Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập EL10.0 : Giấc mơ và lý tưởng - Chương 27 : Thành phố ta đâu có giáp biển

Trương Hằng vốn có thể xông thẳng vào văn phòng của Hàn Lộ để xem rốt cuộc cô có ở đó hay không, nhưng sau khi do dự một chút, cậu vẫn từ bỏ. Thứ nhất, cô lễ tân trông chẳng có vẻ gì đang nói dối. Thứ hai, nếu Hàn Lộ thực sự đang ở trong đó mà cô vốn là người cực kỳ coi trọng hiệu suất thì hai nhân viên văn phòng, một nam một nữ kia, chắc chắn sẽ không thể vừa uống cà phê vừa thảnh thơi ngắm mây như vậy.

Trương Hằng không biết trong thế giới giấc mơ của Hàn Lộ, việc ra tay sẽ dẫn tới chuỗi phản ứng gì, nên để cẩn trọng, cậu vẫn chọn cách an toàn nhất. Cậu quay lại quầy lễ tân, hỏi cô gái:

"Cô ấy thường còn hay đi đâu nữa không?"

"Cái này..." Cô lễ tân tỏ ra khó xử.

Dĩ nhiên, là một lễ tân chuyên nghiệp, cô không thể tùy tiện tiết lộ hành tung của sếp. Hơn nữa, ngành nghề mà Hàn Lộ theo đuổi vốn luôn khiến cô bị người khác vừa yêu vừa ghét. Mới đây thôi, có một doanh nhân khởi nghiệp bị rút vốn đã tới trước cửa công ty giăng băng rôn phản đối. Nghe nói sau đó, người này còn chặn Hàn Lộ ở bãi đỗ xe, và chẳng lâu sau khi bị cảnh sát bắt đi, anh ta đã tự sát. Sự việc từng khiến cả công ty căng thẳng một thời gian.

Tuy vậy, bản thân Hàn Lộ lại chẳng hề dao động, những dự án cần triển khai vẫn cứ tiến hành nhịp nhàng. Vụ việc cũng vì thế mà trôi vào dĩ vãng. Sau đó, Hàn Lộ còn bỏ tiền ra thuê người dạy cho nhân viên các lớp tự vệ.

Dù ấn tượng với Trương Hằng không tệ, cô lễ tân cũng chỉ có thể mỉm cười ái ngại, tỏ ý bất lực.

Trương Hằng không miễn cưỡng, nói lời cảm ơn rồi rời khỏi tòa nhà văn phòng.

So với bầu trời quang đãng lúc đến, gió bên ngoài giờ đã mạnh lên rõ rệt, thổi đến mức những chiếc ô che nắng trước quán Starbucks bên cạnh phần phật rung động. Có vài người phụ nữ phải vội vàng giữ váy ngắn. Mặt trời lúc này đã hoàn toàn bị mây đen che khuất, ánh sáng chẳng khác gì khoảng sáu, bảy giờ tối.

Phần lớn người đi đường đều nghĩ đây là dấu hiệu báo cơn mưa lớn sắp tới. Thế nhưng Trương Hằng lại tinh ý nhận ra một chút bất thường.

Trương Hằng không nghĩ đây chỉ là một sự thay đổi thời tiết ngẫu nhiên. Cậu nhận ra thời gian dành cho mình không còn nhiều. Nhưng vấn đề là, cậu đã mất phương hướng. Sự hiểu biết của cậu về Hàn Lộ rất hạn chế, ngoài nhà và công ty, cậu không biết cô ấy còn những nơi nào thường đến.

Đứng im suy nghĩ nửa phút, Trương Hằng đưa tay vẫy một chiếc taxi.

Tài xế là một người đàn ông có vẻ mặt chuột, môi mỏng và mũi nhọn. Trương Hằng nhận ra khóa quần của ông ta chưa kéo lên, còn bên cạnh ghế lái cắm một cuốn Men's Style với một cô gái rất gợi cảm trên trang bìa.

Cậu hiểu rằng suy luận của mình là đúng. Trong thế giới giấc mơ này, mọi thứ đều xuất phát từ trải nghiệm hoặc tưởng tượng của Hàn Lộ, chiếc taxi này cũng vậy. Đặc biệt ở những chi tiết nhỏ như khuôn mặt tài xế, biển số xe rất khó mà bịa ra từ hư không. Mọi thứ đều có nguồn gốc, dù đã được thêm thắt một chút. Ví dụ, người tài xế có thể không thô tục đến mức đó, nhưng rõ ràng ấn tượng của Hàn Lộ về anh ta không hề tốt.

Trương Hằng mở cửa, ngồi vào ghế phụ.

Cậu đã nghĩ ra cách tìm Hàn Lộ. Đây là tập hợp của tiềm thức Hàn Lộ, khắp nơi đều có manh mối. Ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, vì lý do nào đó, Hàn Lộ không lái xe, rời công ty rồi bắt chính chiếc taxi này.

Tài xế thấy Trương Hằng lên xe thì cười khúc khích. "Này anh bạn, đi đâu chơi vậy?"

Trương Hằng nói: "Anh bạn, tôi muốn hỏi thăm một người."

"Hỏi người á?" Gã ngẩn ra một lát, rồi hỏi: "Nam hay nữ?"

"Nữ."

"Nữ thì tôi rành lắm." Gã vỗ ngực : "Anh bạn có muốn tôi giới thiệu vài cô gái xinh đẹp không? Hàng nội, hàng ngoại... thậm chí cả gái Nga nữa, chân dài hẳn hoi."

"Không cần. Tôi chỉ muốn tìm một người, cô ấy đã từng lên xe của anh," Trương Hằng mô tả ngoại hình của Hàn Lộ cho người tài xế.

Tài xế nhíu mày nhớ lại: "Nghe cậu nói thì hình như tôi có chút ấn tượng, nhưng lâu quá rồi, chẳng nhớ rõ. Hồi trẻ tôi còn được gọi là Thất Lang Tam Hoàn, loại mỹ nữ nào mà tôi chưa gặp, đâu thể nhớ mãi một người được."

"Với kiểu người như cô ấy, tôi chắc anh chưa gặp bao giờ đâu," Trương Hằng vừa nói vừa rút ví, đưa cho hắn năm trăm tệ. "...Chỉ cần nói cho tôi biết cô ấy đã đi đâu, số tiền này là của anh."

Thấy tiền, mắt tài xế sáng lên, vỗ trán:

"Ôi, tôi nhớ ra rồi! Nhớ ra rồi! Trí nhớ của tôi thật là... Đi thôi, tôi đưa anh đến đó."

Gã vừa nói vừa bấm đồng hồ tính cước, rồi nhấn ga.

Trương Hằng cài dây an toàn, nhưng nửa tiếng sau cậu lại nhíu mày:

"Anh đang đi đâu vậy?"

"Đi sân bay chứ đâu. Không phải cậu bảo tôi đưa cậu đến nơi cô ấy đã đi sao?" Tài xế cười khúc khích.

"..."

Trương Hằng cạn lời. Khả năng Hàn Lộ không lái xe đến sân bay là rất cao. Nhưng nếu là như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Dừng xe lại," Trương Hằng tháo dây an toàn, định đổi xe khác để thử vận may. Nhưng lúc đó, chiếc xe phía trước cũng dừng lại. Tài xế cũng đạp phanh, lẩm bẩm: "Không thể nào, hết giờ cao điểm rồi cơ mà, sao lại kẹt xe thế này? Mấy thằng quy hoạch đô thị ăn hại thật. Hạn chế xe suốt ngày mà đường vẫn không khá hơn."

Trương Hằng không nói gì. Sau đó, cậu thấy một người mở cửa xe phía trước, bước xuống và đưa tay lên che mắt.

"Có văn hóa không hả? Mọi người đều làm thế thì đường nào mà đi!" Tài xế taxi bấm còi ầm ĩ để trút sự bực bội. Nhưng ngay sau đó, hắn thấy Trương Hằng cũng mở cửa xe bước xuống. Lúc này, cả con đường đã chật cứng người, không thể nhìn rõ tình hình phía trước.

Trương Hằng bèn dẫm lên mui xe để quan sát, và rồi cậu chứng kiến một cảnh tượng kỳ ảo nhất đời mình.

Ở cuối con đường, một vệt trắng khổng lồ đang lao tới, cuốn phăng tất cả xe cộ, cây cối, và mọi thứ trên đường. Những người ở gần đó đã bắt đầu hoảng loạn tháo chạy. Còn những người phía sau vẫn đang hỏi nhau xem chuyện gì đang xảy ra.

Tài xế hớt hải chạy ra khỏi xe:

"Cậu leo lên xe tôi làm gì? Phải bồi thường đó."

"Xe của anh sắp hỏng rồi," Trương Hằng nói. "Sóng thần đang tới. Chạy mau!"

"Đùa à? Thành phố ta đâu có giáp biển... Ê, đứng trên xe tôi thì phải trả tiền đấy nhé!"

Trương Hằng không buồn đáp. Sóng thần nhìn thì còn xa, nhưng tốc độ thực tế có thể đạt 700–800 km/giờ ngang với máy bay phản lực. Mỗi giây lúc này đều quý giá. Đi ô tô thì khỏi nghĩ, đường tắc như vậy không thể quay đầu. Chạy bộ cũng chẳng thoát được bao xa.

Cậu lập tức đảo mắt tìm kiếm một điểm cao để trú ẩn.