Môn đồ của bất tử giả ~ Vị anh hùng bị tống xuống hầm ngục vì phạm thượng với Ác Thần~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

27 81

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

322 15576

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

15 98

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

(Đang ra)

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

Astartes; 아스타르테스

Nhưng cho dù các ngươi có gọi ta như thế hay không, thì ta vẫn cứ ngủ thôi."

6 29

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

280 7253

LN ~ Volume 2 - Chương 04: Manaloch, thành phố ma pháp ~ P4

Chỉ không lâu sau đó, chúng tôi đã đặt chân đến Manaloch, đoàn lữ hành cũng tách ra khi các mạo hiểm giả và thương nhân phải đường ai nấy đi.

“Xin cảm ơn rất nhiều. Thật mừng khi có cô đồng hành cùng chúng tôi, cô Pomera,” một thương nhân kính cẩn cúi đầu liên tục.

“K-Không có gì đâu. Tôi có làm gì đặc biệt đâu mà…” chỉ một lời tán dương thoáng qua cũng đủ làm Pomera rụt mình lại.

“Và còn thật khiêm tốn nữa! Nghĩ đến việc trước giờ có một người hùng như cô ở Arroburg lại thật là!”

Pomera ngượng chín cả mặt khi liếc nhìn về phía tôi cầu cứu. Nhưng tình huống này thì tôi cũng bó tay. Sao mà tôi có thể giải thích sự thật về chuyện đã xảy ra tại dinh thự của lãnh chúa Grand, hoặc về chuyện Notts đã triệu hồi cả một vị Thần của nỗi kinh hoàng nhân tạo được. Tội nghiệp cho Pomera, nhưng tôi thật lòng cũng hi vọng cô ấy sẽ không bấn loạn lên như vậy nữa mỗi khi được người ta để ý.

“Hình như Pomera đang gặp rắc rối…” Philia lẩm bẩm khi đang bám lấy vạt áo của tôi. Em ấy dường như còn chẳng ý thức được rằng ngay từ đầu, quá nửa nguyên nhân đẩy Pomera vào tình huống này đều do con rồng mình triệu hồi.

“Philia-chan à, anh rất vui khi em dùng Nhất Long để cứu được nhiều người,” tôi thì thầm, “Nhưng lần sau làm ơn đừng dùng ngoài con rồng chốn đông người nữa nhé.”

“Xin nhỗi…Philia phấn khích quá, nhưng Philia hiểu rồi.” Con bé cúi đầu xuống vùi mặt vào áo tôi. “Philia sẽ không dùng rồng khi có người nhìn nữa.”

“Anh mừng vì em đã hiểu.” Tôi xoa đầu em ấy.

Nhẹ cả người. Sẽ thật tốt nếu con bé có thể không cứ thả Nhất Long những lúc có thể bị người khác để ý. Đằng này lại có thể hiểu lí do vì sao tôi lại yêu cầu như thế thì còn tốt hơn nữa.

Một số thương nhân và mạo hiểm giả khác bắt đầu tụ tập lại xung quang Pomera.

“Xin hãy để chúng tôi nói lời cảm ơn nữa!”

“Nếu không có cô, chúng tôi đã không thể lành lặn đặt chân đến Manaloch rồi!”

“Kh-Không, không, tôi đâu có làm gì đâu mà…” Pomera đỏ mặt và bắt đầu hoảng loạn. Số người kéo đến để bày tỏ lòng thành ngày một nhiều hơn, trở thành cơn ác mộng cá nhân của riêng mình Pomera.

“Này, cô bé bán elf!” Một người đàn ông trong bộ áo choàng và chiếc mũ chóp đen tiến đến gần Pomera nói. Từ chỗ trang bị trên người, có thể đoán chừng anh ta là mạo hiểm giả bậc C trở lên.

“Thật ra tôi đã tưởng rằng họ chỉ phóng đại mọi thứ lên mà thôi. Tôi đặt chân đến Arroburg sau khi chuyện đã lắng xuống và nghe người ta nói rằng một mạo hiểm giả cấp thấp đã giải trừ kết giới của Hắc Mục sư Notts, đồng thời cứu sống hàng trăm mạng người trong thành phố. Tôi đã cười phá lên, nghĩ rằng những kẻ ở đó bị đần hết cả rồi. Nhưng trời ạ, hoá ra tôi mới là kẻ ngu muội ở đây! Cô thật sự đã cứu cả đoàn một bàn thua trông thấy.”

“A! À vâng…tr-trời ạ!” Pomera tự đưa mình vào khủng hoảng tinh thần.

Tôi nghĩ đã đến lúc đưa cả bọn ra khỏi đây rồi. Tôi luồn lách qua đám đông rồi túm lấy tay của Pomera.

“Chúng ta nên đi xem qua chuyện quan trọng kia trước đã nhỉ, Pomera-san? Nhớ không, chúng ta có việc gấp cần làm nhỉ? Xin cảm ơn mọi người ở đây nhé!”

“Khoan đã, tôi vẫn còn chuyện cần phải nói với Pomera!” anh chàng đội mũ chóp nói.

Tôi nhún vai rồi đẩy đường lách ra ngoài đám đông trong khi Pomera vội vã bám theo. Philia cũng vậy, chạy long nhong như thể đang vui chơi. Chúng tôi bỏ đi được một đoạn trước khi đứng lại.

“Chắc là ổn rồi,” tôi nói.

“Kanata, cậu nghĩ chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?” Pomera rũ tay một cách thảm thương.

“Xin lỗi cậu, Pomera-san. Tớ cứ tưởng ra khỏi Arroburg là mọi chuyện sẽ đỡ hơn chứ…”

Bỗng có tiếng thét mừng rỡ xung quanh. Pomera nghe thấy liền nhảy dựng cả lên rồi dè đặt nhìn ngó xung quanh.

Ngẫu nhiên mà chúng tôi đã đi ngang qua Hội mạo hiểm giả, đúng lúc có dòng người từ trong sảnh tràn ra ngoài để chào đón một người đàn ông cao to tóc vàng đang tiến lại gần.

“Alfred! Anh đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về rồi!”

“Anh có đánh bại được con troll đỏ không?”

“Nào nào, không cần phải nháo nhào lên thế,” anh chàng tóc vàng-dường như gọi là Alfred-đáp. “Một hoặc hai con troll đỏ một mình tôi cũng chẳng có vấn đề gì cả.”

“Cái gì?! Anh đã hạ gục tận hai con troll đỏ sao?!”

Tiếng reo hò ngày một tăng lên.

“Làm ơn đừng chặn đường của Alfred nữa, chúng tôi bận rộn lắm đấy!” một nữ kiếm sĩ bên cạnh Alfred lên tiếng. Cô ta ra sức đuổi các mạo hiểm giả vây quanh.

“Hồ nháo đến vậy chỉ vì vài ba con troll đỏ,” Alfred phàn nàn. “Thành phố này không giống như mình đã tưởng. Lúc trước còn nghe bảo Manaloch có mạo hiểm giả rank S…Ai biết là cô ta nửa bước về hưu rồi chứ. Ha! Có khi level cũng chẳng cao như mình đã hi vọng.”

Anh ta trông có vẻ khá mạnh, nhưng thái độ ngạo mạn kia nằm hẳn trên một tầm cao khác.

“Biết là không phải tớ…” Pomera thở phào nhẹ nhõm, tay đè lấy chiếc mũ beret. “…Nhưng nhìn thôi cũng thấy xấu hổ thật.”

Tôi thấy tội cho cô ấy quá. Pomera bị khủng hoảng tinh thần đến mức nhìn người khác được tán dương cũng đúng ngồi không yên.

Trong khi cô ấy còn đang thương thay cho Alfred, tôi quyết định thử dùng Kiểm tra trạng thái lên người gã mạo hiểm giả tai to mặt lớn này. Chưa rõ liệu có thể nào đối phương sẽ nhận thức được mỗi khi tôi làm vậy không, nhưng với đám đông bu lại đầy bên ngoài Hội thì chắc anh ta sẽ không thể tra ngược ra tôi đâu.

ALFRED ALGOBERT

Chủng tộc: Nhân loại

Level: 76

HP: 274/289

MP: 243/266

 

Hờ, cũng không có gì nhiều…

Hoá ra anh ta còn chưa được một nửa level của Lovis nữa. Thật luôn, Lovis cơ đấy! Càng dùng Kiểm tra trạng thái, tôi càng thấy ngờ nghệch hơn về tiêu chuẩn của thế giới này.

“Sao vậy, Kanata?” nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt tôi, Pomera liền nhận ra đã có chuyện gì đó.

“À không, không có gì đâu. Thật mà.”