Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 66 : Trật tự

Trước khi buổi yến tiệc chính thức bắt đầu, Billy tranh thủ thời gian đưa Trương Hằng đi chào hỏi một số thuyền trưởng và thương nhân mà hắn quen biết. Dù bọn hải tặc thường hoạt động riêng lẻ, nhưng không phải là không có giao tình. Đôi khi gặp phải con mồi quá lớn để xơi một mình, họ cũng cần những băng tin cậy đến chia phần. Vậy nên, kết giao thêm vài người chưa bao giờ là thừa.

Tối nay, toàn bộ khách mời đều đứng về phía liên minh Hắc Thương, nhưng mối quan hệ ấy chỉ dừng ở hợp tác. Không giống Macolm, những người này không tỏ rõ ác ý với tàu Hàn Nha. Miễn là chuyện của Trương Hằng không ảnh hưởng đến lợi nhuận trong túi họ, thì hắn bắt tay với ai cũng chẳng thành vấn đề.

Nửa giờ sau, khách mời đã đến gần như đông đủ, thế nhưng chủ nhân của bữa tiệc Macolm lại vẫn chưa lộ diện. Trái lại, là vị quản gia lúc trước đón khách từ cổng bước vào lần nữa, ho nhẹ rồi cất giọng:

“Trước khi yến tiệc bắt đầu, ngài Macolm có chuẩn bị một màn giải trí nho nhỏ gửi tới các quý khách. Hy vọng mọi người sẽ thích.”

Nói rồi lão lắc nhẹ chiếc chuông bạc trong tay. Cánh cửa mở ra, và hai thân hình khổng lồ sừng sững bước vào như hai cột đá đen nhánh. Chúng to lớn như những gốc sồi cổ thụ mọc từ rừng rậm châu Phi, chỉ mặc độc một chiếc quần vải thô, tay chân bị xiềng xích trĩu nặng, cơ bắp cuồn cuộn như sắt rèn.

Cảm giác áp bức đè nặng cả đại sảnh, khiến không ít nữ khách thảng thốt kêu lên.

Để áp giải được hai kẻ này tới tận trang viên, liên minh phải điều cả một đội lính gác mang súng hỏa mai. Bọn lính không dám lơi lỏng nửa bước, thúc họ bằng nòng súng cho đến khi bước lên sân khấu gỗ dựng tạm phía Tây đại sảnh. Sau đó, họ mở khoá xiềng. Ngay cả lúc đó, bọn lính vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt như thể đang đứng trước ác quỷ.

Chỉ riêng vị quản gia là tỏ ra bình thản.

Hắn bước lên trước hai kẻ kia, nói dứt khoát:

“Các ngươi chẳng phải lần đầu diễn trò, quy tắc chắc rõ rồi trong thời gian quy định, giết được kẻ đối diện thì sống. Nếu không…”

Hắn rút khẩu súng ngắn đeo nơi hông, quay ngoắt về phía một hầu gái da đen đang rót rượu cách đó không xa và không chút do dự bóp cò.

Tiếng súng vang lên như roi quất. Lồng ngực người phụ nữ phụt máu tung tóe, nàng ta đổ sập xuống sàn không một tiếng rên.

Quản gia cất súng vào bao, mặt không biến sắc, phẩy tay. Hai hầu gái khác, vẫn run cầm cập, lập tức chạy tới kéo xác đi, vừa lau máu vừa nuốt nước mắt.

Nửa phút sau, cả đại sảnh lại trật tự như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ta không muốn cảnh vừa rồi lặp lại với các ngươi. Ngài Macolm đã bỏ ra không ít tiền để mua về hai con thú chiến đấu các ngươi, thế nên… hãy dùng sức mạnh của mình để đem đến niềm vui cho khách quý đi.” Giọng quản gia đều đều, không mảy may xúc động.

Hắn rời sân khấu. Trên đó chỉ còn lại hai gã đàn ông lực lưỡng.

Cả hai nhìn nhau chằm chằm. Đôi mắt to như mắt bò rực lửa hung tàn. Chỉ sau một thoáng, họ đã như hai con dã thú nhảy xổ vào nhau, không hề do dự.

Tiếng hò hét bùng lên từ dưới khán đài.

Lũ hải tặc rống như bầy chó đói, lấy thìa đập chén, cười rú rít. Mấy tay thương nhân già bụng phệ cũng lắc lư theo tiếng vĩ cầm, dẫn cả đám nữ nhân của mình chen lên phía trước xem rõ hơn.

Hàng thế kỷ đã trôi qua, nhưng con người vẫn say mê những màn đấu thể xác đẫm mùi máu. Ở những thế giới gọi là “văn minh”, đấu trường kiểu La Mã cổ đã bị xóa sổ. Nhưng ở đây, giữa thời đại thuộc địa, sự xuất hiện của nô lệ da đen đã lấp đầy khoảng trống đó.

Trong cái thế kỷ mà da đen bị xem là hàng hóa, người ta vừa được thỏa mãn nhu cầu máu lửa, vừa chẳng cần bận tâm đến luân lý hay đạo đức.

Một giọng nói vang lên phía sau Trương Hằng:

“Trật tự… đúng là một điều tuyệt vời, có phải không?”

Trương Hằng đầu quay lại. Là một gã đàn ông cao gầy, tuổi trung niên, ánh mắt sâu hoắm như giếng cạn, mặc lễ phục cắt may tinh xảo, không biết xuất hiện từ lúc nào.

“Nếu không có trật tự, những tên kia giờ vẫn đang giết chóc lẫn nhau trong một bộ lạc tăm tối nào đó ở châu Phi, tranh nhau mấy con thú săn nhỏ nhoi hay một mảnh váy rách trên người đàn bà. Không khán giả, không ánh đèn. Chỉ là sự hoang dại vô nghĩa.”

Hắn nói nhanh, giọng mỉa mai lạnh lùng:

“Còn bây giờ, nhờ có trật tự, chúng có thể đem thân thể cường tráng, kỹ năng chiến đấu rèn giũa suốt đời… để đem lại niềm vui cho chúng ta.”

“Và điều đó cũng đúng với tất cả nô lệ trong trang viên này. Trước khi bị bắt tại Bờ Biển Vàng, cuộc sống của chúng là chuỗi ngày săn mồi, cướp lẫn nhau, không hơn loài thú. Còn giờ, nhờ chúng ta quy hoạch, chúng được phân công theo năng lực: kẻ khỏe làm ruộng, kẻ cứng cáp đi khai thác mỏ, số còn lại…”

Gã mỉm cười.

“…phục vụ giải trí. Chúng được ‘giải phóng’ khỏi việc kiếm ăn mỗi ngày, và cơ thể chúng nay được dùng hiệu quả hơn bao giờ hết. Như thế chẳng phải là… tiến bộ sao?”

“Tiến bộ cho kẻ tạo ra lợi nhuận thì đúng hơn.” Annie gằn giọng, lạnh như dao. “Với họ, sống thế này còn thua một con chó.”

Trên khán đài, máu bắt đầu phun. Gã nô lệ có vết sẹo ở mặt trái quật ngã đối thủ bằng cú quăng vai như sét đánh. Hắn ngồi lên ngực đối phương, nện từng cú đấm như giáng búa tạ vào hộp sọ. Tiếng xương vỡ vang lên ẩm ướt. Mỗi nhát máu bắn tung, khán giả bên dưới lại rống to thêm một bậc.

Gã cao gầy không hề phản bác.

“Bọn chúng là công cụ. Và của cải do công cụ tạo ra tất nhiên thuộc về chủ nhân của nó.”

“Nhưng liên minh Hắc Thương thì khác. Giữa chúng ta là quan hệ hợp tác. Ta cần các ngươi mang chiến lợi phẩm về, còn các ngươi cần chúng ta bán chúng ở thuộc địa để đổi lấy vàng bạc. Không ai có thể sống thiếu ai cả.”

“Dù ngươi có ghét đến đâu… thì vẫn không thể phủ nhận một điều: kể từ khi liên minh Hắc Thương thành lập, túi tiền của phần lớn hải tặc trên đảo đều đã dày lên. Đó chính là giá trị mà một trật tự vững chắc mang lại.”

Gã nâng ly rượu, giọng trở nên nhẹ tênh như cơn gió trước bão:

“Ta biết các ngươi muốn nói gì. Nhưng bất kỳ trật tự nào, quy tắc của nó luôn nghiêng về phía kẻ mạnh.”

“Ở Nassau cũng vậy. Liên minh sẵn sàng trả giá cao hơn cho các thuyền trưởng mạnh bởi họ đem về thứ đáng giá hơn. Chuyện ấy không mới. Từ thời còn chợ đen, đã có quy ước ngầm như thế. Giờ chỉ khác là chúng ta viết nó ra giấy, đóng dấu, gọi đó là hợp đồng.”