc sâu thêm nỗi sợ trong lòng những kẻ còn lại. Có những cơ thể bị thương nặng, tái sinh cũng không thể, trừ khi họ là anh hùng, đương nhiên rồi. Quỷ Vương hẳn phải biết điều này, vì những tên lính chỉ bị thương đúng một vết duy nhất.

Giống như bắt sống kẻ thù còn khó hơn là giết chúng. Thậm chí còn khó giết được kẻ thù và để lại một cái xác không chút thương tổn. Chưa hết, Quỷ Vương đã làm điều đó dễ dàng đến đáng kinh ngạc. Nói cách khác, nếu hắn có ý định giết họ, hắn có thể hủy diệt không những là nửa đội quân mà là toàn quân và cả vương quốc, mọi người đều rất khó tin, bao gồm cả Tortoise IV. Họ đã gặp phải một tên quỷ nhân với sức mạnh tuyệt vời, như truyền thuyết đã kể—không, còn uy lực hơn cả những câu truyện đó.

Họ đã chiến một trận bất khả thi hay sao?

Họ có nên đầu hàng càng sớm càng tốt không?

“Chúng ta không nên đối đầu với lũ quỷ...” Nhà vua lặng lẽ phát ngôn những lời hèn nhát.

“Ngài nói gì vậy, thưa Bệ Hạ?” Một người đàn ông ở tuổi ba mươi đứng cạnh bên nhà vua cất tiếng, lẫn nở một nụ cười thanh thản. Anh mặc một chiếc áo choàng trắng tinh đắp nổi biểu tượng màu vàng gợi nhớ đến mặt trời. Anh không hề cầm gươm và mặc giáp. “Nữ Thần của chúng ta sẽ không nhìn xuống hài lòng nếu chúng ta bỏ qua cho lũ quỷ và tội lỗi của chúng.”

“Đ-Đương nhiên rồi, Giám Mục Hube.” IV trở nên bối rối khi trông thấy nụ cười của tên Giám Mục. Thoạt đầu nhìn có vẻ dễ gần, nhưng lại kèm theo vẻ không cho phép chối từ hay phản đối cách lặng lẽ vô cùng mạnh mẽ. “Chúng ta, những tín đồ trung thành với Nữ Thần tối cao, không bao giờ chịu thua những tên quỷ dữ đó!”

“Chà, ta hiểu rồi. Ra là vậy.”

Tortoise IV xoa ngực an tâm khi nhận được một ân xá từ Giám Mục Hube. Trong khi người chỉ huy và những quan trưởng tỏ vẻ bất mãn khi chứng kiến cảnh tượng thảm hại của nhà vua. Nhưng họ lại không dám nói gì. Đức giáo hoàng và những đức hồng y là những người duy nhất trong đất nước này—thực ra là thế giới này—mới có thể lên tiếng lại một vị Giám Mục của Nữ Thần.

“Tuy vậy, thật không thể dung thứ với các anh hùng, là đồ đệ của Nữ Thần, mà lại trốn chạy khỏi quỷ dữ.” Giám Mục Bishop nói với giọng bình tĩnh chết tiệt. “Chúng ta hãy liên lạc với nhà thờ để khai trừ Ruzal và những người khác.”

“Sao cơ...!?” Tortoise IV thốt lên một tiếng kêu sốc, và những người khác sững sờ trước quyết định nhẫn tâm này.

Luôn có ít nhất một nhà thờ ở mỗi lãnh thổ. Điều đó đúng, tất nhiên là cho cả những thành phố lớn như Đế quốc Boar và cũng tương tự với các làng mạc nhỏ với vài trăm dân số. Nhà thờ không chỉ là trụ cột của đức tin: Đó là một tổ chức cầm giữ cuộc sống theo đúng nghĩa đen. Chữa bệnh và thương tật cũng như tái sinh những kẻ đã chết. Khai trừ tức là không được đến nhà thờ lần nào nữa. Nói cách khác nghĩa là không bao giờ được tái sinh nữa.

Trong trường hợp thông thường, một người có thể tái sinh nếu cơ thể còn nguyên vẹn. Nhưng là chắn bảo mật sẽ vứt bỏ những kẻ bị khai trừ. Đối mặt với nỗi sợ hãi này, đến cả nhà vua còn không thể chống lại Giám Mục của Nữ Thần.

“Nhưng Ruzal và những người khác là anh hùng mà. Khai trừ thì sẽ...”

Là anh hùng được chọn lựa bởi Nữ Thần và được trao cho sức mạnh bất tử, không phải sẽ vô ích khi đuổi họ sao?

Giám Mục Hube cười rạng rỡ khi nói với Tortoise IV.

“Là những tín đồ của Nữ Thần, chúng ta biết cách tốt nhất để xử lý anh hùng.” Hube nói. Anh không giải thích gì thêm, cùng nụ cười quá rộng của mình chẳng khác gì sự an ủi.

“Đú-Đúng vậy...” Nhà vua nói lắp.

“Vâng, Bệ Hạ không việc gì phải lo lắng cả.” Hube yên tâm, rời mắt khỏi nhà vua, người chẳng thể làm gì ngoài đồng thuận với anh. Anh hướng tới cửa vào. “Một anh hùng thật sự sẽ được ban cho nhờ những lời nguyện cầu của chúng ta và đánh bại quỷ dữ.” Anh nhấn mạnh.

Khi vừa dứt lời, cánh cửa to lớn của phòng yết kiến mở ra, một bóng người lẻ loi bước vào—Một nữ kiếm sĩ với mái tóc đỏ rực cùng chiếc khăn màu đỏ thẫm.

Những gì thiếu sót là vẻ đẹp, cô vô cùng năng động. Trong bộ quần áo sáng màu, cô dừng lại hoàn toàn trước mặt nhà vua, trân trọng mà quỳ xuống, rồi nói với giọng điệu rõ ràng và mạnh mẽ.

“Arian, anh hùng của Nữ Thần tối cao. Báo cáo lại nhiệm vụ khi được giao bởi nhà thờ! Con sói đen đã bị đánh bại!”

“Ta rất vui khi thấy con đã trở về an toàn.” Hube nói, trong giây lát đã không chú ý đến nhà vua.

Arian không biết rằng cô đã làm gián đoạn cuộc đối thoại của họ, chỉ đơn thuần nở một nụ cười trước khi bỏ xuống và mở bao ra. Từ trong bao, cô lấy ra một cái răng nanh, có chiều dài ngang ngửa một người trưởng thành. Chỉ bằng một ánh nhìn, mọi người biết được kích cỡ và sự tàn bạo của con sói đen mà cô đã một thân một mình hạ gục. Cái răng nanh đã đủ minh chứng cho kỹ năng của cô.

“Ồ, hết sức tuyệt vời! Như ta mong đợi từ Quỷ cô Arian!” Quan chỉ huy lên tiếng.

“Xin cảm ơn ngài nhiều.” Cô đáp lại với một nụ cười xấu hổ.

Khi Hube quan sát cuộc đối thoại đó, miệng hắn nhẹ cứng lại. “Vậy, Arian, con đã ở xa vương quốc, nhưng ta chắc rằng con đã nghe được tin đồn.”

“Ngài đang đến tới câu chuyện đám quỷ ở Dog Valley ạ?” Cô hỏi.

“Đúng vậy. Một đội quân quỷ dữ đang định xâm chiếm đất nước và tàn sát loài người chúng ta.” 

Anh nói sai sự thật rằng Vương quốc Boar đã điều binh trước và tiếp tục tấn công bằng năm anh hùng. Anh cũng vờ như loài người không hề dùng tới bạo lực, dẫu cho nhà vua luôn khăng khăng rằng phải thật cẩn trọng.

“Ra là đám quỷ vẫn tiếp tục làm những việc khủng khiếp như vậy.” Arian nói, tin những lời Hube bảo là sự thật. Cô cúi đầu xuống khi một biểu hiện u ám có trên mặt mình.

“Phải, Nữ Thần cũng đã dạy, đám quỷ gớm ghiếc, dã man và đê tiện phải bị loại bỏ.” Hube tiếp tục.

“.....”

“Năm anh hùng, bao gồm Ruzal, đã định loại bỏ kẻ thù của chúng ta, nhưng lại sợ hãi trước Quỷ Vương với một trình độ khác biệt như vậy và đã bỏ cuộc và rời khỏi đất nước.”

“Sao ạ? Ngài Ruzal và những người khác ư!?” Arian kêu lên.

“Thật không may, đây lại là sự thật.” Hube nói, anh không đề cập đến việc họ bị khai trừ khỏi nhà thờ mà tiếp tục với giọng dịu dàng. “Arian, con là người duy nhất có thể cứu vương quốc của chúng ta. Con sẽ đánh bại đám quỷ ấy chứ?”

“.....”

Arian lặng lẽ trong giây lát mà mang một biểu cảm phức tạp, rồi cô ngẩng đầu lên rồi nhìn vào Tortoise IV. Dù sao thì nhà vua cũng là người mang gánh nặng và cai quản đế quốc này. Dưới ánh nhìn thanh thản và thánh thiện ấy, Tortoise IV không thể làm gì ngoài việc cảm thấy mình thua kém cô.

Ông không còn chọn lựa nào. Ông phải đưa ra yêu cầu.

“Hỡi anh hùng Arian, ta yêu cầu ngươi đánh bại Quỷ Vương ở Dog Valley.”

“Mệnh lệnh của ngài, dù có là chết đi cũng xin tuân theo.”

Dù cô chỉ mới trở lại khi sát phạt con sói đen, Arian không hề biểu hiện chút mệt mỏi mà chấp nhận mệnh lệnh của nhà vua với một nụ cười tỏa sáng. Cô đứng dậy, cúi đầu lần nữa, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng yết kiến để bắt đầu một nhiệm vụ mới.

Cười toe toét, Hube nhìn bóng dáng mảnh khảnh ấy khởi hành.

“Những tên quỷ đáng khinh tốt nhất là nên chết đi. Nữ Thần của chúng ta đã chứng giám và bảo vệ hòa bình của Vương quốc Boar một lần nữa.” Anh nói.

Sau khi Arian đánh bại Quỷ Vương, thành tựu của cô sẽ được quy cho anh, đưa anh lên chức Tổng Giám Mục—dù anh hoàn toàn không nói gì nhiều. Quan sát anh, Tortoise IV nhìn thấu được động cơ thầm kín ấy và thở dài khi nhìn chằm chằm lúc anh hùng đã đi mất.

Ôi, Arian...Con là một đứa trẻ thật sự trong trắng và tốt bụng với một tên Giám Mục đen tối.

Ông chán ghét tình cảnh hiện tại của họ và ép cô bé phải chiến đấu với tên khổng lồ xanh tàn nhẫn. Chỉ có cơ hội một trên một triệu để đánh bại hắn.

Nhưng nếu có người có thể làm được điều đó, thì sẽ là cô. Đấy chính xác là lý do ông không thể cản cô lại.

“Nhưng cô bé chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi thôi mà...”

Mái tóc đỏ của cô xõa xuống vai như một nữ kiếm sĩ, là một trong những chiến binh mạnh nhất của Vương quốc Boar, tiến bước với niềm tự hào.

Sự thật cô còn quá trẻ lại làm trái tim nhà vua đau lòng hơn nữa.

***

“Khà khà khà! Làm tốt lắm, quân sư của ta!” Quỷ Vương kêu lên.

Cuối cùng thì những đợt tấn công của anh hùng với họ cũng đã kết thúc, và bình yên trở lại với tòa lâu đài. Để kỷ niệm dịp này, Quỷ Vương mở một đại tiệc.

“Em rất cảm ơn anh, anh Shinichi. Em không biết cảm ơn anh sao cho đủ nữa.” Rino cười rạng rỡ.

“Tôi cũng cảm ơn cậu từ tận đáy lòng mình.” Celes nói, cúi đầu sâu bày tỏ lòng biết ơn với một biểu hiện lạnh lùng.

“Phải! Cậu đã cứu tất cả chúng tôi rồi, moo!”

“Giờ thì tôi có thể làm việc cày cấy rồi, oink.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều!”

“Chà, tôi nên làm gì tốt đẹp để bày tỏ sự đánh giá của mình đây?”

Ở bữa tiệc, Kalbi và Sirloin cũng ngợi khen, cùng nhiều quỷ nhân khác ở nhân giới, bao gồm một người phụ nữ rắn và một cô gái với đôi cánh giống quỷ cùng một cái đuôi (Ít nhất thì cậu nghĩ đây là cô gái). Tất cả bọn họ đều cảm ơn Shinichi vì đã đánh đuổi anh hùng, cậu không thoải mái khi nhận được nhiều lời cảm ơn như vậy hơn là bị một đám đông vây quanh.

“Cảm ơn. Nhưng giải pháp này chỉ là tạm thời mà thôi.”

Để chắc chắn năm anh hùng kia sẽ không bao giờ trở lại, Celes đã niệm một phép Gaes [Giao ước] trước khi để họ đi. Để làm được như vậy, phía bên kia cũng phải đồng ý với điều khoản, nhưng một khi đã niệm thì không thể phá vỡ được, vì thế có lẽ đám anh hùng sẽ không làm phiền họ lần nào nữa. Tất nhiên, có những cách để phá ma pháp, nhưng tìm được người đủ mạnh để hoàn tác ma pháp của Celes là khá khó khăn. Cô đứng thứ hai chỉ sau Quỷ Vương. Và trên hết, đám anh hùng sẽ không đến thách thức Quỷ Vương lần nào nữa. Tuy vậy—

“Nói thế đủ rồi. Uống đi! Hôm nay, chúng ta ăn mừng!” Quỷ Vương la lên, cất lên một tràng cười sống động làm Shinichi thở lỏng người. Ông khuyến khích cậu uống lấy một hơi.

“Cũng có cả đống món ăn luôn nè.” Rino nhận xét.

“Tôi đã đi vào rừng và thu thập nguyên liệu từ nhân giới. Tôi mong cậu có thể tìm thấy được món ăn hợp với khẩu vị của mình.” Celes nói khi cô cùng Rino bỏ thức ăn lên dĩa đưa cho cậu.

“À, cảm ơn.” Cậu nói, bày tỏ lòng biết ơn khi nhận lấy dĩa, nhưng biểu hiện lại có chút căng thẳng.

Thức ăn ở ‘đại tiệc’ không sánh được với tên gọi: là một món ăn tiệc sơ sài.

Chỉ toàn là nước thế này. Có phải đây là thịt heo rừng và bơ luộc không?

Miếng thịt không được phơi khô đúng cách. Mang theo một hương vị mạnh mẽ và có chút hơi độc trên những giọt máu đông. Họ cũng bỏ phần đắng trong bơ khiến chúng không thể ăn được. Nhưng—

“Quào! Nước ở nhân giới có vị tuyệt quá!”

“Tôi không thể tin rằng mình lại được ăn một miếng thịt ngon như thế này! Tôi rất vui vì đã đến thế giới này, moo!”

“Những loại rau củ cũng ngon nữa! Tôi không bao giờ về quỷ giới nữa đâu, oink!”

Đánh giá thức ăn, Quỷ Vương và người của ông tiếp tục cười trong vui vẻ và hân hoan.

Mình đoán đây là một bước tiến tốt so với món ăn hồi trước.

Vì tò mò, cậu muốn lẻn tới và muốn thấy thức ăn của họ, nhưng cậu biết rằng có lẽ cậu không có cơ hội để làm vậy rồi.

Đặc biệt là vì mình phải về lại Trái Đất sau bữa tiệc này. Hãy cho bọn ta mượn sức mạnh của ngươi để hủy diệt lũ anh hùng có thể tái sinh. Đó là những gì cậu được yêu cầu phải làm, và giờ đây đã hoàn thành, không còn gì cho cậu ở đây nữa. Mình biết mình là kẻ ngoài cuộc, và mình có thể gây ra vài vấn đề nếu liên quan. Nhưng mà—

Dù giờ đây cậu có thể trở về Trái Đất, cậu lại không cảm thấy vui vẻ gì. Cậu biết lý do vì sao, nhưng cố nhấn cảm xúc của mình xuống với một cốc nước.

Chính xác vào thời điểm đó, cậu nghe thấy tiếng cửa của đại tiệc mở ra.

“Thưa Bệ Hạ, ta có một trường hợp khẩn cấp, woof!”

“Trường hợp này...không thể nào...!” Shinichi có một linh cảm xấu khi thấy vẻ phiền nhiễu trên mặt con kobold gượng gạo.

“Có một người mạnh mẽ mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây đang tới, woof!”

“Đương nhiên rồi.” Shinichi nói, nắm chặt tay khi nghe thấy báo cáo mà cậu sợ sẽ đến. Khi họ đã đánh bại năm anh hùng kia, không có đảm bảo rằng sẽ không có người khác.

“...Lũ giòi bọ. Chúng đến để làm phiền ta đây mà.” Quỷ Vương lẩm bẩm. Ông phá vỡ chiếc ly trong cơn thịnh nộ giết người, tức giận khi họ đến để hủy hoại tâm trạng. Làn gió thổi bay xung quanh khi ông la lên. “Chúng chắc chắn bị điên rồi! Nếu muốn chết đến thế thì ta sẽ giết sạch!”

“Bệ Hạ, làm ơn đi! Chỉ có một anh hùng—" Shinichi yêu cầu Quỷ Vương dung thứ cho nhân loại khỏi sự diệt vong, nhưng Quỷ Vương lại niệm Teleport [Dịch chuyển] giữa chừng lời cầu xin của cậu.

“Shinichi...” Rino lẩm bẩm, nhìn mặt cậu mà khó chịu.

“Ngài cũng gây rắc rối cho tôi rồi này.” Shinichi nói, xoa đầu cô với nụ cười sợ hãi.

Họ đứng đó năm phút trước khi Quỷ Vương quay lại. Năm phút chắc chắn là không đủ để quét sạch toàn nhân loại, nên Shinichi thở dài an tâm.

Bên cạnh cậu, Rino hét lên.

“Bố ơi, tay bố!”

“Hử? Ồ, ta chảy máu rồi.” Ông nói, nhận ra dòng máu xanh nhỏ xuống trên cánh tay trái.

“Cá—Cái quái--!?” Shinichi thốt lên vì sốc trước cảnh tượng không thể tin nổi phía trước.

Phải, dù chỉ một vết xước nhỏ thôi cũng có thể coi là thương tổn, rồi biến mất đi khi Quỷ Vương lắc tay. Nhưng đây chính là Quỷ Vương, kẻ đã không chút thương tích khi lãnh đòn tấn công kết hợp giữa năm anh hùng. Một thứ gì đó hay một ai đó đã đủ mạnh để làm ông bị thương. Điều này nghiêm trọng đến nỗi ai nấy trong phòng đều ngỡ ngàng vì sốc.

“Tên loài người hôm nay cũng mạnh phết đấy chứ. Bọn ta đã vui vẻ một chút trước khi tên đó chạy thoát.” Quỷ Vương cười. Tâm trạng thù hận khi trước đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một sự phấn khích hệt như trẻ con khi thấy món đồ chơi mới.

“Này, đây không phải là điều có thể vui vẻ được đâu.” Shinichi kêu lên. Quỷ Vương đang đối mặt với một tình huống nguy hiểm. Một người có thể làm ông bị thương. Shinichi không thể giấu nổi nỗi lo lắng và sợ hãi, nhưng phản ứng của những quỷ nhân thì lại khác.

“Ồ, khá là ấn tượng với tên nhân loại đã làm đau Bệ Hạ, moo!”

“Phong cách chiến đấu của họ là gì thế, oink? Kể cho bọn thần với, oink!”

“Khà khà khà, ta sẽ kể cho các ngươi mọi chuyện thôi. Giờ không cần hấp tấp.” Quỷ Vương đùa cợt cảnh báo với sự phấn khích của các quỷ nhân vây lấy ông.

“Không. Không, cái phản ứng này là thế nào!?” Shinichi xen ngang, tràn ngập bất an.

Nàng hầu gái nhìn cậu chăm chú như thể cậu mới là kẻ lạ thường.

“Vâng, người này là kẻ thù, đủ mạnh để làm địch thủ với Bệ Hạ. Nhưng người này lại rất đáng kính và tuyệt vời. Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.

“Saaao!” Shinichi la lên với vẻ bàng hoàng khi biết rằng Celes cũng là một tên não cơ bắp. Hy vọng cuối cùng của cậu nằm ở Rino, nhưng khi cậu nhìn cô thì thấy một biểu cảm phức tạp như muốn đề nghị bỏ cuộc.

“Em không nghĩ họ có thể làm gì họ muốn vì bản thân mạnh là đúng...” Rino chỉ ra. Nhưng cô biết đây chính là tình trạng hiện tại. Thế giới của bọn cô có tình thần cạnh tranh cao, và cô không nói điều này với vẻ chắc chắn lắm.

Chúng ta có một điểm chung là đều thích món ăn ngon. Nhưng lại có phong tục tập quán hoàn toàn khác biệt...

Thậm chí có ở hành tinh quê nhà của Shinichi, một người có thể bị sốc văn hóa chỉ bởi việc vượt qua đại đương, và mọi người luôn chung tay vì thứ gọi là hòa bình hay nhân quyền. Nhưng luôn là kẻ mạnh nhất giải quyết các cuộc xung đột và thành anh hùng. Có lẽ phía quỷ còn thoải mái hơn. Ít nhất thì họ không cố giữ thể diện.

Khi Shinichi chìm vào dòng suy nghĩ như vậy, Quỷ Vương khi đã kể lại câu chuyện thì hướng về phía cậu.

“Đúng là một bước tiến triển bất ngờ.” Ông nói. “nhưng hãy tiếp tục bữa tiệc thôi. Cậu đã làm quá nhiều cho bọn ta rồi, và ta sẽ xấu hổ với tư cách là Lam Quỷ Vương nếu không bày tỏ lòng biết ơn đúng cách trước khi cậu rời đi.”

“...Hả?” Shinichi nhận ra rằng bản thân đã cạn lời trong chốc lát. Cậu không tính trước được điều này. “Tôi được phép rời đi sao?”

“Phải, đích thân ta đã gọi mi đến để xử lý đám giòi bọ kia mà.”

“Nhưng giờ lại có anh hùng mới, phải không?”

“Nhưng tên này đủ tài giỏi để biết được sự chênh lệch đôi bên nên đã tháo chạy rồi. Ta không nghĩ tên này sẽ dùng kế hoạch ngu ngốc giống bọn lần trước.”

“Nhưng...” Shinichi không chắc cậu có thể nói điều này không. “Nếu tên anh hùng đó mạnh hơn và trở lại, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài thua—hoặc mất?”

Quỷ Vương thì không thể phủ nhận được là mạnh nhất ở thế giới này. Nhưng thế không phải là ông không thể bị lão hóa hay chết đi, ông chắc chắn không phải là bất khả chiến bại. Dù sao thì kẻ thách thức gần nhất đã đủ mạnh để làm ông bị thương rồi. Nếu người đó mạnh hơn và tập hợp đồng minh với sức mạnh tương đương, ông có thể bị đánh mãi một lần và mãi mãi. Quỷ Vương có thể bỏ qua cho kẻ có thể giết mình hay sao?

Bất kỳ người bình thường nào sẽ nghĩ kế sách để loại bỏ mối đe dọa, nhưng đây là thế giới khác, và thường thức của Shinichi không được áp dụng ở nơi này. Trên hết, cậu còn đang nói chuyện với Quỷ Vương ở quỷ giới.

“Nếu ta thua—ta thành thật không thể tưởng tượng được chuyện đó—thì có thể làm gì được. Kẻ mạnh nhất chiến thắng và tước hết mọi thứ: còn kẻ yếu nhất thì thất bại và mất đi tất cả. Đó là cách thế giới này vận hành.” Quỷ Vương trầm ngâm mà không có chút sợ hãi nào trên gương mặt. Hơn nữa, ông còn hăng hái để chiến đấu với kẻ thù có thể thực sự thách đấu mình.

“Tôi hiểu rồi. Đúng như mong đợi từ Quỷ Vương.” Shinichi ngưỡng mộ cách giải quyết thẳng thắn của ông.

Mình tự hỏi những tên Quỷ Vương trong video game có cảm thấy tương tự không.

Cậu có một ý chí hết sức yếu đuối và hiểu rõ các lời của Quỷ Vương, nhưng cậu không định chê bai hay chỉ trích ông. Nhìn xung quanh, cậu thấy không chỉ Celes mà còn những orc và minotaur cũng đồng ý với vị đế vương của họ. Chỉ riêng Rino trông có vẻ nghi hoặc, nhưng cô không tỏ chút khó chịu hay bất chấp thuận.

Không ai cố giữ Shinichi lại ở đây cả. Lồng ngực cậu tràn đầy sợ hãi và bất an.

Chuyện gì sẽ xảy ra với họ nếu mình rời đi?

Tất cả sẽ chết dưới bàn tay của anh hùng? Hay Quỷ Vương vẫn sẽ tiếp tục chống đỡ? Họ sẽ bỏ cuộc rồi trốn về quỷ giới? Hay sẽ gọi người từ thế giới khác như Shinichi? Có rất nhiều khả năng.

Và vài kẻ trong số họ sẽ chết thảm khốc.

Một lần nữa, cậu không thể đảm bảo rằng có thể dẫn họ tới chiến thắng. Nếu Shinichi ưu tiên cho cuộc sống của mình, cậu sẽ trở về Nhật Bản, được an toàn và bình yên. Chỉ điều đó là chắc chắn.

Nhưng mà mình có thể hạnh phúc nếu rời đi không?

Quỷ Vương, Rino, Celes, và những quỷ nhân khác cậu đã gặp và trò chuyện—họ đều có thể sẽ chết. Nếu là người duy nhất an toàn, cậu có thể phản ứng như chưa có gì diễn ra và hạnh phúc không?

Không, chuyện đó thật khủng khiếp.

Trong thoáng chốc, nụ cười của một cô gái trẻ hiện lên trong tâm trí cậu, và Shinichi chậm rãi lắc đầu. Cậu không quan tâm nhiều đến người khác. Cậu chỉ đơn thuần là một kẻ ích kỷ.

Sự thật là, có những đứa trẻ trên Trái Đất bị bỏ đói đến chết hay bị đưa đến mặt trận và cầm vũ khí lên. Chưa hết, cậu còn có thể ăn ngon mặc sướng, chơi game và ngủ trên giường êm nệm ấm mà không có chút một cảm giác tội lỗi nào, như bao người bình thường khác.

Cảm xúc của cậu không phải là công lý hay chính trực. Mà hoàn toàn ngược lại. Động cơ của cậu rất chi là tự nhiên: Mình sẽ buồn nếu biết bạn bè chết.

Cậu biết rất rõ sai lầm đến cỡ nào khi gia nhập lực lượng của quỷ và tàn phá chính đồng loại mình. Cậu biết một người ngoài không thể nào liên quan đến thế giới này. Cậu biết những tiêu chuẩn mà xã hội đã lập nên là như thế nào.

Nhưng cậu không khát khao gây áp lực cho họ. Cậu là một người tầm trung méo mó, khác xa so với một vị thánh. Cậu chỉ muốn chia sẻ niềm vui với những người mình thích và nỗi khốn khổ với những kẻ mình ghét, và trên hết—

Sẽ thật nhàm chán nếu rời đi lúc này.

Miệng Shinichi nhếch lên thành một nụ cười lớn. Cậu được triệu hồi tới một thế giới huyền ảo và hành động như quân sư của Quỷ Vương. Không lý nào cậu sẽ chọn nước chỉ trải nghiệm cảm giác tuyệt vời và hiếm hoi ấy trong vài ngày.

Xem ra mình không có ước mơ về lại Trái Đất rồi.

Cậu không có mục tiêu hay kỹ năng để trở thành một người như lực sĩ, hoặc một nhà hóa học. Cũng không có bạn gái. Cậu có chút lo âu rằng cha mẹ có thể lo lắng, nhưng họ không hề mong chờ gì hơn từ một đứa con ngu ngốc. Cậu không cần phải bảo rằng cuộc sống mình sẽ gặp nguy hiểm. Con người sẽ chết khi đến thời điểm. Cậu đã hiểu được điều này từ mười năm trước.

Với những điều đó trong tâm trí, cậu bắt đầu kiểm chứng những khát khao từ tận đáy lòng.

“Thưa Bệ Hạ, tôi có thể yêu cầu phần thưởng từ việc đánh bại anh hùng chứ?” Cậu hỏi với hình thức tôn kính.

“Hừm, được thôi. Mi có thể có bất kỳ thứ gì mi muốn—trừ con gái ta ra.” Quỷ Vương thận trọng cảnh báo, cảm nhận được sự thay đổi đột ngột ở tông giọng của Shinichi.

Không lấy một lời, chàng trai đội chiếc mặt nạ có nụ cười gian xảo mà nói. “Vâng, hãy yêu cầu tôi đánh bại vị anh hùng mới.”

“Shinichi, mi...” Quỷ Vương ngập ngừng.

“Sao cơ!?” Rino kêu lên. Nhìn vào gương mặt đã đeo mặt nạ, hai người hoàn toàn ngạc nhiên.

“Đó là điều cậu mong muốn à?” Celes hỏi với vẻ lấp loáng nghi ngờ trên gương mặt lạnh lùng của mình. Có cơ may chàng trai yếu ớt này sẽ bị hủy diệt đến mức vượt tầm tái sinh nếu tham gia với họ. “Không phải sẽ tốt hơn nếu cậu về nhà và uống sữa của em gái sao?”

“Ngừng nói những điều về tình dục đi! Cũng vậy! Tôi là con một mà!” Shinichi gương cười. Đây là có thể là cách cô nàng bày tỏ sự quan tâm. “Tôi chọn ở lại vì món ăn ngày mai của tôi sẽ không ngon nếu phải từ bỏ những quý cô dễ thương như cô và Rino.”

“Shinichi...” Rino đỏ mặt mà nói, gần như sắp khóc trước lời khen đột ngột của cậu.

Kể cả khóe miệng của Celes cũng giật lên nhè nhẹ.

“Nói cách khác là cậu muốn uống sữa của Tiểu thư Rino sao?” Celes hỏi câu bất chính.

“Cái quái—!?”

“Sao ạ!? Nhưng em còn chưa có ngực nữa!” Rino phản đối.

“Shinichi, tới đây một lát coi.” Quỷ Vương gầm gừ.

Nhìn lại vào gương mặt đỏ bừng của Rino, Shinichi gắng đưa cuộc trò chuyện về đúng hướng.

“Dù sao thì! Bệ Hạ, hãy cho phép quân sư đeo mặt nạ Smile của người đánh bại anh hùng. Tôi sẽ đánh đuổi bất kỳ kẻ nào dám gây rắc rối cho người và Tiểu thư Rino.” Shinichi thú nhận, tạo ra một bầu không gian chính nghĩa khi cậu nói những lời này.

Nhờ sự dẫn dắt và hiểu được quyết tâm của cậu, Quỷ Vương nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Được rồi. Lam Quỷ Vương, Ludabite Krolow Semah, ra lệnh cậu sử dụng trí khôn ngoan của mình và đánh bại những kẻ ngu ngốc cả gan đối đầu với những quỷ nhân bọn ta!” Ông thông báo.

“Xin tuân lệnh!”

“Tương tự, hãy cho con gái Rino yêu dấu của ta những món ăn ngon!” Ông nói thêm.

“Cái gì thế! Ngài không thể nghiêm túc lấy một lần được sao?” Shinichi nói khi đấm tinh nghịch vào vai của bậc phụ huynh khổng lồ này.

Không cần phải nói thứ đau duy nhất là tay của Shinichi.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage