Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt) - Chương 14 : Cuộc gặp gỡ tại Thung lũng Silicon

Sân bay San Jose, ông già không còn khoác bộ trường sam cổ quái kia nữa.

Lúc này đây, lão ăn mặc chẳng khác gì một du khách bình thường. Vừa xuống máy bay không bao lâu, tay xách một chiếc vali nhỏ. Tay cầm mạ vàng của chiếc vali được chạm trổ hình một sinh vật kỳ quái thân như rắn, nhưng lại mang ba chiếc đầu: một sư tử, một con bò đực, và một con người.

Lão bước ra khỏi cổng sân bay, giơ tay vẫy một chiếc taxi.

"Làm phiền, chở tôi đến khách sạn Westin, Palo Alto."

Vừa nói xong, lão đóng sập cửa xe, rút từ túi áo ra một quyển cẩm nang du lịch rồi cúi đầu lật giở xem như chẳng có ai xung quanh.

"Vâng, thưa ông." Tài xế là một người đàn ông da đen, liếc nhìn ông già qua gương chiếu hậu.

"À đúng rồi, tôi muốn nghe hip hop suốt đường đi. Anh cũng thích hip hop mà, đúng không?"

Ông già đặt chiếc vali bên cạnh mình.

"Cái đó thì tôi không quyết định được đâu. Ông biết rồi đấy, phải xem đài phát thanh đang phát cái gì."

"Chậc chậc, sếp của mấy anh huấn luyện tiếp khách kiểu này đấy à? Một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không đáp ứng nổi."

Ông già nói giọng uể oải.

Tài xế da đen nghe vậy mặt liền biến sắc: "Ý ông là gì?"

"Đừng tốn thời gian nữa, tin tôi đi, nhóc à. Trên thế giới này, chẳng ai có nhiều thời gian hơn tôi đâu. Cậu không muốn dây dưa mãi với tôi đâu."

Vừa nói, ông già vừa mở một hộp kẹo cao su, tiện tay đổ cả chục viên vào miệng.

Tài xế im lặng một lúc, cuối cùng vẫn khởi động xe.

"Ngoan lắm. Giờ thì mở hip hop cho tôi đi."

Người tài xế rút từ túi ra một chiếc iPod, cùng tai nghe đưa ra sau cho ông già: "Trong đây có Nicki Minaj, Post Malone, với cả Jay-Z."

"Ồ, Nicki Minaj à? Thần tượng của tôi đấy. Tuyệt vời! Tôi phải thừa nhận, công nghệ đúng là khiến cuộc sống dễ chịu hơn hẳn."

Ông già vừa nói, vừa nhét tai nghe vào tai.

Nửa tiếng sau, chiếc xe lăn bánh vào Silicon Valley. Dù không phải đơn vị hành chính chính thức, ban đầu cái tên này chỉ để chỉ thung lũng Santa Clara, nhưng theo thời gian nó đã mở rộng ra các khu vực thuộc hạt Santa Clara, một phần hạt San Mateo phía tây nam vịnh San Francisco và một phần hạt Alameda ở phía đông vịnh.

Đây là trung tâm công nghệ cao của nước Mỹ, thậm chí là của cả thế giới. Nơi sản sinh ra Apple, Google, Yahoo, Facebook, Oracle và vô số cái tên lẫy lừng khác là miền đất thánh mà mọi tín đồ công nghệ đều hướng về.

Chiếc taxi cuối cùng dừng trước một công ty khởi nghiệp. So với những tên tuổi khổng lồ như Intel hay Tesla, nơi này nhỏ đến mức gần như không đáng nhắc tới, chuyên làm album ảnh điện tử online, nhân sự toàn bộ công ty chưa đến mười người.

Ông già xách vali bước tới cửa văn phòng của CTO, đồng thời cũng là CEO kiêm ông chủ công ty. Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa cảm ứng tự động bật mở.

"Hay đấy." Ông già khẽ trầm trồ, rồi bước vào trong.

Cánh cửa khép lại sau lưng lão. Đèn trong phòng tự động điều chỉnh về độ sáng tối ưu. Lão mới để ý dưới chân mình là một màn hình khổng lồ, mềm mại như thảm, mỗi bước chân dẫm xuống lại tạo ra những gợn sóng điện tử lan ra tứ phía.

Một con chó máy nghe tiếng người lạ vào, lập tức nhỏm dậy khỏi ổ, sủa inh ỏi. Đến khi một mảnh bo mạch được ném xuống trước mặt, nó mới ngoan ngoãn trở lại, ôm bo mạch mà liếm láp đầy hứng khởi.

Người đàn ông từng gặp Trương Hằng trong phó bản, tên là Einstein, lúc này đang ngồi sau bàn làm việc. Trên bàn là một mô hình tàu Apollo 11. Gã giơ tay làm động tác mời.

Ông già nhướng mày bước tới.

Ngay sau đó, bức tường đối diện ông già tự động gập lại, biến thành một chiếc ghế sofa.

"Ấn tượng thật." Lão ngồi xuống, còn cố ý dồn lực. Nhưng phần mông vừa chạm vào bề mặt sofa, lão lập tức bất ngờ mềm đến không ngờ, hoàn toàn không còn chút cứng rắn nào như lúc còn là tường.

"Đến nơi này, tôi mới thấy mấy chục năm sống trước đây đúng là uổng phí cả rồi."

Einstein đang xem livestream một buổi họp báo công nghệ. Hắn lướt tay qua màn hình, tắt tiếng rồi mặt không cảm xúc nói:

"Cơn gió nào thổi ông tới đây vậy?"

"Cậu biết lý do rõ hơn ai hết. Nếu không thì cũng chẳng cần cho người chờ tôi ngoài sân bay, phải không?" Ông già nhai xong mớ kẹo cao su, nhả ra đất. Con chó máy lập tức giật mình vểnh tai, đôi mắt điện tử lia tới vị trí viên kẹo, buông mảnh bo mạch ra và lao đến, chưa đầy năm giây đã dọn sạch đống dính dớp kia không để lại dấu vết gì.

Sau đó, nó lại quay về ổ.

Ông già lại đổ tiếp mười viên kẹo cao su đủ màu vào lòng bàn tay.

"Tại sao các cậu lại nhắm vào người của tôi? Tự ý sửa số người vượt ải, nâng độ khó phó bản lên. Làm thế là vi phạm luật chơi đấy, cậu biết rõ mà."

"Ông còn mặt mũi nói tôi? Ông nghĩ tôi không nhận ra đám kỹ năng trên người nó có vấn đề à? Một người thường không thể đạt được mức đó. Quả nhiên vẫn là trò cũ của ông, những chiêu trò xoay tua thời gian của ông. Ông tưởng có thể qua mắt người khác dễ thế sao?"

"Chà... cũng may là tôi vẫn còn được lòng nhiều người. Chỉ có thể hy vọng mọi người mắt nhắm mắt mở mà thôi."

Ông già tiếp tục kế hoạch "trồng bệnh tiểu đường" của mình bằng cách nuốt luôn chục viên kẹo một lượt.

Einstein cau mày: "Ông và đám giáo đồ bí mật của mình rốt cuộc đang toan tính gì? Tôi không tin ông lại chịu bỏ hơn tám phần sức mạnh của mình chỉ để buff cho một người đại diện. Cái giá đó ngay cả với ông cũng quá đắt. Không giống mấy kẻ yếu sắp xuống lỗ kia, dù sức mạnh ông đã suy giảm nhiều năm nay, nhưng vẫn chưa chạm đến lằn ranh nguy hiểm. Sao lại chọn liều lĩnh vào lúc này? Với hiểu biết của tôi về ông, một khi ông bỏ ra từng ấy... thứ ông muốn có chắc chắn còn lớn hơn thế."

Ông già nhún vai: "Tôi đã nói thật rồi đấy, nhưng tại sao các người chẳng bao giờ chịu tin? Tôi chỉ muốn thắng trận chơi này, giành lấy thị phần ở thị trường mới, khôi phục lại ánh hào quang xưa, để cái tên của tôi trở lại ánh đèn sân khấu mà thôi."

Einstein nhếch môi: "Ông không thật sự nghĩ rằng mặc bộ đồ hề không ra hề, cổ trang chẳng ra cổ trang kia là có thể hòa nhập vào một hệ thống văn minh hoàn toàn khác đấy chứ?"

"Tại sao không thử nhỉ? Dù sao thì bên đó KFC còn bán cả bánh cuốn gà kiểu Bắc Kinh mà." Ông già nháy mắt. "Thích nghi để sinh tồn, chẳng phải đó là câu mà cậu luôn treo trên miệng sao? Dù tôi vẫn thích cậu của những ngày bị trói trên giàn thiêu với danh xưng Giordano Bruno hơn... Nhưng tiếc là chúng ta đều không thể quay về những ngày tháng huy hoàng đó nữa rồi, phải không?"

"Cẩn thận đấy, Chronos, đừng chơi với lửa mà tự thiêu mình." Einstein cảnh báo.

"Tôi sẽ cố ghi nhớ lời khuyên ấy."