Naiarotop đang trôi nổi giữa không gian trống của Thượng giới, quan sát và ghi nhận lại thành quả của bản thân. Những ma pháp trận hiện ra xung quanh, mở ra những vết nứt cho phép chúng nhòm qua những chiều không gian khác.
“Chăm chỉ đấy thật đấy, các du hành giả yêu quý của ta. Ôi chà, một số trong đó đang tiến triển tốt đấy chứ. Iujin, cái tôi đấy đúng là có sức hút mà. Otogi, khi trước ngươi thật là nhàm chán, nhưng giờ danh tiếng của ngươi đang phất cờ nổi lên sau khi ta giật dây một chút…”
Những vị thần cai quản như Naiarotop làm việc sau bức màn với nhiệm vụ duy trì sự hoạt động của Locklore. Mỗi người đều có nghĩa vụ của riêng; có những kẻ ghi chép và lưu lại những kỉ lục đáng kinh ngạc đã xuất hiện, một số khác thì sắp xếp những nhóm tập trung với Thượng thần và chuyển giao thông tin có được về cho các vị thần thuộc bên ban quảng cáo, tiếp thị, thậm chỉ phải qua cả các vị thần quản lí trung cấp để giám sát các kế hoạch hàng ngày.
Giữa hàng hà sa số những vị thần ấy, nhiệm vụ của Naiarotop lại bao gồm việc gửi người đến Locklore, tạo nên các quỷ vương, và ban tặng sự mặc khải cho các nhân vật quan trọng. Đôi khi hắn sẽ phải dàn xếp những tình tiết như một chiến binh hùng mạnh phải gục ngã trước số mệnh nghiệt ngã, hay bẻ lái và hướng cho một “long nhân” lên kế hoạch mới nhằm tạo ra cho du hành giả một thiên địch thật sự. Nói đơn giản thì, hắn là người giữ cho những tình tiết gay cấn tồn tại.
Thậm chí câu truyện về việc phong ấn Zaolophilia năm ngàn năm về trước cũng do một tay hắn đứng đằng sau. Một vị thần nhân tạo có thể tận diệt các ma vương và long nhân cứ để mặc cho tiếp tục thì sẽ rất tệ về sau. Naiarotop đặc biệt thích đảm bảo cho những câu truyện của mình không có bất kì lỗ hỏng nào.
“Takanashi, ngươi…ngươi là một kẻ nhàm chán.” Naiarotop thở dài. “Người hâm mộ ngươi cũng có đấy, nhưng ta thật không phải một trong số họ. Tuy đã cố đẩy cô ta về đúng hướng rồi, nhưng con bé này lại không thể tinh ý một chút nào cả. Sống thoải mái mà không bao giờ dám đương đầu với hiểm nguy thì có ý nghĩa gì chứ? Sao cũng được. Tạm thời cứ để như thế đã. Ta vẫn còn một sự kiện cuối cùng để dành cho sau cùng, nếu thuyết phục được tên long nhân này tham gia vào vở kịch. Ha! Liệu con bé này có làm cho cảnh tử thêm phần thú vị không nhỉ.”
Naiarotop tiếp tục quan sát vật thí nghiệm của mình cho đến khi có giọng nói của Thượng thần gọi xuống từ phía trên.
“Bề tôi của ta!”
“Vâng, thưa chúa tể của tôi? Tôi có thể giúp gì ạ? Nếu là về hiệu suất làm việc và thăng chức sắp tới thì tôi rất vui—”
“Bề tôi của ta, có một chuyện không may đã xảy ra. Ngươi có còn nhớ Kanata Kanbara?”
“Hm, Kanata Kanbara…Là ai vậy nhỉ?” Naiarotop lẩm bẩm trong khi lục lại kí ức.
“Cậu ta là tên con người mà ngươi đã gửi xuống Cocytus. Là cái tên mong muốn được trở về Trái Đất chỉ vì một con mèo.”
“Ồ! Là hắn! Tôi đã gửi tên đó xuống Cocytus cho một vở kịch hài kinh dị ngắn để hắn bị quái vật ngấu nghiến đến tận xương tuỷ. Mọi chuyện kết thúc chóng vánh quá hay không được đón nhận cho lắm rồi? Cũng khá là đen tối mà…” Naiarotop nói trong khi khúc khích lấy tay che miệng cười.
“Ngươi không để ý gì cả sao? Có lẽ sau khi bị mimic ăn mất một cánh tay thì ngươi cũng không thèm để tâm gì đến nữa nhỉ. Kanata Kanbara đã sống sót. Cậu ta được một cô gái lich cứu sống.”
“…Xin thứ lỗi, thưa chúa tể? Nhưng đáng ra dưới hầm ngục đó phải không có con quái vật nào đi giúp đỡ con người chứ…” Nụ cười của Naiarotop nhạt dần.
“Ngươi đã chểnh mảng trong việc giám sát Cocytus rồi. Có vẻ như một cô gái lich đã sống dưới đó hàng thế kỉ, lại còn đạt được ngưỡng level vượt xa người cai quản của hầm ngục.”
“C-Chờ đã! Đây chắc chỉ là hiểu nhầm gì thôi. Cô gái lich đó căm thù nhân loại. Cô ta sẽ không bao giờ cứu một ai cả!” Naiarotop cũng biết chút ít về thân phận của Lunaère. Thậm chí đã từng nghe cô nói về mối hận của mình đối với nhân loại biết bao nhiêu là lần, và cô cũng chưa từng đặt chân rời khỏi hầm ngục. Tiếp tục theo dõi cô ta thì có ý nghĩa gì đâu chứ?
“Làm sao ngươi có thể bị đánh lừa bởi chiếc mặt nạ ngoài hiển nhiên như thế? Ngươi đã bỏ sót và để mặc cho một con lich nguy hiểm hoành hành suốt hàng trăm năm.”
Naiarotop tái cả mặt. “N-Nhưng chắc phải không có vấn đề gì lớn đâu ạ! Cô ta sẽ không bao giờ bước ra ngoài Cocytus. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện tên Kanata Kanbara và chấm dứt mọi chuyện. Nếu không còn vấn đề nào khác thì—”
“Ồ, nhưng có rồi đấy. Ngươi có biết tên long nhân, Notts, đã thử đánh thức Zolophilia mà không có sự cho phép chưa?”
“Tên khốn đó…” Naiarotop tự lẩm bẩm. “Hắn chắc hẳn đã tìm thời cơ để vượt qua mặt tôi mà không gây ra sự chú ý! Nếu hắn hồn sinh con quái vật đó thì cán cân sức mạnh trong Locklore sẽ sụp đổ mất. Tôi đã thả cho tên hậu duệ của gia tộc đó sống vì mọi người ai cũng thích một câu chuyện phục thù, nhưng xem ra đó rõ ràng là sai lầm mà!”
Không gì khó chịu hơn khi có kẻ ngoài tầm kiểm soát. Thế giới của Locklore được duy trì dưới sự quan sát kĩ lưỡng, sát sao để các du hành giả dị giới có thể sống với câu chuyện của bản thân mà không có sự can thiệp. một đường gân nổi lên bên thái dương của Naiarotop.
“Hi vọng là ngươi sẽ bình tĩnh, bề tôi của ta. Vì Zolophilia đã được Notts triệu hồi và bị Kanata Kanbara đánh bại rồi. Sau khi cậu ta rời khỏi Cocytus.”
“Cái gì?! Nhưng level của Zolophilia thấp nhất cũng phải gần 2,000. Làm sao Kanata Kanbara có thể—?”
“Một bề tôi khác đã ghi lại câu chuyện của Kanata Kanbara trong Memory Sphere rồi. Hãy tự mình kiểm tra đi. Ngoài ra, cô gái lich Lunaère kia cũng đã ra bên ngoài Cocytus. Ngươi có hiểu việc này có nghĩa gì không?”
“…S-Sự tắc trắc trong khâu quản lí của tôi đã tạo ra tình huống bất thường…”
“Đúng vậy. Ngươi đã trở thành một trò cười giữa các Thượng Thần, và sự bất tài của ngươi cũng đã phản ánh không kém đến ta.”
Naiarotop vò đầu bứt tai khi lắng nghe những lời chủ nhân nói. Khiến cho một Thượng Thần phải thất vọng là viễn cảnh đáng sợ nhất mà hắn có thể tưởng tượng.
“T-Tôi sẽ giải quyết chuyện này, cho dù có phải tự mình đến Locklore và sửa chữa lỗi lầm. Tôi sẽ giết bọn chúng—!”
“Ngươi nhất định không được phép làm vậy! Có biết tại sao không? Điểm nhấn của Locklore nằm ở việc bản thân nó chính là hình thức giải trí thực tế bậc nhất từng tồn tại. Sự can thiệp quá mức là cấm kị bởi nếu ngươi phá vỡ sự chân thật thì các vị thần khác sẽ mất hứng thú. Và như thế đồng nghĩa với việc vai trò của ngươi sẽ bị hạ xuống.”
“U-Urgh…”
“Hãy giải quyết hai kẻ kia ngay lập tức, nhưng để lại ít dấu vết nhất có thể. Hãy dùng mọi cách trong phạm vị cho phép. Ngươi có hiểu chưa?”
“V-Vâng, thưa chúa tể. Tôi sẽ xử lí cả hai ngay lập túc và quay lại giám sát Cocytus đàng hoàng. Chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn nữa. Làm ơn, xin hãy nhân từ!” Naiarotop dập đầu quỳ xuống, mồ hôi chảy ròng trên mặt.
“Còn tuỳ thuộc vào cách ngươi giải quyết chuyện này. Nếu thất bại thì…mà, đừng.”
“H-Hiểu rồi ạ!”
Và như thế, giọng nói của Thượng Thần vụt tắt. Naiartotop nắm chặt đôi tay lại và gầm gừ với sự phẫn nộ:
“Kanata Kanbara, ngươi chẳng là gì cả. Một thứ đồ chơi đã bị hỏng lại đem đến cho to không gì ngoài sự nhục nhã! Chết là vẫn chưa đủ với ngươi đâu!