Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt) - Chương 49 : Khóc ra là được

"Ok, nào, hãy làm ít bắp rang cho sinh nhật công chúa nhỏ nhé!" một giọng nói vang lên đầy phấn khích.

"Phải đó! Chúng ta sẽ dùng cỗ máy làm bắp rang siêu ngầu này để tạo ra những hạt bắp rang siêu ngầu! Mà này, Thiên Thiên, con thích vị gì nhỉ? Bơ trái với mãng cầu hả? Ok, nhận lệnh rồi. Đi nào, tới phòng điều khiển thôi."

"Khoan đã, cái máy này còn có cả phòng điều khiển sao?"

"Chắc chắn rồi! Đồ ngầu như này thì phải điều khiển bằng công nghệ xịn nhất chứ. Thật ra, nó dùng Bluetooth để điều khiển từ xa."

"Woa, dù tôi không hiểu vì sao máy làm bắp rang lại cần Bluetooth, nhưng nghe thì vẫn quá ngầu!"

"Thiên Thiên không đi à? Con định ở lại đây chờ bắp rang ra lò sao? Ờ... được không vậy, chỗ này có an toàn không?"

"Để tôi xem sách hướng dẫn do nhà khoa học viết đã..." một giọng nói đáp.

Máy quay lia xuống một đôi tay đang cầm lấy tập hướng dẫn sử dụng.

"Đó là tôi... Ý tôi là tôi của ba năm trước." Người đàn ông hói đầu nói. "Lúc đó trông tôi cũng được phết đấy chứ."

"Tìm thấy rồi... Trong đây viết: Khi máy đang vận hành, xin đừng vào khu vực gia nhiệt." Người đàn ông chưa hói đầu của ba năm trước trịnh trọng đọc.

"Tức là các chỗ khác thì vào được?"

"Đúng vậy. Đã ghi thế thì không thể sai. Là nhà khoa học mà."

"Đỉnh vậy luôn. Vậy để bé con ở lại đây nhé , còn chúng ta đi vào phòng điều khiển."

Máy quay trở lại cô bé nhỏ đang xấu hổ, rồi bắt đầu di chuyển ra ngoài. Gã khoa học điên biết thời khắc đó đang đến gần, hắn dán chặt mắt vào màn hình, sợ bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông hói đầu nhấn phím cách, tạm dừng video, rồi nhìn sâu vào mắt nhà khoa học:

"Anh chắc là vẫn muốn xem tiếp không? Đến giờ tôi vẫn không chắc có nên cho anh xem đoạn này hay không."

"Dĩ nhiên. Tôi cần sự thật." Nhà khoa học lạnh lùng nói.

"Nhưng anh biết đấy, sự thật... chưa chắc đã dễ chấp nhận." Người đàn ông hói đầu thở dài.

"Tôi hiểu... Nhưng dù thế nào, sự thật vẫn là sự thật." Nhà khoa học kiên định.

"Được thôi." Người đàn ông hói đầu nhấn phím cách một lần nữa.

Màn hình chuyển cảnh. Giờ là một cửa hàng tiện lợi. Đám đông mua bia và lạc luộc. Có người còn đòi uống trà sữa, thế là họ lại chạy sang phố bên mua trà sữa vớt váng và bánh trứng.

Trong suốt thời gian đó, có vẻ như Vua Biển Cả đã quên tắt máy quay, nên suốt mười phút sau, máy chỉ quay vào chân hắn.

Cuối cùng, Phạm Mỹ Nam nhịn không nổi, lên tiếng:

"Này, dù hai người định làm gì đi nữa thì mau lên. Phía trên đầu có vẻ không ổn lắm đâu."

Một móng vuốt khổng lồ, trông như của sinh vật họ rồng, đã thò ra khỏi tâm bão. Chỉ phần có thể thấy thôi đã to bằng mười sân bóng đá, tỏa ra khí thế kinh hồn.

"Cho tôi thêm hai phút... Chỉ hai phút nữa thôi... Chúng ta sắp tới đoạn quan trọng rồi." Người đàn ông hói đầu nói.

"Tôi thì không sao, nhưng không chắc thành phố còn chờ được đâu."Phạm Mỹ Nam nhai kẹo cao su Trương Hằng đưa, nhàn nhã nói. Hai người bọn họ giờ đã hiểu, trận chiến zombie bên dưới chính là cuộc chiến cuối cùng của phó bản này.

Còn nhà khoa học kia, ở giai đoạn này chẳng còn ai có thể đối phó được nữa. Trò chơi đã đi tới đây thì thắng thua chẳng còn liên quan gì đến người chơi. Trương Hằng và Mỹ Nam cũng đã vào chế độ "ăn bắp xem phim".

"Được rồi, để tôi tăng tốc một chút."

Màn hình chuyển tới phòng điều khiển. Người đàn ông hói đầu xoa tay, mở sách hướng dẫn ra:

"Giờ chỉ cần làm theo từng bước ở đây là chúng ta sẽ có mẻ bắp rang ngon nhất dải ngân hà. Thiên Thiên lúc nãy nói em ấy muốn vị gì nhỉ?"

"Ờ... Tôi không nhớ rõ nữa. Hình như là nho với táo thì phải?"

"Sao tôi nhớ là chuối với sầu riêng thì đúng hơn?"

"Không đúng! Rõ ràng là vải với sữa mà."

"Các bạn à," người đàn ông chưa hói nghiêm giọng, "nhà khoa học đã luôn âm thầm giúp đỡ, dẫn dắt chúng ta. Ông ấy đã làm rất nhiều. Giờ đây là lúc chúng ta làm một việc nhỏ cho ông ấy: tổ chức sinh nhật cho con gái ông ấy khi ông ấy không thể. Vậy nên... làm ơn, hãy thật sự cố gắng nhớ lại. Thiên Thiên muốn vị gì?"

Nửa phút sau, Bé Kẹo ngập ngừng nói:

"Sôcôla."

"Hửm?"

"Sôcôla nguyên chất. Không thêm đường. Vị cacao nổ tung nơi đầu lưỡi, đắng nhưng thơm ngậy... như mùi của mối tình đầu."

"Đúng! Là sôcôla, tôi nhớ ra rồi! Chắc chắn là sôcôla!"

"Cô nói thế tôi cũng thấy quen quen..."

"Ok, nhận lệnh! Ảo Ảnh Nhẫn Giả, cậu vận hành đi." Người hói nhún vai, lật đến trang vị sôcôla: "Để xem... bật công tắc, làm nóng 10 giây... nhập mã COCO..."

Nhà khoa học mở to mắt, cố soi thật kỹ xem Ảo Ảnh Nhẫn Giả làm sai bước nào. Nhưng cho dù nhìn từ góc độ nào, thao tác của người kia đều hoàn toàn chính xác.

"Cuối cùng, nhấn phím Enter... Khoan, sao chỗ này lại có phím Enter nhỉ?" Người hói cầm sách lên ngó nghiêng.

"Không biết. Cứ làm theo thôi. Nhà khoa học chưa từng sai."

"Đúng. Cậu nói đúng." Ảo Ảnh Nhẫn Giả gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên phím Enter.

Sau nửa giây im lặng, cả phòng điều khiển bùng nổ trong tiếng reo hò. Có người bật bia làm bọt phun tung tóe, người khác thì đổ luôn trà sữa lên ống kính máy quay.

"Chúng ta làm được rồi! Không thể tin được! Thật sự làm được rồi!"

"Phải đó! Như nhà khoa học đã nói, chỉ cần đồng lòng thì chẳng có gì là không thể!"

"Cảm giác này... giống như một gia đình vậy!"

Giữa lúc cả bọn đang ăn mừng, đột nhiên có tiếng nổ từ phía xa.

"Gì vậy? Tiếng bắp rang nổ à?"

"Tôi không rõ, tìm trong sách không thấy dòng nào nói về chuyện này cả."

"Ra xem thử không? Giờ tôi cũng thèm bắp rang rồi."

"Ừm... nhưng sách bảo lúc này không nên di chuyển."

"Làm sao đây? Ra ngoài chứ?"

"Không không không, nghe lời nhà khoa học vẫn hơn. Ông ấy lúc nào cũng đúng."

"Tôi tán thành! Nhà khoa học số một! Nghe ông ấy là chuẩn rồi!"

...

Ngoài màn hình, nhà khoa học điên đã sớm nước mắt lưng tròng.

Người đàn ông hói đầu rút ra một cuộn giấy vệ sinh, xé một tờ, im lặng đưa qua, rồi nhẹ nhàng tựa vai lại gần.

Nhà khoa học cuối cùng cũng không thể kìm được nữa, ngã vào vai người đàn ông hói đầu mà bật khóc nức nở. Khoảnh khắc ấy, hắn thật sự không còn là kẻ phản diện, mà là một đứa trẻ phạm lỗi đang lạc lõng, tuyệt vọng giữa cơn dằn vặt.

"Không sao rồi, không sao rồi..." Gã hói vỗ nhẹ lưng hắn. "Khóc ra là được, đừng giấu hết trong lòng..."

"Là tôi... tất cả là lỗi của tôi... Vì tôi mà giờ tôi chẳng còn ai... chẳng còn ai cả..." Nhà khoa học nghẹn ngào, chôn vùi mặt vào vai người đàn ông hói đầu, giọng nói bị gió cuốn tan giữa tầng không trung cao 488 mét, nghe mà xé lòng.

"Không, tôi không nghĩ vậy." Người đàn ông hói siết chặt hắn vào lòng, dịu dàng nói: "Anh chưa mất hết người thân đâu. Nhìn này, tôi vẫn ở đây. Mọi người vẫn ở đây. Ngày nào cũng vậy, chúng tôi vẫn luôn chờ anh quay về. Như anh từng nói đó... bọn tôi đám phế phẩm mép rìa xã hội này vốn dĩ chẳng ai buồn liếc tới, như món hàng vứt xó chẳng ai ngó. Không có anh chỉ dẫn và khích lệ, chúng tôi chẳng làm nổi gì, chẳng thể trở thành con người như hôm nay. Vậy nên... xin anh... đừng từ bỏ chúng tôi, được không?"