Rừng bắt đầu tan rã.
Không phải từng tán cây, từng khóm lá rụng xuống mà là bản thân khái niệm về một khu rừng đang bị bóc tách khỏi thế giới. Không gian vặn xoắn, ánh sáng chớp loé, những đường nứt vô hình xé rách bầu trời như mặt gương nứt vỡ.
Trương Hằng hít sâu một hơi. Trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ vô danh đạo cụ game chỉ có hiệu lực trong mười giây, nhưng với cậu, đó đã là đủ.
Cậu không chạy.
Không cần thiết.
Mọi sự hoảng loạn lúc này đều là thừa thãi bởi thứ đang sụp đổ trước mắt cậu không phải một nơi chốn, mà là một tầng nhận thức bị ảo giác trói buộc.
Bước chân đầu tiên dẫm lên một mặt đất trong suốt, giống như đang đi giữa tầng không. Cậu thử giơ tay ra: xung quanh lơ lửng những mảnh ký ức bị lột khỏi hệ thống.
…Lửa cháy trên đảo hoang.
…Ameko ngồi phía sau xe, ánh mắt dán ra ngoài đường như đang tìm kiếm điều gì.
…Tsuchiya Yousuke lần đầu đưa tay chỉ về phía biển cả, nói: “Cậu muốn học lái xe? Ta sẽ dạy.”
Tất cả không phải ảo giác. Đây là bản sao những ký ức thật, từng bị kẻ mang mặt nạ thần cú đọc – ghi – tái cấu trúc.
“Mày muốn xào lại quá khứ của tao để viết lại tương lai?” Trương Hằng khẽ bật cười. “Tính hơi quá tay rồi đấy.”
Cậu đạp vỡ một mảnh ký ức và đúng lúc ấy, hệ thống kêu “ting” một tiếng nặng trịch.
[Cấu trúc bản sao không ổn định]
[Giao thức phân tách khẩn cấp đang được thực hiện]
[Vui lòng chuẩn bị cho: sự giật lùi của bộ nhớ ngoài]
Bầu trời bùng nổ.
Một dòng ký ức không thuộc về Trương Hằng lao thẳng vào đầu cậu mã dữ liệu khổng lồ, trộn lẫn âm thanh, hình ảnh, cảm giác và… ký ức của người đeo mặt nạ đầu tiên.
…Một nghi lễ trong rừng sâu, đèn lồng đỏ treo cao, dân làng quỳ lạy, miệng tụng bài văn không rõ nghĩa.
…Một đứa trẻ được đưa lên bàn tế, mặt nạ cú được hạ xuống, phủ lên mặt nó. Cơ thể đứa bé run lên từng hồi, máu chảy từ hai tai.
…Nó mở mắt lần đầu và nhìn thấy toàn bộ quá khứ, hiện tại và tương lai của cả ngôi làng trong chớp mắt.
…Nó nói một câu:
“Không nên biết nhiều đến thế…”
Sau đó người tạo ra nghi lễ một vị thầy pháp, cũng chính là cha n gào lên: “Chúng ta đã vượt giới hạn… Fukurokami không còn là thần hộ vệ nữa… Nó đã thấy chúng ta thay đổi tương lai.”
…Tiếp theo là cháy rừng. Toàn bộ ngôi làng biến mất khỏi bản đồ Nhật Bản sau một đêm. Không ai sống sót. Nhưng mặt nạ… vẫn ở đó.
Trương Hằng thở dốc, mắt mờ đi trong một khoảnh khắc.
Cậu đứng giữa tầng rừng đang tan rã, tay trái siết chặt dao găm, tay phải nắm mặt nạ vô danh.
“Ra là vậy…”
Cậu hiểu rồi. Rừng Cấm không phải nơi nguyền rủa nó là ổ chứa của một nghi lễ bị xoá khỏi lịch sử, và Fukurokami — Thần Cú — không phải yêu quái, không phải ma quỷ, mà là ý thức tập thể của cả ngôi làng cổ đại đã bị xoá sổ, cư trú mãi trong mặt nạ.
Và thứ mà Trương Hằng vừa tiêu diệt…
…chỉ là bản sao hỏng của ký ức ban đầu.
Cậu chưa chạm tới bản thể thật sự.
“Khéo còn dài tập hơn mình tưởng…”
Ngay lúc đó, hệ thống vang lên:
[Người chơi: Trương Hằng]
[Hoàn thành phiên bản: 92%]
[Đã nhận được quyền xóa phó bản]
[Bạn có muốn rời khỏi phó bản ngay lập tức không?]
[Có/Không]
Cậu nhìn bảng hệ thống trong vài giây. Sau đó bấm có.
Thế giới rạn nứt một lần nữa.
Gió hút mạnh như cơn lốc, kéo mọi mảnh ký ức vào xoáy tâm điểm. Cậu buông thả cơ thể, để cho mình bị nhấc lên, rồi…
“Phịch.”
Trương Hằng mở mắt.
Trước mắt là… trần nhà ký túc xá. Bức rèm màu xám nhạt khẽ lay trong gió. Tiếng xe cộ xa xa, nắng nhẹ rọi qua khe cửa.
Cậu ngồi dậy, cổ áo ướt đẫm mồ hôi.
Chuyến đi vào rừng cấm kéo dài chưa đến 24 giờ — nhưng cảm giác như cậu vừa sống cả một đời người.
Hệ thống lập tức cập nhật:
[Ngục tối "Rừng Cấm" đã hoàn thành]
[Nhận được điểm game +45]
[Nhận được vật phẩm đặc biệt: "Fukurokami - mặt nạ thần cú (mảnh vỡ)"]
[Bạn có thể chọn sửa chữa hoặc phong ấn]
[Mở dòng nhiệm vụ nhánh mới: "Hậu ảnh nghi lễ"]
Trương Hằng chớp mắt. Mặt nạ thần cú vẫn còn nhưng chỉ là một mảnh vỡ bằng gỗ, yên tĩnh nằm trong tay cậu.
Trên bề mặt mảnh vỡ có khắc một ký tự lạ. Không phải tiếng Nhật, cũng không phải Kanji. Cậu nhận ra đó là một dạng chữ cổ Á Đông, chỉ từng thấy… trên bức tượng thần ở đảo hoang.
Trùng hợp?
Cậu không tin vào trùng hợp.
Cậu thở dài, ngả lưng xuống giường, đưa tay che mắt.
“Vậy là chuyến đi tiếp theo lại bắt đầu rồi…”
Giọng cậu nhẹ như làn khói, trôi đi cùng tiếng chuông gió ngoài cửa.