Tôi, một gã trung niên 34 tuổi, không có việc và cả nơi để ở. Vốn là một người tốt bụng, nhưng thừa cân và không có một ngoại hình ưa nhìn. Còn hiện tại thì đang chìm trong sự hối hận về cả cuộc đời mình.
Vốn dĩ mới chỉ bị đuổi khỏi nhà khoảng 3 tiếng trước. Trước đó, tôi là một thể loại cơ bản, điển hình của một tên Neet- người mà tự nhốt mình trong phòng, không làm gì cho cuộc đời chính mình. Và rồi sau đó, đột nhiên, bố mẹ tôi mất. Là một tên Neet, chắc chắn là tôi sẽ không tham dự đám tang rồi và kể cả cuộc họp gia đình sau đó nữa.
Đó quả là một khung cảnh đau lòng, khi mà họ đá tôi ra khỏi nhà sau đó.
Những cái thái độ tồi tệ của tôi dường như không được lòng bất cứ ai trong nhà. Bản thân tôi là cái loại người mà sẽ đập ầm ầm vào tường hay sàn nhà để có thể nhận được sự chú ý của mọi người mà không cần phải rời khỏi phòng mình. Và vào trong cái ngày tang lễ đó, tôi đang trong quá trình “tự xử”, cơ thể đang trong trạng thái lâng lâng. Thì bỗng những người anh chị em xông thẳng vào phòng trong bộ tang phục và đem đến một bức thư nói rằng họ sẽ từ mặt tôi. Và rồi khi bản thân cố lờ nó đi, đứa em trai đã đập nát cái máy tính của tôi - thứ mà tôi còn coi trọng hơn chính bản thân mình- với một cái gậy bóng chày gỗ. Và cùng lúc đó, anh trai, người có đai đen karate, lao đến trong cơn giận dữ điên cuồng và đánh cho tôi nhừ tử.
Bản thân chỉ có thể để nó xảy ra, rơi những giọt nước mắt bất lực và hy vọng rằng nó sẽ là thứ cuối cùng kết thúc cho những chuyện này. Nhưng rồi những người anh em của tôi, họ ép buộc tôi phải rời khỏi căn nhà, với không một thứ gì khác ngoài bộ quần áo đang mặc. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đi vòng quanh thành phố, trong khi xoa dịu đi những cơn đau nhói bên sườn. Nó giống như là tôi đã gãy một vài cái xương sườn.
Những lời cay nghiệt họ thốt lên khi đó có lẽ sẽ còn văng vẳng bên tai tôi cho đến suốt phần đời còn lại. Những lời họ nói như giết chết tôi đến từng tế bào. Trái tim tôi đã hoàn toàn tan nát.
Tôi đã làm cái quái sai gì chứ? Tất cả cũng chỉ là bỏ qua đám tang của ba mẹ chúng tôi chỉ để bản thân có thể “thỏa mãn” bằng những bộ phìm người lớn “uncensored loli”.
Vậy, bây giờ tôi phải làm gì mới được chứ?
Tôi biết câu trả lời, đó là tìm một partime hoặc là fulltime job, tìm cho bản thân một nơi để ở, và mua một chút đồ ăn. Nhưng câu trả lời là Làm cách nào? Tôi còn không biết cách để có thể bắt đầu tìm kiếm một công việc.
Tốt thôi, tôi có biết một vài thứ đơn giản. Đầu tiên là phải tìm một công ty môi giới việc làm- ngoại trừ việc bản thân hoàn toàn là một tên NEET trong suốt 10 năm trời, vậy nên tôi không có một chút kiến thức rằng những nơi đó ở đâu. Và tôi cũng nhớ là đã nghe được rằng những người môi giới đó chỉ xử lí phần giới thiệu cho những cơ hội làm việc. Còn bạn sẽ phải tự đem CV của bạn tới nơi mà bạn muốn xin việc và phỏng vấn ở đó.
Trở lại hiện thực, bản thân đang mặc một chiếc áo sweater với hỗn hợp của mồ hôi, bụi bẩn và máu của chính mình. Tôi đang không ở trong trạng thái có thể đi phỏng vấn được. Không một ai sẽ nhận một thằng dở hơi xuất hiện với vẻ ngoài giống như tôi. Ồ, tôi có thể sẽ tạo một ấn tượng, chắc chắn rồi, nhưng rồi tôi vẫn sẽ không có được công việc đó thôi.
Hơn nữa, bản thân tôi còn không biết họ bán những tờ đơn CV ở đâu. Có thể ở một hiệu sách hay văn phòng phẩm? Hay là ở một cửa hàng tạp hóa? Ở đây có một cửa hàng cách chỉ khoảng vài bước chân, nhưng tôi lại không có một xu dính túi.
Những sẽ thế nào tôi có thể xứ lý tất cả những chuyện đó? Với một chút may mắn, tôi có thể vay tiền ở một công ty cho vay hay gì đó, và mua cho bản thân một vài bộ quần áo mới, sau đó lấy một tờ giấy CV và thêm một cái gì đó để viết.
Và rồi tôi nhận ra. Bạn vẫn không thể điền toàn bộ một cái đơn CV nếu bạn không có một địa chỉ để điền hay bất cứ nơi nào để sống.
Tôi tiêu rồi. Mặc dù bản thân đã sống được tới giờ này, nhưng tôi cuối cũng đã nhận ra rằng cuộc đời của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Mưa bắt đầu rơi. “Hự” tôi lẩm bẩm.
Mùa hè đã kết thúc, đem theo là êm ả của mùa thu. Chiếc áo sweater đã sờn cũ kĩ của tôi thẫm đẫm nước của cơn mưa lạnh giá, không ngừng rút cạn đi hơi ấm quý giá trong tôi.
"Nếu tôi có thể quay trở lại và làm lại tất cả một lần nữa," Tôi lẩm bẩm, những từ ngữ ấy vô thức thoát ra từ miệng của tôi.
Bản thân tôi không phải lúc nào cũng là một tên rác rưởi. Được sinh ra trong một gia đình khá giả, là đứa thứ tư trong số năm người con, có 2 người anh, một người chị và một thằng em trai. Khi còn học tiểu học, tôi luôn được mọi người khen vì thông minh ở độ tuổi của mình. Tuy không có năng khiểu học tập, nhưng khả năng chơi game của tôi khá tốt và có khả năng chơi thể thao. Vậy nên, tôi có thể dễ dàng hòa hợp với các bạn. Tôi từng là trung tâm, trái tim của lớp mình.
Đến với những năm học cấp 2, tôi đã gia nhập một câu lạc bộ máy tính, nghiên cứu những cuốn tạp chí và rồi tiết kiệm những đồng tiền tiêu vặt để có thể làm nên một chiếc máy tính cho chính mình. Vốn dĩ gia đình tôi, họ không có một tý kiến thức nào về máy tính, nên đã lập tức đồng ý.
Tuy nhiên những thứ tồi tệ đấy không tới cho tới khi bắt đầu những năm cấp 3- Ờm thì, vào năm cuối của cấp 2, tôi tin rằng- đó là nơi bắt đầu gây nên toàn bộ rắc rối cho cuộc đời tôi sau này.
Việc dành quá nhiều thơi gian dán mắt vào máy tính đã khiến tôi xao nhãng việc học. Và khi nhìn lại, nó chắc chắn là thứ dẫn tới những điều tồi tệ sau này.
Tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân cần phải học để có một tương lai tốt hơn, nghĩ rằng đó là một điều vô nghĩa. Và kết quả là bản thân đã phải học ở một trường cấp 3 tệ nhất tỉnh, nơi tồn tại của những thành phần cá biệt nhất.
Nhưng ngay cả khi đó, tôi vẫn tin rằng mọi thứ sẽ ổn và bản thân có thể làm tất cả những gì mà mình muốn. Tôi còn ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với bọn đần độn đó. Hoặc có thể là tôi nghĩ vậy.
Và rồi một biến cố diễn ra khi ấy mà tôi vẫn còn nhớ. Đó là khi tôi đang xếp hàng để có thể mua đồ ăn trưa, thì có một tên nào đó đã xen hàng ngay trước mặt tôi. Việc từng là một người thiếu niên ngay thẳng khi đó đã khiến tôi không chịu được và quyết định dạy dỗ cho hắn ta một bài học nhỏ, lại gần khuôn mặt hắn, với một điệu bộ gượng gạo, khô khan và tạo một dáng vẻ đầy ngập ngừng.
Nhưng đen đủi thay, tên này không chỉ là một tên khóa trên thông thường, mà còn là một trong những tên tồi tệ thật sự, đang cố gắng trở thành trùm trường. Hắn và đồng bọn đấm vào mặt tôi khiến nó sưng vù và rồi treo tôi lên cổng trường, khỏa thân, như một cây thánh giá để cho mọi người có thế thấy.
Bọn nó chụp cả đống ảnh và rồi lan truyền nó cho cả trường như thể nó là một trò đùa bình thường. Vị thế, danh dự của tôi với những đứa bạn cùng lớp chạm đáy chỉ sau một đêm, để lại tôi với một biệt danh Pencil Dick.
Tôi đã ngừng đến trường trong vòng một tháng, thay vào đó là chui rúc, trốn trong căn phòng của chính mình. Bố và anh trai tôi nhìn thấy sự thảm hại đó và liên tục khuyên rằng hãy đừng từ bỏ và những thứ như vậy với cái vẻ bề trên ấy. Tôi lờ đi tất cả những thứ đó.
Nó không phải là lỗi của tôi. Ai sẽ tiếp tục đi tới trường trong hoàn cảnh như tôi chứ? Không một ai cả, và đúng là như vậy. Cho nên, bất kể ai đó nói những gì, tôi vẫn hoàn toàn lựa chọn nhốt mình như vậy. Những đứa bạn trong lớp của tôi đã xem qua những bức ảnh đó chắc chắn đã cười tôi. Tôi chắc chắn là như vậy.
Không rời khỏi nhà, nhưng với máy tính và internet tôi vẫn hoàn toàn có thể giết một đống thời gian. Trong lúc dó, tôi đã tự mày mò khá nhiều thứ. Như việc lắp ráp các mô hình, hay thử sức với việc tô màu custom những figures, và thậm chí là bắt đầu viết một cái blog của riêng mình. Mẹ tôi thì luôn cho tôi tiền mỗi khi mà tôi năn nỉ bà ấy, nó hoàn toàn giống như là bà ấy âm thầm ủng hộ những việc tôi đang làm vậy.
Kể cả như vậy thì tôi vẫn từ bỏ những cái sở thích đấy chỉ với một năm. Mỗi khi tôi có thể thấy ai đó làm cái gì đó tốt hơn tôi thì tôi sẽ mất toàn bộ động lực. Đối với những kẻ ngoài cuộc, thì có thể trông giống như là tôi chỉ đang chơi đùa với nó và đang vui vẻ. Nhưng thực tế, tôi đã hoàn toàn nhốt mình vào trong cái vỏ bọc khi mà không có gì để làm khi ở một mình.
Không, nhìn lại thì nó cũng chỉ là một cái cớ khác thôi. Tôi hoàn toàn có thể tốt hơn nếu tôi quyết định trở thành một họa sĩ vẽ truyện tranh và đăng một bộ truyện tranh mạng ngớ ngẩn, hoặc trở thành một tác giả light novel và đăng những bộ truyện dài tập, hoặc một cái gì đó như vậy. Có rất nhiều người trong trường hợp giống tôi đã làm như vậy.
Họ từng bị tôi lấy ra làm trò cười.
“Những thứ này rác thật,” Tôi hử mũi cười khinh bỉ khi xem qua những tác phẩm của họ, thể hiện như rằng tôi có đủ khả năng để chỉ trích, phán xét họ trong khi tôi còn chưa tự mình làm được một thứ gì.
Tôi muốn quay trở lại trường học- tốt nhất là vào tiểu học, hoặc cấp hai. Chết tiệt, kể cả một năm hoặc hai năm trước cũng được. Nếu tôi có nhiều thời gian hơn, bản thân có thể sẽ làm được một cái gì đó. Có thể là tôi là một thằng chuyên bỏ dở những gì mình đang làm, nhưng tôi có thể bắt đầu lại từ bất cứ những nơi đó. Nếu tôi hoàn toàn tập trung, tôi có thể trở thành một chuyên gia ở một lĩnh vực nào đó, kể cả khi tôi không phải là số một.
Tôi thở dài. Thắc mắc tại sao trước đây bản thân không màng để đạt được bất cứ điều gì.
Nếu có thời gian, thì kể cả việc bản thân từng là một tên Neet chỉ biết ru rú trong phòng với cái máy tinh, tôi vẫn có thể đã làm được rất nhiều thứ. Một lần nữa, kể cả khi không phải là số một, tôi sẽ đạt được một điều gì đó với việc bản thân không phải là một người quá tệ cùng với sự chịu khó nỗ lực.
Như là truyện tranh hoặc viết sách, có thể là videos games hoặc là lập trình. Bất kể điều gì, với sự cố gắng nghiêm túc, tôi có thể đã đạt được kết quá, và từ đó, có thể kiếm tiền và----
Không. Không còn quan trong nữa rồi. Tôi đã không thể làm được điều đó.
Kể cả có cơ hội trở về quá khứ. Tôi chỉ có thể phá hỏng một lần nữa, luôn bị ngăn cản bởi những trở ngại tương tự. Những thứ mà tưởng chừng người bình thường có thể vượt qua đơn giản nhưng mà tôi lại không vượt qua được, đó là lý do tôi ở vị trí như bây giờ.
Và rồi đột nhiên, giữa cơn mưa tầm tã, tôi nghe thấy ai đó đang cãi nhau. “Hm?” tôi lẩm bẩm. Có ai đó đang đánh nhau sao? Không ổn rồi. Tôi không muốn cuốn vào những thứ như vậy. Kể cả khi tôi nghĩ vậy, bàn chân tôi vẫn không hề di chuyển.
“Đó thấy chưa. Anh đúng là người---“
“Không. Em mới chính là người---“
Cái mà tôi nhìn đước ở đâu đó phía trong góc đường đó là ba học sinh cấp ba đang trong một không khí mà rõ ràng, đó là của các đôi yêu nhau. Ở đó có 2 cậu thanh niên và một cô gái, bọn họ đều mặc những bộ trang phục cổ, hiếm thấy hiện nay, người thì mặc một bộ áo khoác có cổ tsume-eri, cô gái thì mặc một bộ áo thủy thủ. Khung cảnh trông chẳng khác gì một bãi chiến trường. Một thanh niên, cao nổi bật, đang tranh cãi kịch liệt với cô gái. Còn người còn lại thì đang cố gắng can ngăn nhưng có vẻ hoàn toàn bị phớt lờ.
Đúng rồi, tôi cũng từng ở trong một trường hợp như vậy.
Một khung cảnh hiện ra, khi tôi còn ở cấp hai, tôi có một cô bạn thanh mai trúc mã, trông rất dễ thương. Và khi tôi nói dễ thương tức là vào khoảng một trong bốn đến năm người dễ thương thương nhất trong lớp. Cô ấy để một mái tóc rất ngắn vì ở trong đội điền kinh, khi mà đi trên đường thì ít nhất sẽ có hai ba người ngoái lại nhìn cô ấy. Đồng thời, khi đó có một bộ anime tôi vô cùng thích xem, cho nên tôi nghĩ những thứ như là đội điền kinh và tóc ngắn khá là dễ thương và kể cả những đặc điểm kém nổi bật của cô ấy tôi cũng chẳng thèm để ý.
Cô ấy sống gần nhà, và chúng tôi cũng ở cùng lớp trong suốt nhiều năm từ tiểu học và cấp hai. Và khi đến cấp hai thì chúng tôi thường xuyên về nhà cùng nhau, và khi ấy có rất nhiều cơ hội để trò chuyện với nhau, nhưng kết cục đa phần là cãi nhau. Tôi đã làm một vài thứ khá là hối hận. Và hiện tại tôi có thể “đạt đỉnh” ba lần trong một hiệp với những thứ như “tiểu học”, “bạn thanh mai”, và “đội điền kinh.”
Khi mà nghĩ đến nó thì tôi nhớ ra một vài tin đồn là cô ấy đã kết hôn được 7 năm rồi. Và khi nói về tin đồn ấy thì đó là bởi nghe lén các cuộc trò chuyện của các anh chị em nói chuyện trong phòng khách.
Giữa chúng tôi chắc chắn không phải là một mối quan hệ tệ. Chúng tôi biết nhau kể từ khi còn bé, vậy nên có thể bắt chuyện với nhau khá là cởi mở. Tôi chưa từng nghĩ cô ấy từng để ý tới tôi, nhưng nếu tôi học hành chăm chỉ hơn và vào được cùng trường với cô ấy, hoặc là nếu tôi có thể vào được đội điền kinh và được chấp nhận theo cách đó, thì có lẽ sẽ gửi được tín hiệu đúng đắn tới cô ấy. Và rồi khi tôi ngỏ lời về những gì tôi nghĩ về cô ấy, chúng tôi có thể tiến tới hẹn hò.
Dù sao thì, chúng tôi rồi sẽ có những cuộc tranh cãi trên đường về, giống như bọn họ vậy. Hoặc nếu mọi chuyện suôn sẻ, bọn tôi có yêu nhau và làm những thứ nghịch ngợm ở trong các căn phòng trống sau giờ học.
(Đệt, nó hệt như mấy cốt truyện của mấy tựa game người lớn tôi từng chơi vậy.)
Và rồi, tôi nhận ra: Một chiếc xe tải đang phóng thẳng tới nhóm mấy đứa học sinh. Tên lái xe đã gục xuống, ngủ gật trên chiếc vô lăng.
Bọn trẻ vẫn chưa nhận ra điều đó.
“Này, này, chú..... chú ý!” Tôi hét lên—hoặc đang cố làm như vậy. Dù sao thì tôi đã không nói to cả thập kỷ rồi, cái giọng vốn đã yếu nay còn bị co bóp, dần bé lại bởi cơn đau bên sươn và tiếng mưa êm ả. Những gì tôi có thể thốt lên là những âm thanh yếu ớt, run rẩy và hoàn toàn bị cơn mưa nuốt chửng.
Tôi biết là bản thân cần phải cứu chúng; và cùng lúc đó, tôi không biết phải làm gì. Biết rằng nếu không cứu, năm phút sau tôi sẽ trở nên hối hận. Giống như việc nhìn thấy ba cô cậu thanh niên bị nghiền nát bởi một chiêc xe tải chạy với tốc độ khủng khiếp là một thứ gì đó tôi sẽ hối hận.
Tốt hơn là cứu chúng. Tôi phải làm gì đó.
Rất có thể tôi sẽ chết bên vệ đường nhưng tôi nghĩ rằng, có một chút bình yên khi kết thúc cũng không phải là quá tệ. Tôi không muốn dành những giây phút cuối cùng trong hối hận.
Tôi loạng choạng khi bắt đầu chạy. Hơn mười năm ít khi di chuyển khiến cho đôi chân của tôi không thể phản ứng nhanh hơn được. Đây là lần đầu tiên, tôi ước rằng bản thân tập thể dục nhiều hơn. Những chiếc sương sườn truyền đến một cơn đau dữ dội, như thể muốn tôi phải dừng lại. Đây cũng là lần đầu tiên, tôi ước bản thân có thêm nhiều Canxi hơn.
Kể cả vậy, tôi chạy. Tôi đã có thể chạy.
Thằng nhóc, người từng cãi nhau đã nhận ra chiếc xe tải đang tiến tới, và kéo cô gái lại gần mình. Đứa còn lại thì nhìn đi chỗ khác và chưa nhận ra chiếc xe tải. Tôi nắm lấy cố áo nó và kéo nó ra đằng sau tôi với tất cả sức lực, và đẩy ra khỏi chiếc xe tải.
Tốt rồi, giờ thì chỉ còn lại hai đứa.
Và rồi ngay lập tức, chiếc xe tải đập vào mắt tôi. Vốn bản thân chỉ đơn giản là cố đẩy thằng nhóc đầu tiên đến chỗ an toàn, nhưng bất ngờ là tôi đã bị thay thế vào chỗ thằng nhóc đang đứng, đẩy tôi vào khu vực nguy hiểm. Nhưng đó là điều không thể tránh khỏi, vì tôi nặng hơn 100 cân; chạy hết tốc lực, tôi đã bị quán tính đẩy đi xa một chút.
Khoảnh khắc trước khi chiếc xe tải tông, một ánh sáng lóe lên phía sau tôi. Có phải tôi sắp được nhìn thấy cuộc đời tôi chạy như mọi người vẫn thường hay nói? Nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, tôi không thể biết điều gì khác. Nó đã diễn ra qua nhanh.
Có thể đó là điều sẽ diễn ra nếu bạn sống một cuộc đời như một hồn ma và không trọn vẹn.
Tôi đã bị tông bởi một chiếc xe tải nặng gấp 50 lần trọng lượng của mình và ném tôi vào bức tường bê tông. “Hụ..ưu” Không khí bị ép ra khỏi phổi của tôi, thứ mà vẫn có giật vì thiếu oxy khi tôi dốc sức chạy.
Tôi không thể nói, nhưng tôi vẫn chưa chết. Chắc là đống mỡ thừa đã cứu tôi.
Ngoại trừ là việc chiếc xe tải vẫn tiếp tục di chuyển, ép tôi vào bức tướng, nghiền nát tôi như một quả cà chua, và rồi tôi đã chết.