Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 2.5 : Ngoại truyện - Chương 05

Trương Hằng đứng lặng trong sương mù.

Không khí xung quanh vừa loãng vừa lạnh, như thể bản thân thế giới cũng đang thở chậm lại. Trên tay cậu, vết máu đã khô, nhưng mặt đất dưới chân lại không hề có dấu hiệu nào của máu chảy như thể chính cậu cũng là một ảo ảnh.

Một tiếng cộc… cộc… cộc… vang lên từ xa, đều đặn như tiếng gậy gõ trên đá. Trương Hằng ngẩng đầu, ánh mắt sắc lại.

Một bóng người mặc áo lễ cổ đại, trên đầu là mặt nạ gỗ hình cú đang bước ra từ hàng cây.

Không phải mặt nạ như trước đây là mặt nạ thật, nguyên bản, gốc của mọi biến dị, được khắc tinh xảo bằng tay, có đến hai cặp mắt xếp chồng, biểu thị cho cái nhìn xuyên qua thời gian và sự thật.

Kẻ đó dừng lại cách Trương Hằng mười mét.

“Ngươi… là kẻ đã đeo nó.”

Giọng nói vang lên từ khắp nơi, không thể xác định nguồn.

Trương Hằng không đáp ngay. Cậu khẽ siết chặt chuôi dao, ánh mắt vẫn khóa vào đối phương.

“Vậy mày là người tạo ra nó?”

“Không. Ta là ký ức của người đã tạo ra nó.”

Trương Hằng nhíu mày. “Tức là mày không sống… nhưng cũng không chết?”

Kẻ đeo mặt nạ gật đầu. Từng bước, hắn tiến đến gần hơn, khí tức lạnh lẽo cuộn lên từng đợt sương đen quanh chân hắn.

“Chiếc mặt nạ này từng được dùng trong nghi lễ ‘nhập hồn’ người đeo sẽ trở thành trung gian giữa người sống và linh giới. Nhưng một sai sót… đã khiến nghi lễ kéo dài mãi mãi. Người đeo đầu tiên bị kẹt lại giữa các tầng ký ức, không thể tái sinh cũng không thể biến mất.”

Hắn dừng lại, nâng tay, và từ khoảng không, một chiếc mặt nạ khác xuất hiện, lơ lửng giữa hai người.

“Ngươi đã đeo nó. Ngươi… cũng đã mở cánh cửa.”

Cả rừng khẽ rung.

Một đám rễ cây mọc lên từ đất, bắt đầu tái tạo ký ức của Trương Hằng — hình ảnh Ameko, cô bartender, hòn đảo hoang, cuộc rượt đuổi đẫm máu trong Tokyo, tất cả hiện ra như phim chiếu chậm.

“Ngươi tưởng đã thắng? Nhưng những gì ngươi thấy, nghĩ và nhớ… đều là thứ ta có thể tái cấu trúc.”

Hắn đưa tay về phía trước.

[Quá trình bóc tách ký ức sâu đã được bắt đầu]

[Đây không phải là lần đầu tiên]

Cảnh vật xung quanh bắt đầu đảo ngược. Cây cối mọc ngược lên trời, mặt đất biến thành mặt nước, mọi thứ đổ nhào như một ma trận vặn xoắn.

Nhưng Trương Hằng không hoảng loạn.

“Vậy là trò chơi vẫn chưa kết thúc,” cậu nói, giọng điềm tĩnh. “Thứ mày muốn là ký ức của tao? Xin lỗi nhé… tao có dự phòng.”

Ngay lúc đó, Trương Hằng móc từ túi ngực ra mặt nạ vô danh thứ trò chơi từng xác định là đạo cụ đặc biệt: 【Đạo cụ trò chơi : mặt nạ của kẻ vô danh】.

“Đừng quên, tao không cần danh tính để tồn tại. Tao đã từng là người lạc trên đảo, là kẻ chạy xe giao hàng giữa Tokyo, … Danh tính là cái tao chọn, không phải thứ mày tước được.”

Cậu đeo mặt nạ vô danh lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ không gian rạn nứt như một mặt gương bị vỡ tung. Tầng ký ức bị xé toạc.

Boss kẻ đeo mặt nạ cú gào lên như bị thiêu đốt. Ánh sáng từ bốn cặp mắt trên mặt nạ chớp liên tục, nhưng không còn chạm được đến Trương Hằng.

Bởi cậu bây giờ… không còn nằm trong bản thể để bị thao túng.

Một vệt sáng chém thẳng vào trung tâm ký ức.

[Nhắc nhở hệ thống: Can thiệp tinh thần không thành công]

[Nhắc nhở hệ thống: Liên kết lõi trùm bị hỏng]

[Sắp rời khỏi phiên bản]

Kẻ đeo mặt nạ ngã sụp xuống. Tất cả ký ức bị bẻ cong, vặn xoắn, giờ bắt đầu sụp đổ.

Trương Hằng quay lưng, không nói lời nào, bước ra khỏi tầng sâu nhất của Rừng Cấm.