Tôi đơn thân độc mã chạy đến căn dinh thự của lãnh chúa Grand, nhảy vụt qua bức tường chắn bên ngoài và đá tung cánh cửa chính.
Có vẻ như trực giác của tôi đã đúng.
Đâu đó bên dưới sàn nhà này có một luồng hắc khí đang tỏa ra, mạnh đến mức cả tôi cũng cảm nhận được. Đây chính là năng lượng toàn lực của ma pháp kia, không như những khu vực yếu hơn được gia cố với sự hỗ trợ từ vật phẩm và bùa chú nghi thức.
Nhưng không ngờ rằng xung quanh đây cũng chẳng có thứ gì để tự bảo vệ chính những người bên trong dinh thự khỏi kết giới. Các căn phòng chỉ toàn là những cái xác vệ sĩ đen ngòm và khô héo chồng chất lên nhau. Tất cả bọn họ đều đã chết vì bị phép thuật rút sạch toàn bộ sinh lực cả rồi. Chung quanh còn có cả xác của những tên hắc y dạo trước.
Chuyện gì đã xảy ra? Bọn họ còn hi sinh cả người của mình nữa...
Tôi rà soát khắp căn biệt thự và phát hiện ra một cánh cửa hé mở dẫn cầu thang xuống sâu dưới lòng đất. Kẻ đứng sau chuyện này chắc chắn đang đợi ở bên dưới. Nhẹ nhàng đi từng bước một khẽ nhất có thể trước khi tôi mở tung cánh của bên dưới ra, hi vọng có thể bất ngờ đánh úp chúng. Bên trong ngược lại là một căn phòng khá lớn với vô vàn trận thức ma pháp khắc lên khắp tường khắp tường và sàn nhà. Nhưng ngoài ra bên trong còn có hai người đàn ông.
Không, chỉ có một thôi. Người còn lại đã chết rồi.
Cái xác của một tên mập trong bộ độ sáng chảnh đang nằm lăn trên nền đất. Mái tóc đã rụng sạch cùng đôi mắt rớt ra bên ngoài trong khi lớp da nhìn như một tấm cao su đen xì. Trên gương mặt vẫn còn lưu lại vẻ khiếp sợ kinh hoàng.
“Có vẻ như cậu đã gặp lãnh chúa Grand...” Người đàn ông còn lại điềm nhiên nói.
Notts. Tư tế hắc ám Notts... Đây chính là tên long nhân trên tấm áp phích!
Tất nhiên, hắn có một gương mặt điển trai hệt như tấm tờ rơi đỏ rực đã khắc họa. Tuy thực tế mái tóc của hắn có một màu đen ánh xanh âm u, trên người thì choàng một bộ áo đỏ xanh bắt mắt. Trên tay hắn còn cầm theo một viên tinh thạch hình đầu lâu.
“Không ngờ rằng một con người lại có thể sống sót mà tiến vào đến trung tâm trận pháp Sacrifice (Hi sinh/Hiến tế) của ta,” hắn nói.
Tôi rút Thánh kiếm của Gilgamesh ra và chĩa thẳng về phía Notts. “Ta tưởng ngươi và Grand đang hợp tác với nhau?”
“Sự đóng góp của ông ta rất đáng quý. Nếu không nhờ có hắn, ta có lẽ đã không thể thu thập đủ lễ vật đúng vị trí và các vì tinh tú rồi.” Notts hé mở mắt và lạnh lùng nhìn xuống cái xác của Grand. “Nhưng liệu một kẻ nguyện ý bán đứng người của mình có xứng đáng để làm vua không?”
Notts mỉm cười, chân đè thẳng lên lồng ngực của Grand. Trên bộ áo ngoài của hắn còn có thể thấy những vệt máu bắn ra.
“Thật là đáng thương. Ông ta còn chẳng nhận ra mọi chuyện cho đến thời khắc nghiệt ngã cuối cùng. Nhưng đó cũng là cái kết thỏa đáng cho một con lợn-một cuộc đời đầy tham lam và xa hoa vô độ, chỉ để kết thúc một cách nhanh gọn và nhân từ.”
Tôi rùng mình. Mặc dù vẫn còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây, nhưng cuộc gặp mặt này hẳn là sẽ không chỉ dừng lại sau vài câu xã giao và một cái bắt tay đâu.
Trước khi giao tranh thì biết người biết ta là một điều quan trọng. Tôi tập trung vào Notts với hi vọng có thể dùng Kiểm tra trang thái trong khi hắn vẫn còn đang bận rộn với bài phát biểu trên xác của lão Grand.
Nhưng trái lại, Notts giương viên tinh thạch đầu lâu kia về phía tôi.
“Cho dù ngươi có đang âm mưu gì cũng đều vô nghĩa cả thôi. Hãy chìm vào giấc mộng...vĩnh hằng đi,” Notts nói. “Tử ma pháp Cấp 8: Heart Eater.”
Sương mù đen tụ lại thành hình một con quái vật khổng lồ đang há miệng chực chờ. Nó bay thẳng về hướng này, nhưng tôi không né. Đám sương mù ấy đâm sầm vào tôi rồi lại tan đi. Notts trợn mắt ra nhìn tôi đứng yên tại chỗ bình an vô sự.
“Ngươi chống lại được Heart Eater? Nhưng cũng chẳng sao. Ngươi không thể nào chặn lại toàn bộ ma pháp của ta được.”
“Bộ đồ này của ta có sức mạnh phân tán tất cả các ma pháp cấp thấp. Dừng lại đi,” tôi nói.
“Bah. Trên đời này không thể nào có thứ vật phẩm hộ thân chống lại được toàn bộ các phép từ cấp 8 trở xuống được. Khoan đã! Có gì đó không đúng...Ta hiểu rồi. Nguyên nhân Sacrifice có thể đạt đến tiềm năng cực hạn nhanh đến vậy là do có ngươi đặt chân vào đây. Tự mình chịu chết đi! Thời-Không ma pháp Cấp 8: Dimension Pocket!”
Hắn thả cây trượng tinh thạch hình đầu lâu xuống rồi vươn tay vào lấy ra cây pháp trượng lục bảo khác.
“Có vẻ như ta sẽ phải dùng toàn bộ sức mạnh lần đầu tiên sau nhiều thế kỉ. Ta đã hi vọng là sẽ không phải gây chú ý đến những kẻ bề trên, nhưng trước nghi lễ lại có một thử thách như thế này!” Notts vung cây quyền trượng của hắn vào mặt tôi. “Tử ma pháp Cấp 10: Death!”
Ngay tại chính giữa căn phòng xuất hiện một trân pháp khổng lồ với những chiếc đầu lâu tử quang vây quanh. Những gì còn sót từ xác của Grand cũng thối rữa đi, và mọi ngóc ngách trên căn phòng cũng liên tục già hóa đi.
“Ta đã từng cùng lúc giết cả trăm binh sĩ bằng ma pháp này!” Notts rít lên. Hơi thở của hắn dần nặng nhọc hơi, trên trán xuất hiện một vết nhăn đầy cau có. “Nhưng làm thế nào...làm thế nào mà ngươi vẫn còn đứng đó?!”
“Bộ độ này có khả năng phân tán toàn bộ ma pháp cấp thấp,” tôi nói, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một. Nếu không phải ma pháp cao cấp thì, thì nằm mơ cũng đừng vượt quay y phục Lunaère làm ra.
Đòn Sacrifice kia của Notts hẳn là cũng như vậy. Có thể là với nghi thức ngoằn ngoèo thì hắn sẽ chơi được cả phép cấp 11 hay 12 gì đấy, nhưng vào đấu trận tốc độ nhanh thì một cái hắn cũng không niệm nổi.
Tôi đưa kiếm thủ thế và lao thẳng đến gã tư tế hắc ám trong khi vừa dùng Kiểm tra trạng thái.
NOTTS NIGRADE
Chủng tộc: Nhân loại
Level: 375
HP: 1613/1613
MP: 944/1800
Tên này còn chưa đến level 400 nữa!
“Kh-Không thể nào! Ta không thể bị chặn lại tại đây được! Dẫn dắt thế giới này là nghĩa vụ Zolophilia yêu cầu ta!” hắn gào thét.
Tôi vung kiếm chém nát viên tinh thạch hình đầu lâu và để lại vô vàn vết nứt trên sàn nhà. Nó chính là trận nhãn của thứ đang duy trì Sacrifice—không còn nó, sinh mệnh của người dân trong thành sẽ không bị hút cạn nữa.
“Không! Chúng ta đã đứng trên ngưỡng cửa của thế giới mới, và ta là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Nigrade...” Notts ngã khuỵu xuống và dọng hai nắm tay xuống đất trước khi ngước lên nhìn tôi, hắn thở dốc.
“Những người này sẽ không thể nào giam giữ ngươi lại được. Tuy ta không biết ngươi làm vậy có mục đích gì, nhưng cứ thể thả đi cũng là quá nguy hiểm...Ngươi phải chết thôi.” Tôi giương Thánh kiếm của Gilgamesh lên và nói.
“Ngươi không biết lí do tại sao ta làm chuyện này ư? Ha! Haha! AHAHAHA!”
“Buồn cười lắm sao?”
“Thật đáng tiếc khi ta không thể làm tròn nghĩa vụ của một tư tế được, nhưng sinh mạng này không còn quan trọng nữa rồi. Sacrifice chẳng là gì ngoài một cái bình chứa để thu thập đủ ma lực khởi động một ma pháp còn mạnh hơn...” Notts khúc khích.
Hắn đang giả bộ làm màu? Không, chắc là vẫn còn át chủ bài ẩn nào khác.
“Trước khi ngươi đến, ta đã sử dụng nguồn sức mạnh tích lũy được để khai triển Nirvana. Chính bản thân ngươi đã đóng góp không ít đấy! Lúc này đây, nữ thần Zolophilia đã từng bị sự ngu xuẩn và tội lỗi của nhân loại phong ấn, sẽ một lần nữa hạ phàm.” Đôi mắt của hắn mở trợn tròn ra cùng với nụ cười vểnh cả khóe môi quái dị trong khi tiếp tục luyên thuyên.
“Giờ không một ai có thể ngăn lại được cả! Zolophilia sẽ không thể hiện sự khoan dung. Cô ấy sẽ nhấn chìm thế giới này trong nỗi kinh hoàng! HAHAHA! Thức tỉnh rồi! Được giải phóng khỏi xiềng xích, cô ấy sẽ hủy diệt cái thể giới mà ngươi biết! Cuối cùng, ước nguyện sâu thẳm của dân ta sẽ được hoàn tất! Cái chết của sinh mệnh nhỏ nhoi này so ra chẳng là gì cả!”
Cả căn phòng bắt đầu run lắc dữ dội, và luồng khí tức ma ám dần phản ứng mãnh liệt hơn. Tôi mới nhận ra thứ này không bắt nguồn từ Notts.
“Aah! Cô ấy đây rồi, đây rồi, đây rồi! Ngay tại đây, tại đây! Zolophilia!” Notts từ những lời ca hóa thành tiếng cười diên dại.
“...Chơi,” một chất giọng nhẹ nhàng ma quái ngân lên, vang vọng từ sâu dưới lòng đất “Cùng...chơi nào.”
Dưới khóe mắt, tôi nhận ra có thứ gì đó đã xuất hiện từ phía sau.
Đó là một chiếc mặt nạ không lồ mang màu cẩm thạch và đỏ thẵm. Nó cao gần ba mét với kết cấu làm từ một loại vật liệu giống như vỏ cây xếp thành từng lớp chồng lên nhau. Hoa văn xoắn ốc xoáy quanh đôi mắt rỗng khoét vô hồn.
Bên dưới là một khối thịt kinh tởm cùng một màu xanh ngọc bích trên chiếc mặt nạ. Tôi không tài nào nhìn ra cái thứ này vốn là thực vật hay động vật, nhưng nó lại có vô vàn xúc tua mọc bủa vây xung quanh. Chúng trông giống một loại cây nào đó, nhưng qua hình dáng thì lại có cảm giác giống như tứ chi của con người hơn.
“C-Cái quái gì...?” Tôi nín thở.
“Zolophilia! Nữ thần xinh đẹp của chúng tôi! Thật là vinh hạnh khi được diện kiến cô ấy bằng đôi mắt này! Thật là...! Ôi, cha ơi, mẹ ơi, những vị tổ tiên đã từng bị lăng mạ—C-Con đã làm được rồi!” Notts đứng đó, tay ôm lấy mình trong khi vừa khóc lấy khóc để lại vừa cầu nguyền trước thứ sinh vật này.
Tên này điên rồi à?
Sự phấn khích kì quái của Notts khiến tôi phải đứng hình, nhưng chính diện mạo kì dị của Zolophilia còn hơn cả thế. Cùng khi ấy, những chiếc xúc tua của cô ta cũng vươn ra tấn công tôi.
Phản ứng chậm mất rồi. Tôi kịp vung Thánh kiếm của Gilgamesh chém chặn một vài cái tua trong khi nhảy lùi ra sau. Nhưng những cái còn lại trong chớp mắt đã bay đến quấn lấy chân tôi.
“Cùng...chơi nào, chơi...đi...”
“Ối!”
Zolophilia ném tôi xoay xung quanh và tông cả lưng vào tường, làm những khối đá cũng phải run lắc. Cô ta cứ tiếp tục như thế và lần lượt ném tôi vào từng bức tường bốn bề. Tôi vặn người xoay mình, cố chém đứt những xúc tua kia, thế là Zolophilia thả tôi ra giữa chừng. Quán tính ném tôi bay thẳng vào một bức tường và làm nó sụp đổ ngay tại chỗ, suýt nữa đè chết tôi dưới đống đổ nát.
“Ahahahaha! Zolophilia đã đến để cứu ta trước cửa tử! Vị thần của nỗi kinh hoàng kính yêu! Ngày hôm nay tôi đã hoàn thành mục đích sống từ thuở sinh thành của mình! Zolophilia, xin hãy đưa cái thế giới bị nhân loại tha hóa này trở về hình thái hoàn hảo!”
Notts vẫn còn đang luyên thuyên và cười điên dại trong khi tôi đẩy đống đổ nát trên người ra và bò dậy.
“Cùng...chơi nào...” Chiếc mặt nạ khổng lồ của Zolophilia xuất hiện bất thình lình ngay trước mặt tôi.
“Ngươi chắc cũng phải tầm level 2000 rồi,” tôi lẩm bẩm, rồi toàn lực làm một đường chém ngang. Lưỡi kiếm đã xẻ qua được lớp mặt nạ, để lại một vệt kiếm hằn sâu. Cả mặt đất tách ra, và hàng tá xúc tua của Zolophilia bỗng rơi xuống như mưa.
“AAAH!” Zolophilia gào thét trong khi bị chấn động từ đường kiếm của tôi thổi tung lên không trung. Nó đâm thẳng lên trần, để lại một cái hố không lồ và những bộ phận cơ thể nát bươm đầy khắp căn phòng.
“Ah ha ha...hả?” Đôi mắt của Notts dán chặt theo bóng hình Zolophilia trên trần nhà, để rồi quay lại nhìn tôi trong sự ngỡ ngàng.
Đòn tấn công đầu tiên bất ngờ nên không kịp trở tay, nhưng giờ tôi đã biết rồi—Zolophilia cũng chẳng đáng gờm là bao. Mặc cho cái ngoại hình gớm ghiếc kinh tởm kia, cô ta cũng không quỷ dị hay mạnh hơn nhưng con quỷ trong Nguyền Gương là bao.
“Ta đã từng giao tranh với những con quái vật còn mạnh hơn dưới Cocytus rồi. Ngươi không xứng với cái biệt danh đó đâu, vị thần của nỗi kinh hoàng ạ,”
Zolophilia quằn quại trong đau đớn ở trên tầng.
“Cùng, cùng...cùng...chơi nào...”
Cô ta đối với tôi vẫn có thể gọi là yếu, nhưng với những người dân trong thành Arroburg, thứ này lại mạnh vượt xa trí tưởng tượng. Trừ khi kết thúc chuyện này một cách nhanh gọn thì không khéo nó sẽ đi tàn phá cả thị trấn mất.
ZOLOPHILIA
Chủng loài: Heart of Dreams (Trái tim của những giấc mộng)
Level: 1800
HP: 3211/8100
MP: 8100/8100
Xem ra tôi đã đoán đúng, cô ta cũng tầm cận level 2,000—nhưng tôi lại chưa bao giờ nghe đến Heart of Dreams. Cái quỷ gì thế nhỉ
“Không thể tin được!” Notts lắp bắp nói vừa khập khiễng mò quanh đống đổ nát để quan sát trận chiến diễn ra. “Không ngờ Zolophilia lại phải gỡ bỏ xiềng xích và thay hình đổi dạng! Chuyện này suốt 5,000 năm nay còn chưa từng xảy ra.”
“Oh, ooh, oooh...” tiếng rên rĩ ớn người phát ra từ phía trên.
Qua trần nhà đổ nát, tôi nhận ra Zolophilia đang ngày một lớn dần.
“Thật là vô lý, Zolophilia lại không nhận định một tên nhân loại là sinh vật tầm thường—tùy tiện là có thể hủy diệt—mà là một mối đe dọa thực thụ! Cô ấy sẽ không đùa giỡn nữa đâu...Haha! Với chút sức mạnh kia ngươi sẽ được biết thế nào là nỗi kinh hoàng thật sự thôi!” Notts rống lên.
Zolophilia là cái quái gì vậy? Cô ta chắc không phải là quỷ rồi, Có thể nào là một loại thần thánh gì chăng? Nhưng so với Naiarotop thì lại không có điểm gì giống nhau cả.
Từ dưới tầng hầm, tôi nhảy vụt qua cái lỗ thủng trên trần. Có vẻ như cả hai bên đang ở trong phòng tiệc. Một chiếc đèn chùm đang tỏa sáng trên đỉnh đầu, và ở một bên mép tường phía xa là bậc thềm dành cho các buổi tấu nhạc.
Chiếc mặt nạ của Zolophilia co lại, còn cơ thể của cô ta ngược lại bắt đầu phình ra cho đến khi gần lấp đầy cả căn phòng. Mới đây vẫn còn là một khối thịt hỗn tạp dị dạng, nhưng giờ cô ta lại đang mang hình dáng của một con rồng. Đôi cánh khổng lồ trên lưng nó dang ra, và những chiếc móng vuốt đang hung bạo cắm sâu dưới sàn tiệc. Cái trên nhà cao cũng phải trên năm mét đã bị cái lưng kia chạm đến khắp nơi.
Nếu đã thay hình đổi dạng, vậy thì cả chỉ số?
Zolophilia
Chủng loài: Heart of Dreams
Lv: 2141
HP: 4746/9635
MP: 6952/9635
Nó nhảy vọt rồi?!
Ngay cả khi tôi đang kiểm tra thì level của cô ta vẫn đang đều đặn tăng tỉ lệ thuận với kích thước cơ thể. Chuyện này thật là vô lý. Không có thứ gì không nhận được điểm kinh nghiệm mà lại lên level cả. Trừ khi…
Lunaère đã từng có một lần giải thích cho tôi nghe về bản chất của level/cấp độ và điểm kinh nghiệm. Khi tước lấy sinh mạng khác trong thế giới này, một phần linh hồn của đối phương sẽ thuộc về tôi và bị hấp thụ, giúp cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu tồn tại một thứ có khả năng chi phối sức mạnh từ chính linh hồn của bản thân, thì việc nâng level tuỳ ý là khả thi. Mặc dù không rõ giới hạn của Zoliphilia có thể lên đến bao nhiêu, nhưng rõ ràng là tôi cần phải kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.
“Ooooh!”
Nhảy lùi lại một bước, tôi suýt soát né được đòn tấn công bằng móng vuốt của Zolophilia. Tấm ván sàn mới nãy còn đang đứng trên giờ đã xé toạc thành vụn, và cả căn phòng phải rúm động, đánh rơi những bức tranh nghệ thuật cùng chiếc đèn trần.
Những chiếc móng vuốt đó lao đến từ khắp tứ phía và ngày một uy lực hơn.
Tôi lao thẳng về phía trước và làm một đường kiếm, chém phăng một chi của Zolophilia. Tuy nó phục hồi lại được; nhưng cánh tay đứt lìa kia cũng đồng thời co lại và phân rã ra thành một đống cát đa màu.
Zolophilia đưa cánh tay mới lên cao và đập xuống một cách thô bạo. Tôi giữ vững tư thế và bắt đầu phản công, tặng cho nó một vết thương chưa gì đã phục hồi trong khi lượn lờ xung quanh né đòn tấn công khác.
Với một đối thủ có khả năng phục hồi cấp tốc và tầm đánh xa thì muốn tấn công một cách hiệu quả cũng khó. Tôi không biết yếu điểm của Zolophilia nằm ở đâu, nên đành phải giữ khoảng cách để niệm phép.
Rồi Zolophilia vung cái đuôi chẻ khổng lồ của mình. Mặc dù bất ngờ, nhưng tôi vẫn kịp đưa kiếm ra lãnh trọn đòn tấn công. Đồng thời nhanh tay viết lại thuật thức để đối phó với tình huống trước mắt.
“Thời-Không Ma pháp Cấp 12: Slow World!”
Những khối cầu ánh sáng sắc tím với đường kính khoảng ba mét vây lấy xung quanh tôi. Thời gian trong những quả cầu này trôi chậm hơn so với bên ngoài, từ đó giảm bớt áp lực từ đòn tấn công của cô ta lên thanh kiếm để tôi chống chân lên đỡ bức tường đối diện. Tôi tạm dừng một chút và vô hiệu hoá ma pháp.
Notts lảo đảo bước vào căn phòng. Hắn ngước lên nhìn Zolophilia, miệng há hốc.
“H-Hình dạng đó…Nhất Long Drigvesha?! Zolophilia, ngài cần phải đi xa đến vậy để giành chiến thắng sao? Tại sao, tại sao chứ? Tại sao tên nhân loại này vẫn còn đứng đó được? Drigvesha tương truyền là sinh vật sống mạnh nhất từng tồn tại đó!”
Thật là…
Ngay cả trong trận chiến nảy lửa thế này mà tên Notts này vẫn có thời gian đi dạy lịch sử. Tôi tự hỏi liệu hắn có thật sự hiểu Zolophilia nguy hiểm đến thế nào trước khi triệu hồi không.
“Groooo!”
Zolophilia lao đến, nhưng tôi đã có đủ thời gian để niệm phép thuật khác. Kể từ khi đặt chân đến Arroburg, tôi hầu như chỉ dùng cách đánh cận chiến để che giấu năng lực, nhưng trận chiến này không thể dùng vũ lực được nữa rồi. Đã đến lúc cho nó ăn một kích ma pháp.
“Hoả ma pháp Cấp 20: Apocalypse!”
Tôi chĩa mũi kiếm lên, và một con hoả long đỏ thẫm bay ra từ vòng tròn ma pháp, nhấn chìm cả căn phòng trong biển lửa. Nó để lại đống tàn phá của những bức tường và nền nhà trên đường bay đến Vị thần của sự kinh hoàng (God of Terror).
“Ooo-aaagh!”
Zolophilia bị nuốt chửng trong ngọn lửa. Nó ngã khuỵu xuống, và bằng Song tâm thuật (Twin-Minds Method) tôi kích hoạt ma pháp thứ hai.
“Thời-Không ma pháp Cấp 19: Gravity Bomb!”
Bóng tối chói loà tràn ngập cả không gian. Nó nâng cả cái khối thịt khổng lồ là Zolophilia vẫn còn đang bị thiêu đốt lên và kéo vào trung tâm dị điểm trước khi đóng lại và nghiền nát cơ thể của nó ra. Tôi thu hẹp khoảng cách và tặng cho nó thêm hai đường kiếm chéo nữa để đề phòng.
Cơ thể nát bấy của Zolophilia rơi vụn xuống mặt đất bắt đầu tan biến, để lại cả núi cát đa màu trong căn phòng. Chiếc mặt nạ của cô ta vẫn còn lững lờ giữa căn phòng cũng co lại.
“Đó…đó là Drigvesha đấy! Làm thế nào?! Không còn nữa rồi! Đồng bào của ta…thế giới mới…AAA! Không thể thế được!” Notts cúi mình ngồi ôm đầu khóc.
Có cái gì đó rất kì lạ đã diễn ra. Ý là, nó vốn đã dị lắm rồi, nhưng còn hơn thế nữa ấy. Đến cuối cùng thì Zolophilia la cái quái gì vậy?
Tôi múc một nắm cát đa màu đầy khắp phòng lên và lôi Tàng thư Acacia từ túi ma thuật ra.
SAND OF DREAMS (MỘNG SA)
Cấp độ: Thần thánh
Được tạo ra vào năm ngàn năm về trước bởi một gia tộc giả kim hoàng gia. Tương truyền rằng họ đã nung chảy một chiếc khiên thần tạo thuộc sở hữu của một du hành giả dị giới và kết hợp nó cùng những nguyên liệu quan chính khác để tạo ra loại cát này. Với các thành phần tạo nên nền mống của vũ trụ, đây chính là chất xúc tác giả kim thuật tối thượng. Mộng sa phản ứng lại với tham vọng, những ước nguyện và có quyền năng hiện thực hoá mọi điều ước.
Tuy nhiên, thứ cát này cũng rất thất thường và không thể nào thuần hoá hay điều khiển được. Một thương nhân từng ao ước sự giàu sang phú quý đã hoá thành tượng vàng. Một dũng giả khao khát sức mạnh đã biến thành một con quái thú xấu xí kinh tởm. Hãy sử dụng một cách cẩn thận.
Zolophilia là do thứ này tạo thành sao?!
Nếu đã như thế thì, việc cô ta có thể thay đổi hình dạng đồng nghĩa với việc chỗ cát đã tự mình mong muốn như thế. Nhưng Tàng Thư Acacia không nhắc gì đến việc nó có ý thức riêng cả…
Bỗng nhiên mọi chuyện lại kết nối với nhau. Chủng loài của Zolophilia được ghi là Heart of Dreams, chứ không phải Sand of Dreams (Mộng sa). Một giả thuyết khủng khiếp thoáng qua trong đầu, làm tôi rung mình tưởng chừng như mặt cắt không còn một giọt máu.
“Đừng nói là bọn họ đã ép một người sống tiêu hoá Mộng Sa đấy!” Tôi nói.
“Nói chính xác hơn thì Zolophilia chính là một hình nhân; một sinh vật được sinh ra trong thuật giả kim, sử dụng con người như nguyên liệu nền. Bằng một lời nguyền, họ đã phong ấn cả ý niệm tự do lẫn nhân cách của kẻ tình nguyện để cô ấy có thể sống mãi mãi dưới cái tên Vị thần của sự Kinh hoàng,” Notts nói trong khi nép mình một bên góc phòng.
“Sao lại có chuyện kinh khủng như thế được chứ?”
“Tổ tiên của ta chỉ là đã làm điều cần thiết mà thôi—lại còn bị phản bội! Suốt hàng ngàn năm qua, ta cuối cùng cũng đã thắp lên ánh sáng soi rọi một kỉ nguyên mới, tất cả chỉ để…thành ra thế này!” Notts giận đến ứa gan giữa đống tàn tích của phòng tiệc, gân mạch co giật ở hai bên thái dương.
Ngay khi ấy, tôi cảm nhận được sự hiện diện tà ác lại bắt đầu trỗi dậy.
“Trời ạ, có thôi đi không!” Tôi càu nhàu. Cứ tưởng là đã thắng, nên tôi đã khinh suất mà buông bỏ cảnh giác. Lấy mạng một con long thần còn vẫn không đủ để kết thúc trận chiến nữa sao? Tôi trố mắt nhìn hình dạng mới Zolophilia đang chuyển mình giữa căn phòng.
Cô ta đã trở thành…tôi.
Thăm dò bản sao của chính mình, nó hoàn hảo ở gần như mọi chi tiết ngoại trừ chiếc mặt nạ làm nên thương hiệu của Zolophilia đang che mặt tôi…không, mặt cô ta. Kẻ song trùng đưa tay lên, và tôi nhìn thấy thanh Thánh kiếm của Gilgamesh đang nằm trong tay của cô ta.
“Zolophilia…người tin rằng tên nhân loại đó chính là hình thái mạnh nhất để đánh bại kẻ thù sao?!”
Cô ta lao đến và liên tục tung ra những đường kiếm. Tôi đỡ lại từng đòn một bằng kiếm của mình, và đến đòn thứ năm, kiếm của cô ta đã vỡ vụn. Khi cô ta lùi lại, tôi tận dụng khoảng trống đó và chém phăng cả hai cánh tay của đối phương.
Có vẻ như tôi vẫn là phiên bản tốt của chính mình rồi. Con hàng sao chép không thể nào so được với Thánh kiếm của Gilgamesh thật, và chỉ số của tôi vẫn là cao hơn, kể cả khi cô ta có thể tự nâng bản thân lên. Sau tất cả, cô ta chỉ là một bản sao chép dỏm của hàng thật mà thôi
“Aaah…” Zolophilia rên rĩ khi nhìn xuống vết thương của mình.
“Làm ơn, xin hãy quay trở về đi. Tôi không muốn phải đánh nhau nữa,” Tôi nói.
“Aaah!” Zolophilia phục hồi lại, và chĩa ngón tay về phía tôi rền rĩ nói, “…G-Gravity B-Bomb…”
Chuyện này mới đấy; tôi không ngờ rằng cô ta sẽ lấy ma pháp của tôi ra gậy ông đập lưng ông. Nhưng Gravity Bomb không dễ chơi đâu. Thuật thức của ma pháp này vô cùng phức tạp, và do đó Zolophilia hoàn toàn sơ hở trong tầm cận chiến.
Tôi dứt khoát chém Zolophilia, trực tiếp chẻ đôi hai phần trên dưới làm đôi. Nhìn cả hai nửa ngã xuống sàn thật là rối bời.
“Hi vọng là sau này không bao giờ phải tự chém mình thành hai như vậy nữa.”
Nhưng cái miệng nói sớm linh quá mà. Sau khi tan rã thành Mông Sa, Zolophilia lại tạo thành bốn bản sao chép khác của tôi.
“Ôi, thôi đi!”
Ba tên lao đến tấn công với thanh kiếm trong tay. Tôi đành phải phòng thủ, lượn lách và ‘parkour’ qua khắp trên tường và sàn nhà trong lúc vừa chạy và tìm kiếm cơ hội để phản công. Cho dù có chuyện gì cũng không thể để bọn chúng giữ chân lại được vì tên song trùng thứ tư đang giơ ngón tay từ xa, sẵn sàng chờ thời cơ niệm Gravity Bomb bất kì lúc nào.
Tôi điều chỉnh lại nhịp độ và toàn lực phản công lại bằng kiếm trong khi đồng thời viết trận thức. Vào những lúc như thế này tôi lại cảm thấy rất vui vì Lunaère đã ép tôi học Song tâm thuật cho bằng được. Khả năng phân tách ý thức không chỉ giới hạn với ma thuật; mà tôi còn có thể dùng nó để tập trung riêng vào chuyện tay chân trong khi niệm phép bằng tay trái. Cuối cùng thì tôi ngược lại cũng dồn được ba Zolophilia hệ cận chiến kia vào một chỗ khi ma pháp gần hoàn thiện. Phía bên kia căn phòng có vẻ như tên pháp sư cũng đã sắp xong.
Nó sẽ cho Gravity Bomb đến đây. Hi vọng là tôi căn thời gian chính xác rồi.
“Thời-Không ma pháp Cấp 12: Slow World.”
Tôi nhốt kín ba tên bản sao kia lại trong bong bóng tím của Slow World trong khi lùi lại. Và rồi ánh hắc quang từ Gravity Bomb của Zolophilia cũng lấp đầy không gian.
“Thời-Không ma pháp Cấp 4: Short Gate.”
Tôi dịch chuyển đi ngay trước khi dính đòn. Nhưng ba bản sao kia thì lại không được may mắn như vây-chúng đã bị huỷ diệt. Trong khi cô ta vẫn còn đang ngơ ngác, tôi Kiểm tra trạng thái nhanh một cái để xem mình đang phải đánh nhau với cái thứ quỷ quái vô lí gì.
ZOLOPHILIA
Chủng loài: Heart of Dreams
Level: 3122
HP: 2746/14049
MP: 952/14049
Có vẻ như đến cả Zolophilia cũng có có giới hạn. Những bản sao kia hẳn là đã cùng chia sẻ chung lượng MP và HP, thế là đòn Gravity Bomb tự huỷ kia đã làm cho cô ta cạn sức. Cô ta tiếp tục nâng kiếm lên, đôi vai nặng nề cùng với tiếng thở dốc—nhưng tôi vẫn còn một đòn nữa đang chờ.
“Thời-Không ma pháp Cấp 20: Karma Breaker”
Tôi chĩa Thánh kiếm của Gilgamesh về phía Zolophilia, và một luồng bạch quang trắng thuần cô lập bản sao cuối cùng còn sót lại. Karma Breaker là một đòn tấn công sử dụng ánh sáng thần thánh, nhưng khả năng chính của nó vẫn là loại bỏ mọi hiệu ứng trạng thái và lời nguyền của đối tượng.
Thuở trước, nhân cách của Zolophilia đã bị một lời nguyền tước đoạt hòng đưa cô ấy trở thành vị Thần của sự Kinh hoàng. Từ đó mọi lúc mọi khắc cô ấy hẳn đã phải lạc lối trong nỗi sợ và sự bàng hoàng. Tận hàng ngàn năm, nếu lời Notts nói là sự thật. Mặc dù tôi không có cách nào đưa cô ấy trở về làm con người, nhưng hi vọng rằng ít nhất trong những thời khắc cuối cùng cũng có thể cho cô ấy một chút bình yên.
Bên trong ánh sáng, tay chân của Zolophilia dần mờ đi và biến mất. Chiếc mặt nạ vỡ vụn, và tôi nhận ra bên dưới là một gương mặt giống với mình, nhưng với biểu cảm ngây thơ, hồn nhiên hơn.
“Chơi…” Cô bé lẩm bẩm trong khi mí mắt dần khép lại và chìm vào giấc ngủ yên bình. Zolophilia đã biến mất cùng với ánh bạch quang.
Căn biệt thự của Grand cũng đã đến giới hạn chịu đựng của nó. Những bức tường cùng trần nhà bắt đầu sụp đổ, để lại các mảnh vụn và đống đổ nát trên khắp cái tàn tạ còn lại của sàn phòng tiệc.
“Aaah…Zolophilia! Zolophiliaaaaa! Vị thần đáng kính của tôi!” Notts gào thét trong khi lao mình vào vị trí nơi cô ấy đã biến mất.
“Phải đi thôi!” Tôi tự nhủ trong khi nhảy qua cánh cửa sổ. Sau khi đã ra được bên ngoài, tôi quay lại nhìn Notts vẫn đang nằm trên sàn. Không biết là hắn có nhận ra xung quanh sắp sụp đổ đến nơi rồi không hay là hắn chẳng còn quan tâm nữa.
“Ngươi cũng có thể dùng chút sự bình yên đấy.”
Tôi quay người và bỏ lại hắn ở căn biệt thự diệt vong trong khi bản thân chạy thoát khỏi nơi này.