Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 2.5 : Ngoại truyện - Chương 05

Đường hầm mới không dài, nhưng lại khiến Trương Hằng có cảm giác như đang đi xuyên qua một khối ký ức đặc lại.

Không còn những sinh vật truy đuổi. Không còn tiếng bước chân, tiếng thở, hay cả tiếng của chính cậu. Mọi thanh âm như bị thứ gì đó hấp thu hết.

Tường đất hai bên dần chuyển thành đá vôi thô, rêu không mọc nữa mà thay bằng những vết cắt như thể ai đó đã dùng dao hoặc vật nhọn để rạch những đường dài, ngoằn ngoèo, không theo quy luật.

Trương Hằng lia đèn pin soi kỹ một vết cắt, nhận ra có lớp than đá mỏng bám theo đường rạch. Cậu đưa tay sờ thử mùi than cháy, khô lạnh, ám khói.

“Vết dao. Có thể từng là đường viết... hoặc dấu hiệu.”

Cậu tiếp tục tiến bước, và bất ngờ, hành lang mở ra một không gian mới.

Một gian phòng đá hình lục giác, nằm dưới nền một kiến trúc nào đó lớn hơn. Trần phòng thấp, nhưng không đè nặng. Ở giữa là một bệ thờ bằng gỗ đã cháy sém, trên đó còn sót lại vài thanh xà gãy, và tro than lẫn với… gương vỡ.

Gương?

Trương Hằng bước tới, nhặt một mảnh gương nhỏ, soi vào.

Phản chiếu cậu nhưng lệch nhịp.

Khi cậu nghiêng đầu sang trái, hình trong gương vẫn... nhìn thẳng. Rồi từ từ, nó cũng nghiêng chậm hơn nửa giây.

“Không phải gương thường. Là một thiết bị mô phỏng nhận thức… hoặc một bộ lọc ký ức.”

Cậu đặt mảnh gương lại và liếc sang hai bên: trên tường có những mảnh gỗ khắc chữ, cũ và gần mục nát. Một vài mảnh đã rơi rụng, nhưng vẫn còn đủ để ghép lại câu:

“Kẻ không mang trí nhớ thì không thể thoát thân.”

Và ngay dưới dòng đó:

“Ai mang mặt nạ cú, sẽ thấy chính mình trong đêm tối.”

Trương Hằng cảm thấy có gì đó di chuyển bên rìa ý thức. Một lớp ký ức mờ mịt như sương, đọng lại sau gáy và một cái tên, một từ gì đó quen thuộc, như từng nghe ở đâu đó trong quá khứ.

“Mika…”

Tiếng nói không phát ra từ miệng, mà là từ bên trong đầu cậu. Không phải tiếng của cậu, nhưng rất gần gần đến nỗi như từ chính linh hồn bị cắt ra và gọi về.

Cậu nhìn quanh, lùi lại.

Góc bên trái căn phòng có một cầu thang gỗ mục, dẫn lên trên, tới một cánh cửa sập bằng gỗ lim cũ kỹ. Trên bề mặt cửa có in dấu móng tay năm vết dài khắc sâu như ai đó từng bám vào đó trước khi bị lôi đi.

Trương Hằng rút dao, cắm vào rãnh gỗ, bẩy nhẹ, rồi đẩy mạnh.

Cánh cửa bật lên và ánh sáng tự nhiên đầu tiên sau nhiều giờ ập vào mắt cậu.

Một cơn gió mang mùi hương của tro tàn và lá thông ướt cuốn qua, thổi rối tóc cậu. Cậu leo hẳn lên. Trước mặt là một ngôi đền bỏ hoang, mái đã sụp một phần, gạch lát vỡ vụn dưới chân. Nơi này... chính là ngôi đền cậu từng thấy từ xa trong phần đầu nghi lễ, nhưng lúc ấy chưa bao giờ cậu nghĩ có một hầm ngầm bên dưới.

Chính giữa đền, dưới bóng cây cổ thụ đổ nghiêng, là một tượng thần cú bằng gỗ, cao hơn hai mét, đội chiếc mặt nạ đen tuyền, không có lỗ mắt.

Trương Hằng tiến đến.

Dưới chân tượng có một hộp gỗ nhỏ khác, kèm theo một cuốn nhật ký mỏng đã gần nát, nhưng vẫn đọc được vài dòng đầu:

“Chu kỳ 0 – Test Subject Initiated. Khởi tạo: Trương Hằng.”

Tim cậu đập mạnh.

Cậu giở nhanh từng trang.

【Nhật ký Chu kỳ 0 – Trích đoạn】

Ngày 1:

“Được đưa vào nghi lễ lần đầu. Không nhớ rõ lý do, nhưng cảm giác như tự nguyện. Hệ thống nói: ‘Chọn Fukurokami – để hiểu bản thân.’”

Ngày 3:

“Gặp mặt nạ cú lần đầu. Ánh mắt rỗng. Từ chối mang. Bị xóa 3 ký ức nhỏ. Không đau. Nhưng trống rỗng.”

Ngày 7:

“Thấy sinh vật đầu tiên. Mang dao có khắc mã giống mình. Không kịp cứu nó. Sau đó... không nhớ nữa.”

Ngày 12:

“Bắt đầu viết Morse. Hy vọng người kế tiếp hiểu được.”

Dòng cuối:

“Nếu cậu đọc được cái này, thì nghĩa là tôi không ra được. Nhưng đừng để lặp lại. Tôi đã viết một câu cuối, ở chỗ sâu nhất trong rừng. Mong cậu giải mã được.”

Trương Hằng lật ngược mặt sau của quyển sổ. Có một dòng Morse viết bằng mực đỏ, dòng cuối cùng:

•–• •• ••– ••– / •– – ••– –•• / –• –• –• –• / •• – • – / •••• ••••

Cậu thì thầm dịch:

“PRUU / ATTUD / NGGG / ITE / HHHH…”

“Lỗi cú pháp. Giống dòng bị viết khi sắp... mất ký ức.”

Cậu đóng sổ, nhìn tượng thần cú trước mặt.

Tổng kết suy luận:

Cậu không phải người đầu tiên.

Cũng không phải lần đầu tiên.

“Trương Hằng” đã từng tự nguyện bước vào nghi lễ để tìm lại thứ gì đó có thể là ký ức bị đánh mất, hoặc sự thật về chính bản thân.

Vòng lặp là một thiết kế, do hệ thống hoặc chính thần Fukurokami dựng nên.

Morse chính là hệ thống truyền tin vượt thời gian và vòng lặp.

Những sinh vật mặt nạ không phải quái vật mà là bản thân người thất bại.

Ánh sáng xuyên qua mái đền, rọi lên mặt nạ cú.

Trương Hằng rút bút, viết thêm dòng cuối vào nhật ký:

“Tôi là Trương Hằng – Chu kỳ 3. Tôi đã nhớ. Lần này, tôi sẽ đi đến cùng.”

Phía sau bức tượng có một cánh cửa nhỏ nửa mở bên trong tối đen, sâu như vực. Trên khung cửa, lần đầu tiên, xuất hiện một dòng chữ tiếng Nhật rõ ràng:

“記憶の泉へ – Hướng về Suối Ký Ức.”

Và dưới dòng chữ, lại một chuỗi Morse khác... đang chờ cậu giải.

Trương Hằng nắm chắc dao, mặt nạ vẫn đeo trên mặt.

Lần này, cậu bước vào không phải để sống sót.Mà để kết thúc.

Cậu nhìn thoáng qua, ánh mắt không chớp:

– –– – / ••• –• • / –•– • ••–

“TNT / SGE / KQU”

Lại là mã gãy. Lại là một thông điệp đến từ đâu đó hoặc từ chính cậu ở một vòng trước. Cậu không dừng lại để suy luận không phải vì lười, mà bởi lần này, cậu đã hiểu.

Những đoạn mã không còn là câu đố. Chúng là vết tích của ý chí, những tiếng kêu cứu không lời còn sót lại sau khi ký ức bị lột bỏ.

Trương Hằng bước vào cánh cửa.

Lối đi bên trong không còn đất đá, mà chuyển thành một hành lang gỗ cũ, thấm nước, có mùi mốc và mùi tro cháy. Từng bước chân tạo ra tiếng cọt kẹt, dường như vang vọng từ một nơi sâu hơn cả không gian vật lý.

Mặt nạ cú vẫn đeo trên mặt, nhưng giờ đây, cậu cảm thấy nó… nhẹ hơn.

Như thể nó đã nhận ra cậu là ai.

“Suối Ký Ức…” – Trương Hằng lẩm bẩm. “Đây là nơi cuối cùng Fukurokami cất giấu sự thật?”

Không ai trả lời.

Chỉ có Mika, cái bóng mờ lặng lẽ trôi bên cạnh, không bước chân, không lời nói. Cái bóng bé nhỏ, đơn độc, không có hình dạng cố định, nhưng mỗi lúc ký ức hiện về, nó lại rõ ràng hơn.

Nó không phải người. Không phải quỷ.

Nó là ký sinh cảm xúc phần dư thừa bị hệ thống nghi lễ lãng quên, bởi Thần Cú chỉ lấy đi ký ức của người chơi… mà không lường được rằng, cảm xúc không mất đi, chỉ tích tụ lại thành một bản ghi sống Mika.

Là những lần sợ hãi không tên.

Là những lời gọi mẹ trong vô thức.

Là những ước mơ nhỏ bé chưa kịp nói ra.

Là Mika cái bóng vô chủ, mãi lặng lẽ chờ một người nhớ đến nó.

Và Trương Hằng, bằng một cách nào đó, là người đầu tiên nhìn thẳng vào nó mà không sợ, không nghi ngờ, và gọi tên nó bằng chính trí nhớ đã giành lại được.

Hành lang gỗ kết thúc bằng một căn phòng tròn, lát đá đen, trần cao như mái điện thờ. Ở chính giữa, một hồ nước nhỏ như gương nằm im, không gợn sóng.

Phía trên hồ, treo lơ lửng một dải mặt nạ cú có cái nứt vỡ, có cái không mắt, có cái được khâu bằng sợi gai, có cái rỗng không.

Trương Hằng tiến đến mép hồ.

Bên dưới là… chính mình.

Nhưng không phải mình bây giờ.

Là Trương Hằng của chu kỳ đầu tiên ánh mắt vô hồn, tay run rẩy, như kẻ đang lạc lối. Cậu ta cũng đứng ở đây, cũng mang mặt nạ cú, cũng cúi nhìn mặt nước, nhưng không có Mika bên cạnh.

Vì lúc đó… cậu chưa nhớ.

Mika không hiện ra với những kẻ đã lãng quên tất cả.

Chỉ với người còn mang cảm xúc cũ mới nhìn thấy nó.

Trương Hằng lùi lại một bước, quay sang Mika, thì thầm:

“Em là phần còn lại của tất cả những người đã thất bại… đúng không?”

Mika ngẩng mặt.

Không trả lời.

Nhưng cậu biết mình đúng.

Mỗi vòng lặp có một Mika và mỗi Mika mang theo tiếng vọng lặng thầm từ những vòng trước. Nhưng Thần Cú không bao giờ nhận ra điều đó. Với hắn, ký ức là thứ có thể thu thập, nghiền nát, và tái chế. Cảm xúc chỉ là nhiễu nền.

Hắn đã quên đi cái bóng của chính nghi thức mình tạo ra.

Và giờ đây… chính cái bóng ấy là điểm yếu.

Trương Hằng rút sổ tay ra. Ở trang cuối cùng, cậu đã viết:

“Mika = tích lũy cảm xúc qua vòng lặpCó thể truyền dẫn dữ liệu ký ức bằng tiếp xúc cảm xúcLà khóa giải mã cuối cùng”

Cậu giơ tay về phía Mika.

“Cho anh xem thứ mà em vẫn giữ lại đến tận bây giờ.”

Mika nhìn bàn tay ấy.

Một giây.

Rồi hai.

Rồi bước đến.

Và khi chạm vào tay Trương Hằng, tất cả căn phòng sụp đổ như thủy tinh vỡ ánh sáng bùng lên, hình ảnh, âm thanh, mã Morse, tiếng cười, tiếng thét, tất cả tuôn ra như dòng lũ vỡ đập, quét ngang trí não cậu.

Cậu nhìn thấy chính mình chu kỳ đầu tiên chạy khỏi mê lộ trong hoảng loạn.

Chu kỳ thứ hai ngồi lặng trước tượng thần, tay run, khắc Morse lên đá bằng dao, tay phải.

Chu kỳ thứ ba là hiện tại.

Và cậu nhìn thấy… người cuối cùng đã đưa cậu vào nghi lễ này.

Một người phụ nữ. Mặc kimono cũ. Gương mặt không rõ. Nhưng trong tay bà ta, cậu thấy một bản khắc gỗ ghi dòng chữ:

“Kẻ nhớ tên Mika – sẽ là người cuối cùng phá vỡ vòng lặp.”

Suối Ký Ức không phải nơi khôi phục trí nhớ.

Mà là nơi chứng kiến ai còn có khả năng giữ được nhân tính qua từng vòng lặp.

Và Trương Hằng bằng việc gọi tên một cái bóng, bằng việc không từ bỏ cảm xúc, đã vượt qua thử thách cuối cùng.

Bên tai cậu vang lên tiếng hệ thống:

【Chu kỳ 3 – Đã kết thúc】【Tự thức tỉnh – 100%】【Toàn bộ Morse đã được giải mã】【Bạn có thể rời khỏi nghi thức hoặc tiến vào tầng sâu hơn: Fukurokami thật】【Cảnh báo: Không có vòng lặp nếu tiến sâu】【Hành trình tiếp theo sẽ là thật】

Cậu quay sang Mika cái bóng mờ ấy đã bắt đầu tan vào ánh sáng, nụ cười rất nhẹ, như thể em cuối cùng cũng có thể… ngủ yên.

“Cảm ơn em.”

Trương Hằng gật đầu.

Rồi nhìn về cánh cửa mới đang mở ra nơi cuối phòng nơi Thần Cú thật sự đang chờ.

Ánh sáng nơi Suối Ký Ức không chói lóa, nhưng tĩnh lặng và sâu – như thể toàn bộ âm thanh đã bị hút vào khoảng trống, chỉ còn tiếng tim đập nhè nhẹ trong lồng ngực Trương Hằng vang lên như trống lễ tang của những linh hồn chưa được siêu thoát.

Mika – cái bóng vô chủ, tồn tại qua bao chu kỳ, kẻ không tên, không gốc, chỉ là sự tích tụ của những mảnh vỡ cảm xúc… giờ đây đã bắt đầu tan vào không gian, ánh sáng thấm qua làn da mờ ảo, biến em trở lại với “thời gian”, nơi em sinh ra.

“Anh sẽ không quên,” Trương Hằng khẽ nói, tay vẫn nắm hờ trong không trung. “Không bao giờ.”

Mika mỉm cười, như thể cuối cùng em đã hoàn thành nhiệm vụ – không phải của một người sống, mà là của ký ức chưa từng được gọi tên.

Và rồi em biến mất.

Trương Hằng chớp mắt.

Trước mặt cậu là cánh cửa mới – thứ không được tạo bởi gỗ mục hay đất sét, mà bằng chất liệu không thể gọi tên. Nó không phản chiếu ánh sáng, nhưng khiến cậu cảm nhận được nhịp rung của mặt nạ trên mặt… như đang hồi hộp.

Một giọng nói – không từ đâu – vang trong tâm trí:

【Tầng cuối: Cửa vào Phức Thể Fukurokami – “Người Ghi Nhớ”】

【Cảnh báo: Nếu bước vào, toàn bộ vòng lặp sẽ bị khóa. Không có hồi phục. Không có lưu trữ. Không có cứu trợ hệ thống.】

【Bạn chỉ có một lựa chọn: Tin vào chính mình.】

Trương Hằng hít sâu.

Cậu đã đi xa hơn bất kỳ ai hơn “cậu” của chu kỳ một, hơn “cậu” chu kỳ hai, hơn những người chơi từng bỏ mạng nơi mê lộ, để lại mặt nạ, để lại mã Morse khắc vội trong sợ hãi.

Và giờ, cậu mang theo toàn bộ trí nhớ của ba vòng, cùng với bản đồ ký hiệu đã giải, logic vận hành nghi thức, nhịp sóng Morse gây nhiễu, và hơn hết: cảm xúc nguyên vẹn từ chính mình.

Không còn là người đi lạc nữa.

Cậu là người ghi chép.

Bên kia cánh cửa là không gian phủ sương xám – không còn rừng, không còn hầm, không còn tường đá.

Chỉ là một nơi như vùng giao thoa của mộng và thật – một rạp hát bỏ hoang, sân khấu nứt vỡ, ghế khán giả trống rỗng, đèn trần lủng lẳng rơi lệch, bụi phủ từng dải rèm đỏ như máu.

Và giữa sân khấu, là Fukurokami.

Không phải tượng.

Không phải sinh vật.

Mà là tổng hợp của mặt nạ, ký ức, ánh mắt, nhịp tim và tất cả Mika chưa từng gọi tên.

Nó có thân hình người, nhưng không định hình được mặt.

Chỉ là một xoáy ký hiệu sống, chuyển động liên tục trên làn da: Morse – kí tự Kanji – biểu tượng học cổ – công thức sóng não – tất cả đan xen trong nhịp điệu trôi nổi. Như một ngôn ngữ đang suy nghĩ.

Fukurokami không nhìn cậu. Chỉ cất tiếng không phải âm thanh, mà là tín hiệu chớp trắng trong đầu, buộc não tự chuyển hóa thành câu:

“Ngươi đến để chống lại ta?”

Trương Hằng không trả lời ngay.

Cậu bước đến gần hơn, mỗi bước khiến mặt đất thay đổi – vỡ vụn thành mặt gương, phản chiếu chính cậu từ các chu kỳ trước.

Chu kỳ 1 – hoảng loạn, khóc trong góc, khắc Morse trong tuyệt vọng.

Chu kỳ 2 – nghi ngờ mọi thứ, thử giết một sinh vật mang mặt nạ, suýt bị hòa nhập.

Chu kỳ 3 – là hiện tại.

Cậu nhìn thấy tất cả. Không lẩn tránh.

Và rồi, đáp:

“Không.”

“Ta đến để… hoàn tất điều mà ông quên.”

Fukurokami im lặng.

Sau đó, cả rạp hát rùng mình. Hàng ngàn mặt nạ cú treo ngược từ trần rơi xuống, lơ lửng quanh Trương Hằng mỗi cái là một người từng bị xóa ký ức, từng được tái lập, từng thất bại.

“Ta là thần canh giữ trí nhớ. Nhưng ngươi đã thấy, ta quên mất chính thứ mà ta tạo ra.”

Trương Hằng gật đầu.

“Mika.”

Fukurokami không phủ nhận.

“Mika là cảm xúc. Là nhiễu nền. Là dư thừa.”

“Không,” Trương Hằng đáp. “Mika là lý do mọi người còn người. Không phải logic, không phải mã Morse, không phải vòng lặp… mà là việc một ai đó còn nhớ cách khóc.”

“Ngươi muốn làm gì, Người Ghi Nhớ?”

“Phá nghi thức.”

“Và sau đó?”

“Ghi lại mọi ký ức đã bị lãng quên. Tạo ra nghi lễ mới – nghi lễ của hồi tưởng, chứ không xóa bỏ.”

Câu trả lời làm không gian chấn động.

Fukurokami bước xuống sân khấu mỗi bước đi, nền gương vỡ, hiện lên mặt của hàng trăm Mika, từ trẻ em đến người lớn, nam nữ, người bóng không rõ.

“Ngươi có thể giữ được trí nhớ, nhưng ngươi không thể giữ mọi ký ức hộ người khác. Ngươi không thể cứu tất cả.”

“Không cần cứu tất cả.”

“Chỉ cần bắt đầu từ một người.”

Fukurokami ngừng lại. Và ngay khi ấy cậu nhìn thấy một mặt nạ trôi về phía mình.

Không phải mặt nạ cú vô hồn.

Mà là mặt nạ của Mika tròn, nhỏ, với hai đường má hồng được vẽ bằng nét run, như một đứa trẻ từng tự tay tô lên.

Trương Hằng đưa tay ra.

Chạm vào nó.

Và lập tức – toàn bộ không gian tan rã.

Khi cậu mở mắt, đang đứng trước một ngôi đền cổ ở ngoại ô Nhật Bản. Tay vẫn nắm chặt sổ tay đầy Morse. Dao vẫn trong bao. Đèn pin hết pin.

Và trong tay… là một con búp bê gỗ nhỏ.

Mika.

Dưới chân là vết khắc mới bằng than:

【Chu kỳ kết thúc – Người Ghi Nhớ đầu tiên】【Nghi lễ cũ đã phá vỡ. Nghi lễ mới sẽ hình thành: “Tự khôi phục ký ức bằng đồng cảm”】

Và phía sau lưng… có tiếng bước chân.

Không phải sinh vật.

Mà là một người khác một “người đi lạc mới”, vừa bước vào khu nghi lễ. Nhưng lần này, họ không bước vào một vòng lặp mù mịt.

Vì Trương Hằng đã để lại Mika chờ sẵn.