Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 08 : Người rò rỉ thông tin - Chương 30 : Người trung gian

Trương Hằng theo Little Boy bước vào siêu thị Carrefour gần đó. Dưới ánh đèn trắng lạnh của trần nhà, những kệ hàng xếp dài như vô tận, mùi nhựa của bao bì hòa cùng hương cà phê rang thoảng trong không khí. Cô đi nhanh, cậu lặng lẽ theo sau, tay đẩy chiếc xe đẩy còn trống.

Little Boy không mất nhiều thời gian lựa chọn: chăn, gối, bàn chải, cốc, vài bộ quần áo lót dự phòng, tất, rồi tiện tay quăng thêm một dao cạo râu. Những món đồ thiết yếu chất dần lên xe, chất giọng đều đều của cô vang lên xen giữa tiếng bánh xe nghiến sàn: "Cái này để anh dùng, khỏi lấy của tôi."

Trên đường đi qua quầy mỹ phẩm nam, cô dừng lại, nhấc lên một lọ cologne, đưa về phía cậu. "Mùi này được đấy."

Trương Hằng liếc lọ thủy tinh trong suốt, nhãn bạc, rồi khoát tay: "Không cần."

Little Boy nhún vai, bỏ lại vào kệ. Nhưng khi đi ngang quầy dao, cậu lại dừng bước.

Ánh đèn phản chiếu trên lớp kính tủ, hàng chục lưỡi thép sáng loáng nằm im lìm. Cậu rút ra một con dao gấp, cảm giác nặng vừa đủ trong lòng bàn tay. Cán dao bằng gỗ cẩm lai đã được mài nhẵn, các đường vân như những lớp sóng ngầm. Chốt khóa đồng thau vàng sậm, lưỡi thép không gỉ ánh bạc, sống dao dày nhưng mũi vát tinh tế. Quan trọng nhất, chiều dài tổng thể chỉ khoảng 11 cm đủ gọn để mang theo, nhưng vẫn đủ sát thương khi cần.

Trong đầu cậu thoáng hiện lên những bài tập dao cận chiến mà cậu từng luyện. Với kỹ năng dao Lv3, món đồ này chẳng khác gì thêm một quân bài mạnh vào tay.

"Anh muốn lấy cái đó à?" Little Boy hỏi, giọng pha chút thăm dò.

"Có được không?"

Cô liếc xuống bảng giá. "Ba mươi lăm euro. Hơi chát đấy."

"Tôi có thể chọn cái khác."

"Thôi, cứ lấy cái này. Dù sao cũng trừ vào tiền lương của anh." Cô nói gọn, như thể vừa ký một lệnh mua hàng.

"Cảm ơn."

...

Rời siêu thị, hai người đi thêm vài con phố thì dừng lại trước một cửa hàng quần áo cũ. Tấm bảng hiệu bạc màu rung nhẹ dưới gió đêm. Mùi vải cũ, mùi gỗ tẩm hóa chất trộn lẫn mùi khói thuốc vương trong không gian hẹp. Little Boy chọn nhanh một bộ vest đen đã hơi bóng ở khuỷu tay, một sơ mi trắng, đôi giày da đế thấp. Tất cả gói gọn trong tờ hóa đơn 10 euro.

Trương Hằng thay đồ trong buồng thử chật hẹp, ánh đèn vàng nhạt soi bóng cậu trên gương mờ hơi. Cậu chỉnh lại cổ áo, bước ra.

Little Boy lùi lại hai bước, ánh mắt lướt từ đầu xuống chân. "Hơi rộng nửa cỡ, nhưng nhìn chung cũng ổn." Cô với tay lấy một cặp kính râm đen trên kệ, đưa cho cậu. "Không cần đeo, nhét vào túi thôi."

Cậu làm theo. Cô gật đầu: "Thế là tạm được rồi."

Không ai giải thích "tạm được" nghĩa là gì. Cậu không hỏi, cô cũng không nói.

...

Trên đường về, họ ghé một quầy hotdog ven đường. Hơi nóng từ vỉ nướng phả ra, mùi xúc xích và hành phi lan trong gió lạnh. Hai chiếc hotdog gói trong giấy bạc trở thành bữa tối chóng vánh. Khi cắn miếng đầu tiên, cậu thấy muối, mỡ và bánh mì khô hòa quyện không ngon nhưng đủ ấm bụng.

Màn đêm buông xuống. Little Boy ăn miếng cuối, lấy khăn giấy chùi miệng rồi nói: "Đi thôi, giờ anh phải làm việc rồi."

Cậu theo cô đến ga tàu điện ngầm. Giờ tan tầm, dòng người đổ xuống bậc thang như một con sông chảy xiết. Tiếng giày dép, tiếng loa báo tàu, tiếng cửa toa mở ra, khép lại. Hai người mất gần năm phút mới chen được vào bên trong.

Cửa toa khép lại. Little Boy dựa vào vách, nói: "Chúng ta sắp gặp một gã tên Fox. Hắn là tay trung gian nổi tiếng nhất khu này."

"Trung gian?" Trương Hằng hỏi.

"Ừ. Kiểu người làm cầu nối, dàn xếp giao dịch, ăn hoa hồng. Có chuyện gì phiền phức, chỉ cần trả tiền, hắn sẽ tìm người làm thay anh. Hắn không trực tiếp ra mặt, chỉ đứng sau sắp xếp."

"Giống môi giới à?"

"Cách kiếm tiền thì giống. Nhưng môi giới thường làm việc hợp pháp. Fox thì không quan tâm hợp pháp hay bất hợp pháp, hay cả vùng xám... miễn có tiền, hắn nhận."

Cậu nhướn mày. "Tôi tưởng thành phố kết nối với CTOS rồi thì tội phạm biến mất."

"Giảm mạnh thôi, không biến mất." Cô liếc cậu. "Người của Black Nest không ngu. Nếu tội phạm biến mất hoàn toàn, sẽ có người nghi ngờ sự cần thiết của CTOS. Công chúng sẵn sàng hy sinh một phần quyền riêng tư để đổi lấy an toàn. Nhưng nếu họ nghĩ mình đã an toàn, họ sẽ quay sang đòi lại quyền riêng tư. Vậy nên Black Nest phải giữ tội phạm ở mức 'vừa đủ' để chứng minh CTOS hiệu quả, nhưng không bao giờ xóa sạch."

"Nếu không có tội phạm thì cảnh sát cũng đâu cần tồn tại."

"Đúng." Little Boy nói, giọng lạnh. "Nhưng CTOS vẫn thay đổi thế giới ngầm. Luật chơi cũ sụp đổ, kẻ yếu bị đào thải. Những kẻ thích nghi nhanh như Fox thì trỗi dậy."

"Còn đội du kích 01?"

"Chúng tôi không phải tội phạm." Giọng cô cứng lại. "Dù Black Nest có bôi nhọ thế nào, đội 01 chưa từng là tổ chức phi lợi nhuận. Ngay cả tiền kiếm được từ kỹ thuật cũng chỉ dùng để chống lại CTOS. Không ai bỏ vào túi riêng."

"Đáng kính thật." Trương Hằng nói, khóe môi hơi nhếch.

"Anh đang mỉa mai tôi à?"

"Tôi chưa từng mỉa mai cô. Ngược lại..." Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt cô, "Bất kể khi nào gặp tôi, cô cũng nghi ngờ động cơ của tôi. Đó là quán tính lịch sử sao?"

Cô không đáp, chỉ nhìn ra cửa kính, nơi ánh đèn tàu hắt qua gương mặt lạnh như một tấm mặt nạ.

...

Một giờ sau, họ đến phía bên kia thành phố, gần vùng ngoại ô. Ở đây, camera giám sát trên phố ít hẳn, người qua lại cũng thưa thớt.

Sắp tới nơi, Little Boy dặn: "Gặp Fox, anh đừng nói gì. Để tôi trao đổi với hắn."

"Ừm"

Hai người xuống một bãi đỗ xe ngầm. Không khí dưới này ẩm thấp, mùi khói thuốc, xăng dầu và thứ gì đó hăng hắc bốc lên từ các khe thoát khí. Tầng -3 gần như trống trơn, chỉ lác đác vài chiếc sedan cũ. Nhưng từ phía dưới vọng lên tiếng nhạc điện tử, bass dập mạnh, rung cả trần bê tông.

Ngay tại lối vào tầng -3, hai gã đầu đinh đang đứng dựa vào lan can, tay kẹp thuốc, khói cuộn mờ mặt. Một gã khi thấy họ lập tức giơ bàn tay xăm hình đầu lâu, ra hiệu "dừng lại".

"Chúng tôi đến gặp Fox." Little Boy nói, giọng không cao nhưng đủ để át tiếng bass.

Hai gã liếc nhau, rồi hờ hững nhún vai, tiếp tục rít thuốc. Một làn khói mỏng trôi lững lờ khi họ bước qua, tiếng giày dội trên nền xi măng.

"Bảo vệ của họ cũng xoàng nhỉ," Trương Hằng khẽ nghiêng đầu, nói đủ để Little Boy nghe. "Chỉ cần nói tên là vào được."

"Đừng để bị đánh lừa. Đây chỉ là một nhóm công tử bột khoác áo xã hội đen để tìm chút hưng phấn. Nhưng cũng có vài kẻ buôn 'hàng nhẹ' trà trộn. Chính vì vậy, bọn chúng càng không muốn bị cảnh sát chú ý."

Tầng -4 mở ra như một thế giới khác: đèn neon xanh đỏ hắt lên trần bê tông, những tiếng cười ồn ã hòa lẫn tiếng nhạc. Hành lang dẫn vào khu tiệc rải đầy mẩu thuốc và ly nhựa bỏ đi. Trong khoảng không chật hẹp, mùi nước hoa đắt tiền trộn lẫn mùi mồ hôi, mùi rượu mạnh và chút vị kim loại của không khí tái chế.

Họ băng qua dãy xe sang Maserati, Bentley, Porsche nằm xếp hàng như một triển lãm nhỏ. Một vài cô gái khoác váy dạ hội ngắn, chân đi giày cao gót, tựa hờ vào mui xe, vừa trò chuyện vừa liếc mắt đánh giá hai kẻ mới đến.

"Thấy Fox rồi." Little Boy nói, ánh mắt dừng lại ở góc phòng.

Fox nổi bật không phải vì đẹp trai, mà vì sự cố ý bất cần trong cách ăn mặc: nửa bộ vest đen lịch sự ở trên, bên dưới lại là chiếc quần short đi biển hoa văn sặc sỡ và đôi dép xỏ ngón. Đôi chân lông lá chẳng buồn che giấu, và cái lạnh dường như không tồn tại với hắn. Fox đang cười nghiêng ngả, tay ôm hai cô gái Pháp, một trái một phải, bộ ngực họ ép sát vào người hắn như thể hắn là trung tâm vũ trụ.

"Xin lỗi các em, có việc rồi. Hai em đi lấy cho anh ly champagne nhé?" Fox nói, giọng nửa đùa nửa ra lệnh.

Hai cô gái rời khỏi vòng tay hắn, nhưng ánh mắt thì chưa chịu rời. Một trong hai cô tóc vàng với đôi môi đỏ rực khi đi ngang qua Little Boy còn khẽ nhướng mày đầy thách thức, môi khẽ cong như gửi một lời khiêu khích im lặng.

"Đừng để bụng," Fox cười, để lộ hàm răng trắng lóa. "Sophie hay ghen, còn Anaïs thì... ừm, nuôi một con rắn hổ mang ngay trong gara nhà. Cũng là một thú vui lạ."

Hắn quay lại, ánh mắt sắc hơn khi nhìn Little Boy:

"Lâu quá rồi. Mất liên lạc tưởng cô biến mất. Khi nhận được email mã hóa từ Semiprime (số bán nguyên tố) bảo cô muốn tìm tôi, tôi còn tưởng bị ai chơi khăm. Còn đây là... bạn trai à?"

"Không. Chỉ là khách trọ." Little Boy trả lời gọn lỏn, "Cậu ta cần tiền trả tiền nhà, nên tôi dẫn đến gặp anh."

"Hân hạnh." Fox chìa bàn tay gân guốc, ấm và hơi ẩm mồ hôi bắt lấy tay Trương Hằng. Hắn siết vừa đủ để cảm nhận phản ứng đối phương, rồi buông ra như chẳng có gì.

Hắn lại quay sang Little Boy, ánh nhìn mang chút tinh quái:

"Vậy là đến giờ cô vẫn chưa có bạn trai sao?"

Khoé môi Little Boy giật nhẹ, nhưng giọng thì lạnh như cắt:

"Trong phim, mấy kẻ nói nhiều thường chết sớm."

Fox phá lên cười, tiếng cười lan ra cả bàn tiệc gần đó, khiến vài kẻ tò mò ngoái nhìn. Nhưng Trương Hằng nhận ra sau tiếng cười ấy, ánh mắt Fox đã đổi bớt đi sự vô tư bề ngoài, thay vào đó là sự tính toán quen thuộc của một kẻ đã quen ngửi mùi nguy hiểm từ xa.