Ít lâu sau, có một cô nàng xinh đẹp hệt như những gì ba tôi nói xuất hiện.
Một mỹ nhân với mái tóc đen dài và óng ả như lông quạ.
Có vẻ như cô ấy vẫn còn đề phòng với ba con chúng tôi, nhưng không đáng lo.
Tóc của cô ấy được thắt bím ra hai bên trông rất dễ thương, tuy nhiên không phải sự quyến rũ từ đó mà giảm xuống.
“Chào mừng hai người đến với ngôi nhà mới.”
Tôi chào hỏi và nở một nụ cười thân thiện với cô con gái. Còn người mẹ thì đang khá bất ngờ trước lời chào hỏi vừa rồi.
“Ara, xin chào Akira-kun, cô là Shoko, sau này sẽ là mẹ mới của con.”
“Rất vui được gặp cô, Shoko -Okaasan.”
“Fufu, cô rất vui khi thấy con gọi cô là mẹ trước cả Tsuyuri đó.”
Cô gái xinh đẹp hậm hực quay đi trước những câu từ của mẹ mình.
Có vẻ như cô gái này vẫn còn dè chừng với cha con tôi.
“Thôi, mời mọi người đi theo con. Lối này.”
Tôi dẫn hai người họ đến chiếc bàn được đặt ở phòng khách.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra giống như những gì cha tôi đã thông báo.
Hai người họ sẽ có một chuyến đi tuần trăng mật vòng quanh thế giới. Trong khi đó sẽ chỉ còn lại hai người bọn tôi ở nhà. Cụ thể là tôi và cô gái tên Tsuyuri này.
“Giờ trong hai ta, ai sẽ là em đây?.’
“Hai đứa học chung khối với nhau nhưng Akira lại là người sinh ra sớm hơn nên...”
“Vậy thì mình sẽ làm anh trai ha. Rất vui được gặp em Tsuyuri.”
“...”
Tsuyuri chả thèm trả lời mà cứ chăm chăm nhìn xuống bàn.
“Cho cô thứ lỗi, này, Tsuyuri chào lại anh đi con.”
“Lắm mồm, đừng có hành động như thể bà là mẹ của tôi.”
Tsuyuri đứng phóc dậy và đi ra khỏi phòng khách.
“...Cô xin lỗi con nha Akira, con bé có hơi chút cứng đầu...”
Tôi trả lời với Shoko-Okaasan hãy còn đang khó xử.
“Không sao đâu ak, Shoko-Okaasan, con tin rằng bọn con sẽ hòa hợp với nhau ngay thôi ấy mà.”
“Này, Akira-kun, con không thấy chuyện mới nãy sao?”
“Shoko-san, anh đã nói với em rồi mà, Akira là kiểu như vậy đấy. Nó từng chăm sóc một con chó bị bạo hành và chỉ mất 3 ngày để nó thuần hóa được nó thôi đấy. Em có thể tin tưởng và giao nhóc ấy cho Akira chăm sóc mà.”
Hoài niệm thật ha.
Một thử thách do tôi đặt ra, bắt đầu yandere hóa động vật trước khi phải đối phó với yandere chính hiệu (con người). Kết quả là cô chó ấy đã đáp lại tình cảm của tôi sau vài ngày được tôi yêu quý và chăm sóc. (Edit: thg này bị gì rồi, wtf)
Từ lúc đó, khi chỉ có hai đứa với nhau, con chó ấy cư xử như thể nó là người yêu của tôi vậy. Nó luôn tỏ ra thái độ thù địch với bất kỳ con chó nào tiếp cận tôi trong khi được tôi dắt đi dạo.
Cổ là con chó yandere đầu tiên đem lòng yêu tôi.
(P/s: tới chó m cũng chơi đc thì t chịu rồi )
Tôi đã khóc xuyên suốt 3 ngày mà không ngừng nghĩ khi hay tin cô ấy đã ra đi.
“Con có chắc là mình làm được không...?”
Tôi gật đầu trước sự hoài nghi của Shoko-Okaasan.
“Cứ tin ở con Shoko-Okaasan.”
“Được rồi, vậy thì cô sẽ giao con bé lại cho con. Tsuyuri là một cô nhóc rất khó bảo, con đã thấy rồi đấy, nhưng cô cũng hy vọng con có thể trị được con bé ấy.”
Cứ như thế tôi tạm biệt cha và mẹ kế của mình để họ vui vẻ bắt đầu tận hưởng tuần trăng mật của mình.
Giờ thì, trở lại công cuộc làm thân với cô em gái mới nào.
Tôi quay trở về nhà và tìm Tsuyuri.
Tsuyuri đang ở tầng trên, ngồi trước căn phòng chứa đồ, chỗ chút nữa sẽ trở thành phòng mới của em ấy.
“...Cửa bị khóa rồi.”
“Phải thôi, căn phòng này đâu có ai ra vào nhiều đâu. để anh dọn nó xong rồi đưa em chìa khóa ha.”
“Cứ đưa đây cho tôi liền đi.”
“Cũng được, nhưng hãy để anh phụ em dọn căn phòng này nha. Anh nghĩ với mình em thì cực lắm đó.”
“...”
Tsuyuri lườm tôi
Còn tôi thì chỉ biết mỉm cười đáp lại em ấy.
“...Nhưng anh phải đưa cho tôi cái chìa khóa đã.”
“Rồi rồi, anh rất vui khi nghe em nói thế đó nha.”
Nói rồi tôi đưa chìa khóa phòng cho em ấy.
Sau đó thì cả hai bọn tôi bắt đầu tái bố trí và dọn dẹp đồ đạc.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm với đống hành lý và mấy món đồ nặng, chừa lại những món nhẹ hơn như là bìa các tông hay quần áo cho Tsuyuri xử lý.
Mấy tiếng sau thì hai đứa cũng hoàn tất việc dọn dẹp căn phòng này.
“Haizz, làm mấy việc này sau giờ học mệt vãi, à mà cũng gần tám giờ rồi ha.”
“...Nghĩ lại thì tới giờ tôi còn chưa ăn tối nữa.”
“Anh hiểu rồi, để anh nấu cho em một bữa thật ngon ha.”
“Bộ anh làm được hả?”
“Tất nhiên. Để xem nào, hôm nay là ngày đầu tiên em đến đây, để anh lấy hết đống gà đông lạnh rồi làm món ‘gà thượng cửu đỉnh’ cho em nha.”
“Chắc chắn anh sẽ làm ra cái gì ngu ngốc lắm đây. Thôi, để tôi tự nấu cho lành.”
“Cho dù món đó rất ngon sao?”
“...Tiện thể cho tôi hỏi đó là món quái gì thế.”
“Đây này!”
Tôi tìm kiếm về món gà đó trên điện thoại và đưa nó cho em ấy xem.
Đây là một món ăn được chế biến bằng cách lấy bia bỏ vào trong một con gà nguyên con đã được loại bỏ ruột và nội tạng, sau đó nướng nó lên.
“Thôi, để tôi nấu!”
“Ừm.”
Cứ như thế món gà bị loại bỏ.
----------------------
Tsuyuri đã làm món thịt hầm khoai tây cho bữa hôm nay.
“Whoa, trông ngon quá, itadakimasu.”
Khi tôi cho nó vào miệng, hmm ngon, ôi ngon vãi!
Gia vị được nêm nếm đậm đà ăn rất bắt cơm, vị ngọt đặc trưng của khoai tây và cà rốt thì phải nói là bá cháy.
“...Ăn ra sao, ngon không?”
“Tuyệt cú mèo! Tsuyuri à em nấu ăn giỏi thật đấy.”
“..Đừng có cư xử như anh thân với tôi lắm vậy...”
Có lẽ vì xấu hổ mà Tsuyuri bắt đầu nhìn sang chỗ khác.
Tuy nhiên tôi vẫn có thể thấy em ấy đang khẽ nở ra một nụ cười mỉm.
Bữa ăn hôm nay khá đơn giản: cơm, thịt hầm khoai tây và súp miso, cơ mà tôi tự hỏi không biết em ấy làm cách nào để làm món thịt hầm khoai tây nhanh như thế được nhỉ?
Nồi áp suất chăng? Em ấy sử dụng nồi áp suất của nhà minh chăng?
“Ngon thật đó... để đổi lại cho việc em đã nấu ăn rồi thì để anh rửa chén cho nha. Anh giỏi trong khoản này lắm đó!”
“Fufu, tôi chưa từng nghe ai đó tự khen mình giỏi rửa chén cả đấy.”
“Bộ em không tin anh à? Thôi thì anh cũng không trách em làm gì. Để anh làm cho em xem nè. Anh đây chỉ cần hai giây để rửa một cái đĩa thôi. Kỹ thuật rửa bát điêu luyện của anh sẽ làm em rung động lên cho coi.”
Đứa em này không biết tôi ưa làm mấy công việc đơn giản rồi.
Tôi đùa với em ấy rằng tôi sẽ lo phần còn lại để bù cho việc ẻm đã nấu bữa tối.
Tsuyuri cũng cười với trò đùa vừa nãy..
“Fufu, anh vui tính thật đó... tiện thể, thì họ quyết định cho hai ta sống cùng nhau à?”
“Anh nghĩ chắc là vậy rồi. Bộ em thấy không thoải mái à?”
“....Không hẳn là vậy, tôi cũng đã quen phải sống với người lạ rồi.”
Chỉ mất vài giây để nụ cười trên khuôn mặt của em ấy biến mất.
Có vẻ chuyện này hẳn là do mấy cuộc tái hôn trước đó của gia đình em ấy.
Cơ mà hình như có hơi lạc đề rồi nhỉ, chủ đề này không nên được nhắc đến mới phải.
“Giờ bọn mình làm gì đây ta? Em có biết chơi game không Tsuyuri, cha của anh là một pờ rồ player, cũng nhờ thế mà anh có hầu như hết tất cả game luôn rồi, cũ mới gì đều có”
“Anh cũng muốn chơi game với em lắm đó Tsuyuri!”
“...Game hả? cũng được thôi!”
“Tuyệt vời!”
Tôi nở một nụ cười về phía Tsuyuri.
Em ấy cũng khẽ chớp mắt rồi quay mặt đi một cách ngượng ngùng.