Trương Hằng dán xong câu đối và chữ "Phúc" trước cửa nhà, lùi lại hai bước, xác nhận hai bên đã ngang bằng.
Có một chuyện từ lâu cậu vẫn nghĩ mãi không ra. Theo đà phát triển của kinh tế, hầu hết mọi loại hàng hóa đều không ngừng cải tiến: vừa nâng cấp chức năng, vừa ngày càng chú trọng thiết kế. Ấy vậy mà chỉ có mỗi câu đối là vẫn giữ nguyên cái chất "quê mùa náo nhiệt" suốt bao năm không đổi. Năm Tuất sắp đến, khắp siêu thị và vỉa hè đều đã bày bán câu đối Tết in hình chó, nhưng nhìn từ góc độ thẩm mỹ thì... những hình hoạt hình kia chẳng khác gì mười năm trước. Kỳ lạ là, dường như ai cũng chấp nhận kiểu thiết kế quê mùa đó như một lẽ đương nhiên, tự mặc định rằng câu đối Tết phải sến sẩm mới đủ truyền thống.
Nhưng thực ra... truyền thống thực thụ mấy trăm năm trước lại chẳng có mấy thứ hoạt họa lòe loẹt như bây giờ.
...
Trong lúc dán câu đối, Trương Hằng gặp một bé gái đang gõ cửa nhà Điền Điền ở đối diện. Nhìn dáng vẻ có lẽ là bạn học cùng lớp với cô bé. Mẹ Điền Điền tươi cười ra mở cửa, nhiệt tình đón cô bạn nhỏ vào nhà. Cảnh tượng đó phần nào xác nhận rằng Điền Điền thật sự rất được yêu quý ở trường.
Theo lời mẹ cô bé kể, sau những chuyện không may xảy ra, đã có không ít bạn học lần lượt tới thăm, cổ vũ cô bé mau chóng bình phục và vượt qua khó khăn. Bên cạnh đó, gia đình cũng luôn túc trực bên Điền Điền, tích cực tìm kiếm phương án điều trị.
Giờ đây, căn nguyên dẫn đến chứng tự kỷ của Điền Điền đã được Trương Hằng tìm ra và xử lý triệt để. Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ gia đình họ sẽ được đón một cái Tết an lành và trọn vẹn.
Chuyến bay chở bố mẹ Trương Hằng dự kiến sẽ hạ cánh lúc 7:20 tối. Tết cận kề khiến lưu lượng giao thông ở các trung tâm vận chuyển gia tăng chóng mặt. Để đề phòng kẹt xe hay không có chỗ đậu xe, Trương Hằng và ông ngoại đã khởi hành từ nhà sớm một tiếng rưỡi.
Quả nhiên trên đường cao tốc ra sân bay, họ bị vướng vào một vụ va chạm dây chuyền. May mắn không ai bị thương, nhưng phải chờ cảnh sát giao thông xử lý xong thì thời gian chẳng còn bao nhiêu. Cũng may phía bên kia, chuyến bay cũng bị trễ khoảng ba mươi phút.
Thế là, sau hai vòng luẩn quẩn mới tìm được chỗ đậu trong bãi xe, máy bay bên kia vẫn chưa hạ cánh.
Tối nay ông ngoại ăn vận rất chỉnh tề, lôi ra cả đôi giày da Pháp đã gắn bó suốt hai mươi năm, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Dù ngoài miệng thường xuyên càm ràm đôi "tiên đồng ngọc nữ" kia, nhưng thực tế đã ba năm rồi chưa gặp, ông vẫn vô cùng coi trọng lần sum họp này.
Hai người chen chúc trong dòng người đông đúc, tới cổng đón khách ở tầng hai. Chỗ đó cũng đã kín người phần lớn là người nhà đi đón người thân, số ít còn lại là những người cầm bảng đón khách.
Khu nghỉ ngơi ngoài cổng không còn chỗ trống. Trương Hằng ngó đồng hồ. Tuy có bị kẹt xe, nhưng máy bay cũng trễ nửa tiếng. Cộng thêm thời gian lấy hành lý, ít nhất cũng phải đợi bốn mươi phút nữa.
Cậu nói với ông: "Hay ông về xe ngồi trước nhé? Ở đây cứ để cháu đợi là được."
"Không cần lo cho ông," ông ngoại lắc đầu, "Ông còn lâu mới già đến mức đó. Ăn mặc chỉnh tề thế này chẳng phải để ngồi ủ rũ trong xe đâu."
"Vậy thì cháu đi mua hai chai nước." Trương Hằng nói. "Ông uống gì?"
"Nước suối là được."
Trương Hằng len lỏi đến cửa hàng tiện lợi gần đó, lấy hai chai Bách Tuế Sơn, tính tiền bằng Alipay thì bị trừ mất... hai mươi tư tệ.
"...."
Trừ buôn ma túy ra, chắc chỉ có bán nước suối sân bay mới lời đến thế.
Vừa thanh toán xong, phía cổng đón khách bỗng truyền đến tiếng xôn xao.
Ngày lễ Tết, lượng người đổ về sân bay tăng vọt. Do ai cũng chen chúc, việc va chạm thân thể là không tránh khỏi. Một gã đàn ông đã lợi dụng tình huống này để áp sát một cô gái trẻ, tay cầm tạp chí che đi bàn tay còn lại.
Cô gái dường như cảm giác được gì đó, khẽ dịch người. Nhưng chẳng mấy chốc, gã kia lại áp sát. Cô gái tỏ ra bất an, nhưng có lẽ vì ngại ngùng hoặc không chắc có phải cố ý hay không, nên lại tiếp tục né tránh. Gã đàn ông không cưỡng ép, thấy con mồi cảnh giác liền chuyển mục tiêu khác.
Gã vừa mới tiếp cận người mới thì sau lưng vang lên một giọng nghiêm khắc: "Này chàng trai, tuổi còn trẻ mà đã đi sai đường rồi. Gia đình cậu có biết chuyện này không?"
Gã đàn ông ngoảnh lại, thấy người lên tiếng là một ông già hơn sáu mươi, tóc bạc trắng, khoác áo khoác xám kiểu cũ, bên trong là áo len lông cừu, giày đánh bóng sáng loáng.
"Đồ thần kinh." Gã đàn ông khựng lại rồi chửi, nhận thấy ánh mắt mọi người bắt đầu dồn về phía mình, nhất là ánh nhìn nghi ngờ của cô gái lúc nãy, hắn lộ vẻ chột dạ, hung hăng trừng mắt lão già nhiều chuyện rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng vừa quay lưng, một bóng người đã chặn trước mặt là một thiếu niên trông như sinh viên, tay cầm hai chai nước.
Gã đàn ông đang bực tức, lại muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Vừa thấy thế liền sừng sộ định quát: "Tránh ra!", nhưng khi chạm mắt với cậu trai kia, chẳng hiểu sao tim lại lạnh đi một nhịp, hai chữ kia nghẹn lại trong cổ họng, không sao thốt nổi.
Lúc này, hắn thấy hai nhân viên an ninh sân bay đang tiến về phía này. Mặt mũi hắn lập tức biến sắc, miệng la lớn: "Mấy người định làm gì?!"
Ông già kia lại bình tĩnh tiến về phía hai bảo vệ, "Các đồng chí, tên đó sàm sỡ phụ nữ, tôi tận mắt thấy."
Hai nhân viên an ninh gật đầu, "Bác cứ giao cho chúng tôi xử lý." Sau đó tiến đến chỗ gã đàn ông: "Thưa anh, mời đi theo chúng tôi một chuyến."
"Tôi làm gì sai?! Đừng có nghe ông ta nói nhảm, ông ta lớn tuổi vậy rồi, mắt mũi mờ hết rồi!" Gã đàn ông gào lên giận dữ.
"Thị lực tôi vẫn còn 1.0, đọc báo chưa cần đeo kính lão." Ông lão đáp tỉnh bơ.
"Mời anh đi theo chúng tôi, nếu thật sự không làm gì sai, camera sẽ minh oan cho anh." Hai bảo vệ vẫn giữ thái độ lịch sự.
Gã đàn ông liếc cái bụng bia của mình, biết chạy không nổi nên đành miễn cưỡng bước theo hai nhân viên an ninh rời đi.
Trương Hằng nhìn sang cô gái đứng phía xa, người vừa xếp hàng trước cậu ở quầy tính tiền. Khi thấy có xô xát, cậu đã nhờ cô đi gọi an ninh còn mình thì lập tức chạy đến chỗ ông ngoại, đề phòng ông gặp bất trắc. Giờ chuyện đã xong, cậu gật đầu cảm ơn cô gái.
Sau đó, Trương Hằng quay lại cạnh ông ngoại: "Ông ngoại siêu ngầu đúng là gừng càng già càng cay."
"Hừ, thời bọn ta, loại người như vậy phải bị bêu riếu giữa phố." Ông nghiêm mặt, rồi dừng một lúc, nói tiếp: "Ông già rồi, đứng ra thì hắn cũng chẳng dám làm gì. Nhưng còn cháu, chắn hắn lại thì làm gì cho lắm... dư thừa."
"Lần sau cháu không làm vậy nữa." Trương Hằng cười, không giải thích thêm.