Sau buổi yết kiến, tôi và Maine dạo quanh hoàng cung.
Có vẻ như vẫn còn nhớ lời hứa trước kia, Maine viện cớ “Tham quan hoàng cung” và tranh thủ dẫn tôi đến chỗ Grimoire Đệ tứ Hình thái. Nhờ vậy mà tôi đã có cơ hội được “đọc trộm” chúng. Tôi rất cảm kích vì điều đó. Do vậy mà tôi đã có thể có được Đệ tứ Hình thái của Hoả, Thuỷ, Phong, Thổ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hiện tại, tôi nâng tất cả chúng lên Hạng 5 bằng số điểm kinh nghiệm tích lũy được. À mà, Lôi Thuộc tính từ Đệ Nhất tới Đệ Tứ đều đã được nâng lên cấp độ cao nhất. Ngoại trừ Đệ Ngũ Hình thái, do nó yêu cầu lượng kinh nghiệm gần tương đương Long Mã và Long Vương cho nên tôi đành phải dừng ở Bậc 1.
Như vậy, chúng tôi đến địa điểm cuối của chuyến tham quan. Nơi này là trụ sở của các Ma thuật sư Hoàng gia, nằm gần Hoàng Cung, chúng tôi đến đây cốt để tôi chào hỏi mọi người.
Tôi nhận ra một điều trong lúc đứng cạnh Maine và đối diện với nhóm Ma thuật sư Hoàng gia đang xếp thành hàng tại sân tập.
Hình như tôi không được chào đón.
Chính xác là vậy. Thật tuyệt khi trở thành 『Giảng viên thời vụ đặc biệt của Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia Đệ Nhất』, nhưng có điều.
Nếu nghĩ kỹ lại thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một tên giảng viên trẻ tuổi, ắt hẳn Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia, những người giỏi nhất của giỏi nhất, sẽ không dễ dàng chấp nhận tôi.
Liệu đi cùng Maine là lựa chọn sai lầm chăng? Họ nhất định sẽ nghĩ tôi có được vị trí này là nhờ vào mối quan hệ với Đệ nhị Hoàng tử. Bởi vì lí do đó, việc quản lý bọn họ sẽ khó khăn hơn. Nhưng ngược lại, nếu không có Maine đi cùng thì cũng không ổn. Ít nhất bọn họ xếp hàng ngay ngắn do có Hoàng tử ở đây. Bọn họ có vẻ sẽ dừng việc đó ngay lập tức khi Maine rời đi. Thậm chí tôi còn có thể hình dung được họ sẽ nói “Ở đây chúng tôi không cần giảng viên” vào bất kỳ lúc nào.
“Đây là Second. Tháng kế tiếp cậu ấy sẽ gia nhập với tư cách giảng viên của Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia Đệ Nhất. Mọi người nên nghe theo chỉ thị của cậu ấy bắt đầu từ hôm nay.”
Sau màn giới thiệu của Maine, các Ma thuật sư Hoàng gia gật đầu và trả lời qua loa “Vâng…” như thể không để tâm đến điều cậu ta vừa nói. Các người nên trả lời Maine một cách đàng hoàng thay vì lườm ta như thế. Đặc biệt là cô, cô gái tóc đen cắt theo kiểu bob có dáng người nhỏ nhắn đứng phía bên phải của hàng đầu tiên. Trời ạ, làm như tôi là kẻ thù của bọn họ vậy.
“Có vẻ cậu sẽ ổn thôi. Thế mình đi đây. Chúc may mắn Second.”
“Cậu cũng vậy.”
“Ừ! Ehehehe.”
“Này này, đừng “Ehehehe” với tôi. Cậu nghĩ chuyện này ổn thiệt sao?”
“Mình nghĩ thế bởi vì đó là Second. Chắc có lẽ vậy.”
“......Tôi biết cậu sẽ nói như thế mà.”
Tôi khẽ trao đổi với Maine nhằm tìm cách níu chân cậu ấy. Vào lúc đó, một người đàn ông với một nhúm tóc đỏ trên đỉnh của chiếc đầu hói, tầm 50 tuổi, đứng chính giữa hàng đầu tiên cất tiếng.
“Xin chờ chút, thưa Điện hạ! Có rất nhiều người ở đây không đồng tình. Rõ ràng nếu cứ như thế này thì tình hình sẽ không được giải quyết. Mong Điện hạ hãy nói gì đó.”
Ohh, gã này can đảm thật đấy. Tôi có thể khẳng định ông ta có vị thế khá cao và được sự tin tưởng của Maine nên mới dám nói năng kiểu đó với Hoàng tử. Có lẽ ông ta là Đội trưởng của Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia Đệ Nhất chăng? Được rồi, hãy gọi ông ta là “Xavier đỏ”. Không, Xavier bạc, Xavier tuyệt đỉnh…... Dù vậy khó để tránh khỏi việc gọi ông ta là Xavier 2P.
(TLN: hiểu gì chết liền á.)
“Đội trưởng Zephys. Đây không phải là việc mà một Hoàng tử như ta phải nhúng tay vào. Đúng hơn thì đây là việc mà một đội trưởng như ông và cậu giảng viên không được chào đón đây phải giải quyết với nhau. Nếu ta nói đỡ cho cậu ta thì như thế sẽ không tốt cho tập thể nhóm. Phải chứ?”
“Hmm…… không hẳn, nhưng.”
Đấy là lời lý luận của Maine dành cho Red-Xavi. Vậy ông ta là đội trưởng thật.
…...Ehh? Đúng hơn thì Maine đang định để mọi chuyện lại cho tôi và chuồn khỏi đây ư?
Khi tôi nhìn sang, Maine có vẻ mặt như nói lên “Oops”, và nhanh chóng quay sang hướng khác. Có lẽ cậu ta vẫn ấm ức chuyện tôi ghé trường bất ngờ vào hôm qua.
Trái lại, các Ma thuật sư Hoàng gia đều gật gù như thể thông đồng với nhau. Có vẻ họ muốn nói rằng tên giảng viên đã gây ra thái độ thù nghịch cho mọi người mới là kẻ có lỗi.
Tôi không thực sự nổi giận, nhưng sau khi chứng khiến thái đổi đó, tôi mới bắt đầu nổi giận. May mắn thay, có khá nhiều mục tiêu mà tôi có thể chọn ở đây.
“Đành phải vậy thôi. Những ai muốn ý kiến gì thì bước ra đây gặp tôi. Một hay nhiều người cũng không thành vấn đề.”
“Khoan, cậu không thể làm thế được!”
Maine liền ngăn tôi. Tuy nhiên, tôi sẽ không dừng lại đâu.
“Đội trưởng Zephyr trông có vẻ là người mạnh nhất ở đây. Ông bao nhiêu tuổi? Tôi 17.”
“Ta 55 tuổi.”
“Vậy sao? Thế thì đích thân tôi sẽ khiến ông nhận ra mình đã lãng phí thời gian vô ích như thế nào trong 55 năm qua.”
“......Nhóc biết đùa đấy. Haha, thú vị thật. Hahahaha!”
Mặc dù Red-Xavi cười, nhưng trên trán ông ta lại nổi những đường gân xanh. Có lẽ ông ta đã cáu. Cứ như vậy thì kết quả đã rõ ràng……
“Để tôi, thưa đội trưởng.”
Nhưng tự nhiên lại có một cô gái không biết đọc tình huống và chen ngang vào. Ồ, là cô gái nhỏ thó với mái tóc bob nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn vừa nãy.
“Đích thân ta bị khiêu chiến, nên ta sẽ là người làm việc đó.”
“Tuy vậy, nếu đội trưởng đấu với hắn ta chỉ vì những động cơ cá nhân, thì sẽ chẳng giải quyết được gì cả. Đây không phải là hành động mà một người trưởng nhóm nên làm. Hơn nữa, Điện hạ đang ở đây.”
“......Cô nói cũng có lý.”
“Để không mạo phạm đến Điện hạ, điều tốt nhất nên làm là giải quyết như một buổi luyện tập thông thường.”
“Hiểu rồi. Trông cậy vào cô đấy, Sherry.”
“Rõ.”
Dường như đối thủ của tôi đã chuyển thành cô gái có tên Sherry. Tôi cứ tưởng Red-Xavi có dũng khí của một người đàn ông, nhưng e là tôi đã nhầm.
“Này tên kia, đừng quá ngạo mạn. Đây là nơi quy tụ những Ma thuật sư giỏi nhất của Vương quốc. Đừng nghĩ chỉ cần bỏ ra một tí nỗ lực ít ỏi là có thể ra vào tùy thích.”
Sherry nói với thái độ tràn đầy tự tin, kiêu ngạo. Cô ấy không nhận ra rằng càng nói chuyện kiểu đó, thì cái flag sẽ càng lớn sao.
…...Được rồi, tôi đoán vậy cũng ổn. Nếu tôi trở thành giảng viên, tôi sẽ làm đâu ra đó. Đây sẽ là “bước ngoặt” trên con đường trở thành người đứng đầu thế giới, nhưng tôi nghĩ việc này là cần thiết cho sự tồn tại của Vương quốc Castall. Nếu Vương quốc Castall bị xâm lược, có thể giải đấu Title sẽ biến mất, và với một người nhắm đến việc trở thành bá chủ thế giới như tôi thì đây là vấn đề sinh tử.
Eh? Chờ đã. Nếu nghĩ về điều đó, chẳng phải việc dạy dỗ, huấn luyện đám người này và mang lại kết quả sau một tháng có liên quan gì đấy đến các trận đấu Title sao? Ohh, tôi cảm thấy hào hứng rồi đấy.
“Vậy ư? Cảm ơn vì những lời cay nghiệt đó. Cô sẽ là đối thủ của tôi?”
“......Đúng thế. Anh nên chuẩn bị tinh thần đi. Dù anh có được ca ngợi là thần đồng hay thiên tài đi chăng nữa, tại đây anh không hơn gì một người bình thường cả.”
“Cô đang tự nói mình hả?”
“Anh thích việc chọc tức người khác nhỉ? Tôi đang nói anh đó. Tôi thuộc top những người giỏi nhất.”
“Hmm…… Nhân tiện, cô có biết về câu thành ngữ ếch ngồi đáy giếng không?”
“Biết.”
“Nó ám chỉ cô đấy.”
“…………! “
“Ahhhhh, đừng nổi nóng. Càng nóng giận thì cô sẽ càng yếu đi.”
Trong một trận PvP, bị cảm xúc lấn át dù chỉ một giây cũng đủ khiến bạn thua cuộc; cảm xúc chỉ là vật gây cản trở. Có nghĩ gì cũng vô ích. Giảm thiểu suy nghĩ thông qua những bài huấn luyện hằng ngày và kinh nghiệm bản thân là tuỳ thuộc ở bạn. Nói cách khác, không nói bất kỳ điều gì ngay cả khi cảm xúc của bạn trống rỗng.
“Ngay bây giờ, có lẽ cô đang nghĩ. Tại sao một gã trai trẻ lại trở thành giảng viên? Ngay cả mình cũng đã phải cố gắng hết sức để trở thành một Ma thuật sư Hoàng gia. Lòng tự trọng của mình sẽ không cho phép một tên như thế dạy mình. Còn nữa, thái độ quái gì thế? Hắn đang xem thường mọi người. Mình không thể chịu đựng nổi, mình ghét hắn, hắn làm mình phát bệnh.”
“......Heee, cũng biết vậy sao. Anh nói đúng.”
“Cô thấy không vui khi bị xem thường sao Sherry?”
“......Không hẳn. Và làm ơn đừng nói chuyện thân mật với tôi như thế.”
“Có vài trường hợp khi mà cô sẽ xem thường ai đó, và khi mà cô không thể. Ở vế đầu, kẻ bị coi thường là kẻ sai. Ở vế sau, kẻ coi thường người khác là kẻ sai. Dĩ nhiên cô là vế đầu rồi. Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia là gì thế? Thậm chí có thể xử lý cô với hai bàn tay bị trói chặt sau lưng.”
“Anh……!”
“Thấy chưa? Không phải tôi vừa mới dạy cô vài giây trước là không được nổi giận sao? Cô có hiểu lời tôi nói không đấy?”
Sherry giận đến run người. Maine nói “Cậu làm quá rồi!” sau khi dùng cù chỏ thúc vào người tôi. Tôi đáp “Đây là bài học”, cậu ấy chỉ “Huh?”, không biết nói gì thêm.
“Sherry? Uhmm, Mình mang nó đến rồi đây, nhưng…… Mình nghĩ cậu nên dừng lại.”
“......Cảm ơn nha Irie.”
Cô gái có tên là Irie đưa một vật gì đó cho Sherry. Vậy có nghĩa nãy giờ cô ấy phí thời gian chỉ để đợi món đồ đó? Tôi tự hỏi nó là gì? Xét theo kích cỡ thì có vẻ như nó là một món phụ kiện.
——
“Hãy đấu một trận bằng hình thức ‘Game Crown’. Tôi sẽ không để anh chạy thoát đâu.”
Sherry tràn đầy tự tin, dõng dạc nói và đưa tôi chiếc Game Crown. “Tôi sẽ không để anh chạy thoát” hả? Cô ấy trông cực kỳ nghiêm túc.
…………
“Nbububu, bubu-hahahaHAHAHAHA! ! “
“A-Anh bị sao thế!?”
Tôi không thể nhịn cười được.
“Hahahahaha, không, chỉ là, hahahaha!”
Việc này không thể không cười.
“Haaa, cười đau bụng quá.”
“Anh làm sao thế? Anh đang giỡn mặt tôi đấy à?”
“Ừ. Các người thường luyện tập với thứ này hả?”
“–Đúng vậy. Nhưng đó không phải việc của anh.”
“......Tuyệt. Rất tuyệt.”
Nói chung là, tuyệt. Tôi đã nói là “một hay nhiều người cũng không thành vấn đề, cứ nhào vô”. Nhưng sau khi cho bọn họ hàng tá cơ hội, vẫn chẳng có ai nhảy vào tấn công tôi cả. Thận chí tôi còn vô tư nói chuyện, giả vờ nhìn về hướng khác và quay lưng về phía họ nhưng không ai có động thái gì cả.
“Haaa-“
Tôi thở một hơi thật dài, và bắt đầu nói.
“Dù có tỏ ra đầy tự tin, nhưng cô chỉ xem đây là trò chơi thôi ư? Rằng cô không để tôi chạy thoát? Đừng giỡn mặt với tôi. Dẹp ngay cái trò chơi hoà bình ngu xuẩn đó. Chỉ có ba người vượt qua bài kiểm tra. Đội trưởng Zephyr, Sherry, và Irie. Còn lại đều là cặn bã.”
Red-Xavi thì luôn cảnh giác. Đáng lẽ ông ta đã có một trận đấu với tôi, nhưng ông ta đã chọn cách đứng qua một bên, nhưng dù vậy ông ta vẫn tập trung quan sát để có thể can thiệp kịp thời. Nói cách khác, ông ta không xem đây là trò chơi.
Còn nữa, cô nàng Irie người đã mang Game Crown đến cho Sherry và nói “Đây không phải là lúc thích hợp……”. Tôi không cảm thấy bất kỳ ý định chiến đấu nào từ cô ấy, nhưng ít ra cô ấy vẫn còn hiểu vấn đề.
Sherry không có điểm gì tốt như hai người kia. Nhưng cái cách mà cô ấy đứng đối mặt trực diện với tôi trông khá dễ thương. Cô ấy rất có triển vọng.
Ngoài ba người họ ra, tất cả còn lại đều có suy nghĩ rác rưởi như, “Dù sao đây chỉ là trò chơi”, “Không liên quan đến mình”. Họ chỉ đứng trơ ra đấy nhìn tôi và Sherry. Tôi không thích điều đó.
Tuy nhiên, công việc của tôi là khiến cho bọn họ đạt đến trình độ đáng kể trong một tháng. Tôi đã quyết định làm, nên tôi sẽ làm đến cùng. Sẵn đây tôi sẽ khiến họ trở thành các Ma thuật sư mạnh nhất thế giới. Tốt cho các người thôi.
“Nghe đây, mọi thứ trong ‘trò chơi’ chỉ là ảo. Các người không cảm thấy đau và thiệt mạng khi bị trúng đòn, của người không cần hồi phục; thật dễ dàng và tiện lợi; các người có thể lặp lại bao nhiêu lần tuỳ thích. Các người nghĩ đấy là phương pháp luyện tập tốt nhất, nhưng nhầm to rồi.”
Trong Mobius, cái chết sẽ mang lại thiệt hại cho người chơi. Cụ thể hơn, một vài chỉ số sẽ bị giảm đi sau khi bạn chết. Đấy không phải vấn đề to tát với các người chơi trung cấp, nhưng đối với những người chơi xếp hạng hàng đầu, nó khá là phiền toái. Vì thế, dù thế giới này không như Mobius, nhưng mọi người đều sợ chết. Và nỗi sợ đấy quả thực rất quan trọng.
“Các người nhất định sẽ hạ thấp cảnh giác. Các người sẽ quá tự tin vào bản thân. Mình có thể trúng một đòn, dù sao thì có đau quái đâu mà sợ. Mình có thể lặp lại nhiều lần việc đó, dù sao thì mình cũng không thể chết được. Hai chữ “dù sao” đã ăn sâu vào tiềm thức của các người. Và rồi, do việc này có thể vượt qua một cách dễ dàng bao nhiêu lần tuỳ thích, trận thực chiến sẽ trở nên khó khăn. Các người có lẽ không nghĩ vậy, nhưng sự thật các người đã không nhận ra rằng nó đã vô tình diễn ra như thế.”
Tôi cứ nghĩ sẽ có một vài lời đáp trả, nhưng thật bất ngờ, mọi người đều im lặng lắng nghe. Được, tiếp tục nào.
“Vấn đề ở đây là, nếu các người không đủ năng lực, các người sẽ chết. Đó là khi các người bị trúng đòn, nó quá đau đớn đến nỗi không thể cử động được. Tôi biết điều đó. Những người đã quen với trò chơi, 9 trong số 10 người sẽ dễ dàng trở nên sợ hãi. Khi bị tấn công, các người sẽ không thể nghĩ ra cách để đáp trả, và đến lúc tấn công, các người không thể làm gì khác ngoài nghĩ ngợi, do dự. Và đối thủ sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy dù chỉ là một giây.”
(TLN: trò chơi ở đây ám chỉ Game Crown.)
Khi tôi liếc nhìn Sherry, cô ấy đang cúi gầm mặt với thái độ ủ rũ. “Mình nghĩ hắn ta nói cũng đúng, nhưng mình không thích như vậy, nên mình cảm thấy khó chịu”, kiểu vậy.
“Trò chơi là thứ mà các người có thể chơi với nhau và trải nghiệm. Chứ không phải là thứ dùng trong thực chiến. Nên nhớ lấy điều đó. Bằng không, các người sẽ hối tiếc. Có ai mang bài ra chơi sau khi gây chiến không?”
Tôi nghe thấy tiếng cười của một vài thành viên. Bầu không khí đã ấm hơn đôi chút. Tôi tưởng mọi chuyện sẽ thú vị hơn nữa, nhưng tôi đoán hôm nay như vậy là đã đủ.
“Được rồi, bài học hôm nay đến đây là kết thúc. Tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”
“Ê, khoan đi đã! Tôi vẫn chưa biết năng lực của anh ra sao!”
Khi tôi đã bày tỏ hết những gì tôi muốn nói và định rời đi cùng với Maine, thì Sherry ngăn tôi lại. Năng lực của tôi ư…… Tôi hiểu. Tôi đoán cô ấy suy nghĩ rằng chỉ có kẻ ngu ngốc mới thích được kẻ yếu kém hơn chỉ dạy. Hay có thể vì lí do tôn giáo chăng? Hay có lẽ chỉ đơn giản rằng cô ấy không ưa tôi? Yeah, tôi có cảm giác cô ấy không ưa tôi.
“…………”
Nếu nghĩ đến sau này, có lẽ tôi sẽ làm gì đó hào nhoáng một chút…… tôi tự hỏi nên biểu diễn tiết mục gì cho họ xem nhỉ?
Bất chợt, chiếc Game Crown trên tay lọt vào mắt tôi. Yeah, được đó.
“Đây.”
Tôi ném chiếc Game Crown về nơi không có người nào ở gần đấy. Ngay sau đó tôi thi triển 《Lôi Thuộc tính・Đệ Tứ Hình thái》 đến vị trí chiếc Game Crown vừa rơi xuống.
“Anh nghĩ mình đang――”
Vào lúc mà Sherry đang định cản tôi.
PAAA―― Cùng với ánh chớp hoa mắt gần như có thể nghe được, một vụ nổ rung động cả mặt đất. Mọi người đều bịt tai lại và hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra.
《Lôi Thuộc tính・Đệ Tứ Hình thái》 về cơ bản là ma pháp tấn công tầm xa bằng các tia sét. Nó gây ra sát thương lôi thuộc tính cực mạnh đến từng vật thể trong một khu vực được định sẵn. Nói về sức mạnh, mỗi tia sét có thể sánh ngang với một đòn Đệ Tam Hình thái. Nếu có 5 quái vật trong vùng ảnh hưởng, thì tương tự như thi triển 5 đòn Đệ Tam Hình thái cùng lúc. Nó mang lại hiệu quả cực kỳ lớn.
“......Sấm sét......?”
Xoay lưng về phía Sherry và mọi người, những người vẫn không nhận ra đấy là ma thuật của tôi, tôi rời sân tập cùng với Maine đang hoang mang và nói “Mai gặp lại”.
Đi được một lúc, Maine bắt đầu lớn tiếng nói.
“Cậu vừa làm việc đó hả Second?”
“Ừ.”
“Mình chưa bao giờ được thấy hay nghe về ma thuật sấm sét cả……”
Tôi e là vậy. Tôi cũng nghĩ rằng “người chơi không thể dùng Ma thuật Lôi thuộc tính”. Và đó là kỹ năng mà tôi tự động có được từ Angolmois thông qua thống nhất giác quan. Có lẽ, đó là ma thuật mới chỉ có ở thế giới này.
“…………Eh? Chờ chút! Lôi thuộc tính, lôi thuộc tính…… Mình đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải……”
Bất chợt Maine chuyển sang tư thế như thể đang cố nhớ ra điều gì đấy và lẩm bẩm. Vài giây sau, cậu ta quay sang tôi với gương mặt như muốn thốt lên “có lẽ nào?”.
“Second. Đại Tinh linh Vương…… cậu có nghe chưa?”
Ra là cậu cũng biết, Maine! Nó được viết trong sách nói về Ma thuật triệu hồi ư? Quả như tôi nghĩ, cậu ấy thật sự rất chăm chỉ học hỏi.
Đã đến nước này, tôi quyết định gọi Angolmois bằng 《Triệu hồi Tinh linh》 và để cho Angolmois tự giới thiệu bản thân.
Vòng xoáy màu cầu vồng xuất hiện từ hư không, và từ đấy xuất hiện một mỹ nhân đầy cổ kính, chậm rãi xoay vòng như thể đang khiêu vũ và lặng lẽ tiếp đất.
“――Tên của ta là Angolmois. Kẻ duy nhất thống trị bốn nguyên tố chính, Đại Tinh linh Vương.”
“………………”
Maine chỉ có thể thốt lên “Whoa!?” trong kinh ngạc, và ngã ngửa ngay tại chỗ.
Cậu ta đã xoay sở đứng dậy với sự giúp sức của nàng hầu gái vừa hối hả chạy đến. Tôi nghĩ việc này như một cú sốc với Maine.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi như chưa từng có gì xảy ra như vậy, thật đấy…… Mình cứ tưởng tim ngừng đập rồi ấy.”
Maine liếc tôi trong khi dùng tay ôm ngực cậu ấy. Hai má cậu ấy ửng đỏ và hơi thở có chút nặng nề. Dáng vẻ trông cứ như vừa bị tôi quấy rối tính dùng vậy.
“Tuy vậy, thật khó tin. Không thể tin nổi việc cậu sở hữu Đại Tinh linh Vương…… Không, việc này còn hơn cả khó tin nữa. Với trình độ ma thuật và vật triệu hồi hàng đầu như thế nào, cậu tính làm Thần hả Second?”
“Cả kỹ năng Cung thuật lẫn Kiếm thuật cũng đều ở mức thượng thừa. Nhưng ngoài ra, những thứ còn lại cũng bình thường thôi.”
“Ngài Second đây là người tuyệt nhất thế giới. Và ta là Tinh linh Vương vĩ đại nhất Tinh linh Giới. Nói cách khác, hai ta đều là những người mạnh nhất ở hai thế giới.”
“Mình bắt đầu nghĩ thật may khi cậu đứng về phe mình đấy, Second……”
“Hơn nữa, ngài Second còn lọt mắt xanh của chiến thuật gia xuất sắc nhất Tinh linh Giới. Tại đấy, cô ta không ngừng luyên thuyên kể về ngài Second. Chỉ duy nhất ngài Second có thể khiến cô ta trở nên như vậy.”
Tôi mới nghe lần đầu đấy. Không phải cô ấy như thế bởi vì cô ấy chỉ đang khoe khoang về việc “Tôi vừa tìm được một quân cờ mạnh” sao?
“Chiến lược gia? Ahh, Windfiled…… Eh? Vậy có nghĩ cô ấy cũng là một tinh linh?”
“Umu.”
“Eh? Tôi chưa nói với cậu sao?”
“Chưa! Trời ạ……”
Sau khi gặp lại Maine sau quãng thời gian dài, cậu ấy chỉ biết ngạc nhiên mà thôi. Không thể chấp nhận được việc khiến cậu bạn của tôi sốc đến vậy. Ai đã làm việc này vậy? Đúng là kẻ điên.
“Với điều đó thì mọi thứ sẽ vô cùng vững chắc. Mình không thể mong đợi gì hơn nữa.”
“Huh? Sao thế?”
“Chiến lược gia là tinh linh, phải chứ? Trừ khi chủ nhân của cô ấy bị nhận dạng, ngoài ra không có cách nào để ám sát cô ấy cả. Cô ấy đã vượt qua được điểm yếu của một chiến lược gia. Hơn thế nữa, còn có Second, và cả Đại Tinh linh Vương. Điều này hoàn toàn vượt xa những dự tính của mình.”
Ra là vậy, sát thủ. Nếu tôi nghĩ theo cách đó thì quả thật, Windfield là một chiến lược gia lý tưởng. Bởi vì cô ấy là tinh linh, sức mạnh của cô ấy hơn hẳn người thường, và cô ấy cũng không cần ăn hoặc ngủ.
“Tên kia, ta thích ngươi. Ta công nhận ngươi là thành viên thuộc phe của ngài Second.”
“C-Cảm ơn.”
Dám gọi Hoàng tử là ngươi…… quả là quý ngài Angolmois. Và Maine trông khá vui vì lý do nào đấy.
“Tuy vậy, dù có vững chắc đến mấy, người dân cũng sẽ không đồng tình nếu chúng ta chiến thắng bằng vũ lực.”
“Đúng đó. Bởi vì đất nước là của nhân dân. Mình cũng phải cứng rắn hơn nữa.”
“Không, cậu chỉ cần làm việc đó sau khi trở thành Quốc Vương, còn bây giờ cứ để mọi việc cho bọn tôi.”
“......Vâng?”
“Căn cứ theo những thông tin mà anh nói, tôi sẽ lùa lũ tay sai của Đế quốc và những tên ngu ngốc bám đuôi chúng vào chung một chỗ. Và rồi, tôi sẽ tóm gọn cả bọn, khiến không một tên nào có thể lành lặn trở về. Hơn nữa, suốt phần đời còn lại chúng sẽ không bao giờ dám có ý định chống lại Vương quốc Castall thêm một lần nào nữa…… là những gì mà Windfield sẽ làm.”
“Vậy có ổn không? …...Hay đúng hơn thì đó không phải là kế hoạch của cậu sao, Second?”
“Tôi chỉ là một quân cờ của Windfield trong bàn cờ chính trị này.”
“Đây là lần đầu tiên mình thấy có ai đó nói về bản thân như một quân cờ mà vẫn vui vẻ như vậy đấy……”
——
——
Sau đó, tôi trò chuyện với Maine thêm một lúc và rời hoàng cung khi mặt trời lặn.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phải đi làm từ sớm với công việc giảng viên. Tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ tôi nên chuẩn bị trước kế hoạch giảng dạy. Tôi vừa suy nghĩ vừa cuốc bộ đến nơi mà đáng lẽ Cubero đang đứng đợi tôi cùng với cỗ xe ngựa.
Thế nhưng nơi đấy chẳng có Cubero hay xe ngựa nào cả.
Thay vào đó, đấy là――
“……Silvia? “
“U-umu. Anh lâu quá đi mất, anh Second à. Tôi đã đợi đến phát chán rồi đây.”
Nơi đấy là hình bóng của cô nàng Silvia đã trưng diện, cô ấy có vẻ khá hồi hộp. Trước giờ tôi toàn thấy Silvia mặc quần áo bình thường, giản dị; nhưng nhìn chung vẫn rất đẹp do cô ấy vốn đã xinh đẹp sẵn rồi.
Sau đó, đôi má Silvia đỏ ửng và cô ấy bắt đầu nói.
“Lời hứa, anh vẫn còn nhớ chứ? Chiếc vé tinh linh ý…… hay là anh q-quên mất rồi?”
“Đâu có, tôi vẫn nhớ mà. Nhưng không phải cô nói sẽ đi mua sắm vào ngày lễ sao?”
“Từ giờ trở đi tôi sẽ bận lắm. Vậy nên hôm nay hãy hẹn hò với tôi, một chút thôi cũng được. Chúng ta sẽ đi a-ăn tối sau khi ghé qua một vài cửa hàng, nha nha, được không?”
“Ừ, nghe hay đấy. Rất tuyệt là đằng khác. Làm tôi nhớ lại quãng thời gian trước đây.”
“Umu. Giờ anh nói tôi mới để ý, có lẽ khoảng nửa năm trước, nhưng……tôi có cảm giác như nó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.”
Chúng tôi có một cuộc trò chuyện vẩn vơ, cười đùa với nhau, ghé vào một vài cửa hàng thú vị và nhâm nhi đồ uống tại quán rượu tầng trệt của căn nhà trọ thân quen.
Đúng như tôi từng nghĩ, Silvia rất phù hợp với mối quan hệ tương tự như mối quan hệ mà bạn có với đám bạn thân nam giới.
…...Hoặc đó là những gì tôi tưởng.
Khi hai chúng tôi cứ tiếp tục uống như thế, bầu không khí dần nóng lên.
Và đề nghị táo bạo của Silvia đột ngột được cất thành lời.
Lời qua tiếng lại.
Chúng tôi quyết định lên tầng hai của nhà trọ――