Ban ngày, Little Boy vẫn đều đặn đi làm ở tiệm pizza, nơi cô biết mặt từng khách quen và thuộc lòng cách làm bánh thơm ngon nhất của bếp trưởng. Cô thoăn thoắt trong bộ đồng phục đơn giản, nở nụ cười nhẹ nhàng, tạo nên bức tranh bình dị giữa thành phố đầy hỗn loạn. Còn Trương Hằng thì trở về chốn trọ nhỏ, nơi con mèo lười nằm dài trên đệm êm ấm, đôi mắt lim dim khi được cậu vuốt ve.
Cậu dành những giờ phút yên tĩnh ấy để nghiền ngẫm các trang lý thuyết, những công thức, quy tắc phức tạp của công việc ngầm mà mình đang dấn thân. Mỗi khi chạm đến chỗ nào khó hiểu, cậu lại ghi chú thật cẩn thận, đánh dấu những câu hỏi dành cho Little Boy. Khi cô về, hai người sẽ cùng ngồi lại bên chiếc bàn nhỏ, dưới ánh đèn vàng ấm áp, trao đổi, tranh luận từng ý nhỏ. Tiếng mèo thỉnh thoảng kêu khe khẽ, hòa lẫn với tiếng giấy sột soạt, và cả những tiếng cười nho nhỏ khi họ tìm ra lời giải.
Có lúc, Little Boy lại kể về những chuyện thường ngày ở tiệm pizza: vị khách khó tính hôm nay, chiếc bánh bị cháy một góc, hay một câu chuyện cười lạ lùng của đồng nghiệp. Cậu lắng nghe, mỉm cười, và đôi khi cảm thấy thế giới ngoài kia, dù có phần hỗn loạn, vẫn có những mảnh ghép ấm áp và thân thuộc.
Buổi tối mới thực sự là lúc Trương Hằng bước vào vai trò khác một nhân vật trong bóng tối, hành xử khôn ngoan và mạnh mẽ để vượt qua các thử thách ngầm. Cậu nhận những việc linh tinh, từ theo dõi, thu thập thông tin đến hỗ trợ đàm phán, đều hoàn thành một cách xuất sắc.
Danh tiếng của cậu lan rộng qua từng lần xuất hiện: một người biết giữ mình, biết cách hành xử đúng lúc, không gây chuyện nhưng cũng không dễ bị bắt nạt. Nhiều tay trong giới nghe danh đã bắt đầu dè chừng.
Một đêm định mệnh, khi cậu được mời tham gia cuộc đua xe ngầm nơi mà tốc độ và kỹ thuật là thước đo của lòng dũng cảm và sự tinh tế. Đối thủ chính không ai khác chính là công tử bột từng cố tán tỉnh Little Boy, người luôn mang trong mình sự kiêu hãnh và ngạo mạn.
Hắn vốn quen đường tán gái bằng xe xịn, lời ngon ngọt, và chưa từng phải nghe lời mắng thẳng mặt. Nhưng Little Boy không phải kiểu dễ dãi, khiến hắn bị dội gáo nước lạnh mà vẫn quyết tâm theo đuổi. Tháng rưỡi sau, khi tình cờ gặp lại, hắn không ngần ngại lấy chính chiếc xe thể thao đắt tiền làm cược, thách thức Trương Hằng đua xe với điều kiện nếu thua, cậu phải rời xa Little Boy.
Một màn tỏ tình vừa lãng mạn, vừa khoe khoang sự nam tính theo cách mà hắn tưởng là hoàn hảo.
Nhưng mọi chuyện lại đi theo chiều hướng hoàn toàn ngược lại: công tử bột thua thảm, mất luôn chiếc xe thể thao của mình.
Điều khiến hắn bối rối nhất là không hiểu vì sao mình lại thất bại. Xe của hắn vượt trội về hiệu suất, là một tay đua có tiếng trong giới, dù không đứng đầu nhưng cũng không phải hạng xoàng. Trong khi đó, Trương Hằng chỉ lái chiếc Talbot bình thường, một mẫu xe phổ thông mà Fox cho mượn, chiếc xe mà bất kỳ ai cũng dễ dàng nhìn thấy ngoài phố.
Nếu đua trên đường lớn, với chênh lệch sức mạnh động cơ rõ ràng như vậy, chắc chắn Trương Hằng không thể thắng. Nhưng cuộc đua này diễn ra trong một bãi đỗ xe tối tăm, nơi các tay đua buộc phải drift qua từng khúc cua hẹp, lợi thế mã lực bị giảm thiểu tối đa. Kỹ thuật và sự bình tĩnh mới là yếu tố quyết định.
Và chính ở đây, công tử bột lộ rõ điểm yếu: kỹ thuật drift kém, không kiểm soát được tốc độ trong từng cú cua, trong khi Trương Hằng lại uyển chuyển như nước, tận dụng mọi khoảng trống, nhấn ga đúng lúc, thắng áp đảo.
Kết quả là một trận bại tan tác, khiến đối thủ ngậm ngùi nhìn chiếc xe thể thao của mình đổi chủ.
Khi Trương Hằng ngày càng quen với mạng lưới giám sát và các tuyến theo dõi thông tin trong thành phố, Little Boy cũng thôi không mất thời gian nghỉ để đi cùng cậu làm việc nữa. Sau vài lần hành động chung, cô hiểu ra: mặc dù bị nhốt chung với đủ loại tội phạm máu lạnh, những người cuối cùng sống sót chắc chắn là Trương Hằng. Cậu không chỉ nhanh nhẹn, mà còn rất tỉnh táo và lạnh lùng thứ khí chất mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác. Và thay vì lo cho cậu, cô bắt đầu cầu nguyện cho những kẻ dám đứng đối diện.
Sự bí ẩn của cậu khiến mọi người khó lòng đoán tuổi thật. So về ngoại hình, cậu có vẻ nhỏ tuổi hơn cô, nhưng khí thế khi đứng cạnh các thủ lĩnh băng đảng khiến người ta chẳng thể phân biệt được ai là "ông trùm" thực sự. Có lần, một cuộc xung đột nho nhỏ giữa hai băng nhóm sắp bùng nổ thì chính Trương Hằng được mời làm người trung gian, vừa là trọng tài, vừa là người can thiệp để giữ hòa bình. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận rõ trọng lượng của tiếng nói mình trong thế giới ngầm.
Thời gian trôi nhanh. Ba tháng trôi qua, cuộc sống của họ cứ thế xen lẫn giữa những ngày bình dị và những đêm đầy nguy hiểm. Nhưng rồi một ngày, người thầy giáo hóa học không còn gọi vào số điện thoại Little Boy để lại nữa.
Cô cảm thấy một nỗi lo chập chờn trong lòng, một cảm giác mà cô chưa từng có. Qua hệ thống tra cứu, cô tìm ra địa chỉ bệnh viện nơi con gái ông ta đang được chăm sóc. Đáng mừng thay, hệ thống hiển thị viện phí đã được thanh toán đến hai tháng sau, và ngày hôm qua chính ông cũng vừa đến thăm con.
ChatGPT đã nói:
Buổi tối dần buông xuống, căn phòng trọ nhỏ nhuốm ánh đèn vàng ấm áp. Trương Hằng ngồi trên chiếc sofa cũ, tay thoăn thoắt ráp những mảnh LEGO nhỏ thành tòa Empire State đồ sộ, chi tiết và tỉ mỉ như chính cách cậu xây dựng cuộc sống của mình.
Little Boy đứng cạnh, mắt dõi theo từng cử động của cậu, rồi bỗng hỏi: "Anh nghĩ sao?"
Trương Hằng không rời mắt khỏi tác phẩm: "Sao là sao?"
"Vì sao ông thầy giáo hóa học không còn liên lạc thuê anh làm bảo vệ nữa?"
Cậu thở dài, đặt mảnh LEGO cuối cùng lên đỉnh tòa nhà rồi tháo bịt mắt ra, liếc đồng hồ, nụ cười nhẹ nhõm: "Chắc ông ta nghĩ đã xây dựng được quan hệ ổn định với bọn Albania rồi. Phí của tôi lại hơi cao, nên thôi..."
Little Boy nhíu mày: "Nghĩa là ông ta đá anh?"
"Gần như vậy," Trương Hằng đáp, "nhưng cũng chẳng sao, tôi còn việc khác để làm mà."
Cô ngồi xuống cạnh cậu, đặt tay lên bệ đỡ tay của sofa: "Vậy sau này sẽ thế nào?"
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt trầm tư: "Khả năng cao là ông ta sẽ bị bọn Albania giữ lại, nhưng không nguy hiểm tính mạng đâu. Họ sẽ ép ông ta làm việc cật lực để trả nợ. Con gái ông ta vẫn được chăm sóc, viện phí vẫn được trả. Nếu khôn ngoan, ông ta sẽ giữ bí mật quy trình sản xuất chặt chẽ."
"Còn nếu không?" Little Boy hỏi, giọng hơi lo lắng.
"Thì... chỉ có 'gà mái đẻ trứng' mới có giá trị mà thôi." Trương Hằng nhún vai, giọng đều đều. "Tôi đã cảnh báo ông ta rồi: bọn Albania không dám động đến ông ta là vì có tôi đứng sau. Nhưng ông ta không tin, cứ tưởng tôi muốn moi tiền ông ta thôi. Ông ta càng thân với bọn đó, lại càng ảo tưởng chúng coi mình là bạn. Trong từ điển của chúng, chữ 'bạn bè' không tồn tại."
Little Boy cau mày, thở dài: "Không thể giảm giá một chút để tiếp tục hợp tác được sao?"
"Có lẽ cô chưa biết giá tôi đặt ra là thế nào. Với ông ta, tôi đã tính giá hữu nghị rồi."
Cô cười nhăn nhó, đưa cho cậu hai quả cam tươi: "Không hiểu sao giờ thấy anh hơi... đáng ghét."
Trương Hằng bắt lấy một quả, cắn một miếng, trả lời khẽ: "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, nhất là khi sống trong bóng tối. Tôi không phải bảo mẫu, cũng không thể bảo vệ ai cả đời. Ban đầu công việc của tôi chỉ là đưa ông ta tới giao dịch, còn việc cho lời khuyên là dịch vụ thêm."
Little Boy nheo mắt nhìn cậu: "Nhưng người thường đâu học nhanh vậy?"
Trương Hằng mỉm cười, ánh mắt xa xăm: "Không hẳn. Tôi biết một người phụ nữ học cực nhanh, còn nhanh hơn cả dự đoán của tôi."
Cậu khựng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh một nữ thương nhân chợ đen ở Nassau người từng tay trắng xây dựng đế chế buôn lậu lớn nhất đảo. Dù cậu có phần dẫn dắt, nhưng công lao chủ yếu vẫn là nỗ lực của cô ấy một thứ quyết liệt trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài. Một người vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn với chính mình và người khác.
Giữa không gian yên ắng, ký ức về một thế giới xa xôi ùa về thế giới hải tặc với những cơn gió biển mặn mòi, nơi mái tóc đỏ rực của cô ấy vẫn lấp ló trong những cơn mơ của Trương Hằng, để rồi biến mất theo tia nắng đầu tiên trên bãi cát vàng với tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng bên tai.
Little Boy nhẹ nhàng bóc từng múi cam, từng lát màu vàng óng ánh rơi xuống lòng bàn tay, tiếng vỏ cam khô giòn lách tách trong phòng nhỏ khiến không gian bớt đi sự căng thẳng thường ngày. Cô nhìn Trương Hằng bằng ánh mắt nghiêm túc nhưng ẩn chứa một chút mềm mại: "Tôi quyết định rồi."
Trương Hằng ngẩng đầu lên, đặt viên gạch LEGO xuống bàn: "Quyết định gì?"
"Đưa anh đi gặp những thành viên khác của 01. Anh từng nói muốn học thêm về kỹ thuật mạng, không chỉ thông tin liên lạc đúng không?" Giọng cô pha chút kỳ vọng và thách thức.
Cậu khẽ nhướn mày, ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa tò mò: "Cô không sợ tôi là gián điệp của Black Nest nữa à?"
Little Boy cười nhẹ, giọng chắc nịch: "Chúng ta cần cảnh giác, nhưng cũng không thể mất dũng khí để tin tưởng."
Trương Hằng bật cười, gợi ý: "Câu đó ai nói?"
"Là tôi nói. Sao?" Cô đáp ngay lập tức, đôi mắt sáng lên, đầy quyết tâm. "Ba tháng qua quan sát, tôi thấy anh có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có thể tin được một chút. Tối nay, đi dự buổi gặp định kỳ của 01 với tôi nhé. Thấy sao?"
Trương Hằng gật đầu, một nụ cười vừa khiêm nhường vừa đầy hào hứng nở trên môi: "Vinh hạnh của tôi."