Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 65 : Trang viên Terrance

Dạo gần đây, Trương Hằng hiếm hoi có được vài ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa.

Có lẽ là do chuyện ở kỹ viện bị đồn ra ngoài, nên những kẻ trên đảo từng định gây sự với người của Hàn Nha giờ đều phải dè chừng đôi chút, cân nhắc xem mình có đủ sức chống đỡ trước một “đòn phủ đầu bằng tiền” từ vị thuyền trưởng nào đó hay không. Thành thử, những trò đánh ghen, cãi cọ, ẩu đả vì tình hay vì rượu cũng giảm hẳn.

Trương Hằng không còn phải bận tâm đến mấy chuyện vặt vãnh ấy. Phần lớn thời gian rảnh rỗi cậu đem ra tập luyện đấu kiếm với Annie. Ngoài ra, cậu còn tranh thủ chăm sóc mảnh vườn nhỏ do mình tự tay dựng lên.

Phải thừa nhận, khí hậu nhiệt đới thật sự là một mảnh đất màu mỡ cho nông nghiệp. Đám hạt giống cà chua, cà rốt và bắp cải mà cậu từng tiện tay gieo xuống, dù chẳng được chăm sóc bao nhiêu thậm chí có khi cậu đi biệt tăm cả tháng trời nhưng lúc quay về vẫn thấy chúng lớn lên xanh tốt, có cây thậm chí đã đến mùa thu hoạch.

So với việc tập luyện chiến đấu, thì cái thú làm vườn này chẳng khiến cô gái tóc đỏ hứng thú là bao. Cô thường chỉ ngồi ườn trên chiếc ghế gỗ đặt ngoài cửa, quan sát Trương Hằng lúi húi trong luống rau như một lão nông về hưu.

Còn chuyện xảy ra đêm hôm ấy… tựa một viên sỏi nhỏ rơi xuống mặt hồ, dấy lên vài gợn sóng rồi nhanh chóng tan biến.

Sáng hôm sau, cả hai lại trở về nếp sống thường nhật, Annie cũng không hề tỏ ra như một thiếu nữ vừa sa vào tình yêu. Nếu phải nói có gì thay đổi, thì chỉ là từ lúc ấy cô rất hay kiếm cớ thách đấu tay đôi với Trương Hằng. Mà nếu đó cũng được tính là cách bày tỏ tình cảm, thì đúng là… kiểu bày tỏ chỉ riêng Annie mới nghĩ ra.

Năm ngày sau, đúng như giao hẹn, Trương Hằng tới dự yến tiệc tại trang viên Terrance.

Đi cùng cậu là Annie và Billy. Dù buổi tiệc lần này nhìn qua thì chẳng có gì nguy hiểm, nhưng với tư cách là thuyền trưởng của Hàn Nha, nếu Trương Hằng chỉ đơn độc đi dự thì trông cũng chẳng ra dáng chút nào.

Nơi tổ chức bữa tiệc không phải trong thành Nassau mà nằm sâu hơn về phía trung tâm đảo một đồn điền thuộc sở hữu riêng của Macolm, cũng là nơi hắn sinh sống thường ngày.

Khác hẳn những dãy nhà gỗ đơn sơ ven bờ bắc, tòa biệt thự chính trong trang viên được xây hoàn toàn bằng đá, theo phong cách Baroque hiện đại đang thịnh hành ở châu Âu. Tuy nhiên, vì trên đảo New Providence chẳng có loại đá nào ra hồn, nên toàn bộ vật liệu đều phải chuyển từ nơi khác tới, mỗi tảng đá đều có giá trên trời. Không chỉ thế, Macolm còn mời hẳn hai kiến trúc sư danh tiếng từ Ý sang, xây ròng rã suốt ba năm mới hoàn thành tòa nhà này. Buổi tiệc tối nay chính là lần đầu tiên nó được mở cửa đón khách ngoài.

“Xem ra gã kia mấy năm nay cũng vét được kha khá đấy.” Annie huýt sáo, ngắm pho tượng đôi Apollo và Daphne trước cổng biệt thự.

“Đấy cũng là lý do hắn chọn tổ chức tiệc ở đây.” Trương Hằng nhún vai. “Muốn cho khách khứa thấy rằng, chỉ cần hợp tác với hắn, tiền tài sẽ đổ về như suối.”

“Với cái cách bày vẽ này thì… xem như hắn đã đạt được mục đích rồi.” Billy thở dài, ngoái nhìn dòng người đang lần lượt tiến vào. Ai nấy vừa trông thấy bức tượng đều tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng bị choáng ngợp bởi sự xa hoa.

Một gã quản gia mặc lễ phục bước tới kiểm tra thiệp mời trong tay Trương Hằng, sau đó gật đầu với cả ba: “Chào mừng quý khách đến trang viên Terrance. Chúc quý vị có một buổi tối vui vẻ và ngon miệng.”

Dứt lời, hắn lắc nhẹ chiếc chuông bạc. Tức thì ba cô hầu gái da đen tiến ra, trông đều còn rất trẻ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Một cô thấp bé hơn bước tới trước mặt Annie, lễ phép cúi người, dùng thứ tiếng Anh cứng đờ nói:

“Chào cô. Tôi là Daisy, đêm nay sẽ phục vụ cô. Tôi sẽ làm hết sức mình để đáp ứng mọi nhu cầu của cô.”

Annie nhướn mày: “Khỏi cần. Tôi không thích có người lẽo đẽo sau lưng.”

Daisy nghe vậy thì nụ cười trên môi trở nên cứng ngắc. Cô vẫn giữ lễ độ nhưng ánh mắt đã có phần lúng túng.

Quản gia trông thấy tình hình, sau khi sắp xếp xong nhóm khách kế tiếp thì vội bước lại. Hắn liếc sang Daisy đang đứng chết trân, lịch thiệp nói:

“Thưa các vị khách quý, có vấn đề gì sao? Có phải quý cô không hài lòng với Daisy? Tôi có thể sắp xếp một hầu gái khác ngay.”

Annie đang định phản bác thì Trương Hằng đã nhanh miệng hơn: “Không sao cả. Thật ra chúng tôi đang định nhờ Daisy đưa đi tham quan một vòng.”

Quản gia cười nhẹ: “Chắc chắn quý vị sẽ thích nơi này. Tuy nhiên trang viên khá rộng, e là tham quan không xuể chỉ trong một buổi. Mà đặc sắc nhất của đêm nay sắp bắt đầu rồi. Tốt hơn hết, xin mời vào đại sảnh trước. Sau buổi tiệc, mọi người sẽ được tự do tham quan. Nếu muốn lưu lại qua đêm, chỉ cần báo với hầu gái đi cùng.”

Trương Hằng gật đầu, cảm ơn rồi dẫn hai người kia bước về phía tòa nhà đang rực sáng ánh đèn phía xa.

Annie không phải kẻ ngốc. Ngay sau khi Trương Hằng “đỡ đòn” giúp mình, cô lập tức hiểu ra điều gì đó. Ra khỏi cổng chính, cô quay sang hỏi Daisy:

“Nếu khi nãy tôi từ chối, họ sẽ phạt cô à?”

Daisy im lặng.

Annie cau mày, kéo cổ áo của cô gái nhỏ. Quả nhiên, sau lớp vải là chi chít vết roi. Cô gái tóc đỏ liền thò tay rút dao găm bên hông, lửa giận bốc lên trong mắt.

Billy hoảng hốt kéo tay cô lại: “Đừng làm bậy. Tôi cũng không ưa cái kiểu này, nhưng cô ấy bị bán tới đây rồi theo luật thì gần như là tài sản của Macolm. Dù hắn có làm gì với họ, người ngoài cũng chẳng có quyền xen vào. Cô ra mặt bây giờ, chỉ khiến cô ấy thêm khổ. Chúng ta chỉ là khách, tối nay tiệc tàn là đi. Còn họ… vẫn phải sống tiếp ở đây.”

Nghe thế, mặt Daisy thoáng hiện nét biết ơn.

Annie thì “hừ” một tiếng đầy ấm ức, nhét lại con dao vào thắt lưng.

Ba người nhanh chóng đến trước đại sảnh. Đi đầu, Daisy nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ nặng nề.

Nếu vẻ ngoài của trang viên chỉ dừng lại ở mức xa hoa, thì nội thất bên trong có thể gọi là… vàng son lóa mắt.

Trần nhà mái vòm treo một chiếc đèn chùm khổng lồ, chứa hơn trăm cây nến, chiếu sáng cả khán phòng như ban ngày. Tường phủ đầy phù điêu và dải ruy băng, còn dưới chân là lớp thảm Ba Tư mềm như nhung.

“Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác như về lại nước Anh…” Một địa chủ già vừa bước vào sau ba người, thì thầm cảm khái.

Bên trong đại sảnh đã có khá nhiều khách. Nhưng không khí rõ ràng chia thành hai phe: giới thương nhân thì lịch thiệp, chỉ lặng lẽ tán thưởng vẻ đẹp của trang trí, còn bọn hải tặc thì tự nhiên như chốn không người cứ thấy cái gì sáng bóng là thò tay sờ, trong đầu thì tính toán xem nếu cuỗm mang về có thể bán được bao nhiêu…