Tên Đồ tể quả không hổ danh là tạo vật mạnh mẽ nhất của Đồ Tể Ác Ma. Vừa xuất hiện, hắn lập tức áp đảo toàn chiến trường, lao vào đám đông giết tới giết lui như một đứa trẻ phá phách đột nhập vào nhà kẹo. Trong chớp mắt, hắn đã thu hút phần lớn hỏa lực, lưỡi dao bếp trong tay vung vẩy như lốc xoáy, giúp cả nhóm năm người giảm bớt không ít áp lực.
Người đàn ông hói đầu nhân cơ hội ấy thở dốc lấy hơi, lau mồ hôi trên trán.
"Tiếp theo chúng ta làm gì đây? Thừa lúc này phá vòng vây luôn chăng?" anh chàng bồi bàn hỏi.
"...Hoặc là cứ ngồi đây đợi tên Đồ tể của cậu giết sạch lũ đáng ghét ngoài kia cũng được." Gã hói đầu đề xuất. Nhưng vừa dứt lời, một luồng sáng xanh lục bắn trúng Đồ tể. Tên quái vật khi nãy còn oai phong lẫm liệt, giờ thân thể lại phồng to như quả bóng... rồi bùm! nổ tung.
Chỉ còn lại mưa máu lất phất trong không khí và con dao rơi lăn lóc trên nền đất làm bằng chứng cho sự tồn tại của hắn.
"Không xong rồi, đó là thiết bị phân giải nano của nhà khoa học điên. Bọn chúng đúng là mang cả thứ vũ khí hủy diệt này theo." Người đàn ông hói mặt mày trầm trọng.
Tạo vật mà cả nhóm gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng, rốt cuộc chưa trụ được đến hai phút đã bị tiêu diệt. Sự tuyệt vọng bắt đầu len lỏi vào lòng mỗi người.
Đến lúc này, mọi chiêu bài giấu kín coi như đã tung ra gần hết, nhưng thế trận vẫn chẳng hề xoay chuyển. Phía đối địch áp đảo hỏa lực, khiến cả nhóm không sao ngẩng đầu nổi. Lũ người áo đen ào ào như thủy triều, đang dần khép vòng vây.
Gã hói dựa lưng vào một chiếc tủ lạnh cũ, đạn xé gió vút qua sát tai, khiến ông ta không nhịn được bật tiếng than: "Tôi cầm cự được ba phút rồi, vẫn chưa tới lượt tôi viết di chúc à?"
"Trời ơi, sắp chết đến nơi thật sao? Nhưng tôi còn chưa muốn chết... tôi vừa mua PS4 với 2K13 đấy, vẫn chưa dùng Clippers của tôi vô địch lần nào cơ mà..." anh chàng bồi bàn cũng chán nản rên rỉ.
Sứ Giả: "............"
Mỹ Nam đưa mắt nhìn về phía bãi rác nơi cách đó không xa. Ba phút trước, Trương Hằng đã đi về phía ấy. Giờ đúng là thời khắc đã hẹn, nhưng ở đó vẫn không có chút động tĩnh nào. Thật ra ngay từ đầu, gã hói và anh chàng bồi bàn đều không ôm quá nhiều hy vọng vào cậu ta, nhưng Mỹ Nam thì khác. Với hiểu biết của cô về Trương Hằng, cô rất rõ ràng: anh ta sẽ không đưa ra một yêu cầu vô nghĩa. Dù cô cũng không hiểu trong tình thế này, kỹ năng lắp ráp Lego của anh có thể dùng để làm gì...
"Chẳng lẽ... chỉ là ảo giác thôi sao?"
Ngay cả Mỹ Nam giờ cũng bắt đầu dao động. Khoảng cách giữa nhóm áo đen và họ còn chưa tới hai mươi mét. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thoát khỏi trò chơi.
Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, một luồng khí mạnh thổi qua khiến cô nhắm mắt lại theo bản năng. Đồng thời, tiếng động cơ gầm rú vang lên từ phía sau bãi rác.
Một khối bóng đen khổng lồ từ từ trồi lên khỏi đống rác, lơ lửng cất cánh.
"...Là mắt tôi có vấn đề, hay là chúng ta thật sự đã chết rồi? Trên trời... tôi thấy một con tàu sân bay bay lơ lửng trên bầu trời Quảng Châu! Tuy là bản thu nhỏ, lại không có logo kinh điển kia..." Gã hói dụi mắt không tin nổi. "Có ai trong mấy người vừa gọi cho Avengers không thế?"
Bên kia, cả anh chàng bồi bàn và người đưa tin cũng đứng chết trân tại chỗ, không nói được lời nào.
Trong lúc bọn họ còn chưa hoàn hồn, tàu sân bay trên đầu đã mở hệ thống vũ khí. Về phần hỏa lực, chẳng hề có chút gì gọi là 'phiên bản thu nhỏ' tên lửa, pháo năng lượng, súng laze đủ cả. Một đợt công kích giáng xuống, đám người máy áo đen lập tức bị quét sạch hơn phân nửa.
Nhưng đúng lúc ấy, thiết bị phân giải nano lại bắn ra ánh sáng xanh lần nữa.
"Đội trưởng Mỹ, cẩn thận!" Anh chàng bồi bàn hét lên cảnh báo.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến anh ta lập tức câm nín. Tàu sân bay khởi động hệ thống phòng ngự, tấm khiên năng lượng nhẹ nhàng chặn lấy luồng sáng xanh, đồng thời hệ thống dẫn đường thông minh khóa chặt thiết bị phân giải nano.
Ba giây sau, cả thiết bị lẫn đám người máy quanh nó hóa thành tro bụi.
"Woa, ngầu quá trời luôn! Lát nữa lên tàu tôi phải xin Iron Man ký tên mới được." Anh chàng bồi bàn phấn khích hét lên. "Giờ thì có Avengers nhúng tay rồi, chuyện tiêu diệt nhà khoa học điên cứu lấy thế giới cứ để họ lo đi, tôi về bar tiếp tục làm việc, Sứ Giả thì lại đi thuê nhà..."
Rồi anh ta quay sang Mỹ Nam nói: "Người được chọn à, xin lỗi nha, để cô phải chạy một chuyến uổng công. Nhưng mà, giờ thì ai quan tâm chứ? Chúng ta có Avengers rồi mà! Mấy người thấy họ thất bại bao giờ chưa?"
Người đàn ông hói cũng rất kích động, nhưng vẫn giữ chút lý trí hơn. Ông ta ho nhẹ rồi nghiêm túc nói: "Đừng mừng vội. Chúng ta vẫn chưa rõ tình hình trên đó thế nào. Dù sao thì nó vẫn khác với tàu sân bay thật nhỏ hơn, không có logo..."
Nói tới đây, ông ta hạ giọng: "Rất có thể nó đã bị Loki dùng ma thuật tà ác khống chế rồi. Vì thế lát nữa có thể sẽ là một trận chiến ác liệt. Nhưng không sao, chúng ta đã sẵn sàng. Nếu đoạt lại được nó từ tay Loki, biết đâu chúng ta cũng được gia nhập Avengers thì sao?"
"............"
"Tôi hiểu được sự lãng mạn của hai fan Marvel các anh."Mỹ Nam lạnh lùng lên tiếng. "Tôi không muốn phá tan giấc mộng đó, nhưng nếu các anh không muốn phải đối đầu thêm một đợt địch nữa, thì tốt nhất nên lên tàu ngay đi. Trương Hằng đang đợi trên đó."
"Cô nói đúng, không thể để cậu ta giành hết chữ ký được."
Người hói vừa nói vừa dùng kỹ năng xây dựng lắp ráp ra một chiếc trực thăng. Cả nhóm bốn người bước vào khoang lái, rồi ông ta không chần chừ thêm giây nào, lao thẳng về phía tàu sân bay lơ lửng giữa trời.
Thế nhưng thật đáng tiếc, họ chẳng thấy Captain America hay Iron Man nào cả. Thor và Hulk cũng không.
Thực tế, trong toàn bộ phòng điều khiển, chỉ có một mình Trương Hằng.
"...Vậy thứ này là do cậu làm ra hả?" Biết được sự thật, anh chàng bồi bàn ngơ ngác, khó tin: "Nói thật nhé, tôi thà tin người mở cửa là Black Widow với Hawkeye còn hơn."
"Hoặc là Loki và đám tay sai tà ác của hắn." Gã hói bổ sung. Rồi ông ta quay sang Mỹ Nam.
Cô bị ông ta nhìn đến mức khó chịu: "Nhìn gì?"
"Cậu ta đã thức tỉnh rồi. Vậy khi nào thì đến lượt cô? Tôi không biết mấy người được chọn có thể tăng tiến năng lực nhanh chóng thông qua thức tỉnh đâu đấy. Trong lời tiên tri cũng không nhắc tới chuyện đó. Hừm... chuyện này cần phải ghi vào sổ nhỏ. Nhân tiện hỏi luôn, mấy người còn chiêu nào khác không? Kiểu như hợp thể thành siêu cấp chiến binh ấy, báo trước cho tôi một tiếng để tiện lập kế hoạch cho trận chiến cuối cùng."
"Không có mấy trò nhảm nhí đó, được chưa?" Mỹ Nam trợn mắt đáp.