Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6027

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 49

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 105

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 363

Tập 2: Ái Chà, Thông Báo Ma Vương Tấn Công? - Chương 5

Phần 1

–– Bức tường ranh giới, khu vực sân khấu. Trụ sở hoạt động [Hỏa Long thức tỉnh]

Len lỏi giữa tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, những thành viên [No Name] đã định hình ngồi ở vị trí dành riêng cho mình. Có vẻ như không còn dư chỗ ngồi nào trong khu vực sân khấu, vậy nên Sandra đã phải tỉ mỉ dàn xếp, chuẩn bị trước vị trí ngồi đặc biệt cho họ tại ban công của cung điện nằm bên trên khu vực sân khấu.

Vẻ mặt Izayoi đang mãi tươi cười trong khi cậu ấy nóng ruột chờ trận đấu bắt đầu.

“Nhắc mới nhớ, Shiroyasha, việc giao nhiệm vụ làm trọng tài lại cho Kuro Usagi có ổn không thế?”

“Ừm, ta đã chính thức ủy nhiệm cho Kuro Usagi làm trọng tài cũng như người chủ trì của trận Game rồi.”

“Vậy sao? Nhưng giả sử như không có [Quý tộc của Khu Vườn Nhỏ] nào làm trọng tài, trận đấu vẫn sẽ tiến hành như thường lệ phải không? Nếu vậy thì cần gì phải thu xếp trọng tài nhỉ?”

Izayoi quay đầu hỏi, và Sandra ngồi ở giữa trung tâm ban công đã nghiêng mình về trước và nhấn mạnh lại.

“Bởi vì khi [Quý tộc của Khu Vườn Nhỏ] - thân là người thẩm quyền xét xử - gánh nhận chức vụ trọng tài trận Game, tính [Bảo đảm] của nó sẽ được tăng lên. Nó sẽ được lưu danh lại là một trận Game với quy luật bất khả xâm phạm, theo sự đánh giá của [Quý tộc của Khu Vườn Nhỏ]. Nếu như nó có thể được lưu dạnh trong hệ thống chính thống của Khu Vườn Nhỏ, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cả hai Community đã chiến đấu bằng cả danh dự của mình. Điều đó cực kỳ tất yếu.”

“Ồ? Vậy nghĩa là giờ đây Sandra này… Á quên, Sandra-sama đã được công nhận là có tổ chức một trận Game với tính [Bảo đảm] tuyệt đối à?”

Izayoi ban đầu chỉ định xưng hô Sandra bằng tên thôi, nhưng ngay khi nhận thấy được ánh mắt như dao găm của Mandra, cậu ấy chỉ còn cách thẳng vai lên sửa lại lỗi sai của mình. Kế bên cạnh cậu ấy, Asuka đã quan sát lễ hội tiến hành mà lòng đứng ngồi không yên.

“Sao thế, Ojou-sama,trông cô không được thanh thản cho lắm.”

“… Tôi sẽ lấy lòng lạ nếu như không thấy lo lắng sau khi nghe chuyện tối hôm qua, đối thủ mà chúng ta cần phải chiến đấu nằm hơn ta một bậc mà phải không?”

Ừ, Shiroyasha trả lời. Cô ta vươn tay mình, giữa không trung liền hiện ra tên của bên phía đối phương.

“[Will-O'-Wisp] và [Rattenfänger] –– Đôi bên đều là Community nằm ở Ngoại môn số 6. Thông thường thì họ sẽ không quan tâm đến Game ở tầng cấp thấp, nhưng lần này họ đã đặc biệt xuống tham chiến trận đấu này có lẽ cũng là vi muốn được nhận Gift từ tay Floor Master. Dù cho có tồn tại khả năng Ma Vương sẽ tấn công, đối phó với chúng cũng không phải là chuyện dễ.”

“Đúng thật vậy… Shiroyasha này, cô nghĩ Kasukabe có cơ hội chiến thắng không?”

“Không hề.”

Nghe thấy câu trả lời không một chút do dự của Shiroyasha, biểu hiện Asuka lộ ra vẻ đắng chát.

Asuka có lẽ đã lo lắng tột độ cho Kasukabe. Dù sao thì dựa trên những gì đã được biết, cô ta rất có thể sẽ bị Ma Vương tấn công ngay tại khu sân khấu. Tại khu ban công đặc biệt dành riêng cho mình, Asuka không thể nào ngồi yên thân được.

“Bình tĩnh lại chút nào, Ojou-sama. Kể cả khi Ma Vương có công kích giữa lúc chiến đấu, hắn cũng đâu phải nhắm vào riêng Kasukabe. Cả khả năng cô ta bị tấn công một khi hắn xuất hiện cũng không có cao đâu nào?”

“Đúng thật vậy…”

“Yên tâm đi. Do trận đấu hoàn toàn nằm trong tay của người có thẩm quyền xét xử, những điều luật định sẵn sẽ nghiêm cấm việc cướp đoạt mạng sống. Huống hồ là ta đã cảnh báo trước cho Kasukabe rồi, nếu thấy không thể thắng thì cô ta cứ đầu hàng cho xong. Nhờ vậy mà sẽ không có hậu quả gì nghiêm trọng.”

“Còn nữa, cô đã quên về điều khoản khi tham dự rồi sao?”

––[Mọi thành viên với đặc ân Host Master cần phải trình diện tư cách trước khi được tham dự]

––[Thành viên tham gia không được phép sử dụng đặc ân Host Master]

––[Những người không phải là thành viên tham gia không được phép đi vào khu vực lễ hội]

“Nếu như đối phương vẫn có thể đột nhập vào lễ hội với tất cả những điều luật trên thì chắc sẽ rất thú vị lắm đây… Nhưng hiện tại thì chưa có biểu hiện nào cho thấy thế cả.”

Cũng đúng. Asuka trả lời, nhưng cô ấy không chỉ đang lo về vấn đề đó thôi.

Ánh mắt cô ấy di chuyển khắp nơi rồi chợt rơi xuống trên thân hình của cô tiên nữ.

Nếu như chuyện tối hôm qua là thật,vậy có nghĩa là cô tiên nữ đây có liên quan đến sự việc lần này. Asuka vẫn đang muốn tránh khỏi suy nghĩ rằng bản thân đã đem thêm phiền phức đến Community chỉ với việc mang một ai đó về cùng.

Trong khi Asuka đang cảm thấy bất an vì sự tình, cô tiên nữ mũ nhọn bối rối nghiêng đầu hỏi.

“Asuka ~?”

“… Tôi không sao, không cần lo lắng đâu.”

Miệng chối bỏ một đành, nhưng biểu hiện đắn đo đã thể tiết lộ đành khác. Cô tiên nữ mũ nhọn bất an ngước đầu nhìn Asuka.

Cho dù Asuka có nghĩ ngợi mãi, trận đấu vẫn sẽ được tiến hành như thường lệ.

Mặt trời đã mọc lên hoàn toàn và Kuro Usagi bước đến trung tâm sân khấu để tuyên bố sự khởi đầu của trận Game . Cô ấy hít sâu một hơi, rồi mỉm cười ngọt ngào đến khán giả xung quanh cô.

“Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu! Trận đấu [Cuộc đọ chiến của những Tạo hóa] sẽ được bắt đầu ngay bây giờ! Người đảm nhiệm chức vụ trọng tài sẽ là chuyên môn đến từ [Thiên Nhãn], là Kuro Usagi yêu thích của mọi người đây, đã đến để phục vụ tận tình trong hôm nay♪”

Sau khi Kuro Usagi ra dáng tươi cười cho khán giả xem, cả khán đài đã liền cất tiếng reo hò hoan hô, khu sân khấu bởi vậy mà cũng bắt đầu lay động.

“OOOOOOOOOOOOOOAAAAAAAAAAA! Thỏ Ngọc đã thật sự tới đây rồi AAAAAAAAAAAAAAAAA”

“Kuro Usagi ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!! Tôi đến đây chỉ để được nhìn thấy cô OOOOOOOOOAAAAAAAAAA!”

“Đây nhất định sẽ là ngày tôi nhìn lén được thứ bên dưới váy cô AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Đám đông hôm nay đã biểu hiện sự nhiệt tình mãnh liệt đến bất thường.

Kuro Usagi, tuy rằng trên mặt vẫn đang mỉm cười, nhưng đôi tai thỏ của cô đã buông xuôi hết mức, chắc hẳn đang rất sợ hãi.

Cô ấy dường như đã cảm thấy được một mối nguy hiểm nào đó khó nói thành lời.

“……………………………………….. Kuro Usagi đã được chào đón nồng nhiệt thật nhỉ.”

GIữa những tiếng hoan hô điên cuồng, một tấm bảng có ghi “L-O-V-E Kuro Usagi❤” đặc biệt rõ ràng của một cá nhân nào đó chợt hiện lên.

Asuka nhìn khán đài với ánh mặt lãnh đạm như thể đám đông kia chỉ là hàng hết hạn còn dư lại trong bếp.

(Cái này có được tính là văn hóa nằm ngoài Nhật Bản không nhỉ… Thật khó có thể chấp nhận tình huống đang diễn ra trước mắt mình…)

Thành thật mà nói, Kuro Usagi trên thật tế quả thực rất đáng yêu. Về điểm ấy thì Asuka không thể chối bỏ được.

Nghe thấy tiếng reo hò của khán giả, Izayoi đột nhiên nhớ tới một chuyện hết mực quan trọng.

“Đúng rồi, Shiroyasha. Cô đã suy nghĩ gì mà lại làm cho váy ngắn của Kuro Usagi trở thành một thứ một thứ tưởng chừng như thấy được, mà lại không thể nhìn thấu được? Thứ thoắt ẩn thoắt hiện này đã quá cổ xưa rồi! Chẳng phải hôm qua chúng ta đã bàn về hành trình tìm tòi nghệ thuật chân chính sao, rốt cuộc thì trình độ của cô chỉ có thể đi đến đây thôi à?”

“Các người định thảo luận về chuyện đó vào thời điểm này sao? Đầu óc có ổn không vậy?”

Lời bình của Asuka đã không lọt nổi vào tai của hai người họ.

Shiroyasha dời kính viễn vọng khỏi mắt mình, rồi liếc mắt nhìn Izayoi với vẻ mặt bất mãn. Khuôn mặt cô ta rõ ràng đang thể hiện sự thất vọng tràn trề đến với người bạn tri kỉ của mình.

“Hể, vậy rốt cuộc loại nam nhi như ngươi căn bản chỉ đạt đến trình độ thế thôi sao? Vậy mà người dám nói những lời như thế sao? Có vẻ như ngươi chẳng khác biệt gì đám đàn ông ở bên dưới cả. Thế mà ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ thấu hiểu được nghệ thuật chân chính chứ.”

“… Ồ? Cái đó chính miệng cô nói đấy nhé. Vậy có nghĩa là, có một lý do sâu sắc nào đó ẩn sau nghệ thuật che giấu thứ bên trong chiếc váy sao?”

Dĩ nhiên rồi, Shiroyasha gật đầu. Cô ấy giữ vững khí phách kiên quyết của mình và bắt đầu giải thích tận tình:

“Thử động não mình một chút đi. Sức mạnh của nhân loại đã phát sinh từ đâu ra? Từ tính khiêu dâm sao? Nói thế cũng có lý. Tuy nhiên, sức mạnh của trí tưởng tượng đôi khi sẽ vượt qua cả yếu tố đó! Những kỳ vọng nằm trong lãnh địa chưa ai khám phá! Nó sẽ chuyển đổi ngây ngơ chuyển sang thành khát vọng rạng ngời! Nhóc con ạ! Đừng có mà mơ mộng hão huyền đến nghệ thuật chân chính nhất nếu như ngươi không khác gì đám nam tử hán đầy rẫy kia! Từ đây trở đi, ngươi sẽ phải đối mặt những huyền vĩ [Bất định]! Để ta cho chứng minh cho ngươi thấy! Ví dụ như nàng mỹ nữ Mona Lisa bí ẩn đã toát ra vẻ đẹp thần bí! Ví dụ như Venus De Milo đã toát ra vẻ đẹp huyền ảo qua đôi tay thiếu sót của mình! Rồi cả vẻ bí ẩn của khung cảnh nằm dưới váy của một thiếu nữ nữa! Những thứ thần bí sắc sảo này sẽ kích thích một khát vọng mạnh mẽ để khai thác con tim, đồng thời mang đến sự đắng cay khi không có cách nào để quan sát rõ ràng nhất. Sự đắng cay tột cùng này sẽ giúp lòng ngươi càng thêm thăng hoa! Sở dĩ vậy nên tác phẩm nghệ thuật chân chính nhất thực ra đã luôn nằm tiềm tàng ——BÊN TRONG VŨ TRỤ CON TIM NGƯƠI!!!”

HEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE

Hiệu ứng âm thanh xuất hiện đúng lúc đã khủng hoảng tinh thần Izayoi.

“Cái gì… Ngươi vừa nói… vũ trụ con tim ta sao…?”

Bản thân vẫn còn non nớt trong ranh giới mới mở ra này, Izayoi đã bị sốc cực kỳ.

Sandra ở bên phía kia, trông thấy Shiroyasha phân tích cặn kẽ về nội dung của một chiếc váy ngắn với lòng nhiệt huyết mãnh liệt, đã chịu một sốc theo nghĩa hoàn toàn khác.

“Shi… Shiroyasha-sama…? Ngài có phải đã ăn nhầm thứ gì rồi không…?”

“Sandra, đừng xem nữa, căn bệnh ngu ngốc lây lan được đấy.”

Mandora dịu dàng che chắn cho người đang có vẻ bất an hiện rõ trên khuôn mặt là Sandra, thái độ của hắn cho thấy hắn không hề để tâm đến bất cứ chuyện gì khác.

Ấy thế mà ánh mặt của hắn ta hoàn toàn lãnh đạm và sắc bén.

Shiroyasha không hề bận tâm. Cho dù có là ánh mắt lãnh đạm hay sắc bén của ai đi nữa, một người đang hướng đến sự nghiệp theo đuổi nghệ thuật chân chính như cô ta sẽ không cảm thấy khó chịu hay đau lòng. Shiroyasha nắm chặt tay mình, tổng kết lại mọi chuyện.

“Không sai! Nghệ thuật chân chính nằm trong vũ trụ con tim của ngươi! Điều đó cũng áp dụng cho nội dung bên trong những chiếc váy! Thứ duy nhất có thể được nhìn thấy một khi đã vạch trần chỉ là quần lót rẻ tiền – [Nó chỉ là nghệ thuật nếu như không được nhìn thấy] !!”

HEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE

Shiroyasha đúng là thích hợp cho những công việc cần tạo hiệu ứng âm thanh.

Cô ta không hề cảm thấy hổ thẹn trước những ánh mắt kia; dù sao thì cô chỉ đơn thuần là một người theo đuổi chân lý lãng mạn. Dựng thẳng đứng tư thế của mình rồi liếc nhìn sang Izayoi, cô ấy giao kính viễn vọng nằm trong tay phải của mình lại cho địch thủ cô cho là xứng tầm của mình, không ai khác ngoài Izayoi.

“Bây giờ thì, hãy dùng kính viễn vọng này để xác nhận chân tướng của thế giới này, thanh niên quả cảm kia ơi! Ta tin rằng bản thân ngươi sẽ sớm đạt tới chân lý tài tình của nghệ thuật.”

“… Hể! Nếu Ma Vương tiền nhiệm đã khiêu khích đến thế rồi, ta dĩ nhiên sẽ không từ chối…!”

Izayoi lấy một chiếc kính viễn vọng, và rồi hai người họ bắt đầu truy đuổi theo váy ngắn của Kuro Usagi.

Họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.

Asuka quyết định xem hai người không khác gì không khí. Đây cũng là một thể loại văn hóa nằm ngoài Nhật Bản, chỉ có riêng ở Khu Vườn Nhỏ. Từ tận đáy lòng mình, cô ấy tin rằng sẽ có một ngày bản thân phải mở mang tầm mắt và quan sát mọi thứ ngoài tầm nhận thức của mình.

Phần 2

Kasukabe hiện đang đùa giỡn với chú mèo tam thể ở phần hậu trường sân khấu, ẩn khỏi tầm nhìn của khán giả.

Đảm nhiệm trọng trách giúp đỡ là Jin với Lecticia thì đang xem xét lại thông tin về đối phương.

“ — Về phía [Will-O'-Wisp], chúng ta chỉ biết đến chừng đó. Tôi mong rằng nó sẽ có ích trong trận đấu.”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ tùy cơ ứng biến tùy theo tình huống.”

Nghe Kasukabe trả lời hệt như đang diễn một chương tình quảng cáo, Jin chỉ có thể mỉm cười gượng gạo.

Trận đấu đã sắp sửa được bắt đầu, Kuro Usagi hiện đang phụ trách việc tiến hành nội dung trận Game.

Lecticia đứng bên cạnh thấy không an tâm mà hỏi:

“Cô thật sự không muốn một người giúp đỡ nào sao? Tôi nghĩ có thêm người sẽ tốt hơn, trong trường hợp có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

“Đừng lo quá, sẽ ổn thôi mà.”

Kasukabe kiên quyết từ chối giúp đỡ.

Hiện giờ Kuro Usagi đã quay người một vòng, trải dài cánh tay mình về phía hậu trường, như muốn hân hoang mời gọi thí sinh lên trên sân khấu.

“Vậy thì giờ đã đến lúc xin mời thí sinh lên trên sân khấu! Từ [No Name], ta có Kasukabe You, và ở phía đối diện là, Ayesha Ignis Fatuus từ [Will-O'-Wisp]!”

Kasukabe giao chú mèo tam thể lại cho Jin, rồi đi từ bậc thềm dẫn lên sân khấu.

Đột nhiên –– Một quả cầu lửa tốc độ cao đảo nhanh qua người Kasukabe.

“YAFuFUFUFUFUuuuuuu!"

“Oa…!”

“Ojou!”

Rầm! Kasukabe ngã mông chạm đất.

Cô ngước đầu lên và nhìn thấy một bóng người đang cưỡi trên quả cầu lửa đó.

Kẻ vừa tấn công cô ấy là – Ayeshae của [Will-O'-Wisp]. Trên người mang chiếc váy gothic-loli màu trắng đen với viền hoa tao nhã, mái tóc đuôi ngựa vẫy vẫy, cô ta dùng giọng điệu dễ thương nhưng cao ngạo để trêu chọc Kasukabe:

“Ahahahahaah! Ngươi, ngươi có thấy không hả, Jack! Tên đến từ [No Name] kia đã ngã ngồi xuống đất! Hì hì, được rồi, hãy cười thật nhiều để nhạo béng cô ta một phen nào!”

"YAFuFUFUFUFUuuuuuu!"

Một vài thành phần của đám đông cũng bắt đầu bật cười. Xem ra ngoại trừ Ayesha ra, cũng có một số người không thích việc một Community [No Name] đang đứng trên sân khấu vinh dự kia.

Cơ mà Kasukabe không hề để ý những chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Cô ấy đang chăm chú nhìn vào quả cầu lửa kia.

“Quả cầu lửa đó… Không lẽ nào…”

“Hả? Ngươi đang nói gì thế, đừng đánh đồng Gift sáng tạo của ta với một quả cầu lửa. Tên này là âm hồn trứ danh của [Will-O'-Wisp]! Jack o’ Lantern!”

"YAFuFUFUFUFUuuuuuu!"

Ayesha đưa ánh mắt sai khiến liếc nhìn quả cầu lửa. Nó liền lắc bỏ đi đám lửa vây quanh người, hiện thân hình chính trước mặt đám đông. Không chỉ Kasukabe, ngay cả mọi người cũng đều kinh ngạc trong chốc lát.

Xuất hiện trong tay một lồng đèn với hỏa lực mãnh liệt, khoác trên người một bộ trang phục đen lóng.

Một quả bí ngô với kích cỡ to hơn 10 lần đầu của một người bình thường.

Ngoại hình này, nó giọng hệt như thứ mà Asuka đã từng ngưỡng mộ khi còn nhỏ; đó chính là một con quái vật bí ngô.

“Jack! Izayoi-kun, nhìn kìa, là Jack đấy! Hắn là Jack O’ Lantern thật thụ đấy!”

“Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi mà, cô bình tĩnh chút đi, Ojou-sama!”

Asuka vừa cuồng nhiệt la hét vừa dùng sức lắc vai Izayoi. May thay cô ta không thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên dưới bậc thềm sân khấu, bởi vì Ayesha đang mãi lo cười nhạo Kasukabe:

“Chậc ~ Chỉ là [No Name] thôi mà. Không ngờ ngươi dám lên sân khấu hiện diện trước mặt [Will-O'-Wisp] chúng ta, quả thật là kiêu ngạo mà! Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh của chúng ta, có lẽ ngươi nên khóc lóc cảm ơn ta vì đã cho phép ngươi làm đối thủ, nhỏ vô danh kia!”

"YAHO!YAHO!YAFUFUFUUuuuuu~♪♪♪"

Ayesha và Jack vẫn tiếp tục cười nhạo Kasukabe,người đang ngồi thẩn thờ dưới đất mà không có ý định đứng dậy.

Nếu như có Asuka tại đây, cô ta rất có thể sẽ mong Jack nổ tung thành từng mảnh.

Tại một vị trí không xa kia, nếu không phải đảm nhiệm chức vụ trọng tài được giao, Kuro Usagi chắc hẳn đã nổi cơn lôi đình. Tuy rằng cô không để lộ biểu hiện nào như thế ra ngoài khuôn mặt, nhưng chỉ có những người thật sự thân thiết với cô mới hiểu được cơn phẫn nộ đang bộc phát đó.

“Xin… xin hãy trở về vị trí ban đầu của mình, Ayesha Ignis Fatuus! Và xin cô hạn chế hành vi khiêu khích đối thủ của mình!”

“Hiểu rồi hiểu rồi~ .”

Với thái độ và giọng điệu cao ngạo, Ayesha bước lên sân khấu chính. Kasukabe tay nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm, rồi cũng dần bước lên sân khấu. Cô ấy nhìn xung quanh khu sân khấu hình tròn này, sau đó vẫy tay chào Asuka và mọi người.

Nhận thấy hành động của Kasukabe, Asuka cũng hướng về sân khấu vẫy tay để đáp trả.

Tựa hồ không hài lòng với hành vi đó, Ayesha nhấp lưỡi mỉa mai cô ấy vài câu:

“Ngươi thật sự tự cao tự đại nhỉ! Không chỉ phớt lờ ta và Jack, ngươi còn định vẫy đuôi lấy lòng khán giả và người Host sao? Hả? Không phải ngươi đang khiêu khích ta đấy chứ?”

“Hừm.”

Ayesha bĩu môi, nhất định là đã cảm thấy khiêu khích rồi. Xem ra nó cực kỳ hiệu quả đối với cô ta.

Mặc dù Kasukabe có vẻ ngoài rất ôn hòa, nhưng tính tình cô ấy sẽ không bao giờ chịu đầu hàng. Thấy được cú phản công này, Kuro Usagi than thảnh thở một hơi; và với bàn tay cô giơ cao hướng về ban công cung điện, cô trịnh trọng tuyên bố:

“— Trước khi chung kết của trận Game bắt đầu, xin được mời Shiroyasha-sama công bố sàn đấu cho trận chiến. Tôi xin phép mọi người giữ im lặng!”

Mọi âm thanh ầm ỹ đã biến mất ngay đúng lúc đó. Để có thể lắng nghe lời nói của [Host], cả khu vực đã chìm đắm trong yên lặng. Shiroyasha đi lên đằng trước ban công và nhìn quanh khán đài yên tĩnh, đầu gật gù chậm rãi.

“Được rồi, cảm ơn mọi người vì đã hưởng ứng. Như mọi người thấy đấy, vẻ ngoài của ta không khác gì một đứa trẻ, vậy nên nó rất bất tiện để nói to rõ– Rồi, về vấn đề sàn đấu của trận Game đầu tiên… Trước hết, ta mong mọi người sẽ xem qua lá thư mời trong tay của mình. Trên đó có viết một dãy số phải không?”

Từng người một trong khán đài bắt đầu lấy ra tấm thư mời của họ. Có người thì đang mau chóng tìm kiếm lá thư trong hành lý cá nhân, trong khi một số người không mang theo trên người chỉ có thể cảm thấy hối hận. Shiroyasha thân mật ngắm nhìn khán đài ngập tràn với biểu hiện lo lắng lẫn trông mong, miệng tiếp tục nói:

“Thế thì, có ai trong đây với thư mời mang số tương đương với Community của ta – số 3345 của [Thiên Nhãn] không? Người sở hữu lá thư đó xin hãy giơ cao tay và nêu tên Community của mình.”

Mọi người trong khán đài bắt đầu nháo nhào.

Cuối cùng thì có một cậu thiếu niên Mộc linh ngồi dối diện khu ban công giơ cao lá thư mời của mình.

“Ở… Ở đây! Community [Underwood] có lá thư mang số 3345!”

Một loạt tiếng reo hò “Oaaaaa!” vang lên từ trong khán đài. Miệng cười mỉm chi, Shiroyasha biến mất khỏi khu ban công như một làn sương mờ ảo, và chợt đột ngột xuất hiện lại trước mặt cậu thiếu niên.

“Hì hì. Chúc mừng, bằng hữu Mộc linh từ [Underwood], cậu sẽ được ban tặng một món quà kỷ niệm trong thời gian sớm nhất. Được rồi, cậu có thể cho ta xem lá cờ của mình được không?”

Cậu thiếu niên gật đầu lia lịa. Cậu ta lấy ra một vòng tay bằng gỗ, khắc trên nó là khung cảnh của một thành phố bao quanh bởi rễ cây của một cái cây khổng lồ, chắc hẳn là biểu tượng Community. Sau khi quan sát lá cờ được một lúc, Shiroyasha mỉm cười giao chiếc vòng tay lại cho cậu thiếu niên, trước khi xuất hiện lại trên ban công trong nháy mắt.

“Sàn đấu cho trận chung kết đã được xác định, được rồi, mọi người xin hãy làm theo vào động tác của ta.”

Shiroyasha giang hai tay ra phía trước và mọi người trong khán đài đều bắt chước tần tật theo cô ta.

Bốp! Mọi người đồng tâm vỗ tay.

Chỉ một động tác này thôi đã khiến cả thế giới bắt đầu đổi thay.

Phần 3

Khung cảnh xung quanh chợt thay đổi kịch liệt.

Mặt đất bên dưới chân Kasukabe đột nhiên bị nuốt chủng bởi hư vô và dần hình thành một thế giới hình giọt nước đang xoay tròn. Kasukabe lập tức nhớ tới khoảng thời gian cô ấy đọ sức với Điểu sư.

(Chuyện này… là do Shiroyasha làm sao…?)

Nếu đúng vậy thì chẳng còn gì để lo lắng cả. Kasukabe bó mặc cả người mình chìm xuống mặt đất, lẳng lặng chờ đợi bản thân được lọc. Cô cảm thấy ánh sáng chói lòa phân tỏa khắp nơi, và cuối cùng là cảm giác bị ném đến tận những ngôi sao xa xôi.

Xụ! Đây chắc hẳn là âm thanh của mặt đất nằm trong tầm dự đoán của Kasukabe. Xem xét kỹ hơn thì, cô ấy thật ra là đang đứng trên nơi nào đó tựa như một phần thân cây gỗ.

Khoan đã, đây không phải là một cây gỗ bình thường –

“Cái cây này… Không, không chỉ mặt đất thôi, phần rễ cây đều vây quanh khắp cả nơi này sao?”

Đây là một hang động lớn với rễ cây bao bọc tứ phía. Bằng cách sử dụng khứu giác của mình để phân rõ được đây là mùi hương của đất, Kasukabe đưa ra kết luận rằng nơi này thực chất chỉ là phần rễ cây.

Con người kia, ngay khi nghe được tiếng Kasukabe lẩm bẩm một mình, đã liền cười nhạo cô ấy với thái độ coi thường:

“A da, a da, cảm ơn ngươi rất nhiều vì đã nói cho chúng ta biết. Vậy ra chúng ta đang ở trong một rễ cây sao?”

“…”

Kasukabe không hề để tâm, liền quay lưng mình về phía Ayesha. Tuy lần này cô ấy không có ý định khiêu khích cô ta, nhưng ít nhiều gì nó cũng đã khiến cho Ayesha rất tức giận.

Ayesha và Jack đã đi vào thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng You đột ngột ngăn họ lại.

“Game vẫn chưa bắt đầu.”

“Hả? Ngươi nói gì cơ…”

“Điều kiện thắng lợi và điều kiện thất bại vẫn chưa được công bố, vậy nên trận Game vẫn chưa chính thức bắt đầu.”

Tuy không hài lòng, Ayesha vẫn phải công nhận rằng điều Kasukabe nói thực sự có lý.

Cô ta vẫy mái tóc đuôi ngựa của mình, và với ánh mắt thất vọng nhìn quanh hang động được hình thành từ rễ cây, cô ta thì thào:

“Nhưng quả thực ~ Không hổ danh là một đại nhân Tinh Linh, khác biệt một trời một đất đối với ác ma cấp thấp của chúng ta, ngài ấy đã sở hữu một bàn Game kỳ thú đến như thế này.”

“Chuyện đó… có khi không phải vậy.”

“Hảaaaaa?”

Kasukabe chỉ lắc nhẹ đầu, không trả lời cô ta. Đây là lần thứ hai cô ấy được Shiroyasha mang đến bàn cờ của mình.

Dựa theo kinh nghiệm lần trước, và với sự chuyển dời đi kèm với lá thư mời cộng động tác.

Mấu chốt ở đây là cảm giác nhiệt độ thấp của cô ấy; nó đã khiến cho cô đưa ra một giả thuyết.

(Nếu có thể rời khỏi đây, chắc khi đó mình sẽ hiểu rõ thêm về chi tiết cụ thể… Ồ?)

Đột nhiên, khoảng cách trống không giữa hai người họ chợt bùng nổ.

Từ cái khe hỡ đó, Kuro Usagi hiện thân, trên tay cầm một cuộn giấy da lung linh.

Kuro Usagi giơ cao [Geass Roll] được tạo bởi đặc ân của Host Master, rồi đọc to nội dung trên tấm giấy:

[Tên Gift Game: “Mê cung Underwood”]

Điều kiện thắng lợi: Một, thí sinh thành công trong việc thoát ra khỏi mê cung và trở về khu sân khấu.

Hai, thi sinh thành công trong việc phá vỡ Gift của đối phương.

Ba, đối thủ không thể đáp ứng được điều kiện thắng lợi (dẫn đến đầu hàng).

Điều kiện thất bại:

Một, đối thủ đáp ứng được một trong những điều kiện thắng lợi.

Hai, thí sinh không thể đáp ứng được một trong những điều kiện thắng lợi.

“ — Căn cứ vào [Thẩm quyền xét xử], tôi tuyên thệ sẽ không để luật lệ nào bị phá vỡ dưới vinh quang của lá cờ. Mong hai bên sẽ tiến hành một trận đấu đầy huy hoàng và vinh dự. Kuro Usagi xin được tuyên bố trận Game bắt đầu.”

Sau khi lời tuyên thệ của Kuro Usagi kết thúc, tiếp theo đó là tiếng còi báo hiệu trận Game bắt đầu.

Cả hai bên đều giữ khoảng cách, suy xét về nước đi đầu tiên của mình. Sở dĩ có nhiều điều kiện thắng lợi, nên họ chắc hẳn phải đề ra một phương châm hoạt động rõ ràng.

Một vài phút lặng lẽ trôi qua, người đầu tiên lên tiếng là Ayesha với nụ cười tràn trề khinh thị trên mặt.

“Đứng đây trợn mắt nhìn nhau cũng vô dụng thôi, vậy nên ta sẽ để cho cô đi bước đầu trước đấy.”

“…?”

“Đừng bận tâm nhiều quá làm gì, sau bấy nhiêu chuyện đó rồi mà vẫn có người lầm bầm từ chối thì phiền phức lắm.”

Ayesha để lộ một nụ cười ung dung trong khi vẫy vẫy mái tóc đuôi ngựa và nhún vai.

Kasukabe suy nghĩ một hồi, rồi hỏi Ayesha với biểu hiện không chút thay đổi.

“Cô có phải là… thủ lĩnh của [Will-O'-Wisp] không?”

“Ể? Trông ta giống thủ lĩnh lắm sao? Ngươi nói làm ta vui lắm đấy♪ Nhưng đáng tiếc thay, Ayesha-sama ta đây không…”

“Vậy sao? Được rồi.”

Có lẽ là bởi vì được người khác hiểu nhầm là thủ lĩnh, Ayesha đã rất cao hứng, mỉm cười đáng yêu mà trả lời câu hỏi đó. Nhưng Kasukabe hoàn toàn phớt lờ lời của cô ta, chấm dứt cuộc đối thoại và một mạch chạy đi.

“Ể… Hả… Chờ chút đã…?”

Rõ ràng Kasukabe là người mở đầu cuộc trò chuyện, vậy mà cô ấy dám cả gan bỏ chạy đường đột, làm cho Ayesha choáng voáng một hồi.

Toàn thân run run, Ayesha hoàn hồn lại rồi phẫn nộ hét:

“N… Này! Sao ngươi dám coi ta như một đứa ngốc hả! Nếu ngươi đã muốn chơi như thế, ta sẽ không nhường nhịn làm gì nữa! Đi nào Jack! Chúng ta sẽ đi săn bắt trong mê cung rễ cây này!”

"YahoYAHOHOhoho~!"

Tức giận đến mức đuôi ngựa của cô ta cũng dựng thẳng lên, Ayesha đã bắt đầu cuộc truy sát mãnh liệt. Cô ta hét to về hướng về phía Kasukabe, người đang ở trước mặt họ mà đang không ngừng leo trèo qua đường hầm của rễ cây, và la to:

“Chúng ta có lợi thế địa hình, thiêu chết cô ta đi! Jack!”

“YAFUUUUUUUUuuuuuu!”

Cùng lúc Ayesha giơ cao tay trái của mình, cả lồng đèn lẫn đầu bí ngô của Jack đã dần phun ra những ngọn lửa ác ma, vừa đốt cháy phần rễ cây vừa tấn công Kasukabe.

Nhưng Kasukabe chỉ phản ứng lại bằng cách sử dụng mức gió tối thiểu để thổi bay đi ngọn lửa.

(Cô ấy đã né nó? Không, cơn gió đó… Đó là Gift của cô ấy sao?)

Nhìn thấy ngọn lửa đang bất ngờ thay đổi quỹ đạo, Ayesha không khỏi tặc lưỡi mình.

Mặt khác, Kasukabe đã nắm bắt được bí mật của Jack o’ Latern.

(Ngọn lửa đó… Nó giống hệt như câu chuyện mà Jin đã kể về [Will-O'-Wisp].)

Kasukabe bắt đầu hồi tưởng về kiến thức cô ấy được học trước khi đi vào trận đấu.

— Thông tin về truyền thuyết của Will-O'-Wisp và Jack o’ Latern.

Truyền thuyết đầu tiên, xuất phát ở một nơi hoang vu, kể về sự xuất hiện bất thình lình của một hiện tượng lửa thanh bạch, hay còn được biết đến với tên gọi là Will-O'-Wisp.

Truyền thuyết sau cùng, kể về linh hồn của một người từ trần mà không thể lên đến thiên đường hoặc đi xuống địa ngục, hay còn được biết đến với tên gọi là Jack o’ Latern.

Hai truyền thuyết này đều tuyên truyền lại một câu chuyện giống hệt nhau.

Trong truyền thuyết, nó có ghi về hai tội ác tày trời mà Jack đã thực hiện trong cuộc đời của hắn, khiến khi chết, hắn chỉ có thể thoắt ẩn thoắt hiện giữa cõi sống và cõi chết. Một con quỷ thay lòng thương hại đã giao cho hắn một ngọn lửa, và nó chính là ngọn lửa ngục hiện đang nằm trong lồng đèn của Jack.

– [Sở hữu truyền thuyết] cũng bằng nghĩa với [sở hữu công trạng]. Nếu nó tuân đúng theo luật lệ này thì khả năng cao thủ lĩnh của Community [Will-O'-Wisp] sẽ là [Ác ma cai trị cõi sống và cõi chết].

(Đã là vậy thì… Nếu cô gái kia không phải là thủ lĩnh, cô ta chắc hẳn thuộc một chủng tộc hoặc là một ác ma khác.)

Trong trường hợp Ayesha quả thực là một ác ma cai trị cõi sống và cõi chết, Kasukabe hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. Câu hỏi đầu tiên của cô ấy là để xác định điều này.

“A ~ Quỷ quái thật! Cô ấy cứ nhảy qua nhảy lại! Jack! Tấn công cô ấy từ ba phía cùng một lúc đi!”

"YAFUFUFUuuuuuuu"

HfzsCCp.png

Ayesha một lần nữa giơ cao tay trái của mình, Jack tiếp theo đó liền nâng cao chiếc lồng đèn trong tay phải của mình để phóng xuất lửa cháy mạnh. Đối mặt với đợt tấn công dữ dội từ ba phía khác nhau, Kasukabe chỉ còn cách né thông qua những khe hỡ giữa các đợt lửa công kích, bởi vì Gift Điểu sư của cô ấy đã không còn tác dụng vào lúc này.

“… Làm sao có thể như vậy chứ!”

Ayesha thốt ra những lời này trong kinh ngạc, trong khi Kasukabe đã nhờ đợt tấn công này mà thấu hiểu ra chân tướng của ngọn lửa ngục.

Sự thật ẩn sau lửa trại [Will-O'-Wisp].

(Lửa trại không xuất phát từ Jack, mà đúng hơn là từ [bàn tay tạo ra những hợp chất mang tính chất cháy và vật chất lân các loại của cô gái kia].)

Quả thực, chân tướng của truyền thuyết [Will-O'-Wisp] là – [các loại khí ga như hợp chất mang tính chất cháy và vật chất được phóng xuất từ trong mặt đất].

Chính bởi vì như thế mà Will-O'-Wisp mới xuất hiện ở những khu vực ven bờ.

Khí ga tự nhiên thông thường sẽ không mùi không vị, nhưng những người với khứu giác nhạy cảm sẽ ngay lập tức nhận ra sự bất thường của nó, điển hình là Kasukabe. Nguyên nhân đằng sau việc cô ấy có thể sử dụng Gift của Điểu sư để thay đổi quỹ đạo của ngọn lửa, là bởi vì cô ấy đã thổi bay ga và vật chất các loại đã được phóng kích ra trước.

Nhận thấy thủ pháp của mình đã bị phát hiện, Ayesha nghiến răng không cam lòng.

“Quỷ quái, không ổn rồi Jack…! Nếu như cứ tiếp diễn thế này thì cô ấy sẽ chạy thoát mất!”

“Yaho…!”

Kasukabe có lợi thế áp đảo về phương diện sức mạnh trong đôi chân.

Cô ấy hệt như một con báo với sức chân kiên cường, và khoảng cách giữa họ dần bắt đầu xa thêm. Cộng với việc Kasukabe có khả năng phát hiện hướng gió từ bên ngoài qua những giác quan của mình, mê cung đã mất đi ý nghĩa của nó.

Ayesha trông thấy bóng Kasukabe ngày càng xa đi – và hắt tiếng thở dài như đã chán nản rồi.

“… Tức chết đi được! Đành vậy, tôi sẽ để phần còn lại cho cậu. Hãy nghiêm túc nhé, Jack-san!”

“Tuân lệnh.”

HẢ? Kasukabe quay đầu lại nhìn. Jack đã biến mất khỏi nơi hắn đang đứng ban đầu, trước khi đột ngột xuất hiện lại ngay trước mặt Kasukabe. Mặt đối mặt với một hình bóng khổng lồ xuất thân từ quả bí ngô, Kasukabe đã quá ngạc nhiên đến phải khựng người lại.

“Vô vọng à…”

“Xin lỗi. Nhưng sự thật là thế đấy, Ojou-san ạ.”

Với giọng điệu trầm trọng, bàn tay trắng bách của Jack đã đánh bật Kasukabe bay đi.

Hết người tông thẳng vào bức tường hình thành từ những rễ cây, Kasukabe gần như đã ngất xỉu. Cô ấy bị cảm giác nôn mửa xâm chiến toàn thân, khiến cho miệng ho không ngừng.

“Gựuuuu…?”

“Được rồi, cô cứ đi đi, Ayesha. Ta sẽ ngăn cô gái này lại.”

“Thật xin lỗi nhé, Jack-san. Tôi đã thực sự muốn chiến thắng bằng sức mình…”

“Nguyên nhân lần này là do lòng kiêu hãnh và bất cẩn của cô. Kiểm điểm lại đi, cô nên học cách kiểm soát tình hình như Ojou-san này đây.”

“Gựuuuu ~ … Tôi biết rồi.”

Sau khi trả lời, Ayesha chạy thẳng đi mà không hề để tâm đến Kasukabe. Kasukabe vội vàng muốn đuổi theo.

“Khoan… khoan đã…”

“Không được rồi. Trận Game của cô sẽ phải kết thúc tại đây.”

Jack vừa nói xong, một ngọn lửa trại trại nhỏ đã liền đỗ ra từ lồng đèn của hắn.

Những ngọn lửa nhỏ này nhấn chìm rễ cây xung quanh, tạo thành một hỏa thành vây quanh Kasukabe.

Đối diện với sức nóng và độ dày khác hoàn toàn so với khi trước, Kasukabe chỉ có thể hít một hơi thật sâu trong khi liếc mắt nhìn Jack.

“… Ngươi là…”

“Đúng vậy, giải thuyết của cô chính xác rồi. Ta không phải là Jack o’ Latern được tạo nên bởi Ayesha Ignis Fatuus, nhưng mà bởi cái người mà ngươi đã luôn e phòng từ ban đầu – không ai khác ngoài Ác ma cai trị cõi sống và cõi chết. Ta chính là kiệt tác của Willia danh Iginis Fatuus! Jack O’ Latern, vừa là quái vật vừa là ác ma bí ngô già dặn nhất thế giới… Chỉ có mình ta đây thôi♪”

"YAFUFUUuuuu♪" Jack cười to, nhưng ngọn lửa ẩn trong ánh mắt của hắn giờ đây đang tỏa ra một vầng sáng thuộc cấp bậc khác hẳn lúc nãy. Hắn mang trong mình một ý chí rõ ràng kiên định và một tâm hồn với cảm giác áp bách mọi thứ. Giọng điệu và cử chỉ của hắn biểu thị hắn chỉ đang đùa giỡn, nhưng cô không thể tìm ra một kẽ hở nào cả.

“… Có vẻ như cô đã có một hiểu lầm tai hại mà chẳng khác gì một lời xúc phạm cả. Nguồn gốc của [Will-O'-Wisp], quả thực là ngọn lửa của quỷ dữ. Sở dĩ để cho con người có thể nhận thức rõ thêm nên chúng ta mới cố ý gửi ra ngoài thông điệp nó là một [hiện tướng hóa học].”

“Tại sao…?”

“Tại sao ư? Đó là bởi vì… [Chúng ta phải nói cho người ngoài biết rằng có một xác chết tại nơi đây]. Làm thế là để cứu rỗi những tâm hồn tủi thân mà đã trở nên căm hận sau khi bị vứt bỏ.”

“YAHAHA!” Jack mỉm cười trong khi dựng thẳng những ngón tay cứng rắn của mình.

Sau khi thổ táng, xác chết sẽ thả ra các loại hợp chất bao gồm khí ga các loại. Từ đó, lửa [Will-O'-Wisp] sẽ được hình thành ngay tại chỗ, rồi kéo theo đó xác chết được tìm thấy.

“… Vậy thì…”

“Ngươi muốn hỏi tại sao lúc nãy sử dụng chất lân phải không? Cũng đơn giản thôi. Bởi vì Ayesha đã tử vong trong một thảm họa thiên nhiên, cô ta đã trở thành một linh hồn bị trói buộc và lưu đày trên cõi đời cho đến khi Willia đến thu nhận; bây giờ thì cô ta đã trở thành một pháp sư đất ưu tú, ngày càng trưởng thành. Nguyên nhân cô ấy có thể xuất kích khí ga tự nhiên là bởi vì cô ấy là một goblin.”

“… Nhưng vì sao lại…?”

“Vì sao chúng ta lại thu nhận một linh hồn không quen biết hả? —Ngươi có nghe qua về câu chuyện đó lần nào chưa? Truyền thuyết [Will-O'-Wisp] đấy. Ngọn lửa thanh bạch của chúng ta dẫn đường, dìu dắt những linh hồn từ trần không thể trở về nữa tới ngọn lửa trại. Chúng ta đang từ từ tăng thêm sức mạnh tinh linh và tăng cường khả năng chiến đấu lẫn danh tiếng của cả Community thông qua việc dẫn dắt những linh hồn.”

Ngọn lửa bên trong đầu bí ngô kia đã nhìn trực diện vào Kasukabe.

“Nếu bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu, thì cứ nhân dịp này nhớ thật kỹ trước đi. Ngọn lửa màu thanh bạch vẽ nên huy hiệu Community chúng ta, nó dẫn dắt những linh hồn vô tội đến ngọn lửa trại; tiện xóa bỏ nhận thức sai lầm luôn, nơi đó nhất định không thuộc quyền cai quản của những vị thần nào!”

Như thể đang tán dương cho lá cờ Community của mình, Jack căng rộng vòng tay rồi công bố to rõ, với những ngọn lửa cháy mãnh liệt làm nền đằng sau:

“Đến đây nào! Cô thiếu nữ sở hữu trong mình hệ thống cây thế giới! Hãy cho phép quái vật bất tử — Jack O’ Latern này, được làm đối thủ của cô!”

Với ngọn lửa xuất thân từ địa ngục cháy dữ dội, toàn hang động rễ cây đã bị thiêu đốt thành một biển lửa.

Sức ép đến từ đôi mắt đang bừng cháy kia, có thể được nói là đối thủ mạnh nhất mà Kasukabe phải từng đối mặt kể từ khi đến Khu Vườn Nhỏ.

(… Đúng là phiền phức mà.)

Những người như bọn họ, được ca tụng là chủng tộc [Ác ma], là những cá thể khác thường mà sở hữu sức mạnh tinh linh.

Toàn thân Kasukabe You thấu hiểu được sự thật hiện diện ngay trước mắt mình.

Bởi vì Ayesha đã rời xa khỏi nơi này trước rồi, điều kiện chiến thắng duy nhất còn lại là phá hủy Jack, tuy nhiên –

(… Bất tử ư? Nếu như vậy thì chắc hắn sẽ không bị hủy diệt đâu nhỉ…)

Kasukabe cười gượng, đưa mắt nhìn nơi khác. Cho dù hắn không có bất tử, đôi mắt lửa cháy bừng bừng kia cũng đã nhìn thấu được sức mạnh của [Genome Tree] rồi. Một khi lá ắt chủ bài đã bị vạch trần, Kasukabe đã không còn cơ hội thắng. Cô ấy nắm chặt dây chuyền đeo trên cổ -- Và sau một hồi, cô công bố kết thúc trận Game.

Phần 4

Như thể vừa bừng tỉnh từ một giấc mộng, khán đài đã chìm đắm trong im lặng. Trong lúc người thắng cuộc trận Game sắp sửa được công bố, mọi người đều duy chuyển qua lại cứ như vật phẩm thủy tinh đang vang vỡ tứ phía, rồi khung cảnh sân đấu hình tròn ban đầu trở lại bình thường.

Tất cả đều ngẩn người ra, trừ duy nhất Kuro Usagi đang thông báo kết quả của trận đấu như bình thường.

“Người thắng cuộc:Ayesha Ignis Fatuus!”

Một khi tất cả hoàn hồn lại, khán đài đã vỡ òa lên với tiếng hoan hô điếc tai.

Kasukabe đứng giữa trung tâm sân khấu tràn ngập bởi tiếng reo hò, tại lúc này đây, Jack dùng giọng nói thanh bình mà hỏi cô:

“Tôi có thể hỏi thăm cô một chuyện được không?”

“… Cái gì?”

“Trận Game này cho phép thí sinh tham gia mang theo một người trợ giúp, nhưng cô đã không có ý định dựa dẫm vào đồng minh của mình sao?”

“…”

Kasukabe không trả lời, cô ấy chỉ lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời. Jack liền thở dài một hơi.”

“Mặc dù tôi có thể là đang quá lo chuyện bao đồng… nhưng ánh mắt cô dường như mang một ít nỗi niềm cô đơn. Cho dù bản thân cô thích giải quyết chuyện riêng một mình, rồi cũng sẽ có những lúc cô phải chấp nhận phụ thuộc vào người khác.”

“Tôi không có mối quan hệ tốt với mọi người.”

“Sự phối hợp giữa hai bên và sự hòa hợp trong mối quan hệ là hai thứ khác nhau. Chẳng phải mới vừa đây thôi, cô đã bị tổn thương vì hành động đơn độc đấy sao?”

Kasukabe không thể cãi lại. Lời chỉ trích này thật sự đã trúng tim đen.

Kết quả trận đọ chiến với Galdo Gasper của “Fores Garo” đã giống hệt như lời Jack nói.

Bởi vì trường hợp của [Perseus] là một cuộc chiến tranh tổng lực, nên nó không được tính; tuy vậy, quả thực việc không nhờ cậy người khác giúp đỡ lần này đúng là sơ suất của Kasukabe. Nhận thấy được điều này, Jack đã dùng ngữ điệu ôn hòa để thuyết phục Kasukabe:

“Mặc dù có gọi chung chung nó là sự phối hợp giữa hai bên, nhưng cô cần phải tích lũy trải nghiệm thực tế thì mới có kết quả chắc chắn. Tôi nghĩ chắc cô còn quá trẻ nên mới không thể hiểu được điều này… A a quên nó đi, nó sắp thành một bài diễn thuyết rồi, bí ngô rất thích chõ miệng vào việc của người khác mà! Tôi không thể kìm lòng lại được mà phải mở miệng nói vài câu ngay khi nhìn thấy ánh mắt lộ rõ vẻ cô độc của cô.”

Yahaha! Jack cười to trong khi nói sang chuyện khác, và rồi, một Ayesha bất mãn hiện ra từ sau lưng hắn.

Cô ta liếc nhìn Kasukabe, ánh mắt trông không giống một người chiến thắng chút nào.

“Oi! Cô kia! Cô tên là gì hả! Đến từ Ngoại môn nào?”

“… Cái đó đã được công bố đầu trận rồi.”

Kasukabe đã trả lời với vẻ không quan tâm, khiến cho Ayesha phải tiếp tục tra hỏi.

“Hể ~ Là vậy sao! Vậy thì chí ít cô cũng phải nhớ tên ta! Cô [No Name] kia! Ta là Ayesha Ignis Fatuus đến từ Ngoại môn 678900! Nếu như chúng ta có đối mặt một lần nữa, ta nhất định sẽ là người chiến thắng! Hãy nhớ rõ điều đó!”

Ể? Kasukabe nghiêng nghiêng đầu, nhưng trước khi cô ấy kịp hỏi đầu đuôi mọi chuyện, Ayesha đã vẫy mái tóc đuôi ngựa của mình sang một bên rồi bỏ đi. Yahaha! Jack vừa cười vừa giải thích.

“Cô bé đó chưa bao giờ bị đánh bại bởi những người cùng độ tuổi của mình. Mặc dù đã chiến thắng, có vẻ như cô ta không xem nó là chiến thắng bằng công sức của chính mình.”

“Nhưng tôi thấy nó giống cách ông gọi chiến thắng bằng sự phối hợp giữa hai bên mà.”

“YAHAhaha! Cô nói cũng phải!”

Con ác ma bí ngô đã tự vỗ trán mình, miệng bật cười như đã bị chiếu bí.

Phần 5

“… Kasukabe đã thua rồi.”

“Ừ, chuyện đã đành rồi. Ojou-sama, nếu như cô thấy khó chịu thì cô nên đi an ủi cô ấy đi.”

Một bên là Asuka đang ủ rũ, một bên là Izayoi đang tươi cười.

Ngồi ở giữa trung tâm, Sandra và Shiroyasha cổ vũ, giải thích cho Asuka:

“Mặc dù bàn Game lần này khá là đơn giản, nó vẫn rất thu hút lòng người xem. Cô không cần phải cảm thấy xấu hổ đâu.”

“Đúng vậy, một bàn Game đơn giản cũng có nghĩa là nó sẽ thiên về khả năng riêng biệt của từng người hơn, nhưng lần này cô ấy đã điều khiển được thế trận của Game. Cô bé kia chắc hẳn có tài năng ở phương diện này, tốt hơn hẳn việc hành động một mình.”

Để mà có thể giữ cái đầu lạnh khi bị đối phương khiêu khích, trong khi đó lại còn làm đối phương phải mất bình tĩnh, rồi tận dụng tối ưu tình hình đương thời chỉ qua một vài lời.

Nói thì có vẻ dễ, nhưng thực hiện nó thì là một chuyện khác nữa.

Tuy rằng người thắng cuộc sau cùng được quyết định qua sự khác biệt trong năng lực từng người, nhưng Kasukabe đã có thể chiến năng; dù gì cô ấy cũng có khả năng đàn áp đồng minh của Jack và dùng giác quan của mình để nắm bắt hướng gió, vượt mê cung.

“[Will-O'-Wisp] là một trong số những Community mạnh nhất ở Ngoại môn số 6. Trong đó, với sự trường tồn và lửa ngục chỉ riêng hắn có, Jack đã là chủ lực chính của họ. Cô ấy đã không thể thắng vì Gift Game đã chỉ định phải tiêu diệt một thứ mà không thể bị tiêu diệt. Kết quả lần này là không thể tránh khỏi được, nó đã rơi vào trường hợp bội thủy nhất chiến.”

Shiroyasha nhìn Izayoi và mọi người với ánh mắt an ủi.

“…?”

Nhưng Izayoi đã không còn tập trung vào sàn đấu.

Cậu ấy đang liếc nhìn một nơi xa xôi nào đó, nói đúng hơn là đang nhìn vào bầu trời của Khu Vườn Nhỏ.

Với biểu hiện vô cùng ngạc nhiên, Izayoi hỏi Shiroyasha:

“… Shiroyasha, kia là cái gì vậy?”

“A?”

Shiroyasha cũng ngước nhìn bầu trời. Những khán giả mà đã nhận thấy sự bất thường cũng liền thốt lên.

Trút xuống như mưa rơi, một số lượng lớn những lá thư màu đen đã rơi lả tả từ bầu trời, Kuro Usagi lập tức nhặt lấy một lá.

“[Geass Roll] với ánh hào quang đen lóng… Không… thể nào?”

Cô kéo mở niêm phong bằng sáp khắc họa hình của một tên hề thổi sáo, và trên [Geass Roll] có ghi như sau:

<<Tên Gift Game: “The PIED PIPER of HAMELIN”>>

—Danh sách người tham gia:

*Toàn thể thí sinh, Host, Community hiện tại đang ở trong Ngoại môn 3999999 và 4000000.

—Đối phương thi đấu, Host Master của Game:

*Tinh linh của mặt trời và bạch dạ, Sao cấp – Shiroyasha.

—Điều kiện thắng lợi cho Host Master:

*Thu phục hoặc sát hại toàn thể người tham gia.

—Điều kiện thắng lợi cho người tham gia:

*Một, giết Host Master.

*Hai, phá hủy truyền thuyết sai lệch, tạo nên truyền thuyết thật sự.

Tuyên thệ: Tôn trọng nội dung được nêu trên, căn cứ vào vinh quang và lá cờ Community mình, Host Master chính thức tổ chức Gift Game.

Phong ấn [Grimm Gimoire Hamelin]

Trong lúc những lá thư màu đen rơi lả tả, cả khán đài đã chìm đắm trong yên lặng.

Như muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, một người nào đó trong khán đài hét to:

“Ma Vương… Ma Vương đã xuất hiện AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”