Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 62 : Lời mời

“Vậy thì việc chúng ta thất bại trong chuyến ra khơi đầu tiên có lợi gì cho Macolm?” Annie khó hiểu hỏi.

“Không phải ai trên hòn đảo này cũng ủng hộ việc thành lập Liên minh Hắc Thương, đặc biệt là những nhóm hải tặc nhỏ yếu thế hơn. Nhưng vì họ quá yếu, nên không ai quan tâm đến tiếng nói của họ cả. Hiện tại, chúng ta là nhóm hải tặc có thực lực duy nhất còn lại chưa gia nhập liên minh, nên mọi hành động của chúng ta đều bị soi rất kỹ. Chính vì thế, cuộc đàm phán giá cả trước đây mới khó khăn đến thế. Thực ra Liên minh Hắc Thương cũng chẳng ngại nâng giá thu mua cho một con tàu duy nhất, nhưng nếu họ làm vậy thì khác gì tự phá vỡ quy tắc họ đã đặt ra, tạo cớ cho những kẻ khác cũng đòi nâng giá? Nhưng nếu chuyến ra khơi đầu tiên của chúng ta thất bại, thì những rắc rối đó cũng tự biến mất thôi.”

Annie nghe xong thì vẫn rối như tơ vò. Cô nói:

“Thôi, nói đơn giản đi. Bây giờ chúng ta hợp tác với Karina rồi, cũng chẳng còn dính dáng gì đến cái liên minh quỷ quái kia nữa. Vậy thì từ giờ chắc sẽ không còn rắc rối nào nữa chứ?”

Lúc này, Trương Hằng mới lên tiếng:

“E là không đơn giản như vậy. Tình hình hiện tại chính là điều mà Liên minh Hắc Thương không muốn thấy nhất: chúng ta thắng lợi trở về, nhưng lại đem chiến lợi phẩm bán qua kênh khác, để bọn họ nhìn hàng quý rời đảo mà không kiếm được một đồng. Đó mới là thứ khiến họ khó chịu nhất. Đặc biệt là sau khi họ đã phải nâng giá mua cho những nhóm hải tặc kỳ cựu, thì họ càng cần bù lại khoản lỗ đó từ các nhóm mới như chúng ta. Tôi đoán họ sẽ không để chuyện này yên đâu.”

“Hừ, bá đạo thật đấy! Đồ chúng ta tự đi cướp về, muốn xử lý sao là việc của chúng ta, liên quan quái gì đến họ? Nói trắng ra, từ khi cái liên minh chết tiệt đó rục rịch thành lập là đảo đã loạn như ma rồi. Hay là chúng ta cứ lao tới giết sạch bọn họ cho xong!” Annie bực dọc.

“Đó thì không phải ý kiến hay đâu.” một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng ba người.

Họ quay lại, thấy một lão hải tặc vừa bước ra từ tiệm bánh bên cạnh. So với trước, lão đã thay một bộ quần áo mới, trông tươi tỉnh hẳn ra, nhưng vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai xám xịt cũ kỹ. Trên tay lão còn ôm một túi bánh mì nướng thơm lừng vừa ra lò.

“Fraser?! Lão còn dám ló mặt ra trước chúng tôi à?!” Billy lập tức lạnh mặt khi nhận ra giọng nói đó.

Hồi còn trên Hải Sư, nhóm thủy thủ già từng bị Fraser chơi một vố suýt mất mạng. Vừa đặt chân lên đảo là họ đã tìm đến quán rượu mà lão hay lui tới, nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu. Không ngờ hôm nay lão lại dám lộ mặt công khai thế này.

“Billy, cậu biết đây không phải chuyện tư thù. Mục tiêu của cả hai ta đều giống nhau: muốn giải phóng đám thủy thủ trên Hải Sư khỏi sự dối trá và tàn bạo của Olf và Teach. Nhưng xin lỗi mà nói thẳng, mấy trò của các cậu chẳng thấm vào đâu trước mặt Olf, thế nên tôi đành phải dùng cách của mình.”

Lão hải tặc nhún vai, thản nhiên thừa nhận:

“Đúng vậy, tôi có lợi dụng các cậu. Nên các cậu tức giận là phải. Nhưng nếu mọi chuyện diễn ra đúng theo kế hoạch ban đầu, thì chẳng ai trong số các cậu gặp chuyện gì cả. Tôi biết cậu không tin tôi, nhưng ít ra cậu phải tin Owen chứ? Cậu nhóc đó, những gì nó thể hiện trên tàu là thật lòng. Nó thật sự quan tâm đến các cậu, không phải đóng kịch. Một khi nó làm thuyền trưởng, nhất định sẽ trả lại danh dự cho các cậu.”

Billy cười khẩy:

“Cậu nói đúng một điều với điều kiện chúng tôi còn sống đến ngày đó. Nếu Trương Hằng không đạt được thỏa thuận với Olf, thì chúng tôi đã chết trước khi đến được Charleston rồi. Tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của ông nữa, Fraser. Không một chữ. Với ông, chỉ có lợi ích là quan trọng. Ông chẳng tiếc gì khi phải vứt bỏ người khác, đúng không?”

“Thực ra tôi không máu lạnh như cậu tưởng.” Fraser nói, rồi đưa tay vào túi áo.

Thấy vậy, Billy và Annie lập tức rút vũ khí, ánh mắt cảnh giác.

Fraser giơ tay kia ra hiệu trấn an, rồi lấy ra một tấm thiệp mời, đưa cho Trương Hằng.

“Tôi thừa nhận là đã nhìn lầm. Tôi biết cậu giỏi, nhưng không ngờ còn giỏi hơn tôi tưởng. Nếu được chọn lại, tôi sẽ cố gắng hết sức để kéo cậu về phía mình, chứ không đem cậu ra làm mồi nhử. Nhưng những chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi, đúng không?”

Lão hải tặc thở dài:

“Cậu có tài không thua gì Teach, giờ lại có một con tàu tốt, một thủy thủ đoàn xuất sắc, nên điều duy nhất cản đường cậu trở thành hải tặc mạnh nhất vùng biển này chỉ là thời gian. Và tôi có thể giúp cậu mua thêm thời gian ấy.”

Lão dừng một chút, rồi nói tiếp:

“Nhờ tôi thuyết phục, Macolm đã nhận ra sai lầm trong cách đối xử với các cậu. Hắn muốn chính thức xin lỗi vì những gì đã xảy ra, và cũng sẵn sàng nối lại đàm phán. Bảy ngày nữa, tại trang viên Terrance sẽ có một buổi yến tiệc. Malcolm muốn gặp cậu ở đó.”

“Quả nhiên sau lưng Liên minh Hắc Thương là trò của ông!” Billy lạnh lùng nói.

“Các cậu đánh giá tôi cao quá rồi.” Fraser nhếch mép cười.

“Raymond và Macolm đã rút kinh nghiệm từ lần thất bại trước. Thật ra, cái liên minh cũ chỉ là một phiên bản thử nghiệm non kém. Họ lập ra nó để tập dượt, quan sát phản ứng của các bên, rồi nhanh chóng giải tán. Còn lần này, họ đã chuẩn bị suốt ba năm. Mấy tháng trước mới tung tin, nhưng phần lớn kế hoạch đã sẵn sàng từ lâu.”

“Còn tôi? Chỉ là người đúng lúc đúng chỗ. Không có tôi thì họ cũng sẽ tìm được người khác lo phần liên lạc, chỉ tốn thêm thời gian thôi.”

Fraser trầm giọng:

“Các cậu chưa từng đối đầu trực tiếp với Macolm nên không biết hắn nguy hiểm cỡ nào. Trong đời tôi chưa từng gặp ai đáng sợ như hắn. Tôi thật lòng khuyên các cậu: hãy nhân cơ hội này hàn gắn quan hệ với Liên minh Hắc Thương. Trọng tâm của Hàn Nha là trên biển, còn họ kiểm soát đất liền. Hai bên vốn chẳng có xung đột lợi ích. Đã có thể ngồi xuống đàm phán, thì hà tất phải đối đầu?”