"Rất tiếc, bọn tôi cũng không giúp được ông," Little Boy nói, giọng lạnh lùng nhưng không hề thô lỗ. "Không biết Fox đã nói gì với ông, nhưng bọn tôi không phải kiểu người mà ông tưởng đâu." Cô nhìn thẳng vào ánh mắt người đàn ông, "Bọn tôi khác đám Albania đó..."
Người đàn ông như được tiếp thêm chút hy vọng khi nghe câu nói của cô, nhưng rồi bất giác cúi đầu, trầm ngâm.
"Được rồi, tôi hiểu..." Ông nghẹn ngào. "Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác."
Giữa không gian im lặng căng như dây đàn, Trương Hằng chợt lên tiếng, giọng bình thản mà đầy tự tin:
"Tôi có thể giúp ông."
Người đàn ông quay lại, đôi mắt sáng lên đầy tin tưởng, như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm.
"Thật sao?" Ông hỏi, chất chứa cả sự tuyệt vọng lẫn niềm hy vọng mong manh. "Sau khi nghe cô nói, tôi tưởng đã hết đường. Cảm ơn các cậu..."
Little Boy cắt ngang, giọng nghiêm khắc:
"Đừng liều mạng. Đám giao dịch với ông ta đều là tội phạm thực thụ, trong tay chúng có súng, chúng ta không phải đối thủ." Cô nhìn Trương Hằng, ánh mắt vừa cảnh báo, vừa quan tâm. "Anh không phải đang giúp ông ấy mà là đang hại ông ấy."
Trương Hằng không hề nao núng, mắt vẫn tập trung vào tay lái. "Tình hình không tệ đến thế đâu."
Thầy giáo ngồi bên cạnh có vẻ căng thẳng hơn, nhìn hai người trẻ tuổi với ánh mắt đầy khát vọng và lo lắng.
"Ông ấy đang giữ món hàng mà bọn chúng muốn lấy," Trương Hằng nói tiếp, "Dĩ nhiên, so với việc bỏ tiền ra mua, nếu cướp được mà không phải trả giá gì thì càng tốt hơn. Nhưng nếu có thể nhân dịp này mà bắt luôn con gà đẻ trứng vàng thì coi như thắng lớn."
Người đàn ông biến sắc, sợ hãi như bị đẩy vào thế chân tường. "Không... không thể nào. Tôi đã có thỏa thuận với người phụ trách bên họ."
Little Boy mím môi, quay sang Trương Hằng hỏi: "Anh thật sự nghĩ vậy sao?"
"Tin tôi đi, không ai hiểu tư duy của kẻ cướp hơn tôi." Giọng cậu lạnh lùng mà sắc bén, đầy kinh nghiệm sau nhiều lần đụng độ.
"Vậy chẳng phải chứng minh lời tôi nói là đúng sao?" Little Boy cau mày, ánh mắt nghiêm trọng. "Chúng ta qua đó khác gì tự chui đầu vào rọ."
"Lý thuyết thì đúng," Trương Hằng thừa nhận, "nhưng..."
"Nhưng?"
"Nhưng vẫn có thể đàm phán được." Cậu nói với vẻ thuyết phục. "Cướp cũng có logic hành xử của cướp. Không phải cứ đâm đầu liều mạng là được. Mấu chốt là khiến chúng tin rằng liều mạng sẽ tốn kém hơn lợi ích chúng thu được."
Thầy giáo Hóa học nắm chặt tay cậu, ánh mắt cầu khẩn:
"Làm thế nào? Xin cậu chỉ tôi. Lần này kiếm được bao nhiêu, tôi chia cho cậu một nửa."
Trương Hằng lắc đầu nhanh:
"Không kịp đâu. Khí chất con người rất khó thay đổi chỉ trong một, hai tiếng. Nếu ông tin tôi, lát nữa khi gặp chính chủ thì đừng nói gì, để tôi mở lời."
Người đàn ông gật lia lịa, lòng dạ nhẹ nhõm:
"Không vấn đề."
Trương Hằng quay sang Little Boy, giọng nghiêm nghị:
"Lần này đúng là nguy hiểm hơn dự tính. Lát nữa tôi sẽ tìm chỗ gần ga tàu điện ngầm thả cô xuống, cô về trước đi."
Little Boy lập tức lắc đầu, giọng dứt khoát không cho thương lượng:
"Không. Tôi đã nói sẽ đi cùng anh. Đội du kích 01 không có liên hệ gì với đám Albania, nhưng chắc bọn chúng cũng từng nghe tên bọn tôi. Nếu đàm phán đổ bể và bọn chúng định làm liều, tôi có mặt thì chúng cũng phải cân nhắc hậu quả khi chọc vào 01."
Trương Hằng thở dài, biết không thể ép cô nhượng bộ:
"Được thôi. Nhưng phải lập quy ước: khi tôi đàm phán với đám Albania, cô ở trên xe, không được xuống."
"Ừm." Little Boy biết mình không phải người có kỹ năng ngoại giao kiểu này, nên gật đầu đồng ý.
Thầy giáo Hóa học trông đầy hy vọng, vội hỏi:
"Thế tôi cũng được ở trên xe chứ?"
Trương Hằng lắc đầu:
"Rất tiếc, không được. Ông là nhân vật chính của vụ này, phải xuống xe. Hơn nữa, phải cố gắng kiểm soát bản thân: đừng run, đừng sợ. Nếu ai nhìn ông thì đừng né ánh mắt, cứ tỏ ra cứng rắn. Càng không sợ, chúng ta càng nắm thế chủ động."
"Cứng rắn? Thế nào mới gọi là cứng rắn?" Ông giáo viên hỏi, giọng căng thẳng.
Trương Hằng mỉm cười, cố gắng trấn an:
"Ừm... cứ tưởng tượng ông đang đứng trên bục giảng, coi bọn đối diện như học trò của ông."
Người đàn ông gật gù, lau vội mồ hôi trán:
"Tôi... tôi không chắc làm được."
"Thử đi," Trương Hằng nói, "Cũng không cần quá căng thẳng. Dù sao vẫn còn tôi ở đây."
Chiếc Volkswagen dừng lại cách điểm hẹn chừng nửa cây số, giữa một con phố khuất lấp trong ánh đèn mờ ảo. Khu vực này, so với những nơi họ đã đi qua, khác hẳn không chỉ vì sự vắng vẻ hơn, mà còn bởi những người phụ nữ trên phố bắt đầu đông dần lên, với đủ mọi phong cách và sắc thái. Dù tiết trời không nóng bức, nhiều người vẫn ăn mặc mát mẻ, thậm chí có người chỉ khoác duy nhất một chiếc áo choàng mỏng tanh, ánh đèn đường hắt lên từng đường cong như cố tình mời gọi.
Little Boy không giấu được vẻ cảnh giác khi nhìn quanh. Ở Pháp, khu đèn đỏ có thái độ khá mập mờ: không hợp pháp hoàn toàn như Hà Lan hay Đức, cũng không được phép hoạt động một cách công khai như Anh, mà đúng hơn là kiểu "Schrödinger hợp pháp" luật thì cấm nhưng chính phủ lại thu thuế, coi đây như một nghề tự do bất đắc dĩ.
Cùng với sự phát triển xã hội, nghề này cũng dần số hóa: khách có thể chọn người trên mạng, nhận thông tin, đặt hẹn hò nhanh chóng. Nhưng ở những khu vực do người Đông Âu kiểm soát, nhiều truyền thống xưa cũ vẫn được giữ nguyên, đầy rẫy nguy hiểm và sự tăm tối.
Thầy giáo Hóa học ngồi kế bên trong xe, nét mặt căng thẳng đến lạ. Ông quay sang nhìn Trương Hằng, giọng nói run run: "Sao thế? Chúng ta đã đến rồi à?"
Trương Hằng không trả lời ngay mà lôi ra bộ Lego mới mua ra, từng viên một dưới ánh đèn vàng của xe. Little Boy và thầy giáo nhìn cậu bằng ánh mắt pha lẫn sự ngỡ ngàng và hoài nghi.
"Hả?" Little Boy nghi ngờ nhìn cậu, như thể cậu đang đùa cô. "Anh đùa tôi à?"
Thầy giáo Hóa học cũng sốt ruột, cố gắng ngăn cậu lại: "Bây giờ không phải lúc làm chuyện này đâu..."
"Đừng lo, còn sớm so với giờ hẹn mà." Trương Hằng vừa mỉm cười vừa ráp những khối gạch nhỏ thành một khẩu súng ngắn Beretta 92F. Lúc ném mấy viên gạch cho thầy giáo, cậu còn pha trò: "Thầy cũng thử đi, giúp giảm bớt căng thẳng."
Thầy giáo lắc đầu, trả lại mấy viên gạch nhanh như chớp: "Tôi xin kiếu."
Little Boy nhìn cậu, giọng đầy cảnh báo: "Đừng nói là anh định dùng đồ chơi này để đàm phán với đám Albania nhé?"
Trương Hằng bình thản: "Chỉ để phòng hờ thôi." Cậu lắp ráp khối Vô Hạn Tích Mộc cuối cùng rồi nhét khẩu súng Lego vừa ráp vào thắt lưng. Động tác nhanh như chớp, khiến cả Little Boy và thầy giáo không kịp nhận ra lúc nào khẩu súng đã biến từ đồ chơi thành thật.
"Đây không phải trò chơi. Anh nghĩ đám Albania là đồ ngốc à? Anh sẽ tự giết mình đó." Little Boy nghiêm giọng nhắc nhở, ánh mắt sắc lạnh không giấu nổi sự lo lắng.
Trương Hằng mỉm cười khẽ, như một ảo thuật gia chuẩn bị tiết mục độc đáo: "Xin lỗi vì chưa nói cho cô biết. Ngoài việc đến từ vũ trụ song song, nghề chính của tôi là ảo thuật gia."
Cậu hoàn tất chuẩn bị, rồi phất tay từ chối lời mời "dịch vụ" của một cô gái bước tới ngoài cửa kính, trước khi khởi động xe lặng lẽ lăn bánh.
Thầy giáo Hóa học quay lại nhìn, mặt trắng bệch: "Tôi... tôi thấy khó thở quá!"
Không cần đợi câu hỏi, Trương Hằng nghiêm nghị nói: "Lẽ ra ông nên nghe lời cô ấy. Không phải ai cũng thích hợp làm tội phạm. Tôi từng thấy nhiều người giỏi trong nghề này, mà kết cục của họ đều không có hậu. Giờ thành phố lại có hệ thống CTOS, ông nên nghĩ kỹ: đã bước chân vào đây rồi thì không thể quay đầu. Dù muốn rút, cũng sẽ có người lấy quá khứ của ông để ép ông tiếp tục. Nói ngắn gọn, đây là con đường không lối về."
Người đàn ông nhắm mắt một lúc, rồi thở dài: "Cảm ơn các cậu... Có thể tôi chưa sẵn sàng, nhưng tôi thật sự đã suy nghĩ rất kỹ. Đây là cách duy nhất để cứu con gái tôi."
Ông cúi đầu thật sâu, bàn tay vẫn giữ chặt chiếc thùng giấy như vật báu không thể đánh mất.
"Vậy bắt đầu thôi," ông nói, giọng trầm khàn, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm lẫn lo sợ.