Phần 1
–Bức tường ranh giới, khu vực sân khấu, dưới chân đồi núi. Hội trường triển lãm mỹ thuật.
Quay ngược thời gian một chút về trước lúc hoàng hôn.
Một khi đã bỏ mặc Kuro Usagi và Izayoi sang một bên, Asuka đã giành chiến thắng trong cuộc chạy đua kịch liệt với cô tiên nữ nhỏ bé đội mũ nhọn hoắc. Chạy ngược hướng với Izayoi mà đang băng qua những hành lang với cửa sổ màu đỏ, cô ấy rồi đã đi tới chân của bức tường ranh giới. Ở đó có một chúc đài treo bên dưới khu vực đồi núi hiện đang bao phủ một lớp bóng tối với những ánh đèn đỏ rực tỏa sáng.
Cô ấy đặt cô tiên nữ chân tay rã rời lên trên vai mình, rồi bắt đầu đi dạo trên con phố rộng lớn nằm dưới chân bức tường ranh giới.
“Tôi đâu có định ăn thịt cậu đâu, tôi chỉ muốn có bạn đồng hành thôi mà.”
“………. Aguuh~”
Cô tiên nữ đang trên vai Asuka duỗi thẳng cả người để tạo thành một hình ngôi sao trước khi phát ra một tiếng kêu mệt mỏi.
Asuka đưa cho cô tiên nữ một vài cái bánh qui mình vừa mới mua từ cửa tiệm gần đó.
“Này, cho cậu đấy. Coi như minh chứng cho tình bạn của chúng ta.”
“--------!”
Cô tiên nữ mũ nhọn liền ngồi thẳng dậy, dường như đã bị hương thơm dụ dỗ.
Những chiếc bánh qui vừa mới ra lò với hương thơm ngát đậm đà của hạnh nhân và đường ngọt cháy sém lan tỏa khắp nơi đã quả thực trông quá ngon miệng cho cô tiên nữ, nhất là sau khi cô ta đã trở nên mệt nhọc sau trò chơi rượt đuổi khi nãy.
Ăn xong món bánh qui có độ lớn gần bằng cả chiều cao của mình, cô tiên nữ đã phát ra một tiếng “Fuaaah” dễ thương, rồi bắt đầu leo lên trên đầu Asuka.
--- Asuka lặng lẽ nghĩ: “Xem ra kế hoạch dùng thức ăn để dụ dỗ cô ấy đã thành công.”
“Được rồi, nếu đã xem nhau là bằng hữu rồi thì chúng ta nên tự giới thiệu bản thân mình. Tôi tên là Kudou Asuka, cậu có thể nói tên tôi không?”
“……. Asukaaaa?”
“Cậu kéo dài nó hơi quá, làm nó nghe thiếu tinh thần lắm. Cậu nên nói rõ hơn một chút nữa.”
“…… Asukaaa?”
“Chỉ một chút nữa thôi, cậu làm được mà. Phần sau cùng phải đơn giản mới được.”
Cô tiên nữ mũ nhọn với giọng điệu hồn nhiên như trẻ con đã nghiêng đầu mình từ trái sang phải một vài lần, rồi chợt nói lớn tên Asuka với khí phách.
“… Asuka?”
“Đúng rồi, phải vậy đấy, không chần chừ quá và cũng phải có tinh thần nữa.”
“… Asuka!”
“Hehe, cảm ơn cậu. Được rồi, thế còn tên cậu là gì?”
Cô tiên nữ mũ nhọn đứng thẳng người dậy trên đầu Asuka, hăng hái nói.
“Rattenfänger ~ !”
“…? Ratten…?”
Một nét ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt Asuka. Cô ấy không hiểu được ý nghĩa đằng sau cái tên đó, nhưng chỉ việc cô tiên nữ dễ thương này sở hữu cái tên đó thôi cũng đủ để làm nó có được một cảm giác nghiêm trang.
Cô ấy lấy tiên nữ xuống từ đầu mình, gói gọn cô ấy trong lòng bàn tay.
“Đó là tên của cậu sao?”
“Không ~ Commu!”
“Commu… Tên của Community sao? Vậy thì tên của cậu là gì?”
“?”
Cô tiên nữ lệch đầu mình sang bên như thể không nắm được câu hỏi.
Asuka đột nhiên nhớ tới cách Lecticia đã dùng để gọi cô tiên nữ…… một [Quần thể tiên nữ].
Vậy thì cô ấy thuộc về chủng loài tinh linh đó sao?
‘Không lẽ cậu ấy lại không có đến một cái tên sao…?’
Nếu mọi chuyện đã là như vậy, gọi tên cô ấy là [Rattenfänger] có lẽ là điều nên làm, dù sao thì đó cũng là câu trả lời cô ta đưa. Tuy nhiên, Asuka vẫn không thể rũ bỏ cảm giác nghiêm trang phát ra từ cái tên đó. Cô ấy liên tục dùng ngón tay gõ nhẹ lên bờ má mình như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó, rồi chợt đưa ra lời đề nghị cho cô tiên nữ.
“Hiếm lắm mới có duyên gặp mặt như vậy, hay thì để tôi chọn cho cô một cái tên nhé?”
“? … Không ~ Không ! Rattenfänger!”
“Ừ, nhưng mà ngoài Rattenfänger ra thì…”
“Không ~ Không! [A’Court]!”
Cô tiên nữ mũ nhọn đang đứng trên lòng bàn tay Asuka lay hoay lắc đầu mình để biểu thị phản đối.
“Không ~ Không! [A’Court]!”
“…. Của cậu? Tên của cậu sao?”
“Không ~ Không ~ Rattenfänger !”
Asuka thở dài, rõ ràng là không có cách nào để cho cô tiên nữ này hiểu được trọng điểm của vấn đề. Cô ấy đành phải tạm thời từ bỏ việc kiếm một cái tên cho cô ta, và tiếp tục đi xem qua những vật triển lãm ở trong hang động.
Chúc đài treo khổng lồ hiện diện nơi đây rõ ràng chính là biểu tượng cho thị trấn này. Ngoài những giá cắm nến và lồng đèn được trưng bày trong khu triển lãm ra, còn có nhiều tấm kính thủy tinh nhuộm màu với kích cỡ khác nhau.
Hiện đang ở tại khu triển lãm đặt sâu trong bức tường ranh giới, Asuka quay qua quay lại ngắm nhìn, miệng thì thầm ca ngợi.
“Có nhiều thứ quá….. Mình thật không ngờ số Community tham gia cuộc triển lãm lại nhiều đến thế.”
Bày ra trước những vật phẩm được trưng bày là bảng hiệu cho thấy tên và lá cờ của Community mà đã chế tạo nên chúng. Trong số chúng, thứ có sức hút mãnh liệt đối với Asuka chính là giá cắm nến với biểu tượng lá cờ được khắc trên đỉnh chóp.
“Hehe, giá cắm nến bằng bạc này coi bộ đã được làm rất công phu.”
“Đẹp ~!”
Cô tiên nữ mũ nhọn vừa trở về lại trên vai Asuka đã cất tiếng với một giọng nói dễ thương. Nhớ lại về lúc Asuka gặp cô tiên nữ, cô ta cũng đã mãi lo ngắm nhìn những tấm kính chạm khắc, chắc cô ta có sở thích với những thứ đẹp đẽ đây.
Asuka nắm lấy giá cắm nến để xem tên người tạo nó.
“Người chế tạo: [Will-O'-Wisp] ? Đó cũng chính là Community mà đã tạo nên những giá cắm nến biết đi mà nhỉ.”
Với nghệ thuật khắc họa cực kỳ tinh xảo dùng cho họa tiết, nó chắc hẳn đã được dùng để làm cơ sở điệu họa tiết.
‘Giá cắm nến này mang trên mình họa tiết của một ngọn lửa rực cháy, sở dĩ vậy để cho nó có một ý nghĩa hay sức mạnh quan trọng nào à?’
Asuka và cô tiên nữ mũ nhọn cảm nhận được từ nó một cảm giác tựa như hơi ấm của lửa trại đang cuốn hút họ.
‘Bất kể có biểu tượng của Community hay không, cách thức trình bày tác phẩm vẫn sẽ có nét khác biệt rõ rệt sao…’
Mang trên mình đôi mắt u buồn, Asuka thở dài. Điều này quả thực chính xác, nếu như [No Name] tham gia lễ hội triển lãm này, họ sẽ bị ép vào thế bất lợi hoàn toàn so với những nhóm khác.
Một Community không có tên và cũng không có lá cờ.
Một khi họ đã tán thành rằng yếu tố cốt lõi chỉ giới hạn trong khoảng tên và kỹ thuật của một cá nhân, ấn tượng ban đầu có được nhất định sẽ thay đổi hẳn.
‘Nếu như mình muốn trở thành một [Host] ưu tú, quả nhiên rằng mình sẽ cần lá cờ…… Chúng ta bằng mọi giá phải lấy lại lá cờ của mình từ tay [Ma Vương].’
Asuka, với ý chí chiến đấu mãnh liệt nổi dậy, đã siết chặt tay mình lại.
Hai người họ tiếp tục xem qua phần lớn những vật triển lãm. Khu triển lãm đã được xây từ bên trong bức tường ranh giới để có hình thù như một hang động, vì vậy nên không một tia sáng nào từ bên ngoài có thể lọt vào nơi đây.
Nó có thể đã được thiết kế như vậy để làm rõ vẻ hào quang rực rỡ của khu triển lãm. Nơi đây có số lượng lớn giá cắm nến và lồng đèn tản ra hơi ấm áp của lửa, kèm theo là những tấm kính thủy tinh nhuộm màu tỏa sáng tuyệt đẹp khi đi kèm với một nguồn sáng, chúng rõ là có giá trị cao hơn nhiều so với những kiệt tác bên ngoài khi so về ánh sáng lập lòe vừa hoàn mĩ vừa vẻ vang của riêng chúng.
Sau đó, họ tiếp tục đi dọc theo con đường triển lãm cho tới khi đi đến một không gian trống rỗng mà trông có vẻ như là hội trường của khu triển lãm.
Mặc dù họ vừa đi tới một nơi trống trải như thế, Asuka lại hoàn toàn không nhận thấy đám đông hoặc không khí bao quanh mình, đó là bởi vì cô ấy đã tập trung toàn tâm lên vật thể được đặt ở chính giữa trung tâm này.
“Đây là…!”
Do ảnh hưởng từ tác phẩm đồ sộ được bày ra trước mắt cô, tất cả mọi thứ khác dường như đều tan biết mất, cứ như chỉ là ảo giác. So với các vật triển lãm khi nãy, vật thể hiện diện trước mắt cô là một thứ mãnh liệt và đáng kinh ngạc hơn hết.
“Một… một con khổng lồ thép sắc đỏ sao?”
“Tooooo !”
Đúng vậy, vật thể được trưng bày ngay tại trung tâm là một cự nhân làm từ sắc thép nhuộm màu đỏ, với dáng vẻ vừa ngoạn mục vừa hung tợn. Asuka và cô tiên nữ mũ nhọn đã phải ngước đầu để ngắm nhìn cái thân hình đồ sộ đó, miệng không nói thành lời.
Trên thân hình hung tợn cao gần 30 thước của nó là những trang trí sắc đỏ sắc vàng phối hợp bắt mắt. Thuật vẽ trên giáp sắt của nó đã tận dụng ánh sáng như là một cơ sở điệu họa tiết để tạo nên một bức tranh trừu tượng, như thể nó đang mang trong mình một tinh thần anh dũng áp đảo mọi thứ.
Không những vậy, nó còn có đôi tay to gấp đôi kích thước của một tấm thân người bình thường.
Xem xét lại cái đầu với thân hình mà có chiều ngang gần như nhau, nó không khỏi làm cho người khác nghi ngờ về cách thức đã được dùng để thu xếp vật thể này vào trong đây từ lối ra vào chật hẹp kia.
Từ những vật trang trí tinh tế trên giáp sắt đỏ của nó, bất cứ ai nhìn vào cũng có thể cảm nhật được sự nhiệt huyết phi phàm của người đã bỏ công sức chế tạo ra nó.
“Thật… thật là tuyệt vời, Community nào đã chế tạo ra nó đây…?”
“Asuka! Rattenfänger!”
Ánh mắt của cô tiên nữ mũ nhọn lóe sáng lên sau khi cô nhảy xuống từ trên vai Asuka.
Bảng hiệu của vật trưng bày này quả thực đã có viết: “Người chế tạo: Rattenfänger, tên tác phẩm: Deen.”
Asuka lấy lòng hết sức ngạc nhiên mà bắt đầu mở miệng đặt câu hỏi.
“Community của cậu đã làm ra vật này sao?”
“Hehe!” Cô tiên nữ mũ nhọn ưỡn ngực mình. Có vẻ như đó là sự thật.
Asuka ngẩng đầu mình dậy một lần nữa để ngắm nhìn con búp bê thép mang tên Deen. Nếu như con búp bê thép to khổng lồ này thật sự đã được chế tạo bởi những cô tiên nữ nhỏ bé tự xưng là [Quần thể tiên nữ], họ chắc hẳn đã phải bỏ ra rất nhiều công sức lao động đáng kinh phục đây.
“Thật vậy sao…… Community [Rattenfänger] thật là lợi hại nhỉ.”
Cô tiên nữ mũ nhọn đã tươi cười ngại ngùng, cô ấy có lẽ đã rất vui khi nghe thấy thế.
“Sau khi quan sát một hồi, xem ra tất cả những bảo vật khác được trưng bày tại khu vực này đều là những vật triển lãm chính. Đem đi so sánh thì nói không chừng Community của cậu sẽ chiến thắng trận Gift Game này.”
Cô tiên nữ mũi nhọn vừa hoạt bát nhảy lên nhảy xuống vừa mải mê ngân nga “Rattenfänger”.
Mắt hơi trợn tròn, Asuka đặt cô tiên nữ lên vai mình, chân cô đã bắt đầu di chuyển với dự định tiếp tục tham quan các vật triển lãm khác.
–– Nhưng vào đúng lúc đó đã có chuyện xảy ra.
“…… Yaaaah….!”
Phù ~ Một luồng gió lớn thổi vào trong hang.
Luồng gió đó đã dập tắt hết mọi nguồn lửa thắp sáng hang động, Asuka không thể kìm xuống tiếng thét nhỏ bé nhưng chói tai của mình trước sự việc này.
Những người tham quan khác cũng bắt đầu kêu la, và sự hỗn loạn bắt đầu lan ra xung quanh như một cơn gợn sóng trong mặt bể nhỏ.
“Chuyện gì vậy! Tại sao ngọn lửa lại bị dập tắt?!”
“Cẩn thận đấy! Có khi là bọn quỷ La Sát tấn công!”
“Hãy mau thắp sáng các lồng đèn ở gần mình!”
Hang động mất đi nguồn sáng của mình giờ đã bị nhấn chìm vào trong bóng tối, chỉ có tiếng la thét kỳ lạ của nhiều người là vang dội rõ.
Ngay lập tức sau đó, một đốm đỏ khác thường đã xuất hiện sâu trong hang động.
“Tìm được rồi…! Cuối cùng ta cũng tìm thấy nó rồi…!”
Một giọng nói quái dị hòa lẫn với lòng oán trách tột độ và sự cố chấp mãnh liệt đã vọng lại bên trong hang động. Mặc dù Asuka hiểu rõ mối nguy hiểm đương thời, cô ấy vẫn quan sát bốn phía chung quanh, ra sức tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này.
Nhưng vì giọng nói đó cứ mãi vang dội lại nên việc tìm địa điểm xuất phát chính xác là rất khó. Bất đắc dĩ, Asuka đã phải quyết liệt la lên.
“Cái tên hèn nhát kia! Đừng có trốn nữa mà ra đây cho ta!”
Tiếng la mạnh mẽ cũng đã vọng lại bên trong hang động nhưng không có câu trả lời nào từ tên chủ mưu.
Mặt khác, âm thanh của tiếng sáo đã vang vọng khắp hang động, kích thích những giác quan và tạo chấn động cả không gian cùng với giọng điệu quái dị.
“—Haha, tìm thấy rồi… Cuối cùng cũng tìm thấy kẻ mạo danh dám dùng cái tên [Rattenfänger] tùy tiện!!!”
Tiếng gầm rống mà làm rung động cả hang động vang lên, nhưng trong phút chốc mọi thứ lại lắng xuống. Trong lúc mọi người đang quay quanh nhìn nhau thì—Hàng trăm nghìn những vật với đôi mắt đỏ lóe lên đã bắt đầu chui ra từ những khe hỡ trong hang động, lập thành hàng ngũ để tấn công những đám đông tham quan.
Có tiếng la hét thảm thiết vang lên ngay sau đó.
“Chuột… Chúng… Chúng là chuột! Cả một đám chuột!”
Những vật vừa xâm chiếm hang động và đang gây náo loạn quả thật là những con chuột.
Đám chuột lấp kín mặt đường đang dần lập thành một làn sóng tiến tới trước tấn công, khung cảnh hiện ra trước mắt cô đã đủ làm cho Asuka rùng mình.
“Đúng… đúng thật là ta đã kêu ngươi đi ra, nhưng cái này là làm quá lố rồi!”
“ A ~!” Cô tiên nữ mũ nhọn cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Asuka xoay người lại trước đám chuột đang tạo thành làn, cô ấy bắt đầu bỏ chạy nhanh như chớp với cô tiên nữ trên người đang cố bám chặt. Những người xung quanh cũng đã làm tương tự như vậy, họ chen chúc nhau mà chạy trong hang động chật hẹp trước cơn khủng hoảng này.
Nếu như chuyện này cứ tiếp diễn thì nhất định sẽ có bi kịch. Chợt nhận ra điều đó, Asuka lại quay người về đối mặt với làn chuột.
“Đủ… đủ lắm rồi! Ngừng chuyện này lại và quay trở lại ổ chuột của các ngươi đi!”
Asuka la to. Nhưng làn chuột không hề có dấu hiệu nào cho thấy sẽ ngừng lại, chúng cứ thế mà tiến tới trước.
Không thể kiểm soát được làn chuột, Asuka bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đúng lúc đó một đám chuột khác đã nhảy về phía cô, khiến cho cô phải lấy Gift Card của mình ra theo phản xạ, triệu hồi cây thập tự kiếm được dùng trong trận chiến với [Fores Garo].
“Chết… chết tiệt…!”
Cô ấy nâng cây kiếm lên đến tầm mắt mình, và dùng nó chém ngang.
Mặc dù cây thập tự kiếm có khả năng tiêu diệt ma lực, nó không có tác dụng gì khi đối đầu với đám chuột bình thường. Asuka cùng lắm chỉ có thể tiêu diệt được một vài con, nhưng cô ấy không thể tính được còn đến bao nhiêu hàng nghìn con chuột khác. Những làn chuột mà chạy dọc trên trần nhà cũng đã đuổi kịp tới trước mặt cô.
Asuka quyết định mặc kệ đám chuột đó và cứ chạy về trước, nhưng việc né tránh hàng nghìn đám động vật nhỏ bé lập thành bầy đàn so với một con quái thú to thì nó rắc rối hơn nhiều.
Chúng là một đám quái vật mà có thể ăn gọn cả một khu rừng chỉ trong một đêm.
Bọn chuột cứ nhảy xuống từ trần nhà để tấn công cô tiên nữ mũ nhọn run rẩy đang ở trên vai Asuka.
“A!”
“Nguy hiểm!”
Asuka bị ép phải nhảy ra phía sau. Bởi vì cô ấy không thể kiểm soát được đám chuột, cô ấy chỉ còn cách rút lui. Không chỉ thế, do hỗn loạn, những người cận kề lối thoát đang trong tình trạng muốn được ra ngoài nhưng lại không thể, họ đã kêu la và dùng sức xua đuổi người khác, chen chúc chỉ để được trốn thoát.
“Mau tránh ra!” “Aaaaa!” “Chuyện gì đang xảy ra vậy!” “Cho… cho tôi ra! Đừng có chặn đường!” “Không được chen lấn! Mau tránh ra!” “Không được rồi! Chúng đã đuổi kịp, chúng ta phải…!”
“Nghe lời ta và hãy hiệp lực giúp nhau tẩu thoát đi.”
“Tuân lệnh.”
Asuka vừa bực tức quát lên. Cơn hỗn loạn khi nãy liền lắng xuống, mọi người đều chỉnh tề cúi chào Asuka.
Ngay sau đó, mọi người bắt đầu chạy về lối thoát của hang động trong trật tự, một cảnh tượng khá là kỳ diệu.
Trong khi đang cùng tẩu thoát từ cuộc tấn công của đám chuột bằng cách tham gia vào nhóm phía sau cùng, Asuka bắt đầu cảm thấy ngờ vực về chân tướng của kẻ dịch.
‘Gift kiểm soát vẫn chưa tan biến…! Rốt cuộc là có chuyện gì đây…?”
Đám chuột vẫn đang tập trung vào Asuka.
Cho dù cô ấy có khả năng kiểm soát của mình, cô ấy vẫn là một con người bình thường, vậy nên cô ấy khá là chậm khi so sánh tốc độ với những loài thú kia. Không lâu sau đó, bọn chuột liền tấn công Asuka một khi đã đi vào tầm tấn công.
Không một chút hoảng sợ trước những nhát chém của Asuka, đám chuột tiếp tục tiến về trước.
Cách thức tấn công của đám chuột đã khiến Asuka nhận ra một điều.
‘Không lẽ… Mục tiêu của bọn chúng là đứa trẻ này sao…?”
Asuka quay sang nhìn cô tiên nữ bé bỏng mà đang nắm chặt vào vai của cô ấy.
Cô tiên nữ mũ nhọn đã không rời tay ra khỏi vai của Asuka, khuôn mặt của cô ấy như muốn vỡ òa ra khóc. Đối với cô tiên nữ với kích thước chỉ bằng lòng bàn tay của một con người, đám chuột đó chắc hẳn đã là những con quái thú to lớn trong đôi mắt của cô ta.
“…………….. Guuuu~!”
Nếu mục tiêu của đám chuột là cô tiên nữ bé bỏng này, Asuka có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh này chỉ với việc ném cô tiên nữ khỏi vai mình.
Tuy nhiên, lòng tự tôn của Asuka đã không cho phép cô ấy gạt bỏ một sinh linh đang run rẩy trong sợ hãi.
Asuka đã cự tuyệt cái suy nghĩ yếu đuối hiện lên trong tâm trí, cô ấy táo bạo kéo bộ trang phục mà đang bó lại ở phần ngực mình và nhét cô tiên nữ vào trong đó.
“Oaaaa?”
“Cứ trốn trong đó! Cố đừng rớt ra!”
Asuka sau khi quyết tâm về hành động của mình, đã dùng hết sức mạnh để chạy về trước trên mặt đường đầy rẫy những con chuột.
Việc cấp bách hiện tại là tới được lối thoát. Mặc dù bộ váy đỏ đã phần nào đó bảo vệ Asuka khỏi đợt tấn công của đám chuột, bộ phận mà không được che đậy đã phải chịu đựng thảm thương.
Bị những nanh răng sắc bén của đám chuột cắn vào da thịt, tay chân của Asuka bắt đầu đổ máu.
Mặc dù vậy, lựa chọn [Gạt bỏ cô tiên nữ] vẫn không xuất hiện trong thân tâm Asuka.
‘Lối ra không còn quá xa…!’
Asuka vẫn tiếp tục liều mạng chạy, đám chuột quái quỉ vẫn tiếp tục đuổi theo sau.
Tuy nhiên, ngay sau đó, vô số lưỡi dao chợt xuất hiện, đi cùng với chúng là bóng dáng của một người.
“—Đám chuột hạ đẳng này lại dám cả gan tổn thương bằng hữu của ta sao!”
Lưỡi dao sắc bén nhanh chóng lao đi với tốc độ của một cơn lốc xoáy, chúng đã cử động như một cái khuấy bên trong hang động chật hẹp này, nghiền nát và làm thịt tất cả những con chuột chỉ trong vài giây.
Thậm chí còn không có cơ hội để chớp mắt nữa, cử động của chúng đã được hoàn tất, tiêu diệt hết tất cả kẻ địch mà không phá hoại bất kỳ vật triển lãm nào.
Asuka dùng tay đè xuống mái tóc mà vừa bị cơn gió thổi qua, cô ấy hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Bóng… Cái bóng đó… Chỉ trong thời gian ngắn thôi mà đã kết liễu hết đám chuột đó sao…?”
Asuka quay qua nhìn, và cô ấy lại ngạc nhiên hơn nữa.
Căn cứ vào giọng nói khi này, Asuka đã xác định được rằng Lecticia là người mà đã tới giải cứu cô. Nhưng vẻ ngoài của Lecticia lúc này trông hoàn toàn khác với thông thường, khiến cho Asuka phải ngẩn người.
Bề ngoài hiện tại của Lecticia không phù hợp với diện mạo của một cô hầu gái trẻ tuổi.
Thiếu nữ dễ thương đó giờ đã hóa thành một người phụ nữ tỏa ra khí chất yêu kiều, mái tóc vàng óng ả của cô ta đã không còn được kẹp lại bởi tấm ruy băng, giờ đây nó đang lóe sáng rực rỡ.
Bộ đồng phục hầu gái đã được thay thành một cái áo khoác da đỏ thẫm, cái váy kèm theo sau dường như có thêm dây rằng buộc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lecticia bởi vì phẫn nộ nên đã trở nên vặn vẹo, cô ta giận dữ rống lên, để lộ hàm răng nanh đặc trưng của ma cà rồng.
“Kẻ thao túng kia đang ở đâu! Ngay lập tức ra đây cho ta! Ngươi dám tấn công ở một nơi công khai như thế này, chắc ngươi cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi nhỉ! Ta sẽ dùng cả nanh vuốt của mình, cho ngươi thử nếm mùi sức mạnh uy quang của lá cờ Community bọn ta! Mau ra đây và thú nhận danh hào Community ngươi!”
Tiếng la phẫn nội của Lecticia vang dội bên trong hang động, nhưng bên địch kia không phản hồi lại. Đám chuột ghê gớm với số lượng lớn kinh ngạc nguyên bản giờ đã bắt đầu lui về chạy thoát.
Bốn bề hang động nhấn chìm trong tĩnh lặng, có vẻ như kẻ chủ mưu cũng đã trốn thoát rồi.
Đứng từ xa quan sát, Asuka hít một hơi vui sướng, tuy không biết phải nói gì, nhưng cô ấy tốt nhất vẫn nên thử hỏi rõ chuyện với Lecticia biến dạng này.
“Cô… cô là Lecticia sao?”
“Vâng.Nhưng mà, Asuka này, chuyện gì đã xảy ra vậy? Mặc dù số lượng chúng đông thật, thật không giống cô chút nếu như chúng áp đảo cô như thế?”
Giọng điệu của Lecticia vẫn giống hệt như trước. Tuy rằng đã hóa thân thành một người trưởng thành, biểu hiện của cô vẫn hiền dịu như mọi khi, nhưng sau khi chứng kiến được thực lực của cô ta, Asuka đã bị chấn động mạnh và chỉ có thể thì thào.
“… Thì ra cô mạnh đến thế sao.”
“A?”
Lecticia nghiêng đầu sang bên. Sau khi thấu hiểu được lời khen của Asuka, cô ta bất mãn trả lời.
“Chủ… Chủ nhân ơi. Tôi rất vui vì được cô khen tôi, nhưng phản ứng của cô có hơi coi thường tôi rồi. Mặc dù tôi có vẻ ngoài như thế, nhưng tôi cũng đã từng là một [Ma Vương] mà, và còn là một con ma cà rồng thuần chủng nữa! Một [Kỵ sĩ của Khu Vườn Nhỏ] huy hoàng! Cho dù tôi có mất đi thần phẩm của mình, tôi vẫn có thể dễ dàng đánh bại hàng trăm triệu những thứ đó!”
Lecticia bĩu môi do bất mãn. Không sai vào đâu được, cách phản ứng đó giống hệt như khi cô ta còn xinh xắn dễ thương, nhưng cái khác thường ở đây là ánh mắt của Asuka. Có lẽ cô ấy đang có suy nghĩ chán nản về bản thân mình.
Asuka gục đầu xuống, phát ra tiếng nói với giọng điệu mâu thuẫn.
“Nhưng mà, tôi…”
“Asuka!”
Đột nhiên, cô tiên nữ mũ nhọn chui ra từ ngực Asuka.
Mặc dù nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, cô ta vẫn vui vẻ gọi tên cô và ôm choàng cổ Asuka.
“Asuka! Asuka……!”
“Khoan… khoan đã……”
Cô tiên nữ ôm chặt lấy Asuka, tiêng cô như đang nửa khóc nửa cười, có lẽ đây là cách mà họ bày tỏ lòng thành của mình. Lecticia đứng ngây ngốc nhìn khung cảnh diễn ra trước mắt mình.
“Chà chà, có vẻ như cô ấy không xa lìa khỏi chủ nhân được. Chúng ta nên đưa cô ấy đi theo, mặt trời cũng đã lặn xuống rồi nên nguy hiểm lắm.”
“Cũng… cũng đúng.”
Asuka có chút do dự, nhưng cô ấy đã gật đầu đồng ý, dù sao thì cô ấy cũng không chắc rằng sẽ không còn cuộc tấn công nào khác nữa. Hai người họ và cô tiên nữ bắt đầu đi theo con đường được thắp sáng bởi ánh đèn đỏ, và tiến về cửa tiệm chi nhánh [Thiên Nhãn].
Phần 2
—Bức tường ranh giới, đài quan sát, cửa tiệm chi nhánh [Thiên Nhãn].
“Vào phòng tắm! NGAY!”
Mang trên mình tạp dề Nhật Bản, cô nhân viên cửa tiệm đứng đợi chờ mọi người đã liền nhe nanh răng ra hét to ngay khi cô ta nhìn thấy Asuka.
“Không đời nào tôi cho các người đi vào cửa tiệm với bộ dạng như thế! Đặt y phục vào đây! Cô liệu hồn mà tắm rửa cho kỹ! Cô cũng nên biết ơn đi, nó còn có tác dụng phục hồi mệt nhọc! – A? Sao cơ? Vết thương à? Tắm xong thì cũng sẽ hồi phục thôi! Vậy nên lo mà tắm rửa cho thật kỹ không thì cô sẽ làm ô uế nội thất của cửa tiệm đấy!”
— Và cứ như thế, với y phục trên người gần như đã bị cởi ra hết, Asuka đã bị đẩy vào trong phòng tắm.
Tay cầm cái khăn tắm được giao, Asuka đi vào trong phòng tắm ngoài trời mà có thể nhìn thấy rõ màn đêm, đầu óc không thể nghĩ ra gì để nói.
“……. Đúng rồi, người mình đúng là dơ thật.”
Trên người dính bùn và máu chuột, Asuka trông thật lôi thôi.
Nhưng mà cách đối đãi này có hơi làm tổn thương Asuka, nói thế nào thì cô ấy vẫn là một thiếu nữ trong trắng.
Asuka thở dài, những vết thương trên người cô bắt đầu hồi phục khi cô ấy liên hồi múc nước lau cơ thể. Hiệu ứng kịch tính này đã làm cho Asuka ngưỡng mộ bọt khí trong nhà tắm.
“Đúng là kỳ diệu thật, nó còn hơn cả nước lấy từ Thủy Mộc. Không hổ danh là nhà tắm của [Thiên Nhãn].”
Lại thở dài một lần nữa, Asuka nhúng vai mình xuống bể nước to lớn, để cho cơ thể mình nghỉ dưỡng.
…… Ngày hôm nay, đã rất lâu rồi Asuka mới được trải nghiệm được niềm vui như thế, vậy nên cô ấy đã cảm thấy hạnh phúc nguyên cả ngày.
Không phải bận tâm đến ai khác, còn được phép đi dạo thông thả và chiêm ngưỡng nét văn hóa của nơi đây.
Trong số những ngày trước, chỉ có hôm nay là Asuka mới cảm nhận được một thứ tương tự với cuộc sống như mơ mà cô đã hằng ao ước.
Những người bạn ít lời dễ thương, và những người bạn lúc nào cũng thú vị, náo nhiệt chọc ghẹo nhau, cả những kẻ địch mà nói móc mỉa mai nhau nữa.
Mặc dù thủ lĩnh được bầu chọn vẫn còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, cậu ta cũng là một thiếu niên thực thà và chính trực.
Đối với một đứa trẻ rắc rối mà đã bị cách biệt ở quê nhà mình như Asuka, Khu Vườn Nhỏ quả thật là nơi tẩu thoát tốt khỏi thế giới ban đầu của cô.
‘… Nhung mà, mối quan hệ này đã được thành lập bởi vì mình là người sở hữu Gift.”
Asuka nhìn lên bầu trời đêm với cảm giác cô đơn thoáng qua. Ngay từ đầu thì lý do lớn nhất đã triệu hồi cô ấy đến đây là—
Niềm kỳ vọng của Kuro Usagi và những đứa trẻ khác – [Để cứu rỗi Community của họ], đó là lý do khiến họ trở nên cần thiết. Cũng không phải chuyện lạ nếu như mối quan hệ hiện tại của họ bị cắt đứt trong trường hợp Gift của cô ấy không còn có ích nữa.
Những đối thủ mà không chịu ảnh hưởng bởi Gift của cô ấy là mối đe dọa lớn cho giá trị tồn tại của Asuka ở nơi đây.
‘Những con chuột khi nãy…… Tại sao Gift của mình lại không có tác dụng?’
Asuka suy nghĩ ngược lại về khoảng thời gian trước cuộc đột kích. Sức mạnh của cô ấy đã không có hiệu lực chỉ trong hai lần.
Lần đầu tiên là khi cô ấy phải đối mặt với thủ lĩnh của [Perseus], Laius Perseus.
Lần thứ hai là trong sưởng làm việc của [No Name], khi ,à cô ấy sử dụng sức mạnh mình trên những Gift như các thanh gươm đang ngủ say, súng cao quý, hay ma cuồng cung vâng vâng…
Nói thẳng ra thì, Gift của Asuka không có hiệu lực trên những thứ mà có sức mạnh lớn hơn cô ấy.
‘Mặc dù mình vẫn chưa hiểu hoàn toàn khái niệm của [Linh khí], nhưng mình không thể nào lại thua đám chuột đó được.’
Asuka ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, nhớ lại điều Kuro Usagi nói trước kia.
—[Linh cách] là [Gift] nhận được từ thế giới, hay còn được biết đến với cái tên [Hạng Sinh mệnh].
Tại sao một con người tầm thường như Asuka lại nhận được Linh cách cao cấp như thế?
Vào thời điểm họ tới Khu Vườn Nhỏ, Kuro Usagi đã từng suy luận như sau:
“Để có thể nhận Linh cách, có hai cách nhất định:
Một, [Dựa vào ảnh hưởng của bạn đối với thế giới, bạn sẽ nhận được nó qua tầm ảnh hưởng, công lao, đóng góp, bồi thường và thù lao.]
Hai, [Một kỳ công xuất hiện trong thời điểm sinh đẻ]
Còn có nhiều cách thức khác nữa, nhưng chúng đều rơi vào cả hai trường hợp trên. Nếu phải cho lý do trên một ví dụ, thì những người mà có liên kết mật thiết trong trường hợp sinh đẻ thường thuộc vào những loại quỷ được biết đến rộng rãi hay là những cá thể đặc biệt; còn về trường hợp kia, thì phải trải qua một thời gian dài để trở thành một tiên nhân, hoặc bằng cách sử dụng hiến tế hoặc tế lễ để có được tính bất tử, tuýp người sử dụng Linh cách theo lối đó rốt cuộc cũng sẽ biến thành quỷ La Sát. Ừm, nhưng mà hầu hết loài người đều rơi vào trường hợp thứ hai.”
“Nếu quả thật là vậy, thế là vào lúc tôi sinh ra, một kỳ công đã xuất hiện sao…?”
“YES! Như [Perseus] mà ta đã phải chiến đấu, cậu ta là đứa con của Zeus theo thần thoại Hy Lạp. Về căn bản thì việc sinh sản giữa một con người và một vị thần vốn là không thể, nhưng mà họ vẫn có thể xuyên tạc cái quy tắc vô lí đó để hình thành một con người, và rồi con người đó sẽ sống với thân thế cao hơn bình thường—Họ mang danh là thần tộc bởi vì huyết thống hỗn hợp trong người họ cho đến đời tử tôn thứ năm mới thôi….. Nhưng mà, bản thân Perseus đã được công lao sau khi đánh bại Medusa.
Nhiều người đã suy đoán rằng Linh cách mà nhận được qua sinh đẻ như Asuka đa phần rơi vào những hoàn cảnh đặc biệt, hoặc có lẽ do tổ tiên của cô đã là những vị thần tu hành hay những cá thể đặc biệt.”
“Thật sao……. Hoàn cảnh ta sinh ra có gì đặc biệt nhỉ…….”
“Ara, cô không cần phải suy nghĩ phức tạp quá đâu! Căn bản mà nói thì [Di sản truyền lại] bằng với [Công trạng], chỉ cần cô hiểu vậy thôi là không có vấn đề gì rồi.”
[Thỏ Ngọc] có thể hiến thân nhảy vào lửa cũng thuộc trong số đó, Kuro Usagi tóm tắt lại với một ví dụ khác.
—Thuận tiện nói về những kiến thức thông dụng luôn. Vũ khí ban riêng cho những người hầu cận thần phật được gọi là [Thần phẩm], sức mạnh mà chúng ban lại sẽ giúp người sở hữu đứng ngang hàng với chủng tộc cao cấp nhất, nhưng Asuka đã không muốn tra hỏi sâu thêm về vấn đề này.
Kuro Usagi bảo đảm rằng nếu như Asuka có sức mạnh đủ để buộc cả thủ lĩnh [Fores Garo] Galdo Gasper phải tuân lệnh quỳ xuống, thì cô ấy nhất định sở hữu Linh cách cao cấp.
‘Thế thì…… Còn lại một lý do thôi.’
Thử nghĩ về sự thật khó có thể chấp nhận được đó thôi, Asuka chỉ biết ngậm ngùi nghiến răng mình. Sở dĩ đó là bởi vì câu trả lời hợp lý nhất cho việc mệnh lệnh của cô không có hiệu lực trên đám chuột hạ đẳng kia – chỉ có thể là do chúng đã [chịu ảnh hưởng từ một ai đó mạnh hơn Asuka].
‘……… Guuu!’
Ngủm! Asuka chìm cả người xuống dưới nước.
Asuka từ lâu đã nhận ra rằng trong số ba người họ, sức mạnh của cô ấy là vô dụng nhất. Cả hai người họ có thể được nói là sở hữu [Tiềm năng không rõ ràng], nhưng phương hướng phát triển Gift của cô ấy chỉ có thể là – [Gift với khả năng thống trị Gift khác], nếu như đối phương có Gift mạnh hơn, thì cô ấy sẽ không có cách nào để phát huy một trăm phần trăm sức mạnh của mình.
Dẫu có nói thế, Asuka vẫn không thể kiểm soát những Gift cao cấp đang ẩn sâu trong nhà xưởng của [No Name]. Sau khi tìm hiểu thêm, cô ấy mới biết được rằng mọi thứ ở trong đó đều là Thần phẩm, chúng là những trang bị nằm quá xa tầm điều khiển của cô.
Nói vậy cũng không phải, điểm mấu chốt ở đây là, [Vũ khí] là một vật vô bổ.
Ngay từ đầu thì võ công tài nghệ của Asuka chỉ bằng với đẳng cấp của một người thường.
Cho dù cô ấy có rút ra được sức mạnh tiềm ẩn của vũ khí mình, cô ấy vẫn không thể chiến đấu trên tầm cỡ Izayoi hay Kasukabe.
‘… Vậy là quyết định của mình đã sai rồi sao?’
*Hừ hừ*Hừ hừ*, Asuka vừa ôm đầu gối mình vừa hít thở.
Cô ấy vẫn còn thời gian để tu chỉnh lại. Sức mạnh này hiện đang phát triển mạnh về mặt [Điều khiển lòng người], và nếu nó tiếp tục tăng cường nữa, rồi sẽ có một ngày nó trở thành một Gift quỷ quyệt đủ khả năng để khiến cho mọi chủng tộc phải tuân phục.
Đến lúc đó, Asuka sẽ phải sử dụng hết tài năng của một cô phù thủy với khả năng thao túng cả thể xác và tâm hồn.
“… Nhưng mình không muốn kết cuộc là như thế.”
Tiếng nói lí nhí vang lên rồi tan biến mất cùng hơi nước của phòng tắm.
Không phải chỉ lòng tự ái thôi— cả tinh thần trọng nghĩa của Asuka cũng cực kỳ mãnh liệt.
Việc sử dụng tài năng của mình để thao túng tâm trí đối phương đến nỗi họ không thể chống cự lại mà chỉ có thể nói “Tuân lệnh” thì còn nghĩa lý gì cơ chứ? Chính là bởi vì Asuka đã có lòng tự trọng to lớn đó nên tinh thần chính trực của cô ấy cho đến nay vẫn không bị mài mòn.
‘Chỉ cần cô tiên nữ bé bỏng kia vẫn còn ở đây thì đối phương nhất định sẽ tiếp tục tấn công. Vào lúc đó thì mình phải phân rõ thắng bại…!’
Asuka để tóc mình xõa xuống như thường rồi đứng dậy từ trong bồn tắm. Phòng thay đồ bỗng trở nên rộn ràng ngay khi đó.
“Asuka-san! Vết thương của cô không nghiêm trọng chứ!?”
Y phục đã cởi ra, giờ chỉ có một tấm khăn quấn quanh người, Kuro Usagi vội vàng chạy nhanh vào trong phòng tắm với đôi tai thỏ dựng đứng lên.
“Chờ chút đã! Kuro Usagi! Cô định đi vào trong phòng tắm trước chủ nhân của mình hả, OHOHOHOHOH!!”
“Wayayayayaya!”
Nhảy! Rầm!
Shiroyasha, người cũng trần như nhộng, đã ôm choàng lấy Kuro Usagi từ phía sau, khiến cho cả hai người họ ngã xuống bể nước sau khi lăn lộn ba và một nửa vòng. Nghiêm trọng nhất là Kuro Usagi, cô ta hình như đã ngã lộn đầu.
Asuka vội vàng chạy đến bên Kuro Usagi sau khi nghe tiếng kêu thảm thiết của cô ta.
“Khoan… khoan đã! Kuro Usagi! Cô không sao chứ! Cô vừa đập đầu vào đáy bể hả!”
“Ti (Tôi) …….. Ti hôn sa kả (Tôi không sao cả) ! Aruka-sen ró ị ì hôn (Asuka có bị gì không)?!”
Kuro Usagi vẫn lo lắng cho Asuka ngay cả khi đầu cô ta bị cắm xuống đáy bể và miệng không ngừng phun ra nước bọt.
Shiroyasha vui vẻ chụm lại đôi tai thỏ của Kuro Usagi, ra sức nhổ chúng lên.
“Huầy!”
“YAHAAAA!”
Kuro Usagi đã bị kéo hẳn ra khỏi bể nước.
Tựa hồ như sắp phát khóc, Kuro Usagi vẫn nắm lấy vai của Asuka và bắt đầu kiểm tra kỹ càng cơ thể cô ấy.
“Vết… vết thương thế nào rồi? Có… có bị lây nhiễm gì không? Chúng có để vết sẹo nào trên tấm thân yêu kiều của cô không? Hay là cô đang cố hết sức để chịu đưng cơn đau? Cô có thật sự ổn không vậy?”
“Không… không sao mà, nó đã lành ngay sau khi tôi vào tắm ở đây.”
Tuy Kuro Usagi tiếp tục tùy tiện chạm vào cơ thể của Asuka, nhưng khi hiểu được rằng Kuro Usagi chỉ đang có ý tốt thôi, Asuka đã không thể đẩy cô ta đi.
Trong khi Asuka đang nghĩ ngợi không biết lúc nào nên ngừng cô ta lại, Shiroyasha cũng bắt đầu chăm chú xem xét mọi ngóc ngách cơ thể Asuka.
“…… Phải thật, cơ thể phát triển của Asuka không giống một thiếu nữ 15 tuổi bình thường.”
“Hả?”
“Cơ thể cô khá phát triển từ phần xương đòn xuống đến ngực nhưng vòng eo đến rốn lại hoàn toàn chặt chẽ đúng tiêu chuẩn vậy mà làn da của cô không ngờ có thể bảo đảm được cảm giác mềm mại nữ tính đó là chưa kể nếu thử xoa bóp phần da thịt tuyệt hảo nằm giữa đùi và mông cô sẽ căng tràn ra khỏi những ngón tay và…”
**Tèn!**
Hai thùng gỗ đập trực tiếp vào mặt Shiroyasha.
Đoạn độc thoại quấy rối tình dục liên hồi từ đầu đến cuối chỉ kéo dài trong một giây.
Asuka lạnh lùng trừng mắt nhìn Shiroyasha trong khi khuôn mặt vô tình đỏ bừng lên.
“…… Hể? Cái gì cơ? Vậy Shiroyasha là loại người thế này sao?”
“Sự thật đáng tiếc là vậy… Shiroyasha là có tài năng rất đáng nể, nhưng tính cách của ngài ấy lại một trời một vực.”
Và Kuro Usagi cứ lạnh lùng như thế mà đồng thành.
Asuka định rời khỏi phòng tắm ngay, nhưng bỗng có thêm người đi vào từ căn phòng thay đồ. Những người đó là Kasukabe You, Lecticia và cô tiên nữ mũ nhọn.
“Asuka!”
Thùng thùng thùng. Cô tiên nữ mũ nhọn chạy leo lên trên người Asuka.
Chịu đựng cảm giác ngưa ngứa trên lưng mình, Asuka quay đầu sang đón Kasukabe và mọi người.
“Có chuyện gì vậy? Mọi người định cùng tắm chung sao?”
“Ừ.”
“Thỉnh thoảng làm vậy cũng được chứ nhỉ. Chưa kể cũng hiếm khi nào mọi người tụ tập lại một chỗ, vậy nên chúng ta nên bàn bạc về chuyện xảy ra hôm nay và kế hoạch cho ngày mai…… Cô định đi ra ngoài sao, Asuka?”
Ồ, thì ra là vậy. Asuka lắc đầu, rồi lặn xuống bể nước lần thứ hai.
Phần 3
Izayoi, Jin và cô nhân viên cửa tiệm đang tán chuyện bên trong căn phòng tiếp đón khách.
Miệng nhai nhăm nhăm món bánh rán rong biển, cả hai người bọn họ đều muốn biết phương pháp được dùng để di chuyển cửa tiệm đến phương Bắc.
Tuy miễn cưỡng, nhưng cô nhân viên đã được dặn phải tiếp đón và trò chuyện với khách chỉ có thể nhăn mặt trả lời.
“Các người đang nói đến cửa tiệm này phải không? Thật ra thì trong thực tế nó đã không di chuyển. Nếu như tôi trả lời là nó có liên quan đến nguyên lí của [Cảnh giới môn] thì các người có hiểu được không?”
“Không, không hiểu chút nào.”
Izayoi trả lời không chút do dự. Nữ nhân viên thở dài rồi thay đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng hơn và bắt đầu giải thích:
“Nói tóm gọn lại, tất cả mọi lối ra vào đều đi thông qua một không gian nội thất dùng chung. Ví dụ như tổ ong… Thử hình dung tảng ong thường thấy ở một tổ ong, chắc nó sẽ dễ hiểu hơn nhỉ?”
Lý do mà [Thiên Nhãn] có không gian nội thất to lớn hơn vẻ ngoài của nó, chắc hẳn cũng dựa trên nguyên lí này.
Cửa tiệm này ngay từ đầu đã không tồn tại ở một địa điểm nguyên bản nào rồi. Izayoi tỏ ra rất hứng thú về việc này, ra hiệu cho nữ nhân viên tiếp tục nói.
“Ồ? Vậy có nghĩa một cửa tiệm nói chung là toàn bộ tổng mọi chi nhánh cửa tiệm, đúng không?”
“Vừa đúng vừa sai. Có điều không phải trong lời nói của ta do lỗi ngôn ngữ, vấn đề ở đây là về sự bất thường của Cảnh giới môn. Cảnh giới môn được kết nối với tất cả Ngoại môn, song lối vào [Thiên Nhãn] chỉ có thể kết nối với những cửa tiệm với hình thù của một tảng ong.”
“Ồ? Thế là nó có kiểu như [Tảng ong cửa tiệm chi nhánh Số 7], [Tảng ong cửa tiệm chi nhánh Số 6] sao…?”
“Đúng vậy. Dĩ nhiên là chỉ có một lối vào dẫn đến cửa tiệm chính mà thôi.”
Izayoi gật đầu một khi đã thấu hiểu mọi chuyện. Cô nhân viên cửa tiệm liền lên tiếng nói tiếp.
“Cửa tiệm chi nhánh cũ kĩ đặt trên bậc thềm cao này đã phải đóng cửa do vị trí bất lợi của nó. Nhưng bởi vì Shiroyasha đã được mời tham dự cùng tổ chức lễ hội này, ngài ấy đã phải liên kết nó với những cửa tiệm khác, đành chia khu vực tư nhân với mặt tiền thành nhiều bộ phận riêng biệt. Vì vậy nên tôi không thể mở lối ra vào chính của cửa tiệm, xin lỗi vì sự phiền hà này.”
“Ra vậy.”
“Chà? Mọi người đang bàn với nhau việc gì ở đây thế nhỉ?”
Sau khi nói chuyện được một hồi, Asuka và những người khác cuối cùng cũng đã bước ra khỏi phòng tắm.
Asuka mang trên người một chiếc áo choàng tắm mỏng manh, phần da từ trên cổ của cô ấy rưng rưng màu hồng nhạt do mới ngâm mình trong nước nóng.
Ngửa cả người ra sau ghế, Izayoi ngắm nhìn nhóm nữ vừa tắm rửa xong.
“… Hề? Khung cảnh này cũng không tệ cho lắm. Cậu cũng nghĩ vậy mà đúng không, Ochibi-sama?”
“Ể?”
“Cậu có thể nhìn thấy rõ thân hình phát triển đầy đủ của Kuro Usagi và Ojou-sama từ cánh tay đến lồng ngực của họ xuyên qua cả miếng vải mong manh kia nhưng những giọt nước chảy từ mái tóc của Lecticia và Kasukabe xuống thân hình mảnh khảnh rồi theo dấu xương đòn mà xuống tới tận lồng ngực của họ đã vượt qua cả tuyệt vời…”
Bốp –!
Đây là đòn đánh theo phản xạ lần thứ hai trong ngày.
Dĩ nhiên, người tấn công ở đây không ai khác ngoài hai cô nàng Asuka và Kuro Usagi tai mặt đỏ bừng.
“Community này chỉ toàn những tên biến thái hay sao thế!”
“Shiroyasha-sama và Izayoi-san đều thật là ngốc nghếch!”
“Được rồi được rồi… Hiểu rồi mà, bình tĩnh lại đi.”
Lecticia nhanh chóng tìm cách họa hỏa, Kasukabe thì không tỏ ra mấy quan tâm, còn Shiroyasha vừa ôm bụng vừa bật cười to.
Trông thấy Jin lúc nào cũng phải dùng tay trị cơn đau đầu tái phát, cô nhân viên cửa tiệm đặt tay lên vai cậu đầy cảm thông.
“… Cậu đã phải vất vả rồi.”
“…Ừ.”
Bên này, cộng đồng chính chứa toàn những đứa trẻ rắc rối.
Bên kia, thủ lĩnh của cộng đồng cũng lại là một đứa trẻ rắc rối luôn làm phật ý người khác.
Hai người họ đều chia sẻ chung một nỗi buồn thầm kín.
Còn về bên phía đối phương, Shiroyasha và Izayoi đang nắm chặt tay nhau như thể họ vừa tìm thấy bạn tri ân.
Phần 4
Sau đó, Lecticia và cô nhân viên cửa tiệm rời khỏi phòng khách. Những người ở lại chỉ bao gồm Izayoi, Asuka, Kasukabe, Kuro Usagi, Jin, Shiroyasha và cô tiên nữ mũ nhọn.
Ngồi chính giữa phòng khách, khủy tay đặt lên trên bàn, Shiroyasha thông báo với một giọng điệu nghiêm trọng.
“Được rồi mọi người, giờ chúng ta sẽ chính thức bắt đầu bàn thảo về cách làm cho trang phục trọng tài của Kuro Usagi kích thích và dễ thương hơn…”
“Bác bỏ.”
“Tán thành.”
“Bác bỏ!”
Izayoi nghịch ngợm đã đồng ý với lời đề nghị của Shiroyasha, theo ngay sau đó là lời từ chối thẳng thừng của Kuro Usagi.
Không chịu được cuộc trò chuyện của ba người họ nữa, Asuka chợt nhớ về bộ váy đỏ của mình.
“Đúng rồi, bộ trang phục Kuro Usagi hiện đang mặc là quà chuẩn bị trước của Shiroyasha đúng không? Vậy thì bộ váy đỏ của tôi cũng như vậy sao?”
“A! Vậy nó đúng là bộ trang phục ta đã gửi cho cô ấy à? Kuro Usagi từng nói cô ta rất thích bộ váy đó, nhưng nó không hề hợp cô ta. Dù sao cô ta cũng có cặp giò ngon lành vậy mà…”
“Bộ váy đó đã được làm theo sở thích hiếu kỳ của Shiroyasha, nhưng nó đã bị bác bỏ. Kuro Usagi cũng nghĩ nó trông rất dễ thương… Vậy nên Kuro Usagi thấy tiếc khi để nó mãi trong tủ áo quần. May mắn thay là Asuka rất hợp mặc đồ đỏ.”
“Hehe, cảm ơn. Bộ trang phục hiện tại của Kuro Usagi cũng rất hợp cô.”
Sau khi Asuka cảm ơn xong, Kuro Usagi liền thả ra một tiếng “Wuuuu”, để lộ một biểu hiện rối rắm.
Shiroyasha nở một nụ cười xảo quyệt, rồi bắt đầu đi vào chủ đề chính.
“Được rồi, chúng ta sẽ tạm bỏ vấn đề về trang phục sang một bên. Thực ra thì ta muốn Kuro Usagi làm trọng tài cho trận đấu ngày mai.”
“Aiyaya? Thế có hơi đột ngột, tôi có thể hỏi lý do là gì được không?”
“Được thôi. Do trò náo động của mấy người gây ra, lời đồn về việc [Thỏ Ngọc] đang ở đây đã được truyền qua tai này sang tai nọ, vậy nên người dân đã rất mong chờ được thấy sự hiện diện của Thỏ Ngọc trong trận Gift Game ngày mai. Nếu thông tin về [Quý tộc của Khu Vườn Nhỏ] đã được phát tán khắp nơi, chúng ta đương nhiên chỉ còn cách đưa cô lên sân khấu. Ta mong rằng cô sẽ chính thức làm trọng tài cho cho trận Game ngày mai, dĩ nhiên là ta sẽ có thù lao dành tặng cho cô rồi.”
Thì ra là vậy ~ Mọi người đã thấu hiểu được tình hình.
“Kuro Usagi hiểu rồi. Vậy thì xin ngài cứ giao công việc trọng tài trận Game ngày mai lại cho Kuro Usagi tôi đây.”
“Ừ, cảm ơn cô… Vậy thì, quay lại về vấn đề trang phục, cô sẽ mặc bộ áo vét màu đen lóng nửa trong suốt gợi cảm này mà đã được dệt kèm với viền ren…”
“Bác bỏ.”
“Tán thành.”
“Không đời nào đâu! A ~ Thiệt tình! Izayoi-san, xin cậu hãy có chút chừng mực đi mà!”
Thấy Izayoi rõ ràng đang quấy rối cô ta, Kuro Usagi đã bắt đầu nổi nóng, với đôi tai thỏ đã dựng đứng.
“Shiroyasha, ngày mai tôi phải đối đầu với ai thế?”
“Xin lỗi, chuyện này ta không thể nói ngươi được. Nếu [Host] tiết lộ thông tin mật thì chắc sẽ không công bằng lắm nhỉ? Điều duy nhất ta có thể nói với ngươi là tên của Community đó thôi.”
*Tách!* Shiroyasha bật ngón tay mình.
Cuộn giấy da có mặt trong trận đấu ngày hôm nay liền xuất hiện một lần nữa, nội dung của nó vẫn không thay đổi.
Thấy những cái tên Community quen thuộc được viết trên đó, Asuka giật mình mở to hai mắt.
“[Will-O'-Wisp] và [Rattenfänger] sao?”
“Ừ. Tuy trường hợp này rất hiếm thấy, nhưng cả hai Community này đều nằm ở Ngoại môn số 6, nghĩa là ở tầng kế tiếp. Ta không thể nói quá lời, nhưng ta khuyên ngươi nên chuẩn bị tinh thần trước cho trận đấu này.”
Nghe lời khuyên hết mực trầm trọng của Shiroyasha, Kasukabe gật đầu.
Izayoi, mặt khác, lại đưa mắt nhìn cuộn giấy da và bắt đầu cười gượng.
“Ồ… [Rattenfänger] sao? Community về [Tên hề bắt chuột]? Vậy bình thường mà nói thì đối thủ ngày mai sẽ là, Người thổi sáo của thành Hamelin?”
Ể? Asuka ngạc nhiên trả lời.
Nhưng tiếng nói của cô ta đã bị chén ép bởi âm thanh rên rỉ của Kuro Usagi và Shiroyasha.
“Không lẽ cậu đang thật sự nói đến… [Người thổi sáo của thành Hamelin]?”
“Khoan đã, ý của ngươi là sao? Giải thích rõ ràng coi nhóc.”
Thấy hai người họ kinh ngạc đến như thế, Izayoi chỉ biết chớp mắt liên tục.
Shiroyasha, với giọng điệu đã đè thấp xuống, bắt đầu tra hỏi cụ thể thêm về bối cảnh hiện tại.
“À, xin lỗi, có lẽ ngươi không biết chuyện vì mới đến đây, nhưng [Người thổi sáo của thành Hamelin] chính là tên của một Community mà phục vụ cho một [Ma Vương].”
“Sao cơ?”
“Tên Community của Ma Vương đó đầy đủ là [Grimm Grimoire Hamelin]. Đó là bởi vì kẻ giữ danh Ma Vương là một sĩ triệu hồi kỳ tài; Community họ đã từng triệu hồi ma thú đủ loại từ hơn 200 quyển ma sách.”
“Hơn nữa, chỉ một quyển ma sách thôi cũng đã có thể triệu hồi ra nhiều ma thú khác nhau. Điều đáng chú ý nhất là, tất cả chúng nó đều đã được gom góp lại bên trong quyển ma sách, ngay cả khi có sự bất đồng trong các bối cảnh thế giới. Những quyển ma sách đó giống hệt như một đĩa nhạc, sở hữu luật lệ định trước rõ ràng và một sức mạnh khôn lường, quả thực là một tên Ma Vương khỏe mạnh đến khiếp sợ.”
“Ồ ồ?”
Đôi mắt của Izayoi bắt đầu sáng sáng rực rỡ. Kuro Usagi tiếp tục nói.
“Khi một Ma Vương chịu thất bại trước một Community nào đó, người đó đáng lẽ đã phải từ bỏ thế giới… Nhưng Izayoi vừa mới nói [Rattenfänger] quả thực có liên quan đến [Người thổi sáo của thành Hamelin]. Kuro Usagi không có kiến thức chuyên sâu về những câu chuyện trẻ em, vậy nên để đề phòng thôi, liệu cậu có thể giải thích rõ ràng được không?”
Thái độ khẩn trương của Kuro Usagi hẳn là do đang rất chú tâm về vấn đề hiện diện của một Ma Vương ở nơi đây.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Izayoi để lộ một biểu hiện tinh nghịch trong khi trải dài tay ra kéo đầu Jin.
“Tôi hiểu rõ tình hình bấy giờ rồi. Đã là như vậy thì ~ , tôi sẽ để Ochibi-sama đây giải thích mọi chuyện.”
“Ể? A, hiểu rồi.”
Mọi người đều đổ mắt về hướng Jin. Mặc dù vừa mở miệng trả lời, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy lo lắng trước câu hỏi đột nhiên được đổ lên đầu mình. Izayoi kéo đầu Jin lại gần mình, thì thầm với cậu ta:
“… Cơ hội để thể hiện bản lĩnh của cậu đã tới sớm vậy rồi, cho tôi thấy kết quả đi nào.”
“A.... Vâng!”
Jin ho phắt một tiếng, rồi chỉnh chu lại trang phục của mình, trước khi bắt đầu chậm rãi giải thích:
“[Rattenfänger] có nghĩa là [Người bắt chuột] trong tiếng Đức. Về nguồn gốc của người bắt chuột này, nó thực ra xuất phát từ phép ẩn dụ trong câu chuyện được viết bởi Anh em nhà Grimm mang tên [Người thổi sáo của thành Hamelin].”
Mọi người đều đồng thanh gật đầu, Jin tiếp tục nói:
“Trong số những cuốn sách dành cho trẻ nhỏ được viết bởi Anh em nhà Grimm, có một vài cuốn sách được viết dựa trên lịch sử có thật. [Người thổi sáo của thành Hamelin] là một trong số đó, bối cảnh của cuốn sách là thành phố [Hamelin].”
Một đoạn văn trích trên phiến đá của cuốn truyện chữ [Người thổi sáo của thành Hamelin] có ghi như sau:
–– Lễ thánh John và Paul, ngày 26 tháng 6 năm 1284.
Một trăm ba mươi đứa trẻ sinh ở Hamelin đã bị một người thổi sáo mặc quần sáo sặc sỡ dụ dỗ và mất tích tại điểm hành hình phía gần đồi núi.––
Đoạn văn trích đó đã tường thuật lại một sự kiện có thật, được bày ra trên một tấm thủy tinh có hoa văn.
Không lâu sau nó trở thành một trong những cuốn sách của Anh em nhà Grimm, với tựa đề câu chuyện là [Người thổi sáo của thành Hamelin].
“Ừ, nhưng tại sao người bắt chuột lại được dùng như một phép ẩn dụ?”
“Bởi vì tên hề được giới thiệu trong quyển sách của Anh em nhà Grimm, chính là tên hề chuyên đi bắt chuột.”
Jin nhanh chóng trả lời chất vấn của Shiroyasha, trong khi Asuka ngồi cạnh bên cậu ta chỉ lặng lẽ hít một hơi.
“Cậu nói là… Tên hề [bắt chuột] sao?”
Sự việc diễn ra trong đợt tấn công khi nãy nháy lên trong tâm trí Asuka. Nghĩ ngược lại thì, khi cô ấy bị tấn công, âm thanh của một tiếng sáo chói tai đã vang lên.
“Vậy sao… [Rattenfänger] và [Người thổi sao của thành Hamelin] hể… Nếu nói như thế, quả thật có khả năng cao Ma Vương còn sót lại sẽ lẻn vào trong Lễ hội Hỏa Long thức tỉnh.”
“YES. Nếu những người tham dự không thể tham gia lễ hội nếu như không có sự cho phép của [Host Master], thì dĩ nhiên sẽ có khả năng này.”
“A? Vậy nghĩa là sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến nó.”
“Ồ ồ, phải rồi. Sau khi được tin Ma Vương sẽ xuất hiện, ta đã sắp xếp một số đối sách. Và với quyền lực [Host Master] của ta, ta đã thêm một số luật lệ vào lễ hội. Để biết thêm thông tin, các ngươi cứ tham khảo thứ này.”
Shiroyasha lại huy động ngón tay mình và một cuộn giấy da khác liền xuất hiện, viết trên nó là một vài vấn đề quan trọng liên quan đến lễ hội.
[§ Lễ Hội Hỏa Long thức tỉnh §]
—Một số việc cần chú ý khi tham dự lễ hội:
1. Nghiêm cấm mọi Gift Game giữa các Community trên khu vực sân khấu và khu vực tự do.
2. Nghiêm cấm mọi thành viên với đặc ân [Host Master] tham dự lễ hội nếu không có sự cho phép của người tổ chức lễ hội.
3. Nghiêm cấm thành viên tham gia sử dụng đặc ân [Host Master] bên trong khu vực lễ hội.
4. Nghiêm cấm những người không phải là thành viên tham dự lễ hội đi vào bên trong khu vực của lễ hội, bao gồm khu vực sân khấu và khu vực tự do.
Tuyên thệ: Tôn trọng nội dung ở trên, hai Community sẽ tổ chức Gift Game dựa trên vinh quang và lá cờ của họ.
Phong ấn[Thousand Eyes]
Phong ấn [Salamandra]
Izayoi xem qua nội dung ghi trên cuộn giấy da, đầu gật gù.
"[Những người không phải thành viên tham dự không được tham gia Gift Game], [Những thành viên tham dự không thể sử dụng đặc ân Host Master] sao? Quả thực, căn cứ vào những quy định này, cho dù Ma Vương nào định tấn công nơi này cũng sẽ không có cách nào sử dụng đặc ân [Host Master]."
"Ừ, nói chung là, cái gì có thể kiểm soát được thì đã được kiểm soát rồi."
Quả thực là vậy nhỉ? Izayoi tán thành gật đầu.
Phía khác, Kuro Usagi kinh ngạc hỏi Jin:
"Nhưng mà ngạc nhiên thật đấy, Jin-bocchan, cậu đã kiếm được thông tin về [Người thổi sáo của thành Hamelin] ở đâu thế?"
"Cái... cái đó cũng bình thường thôi, chỉ là lúc tôi đi cùng Izayoi đến hầm thư khố, tôi cũng có xem qua vài quyển sách..."
"Ồ, thật sao? Nhưng có thế nào đi nữa thì thông tin này cũng rất hữu ích. Lỡ như kẻ địch kia có trở thành quán quân của trận Game thì mọi chuyện sở trở nên khá rắc rối, thế nên chúng ta cần phải triển khai theo dõi trước khi Sandra-sama bị bẽ mặt và mất đi danh dự của cô ta. Trong trường hợp có bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, đó sẽ là lúc các người bắt tay vào giúp đỡ."
Mọi người trong [No Name] đều đồng lòng gật đầu, chỉ ngoại trừ Asuka là đang bận tâm với cái cảm giác khó chịu trong lòng.
( [Rattenfänger] là thuộc hạ dưới trướng của Ma Vương? Vậy không lẽ đứa trẻ này là...?)
Asuka nhìn xuống cô tiên nữ mũ nhọn đang ngủ ngon giấc trên đùi mình, cô ấy đã tự nhận mình là thành viên của [Rattenfänger].
Tuy nhiên, Asuka không nghĩ rằng cô tinh linh này là một thứ tà ác gì như thế cả. Mặc dù cô ấy rất muốn bày tỏ vấn đề này với mọi người, song cô ấy không thể nói ra thành lời khi đến lượt mình.
Trong lòng vẫn cảm thấy bất an, Asuka trở về căn phòng mình, chuẩn bị đón chào một ngày mới.