Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Tạm ngưng)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

173 267

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1524 13550

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

(Hoàn thành)

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

Kareno Akira

Điều gì đang chờ đợi anh, bốn cô gái, và Regul Aire ở phía trước?

67 22

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

830 300

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

231 1075

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Hoàn thành)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 269

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt) - Chương 39 : Kế hoạch leo tháp

Một đêm yên bình trôi qua. Xét đến việc tên nhà khoa học điên phải đến chiều mai mới mở cổng thời không, cả nhóm thống nhất tận dụng cơ hội này để... ngủ nướng.

Người đàn ông hói đầu và anh chàng bồi bàn vốn định kéo Vua Phá Hoại lén chuồn ra ngoài làm một màn team building nho nhỏ, tăng cường tình đồng đội. Đáng tiếc chưa kịp bước qua cửa thì đã bị Sứ Giả phát hiện. Cả ba đành cụp đuôi quay lại, ai về phòng nấy, im re như chưa từng có kế hoạch gì.

Trương Hằng mở mắt lúc mười giờ sáng. Cậu nấu bữa sáng một cách thảnh thơi. Đến mười hai giờ, Sứ Giả và Phạm Mỹ Nam những người chịu trách nhiệm trinh sát đã quay về. Ba tên còn lại cũng lần lượt rời khỏi phòng.

Sau bữa ăn, Trương Hằng triệu tập một cuộc họp khẩn trước trận chiến.

Cậu trải rộng tờ sơ đồ cấu trúc vừa mới in ra của Tiểu Man Yêu lên bàn.

Tòa tháp này là công trình cao nhất trong thành phố, nằm bên bờ nam sông Châu Giang. Thân tháp cao 450 mét, cộng thêm cột ăng-ten trên đỉnh dài 150 mét nữa, tổng chiều cao lên đến con số kinh ngạc: 600 mét.

"Máy va chạm lượng tử của tên khoa học điên được đặt ở đây." Phạm Mỹ Nam chỉ vào một vị trí trên bản sơ đồ. "Đó là đài quan sát và chụp ảnh ở độ cao 488 mét nơi cao nhất du khách có thể tiếp cận. Nhưng một tuần trước, nó bất ngờ đóng cửa không tiếp đón công chúng nữa. Hắn đã bí mật đặt máy va chạm lượng tử ngay tại đó."

"Vậy nghĩa là muốn lấy được khối Vô Hạn, ta phải lên được chỗ đó trước?" anh chàng bồi bàn hỏi.

"Chuyện đó không hề đơn giản đâu." Người đàn ông hói mặt mày nghiêm trọng trước nay hiếm thấy. "Tôi nghe nói hắn đã thay toàn bộ nhân viên trong tháp bằng người của mình. Đợi đến khi hắn chính thức khởi động thiết bị, an ninh ở đó sẽ được nâng lên thêm vài cấp nữa. Một đội quân đang chờ sẵn dưới chân tháp."

"Ờ... hay ta nhảy dù từ trên không xuống?" bồi bàn lại đề xuất. "Chẳng phải ta còn cả mẫu hạm bay à?"

"Không được." Phạm Mỹ Nam lắc đầu. "Hắn biết chúng ta có mẫu hạm, đương nhiên sẽ đề phòng từ trên trời xuống. Lúc tôi đi do thám, phát hiện quanh khu vực có nhiều vũ khí phòng không hạng nặng được nguỵ trang thành xe bán kem hay xe hiến máu lưu động. Đụng chuyện là chúng biến thành máy giết người ngay."

"Thế thì cứ xông thẳng lên, đập tan chúng là xong!" Vua Phá Hoại nghiến đôi tay kẹp của mình, nhẹ nhàng lắc một cái, chiếc ghế sô pha bên cạnh biến mất không dấu vết. Từ sau khi năng lực phá hoại của hắn được khôi phục, dường như có một chiếc công tắc bên trong bị bật lên. Cơn nghiện phá huỷ bị đè nén bao lâu nay ồ ạt quay lại, khiến hắn không đập phá cái gì là bứt rứt không yên.

Người hói và bồi bàn đành thay phiên nhau chế đồ cho hắn phá chơi. May mắn thay, trận đánh sắp diễn ra, có lẽ cũng chẳng cần lo hắn sẽ thiếu thứ để huỷ diệt. Còn chuyện sau khi đánh bại được tên khoa học điên và cứu thành phố thì... chẳng ai trong nhóm buồn nghĩ xa đến thế.

"Đánh thì chắc chắn phải đánh, nhưng vẫn cần có chiến lược." Phạm Mỹ Nam liếc sang Trương Hằng. "Anh nói hay để tôi nói?"

"Cô nói đi. Nếu cần thì tôi bổ sung sau." Trương Hằng đáp.

"Được thôi. Cách nhanh nhất để lên tháp là đi thang máy. Nhưng nếu ta giao chiến ngay từ dưới chân tháp, chẳng khác nào nói cho địch biết ta đang tới. Khi đó, để đảm bảo an toàn, chúng chắc chắn sẽ cắt điện cả toà tháp. Một khi mất điện, ta buộc phải leo thang bộ. Leo 500 mét... chưa nói đến chuyện còn sức chiến đấu hay không, lúc lên tới nơi thì có khi lũ quái vật đã ùa ra rồi."

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Tốt nhất là đừng gây chú ý. Không rõ lý do vì sao, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn đóng cửa Tiểu Man Yêu. Tuy đài quan sát ở đỉnh đã cấm vào, nhưng khu đại sảnh 'Mây trắng bầu trời sao' bên dưới vẫn mở cửa đón khách. Khu này chỉ cách tầng quan sát vài chục mét thôi. Ta phải tiếp cận được khu đó trước."

"Hiểu rồi. Mình chỉ cần giả làm khách tham quan là xong." Anh chàng bồi bàn búng tay cái tách.

"Khoan đã... vậy tức là chúng ta không được đeo huy hiệu tổ đội nữa đúng không?" Gã hói cau mày. "Tôi thiết kế cái đó tốn bao công, mà giờ lại không tính tới cảm xúc của tôi sao?"

"Đúng thế. Còn gì không hài lòng à?" Phạm Mỹ Nam hỏi lại.

"Tôi đoán là mình phải giấu huy hiệu dưới lớp áo trong. Đến lúc đánh nhau thì chỉ việc mở áo ra là thấy." người hói bất lực thở dài.

"Nếu ông nhất quyết như vậy thì tuỳ." Phạm Mỹ Nam gật đầu, rồi tiếp tục "Nếu mọi việc thuận lợi, ta sẽ dùng thang máy du lịch để lên đại sảnh Mây trắng bầu trời sao. Nhưng cũng phải tính đến khả năng bị phát hiện. Khi đó sẽ dùng phương án B: hạ gục toàn bộ lính canh quanh đó thật nhanh. Một nửa nhóm sẽ lên tháp bằng thang, nửa còn lại xuống tầng hầm B2, khống chế phòng điều khiển điện, cầm chân càng lâu càng tốt cho đến khi nhóm trên lên được sảnh thì mới rút."

"Cần bao lâu?"

"Thang máy du lịch: 5 m/s, thang thường: 6 m/s, thang cứu hoả: 10 m/s. Vậy nên khoảng 40 đến 80 giây. Còn từ đó trở lên thì ta phải đánh thẳng một mạch. Nhưng tất cả chỉ là kế hoạch lý tưởng. Có chuyện gì bất ngờ thì phải tự ứng biến. Ai còn thắc mắc không?" Phạm Mỹ Nam quét mắt qua từng người rồi dừng lại ở Trương Hằng. "Còn anh, có gì cần nói thêm không?"

"Cô đã nói hết những điều tôi định nói. Chúng ta thay đồ rồi hành động." Trương Hằng gật đầu. "Cô muốn kiểu tóc và quần áo thế nào?"

"Đồ thể thao bình thường là được. Tóc thì... buộc đuôi ngựa một bên đi."

"Được."

...

Một tiếng rưỡi sau, một chiếc xe buýt du lịch dừng lại dưới chân Tiểu Man Yêu. Sáu người lần lượt bước xuống. Lúc này, hình dáng bên ngoài của họ đã khác hoàn toàn. Đến cả người quen cũng khó lòng nhận ra được ai là ai. Nhìn qua chẳng khác gì một nhóm du khách bình thường, ngoại trừ...

"Ông nghiêm túc đấy à? Nhất định phải mang theo cái đó?" Phạm Mỹ Nam nhìn người đàn ông hói đang kẹp cái bệ bồn cầu dưới nách.

Hắn gãi cằm, thản nhiên nói: "Tất nhiên. Tôi nói rồi, lần này gặp lại tên khoa học điên, tôi sẽ trả lại cái bệ bồn cầu thông minh hắn từng tặng tôi. Đó là lời hứa của đàn ông nhất định phải giữ."

"Vấn đề là... ông từng thấy ai vác bệ bồn cầu đi tham quan Tiểu Man Yêu chưa?"

"Ờ thì... tôi có thể giả làm nhân viên đến thay đồ trong nhà vệ sinh công cộng."

"Nghe chẳng thuyết phục chút nào."

"Hoặc ta có thể ngụy trang, biến cái này thành ván trượt lướt sóng. Tuy hơi kỳ, nhưng ít ra cũng dễ nhìn hơn." Trương Hằng góp ý.