Trương Hằng chèo tấm ván cửa, bơi về hướng ngược lại với cơn sóng thần đang ập tới.
Trên đường đi, cậu thấy nhiều cảnh tượng đau lòng: những thi thể trôi nổi, những người mẹ mất con, những đứa trẻ mất mẹ, ngồi thất thần trên nóc nhà. Có người ôm xác bạn mình khóc nức nở, có người la hét cầu cứu. Bên cạnh đó, cũng có những người sống sót nhạy bén hơn đang cúi xuống mò đồ ăn trong nước hoặc tìm kiếm nguồn nước uống.
Trương Hằng không động lòng, tiếp tục bơi về phía mục tiêu. Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ, cậu có can thiệp hay không cũng không thể thay đổi được gì.
Cuối cùng, cậu đến trước một khách sạn năm sao. Sảnh tiếp tân đã chìm dưới nước. Trương Hằng không thể vào bằng cửa chính, cậu trèo lên tầng sáu và tìm một căn phòng có cửa sổ đang mở.
Bên trong phòng không có người, nhưng vali vẫn còn để cạnh giường. Trương Hằng thấy một chai nước khoáng miễn phí trên bàn, uống hết nửa chai. Sau đó, cậu cởi bỏ quần áo và giày ướt, lau khô tóc, rồi mặc bộ đồ tắm và đi dép lê của khách sạn.
Trương Hằng không biết tình hình của Thẩm Hi Hi và đồng đội như thế nào. Có vẻ như sau khi vào giấc mơ, mọi người đã bị tách ra. Nhóm của Thẩm Hi Hi đã vào trước cậu, không biết họ đã tìm được Hàn Lộ chưa.
Trong tình huống này, Trương Hằng cũng khó đưa ra hành động hiệu quả nào. Cậu đứng trước cửa sổ khách sạn, nhìn xuống biển nước bao la. Tin tốt duy nhất là từ đó cho đến tối, không có thêm con sóng thần nào xuất hiện. Nhưng mặt khác, mực nước cũng không có dấu hiệu giảm.
Trương Hằng liếc nhìn đồng hồ sao biển trên tay đã 12 tiếng trôi qua kể từ khi cậu rời khỏi chỗ ở của Hàn Lộ. Đây rõ ràng là khoảng thời gian bất thường, vì những người trúng "Giấc mộng tử vong" thường chết rất nhanh hoặc chậm nhất chỉ trong 3 tiếng.
Khi cậu vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo, đám mây khổng lồ che phủ thành phố bỗng dần tan. Sau đó, cơn buồn ngủ lại ập đến.
. . .
Lần này, khi mở mắt, Trương Hằng thấy mình đang đứng trước một cửa hàng đồng hồ. Thời gian trên sao biển quay ngược lại khoảng hai tiếng rưỡi so với lúc cậu vừa bước vào giấc mơ. Lúc này, trời vừa hửng sáng.
Thành phố đã hoàn toàn trở lại bình thường, không còn dấu vết gì của sóng thần. Các hàng quán bên đường đã bắt đầu buôn bán sáng sớm. Tuy nhiên, Trương Hằng vẫn nhận ra vài điểm khác lạ:
Các cửa hàng trên đường phố trông khá cũ, giống như những năm 70, 80 của thế kỷ trước. Lấy cửa hàng đồng hồ bên cạnh làm ví dụ, không có những ánh đèn neon màu mè, chỉ có một tấm biển đen đơn giản ghi "Sửa chữa đồng hồ". Trên cửa kính còn dán một tờ giấy vàng với những dòng chữ đỏ: "Thượng Hải", "Đông Phong", "Bắc Kinh"... Trương Hằng đoán đây là tên các thương hiệu đồng hồ, nhưng giờ đây gần như đã biến mất trên thị trường.
Cậu bước ra khỏi hẻm. Khác với giao thông tắc nghẽn của những năm sau này, đường phố rất ít xe cộ. Hầu hết mọi người đều đạp xe. Thỉnh thoảng có một chiếc xe buýt cũ chạy qua, bên cạnh còn có cả xe lừa kéo thong thả. Một cảnh sát giao thông, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đeo thắt lưng ở eo, đứng ở ngã tư điều khiển giao thông. Phía sau anh ta, trên một quảng trường nhỏ, có một tấm biểu ngữ treo khẩu hiệu: "Tình hữu nghị vạn năm giữa nhân dân Trung Quốc và Pháp!".
Một chiếc xe tải quân đội màu xanh lá cây chở đầy những người trẻ tuổi chạy ngang qua Trương Hằng. Họ nắm chặt xà ngang phía trên, tay kia cầm mũ rơm, vừa đi vừa hát. Trên khuôn mặt mỗi người đều rạng ngời hy vọng vào tương lai, khác hẳn với vẻ chán nản của những người trẻ sau này, những người bị áp lực mua nhà và làm việc không ngừng đè nén.
Đây là... giấc mơ về tuổi thơ sao?
Trương Hằng nhẩm tính. Lúc này, Hàn Lộ vẫn còn đang đi học. Nhưng không biết là cấp hai, cấp ba, hay tiểu học.
Được quay trở lại những năm 70, 80, và tận mắt chứng kiến lịch sử của thành phố này khá thú vị. Nhưng đối với Trương Hằng, người đang muốn tìm Hàn Lộ, điều đó không có gì tốt. Thời điểm này, cậu còn chưa ra đời. Hiểu biết của cậu về thời đại này chủ yếu đến từ sách vở và phim ảnh. Còn Hàn Lộ lúc này sống ở đâu, gia đình có mấy người, học trường nào thì cậu hoàn toàn không biết.
Thế nhưng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trương Hằng. Cậu cảm thấy mình đã nắm được một manh mối quan trọng nào đó, nhưng khi cố nhớ lại, nó lại biến mất.
Trương Hằng đứng một lúc bên đường, rồi đành thử vận may.
Đèn giao thông chuyển xanh, cậu bước sang quảng trường đối diện. Ở đó có ba thanh niên, hai nam một nữ, đang tập nhảy. Cô gái mặc một chiếc áo quân phục tay dài, hai chàng trai còn lại, một người mặc áo Tôn Trung Sơn, một người mặc vest. Họ nhảy rất say sưa, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Trương Hằng chú ý đến họ vì cô gái. Cô ấy nổi bật giữa đám đông, như đang tỏa sáng.
Trương Hằng cố gắng đặt mình vào vị trí của Hàn Lộ. Giống như với gã lái taxi, Hàn Lộ cũng đã đặt rất nhiều cảm xúc vào cô gái nhảy múa này. Có thể thấy, lúc đó cô ấy rất ngưỡng mộ cô gái có thể nhảy múa một cách tự do như vậy. Vì thế, trong ký ức của Hàn Lộ, cô gái ấy mới rạng ngời đến thế.
Nhưng đối với Trương Hằng, đây là một thông tin vô ích. Hàn Lộ chỉ là một người quan sát, lặng lẽ ngưỡng mộ cô gái, nhưng không hề giao tiếp với cô ấy. Vì vậy, cậu không thể nào hỏi cô gái này bất cứ thông tin gì về Hàn Lộ.
Trương Hằng nhanh chóng dời mắt, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Ánh mắt cậu dừng lại ở một người phụ nữ khác đang xem nhảy. Cô ấy là người nổi bật thứ hai ở quảng trường. Điều khiến cô nổi bật nhất là cặp kính râm to tướng (loại "kính cóc") còn nguyên tem mác nhập khẩu trên gọng.
Sau đó, Trương Hằng lại thấy một chiếc xe kem. Một ông lão đội mũ trắng, mặc tạp dề trắng đang rao bán kem với giá năm xu một cây.
Trương Hằng thở dài hóa ra quảng trường này giống như "bộ sưu tập" những điều Hàn Lộ từng ngưỡng mộ. Cậu có thể cảm nhận rằng lúc này Hàn Lộ còn rất trẻ.
Đúng lúc đó, một người vỗ vào vai cậu từ phía sau.
Trương Hằng quay lại, thấy một khuôn mặt đầy vẻ mừng rỡ. Đó là cô gái tên Thỏ trong nhóm của Thẩm Hi Hi. Cô ấy trông như gặp được cứu tinh. "Trời ạ, cuối cùng tôi cũng gặp được người quen. Tốt quá rồi! Anh có biết đây là nơi quái quỷ nào không?"