Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt) - Chương 10 : Cảm xúc đầu đời

Trước đây Trương Hằng vẫn luôn chơi game tại điểm "Thành Phố Dục Vọng", đây là lần đầu tiên cậu đặt chân đến một điểm trò chơi khác, và cũng chính lúc này, cậu mới nhận ra rằng phong cách giữa các điểm chơi thực ra khác nhau rất nhiều.

Nếu bên chỗ của cô nàng bartender mang cảm giác như phòng chờ hạng sang tại sân bay, thì điểm chơi này lại khiến người ta liên tưởng tới mấy tụ điểm mờ ám kiểu Nhật Bản ánh đèn mờ ảo, nhạc nền thì mê hoặc, mỗi khoang ghế đều có một cô gái ăn mặc gợi cảm ngồi sẵn, bầu không khí ám muội hẳn lên.

"Trông cậu như người lạ, nhưng không giống người mới đến. Cậu về nhà ăn Tết à? Tôi có thể giúp gì cho cậu?", Một người đàn ông mặc quần short đi biển đứng lên từ sau quầy, ngậm điếu thuốc, lên tiếng hỏi.

Hắn là người duy nhất ngoài mấy cô gái trong các khoang ghế mà Trương Hằng có thể nhìn rõ mặt. Không ngoài dự đoán, đây hẳn là người phụ trách điểm chơi này.

Khác hẳn vẻ lạnh lùng của cô bartender, gã quần short tỏ ra vô cùng thân thiện. Gã bước tới vỗ tay lên vai Trương Hằng, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Lần đầu tới đây à? Vậy để tôi long trọng giới thiệu dịch vụ đặc biệt của điểm chơi chúng tôi Cảm Xúc Đầu Đời."

"Đây là dịch vụ độc quyền, chỉ có ở điểm chơi của bọn tôi. Chỉ cần 1 điểm tích lũy, thấy mấy em xinh đẹp bên kia không? Giơ tay ra, nhiệt tình chào hỏi các cô ấy đi!" Gã nháy mắt đầy khích lệ với Trương Hằng.

Tiếc là Trương Hằng chẳng hề có phản ứng gì.

Nhưng gã đàn ông không hề nản, lại vỗ vai Trương Hằng mạnh hơn lần này còn khiến tàn thuốc rơi luôn xuống vai cậu rồi chép miệng đầy tiếc nuối: "Đấy, vì quá gò bó nên mấy người trẻ tuổi bây giờ mới bỏ lỡ bao nhiêu mối tình chân thành. Đây là trò chơi của những kẻ dũng cảm, mỗi trò chơi đều tràn ngập hiểm nguy. Là người chơi thì càng nên biết tận hưởng khoảnh khắc. Cậu không muốn đến lúc chết rồi mới sực nhớ ra mình chưa từng nắm tay con gái bao giờ à? Hay còn chưa kịp tỏ tình với người mình thích, chết rồi không nhắm nổi mắt thì sao?"

Gã càng nói càng nhập tâm, dường như tự mình cũng chạm đến một góc mềm yếu trong tim, mắt còn hoe đỏ: "Và Cảm Xúc Đầu Đời chính là dịch vụ giúp người chơi vượt qua khúc mắc này. Cậu nhìn đi, trước mặt cậu là cả dàn công chúa à không là những mối tình đầu đang chờ cậu lựa chọn. Cindy kiểu chị đại nè."

Cô nàng tên Cindy nghe tên liền vẫy tay chào Trương Hằng.

"Bé Bé kiểu hàng xóm thân thiện. Có thấy ánh mặt trời tỏa ra từ em ấy không?"

Bé Bé nhai kẹo cao su rồi phồng má thổi một cái.

"Gia Gia kiểu mèo hoang nhỏ, tuyệt kỹ: vòng ba máy rung em ấy là sở thích của tôi đấy. Em ấy chắc chắn sẽ cho cậu một mối tình đầu khó quên."

"..."

"Không cần nói. Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Dù cậu có là tay lão luyện tình trường, không hối tiếc gì về mối tình đầu đi nữa, thì các em ấy vẫn có thể trò chuyện với cậu trước khi bắt đầu trò chơi, giúp cậu giết thời gian, điều chỉnh lại tinh thần, để chuẩn bị tốt hơn cho thử thách phía trước. Tin tôi đi, 1 điểm đó không uổng phí đâu."

Trương Hằng cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: "Thực ra tôi không tới để chơi game tối nay."

Gã quần short liền nở nụ cười kiểu "tôi hiểu mà": "Ồ, dịch vụ bên tôi nổi vậy rồi à? Chỉ tới chơi thôi cũng hoan nghênh mà. Nếu muốn dẫn về qua đêm thì cũng không thành vấn đề... có điều giá cả thì..."

Trương Hằng vội ngắt lời gã để tránh câu chuyện trượt sang hướng kỳ quặc nào đó: "Tôi đến nhờ anh giám định một thứ."

Cậu lấy ra món đồ hình con mắt được bọc trong hai tờ giấy từ trong túi.

"Giám định à... ờ ờ, đợi chút." Gã quần short quay về quầy, lục lọi bên dưới trong khi lầm bầm: "Cái lô hộp gỗ tule mới nhập đâu rồi nhỉ?"

Cô nàng tên Giai Giai rút một điếu thuốc nữ từ trong túi, rời khỏi khoang, bước tới quầy lấy bật lửa, châm thuốc, rồi mới nhìn xuống gã đang bò trên sàn: "Cái đám hộp vỡ vụn của anh không phải vứt dưới ghế số 4 à?"

Nói rồi cô ta quay sang Trương Hằng, phả ra một làn khói: "Tôi thích cái đồng hồ của anh. Đây là số điện thoại của tôi, nếu muốn, anh có thể bỏ qua cái thằng đần kia mà gọi thẳng cho tôi."

Gã quần short đang bước tới ghế số 4 nhặt hộp lên liền cau mặt phản đối: "Này, tôi nghe thấy đấy nhé! Lúc đầu đâu có nói vậy!"

"Anh đừng ngây thơ nữa. Giữa chúng ta chưa từng là cộng sự. Là anh cần tụi tôi kiếm điểm trò chơi cho anh. Còn tụi tôi trong thời buổi giải trí là lẽ sống này, tìm đâu chẳng có chỗ sống tốt."

Gã lẩm bẩm: "Cô thật độc ác."

Một lúc sau, gã quay lại với một túi hộp tule, đón lấy món đồ mắt từ tay Trương Hằng: "Gần Tết nên hơi bận, phải 5 ngày sau mới có kết quả giám định. Cậu chịu được không? Nếu không thì có thể trả gấp đôi điểm để dùng dịch vụ hỏa tốc, nhanh thì tối mai xong. Nhưng phải tự đến lấy."

Trương Hằng không hứng thú với "Cảm Xúc Đầu Đời", điều này khiến gã hơi tiếc nuối, nhưng thấy vẫn còn cơ hội làm ăn khác, gã nhanh chóng lấy lại tinh thần, làm việc nghiêm túc hẳn lên.

"Thường thôi là được." Trương Hằng đáp. Món đạo cụ này chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn, mục tiêu chính của cậu rắc rối bên nhà Điền Điền về cơ bản đã giải quyết xong, không cần vội nữa.

"Vậy thì cầm lấy danh thiếp của tôi đi. Có gì cần cứ liên hệ. Trong thời gian ở thành phố này, cậu cần dịch vụ gì cũng có thể tìm tôi." Gã lại nháy mắt một cái, "Tất nhiên, nếu đổi ý thì gọi tôi cũng được nhé."

"Chắc không đâu." Trương Hằng cất danh thiếp, xoay người rời khỏi điểm chơi.

Cậu rẽ qua một đoạn nữa, chắc chắn sau lưng không có ai bám theo, lúc này mới chuyển hướng về nhà. Nhẹ nhàng mở cửa, rồi nằm xuống giường mình.

Sáng hôm sau, cậu bị tiếng máy xay đậu nành đánh thức.

Sau khi rửa mặt, ngậm bàn chải đánh răng bước ra, Trương Hằng thấy ông ngoại đã bày sẵn bánh rán và quẩy trên bàn, còn nồi sữa đậu nành nghi ngút khói cũng vừa được rót ra.

"Bố mẹ cháu tối nay về rồi. Dán xong câu đối buổi sáng, chiều ta còn có thể đi siêu thị. Cháu nghĩ nhà còn thiếu gì không?"

"Chắc là không thiếu gì đâu. Ông chuẩn bị còn hơn cả đầy đủ rồi. Thực ra trong tủ lạnh cũng chẳng còn chỗ nữa. Nếu giờ tận thế thì chỗ đồ này chắc đủ bốn người ta sống cả tháng đấy." Trương Hằng vừa đánh răng vừa nói.

"Bà ngoại cháu luôn nói 'phòng bệnh hơn chữa bệnh' mà. À suýt quên, kẹo đậu M&M mẹ cháu thích món đó từ nhỏ, năm nào cũng phải ăn ít nhất ba gói, để ông đi mua luôn bây giờ."

"Ông à, bà ấy bốn mươi tư tuổi rồi."

"Thì sao chứ? Trong mắt ông, nó mãi mãi là một đứa trẻ."