Đoạn đường còn lại của đoàn xe hầu như không có gì nổi bật xảy ra nữa. Sau năm ngày khởi hành từ Arroburg, một thành phố khác đã hiện ra trước mắt, với những ngôi nhà mái chóp sừng sững nhô lên qua bức tường thành.
“Đó là Manaloch, phải không?” tôi hỏi.
“Chắc là vậy,” Pomera đáp. “Tớ chưa bao giờ đi xa Arroburg thế này cả. Nhưng nhìn qua thì có vẻ như ở đó sẽ có rất nhiều cửa hàng phép thuật và các nhóm nghiên cứu.”
“Hmm…Lunaère chắc cũng sẽ muốn đến đây lắm,” tôi nghĩ thầm.
Thành phố này nhìn đẹp phải biết, và tôi ước gì mình cũng có thể cho cô ấy nhìn thấy cảnh này, nhưng Lunaère vẫn còn phải lo về cái hào quang ô uế. Cho dù có muốn tự mình đến đây cũng không được. Thật đáng tiếc.
“Kanata?” Pomera cất tiếng gọi, kéo tôi quay trở lại thực tại.
“Ể, à xin lỗi. Tớ mới bận suy nghĩ một chút. Cậu nói gì sao?”
“Không, chỉ là…vị Lunaère này là sư phụ dạy ma pháp cho cậu nhỉ?” Pomera hỏi, trong giọng có pha lẫn chút ngờ vực.
“Ừ. Không chỉ trong lí thuyết ma pháp, mà còn cả cách ứng dụng và dùng kiếm nữa. Cậu hỏi chi vậy?” Cô ấy nghĩ tôi đang dựng chuyện thôi thì phải.
“Không có gì, chỉ là mỗi khi nói về Lunaère cậu lại trông khá là…hào hứng.”
“Cô ấy đã cứu sống tớ mà.”
“Và là một người phụ nữ nhỉ? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi vậy?”
“Một ngà—” Tôi vội ngừng lại trước khi thuận miệng tiết lộ tuổi của cô ấy. Không biết độ hiểu biết của Pomera với các chủng loài bất tử sâu đến đâu, nhưng chỉ cần nghe bảo một ngàn năm tuổi thôi cũng đủ để nhận ra Lunaère là một Lich rồi. Mặc dù cũng muốn nói luôn để Pomera biết, nhưng ngộ nhỡ bất trắc gì lại có tin đồn thì không hay. Chỉ đành phải lựa lời mà nói, tôi đáp. “Hình như là khoảng tám mươi.”
“Ồ! Tầm đó sao.” Pomera thở phào nhẹ nhõm.
Sao có cảm giác đang tự đào hố chôn mình ngoài ý muốn thế nhỉ. Nhưng Pomera và Lunaère cũng đâu phải sẽ gặp nhau trực tiếp bao giờ đâu. Chắc là sẽ ổn cả thôi.
“Cậu hỏi làm gì thế?”
“O-oh! Không có gì. Tò mò chút thôi mà.” Pomera đỏ lựng cả mặt và quay đi chỗ khác, nhưng có vẻ đã thoả mãn. Và đó cũng là điều quan trọng nhất.