MM!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 819

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 34

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 5048

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 50

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 101

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6165

Tập 03 - Chương 4: Hồi kết, rồi thì, cuối cùng cô ấy...

"Lừa dối..."

Yuino nắm chặt bàn tay phải đặt lên miệng, cúi gằm mặt nhìn tôi và đàn chị Ishidou. Đôi vai gầy yếu của cô ấy khẽ run lên, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cứ thế dõi nhìn chúng tôi.

"Yu... Yuino?"

Khụ... Tại sao Yuino lại có mặt ở đây chứ—

"Lừa dối... Đây là lời nói dối, tất cả chỉ là lừa..."

Yuino mắt đỏ hoe, run rẩy lầm bầm.

Tình huống bây giờ thực sự quá tồi tệ, tệ hơn bao giờ hết. Dù tôi không rõ cụ thể tệ ở chỗ nào, nhưng tóm lại là rất tệ. Trực giác mách bảo tôi như vậy.

"Tarou và đàn chị Mio... Sao, sao có thể..."

"—Rất tiếc, đây không phải lời nói dối đâu."

Giọng nói bình tĩnh đó là—

Mamiya đang đứng sau lưng Yuino.

"Ma, Mamiya?"

"Sado Tarou, tôi xin lỗi."

Nói đoạn, Mamiya khẽ cúi đầu chào.

"Á...?"

"Tôi đã kể hết cho Arashi nghe chuyện lúc trước, chuyện mà cậu dặn tôi đừng nói ra ấy."

"Ng...? Ngươi nói gì ta chẳng hiểu chút nào. Chuyện đó là chuyện nào cơ?"

"Tối hôm tôi đến Sakuramori tìm cậu, đã từng lẻn vào phòng cậu mà, còn nhớ không?"

"À, ừm... ờ..."

Lúc đó, Mamiya nói có chuyện muốn nói với tôi nên đã trèo cửa sổ đột nhập vào phòng. Nhưng cô ấy có nói sẽ giấu Yuino chuyện này mà.

"Lúc đó, tôi có giúp cậu mát xa, cậu còn nhớ chứ?"

"Ừ, nhớ chứ."

Màn mát xa đến tận xương tủy như vậy, tôi có muốn quên cũng không quên được.

"Bị tôi mát xa đến mềm nhũn cả người, chẳng phải cậu đã nói với tôi một bí mật sao? Cậu bảo rằng, thực ra cậu và đàn chị Ishidou đang hẹn hò—"

"Hả?"

Mamiya đang nói cái quái gì vậy? Tôi không nhớ mình đã nói lời đó, hơn nữa thực tế tôi và đàn chị Ishidou cũng không phải người yêu. Tôi thật sự chẳng hiểu gì sất.

"Tôi đã rất bất ngờ, không ngờ hai người lại đang hẹn hò. Hơn nữa, cậu còn nói rằng, cậu và đàn chị Ishidou mỗi tối đều bí mật hẹn hò ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Đàn chị Ishidou khi ở bên cậu giống như một chú mèo con hiền lành, vừa ngoan ngoãn lại rất đáng yêu..."

"Hẹn, hẹn hò? Vừa ngoan ngoãn lại rất đáng yêu?"

Không thể nào, lời này nhìn từ góc độ nào cũng hoàn toàn vô lý.

Mamiya thở dài một tiếng đầy khoa trương.

"Xin lỗi, tôi đã kể hết cho Arashi rồi. Vì Arashi cứ không chịu tin, nên chúng tôi quyết định tối nay sẽ lẻn vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ để tìm hiểu... Thế là vừa hay bắt gặp cảnh hai người đang hẹn hò."

"............"

Tôi chết lặng nhìn Mamiya.

"Ưm, ơ... Mamiya."

"Gì?"

"À, ơ... Cô là người đã gọi tôi đến đây mà, cô nói có bí mật của Yuino muốn kể cho tôi..."

"Sado Tarou."

Mamiya lạnh lùng nhìn tôi.

"Cậu có thể đừng nói dối trắng trợn như vậy được không, tôi nghe không nổi nữa rồi."

"............"

Ưm, ơ... Tôi thực sự đã không còn hiểu...

Đúng lúc này, trong đầu tôi vang lên lời đàn chị đã nói.

"Vì... đây là cái bẫy..."

Tôi bỗng bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Mamiya.

Mamiya hiện ra vẻ mặt vô cùng gian xảo.

"Không, không lẽ..."

Tất cả những chuyện này—đều là cái bẫy do Mamiya sắp đặt?

Vậy thì, những bí mật của Yuino còn nghiêm trọng hơn cả chứng sợ đàn ông, đều là giả dối sao?

"...Thật, thật là quá đáng."

Quá đáng thật, người bình thường có thể làm đến mức này sao?

"Tarou và... đàn chị Mio..."

Yuino lầm bầm.

Cô ấy chắp hai tay trước ngực, như thể đang cầu nguyện. Đôi vai mảnh mai không ngừng run rẩy, vẻ mặt mong manh như sắp vỡ tan đó khiến tim tôi ngừng đập và hơi thở ngưng lại trong một khoảnh khắc.

"Thì ra là vậy... Hai người, đã..."

Và rồi—

Yuino quay lưng lại với chúng tôi, bỏ chạy khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ như thể đang trốn tránh.

"Yu, Yuino!"

Dù tôi muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng lại không thể bỏ mặc đàn chị đã toàn thân vô lực đổ vào lòng tôi, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng Yuino dần xa.

"Arashi, đợi đã! Cậu còn có tớ mà! Tớ sẽ bảo vệ cậu cả đời! Cái tên biến thái đó, cậu để ý đến hắn làm gì chứ!"

Mamiya vừa hét lớn vừa đuổi theo Yuino.

"............"

Mất đi đối tượng để trút giận, đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Sau khi Yuino và Mamiya rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ, đàn chị Ishidou đã hồi phục và kể lại chi tiết mọi chuyện cho tôi.

Hóa ra, đàn chị cũng giống như tôi, đều bị Mamiya gọi đến. Mamiya nói rằng cô ấy cãi nhau với Arashi nên bỏ nhà ra đi, rồi có một bí mật lớn liên quan đến Arashi muốn nói, nên mong có thể gặp mặt bàn bạc tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Thế là, đàn chị đã đến trước tôi ba mươi phút. Kết quả, vừa đến nơi, cô ấy đã bị Mamiya, kẻ mai phục sẵn ở đây, tấn công bất ngờ, nếm trải "siêu mát xa" của cô ta.

Bị mát xa liên tục ba mươi phút, khắp cơ thể đều được "xoa bóp tận xương", đàn chị Ishidou thỏa mãn đến mức không thể nhúc nhích, toàn thân mềm nhũn. Sau đó, Mamiya đã lột bỏ quần áo của đàn chị, để cô ấy nằm trên nệm, nở một nụ cười gian xảo rồi bỏ đi. Vài phút sau, tôi xuất hiện trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, và Yuino đã bắt gặp cảnh tôi đang ở cùng đàn chị chỉ mặc nội y. Mamiya đã thực hiện kế hoạch của mình một cách hoàn hảo.

"Con Mamiya đó, chắc chắn là vì biết dù thắng cuộc đối đầu cũng không thể ép Arashi chuyển trường, nên mới lợi dụng tôi và cậu để thực hiện kế hoạch trêu chọc người như vậy. Á, á á, tôi bị lột đồ chỉ còn mỗi nội y..."

Đàn chị, người đã khôi phục khả năng nói chuyện bình thường, lầm bầm với vẻ giận dữ ngút trời. Có vẻ như, Mamiya đã dùng phương pháp đê hèn này để Yuino đồng ý chuyển trường.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn một thắc mắc. Tại sao việc Yuino nhìn thấy tôi và đàn chị Ishidou hẹn hò lại trở thành nguyên nhân chính khiến Yuino muốn chuyển trường? Tại sao Mamiya lại nghĩ như vậy? Khi tôi hỏi đàn chị câu hỏi này, đàn chị lộ ra vẻ mặt phát điên từ tận đáy lòng, lầm bầm: "Cái tên biến thái nhà cậu sao mà chậm hiểu thế hả? Cái bộ óc heo của cậu thật không thể chịu nổi." Nhưng tôi chỉ có thể nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Dù vẫn còn những chi tiết nhỏ nhặt có vấn đề, nhưng có một điều tôi có thể khẳng định chắc chắn, đó là tình hình hiện tại rất tệ. Khi rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ, vẻ mặt của Yuino trông vô cùng tuyệt vọng. Vừa nhìn thấy biểu cảm đó, tôi đã bản năng cảm thấy không ổn, tôi biết, điều đó có nghĩa là trái tim của Yuino đã bắt đầu hướng về Mamiya.

Tức là, xét về kết quả, âm mưu của Mamiya quả thực đã thành công vang dội.

Khi đàn chị rời đi, cô ấy nói rằng, cứ đà này, ngày mai là ngày thứ năm, nếu chúng ta thua cuộc đối đầu cuối cùng với Mamiya, Yuino rất có thể sẽ thực sự chuyển trường. Bởi vì, Yuino bây giờ chắc chắn không còn tâm trí để phản bác lời Mamiya nữa. Rất có thể, Yuino chính bản thân cũng muốn chuyển trường...

"Khốn kiếp..."

Tôi nằm trên giường, không ngừng gãi đầu—từ khi chia tay đàn chị ở cổng trường và về đến nhà đã hơn ba mươi phút, nhưng tôi vẫn cứ nằm lì trên giường suy nghĩ.

Lẽ ra khi Mamiya tìm tôi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tôi đã phải thấy đáng ngờ rồi. Tại sao lại phải đặc biệt đi tàu điện đến tận trường Sakuramori xa xôi như vậy? Nhà tôi cách nhà Yuino đi bộ chỉ mười phút, cho dù Mamiya có bỏ nhà đi chăng nữa, cũng nên chọn nơi Mamiya đang ở, chứ không phải một phòng sinh hoạt câu lạc bộ xa xôi như vậy, điều đó quá bất thường. Thế nhưng, lúc đó đầu óc tôi đã bị câu nói "bí mật của Yuino" chiếm trọn, hoàn toàn không còn tâm trí để suy nghĩ về những điểm bất thường đó.

Nhưng, dù vậy—

"Thủ đoạn của Mamiya quả thực quá đê tiện..."

Mamiya đã lợi dụng sự lo lắng của tôi và đàn chị Ishidou dành cho Yuino để bày ra cái bẫy này. Điều này thực sự quá đê hèn. Tôi hiểu Mamiya trân trọng Yuino, cũng có thể hiểu ước muốn của cô ấy là Yuino chuyển đến trường nữ sinh. Nhưng lần này thực sự đã đi quá xa, thật không công bằng.

Tôi nhớ lại hình ảnh Yuino đau buồn đứng lặng ở cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến ngực tôi đau nhói như bị kim châm.

"............"

Tóm lại, mọi chuyện cứ chờ ngày mai. Đàn chị Ishidou cũng nói vậy.

Ngày mai là ngày cuối cùng của cuộc đối đầu, cũng là lúc thực hiện phương pháp Yuino đã nghĩ ra. Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho Yuino, người sẽ xuất hiện ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, rằng chuyện hôm nay đều là âm mưu của Mamiya, để giải tỏa hiểu lầm tôi và đàn chị đang hẹn hò. Tôi nhất định sẽ giải tỏa, trước hết là bắt đầu từ phần này.

"Cứ nói rõ mọi chuyện, Yuino nhất định sẽ hiểu... Cố lên!"

Tôi tự tát nhẹ vào má để lấy lại tinh thần.

Tuy còn sớm, nhưng để chuẩn bị cho ngày mai, cứ ngủ trước đã—đúng lúc tôi nghĩ vậy...

"Tarou—!"

"Ối!"

Như mọi khi, cửa đột nhiên bật mở. Chị gái tôi cũng như mọi khi xông vào phòng tôi.

Chị gái tôi mặc bộ đồ ngủ màu hồng, đầu vẫn quấn khăn tắm. Loáng một cái đã nhảy bổ lên giường tôi.

"Ta, Tarou! Đau quá! Đau quá đi mất!"

"Cái, cái gì mà đau chứ?"

Chị gái tôi ngồi dậy, tựa người vào tôi, mắt đỏ hoe.

"Em vừa tắm xong, thì muốn ăn kem mà. Thế là kem dính vào lưỡi... Dù bóc ra ngay, nhưng mà, đau quá..."

"À à, vậy à..."

"Mà này, Tarou! Lưỡi em có bị làm sao không? Có chảy máu không?"

Chị gái tôi nói quá lên, còn lè cái lưỡi hồng hồng ra cho tôi xem. Chẳng hiểu sao, hai mắt cô ấy cứ đảo tròn, mặt thì đỏ bừng.

Tôi lẩm bẩm "ôi dào" rồi chăm chú quan sát lưỡi chị gái.

"Chẳng có gì cả, chắc không sao đâu."

"...Thế thì, hôn em đi."

"Cô nói gì vậy? Đừng có đột nhiên nói mấy lời không hiểu nổi chứ."

"Hê hê hê, em đùa thôi mà."

"Thật là... À này, chị gái, tóc chị vẫn còn ướt đấy."

"Vì em vừa mới tắm xong mà. À, đúng rồi."

Chị cả cười khúc khích ranh mãnh.

"Đúng rồi đúng rồi, Tarou. Giúp chị lau tóc đi nào."

"Hả? Sao lại phải em... Em tuyệt đối từ chối."

"Vậy thì hôn chị đi."

"Gì vậy trời! Chị đúng là đồ ngốc!"

"Làm ơn mà Tarou! Tóc ướt thế này em sẽ bị rối loạn thần kinh tự chủ, cuối cùng không ngủ được đâu!"

"...Làm gì có chuyện đó."

Tôi hoàn toàn bất lực trước chị gái lảm nhảm không ngừng, đành dùng hai tay nắm lấy khăn tắm trên đầu chị, cố sức lau khô mái tóc. Đúng là chị gái phiền phức.

Chị cả bị khăn trùm kín đầu mỉm cười hạnh phúc.

"Hê hê... Thật là dễ chịu."

"Được rồi được rồi... Xong. Thế đủ chưa?"

"Cảm ơn Tarou! Để đền đáp, chị sẽ ngủ cùng em nhé!"

"Không cần đâu."

"Đừng khách sáo! Chị vừa tắm xong da dẻ mịn màng, gợi cảm gấp đôi bình thường đấy! Hơn nữa hiện tại chị không mặc áo ngực, ngực vừa mềm vừa đầy đặn, siêu đàn hồi nè, muốn sờ thử không?"

Đúng lúc tôi định đuổi cô chị nói nhảm này ra khỏi phòng...

"Tarou——!"

"Uwa!"

Mẹ òa khóc xông vào phòng, nhảy lên giường liền——

"Tarou, Tarou, lúc nãy mẹ định ăn mì ly đêm khuya thì bị nước sôi bỏng tay rồi! Không làm mát ngay là không xong. Cho mẹ mượn dái tai của con nhé! Nè!"

Vừa nói mẹ vừa dùng hai tay véo lấy dái tai tôi.

"Bị bỏng... thì phải xả nước lạnh chứ! Sao lại chạy đến véo tai con? Với lại, mẹ tự véo tai mình đi!"

"Tai con dễ thương hơn! A, vết bỏng khỏi ngay rồi..."

Không không, dái tai con làm gì có chức năng phục hồi thần kỳ thế chứ.

Mẹ thỏa mãn buông tai tôi ra.

"Cảm ơn con, Tarou. Hãy kết hôn với mẹ đi."

"...Sao đột nhiên cầu hôn thế?"

Tôi thở dài.

"Giờ này còn ăn mì ly... Hừ..."

Chị cả vừa cười vừa thở phào.

"Ăn khuya thế dễ béo lắm đấy."

"Mẹ... mẹ nói gì cơ?"

Mẹ đứng phắt dậy trên giường, mặt méo mó vì sốc.

"Con... con con nói gì thế, Shizuka! Mẹ có béo đâu nào!"

"Ừ thì người mẹ mắc hội chứng chuyển hóa mà chẳng béo tí nào."

"Hội... hội chứng chuyển hóa? Cái gì thế? Đừng có vu khống mẹ vô căn cứ!"

"Thật đáng buồn. Hình như chỉ có bản thân mẹ không nhận ra thôi..."

"Còn con thì sao? Dạo này tay con chảy xệ thế kia, không sao chứ? Hay là ăn quá nhiều khoai tây chiên rồi?"

"Kyaaaaa! Con... con nói gì thế? Tất nhiên là không sao rồi! Chị đây thuộc dạng an toàn tuyệt đối cấp độ vũ trụ đấy!"

"Thật sao...?"

"Ánh mắt con kia là thế nào? Đừng! Đừng nhìn chằm chằm vào tay chị!"

Trước mặt tôi, hai mẹ con tiếp tục cuộc tranh cãi ngớ ngẩn. Hai người này đúng là đồ ngốc...

Kết cục, cả hai đều dí sát vào tôi.

"Tarou! Tarou! Mẹ không béo đúng không? Không sao đúng chứ?"

"Tarou! Tarou! Chị không mắc hội chứng chuyển hóa đâu nhỉ? Vẫn giữ được thân hình mà em thích chứ?"

"Á, phiền quá! Ai thèm quan tâm!"

"Tarou, nhìn kỹ đi! Nhìn tay chị này! Rồi nói "tay chị thon thả lắm" đi, nhanh lên!"

"Tarou, nhìn cho kỹ vào! Nhìn bụng mẹ này! Rồi nói "con muốn mẹ béo thêm chút nữa" đi nào!"

"Nóng quá! Các người tránh ra đi! Đúng hơn là cút hết ra ngoài ngay——!"

Tôi gào thét với hai người đang cố chèn ép mình.

Bình minh lên——hôm nay chính là ngày thứ năm định mệnh.

Quá giữa trưa. Tôi cùng Ishidou học tỷ, cô Mitsuru và Tatsuyoshi đang ở trong phòng câu lạc bộ.

"Hai đứa kia chậm trễ thật..."

Học tởm bồn chồn lẩm bẩm, mũi giày gõ lộp cộp trên sàn.

Hôm qua đã thống nhất giờ tập trung là giữa trưa. Thế nhưng đã qua mười phút rồi, Yuino và Mamiya vẫn chưa tới.

Ngày thứ năm, phương pháp trị liệu chứng sợ đàn ông mà Yuino nghĩ ra chính là——Liệu pháp sức mạnh tình yêu.

Ishidou học tỷ từng nói muốn dùng sức mạnh tình yêu chữa chứng siêu M của tôi, nên đã giả làm người yêu với tôi. Chỉ cần vun đắp tình cảm nồng thắm giữa hai người, dùng phép màu tình yêu chữa khỏi chứng siêu M, nghe thật vô lý. Thử nghiệm đó đương nhiên thất bại, nhưng không hiểu sao Yuino lại cho rằng phương pháp này phù hợp với cô ấy.

Và người cô ấy chọn để cùng vun đắp tình yêu, hình như chính là tôi.

Vì ngại ngùng nên muốn giữ bí mật với Tarou đến phút chót——Yuino đã nói thế. Vì vậy, Ishidou học tỷ và mọi người đều biết Yuino lén đề xuất liệu pháp sức mạnh tình yêu này, âm thầm thực hiện kế hoạch tình yêu mà giấu tôi.

"Chị Mitsuru, tốn thời gian quá, chúng ta xem qua kịch bản trước đi."

"Ừm, được thôi."

Hai người họ cầm trên tay xấp giấy đóng ghim, đó dường như là kịch bản cho kế hoạch sức mạnh tình yêu. Giống lần trước, người viết kịch bản lần này vẫn là cô Mitsuru... Tôi cảm thấy cực kỳ bất an.

Cô Mitsuru xem kịch bản nói:

"Lần này lãng mạn hơn lần trước. Mio, em có tập ném lao đều không?"

"À? Ờ... Chưa. Nhưng chắc không sao đâu."

"Vậy à? Phần cao trào cuối cùng khi em ném Thánh Thương Longinus rất quan trọng, tuyệt đối không được hỏng đấy."

"Em biết rồi. Là '......' ra đỡ ngọn giáo nhắm vào người yêu Arashi mà."

"Đúng vậy. Arashi khóc lóc ôm lấy '......' đã ngã xuống vì trúng giáo. Tưởng chừng '......' đã chết, nào ngờ hóa ra vô sự. Tất cả là nhờ chiếc mặt dây chuyền Arashi tặng trước đó đã chặn mũi giáo, không cho nó xuyên qua tim '......'. Hai người cảm động rơi lệ trước phép màu tình yêu, từ đó chứng sợ đàn ông của Arashi được chữa khỏi."

"Ừm, quả là câu chuyện cảm động, đủ sức đánh chiếm Hollywood. Nhưng từ khoảng cách 20 mét có thể ngắm trúng mặt dây 3cm không? Nhỡ ném trật thì '......' sẽ——"

"Mio, đừng nghĩ tiêu cực thế, lúc này cần lạc quan lên."

"Đúng vậy! Nhất định có cách giải quyết!"

Mio và cô Mitsuru trao đổi những lời tương tự. À ơi? Kỳ lạ thật, rõ ràng tôi đang ngồi cạnh mà một số đoạn trong cuộc hội thoại——phần tên nhân vật——tôi hoàn toàn không nghe thấy. Đúng hơn là tai nghe nhưng não từ chối tiếp nhận...

"Tarou... Đừng chết nhé."

Tatsuyoshi mắt lệ ngân ngấn, đặt tay lên vai tôi. "Đừng chết" là thế nào chứ, tôi hoàn toàn không hiểu... Không không, thật sự là không hiểu nổi.

Đúng lúc đó, điện thoại của Ishidou học tỷ reo.

"...Là Arashi gọi đấy."

Học tỷ nói rồi bắt máy.

"Arashi, muộn thế này rồi cô ở đâu——Hả? Mamiya? Cô dùng điện thoại của Arashi gọi à? Tại sao... Hả? Đợi, đợi đã, chuyện này..."

Học tỷ gào lên, người bên kia dường như là Mamiya, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

"Cô... cô nói không đến câu lạc bộ nghĩa là sao? Hôm nay là ngày quyết định... Hả? Hiện... hiện tại cô và Arashi đang trên đường ra sân bay để tham quan trường? Đợi——Vậy thì..."

Hả...? Tham quan trường...

Khi tôi tỉnh táo lại thì đã giật điện thoại từ tay học tỷ. Học tỷ "Á, này!" định giật lại nhưng tôi làm lơ.

"Tham quan trường... nghĩa là sao?"

'Hả? Là Sado-kun à? Nghĩa là như tôi nói đấy.'

"Trận đấu... Trận đấu thì sao? Hôm nay là ngày thứ năm——"

'Không cần trận đấu nữa.'

"...Cô nói gì?"

'Arashi đã quyết định chuyển sang học trường nữ sinh của tôi rồi. Cô ấy rất kiên quyết, nên dù kết quả trận đấu thế nào cũng muốn chuyển trường. Vì vậy tôi quyết định về trước một ngày, dẫn cô ấy đi xem trường và ký túc xá——'

"Cô... cô đừng có đùa!"

Tôi gầm lên phẫn nộ. Mamiya im bặt.

"Cô——Sao có thể tự ý quyết định..."

Giọng tôi run run vì tức giận.

'...Đây là quyết định của Arashi, tôi không ép buộc.'

"Thế... thế là vì cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu——Thôi được, đưa máy cho Arashi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."

Nghe vậy, Mamiya do dự.

'...Được thôi. Arashi, Sado-kun muốn nói chuyện với cậu.'

Sau đó——

'Tarou...'

Giọng nói nhỏ như sắp tan biến kia chính xác là của Yuino.

"Yuino!"

Tôi gào thét.

"Chuyện... chuyện này là thế nào? Tham quan trường là sao? Sao có thể... Trận đấu chưa phân thắng bại mà..."

'Xin lỗi... Xin lỗi nhé...'

Đầu dây bên kia——văng vẳng tiếng Yuino sụt sịt.

Yuino... đang khóc sao...?

'Nhưng... em không thể nhìn thấy mặt anh và Mio học tỷ được nữa... Đau lòng lắm... Vì vậy...'

"Đó... đó là âm mưu của Mamiya——"

'Được ở bên anh, em thấy rất hạnh phúc. Dù thời gian ngắn ngủi, nhưng thật sự rất vui. Thật đấy...'

"Yuino..."

'Cảm ơn anh vì tất cả——Tạm biệt.'

Yuino nói lời cuối rồi cúp máy.

"Yuino! Này, này!... Chết tiệt!"

Tôi định gọi lại nhưng điện thoại cô ấy đã tắt nguồn, gọi mãi không được.

Đàn chị Ishidou nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi, thử bấm lại tin nhắn mấy lần y hệt tôi, nhưng rồi cũng chỉ đành thở dài khi thấy vô ích.

“Khốn thật rồi…” Đàn chị lẩm bẩm, cắn móng tay cái. “Nói gì mà đến xem trường học… Cái con phù thủy bỉ ổi đó, không chừng cứ thế không cho Arashi quay lại đây, mà tự tiện quyết định chuyển trường rồi tống con bé vào ký túc xá. Nếu vậy, chúng ta có lẽ sẽ không còn cơ hội ra tay nữa…”

Điều này hoàn toàn có thể xảy ra.

“Không lẽ, cô ta muốn xóa sổ cuộc đối đầu năm ngày nay ư? Vậy thì, hiểu lầm của Arashi về chúng ta sẽ không gỡ được sao?… Đúng là con cáo cái đê tiện, mình thật muốn giết chết nó.”

Đàn chị siết chặt điện thoại, lẩm bẩm một mình.

“Mio, tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì, có chuyện gì xảy ra sao?”

Thầy Mitsuru hỏi. Tatsuyoshi cũng lộ vẻ mặt khó hiểu. Thì ra, hai người họ vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra tối qua. Đàn chị Ishidou liền kể tóm tắt chuyện tối qua cho họ nghe.

Còn tôi, thì cứ đờ đẫn nhìn về phía xa xăm.

‘Cảm ơn cậu vì tất cả – tạm biệt.’

Đó là lời tạm biệt định mệnh. Câu nói chia tay ấy cứ vang vọng không ngừng, không ngừng, không ngừng, không ngừng trong đầu tôi.

“………………………Đùa à.”

Cảm xúc sôi sục trào ra từ cổ họng tôi.

“……………Đùa cái quái gì thế!”

Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay gần như muốn cào rách da thịt. Cả người tôi run rẩy không ngừng. Đùa cái gì, đùa cái quái gì thế!

Cơ thể đang bùng cháy của tôi hành động. Tôi dậm chân một cái, xông thẳng ra khỏi phòng câu lạc bộ.

Vì bão đang đến gần, bên ngoài gió thổi điên cuồng. Tôi dốc toàn lực lao về phía trước, như muốn phá tan những cơn gió ấy. Tôi phóng ra khỏi cổng trường, dẫm mạnh lên đường nhựa, tăng tốc hết cỡ. Cơn bão cuồng loạn gào thét như tiếng ai oán, ngay cả việc mở mắt cũng khó khăn. Tôi liều lĩnh, không màng nguy hiểm, dốc toàn lực chạy trong gió.

Đùa cái quái gì, đùa cái quái gì đùa cái quái gì đùa cái quái gì. Tôi cứ lặp đi lặp lại như đọc thần chú. Yuino không phải đã khóc sao? Con bé không phải vì đau buồn mà khóc sao? Để bảo vệ Yuino, đã là chuyện làm để bảo vệ Yuino, tại sao lại khiến con bé đau buồn đến thế? Tại sao con bé lại bị tổn thương? Tôi chẳng cần biết bạn bè từ nhỏ hay bạn thân gì đó, nhưng, đừng có đùa với tôi!

Tôi như bay trên con đường xi măng, cứ thế dẫm dẫm dẫm mãi không ngừng. Cơn giận xuyên thấu cơ thể, đốt cháy cả não tôi. Tôi nguyền rủa cơn bão không chút thương xót cản đường tôi, và cả con phù thủy đáng ghét kia, dốc hết tâm can mà chạy.

Họ nói là đi xem trường, nên đang trên đường đến sân bay. Để đến sân bay, phải đi tàu điện từ ga gần nhà tôi, xuống ở ga cách ga Sakuraji vài bến, rồi đi xe buýt khoảng mười lăm phút. Nếu đi thẳng từ trường Sakuraji thì sân bay cũng không xa lắm. Ít nhất, so với việc đi tàu điện và xe buýt, bây giờ chạy bộ có lẽ sẽ đến sân bay sớm hơn.

Dù nói không xa, nhưng khoảng cách cũng hơn năm cây số. Chạy đến sân bay trong cơn bão thế này, có thể nói là một hành động vừa liều lĩnh vừa bồng bột. Hơn nữa, lỡ như bạn Mamiya gọi điện đến mà họ đã ở gần sân bay rồi, thì bây giờ hai người họ có khi đã bay lượn trên trời rồi. Tức là, điều tôi đang làm bây giờ có thể là một hành động vừa vô nghĩa vừa ngu ngốc.

Dù vậy, tôi vẫn không thể đứng yên. Nước mắt của Yuino, lời tạm biệt ấy, đều ra lệnh cho cơ thể tôi phải hành động bằng mọi giá.

Khung cảnh thành phố xám xịt nhanh chóng vụt qua phía sau.

Khi rẽ trái tôi suýt ngã, điều chỉnh lại tư thế rồi tôi tiếp tục chạy.

Vượt qua công viên lầy lội, nhảy qua vũng nước nhỏ, cơ thể tôi không ngừng tiến về phía trước.

“Hộc, hộc, hộc, hộc…”

Nhưng –

Thật đáng buồn, sức lực của cơ thể tôi có hạn.

Tim tôi đập điên cuồng, phổi đã gào thét đến giới hạn, toàn bộ cơ bắp đau nhức như bị cắt vụn. Hoàn toàn không nghĩ đến việc phân bổ nhịp chạy, tôi chỉ biết cắm đầu về phía trước, kết quả là dần dần không còn chạy nhanh như lúc đầu nữa. Điều này là đương nhiên, không thể có ai có thể chạy hết tốc lực hơn năm cây số. Hơn nữa, gió ngược ập đến như một con quỷ, đè nén cơ thể tôi. Mọi thứ dường như muốn bị thổi bay, nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy, thở hổn hển một cách thảm hại, không ngừng chạy.

“Khốn kiếp… Đồ khốn…”

Chết tiệt…

Ý thức tôi dần mờ mịt.

Hai chân nặng như chì.

Phổi và tim đều đã đến giới hạn.

Trái ngược với ý thức của tôi, cơ thể tôi muốn dừng lại.

Nếu, dừng lại ở đây thì – tôi có thể sẽ không bao giờ chạy được nữa.

Tôi sẽ không bao giờ có thể, đuổi theo Yuino được nữa.

Không bao giờ nữa…

“Yuino…”

Tiếng tôi lẩm bẩm gần như bật khóc.

Ngay lúc đó –

“– A hú!”

Một cú va chạm mạnh mẽ đánh vào lưng tôi.

Cú đánh mạnh đó, suýt chút nữa đã khiến thể chất siêu M của tôi thức tỉnh.

“A…?”

Một cô gái nhỏ bé dùng hai tay đánh mạnh vào lưng tôi, rồi vượt lên chạy trước – cô ấy ngoảnh mặt lại nhìn tôi, đôi mắt hai mí to tròn rực lên tia sáng, nở một nụ cười đầy mạnh mẽ.

“Ai bảo cậu chạy chậm rì rì thế hả – Thằng ngốc Tarou!”

Mái tóc dài màu lanh của cô ấy bay loạn xạ.

Cơ thể nhỏ nhắn phơi mình trong gió mạnh.

Người đang thở hổn hển trước mặt tôi là –

“I – Ishidou đàn chị?”

Tại sao đàn chị lại ở đây…

Không lẽ, là từ phòng câu lạc bộ xông ra đuổi theo tôi sao?

Chị ấy biết tôi định đi đâu, nên…

Không, điều này thật khó tin. Tôi gần như đã chạy với tốc độ vượt quá giới hạn của con người, vậy mà đàn chị lại có thể đuổi kịp tôi, hơn nữa trông còn rất thoải mái… Chị ấy, chị ấy đúng là một siêu nhân!

Đàn chị Ishidou chạy trước tôi, như che chắn tôi khỏi gió ngược. Mái tóc dài của chị ấy tung bay rối loạn trong gió mạnh, mồ hôi như những hạt ngọc chảy dài trên trán. Dù hơi thở gấp gáp, chị ấy vẫn nở một nụ cười đáng tin cậy, và dùng giọng nói tươi sáng để cổ vũ tôi –

“Đi thôi, chúng ta đi giành lại Arashi! Chạy theo tôi đi!”

Tôi cười khổ đáp lại, nhẹ nhàng gật đầu.

“– Vâng.”

Đối mặt với gió ngược, đàn chị vẫn dốc toàn lực chạy.

Thật kỳ lạ, tôi bỗng cảm thấy như có một luồng sức mạnh tuôn trào trong cơ thể, hình như vẫn có thể tiếp tục chạy được nữa. Mặc dù, nói điều này vào lúc này có vẻ không đúng lắm, nhưng tôi cứ vô cớ cảm thấy, bây giờ đàn chị là cô gái đẹp nhất thế giới. Tôi thực sự có suy nghĩ đó.

Đàn chị xé gió mà tiến, và tôi miệt mài đuổi theo sau.

Cuối cùng –

“Kìa, thấy rồi!”

“A…?”

“Sân bay kìa!”

Tôi đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, ngẩng lên thì thấy sân bay đồ sộ ngay trước mắt.

Tôi và đàn chị, cả người tả tơi, lảo đảo xông vào sảnh chính sân bay.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, những hành khách gần đó đều nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Đàn chị hoảng hốt hỏi:

“Này, này! Arashi và mọi người đi chuyến bay nào?”

“A…?”

Tôi hơi lúng túng không biết làm sao.

“Tớ, tớ không biết…”

“……………”

Đàn chị há hốc miệng nhìn tôi một lúc.

Bỗng nhiên đưa tay trái nắm chặt cổ áo tôi. Ôi, nắm mạnh thế này, tôi…

Đàn chị dùng ánh mắt sắc như dao găm nhìn chằm chằm tôi.

“Cậu, cậu đó, chẳng lẽ không hỏi họ đi chuyến bay nào sao? Chẳng lẽ cậu không hỏi giờ bay, rồi nghĩ rằng bây giờ chạy đến sân bay vẫn kịp, nên mới vừa rồi chạy điên cuồng thế sao…?”

“À, ừm… thật ra không phải vậy…”

“Thế thì, tại sao cậu…”

“Đó, đó là, ừm, nói thế nào nhỉ, trong lòng tớ tràn đầy冲 động thúc giục cơ thể hành động, nên kết quả là… thế này…”

“Được rồi, cậu đi chết đi.”

“Hả? Đợi, đợi đã! Làm ơn, đừng vung nắm đấm mà!”

Lúc này, tôi chợt nghe thấy những hành khách trong sảnh đang bàn tán.

“Hả? Vì bão nên tất cả các chuyến bay đều bị hủy à?”

“Ừm, hình như vừa mới quyết định xong. Nhìn hướng bão thì có thể bay được, nhưng vì giới hạn hơi nhạy cảm, nên cuối cùng quyết định hủy hết. Haiz, thật là…”

Tôi và đàn chị nhìn nhau, máy bay bị hủy hết ư? Vậy thì, Yuino và mọi người vẫn…

Ngay lúc đó – mắt tôi bắt được hai bóng dáng thiếu nữ vừa bước vào sảnh.

Kia, kia là…

“Yu – Yuino?”

Đúng vậy, người vừa bước vào sảnh chính là Yuino, bạn Mamiya đang ở bên cạnh con bé.

Hai người họ cũng nhận ra tôi và đàn chị, đứng sững tại chỗ nhìn chúng tôi ngơ ngác.

Ừm… tức là, mọi chuyện là thế này sao? Tôi và đàn chị chạy từ phòng câu lạc bộ đến, lại đến sân bay sớm hơn cả Yuino và mọi người –

“Yu, Yuino…”

Tôi vội vàng muốn chạy đến, nhưng Yuino –

“…………”

Con bé lại trưng ra vẻ mặt sắp khóc, méo mó quay lưng lại với chúng tôi, một mạch xông ra khỏi sảnh chính, chạy ra ngoài tòa nhà sân bay.

“Này, này, Yuino! Đợi tớ với!”

“Arashi!”

Tôi và đàn chị Ishidou vội vàng muốn đuổi theo –

“Hả?”

Đột nhiên có một vật lớn bay tới, chặn đường chúng tôi. Vật đó rơi xuống và dừng lại, hóa ra là một chiếc vali du lịch lớn.

Người ném vali đến, đương nhiên là…

“Tôi sẽ không cho phép hai người đuổi theo Arashi.”

Bạn Mamiya.

“Không ngờ, hai người lại đuổi tới tận đây…”

Bạn Mamiya nói với vẻ mặt không biểu cảm.

“Tuy nhiên…”

Hừ, cô ấy lại nở nụ cười tự tin thường thấy.

“Chuyện chỉ đến đây thôi. Bỏ cuộc đi, nhanh về đi.”

“Bạn Mamiya…”

Tôi tức giận nói.

“Tôi nhất định sẽ không để Yuino chuyển trường.”

“Thằng ngốc Tarou! Bây giờ đừng bận tâm đến loại người này, nhanh đi đuổi theo Arashi!”

Đúng là nói thì dễ... nhưng Mamiya Yumi đang chặn ngay trước mặt chúng tôi.

"Ồ... Cậu muốn đấu với ta sao?"

Ishidou Mio học tủ nở nụ cười hiếu chiến.

"Ta cảnh báo trước nhé, ta cực mạnh đấy! Hôm nay còn có khiên giáp kiên cố nữa."

"Khiên... Khiên giáp là em sao...?"

"Kỹ thuật massage của cậu đúng là kinh hồn, nhưng hai đứa hợp lực nhất định sẽ thắng. Nếu không muốn mất nửa mạng, mau tránh đường đi."

"Đúng vậy... Hai đánh một thì tôi bất lợi thật."

Vừa dứt lời -

Mamiya Yumi lao tới.

Bị tấn công bất ngờ, chúng tôi đơ người trong chớp mắt.

Nhắm vào cổ Ishidou Mio, Mamiya Yumi dùng cú đá bay hai chân. Cô ta dùng chân khóa chặt cổ đàn chị, thân trên như rắn cuốn quanh cơ thể Mio.

"——Hả?"

Vẻ mặt Mio thoáng hiện sợ hãi. Mamiya Yumi dùng toàn thân siết chặt đối thủ, xoay tròn như lốc xoáy rồi trượt xuống thắt lưng, chân kẹp chặt eo rồi luồn qua nách ra sau. Cuối cùng, thì thầm bên tai đối thủ - bất ngờ ngả người ra sau chống tay xuống đất, dùng lực chân và eo hất Mio lên không trung. Cái quái gì thế?

Màn trình diễn đẹp mắt như xiếc. Ồ, hành khách trong sảnh không khỏi trầm trồ. Có lẽ họ tưởng đây là tiết mục biểu diễn nào đó.

Thân thể Mio bay lượn trên không, RẦM! Lưng đập mạnh xuống nền đất.

Chuỗi động tác chỉ tốn hai ba giây. Khi tôi tỉnh táo lại, đàn chị đã nằm sóng soài.

"Đàn... đàn chị?"

Vội vã chạy tới bên người đang nằm ngửa.

Mặt Mio -

"Hehe... hehehe..."

Vẻ mặt hạnh phúc ngây ngô, toàn thân co giật. Cái này là...

Mamiya Yumi đứng lên, thở dốc vai phập phồng.

"Kỹ thuật massage dòng Mamiya... Trên cả bí kíp còn có Tứ Thần Siêu Bí Kíp - 'Thanh Long'... Ai trúng chiêu này sẽ sướng đến mức thành phế nhân suốt ba ngày ba đêm..."

"…………"

Hả... Cái gì thế này? Mà nói, massage xong thành phế nhân thì đâu có tốt chứ?

"Dùng thân thể cuốn quanh đối phương như rồng quấn, ấn vào 108 huyệt đạo toàn thân, làm giãn cơ cứng, nắn chỉnh xương lệch, thông suốt hạch bạch huyết. Rồi thì thầm bên tai 'Cậu không vô dụng đâu, cảm ơn vì đã được sinh ra trên đời' để chữa lành tổn thương tinh thần... Không phải khoe khoang nhưng trong gia tộc, chỉ mình tôi thành thục chiêu này..."

"…………"

"Giờ... chỉ còn một đối một thôi..."

Mamiya Yumi nhe răng cười dữ tợn. Chết chắc, đánh sao nổi...

Tôi hoảng hốt lùi lại.

"...Hừ, ngây thơ."

"Cái gì--?"

Mamiya Yumi ngạc nhiên. Trước mắt, Ishidou Mio loạng choạng đứng dậy. Ôi trời, đàn chị ổn chứ?

"Sao... Sao có thể..."

"Hừ hừ... Cậu đã sai lầm ở bước cuối..."

Thân hình Mio vẫn lảo đảo.

"Nếu lời thì thầm cuối cùng của cậu không phải 'Cậu không vô dụng...' mà là 'Ngực lép cũng cá tính đấy, bộ ngực cậu dễ thương lắm'... thì có lẽ ta đã ở cõi cực lạc rồi..."

"Chết tiệt... Đó mới là then chốt sao... Tu luyện chưa đủ à..."

À, vấn đề nằm ở chỗ đó ư?

Mamiya Yumi gượng cười:

"Nhưng dù không hoàn hảo, cậu đã nếm trải 'Thanh Long' nên cũng đuối sức rồi nhỉ?"

"Đúng... Toàn thân rã rời. Nhưng cậu cũng vậy mà?"

"Hả?"

"Mồ hôi túa ra như tắm, hơi thở gấp gáp... Xem ra cậu cũng lao lực lắm rồi."

"...Giỏi lắm đã nhận ra. 'Tứ Thần' đòi hỏi động tác vượt giới hạn con người... Gánh nặng thể xác khủng khiếp lắm, giờ toàn thân tôi như muốn vỡ vụn."

Hai người này đang nói cái quái gì thế.

"Lợn Taro!"

"Dạ."

"Ta lo chỗ này, cậu mau đuổi theo Arashi!"

"Ơ... Vâng!"

Tôi phóng về phía cửa nhà ga, Mamiya Yumi hốt hoảng.

"Này, đợi đã--"

"Ồ! Đối thủ của cậu là ta nè!"

"Chết tiệt--"

Nhân lúc Mio cản đường, tôi lao ra khỏi sân bay.

Cơn gió dữ dội thổi tạt khiến tôi nhắm tịt mắt. Gió mạnh hơn trước. Thùng rác nhựa bị thổi lăn lóc trước mặt, chai lọ văng tung tóe.

"Yuino... đi đâu rồi?"

Bên ngoài chỉ có đường nhựa và bãi đỗ xe bằng phẳng. May mắn là ít chướng ngại vật, tôi cố gắng dõi mắt nhìn xa.

Bỗng thấy bóng dáng thiếu nữ phía xa.

Dáng chạy vụng về - chắc chắn là Yuino.

Tôi đuổi theo.

Đôi chân vừa bị hành hạ lại rên rỉ, nhưng tôi vẫn cố sức. Bóng Yuino càng lúc càng gần, tôi hét vang át gió:

"Yuino!"

Cô ấy giật mình ngoái lại, rồi càng chạy nhanh hơn... Gọi tên có lẽ là sai lầm.

Chân tôi mỏi nhừ nhưng vẫn nhanh hơn Yuino. Khoảng cách rút ngắn còn chục mét -

Một chai không bị gió thổi rơi chân Yuino, vỡ tan. Cô ấy giật mình dừng lại.

"Yuino! Có sao không? Có đau..."

"Đừng... đừng tới gần!"

Yuino quay mặt hét lên.

"…………"

Tôi đứng chôn chân.

Chúng tôi đang đứng trên cây cầu rộng. Dưới chân là dòng sông cuồn cuộn do bão. Yuino dựa vào lan can, ánh mắt sợ hãi.

"Yuino..."

"…………"

Gió rít qua khoảng cách hai đứa.

Tôi hỏi giọng nài nỉ:

"Tại sao? Sao đột nhiên chuyển trường..."

Nét mặt Yuino thoáng biến dạng.

"Vì... nhìn thấy cậu và Mio học tổ, em đau lắm. Chỉ cần chuyển sang trường Yumi, sẽ không phải thấy hai người nữa..."

"Chuyện hôm đó ở phòng câu lạc bộ là do Yumi bày mưu - "

"Dối trá! Em không nghe đâu!"

Yuino lắc đầu điên cuồng, hai tay bịt tai - Trời ạ, sao cô ấy không chịu nghe giải thích vậy?

"Giả sử... chỉ là giả sử thôi nhé, nếu tớ thật sự hẹn hò với Mio học tổ..."

"Ra vậy! Hai người đang hẹn hò thật!"

"Đã bảo là giả sử mà! Dù thật đi nữa, sao em phải chuyển trường? Sao thấy mặt chúng tớ lại đau khổ?"

"Bởi vì - Sao... sao cậu vẫn không hiểu? Đồ ngốc! Đần độn! Biến thái! Gỗ đá!"

"Gỗ đá... Thật sự tớ không hiểu! Tớ không biết lý do em chuyển trường!"

"Bởi... bởi vì..."

Yuino siết chặt tay trước ngực, khom người.

"Bởi... bởi bởi bởi bởi bởi bởi bởi bởi bởi bởi vì—!"

Cô ấy nhắm nghiền mắt, nước mắt lã chã.

"Bởi... bởi vì, em... em..."

Tiếng hét vang lên:

"Em... em thí—"

Đúng lúc đó - Một trận cuồng phong ập tới.

Mắt tôi trợn tròn khi thấy tấm biển hình chữ nhật bị gió thổi bay thẳng về phía Yuino. Nhưng cô ấy không hề hay biết.

Phản xạ tự nhiên, tôi ôm vai Yuino đổi vị trí.

Tấm biển - đập thẳng vào đầu tôi.

"...Ực!"

Cơn đau dữ dội khiến đầu óc quay cuồng, mất thăng bằng rồi -

"Hả?"

Bỗng dưng trời đất đảo lộn.

Tỉnh lại - Tôi đã rơi xuống dưới cầu.

"Á à?"

Tôi loạng choạng với tay nhưng đã muộn. Dòng sông cuộn sóng dữ đã nuốt chửng tôi.

"Khụ... khụ... khụ..."

Chết thật, chuyện này nghiêm túc đấy. Gió mạnh quất vào mặt nước, kéo tôi chìm nghỉm. Tôi vùng vẫy vô ích. Bình tĩnh, phải bình tĩnh, tìm cách bơi vào bờ -

"——Á!"

Cơn đau nhói khiến mặt tôi méo xệch.

"…………A..."

Chạy quá sức rồi...

Bắp chân phải bị chuột rút.

"Khụ...! Ực ực..."

Thân thể chìm dần như có ai kéo chân. Chết chắc! Nước lạnh bao trùm, đầu óc muốn điên loạn.

"Khụ, khụ... Ực..."

Tay chân quờ quạng trong nước.

"...A... khụ... Ực—!"

Uống ừng ực nước bẩn, không kịp khóc lóc, lại bị kéo xuống đáy. Tối đen, im ắng...

Vùng vẫy...

Vô vọng như thằng ngốc.

Đau đớn, sợ hãi, khốn khổ, tôi gần như phát điên. Chẳng lẽ đời mình lại kết thúc như vậy sao? Nghĩ đến đây, một nỗi bi ai tột cùng bỗng dâng lên. Ai đó mau cứu tôi với! Làm ơn, cứu lấy tôi! Cứu lấy tôi! Cứu lấy tôi đi!

“Hả…?”

Tôi kinh ngạc mở trừng mắt.

Giữa mặt nước đang cuộn sóng – tôi nhìn thấy…

Trong tầm mắt chao đảo dữ dội, tôi thấy cô ấy đang cố sức quẫy đạp trong dòng nước đục ngầu. Cái đầu nhỏ xíu lúc nổi lúc chìm trên mặt nước, thân hình mảnh mai bị gió lớn và dòng chảy xô đẩy, tay chân quẫy đạp thảm hại, trông hệt như một người đang đuối nước. Lúc này, có lẽ cô ấy còn nguy hiểm hơn cả tôi, thế nhưng, đôi mắt ấy, đôi mắt to tròn ấy, lại tràn ngập ánh sáng ý chí kiên cường, cô ấy dũng cảm lao tới, thẳng tắp về phía tôi.

“…………”

Cái tên đó…

Cái tên đó rốt cuộc đang làm gì vậy chứ…

Không phải chẳng có chút tố chất thể thao nào sao… Cô ấy rốt cuộc đang làm gì vậy chứ…

Cô ấy định cứu tôi, nên mới nhảy từ trên cầu xuống à? Rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy? Sao cô có thể cứu được người đuối nước cơ chứ? Phải nói đúng hơn, cô trông giống người đang đuối nước hơn đấy. Chẳng lẽ cô ấy không biết bơi? Kìa, lại chìm nữa rồi. Á à, há miệng to như thế sẽ uống phải nước bẩn đấy. Hả? Há miệng to như thế, là đang gọi gì à? …Ra vậy, là đang gọi tên tôi sao? Bản thân cô đã ra nông nỗi đó rồi, còn muốn cứu tôi à? Đương nhiên là không thể rồi, cô đúng là có vấn đề về đầu óc mà.

“Ư ư ư…”

Tôi cắn chặt môi, cắn đến nỗi gần như muốn rách ra.

“Ư ư ư… Hức hức hức…”

Chân bị chuột rút nhất định chỉ là ảo giác thôi, chắc chắn là vậy.

Tôi hai chân đạp mạnh trong nước, hai cánh tay mạnh mẽ vung lên, dùng sức rẽ nước.

“Yuino!”

Tôi cất tiếng gọi.

“Yuino!”

Tôi gọi tên của cái đồ ngốc đó.

Nghe thấy tiếng gọi, Yuino nhìn về phía tôi.

Ánh mắt vừa chạm nhau – Yuino chẳng hiểu sao lại mỉm cười.

Bàn tay phải trắng nõn hơi run rẩy vươn về phía trước, rồi –

Bỗng nhiên mất hết sức lực, ngã vật xuống mặt nước.

“—?”

Chắc là đã đến giới hạn rồi, toàn thân Yuino đã mất hết sức lực.

“Yu… Yuino!”

Thân thể Yuino chìm xuống nước.

Tôi – đã tóm được cô ấy ngay trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy.

“Yuino! Này!”

Yuino dường như đã bất tỉnh.

“Khốn kiếp…”

Tôi tay trái ôm Yuino, nhìn về phía bờ – xa quá.

Có lẽ sẽ không làm được. Trong thoáng chốc, tôi bỗng nhiên nghĩ như vậy.

“Ư…!”

Cơn bão và dòng nước xiết muốn tách rời tôi và Yuino. Đùa à! Tôi tuyệt đối sẽ không giao cô ấy cho các ngươi, tuyệt đối không!

Tôi dùng sức nắm chặt bàn tay phải đang run rẩy vì sợ hãi và suy yếu, rồi –

Buông tay ra, dùng sức quẫy nước.

“Khụ… khụ…”

Mục tiêu là bờ. Tôi ôm Yuino, cố sức quẫy đạp về phía trước.

“Khục — Khụ khụ… Khụ, khụ…”

Yuino… Yuino…

Trong ý thức mờ mịt, tôi chỉ có thể không ngừng lặp lại cái tên này.

Yuino… Yuino… Yuino…

Mọi cảm giác trên cơ thể đều biến mất, năm giác quan của tôi bị phong tỏa. Nhưng tôi vẫn cố sức tiến lên, dựa vào nguồn nhiệt ấm áp trong vòng tay trái để duy trì, tiến bước trong bóng tối.

Tiến lên, tiến lên, tiến…

“…! …………!”

— Là gì thế nhỉ?

“…! …………! ………………”

— Có tiếng động vọng lại từ xa.

Không, tôi không thực sự nghe thấy, chỉ là có cảm giác như vậy thôi. Thế giới của tôi bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng đáng sợ, cơ thể gần như không có cảm giác.

Tôi cố sức cử động mí mắt, rồi từ khe hở vừa hé mở để nhìn trộm thế giới bên ngoài.

Một cô gái đang cố sức kêu gào trước mặt tôi.

Cô ấy khóc lóc thảm thiết, miệng chắc là đang gọi tên tôi.

Yuino…

À đúng rồi… Cô, cô không sao…

Mừng, mừng quá…

Tôi an tâm muốn nhắm mắt lại – ngay trước khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ:

Nói sao đây, hình như lúc này nhắm mắt lại không ổn cho lắm.

Nếu bây giờ nhắm mắt lại, có lẽ sẽ không bao giờ mở ra được nữa… Tôi có cảm giác như vậy.

Phải nói đúng hơn, tôi có đang thở không nhỉ?

Tôi không biết. Mọi thứ đều mờ mịt, tôi chẳng biết gì cả.

Nhưng, thôi vậy… Chỉ cần Yuino không sao là được rồi…

Ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi nhắm mắt lại –

“……………………………… Tarou!”

Giữa sự tĩnh lặng áp đảo, chỉ có một giọng nói lọt vào tai tôi.

Rồi – có một luồng khí được thổi vào cơ thể tôi.

Dường như có một sức mạnh đang được truyền vào cơ thể, tôi cố gắng mở mắt to hơn một chút.

“…………”

Khuôn mặt Yuino đang dán sát vào mặt tôi.

Cảm giác trên cơ thể tôi dần dần hồi phục. Yuino dùng tay phải bịt mũi tôi lại, rồi… ơ ơ, nói sao nhỉ… môi, môi ơ ơ… nói cách khác là…

Tôi cảm nhận được xúc cảm đôi môi Yuino chạm vào môi mình, mềm mại đến mức như muốn tan chảy. Luồng khí ấm áp từ miệng cô ấy không ngừng, không ngừng truyền vào, tứ chi của tôi dần dần hồi phục sức lực –

“Khụ khụ! Khụ khụ!”

Tôi vừa ho sặc sụa, vừa ngồi bật dậy.

“Ta… Tarou!”

Yuino gọi tên tôi.

“Tarou… Mừng quá…”

Cô ấy đột nhiên lao vào vòng tay tôi.

“Yu, Yuino…”

Mặc dù toàn thân cô ấy ướt sũng, nhưng tôi cảm thấy thật ấm áp. Tôi cảm nhận được sức nặng của Yuino, trong lòng thầm nghĩ: Chúng ta… rốt cuộc đã làm sao thế này? Nơi này chẳng lẽ, là thiên đường sao.

Bên cạnh là dòng sông cuồn cuộn. Xem ra, chúng tôi đã lên bờ.

“Yuino, tôi…”

“Cảm ơn cậu, Tarou.”

“Hả?”

“Tớ bị đuối nước mà bất tỉnh, là cậu đã cõng tớ lên bờ đó…”

“……Thế, thế sao?”

Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Tôi chỉ biết mình đã tiến về phía bờ, nhưng ký ức sau đó thì rất mơ hồ, không có chút ấn tượng nào. Tuy nhiên, nếu đúng như Yuino nói, vậy thì tôi thật sự muốn khen thưởng cho cơ thể mình một trận.

“Tớ tỉnh ngay lập tức, nhưng cậu cứ mãi không tỉnh… thậm chí còn ngừng thở nữa. Thế nên tớ… tớ…”

“…………”

“…………”

Hai chúng tôi đều không kìm được mà im lặng. Không cần nhìn cũng biết, cả khuôn mặt Yuino đã đỏ bừng. Cô ấy hoảng hốt buông tôi ra, căng thẳng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

“…………”

“…………”

Đó chỉ là hô hấp nhân tạo đơn thuần, đó chỉ là hành động cứu người đơn thuần.

Tôi biết, tôi biết hết… nhưng mà, ơ ơ…

Lúc này –

Tôi cuối cùng cũng nhận ra xung quanh còn có người khác.

Tôi ngẩng đầu lên…

“Hả…?”

Đàn chị Ishidou, bạn Mamiya, cô Mitsuru, Tatsuyoshi đều có mặt.

“……Ư… à…”

Tôi mở to mắt, Yuino cũng ngạc nhiên, dường như bây giờ cô ấy mới nhận ra sự hiện diện của đàn chị và mọi người. Phải nói đúng hơn, mọi người đã đến từ lúc nào…

“……Vì chúng tôi lo lắng cho Arashi bị cuốn vào cơn bão.”

Đàn chị Ishidou chẳng hiểu sao, mặt không cảm xúc nói.

“Thế nên tôi và Mamiya tạm thời đình chiến, rồi ra ngoài tìm hai cậu. Vừa lúc ấy, gặp cô Mitsuru và Tatsuyoshi đi tàu điện và xe buýt đến sân bay, thế là cùng nhau đi tìm các cậu… Sau đó, thì thấy cậu và Arashi ở bên bờ.”

Cô Mitsuru vẫn mặt không cảm xúc như thường lệ, còn Tatsuyoshi thì hơi cười gian xảo nhìn chúng tôi, còn bạn Mamiya thì…

“Nụ hôn đầu tiên~ và nụ hôn biến thái! Tôi trao tình yêu của tôi cho anh!”

Lại cười một cách hơi kỳ quặc, miệng hát một bài hát khó hiểu.

Chẳng, chẳng lẽ… họ đều đã nhìn thấy sao.

“À, ơ ơ… Không, không phải! Chuyện, chuyện này chỉ đơn thuần là cứu người thôi… Vì, vì tôi muốn cứu Yuino bị ngã xuống biển, kết quả lại bị đuối nước. Rồi, rồi tôi, ơ ơ…”

Tôi ấp úng nói. Nhưng vì đầu óc quá hỗn loạn nên không nói rõ ràng được.

Ngay lúc này –

Đàn chị Ishidou cười rất vui vẻ nói:

“Mamiya, xem ra trận đấu này chúng ta thắng rồi.”

“……Hả?”

Bạn Mamiya quay sang nhìn đàn chị. Đàn chị thì khoanh tay trước ngực, vẻ mặt rất đắc ý.

“Cuộc đối đầu năm ngày mà, ngày cuối cùng chúng ta đã đạt được mục đích rồi. Cậu vừa nãy cũng đã thấy bộ dạng của Arashi và Tarou, chắc là hiểu rồi chứ.”

“Cậu đang… nói cái gì vậy? Đầu óc cậu có vấn đề à?”

“Cậu vẫn chưa hiểu sao? Toàn bộ chuỗi sự việc Tarou bị ngã xuống nước này, đây chính là –”

Đàn chị chỉ vào bạn Mamiya –

“Chính là kế hoạch chữa chứng sợ đàn ông của Arashi của chúng ta đó!”

— Tự tin đầy mình nói.

“…………”

Bạn Mamiya vẻ mặt ngây người.

“Cậu, chẳng lẽ… lại nghĩ có người sẽ tin lời nói dối đơn giản như vậy sao?”

“Đâu, đâu phải nói dối!”

“Mio, tôi cũng thấy cái này khó mà giải thích được đó.”

Cô Mitsuru nói nhỏ vào tai đàn chị Ishidou.

Kết quả, đàn chị Ishidou tức giận dậm chân.

“Khốn kiếp… Khư, khưng mà, nếu nói là nói dối, thì lời nói dối của cậu còn quá đáng hơn đấy!”

“Cậu đang nhắc đến…?”

“Là chuyện tôi và Tarou đang hẹn hò ấy! Dám nói cái chuyện không thể như vậy để lừa Arashi! Tại sao tôi phải hẹn hò với cái tên biến thái đó chứ!”

“Nói dối? Lừa gạt? Cậu có bằng chứng gì không?”

Bạn Mamiya nói với vẻ mặt thờ ơ. Nhưng –

“Nếu cần bằng chứng thì tôi có.”

Người mở miệng là cô Mitsuru.

“Hả…?”

“Tôi cho cậu xem bằng chứng.”

Cô Mitsuru lấy ra vài tấm ảnh, cái gọi là bằng chứng đó rốt cuộc là…

Mắt bạn Mamiya mở to.

Trong ảnh chụp là bạn Mamiya và đàn chị Ishidou.

Cảnh bạn Mamiya đang mát xa cho đàn chị, cảnh cởi quần áo đàn chị, cảnh đặt đàn chị lên đệm, trong ảnh đều được nhìn thấy rất rõ ràng.

Bạn Mamiya vẻ mặt kinh ngạc.

“Tại… tại sao lại có những tấm ảnh này…”

「Hừm, thật trùng hợp làm sao, hôm đó tôi đúng lúc có đặt một chiếc máy quay trong phòng, mà lại quên tắt nguồn trước khi về nhà. Thế nên, khi nghe Mio kể về kế hoạch của cậu, tôi mới nghĩ không biết có tình cờ máy quay ghi lại được cảnh cậu và Mio không. Kết quả xem lại thì đúng như cậu thấy đấy, quay rõ mồn một. Chiếc máy quay này lại có chức năng chuyển hình ảnh thành ảnh in ra, nên để giải thích rõ hiểu lầm với Arashi, tôi đã mang theo vài tấm đến đây。」

「A, ừm… Cô Onigawara tại sao lại đặt máy quay trong căn phòng đó chứ…」

Tôi vừa hỏi, cô Onigawara liền cố tình lảng tránh ánh mắt… Có lẽ nào, người này hằng ngày đều lắp máy quay trong phòng đó để quay lén cảnh đàn chị Ishidou thay đồ chăng? Ai đó làm ơn, mau đưa người này vào nhà giam đi!

「Yumi…」

Yuino sững sờ nhìn bạn Mamiya.

「A…」

Bạn Mamiya lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

「Ôi chao, hiểu lầm cuối cùng cũng được làm rõ rồi… Nhưng mà, cô thật sự là một kẻ quá đáng đấy nhé.」

Giọng điệu của đàn chị Ishidou nghe rất tức giận, không hề giống như nói đùa chút nào.

「Mấy người không bảo vệ được Arashi, để tôi bảo vệ Arashi sao? Nực cười thật! Cô có biết Arashi đã đau khổ đến mức nào vì lời nói dối của cô không? Nếu cô thật sự nghĩ cho Arashi thì không nên làm—」

「Câm miệng!」

Giọng nói của bạn Mamiya lớn đến mức dường như thổi bay cả tiếng gió. Đàn chị Ishidou cũng bị khí thế đó làm cho choáng váng mà ngừng nói.

「Em, thật ra… thật ra em cũng không muốn làm những chuyện đó… làm Arashi buồn đến vậy! Nhưng mà, nếu không làm thế thì Arashi ấy… Arashi ấy…」

Nói đến đây, bạn Mamiya dùng tay phải che mặt.

Tôi giật mình.

「Arashi… Arashi ấy… ở đây sẽ còn đau khổ hơn nữa mà…」

Đôi vai của bạn Mamiya khẽ run lên, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên khuôn mặt cô.

「Em không muốn thế chút nào… Em, em không muốn Arashi đau khổ, em không muốn Arashi buồn bã mà… Cho, cho nên… hức hức hức… cho nên…」

Bạn Mamiya vừa khóc lớn vừa nói, tất cả chúng tôi đều nín thở nhìn cô ấy.

Yuino nhẹ nhàng lại gần bạn Mamiya.

「Yumi…」

Cơ thể bạn Mamiya run rẩy vì kinh ngạc.

「Arashi… xin lỗi, nhưng, nhưng em…」

「Ừm, tớ biết, cậu thật sự rất nghiêm túc nghĩ cho tớ.」

Yuino mỉm cười dịu dàng.

Rồi, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.

「Nhưng mà—」

Cô nhìn thẳng vào bạn Mamiya.

「Tớ… vẫn sẽ không chuyển trường đâu.」

「…………」

Yuino nói với giọng điềm tĩnh.

「Đúng là, nếu chuyển đến trường nữ sinh mà cậu học, có lẽ tớ sẽ không còn bị tổn thương nữa.」

Cô nói với bạn Mamiya:

「Nhưng, tớ… dù sợ đàn ông, nhưng chưa bao giờ tớ nghĩ sẽ sống trong một thế giới không có đàn ông cả!」

Yuino nói đến đây, lén liếc nhìn tôi một cái.

「Xin lỗi, tớ biết Yumi cậu vì tốt cho tớ, nhưng tớ muốn ở lại đây, tớ muốn ở bên mọi người ở đây.」

「Arashi…」

「Tớ ổn rồi, nên… cậu cũng không cần phải kìm nén nữa.」

「Hả?」

「Cậu đến bây giờ… vẫn còn thích Hayama Tatsuyoshi đúng không?」

Bạn Mamiya hít một hơi, còn Tatsuyoshi thì trợn tròn mắt.

「Cậu chia tay với Hayama Tatsuyoshi— đều là vì tớ đúng không?」

「Không, không có chuyện đó…」

「Không sao đâu, tớ biết hết rồi.」

Yuino từ từ lắc đầu.

「Lúc tớ kể cho cậu nguyên nhân mắc chứng sợ đàn ông, đúng lúc là khi chúng ta tốt nghiệp cấp hai. Cậu cũng từ lúc đó, không bao giờ nhắc đến chuyện của Hayama Tatsuyoshi trước mặt tớ nữa đúng không?」

「…………」

「Không lâu sau, cậu nói cậu đã chia tay với Hayama Tatsuyoshi.」

「Em, em…」

Giọng bạn Mamiya run rẩy.

「Hồi cấp hai có rất nhiều tin đồn ác ý về cậu, nên cậu lúc nào cũng tự cô lập bản thân. Tớ nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại sợ gặng hỏi sẽ làm cậu đau khổ, nên tớ cứ mãi không hỏi…」

「Ừm. Nên, cậu vẫn luôn ở bên tớ.」

「Nhưng mà… lúc đó, tớ lại đúng lúc tỏ tình với Tatsuyoshi, rồi hẹn hò với cậu ấy… mỗi ngày đều kể chuyện về cậu ấy cho cậu nghe… Tớ hoàn toàn không biết lúc đó cậu đã đau khổ đến mức nào, vẫn cứ mãi kể chuyện con trai trước mặt cậu…」

Bạn Mamiya nhắm mắt lại.

「Chỉ cần nghĩ đến chuyện này… là em không thể tiếp tục hẹn hò với Tatsuyoshi, không thể nghĩ đến chuyện hẹn hò với con trai nữa…」

Tôi sững sờ lắng nghe bạn Mamiya nói.

Bạn Mamiya chia tay với Tatsuyoshi — là vì chuyện đã xảy ra với Yuino trong quá khứ sao?

Yuino nhẹ nhàng nắm lấy tay bạn Mamiya.

「Cậu từ trước đến giờ vẫn luôn đặt tớ lên hàng đầu… Sau đó mới nghĩ đến chuyện của bản thân, lúc nào cũng chỉ lo lắng cho tớ…」

「…………」

「Cảm ơn cậu, bây giờ tớ có thể đứng ở đây, đều là nhờ có cậu đấy.」

「…Arashi, Arashi.」

「Tớ vừa nhát gan vừa sợ cô đơn, lại còn là một đứa mít ướt, chẳng làm được chuyện gì cả— nhưng mà, tớ sẽ cố gắng. Tớ sẽ cố gắng rất nhiều, rất nhiều, tớ sẽ không để cậu phải lo lắng nữa, tớ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Nên… cậu cũng phải biết trân trọng trái tim mình nhé!」

Yuino nở nụ cười đáng tin cậy, ngẩng đầu nhìn bạn Mamiya. Trên mặt bạn Mamiya vẫn còn vệt nước mắt, cô ấy cứ nhìn Yuino mãi. Không biết có phải đã qua thời điểm gió mạnh nhất, hay là gió bỗng dưng nhỏ lại, cơn bão vừa gào thét lúc nãy, dường như đột nhiên đã ngừng hẳn.

Cuối cùng…

Bạn Mamiya từ từ nở nụ cười.

「…Tớ biết rồi.」

Nụ cười đó, trông như vừa trút được gánh nặng.

「Cố lên, cậu phải cố lên đấy, tớ cũng sẽ… cố lên, tuyệt đối sẽ không thua cậu.」

「Ừm.」

Tôi không biết não mình đã liên tưởng thế nào, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của bạn Mamiya, một câu hỏi nhỏ bỗng nhiên hiện lên trong đầu tôi. Tại sao bạn Mamiya lại gọi điện cho đàn chị Ishidou trên đường ra sân bay nhỉ? Nếu không có cuộc điện thoại đó, chúng tôi cũng sẽ không đến sân bay.

Không lẽ, trong thâm tâm bạn Mamiya, cũng mong đợi một kết cục như thế này ư? Nên mới gọi cuộc điện thoại đó— không, bạn Mamiya nghĩ gì, đương nhiên chỉ mình cô ấy biết, tôi suy đoán ở đây cũng không có ý nghĩa gì.

Và rồi—

Bạn Mamiya buông Yuino ra, đi đến trước mặt Tatsuyoshi. Cơ thể Tatsuyoshi khẽ giật mình.

「A, ừm… cái đó…」

Bạn Mamiya đứng trước mặt Tatsuyoshi, mặt đỏ bừng. Cô ấy cúi gằm mặt xuống, hai tay không ngừng đan vào nhau trước ngực.

「Chuyện, chuyện vừa rồi… chính là lý do thật sự mà em không liên lạc với anh…」

Cô ấy thì thầm. Khác hẳn với bạn Mamiya điềm tĩnh thường ngày, cô ấy tỏ ra bất an và bối rối, nhưng biểu cảm đó lại rất cuốn hút— nói sao nhỉ, giống như một cô gái đang yêu vậy.

「Tatsuyoshi, xin lỗi, và…」

Cằm bạn Mamiya run rẩy, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết ngẩng đầu lên.

Cô ấy dùng ánh mắt chân thành, cố gắng bày tỏ lòng mình.

「E, em, em bây giờ vẫn rất thích anh, nên— hy vọng anh có thể hẹn hò lại với em.」

「…………」

Bạn Mamiya mím môi, nghiêm túc nhìn Tatsuyoshi. Tatsuyoshi cũng nhìn vào đôi mắt dài của bạn Mamiya, tất cả chúng tôi đều nín thở đứng nhìn.

Một lúc sau, Tatsuyoshi—

Cậu ấy quay mặt đi, không nhìn bạn Mamiya.

「…Xin lỗi.」

Tatsuyoshi chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy.

「Hả?」

「Anh… không chắc mình có còn thích em không, nên… bây giờ anh không thể quay lại với em.」

「…………」

Bạn Mamiya ngây người nhìn Tatsuyoshi.

Tôi cũng giật mình. Nói sao nhỉ… theo một loạt diễn biến này, tôi vốn nghĩ Tatsuyoshi và bạn Mamiya sẽ tái hợp, và cuối cùng là một kết thúc có hậu, vui vẻ chứ…

Toàn thân bạn Mamiya run rẩy.

「Bằng, bằng mọi cách… cũng không được sao?」

「Ừm ừm, xin lỗi em.」

「A, vậy sao… không được sao… vậy sao…」

Khuôn mặt bạn Mamiya như bị thần chết nhập vào, vô lực cúi gằm xuống.

「Cô Onigawara… cô gái kia hình như bị từ chối rồi kìa.」

「Đúng vậy, bị từ chối rồi kìa.」

Đàn chị Ishidou và cô Onigawara buông lời lẩm bẩm chẳng hề để tâm. Bạn Mamiya nghe thấy cuộc đối thoại của họ, má khẽ giật giật, rồi— từ từ ngồi xổm xuống đất.

「Yu… Yumi?」

Bạn Mamiya ôm đầu gối ngồi xổm, vừa khóc vừa dùng ngón trỏ viết chữ ‘の’ trên mặt đất.

「………………Hức hức hức…」

「Yu, Yumi, cậu không sao chứ? Cố gắng lên…」

Không khí xung quanh trở nên vô cùng gượng gạo. Tôi cảm thấy, gió hình như lại bắt đầu mạnh lên.

Bạn Mamiya viết chữ trên mặt đất một lúc—

「…Em sẽ không bỏ cuộc đâu.」

Đột nhiên bật ra một câu như vậy.

「Em, vẫn chưa bỏ cuộc đâu… Hiếm khi Arashi đã cổ vũ em rồi… Chỉ là bị từ chối một lần thôi mà…」

Bạn Mamiya mặt nặng mày nhẹ, miệng không ngừng lẩm bẩm.

「Đúng, đúng rồi…!」

Đột nhiên, khuôn mặt cô ấy lại sáng bừng lên.

Rồi, bạn Mamiya đột nhiên tràn đầy năng lượng đứng dậy, tự lẩm bẩm:

「Em nghĩ ra một cách hay rồi… Đúng rồi, cứ thế này là được! Chỉ cần làm thế này thì…」

「Yu, Yumi?」

「À ha… đúng vậy. Thế thì, mọi chuyện sẽ được giải quyết một lần luôn…」

Yuino nhìn bạn Mamiya với vẻ mặt rất lo lắng.

「A, ừm… thật sự không sao chứ?」

「Yên tâm đi! Yên tâm đi Arashi! Chuyện nhỏ nhặt này, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu!」

Bạn Mamiya nói xong, ôm chặt lấy Yuino. Bạn Mamiya, cậu thật sự không sao chứ… Không lẽ có cái ốc vít nào trong đầu bị lỏng rồi sao…

Ngay lúc này—

「A…」

Đột nhiên, Yuino cúi gập người xuống.

「Arashi, Arashi?」

Bạn Mamiya kinh ngạc kêu lên, chúng tôi cũng vội vàng chạy lại xem.

「Yuino? Cậu, cậu sao vậy? Không lẽ là không khỏe…」

「Tarou…」

Kết Nô nhìn tôi với vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

"Cái đó... ừm... xin lỗi cậu."

"Hả? Ch-chuyện gì vậy?"

"Tớ... tớ tớ... hình như ấy... sau khi cảm giác căng thẳng được giải tỏa, tất cả những gì vừa nãy... những lần tớ va vào cậu, và cả những lần cậu va vào tớ nữa... cho nên..."

Ơ... Kết Nô cậu ơi? Sao cậu lại nắm chặt nắm đấm vậy? Sao cậu lại giơ tay phải lên? Tại sao chứ, Kết Nô cậu ơi...

"Tớ... tớ tớ tớ... vẫn... vẫn vẫn vẫn vẫn vẫn là..."

"Kết—"

"Tớ vẫn thấy đáng sợ quá!"

"U oa oa!"

Cú đấm dùng hết sức bình sinh của Kết Nô — giáng thẳng vào mặt tôi.

Tôi sướng rơn cả người, cười ha ha một nụ cười cực kỳ biến thái rồi bay ngược ra sau. Thế rồi — lại rơi tõm xuống sông.

"Á! Ta Rou cười ghê quá, bị nước cuốn trôi rồi kìa!"

"Khoan — đồ ngốc! K-kiểu đó hơi không ổn đâu!"

"Ừm ừm, đúng là nguy hiểm thật. Dù bản thân cậu ta trông có vẻ rất sung sướng."

"Bóng dáng Sa Đô trông nhỏ xíu... nhỏ xíu rồi kìa..."

"Đáng... đáng sợ quá... con trai đáng sợ quá đi mất..."

"Khà à, khà à, khà à... Thật... thật là sướng quá đi..."

Một tên biến thái đáng thương, lăn lóc trong dòng nước chảy xiết với nụ cười ngây ngất.

Mấy tiếng đồng hồ sau — Ma Mi Ya đã đi chuyến bay khôi phục bình thường để về nhà, còn Kết Nô thì ở lại đây. Lúc về, vẻ mặt Ma Mi Ya vô cùng rạng rỡ, để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. À, phải rồi, sau đó tôi cũng được cứu lên một cách thuận lợi.

Sóng gió chuyển trường do Ma Mi Ya gây ra cuối cùng cũng tạm lắng xuống, cuộc sống của chúng tôi lại trở về như bình thường, những ngày tháng biến thái như mọi khi. Những ngày bị chị Đại I Si Đô bắt nạt, bị Kết Nô đánh đấm tơi bời.

Và rồi, kỳ nghỉ hè hỗn độn cuối cùng cũng kết thúc — học kỳ mới đã bắt đầu.

"Hôm nay bắt đầu học kỳ hai..."

Tôi mở cửa lớp...

Lớp học đã lâu không gặp, bạn bè đã lâu không gặp, tất cả đều gợi lên chút hoài niệm.

Thần Cát nói cậu ấy không thích phải vội vàng đến lớp, thế nên lúc nào cũng đi chuyến tàu sớm hơn tôi, khi tôi vào lớp, cậu ấy đã ngồi vào chỗ rồi.

Tôi ngồi vào chỗ phía sau Thần Cát.

"Chào, lâu rồi không gặp."

"Cậu nói gì vậy? Chẳng phải mới gặp đây thôi sao?"

"Cũng đúng, nhưng mà cứ có cảm giác như vậy ấy."

Tôi cười nói.

Liếc nhìn về phía những bàn cuối — Kết Nô đang ngồi ở đó.

Nhận ra tôi đang nhìn mình, Kết Nô nở một nụ cười rất đáng yêu.

"…………"

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của cô ấy, trái tim tôi đập thình thịch.

Đây rốt cuộc là vì sao chứ...

Chuông vào học vang lên, thầy Na Ka Ya Ma, người thầy chủ nhiệm cơ bắp cuồn cuộn, bước vào lớp trong bộ dạng tràn đầy năng lượng, nhìn đã thấy nóng rồi.

"Kỳ nghỉ hè dài thật đấy, các em sao rồi? Thầy thì đi Mỹ tu luyện cơ bắp. Thôi, tạm gác chuyện đó lại. Tuy hơi đột ngột, nhưng thầy muốn giới thiệu một bạn học sinh chuyển trường, thế nên, các em có muốn vừa tập squat vừa chào đón bạn ấy không?! Cơ bắp vạn tuế!"

Thầy Na Ka Ya Ma rung rung cơ ngực, còn những câu đùa lạnh lẽo về cơ bắp thì cả lớp vẫn cứ giả vờ không nghe thấy.

"Vậy... mời em vào đi."

"Vâng."

Một giọng nói trong trẻo vang lên trong lớp.

Một cô gái dáng người thẳng tắp, vẻ mặt kiên nghị bước vào lớp. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn cao ráo, đám con trai trong lớp đều reo lên kinh ngạc.

Vừa nhìn thấy bạn chuyển trường, tôi và Thần Cát — đều sợ hãi ôm lấy bàn mà run lẩy bẩy.

Tôi quay đầu nhìn, Kết Nô cười tinh quái như thể vừa bày trò gì đó.

Lúc này tôi mới chợt nghĩ đến, cái lời nói của Ma Mi Ya khi đó —

"Tớ nghĩ ra cách hay rồi... Đúng rồi, cứ làm thế này là được! Chỉ cần làm thế này thì..."

Cái, cái câu nói đó, chẳng lẽ là...

Bạn chuyển trường dõng dạc nhìn khắp lớp một lượt.

"Chào mọi người, em là — Ma Mi Ya Yu Mi, bắt đầu từ hôm nay sẽ là học sinh chuyển đến lớp này."

Vừa dứt lời, cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ như bầu trời trong xanh giữa mùa hè.