Ký ức của tôi về Yui bắt đầu ùa về, thời hai đứa còn chung tiểu học với nhau.
Chúng tôi học chung từ lớp một đến tận lớp năm luôn cơ. Và lạ thay, chúng tôi luôn là bạn tốt với nhau xuyên suốt thời tiểu học đó.
Thường thì các học sinh tiểu học, đặc biệt là các lớp lớn sẽ bắt đầu chia bè phái với nhau tùy vào sở thích của mỗi người, nhưng tôi và Yui thì lại không như thế.
Vào ngày mà Yui chuyển trường, tôi cảm giác như rằng mình đã hứa với cô ấy điều gì đó không nhớ nữa.
Khổ nỗi, tôi cũng không chắc mình có hứa cái gì với nhỏ không mới chết.
“Ôi thôi, hoài niệm thế là đủ rồi~”
Yui ngồi xuống, chống khuỷu tay mình lên bàn và bắt đầu nhìn chằm chằm về phía tôi.
Mặt khác, Tsuyuri lại có chút lạc lõng với bầu không khí này, mặc cho em ấy đang ngồi ngay kế bên tôi.
“Hổng biết đã bao lâu bọn mình không như thế này từ lúc tớ chuyển trường rồi nhỉ?”
“Cũng được sáu năm rồi, cả hai đã không gặp nhau từ hồi lớp năm rồi mà.”
Bỗng, Yui lấy tay của mình rồi đặt lên mũi của tôi.
Ngay lúc đó, Tsuyuri cũng bắt đầu lên tiếng.
“Nói tôi biết, mối quan hệ của hai người là như thế nào? Nhanh!”
“Huh-? Nfufu~ Thế nào hả? Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng đó, tôi đang tự hỏi không biết quan hệ của cô với Akira-kun là như thế nào đây~?”
Yui hỏi ngược lại Tsuyuri.
“Sao cô trông có vẻ thân với Akira-kun quá nhỉ?.. Oh, hai người có cùng họ luôn ha? Cô có quan hệ gì với Akira-kun hả?”
“Tsuyuri vừa mới trở thành em kế của tớ ngay ngày hôm qua.”
“C-cái gì cơ?”
Ngạc nhiên trước lời nói của tôi, Tsuyuri liền quay qua và nhìn vào tôi.
“Này, đừng nhìn anh chằm chằm như thế chứ, ngại lắm đó. Anh biết là mình đẹp trai rồi!”
“Em gái sao? Cậu nói gì thế? Tớ không hiểu gì hết đó.”
Như thường lệ, tôi vẫn cứ nhét vài câu đùa bỡn vào, nhưng Yui mặt cứ tỉnh bơ ra không phản ứng gì.
Hự, truyện cười mà không ai cười thì chịu thua, muốn kiếm cái lỗ nào mà chui mất. Cậu làm thằng này tổn thương rồi đấy biết không?
“...Mẹ tôi đã tái hôn với ba của anh ấy, kết quả là hôm qua hai gia đình đã được gặp nhau, thành ra hiện giờ tôi là em gái của ảnh.”
Đứng trước lời giải thích của Tsuyuri, Yui đứng há hốc muốn và trơ người ra.
Giờ trông cô ấy giống như một con cá chép đang mắc cạn cố mở miệng giãy chết.
Tôi muốn đút cho cô ấy ăn quá.
“C-có chuyện này nữa à? Đ-đừng nói với tớ là hôm qua hai người ở chung nhà với nhau luôn nha?”
“C-cô đang nói gì thế?”
“Tớ không nghĩ việc anh em ở chung nhà được gọi là sống chung đâu. ừ thì đúng là bọn tớ sống cùng một mái nhà thật.”
“....”
Yui tái mặt đi và nhìn Tsuyuri.
Tsuyuri cũng cảnh giác và đối mặt với Yui.
“R-rất vui được gặp cậu nha Tsuyuri, chan.”
“Ừ, rất vui khi gặp cô.”
Rồi họ bắt tay với nhau.
Có vẻ như hai cô gái này đã làm quen với nhau được rồi ha.
“Ahhh, tình bạn tuyệt vời làm sao!”
Tôi bật khóc rồi vỗ tay tán thưởng.
“Ah, sao anh lại khóc rồi... Bộ có gì đáng để anh khóc à?”
“Xin lỗi em nha Tsuyuri, chỉ là, ừm, ai biết được lúc thì anh giả vờ lúc không đâu.”
“Gì cơ...?”
Thấy bản thân đang làm Tsuyuri hoang mang, tôi đành phải cố kìm lại những giọt nước mắt của mình.
“...Này, Akira-kun.”
Ngay khi nói câu đó Yui nắm lấy tay của tôi và kéo ra khỏi lớp học.
Cả hai đi ra dãy hành lang, dừng lại bên cầu thang vắng người lúc bấy giờ.
“Bộ có chuyện gì hả Yui?”
“Nè, cậu còn nhớ về lời hứa năm xưa của hai đứa mình không?”
Tôi có chút đau tim khi cô ấy ngay lập tức tra khảo lời hứa năm xưa mà tôi đã lỡ quên béng mất.
Nhưng chớ đánh giá, tôi uy tín lắm đấy.
Bây giờ cứ phải trung thực mà nhận lỗi trước cái đã.
“Tớ xin lỗi!”
Tôi cúi đầu mình thật thấp xuống và xin lỗi cô ấy.
“Tớ nhớ là mình đã hứa điều gì đó rất quan trọng với cậu.”
Tôi tiếp tục nói thêm.
“Cơ mà tớ lại quên mất bản thân đã hứa cái gì rồi. Thật sự xin lỗi cậu... Tớ sẽ cố nhớ ra ngay thôi, cậu hãy cố chờ nhá, được không?”
Khi tôi ngước nhìn lên, khuôn mặt của Yui trông rất kinh ngạc nhưng rồi sau một lúc thì sắc mặt của cô ấy cũng bớt căng thẳng hơn chút.
“Cậu không hề thay đổi chút nào ha... Akira sẽ không bao giờ nói dối tớ đâu... Mặc dù đôi lúc cậu hay đùa quá trớn thôi.”
Yui lại tiếp tục nói.
“Tớ hơi chạnh lòng khi cậu không nhớ về lời hứa của bọn mình đó, nhưng cậu đừng lo. Tớ sẽ tha lỗi cho cậu lần này... Hmm để giúp cậu nhớ ra nhanh hơn thì tớ cho cậu một gợi ý nè!”
Yui bất ngờ tiến lại gần và hôn lên má tôi.
“... Cậu làm gì thế, cậu làm tớ bị bất ngờ đó.”
“Fufufu... Tớ chỉ làm việc này với mình cậu thôi à nha! Nhớ lại đi nhé, tớ sẽ chờ cậu.”
Rồi cô ấy nhẹ nhàng lùi ra và giữ khoảng cách với tôi.
Tôi sờ tay lên má mình rồi thì thầm.
“Mình cảm nhận được rồi, đây là dấu hiệu của một yandere.”
--------------------
Não của Yui gần như nổ tung.
(Kya-kya-kya!)
Mặc dù đây là một cuộc hội ngộ đầy cảm xúc, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ bản thân lại táo bạo đến vậy.
Mặc dù đã nhanh chóng rời đi khỏi chỗ đó, nhưng hiện gờ khuôn mặt, không cả cơ thể của cô ấy đang đỏ bừng và nóng ran lên.
(Phải làm sao, mình phải làm sao đây! Mình đã làm được rồi, M-mình đã hôn vào má của anh ấy, ah aaaaaaaaaaaah. Cơ mà mình phải làm sao nếu như anh ấy nghĩ mình là đứa kỳ quặc khi đột nhiên hôn người khác như thế?)
Cô phi thật nhanh về lớp học, khi đến lớp , cô hạ thấp người xuống rồi thở dốc.
“Ơ... là Yui mà, hồi nãy cô ấy kéo Akira đi đâu rồi. Sao tự nhiên giờ cổ đi về với khuôn mặt đỏ bừng thế kia?”
“Hội trưởnggg, cậu đã làm gì thế này...? Chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi đây mà!”
Cô ấy có thể nghe thấy được mọi người đang bàn tán về mình.
Đôi mắt của Yui dần ngấn lệ vì xấu hổ.
“Mình phải làm sao đây...? Mọi người sẽ bàn tán về mình và anh ấy mất...!”
Yui lấy sách giáo khoa ra để giấu đi khuôn mặt xấu hổ và đôi mắt hãy còn ướt nhẹp của mình.
Nhưng trái lại, cô cảm thấy chuyện này còn có lợi cho mình thì đúng hơn.
Bởi vì, ngay cái lúc cô nghĩ rằng đây chỉ đơn là một cuộc hội ngộ ngọt ngào, thì tự nhiên đâu đó lại xuất hiện một biến số mới, chính là cô em gái. Giác quan thứ sáu của con gái khuyên nhủ cô phải đề phòng và tìm hiểu về “điều bất thường” này.
“....”
Rồi cô ấy liếc nhìn vòng quanh lớp, cố gắng che đi sự xấu hổ của bản thân.
Tiết học đầu tiên cũng sắp hết nên sự chú ý của mọi người Yui cũng vơi dần đi.
Tuy nhiên, riêng chỉ có Tsuyuri, em kế của Akira đang nhìn cô với một ánh mắt sắc bén đến lạnh cả sống lưng.
Yui cũng nhận ra điều đó và có chút đắc thắng