Lý Bạch cắm đầu chạy, nhờ quen thuộc địa hình nên cậu dễ dàng cắt đuôi được những kẻ truy đuổi, nhưng lại không thể thoát khỏi con cú mèo đáng ghét đang bay trên đầu.
Nó bám riết lấy cậu như kẹo cao su, đóng vai trò GPS sống, mặc cho cậu dọa nạt hay tìm cách xua đuổi vẫn không chịu rời. Dĩ nhiên, con cú cũng không dại gì bay quá gần, mà Lý Bạch lại chẳng có lấy một món vũ khí tầm xa nào, đành phải vừa chửi thầm vừa chạy thục mạng, thỉnh thoảng còn buộc phải phóng thẳng vào nhà dân.
Tuy nhiên, cả hai bên đều rất ăn ý, không muốn kinh động đến người bình thường. Lý Bạch cũng chỉ chọn những căn nhà mà chủ chưa về.
Tên râu rậm cũng có chút nể phục cậu trai trẻ. Cậu ta quả là một "quái vật thể lực", chạy suốt mười lăm phút mà không hề giảm tốc độ.
Hắn nghĩ: "Cậu ta làm người chơi thật là phí. Nếu đi luyện chạy marathon, có khi đã là nhà vô địch Olympic rồi."
Đáng tiếc, đêm nay Quang Hồ không chỉ cử hai đội, còn có thêm một nhóm khác, và bọn kia thì không hề "ôn hòa" như nhóm của hắn.
Lý Bạch vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn những kẻ đuổi theo. Bất ngờ, một cây gậy golf thò ra từ sau bức tường, đập thẳng vào chân phải của cậu.
Cơn đau nhói như lửa xé toạc bắp chân, âm thanh vang lên nghe ra rõ ràng là gãy xương. Nhưng Lý Bạch cứng rắn, mồ hôi vã đầy người, cậu vẫn nghiến răng không bật nổi một tiếng kêu.
Chỉ dựa vào một chân còn lại, cậu tiếp tục lao về phía trước, nhảy lò cò như kẻ liều mạng.
Kẻ tấn công không vội. Hắn ta vẫy tay ra hiệu cho những người phía sau dừng lại. "Chạy đi, tiếp tục chạy đi. Mày không phải luôn giỏi chạy lắm sao? Trên đã dặn phải để lại cho mày một cái mạng để trao đổi, nhưng ý đó chỉ có nghĩa là miễn còn thở là được. Chúng mày giết người của bọn tao, còn giấu hung thủ, chẳng lẽ nghĩ sẽ không phải trả giá à?"
Hắn vừa nói vừa nới lỏng cà vạt, cầm gậy golf bước tới.
Lý Bạch bị vấp ngã, nhưng cậu vẫn cố bò về phía tiệm cắt tóc gần đó.
Lúc này, hai đội của tên râu rậm cũng đã đuổi kịp. Hắn ta thấy cảnh đó, cau mày. "Đừng dây dưa nữa. Mau bắt nó lại rồi báo lên trên."
"Khoan đã," gã mặc vest nói. "Vất vả cả đêm, cũng phải tìm chút niềm vui chứ." Hắn vung gậy golf hai lần. Nhưng sau đó, hắn thấy kẻ đang chạy trốn đột nhiên dừng lại. Lý Bạch tựa vào cửa tiệm cắt tóc đã đóng, lạnh lùng nhìn họ.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng tên râu rậm. Hắn nhanh chóng rút súng từ thắt lưng, nhưng mới chỉ rút được nửa chừng, cơ thể đã cứng đờ.
Bộ não hắn vẫn xoay chuyển rất nhanh, lập tức hiểu ra: vấn đề nằm ở chiếc trụ đèn xoắn ba màu đã cũ, treo bên cạnh cửa tiệm. Rõ ràng đó là một đạo cụ trò chơi trong phạm vi nhất định, ai nhìn vào đều bị ánh sáng hút chặt, không thể rời mắt.
Tiếc là khi hắn nhận ra thì đã quá muộn. Nếu có ai đó kịp lên tiếng, nói cho những người phía sau che mắt lại, họ đã có thể được giải thoát. Nhưng những người nhận ra được điều đó đều đã không thể lên tiếng.
Kết quả là, bốn đội, hai mươi bốn người, đều bị đóng băng tại chỗ.
Lúc này, Thỏ và Thẩm Hi Hi bước ra khỏi tiệm cắt tóc. Thỏ chạy đến chỗ Lý Bạch trước. "Này, đồ liều mạng, không sao chứ?" cô lo lắng hỏi.
Dù chân đau như muốn chết, Lý Bạch vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. "Không sao. Không vào hang cọp sao bắt được cọp. Nếu tôi không bị đòn này, tôi đột nhiên dừng lại ở cửa tiệm, họ sẽ nghi ngờ. Bọn họ chưa chắc đã nhào vào cả lũ."
Bên kia, Thẩm Hi Hi cũng gật đầu với Lý Bạch. "Cố gắng lên. Tôi đã bảo Vô Diện và Lão K đi lấy xe rồi. Lát nữa chúng ta sẽ đưa cậu đến bệnh viện."
Lý Bạch lắc đầu. "Không cần. Gãy xương thôi, không chết được đâu. Chúng ta đã bắt được từng đó người, lại còn có hai tên cầm đầu, gã cầm gậy golf và tên râu rậm. Hãy thương lượng với Quang Hồ trước đã."
Nhưng lời cậu vừa dứt, một giọng nói lạ đột nhiên vang lên:
"Hừm... muốn đàm phán với chúng tôi sao? ngần ấy quân cờ e là chưa đủ."
Người nói là một cô gái, trạc tuổi Thẩm Hi Hi, mặc đồ thể thao, trông như một người đi chạy bộ đêm quanh đây. Cô ta tháo tai nghe Bluetooth ra, bỏ vào túi, dường như không để ý đến những người đang bị đóng băng. Cô ta nhìn Thẩm Hi Hi đầy hứng thú, rồi nở một nụ cười.
"Tốt lắm, quả nhiên cô không phải là người ngồi yên chờ chết như chúng tôi đã phân tích."
"Cô là ai?" Thẩm Hi Hi hạ giọng trầm.
"Cô có thể gọi tôi là Tiểu Băng. Dù tôi ghét biệt danh đó, nhưng trong hội toàn lũ chết tiệt gọi thế, nên cũng kệ." Người phụ nữ thoải mái giới thiệu. "Tôi thuộc bộ phận Phân tích chiến lược của Quang Hồ. Một tháng nay tôi chẳng làm gì khác, ngoài việc nghiên cứu về cô."
"Vậy ra cuộc tập kích đêm qua là có chuẩn bị từ trước?!" Lý Bạch gào lên, "Các người đã chuẩn bị từ một tháng trước phải không?"
Tiểu Băng đảo mắt, liếc Thẩm Hi Hi, như thể nói: Đến nước này rồi, thuộc hạ của cô còn có thể hỏi ra câu ngu xuẩn vậy sao?
Thẩm Hi Hi không để ý đến ánh mắt đó, hỏi: "Cô đã nghiên cứu được gì về tôi?"
"Mọi thứ," Tiểu Băng búng tay. "Tính cách, cung hoàng đạo, các mối quan hệ, phong cách làm việc, quan điểm sống, thậm chí là tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô tôi đều nghiên cứu. Vì vậy, bất cứ điều gì cô làm đều không phải là bí mật với tôi."
"Thế mà các người, nhiều người như vậy, vừa gặp đã bị chúng tôi hạ gục," Thỏ hừ lạnh, mắt đỏ ngầu vì nhìn thấy Lý Bạch bị thương, tâm trạng chẳng khác gì thùng thuốc nổ sắp bén lửa.
"Sai rồi, cô bé," Tiểu Băng lắc đầu. "Tôi đã nói, mọi hành động của các người đều nằm trong dự đoán của chúng tôi. Chúng tôi biết các người muốn bắt người, nên đã cố ý đưa những kẻ này đến cho các người bắt."
Tên râu rậm không biết gã mặc vest nghĩ gì, nhưng nếu có thể nói được, hắc chắn đã chửi thề ầm trời.
Thẩm Hi Hi nghe vậy, sắc mặt thay đổi. "Vậy là hai người đồng đội của tôi..."
"Đúng vậy. Hai người bạn của cô, những người phụ trách đưa người đi, dù cấp trên chỉ yêu cầu bắt vài người để ép cô giao người, nhưng tôi lại nghĩ đã bắt thì bắt tất. Không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô bắt người của chúng tôi, rồi gọi đồng đội đến ứng cứu. Nhờ đó chúng tôi mới có thể tìm ra họ. Tôi phải cảm ơn cô mới đúng," Tiểu Băng nói.