Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1241

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2195

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 19

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5002

Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa - Chương 22 : Bây Giờ Là Mấy Giờ Rồi?

Mấy ngày nay Trương Hằng đi đường không ít. Vừa vào quán trọ, cậu liền tắm một trận nước nóng, gột sạch lớp bụi bẩn, tiện tay giặt luôn quần áo rồi phơi lên bậu cửa sổ. Với cái khí hậu nơi đây, sáng hôm sau chắc đã khô, vừa khéo có thể thay ngay một bộ quần áo sạch sẽ.

Sau đó, chưa đợi mặt trời lặn, Trương Hằng đã cởi giày, nằm vật xuống giường.

Cậu không rõ mình đã ngủ bao lâu, nhưng chắc chắn không dài như dự tính. Tiếng gõ cửa vang dồn dập giữa màn đêm còn đặc quánh khiến cậu bừng tỉnh.

Trương Hằng ngay lập tức rút khẩu súng lục giấu dưới gối, dán người vào mép cửa, động tác linh hoạt như một con báo săn. Giọng cậu khẽ vang:

"Ai đó?"

"Là tôi Wendy. Chúng ta vừa gặp nhau trước cửa hàng tạp hóa," giọng một cô bé vọng lại từ bên ngoài.

Trương Hằng không mở cửa ngay mà cau mày: "Em tìm tôi có việc gì?"

"Tôi đã... suy nghĩ lại về lời đề nghị của ngài lúc chiều. Tôi thấy ngài nói có lý," Wendy nói.

"Tôi nói gì?"

Trương Hằng chỉnh lại mái tóc rối bời, mặc chiếc quần còn chưa khô hẳn. Cậu quyết định để chiếc áo sơ mi phơi thêm một lúc.

"Ngài nói, ngài không có hứng thú với việc bị một cô nhóc chỉ huy."

"Đúng vậy, em đã có câu trả lời rồi, có thể tìm người khác. Tiện thể hỏi, em có biết bây giờ là mấy giờ không?"

"Năm giờ sáng, thưa ngài," Wendy đáp. "Tôi đã suy nghĩ lại. Tôi có thể để ngài toàn quyền quyết định cuộc điều tra. Tôi chỉ đưa ra lời khuyên. Như thế được chứ?"

"Ai lại đi bàn chuyện lúc năm giờ sáng?" Trương Hằng ngáp dài một cái.

"Xin lỗi... tôi nghe nói ngài ngủ rất sớm, nên mới dậy đánh liều tới. Tôi chỉ muốn lên đường sớm. Nếu đi ngay, tối nay chúng ta có thể tới thị trấn Glenn. Tôi lo cha mình đang gặp chuyện xấu trong tay bọn ác ôn, cứ nghĩ đến lại không tài nào ngủ nổi. Xin ngài, hãy giúp tôi."

Nói xong, Wendy đứng đợi, cảm giác như đang chờ một phán quyết. Sau một lúc, cô nghe thấy tiếng động từ sau cánh cửa. Trương Hằng đẩy chiếc ghế chắn cửa ra, rồi nói: "Vào đi, từ từ thôi."

Wendy mừng rỡ, làm theo lời Trương Hằng, bước vào.

Cô bé lập tức trông thấy Trương Hằng đang giữ súng trong tay, phần thân trần để lộ những đường cơ rắn chắc khiến cô không khỏi lén liếc thêm vài lần.

Trương Hằng xác nhận Wendy không đi cùng ai, và không có ai nấp ở cầu thang hay đâu đó, cuối cùng cậu cũng cất súng, đóng cửa lại.

"Mẹ em chưa từng dạy đừng tuỳ tiện bước vào phòng một gã đàn ông lạ trong giờ này sao?" Cậu hỏi.

"Tôi có thể tự bảo vệ mình," Wendy nói. Thấy Trương Hằng không tin, cô nói thêm: "Nếu ngài định làm gì tôi, tôi sẽ hét lên ngay lập tức. Nhà trọ này có rất nhiều người, và lại không xa đồn cảnh sát. Cảnh sát trưởng sẽ đến rất nhanh. Mặc dù tôi không được nhiều người yêu quý, nhưng điều đó tùy thuộc vào việc so sánh với ai, phải không? Dĩ nhiên, tôi tin ngài là một người chính trực và tốt bụng."

"Em nghĩ thế giới này quá đơn giản rồi. Nếu tôi là người xấu và muốn làm gì em, em sẽ không thể hét lên được đâu. Cách tốt nhất để bảo vệ bản thân là đừng đặt mình vào nguy hiểm," Trương Hằng nói.

"80 đô la... 80 đô la, và ngài có toàn quyền quyết định," Wendy không muốn nói về chuyện đó nữa, nâng giá.

Trương Hằng không bình luận gì. "Tôi tò mò hơn là tại sao em lại nhất quyết chọn tôi. Như em đã nói, với giá đó, em có thể thuê người khác."

"Tôi không thể chắc chắn liệu họ có đáng tin hay không." Wendy im lặng. "Có một chuyện tôi chưa nói. Cha tôi đã gây thù chuốc oán với Lawrence G. Murphy. Hắn là người quyền lực nhất thị trấn. Quán tạp hóa, quán bar, ngân hàng và nhà trọ đều là của hắn. Trừ cảnh sát trưởng Terrel, mọi người trong thị trấn đều làm việc cho hắn hoặc đứng về phía hắn. Đó là lý do tôi đến tìm ngài vào lúc này. Tôi không muốn hắn ta thấy chúng ta tiếp xúc nhiều, tránh khiến hắn cảnh giác."

"Ừm, điều đó giải thích tại sao em lại muốn thuê một người xa lạ như tôi. Nhưng đây vẫn là một thương vụ thua lỗ với tôi. Để 80 đô la đối đầu với người đứng đầu cả một hạt, có vẻ không đáng," Trương Hằng rót một ly nước.

Wendy cắn răng. "Vậy còn một con ngựa tốt thì sao? Trang trại của tôi có ba mươi con ngựa, ngài có thể chọn một con. Tôi nhận thấy ngựa của ngài không phải giống quý, lại còn già rồi."

Trương Hằng không biết Củ Cải đang ở dưới lầu nghe được sẽ nghĩ gì, nhưng Wendy nói cũng đúng. Cậu tự biết con ngựa của mình chỉ là một con ngựa bình thường. Dù Wendy có đem một con Xích Thố đến, cậu cũng không thể cưỡi được.

Nhưng một con ngựa tốt cũng có giá không hề rẻ, ít nhất cũng phải 80, 90 đô la. Wendy đã tăng giá gấp đôi. Điều này cho thấy đây là giới hạn cuối cùng của cô bé.

170 đô la cũng là một con số đáng cân nhắc. Số tiền đó đủ cho Trương Hằng sống nửa năm. Dù không trêu chọc gã Murphy kia, hắn ta cũng sẽ không thích cậu chỉ vì màu da. Hơn nữa, cậu chỉ đi tìm người, vấn đề không quá lớn.

Trương Hằng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Em có biết móng ngựa may mắn ở đâu không?"

"Hả?" Wendy ngơ ngác, không hiểu ý của Trương Hằng. "Ngài muốn móng ngựa sao?"

"Không có gì, cứ coi như tôi chưa hỏi," Thật ra chỉ là nghe Wendy nói về trang trại ngựa nên thuận miệng, cậu chẳng mấy bận tâm mấy. "Đi tìm gì đó ăn đi."

"Ý ngài là sao?" Wendy lo lắng hỏi.

"Ăn xong thì lên đường. Không phải em nói tối nay có thể đến nơi sao?"

"Không, cũng còn một đoạn đường nữa. Chỉ đến được thị trấn ở giữa," Wendy mừng rỡ. "Tôi có đồ ăn rồi, tôi sẽ mang lên ngay."

"Còn em thì sao? Đi bằng cách nào? Cần tôi thuê xe ngựa cho em không?"

"Ngài đánh giá thấp con gái của chủ trang trại rồi. Tôi sẽ cưỡi ngựa cùng ngài."