Sau bữa tối. Nhằm giữ lời hứa của mình, tôi đi đến cửa sau của nhà bếp nằm phía sau dinh thự dành cho người hầu.
“Sovra có ở đây không?”
“Ahh? Thằng chó nào vậy, không thấy bọn tao đang rất bận sao…… Ngài Se-Se-Se, Second!?”
Một trong những đầu bếp nhận ra tôi đã kinh ngạc hét lên, anh ta sốc đến nỗi đôi mắt như sắp sửa rớt ra ngoài. Kéo theo đó, cả nhà bếp trở nên nháo nhào. Gã vừa nói với tôi ban nãy lập tức làm một động tác dogeza đẹp mắt. Tôi thấy tội nên đã kêu anh ta đứng lên, nhưng anh ta lại bắt đầu bật khóc. Tôi rất kém trong việc xử lý những tình huống như thế này.
“Ahh, cảm ơn ngài. Và cũng xin lỗi về sự cố này.”
Một lát sau, bếp trưởng Sovra với bộ râu không gọn gàng đặc trưng của mình hối hả chạy ra từ bên trong.
“Xin lỗi vì đã đến vào lúc anh đang bận. Khi khác tôi quay lại nhé?”
“Không, không sao ạ! Đi nào cậu chủ!”
Sovra vội vã lấy từ túi áo ra một gói thuốc lá và đáp. 『Caramelia』……? Chưa từng nghe đến hãng đấy.
“Nói thật với anh nhé, đã lâu lắm rồi tôi không đụng đến thuốc lá.”
Chúng tôi trao đổi vài lời với nhau trong lúc đi đến khu vực hút thuốc. Tôi không thể nói với anh ta “Đây sẽ là điếu thuốc đầu tiên của tôi sau khi đến thế giới này.”
Trong văn hoá Nhật Bản, dường như có một cụm từ “Tobaccomunication” (tạm dịch: giao tiếp thuốc lá) trong quá khứ, nhưng tôi nghĩ đấy chỉ là cái cớ mà mọi người dùng để có thể dễ dàng giao tiếp với người lạ vừa gặp lần đầu. Nói thật thì tôi cũng chưa từng thực sự đi ra ngoài và hòa nhập với xã hội dù đã đến độ tuổi này, thế nên tôi cũng không chắc chắn lắm về cái thể loại văn hoá ấy.
“Vậy sao? Chúng rất tốt đấy, anh biết chứ?
Nghe vậy, Sovra vỗ vỗ vào hộp thuốc lá như thể anh ta đang tự hào. Tôi không rõ anh ta hiểu gì về hai chữ “rất tốt”, nhưng tôi sẽ không nói đâu.
“Hee. Tôi đã thông suốt rồi.”
“Hahaha, hiểu hiểu. Đó là điều mà tôi đang nói đến.”
Sai rồi, nhưng mà tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói lại cả. Trong Mobius, thuốc lá chỉ là 「Vật trang trí」. Và dĩ nhiên, bởi vì đó là ảo, nên không cần bận tâm về chất tar hay nicotine. Nó chỉ là một món phụ kiện thời trang dành cho những ai nghĩ rằng “Hút thuốc lá trông rất ngầu.”
Về phần tôi, hãng mà tôi đang có là 『Hatsuse』. Ban nãy, tôi đã nhờ cô hầu gái đi mua nó tại cửa hàng ở Vương đô. Tôi quyết định chọn mua bởi vì cái tên thương hiệu nghe có vẻ ngầu.
“Vậy thì.”
“Ohh, ngài dùng Hatsuse sao? Chúng nặng đô lắm đấy.”
Tôi đi đến cạnh cái gạt tàn và lấy một điếu Hatsuse từ túi và đặt lên miệng. Tôi nghe nói những loại mạnh thì hút vào rất phê. Tôi đáp lời bằng một nụ cười thay vì câu trả lời, rồi mùi thuốc lá bỗng nhiên xộc lên và phảng phất trong không khí. Huh? Có điều gì đó không đúng…… Thôi kệ đi, cứ mồi lửa đã.
“――Ng-eehho!Ng-eehho!Ng-eehho! ? “
Buhhaa! Cái quái gì thế!!
“Hahaha, tôi nghĩ cũng đã rất rất lâu rồi, phải không cậu chủ?”
Sovra rít một hơi và bật cười.
…...Ê ê, khoan đã. Có phải đây là thuốc lá thật không? Tôi chưa từng hút một điếu thuốc thật bao giờ cả, nên tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng tôi dám khẳng định cái cảm giác này khác hoàn toàn với “Thuốc lá” ở Mobius mà tôi từng biết. Nó làm rát cả cổ họng tôi, nó nồng nặc khói và nặng mùi. Cái quái gì thế. Ehh…… thuốc lá đã trở thành hàng thật rồi ư?
“......Ahh, tôi nghĩ mình không thể. Có vẻ như thời thế đã thay đổi.”
“Thật ạ?”
Tôi dập điếu Hatsuse vào gạt tàn sau khi đã đưa ra lời bào chữa khá thuyết phục. Chắc chắn nó đã thay đổi, thế giới Mobius này. Có hơi đau lòng một chút.
“Huh……? Thuốc của anh hơi khác một chút nhỉ? Nó không nặng mùi lắm, phải vậy không?”
“Ahh, ý ngài là cái này sao? Nó là một hãng mới và đang được ưa chuộng tại Vương đô dạo gần đây.”
“Caramelia? “
“Vâng ạ. Nó mang lại cảm giác rất tuyệt. Hương vị cũng khác so với các loại thuốc lá thông thường. Nó còn khiến tôi cảm thấy phấn chấn và năng động.”
“Vậy sao? Tôi nghĩ là mỗi loại mỗi khác. Tôi hi vọng sẽ được thưởng thức những món ăn ngon của anh vào một ngày nào đó.”
“Hahaha, tôi không đủ xứng đáng với những lời khen đó.”
“Tôi muốn ăn vài món sườn cốt lết heo thơm ngon. Vậy tôi có thể nhờ anh làm món gì đó đơn giản từ nguyên liệu ấy không? Cơ mà, chắc chắn Yukari sẽ cằn nhằn anh cho mà xem. Do đó, trong lúc vừa học và luyện tập ẩm thực cao cấp, hãy cố hết sức để làm vài món đơn giản ngon miệng mà đừng để cô ấy phát hiện.”
“......Tôi hiểu rồi, nói vậy chẳng khác nào ngài đang bảo tôi đi vào chỗ chết. Haha, vậy thì tôi sẽ chết thật vui vẻ!”
“Hahaha, anh cứ thoải mái đi, không cần gấp đâu.”
Sau đó, chúng tôi trao đổi linh tinh thêm tầm năm phút, và cuộc trò chuyện đã kết thúc. Tôi nghĩ anh ta đã có thể nói chuyện một cách thật lòng và cởi mở. Rõ ràng là khá hơn nhiều so với cuộc nói chuyện hồi sáng, lúc đó anh ta căng thẳng thấy rõ.
Hmm. Quả thật không thể xem nhẹ văn hoá Tobaccomunication được.
——
——
“Uhmm, về lịch trình hôm nay, buổi sáng chúng ta sẽ kiểm tra tiến triển của chủ nhân tôi. Sau đó buổi trưa sẽ đi gặp Đệ nhị Hoàng tử. Như vậy được chứ?”
“OK.”
Sáng hôm sau, trước bữa sáng, Windfield trình bày với tôi về lịch trình của ngày hôm nay.
Windfiled khá vui vẻ vì đảm nhiệm vị trí thư ký mới chỉ một ngày, nhưng Yukari, người đã làm thư ký của tôi từ trước đến giờ, chỉ lẳng lặng nhìn Windfield bằng ánh mắt đố kỵ. Trông cô ấy thật đáng sợ, thế nên tôi muốn cô ấy sẽ hạn chế lại. Cô là chủ nhân mà, đúng không Yukari?
“Chúng tôi đã nói chuyện đâu ra đó về vấn đề ấy.”
Ước gì Windfield có thể ngừng những hành động ngoại cảm đó lại vì nó không tốt cho tim tôi…… Và nếu cô đã nói chuyện đâu ra đó, thì tại sao Yukari vẫn cứ như vậy. Cứ thử nhìn cô ấy mà xem. Có khác gì con quỷ đang phẫn uất không.
“......Huh? Silvia với Eko đâu rồi nhỉ?”
Tôi tình cờ để ý. Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, hai người họ cũng không xuất hiện tại bàn ăn.
“Tôi đã giao nhiệm vụ cho hai người họ.”
“Nhiệm vụ sao?”
“Tôi muốn họ liên lạc với một tổ chức nọ.”
“Tổ chức nào thế?”
“Anh không cần phải biết đâu, anh Second. Hay nói chính xác hơn thì anh không biết là tốt nhất.”
“Sao thế? Tôi tò mò rồi đấy.”
Một tổ chức? Kiểu như một cái hội nào đó à? Hơn nữa, tại sao chứ?
“Trò chơi (cuộc chiến) đã bắt đầu.”
Windfield nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười.
…...Trò chơi sao? Đúng như cô ấy nói. Nhưng đối với chúng tôi, các quân cờ, thì ý nghĩa khác hẳn.
“Cô sẽ sử dụng tôi đấy nhé. Thế nên tôi sẽ không bỏ qua nếu như cô không giành được chiến thắng.”
“Tất nhiên rồi!”
Cô ấy vui vẻ đáp lời. Đấy là nụ cười tươi nhất mà tôi nhìn thấy ở Windfiled từ trước đến nay.
——
“Đây là thành quả sau bốn tháng, thưa chủ nhân.”
“Xem nào.”
Sau bữa sáng. Yukari cho tôi xem những món trang bị đã được gán hiệu ứng. Đúng vậy, trong suốt bốn tháng vừa qua, Yukari đã luyện tập Chúc phúc.
Các kỹ năng chính của【Rèn】 gồm《Chế tạo》 và 《Giải thể》 , hơn nữa sau khi đã có được 《Ma thuật Chúc phúc》 ở cấp độ cao, giờ đây nó đã có thể sử dụng được. Và chúng tôi đang bàn về Chúc phúc.
(TLN: kỹ năng phân rã đổi tên thành giải thể nhé.)
“Cái này cũng…… rất tuyệt.”
“…………”
Tôi buộc phải thốt lên đầy thán phục. Yukari cúi gầm mặt và im lặng, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào. Dẫu vậy, đôi tai nhọn của cô ấy đang dựng đứng lên tỏ vẻ vui sướng. Tôi tin là cô ấy rất tự hào về thành quả của mình.
Cũng dễ hiểu thôi. So với các kỹ năng khác, chúc phúc là kỹ năng đòi hỏi tính kiên nhẫn cao đến mức tôi không muốn đụng vào nó bằng mọi giá.
Để tôi giải thích cụ thể hơn. Chúc phúc về cơ bản là một vòng lặp dai dẳng của 「Chúc phúc→Giải thể→Chế tạo→Chúc phúc」 . 《Ma thuật Chúc phúc》 là kỹ năng có thể ngẫu nhiên ban hiệu ứng nhất định cho trang bị riêng biệt. Nói cách khác, cho đến khi có được hiệu ứng như mong muốn, thì những thứ còn lại được coi là thất bại. Nhưng chưa hết, nếu quá trình chúc phúc thất bại, hoặc không nhận được hiệu ứng mong muốn, bạn cần phải 《Giải thể》 trang bị, biến nó trở lại thành nguyên liệu thô, sau đó một lần nữa dùng 《Chế tạo》 và áp dụng 《Ma thuật Chúc phúc》 . Nếu tiếp tục thất bại, bạn sẽ lặp lại quá trình Giải thể, Chế tạo, Chúc phúc đến khi nào bạn vừa ý.
Và tất nhiên nguyên liệu nhận được từ 《Giải thể》 chỉ là một phần nhỏ. Thế nên cần phải mua thêm nguyên liệu để 《Chế tạo》 , và nếu thất bại càng nhiều, bạn càng tốn nhiều nguyên liệu.
Lần này, cô ấy đã được chỉ định chỉ dùng mỗi nguyên liệu mà Silvia và Eko mang về từ Dungeon Limptfert để thí nghiệm, nên chi phí nguyên liệu là bằng 0. Đổi lại, trang bị chúc phúc được tạo thành chỉ là trang bị trung cấp. Nói cách khác thì rủi ro càng thấp, kết quả càng thấp. Nhưng một khi bạn dùng đến nguyên liệu bậc A, bạn sẽ nhận ra tính khắc nghiệt của nó.
Điều quan trọng là tôi không thực sự trông mong quá nhiều vào kết quả của việc này. Dẫu vậy…… tôi nghĩ mình có thể nói “Quả đúng như mong đợi ở thiên hướng phát triển Blacksmith Master”, cô ấy đã vượt qua được sự kỳ vọng của tôi.
Sau đây là thành quả đáng tự hào của Yukari sau bốn tháng vừa qua. Gồm có ba món trang bị.
Món đầu tiên là trang bị bàn chân『Giày Anaguma Shellrock』. Đấy là đôi giày thuộc bộ Shellrock được làm từ nguyên liệu của con boss Rock Turtle tại Dungeon Limptfert. Cái tên “Anaguma” tượng trưng cho hiệu ứng từ Chúc phúc. Hiệu ứng ấy rất đơn giản nhưng cũng rất mạnh mẽ “Tăng 150% chỉ số VIT của người sử dụng”. Cao nhất trong các loại chúc phúc phòng ngự.
(TLN: Anaguma và Kakugawari là tên các thế cờ shogi.)
Kế đến là 『Giáp Anaguma Shellrock』. Món này cũng thuộc chúc phúc Anaguma. Giáp thuộc loại Anaguma rất phù hợp với một người sử dụng khiên. Hay nói cách khác, nó là trang bị hoàn hảo dành cho Eko.
Và cuối cùng là 『Bông tai Kakugawari Shell』. Hiệu ứng của Kakugawari là “Tăng 5% tỉ lệ chí mạng của người sử dụng”, có lẽ thoạt nhìn sẽ thấy nó hơi phế. Tuy nhiên, thật lòng thì Kakugawari là loại Chúc phúc mà rất nhiều người chơi mong muốn.
Ngoài 6 ô trang bị gồm: vũ khí, đầu, thân, chân, bàn tay, bàn chân; ta có thể đeo thêm phụ kiện vào 4 vị trí cánh tay, ngón tay, tai và cổ. Tổng cộng 10 ô. Và nếu bạn có thể sở hữu được tất cả 10 món trang bị ấy với chúc phúc Kakugawari, bạn sẽ được “tăng 50% tỉ lệ chí mạng”. Đúng vậy, nếu bạn tăng chỉ số bản thân vào nó nữa thì bạn sẽ có thể đạt được 100% tỉ lệ chí mạng. Nói ngắn gọn thì Chúc phúc Kakugawari là ao ước của mọi người chơi.
“Yukari này.”
“Dạ.”
“Quá đỉnh.”
“Cảm ơn anh.”
Không còn lời nào thích hợp hơn như thế cả. Cô ấy tạo ra ba siêu phẩm trong vòng bốn tháng. Tôi mong cô ấy sẽ tiếp tục phát huy.
Tôi nhờ cô ấy đưa 2 món Anaguma cho Eko và bông tai Kakugawari cho Silvia. Yukari vui vẻ đồng ý, có thể thấy được cô nàng đang có tâm trạng tốt.
“À đúng rồi, tôi cũng cần phải thưởng cho cô nữa, Yukari.”
Tôi chợt để ý điều đấy. Ắt hẳn sẽ nguy to nếu như tôi thưởng cho Silvia và Eko nhưng không thưởng cho Yukari.
“Không cần đâu ạ. Anh đã thưởng cho em con ả kh–ahem, một tinh linh rồi.”
…...Sao tôi lại có cảm giác như đã có vấn đề gì đó xảy ra nhỉ? Chắc tôi phải sớm can thiệp thôi.
“Vậy thì, đó là phần thưởng dành cho Chúc phúc. Nhưng tôi cũng cần phải thưởng cho cô vì đã luôn chăm sóc tôi. Cô muốn gì nè?”
“Thứ mà em muốn sao? …...Gì cũng được đúng không anh?”
“Ừ, bất kỳ thứ gì, cứ việc nói cho tôi nghe.”
Vào giây phút tôi nói “bất kỳ thứ gì”, đôi mắt Yukari bỗng trở nên lấp lánh. Tôi có cảm giác như mình vừa nói ra một điều cấm kỵ, nhưng giờ cũng đã quá trễ rồi.
Và rồi, một phát ngôn gây sốc được cất lên.
“......Nếu vậy thì, tối nay…… ở phòng của em…...uhmm, em sẽ đợi anh.”
Ehh…...Vậy là sao…………?
“......Vậy đó là điều cô muốn?”
Tôi trả lời một cách vô ý. Yukari liền ngại ngùng gật đầu trong khi cúi gầm mặt, hai tai cô ấy đỏ ửng.
Khuôn mặt Yukari bị che khuất bởi mái tóc tím xinh đẹp, nên tôi không thể thấy được biểu cảm cô ấy, nhưng có thể thấy rõ miệng cô ấy đang lẽn bẽn cười ngại ngùng. Từ những gì đang diễn ra, tôi hoàn toàn hiểu được rằng cô ấy đã chuẩn bị tinh thần khi nói ra điều đó.
Ra là thế. Chuyện đó sao.
Tôi đã khiến một cô gái phải nói như vậy. Nếu tôi không trả lời cô ấy ngay tại đây, tôi sẽ không thể gọi mình là đàn ông được.
“Tôi sẽ đến đấy bằng mọi giá.”
Tôi trả lời ngắn gọn và rời đi.
Đây là lúc thích hợp để rời đi bởi đã sắp đến giờ ăn trưa. Chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau.
Nhưng rốt cuộc, bữa trưa thật vô vị làm sao.