Rời trường Sakuramori sao? Yuino? Chuyện này rốt cuộc là…
“Hả…?”
Người thốt lên tiếng kinh ngạc, chính là Yuino Arashi.
“Khoan, khoan đã, Yumi… Cậu đang nói cái gì vậy…?”
“Arashi sẽ rời trường Sakuramori. Từ học kỳ tới, cậu ấy sẽ chuyển đến trường nữ sinh mà tớ đang theo học.”
Yuino Arashi tròn mắt kinh ngạc nhìn Mamiya Yumi.
“Yu… Yumi… Cậu đang nói gì vậy chứ? Tớ chưa từng nghe nói sẽ chuyển đến trường của cậu mà, tớ…”
“Arashi.”
Mamiya Yumi nhìn Yuino Arashi bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Đây là quyết định tốt nhất cho cậu đấy.”
“…Cậu nói thật sao?”
Vẻ mặt Yuino Arashi như đóng băng.
“Yumi… Cậu nói thật sao?”
“Ừm. Tớ đến thị trấn Sakuramori này chính là để nói chuyện này với cậu.”
“Cậu… cậu đúng là quá tự tiện rồi…”
“Trường nữ sinh của tớ là nội trú toàn bộ, và trường nằm sâu trong núi, có thể nói là biệt lập với thế giới bên ngoài. Đã là trường nữ sinh thì trong ký túc xá đương nhiên chỉ có nữ sinh, giáo viên đa số cũng là nữ giới. Tuy ở trong núi nhưng trang thiết bị lại rất hiện đại, cuộc sống không có gì bất tiện cả. Chỉ cần chuyển đến đó, cậu có thể hạn chế tối đa cơ hội tiếp xúc với đàn ông, như vậy cậu sẽ không còn phải gặp những chuyện khiến cậu sợ hãi nữa.”
“Nhưng mà…”
“Nếu học trường nam nữ hỗn hợp, một người mắc chứng sợ đàn ông như cậu sẽ phải chịu đựng đau khổ mãi. Cho nên, Arashi, hãy chuyển đến trường nữ sinh của tớ đi. Tớ… tớ thực sự rất lo lắng cho cậu.”
“Yumi…”
“Khoan, khoan đã!”
Ishidou Mio vội vàng lên tiếng:
“Nãy giờ cậu toàn tự ý nói gì vậy! Arashi chuyển đến trường nữ sinh ư? Đùa à! Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!”
Mio trừng mắt nhìn Mamiya Yumi. Nhưng Mamiya Yumi chỉ lặng lẽ đón nhận ánh mắt ấy.
“Chuyện này không cần cô đồng ý.”
“Cái gì…?”
“Arashi từng nói thế này mà. ‘Tôi vì muốn chữa khỏi chứng sợ đàn ông nên đã gia nhập CLB Tình nguyện số 2, mỗi ngày đều cố gắng hết sức.’ Mỗi thành viên đều rất tốt với tôi, đều rất nỗ lực muốn giúp tôi chữa khỏi chứng sợ hãi của mình.”
“Đúng vậy! Chúng tôi vì muốn chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Arashi——”
“Nhưng mà…”
Mamiya Yumi không chút sợ hãi nhìn Mio.
“Arashi gia nhập CLB Tình nguyện số 2, với hy vọng chữa khỏi chứng sợ đàn ông của mình, chắc đã hơn ba tháng rồi đúng không…? Chứng sợ đàn ông của Arashi đã được chữa khỏi chưa?”
“Hả? Chuyện, chuyện này thì…”
Mio rõ ràng là đang rất lúng túng.
“Chứng sợ đàn ông của Arashi, có khá hơn một chút nào so với trước đây không?”
“…………”
Mamiya Yumi khẽ thở dài.
“Tớ đã nghĩ thế này. Nếu chứng sợ đàn ông của Arashi, dưới sự giúp đỡ của các cậu trong CLB Tình nguyện số 2, mà có chút cải thiện, thì tớ tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện chuyển trường nữa, sẽ ngoan ngoãn trở về. Nhưng tớ đã chứng kiến cảnh Arashi hẹn hò với Sado Tarou hôm qua, và bộ dạng của Arashi trong lễ hội mùa hè hôm nay, tớ rất chắc chắn… chứng sợ đàn ông của Arashi không hề cải thiện chút nào. Các cậu căn bản không thể chữa khỏi chứng sợ hãi của Arashi đâu.”
“Chuyện đó…”
“Không được, các cậu… các cậu không thể bảo vệ Arashi. Cho nên, tớ sẽ bảo vệ Arashi, tớ——”
“Lắm, lắm chuyện!”
Mio gầm lên giận dữ, nghe có vẻ như là giận quá mất khôn.
“Cậu đừng có tự mình phán xét cái gì mà chắc chắn hay không chắc chắn! Chứng sợ đàn ông của Arashi, chúng tôi—ta đây, thân là thần, nhất định sẽ chữa khỏi! Tuyệt đối! Arashi cũng nghĩ vậy mà! Phải không? Arashi, tôi nói không sai chứ?”
Mio có chút bất an nhìn Yuino Arashi.
Yuino Arashi khẽ liếc nhìn vẻ mặt của Mamiya Yumi — rồi lại thoáng nhìn tôi — và nhẹ nhàng gật đầu.
“Ưm, ừm. Tớ rất cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng mà, tớ vẫn…”
“Arashi.”
Mamiya Yumi đặt tay lên vai Yuino Arashi.
“Làm ơn đi, Arashi. Chuyển đến trường nữ sinh của tớ đi.”
“Yu, Yumi…”
“Chúng ta không phải đã chơi cùng nhau từ nhỏ sao? Người hiểu cậu nhất là tớ, người lo lắng cho cậu nhất cũng là tớ. Tớ… không muốn để cậu có bất kỳ ký ức tồi tệ nào, tớ không muốn cậu khóc ở nơi mà tớ không nhìn thấy, cho nên…”
Mamiya Yumi tăng thêm lực vào hai tay đang đặt trên vai Yuino Arashi.
“Cho nên, hãy chuyển trường đi.”
“Yu…”
“Làm ơn cậu đấy, tớ chỉ xin cậu lần này thôi.”
“A, a…”
“Arashi, cậu cứ nói thế này đi — ‘Tôi muốn chuyển trường’.”
“Tôi, tôi…”
A, ủa? Chuyện gì thế này? Yuino Arashi trông có vẻ kỳ lạ, đôi mắt dần vô hồn, đầu gối còn đang run rẩy nhè nhẹ…
Lúc này tôi mới để ý, hai tay Mamiya Yumi đặt trên vai Yuino Arashi, khẽ cử động. Chẳng lẽ…
“Nhanh, nhanh nói đi, Arashi, nói ‘Tôi muốn chuyển trường’.”
“Chuyển, chuyển trường——”
“Khốn kiếp——!”
Ishidou Mio vừa hét lớn vừa tung một cú đá bay về phía Mamiya Yumi.
Mamiya Yumi buông Yuino Arashi ra, Yuino Arashi thì vẫn đờ đẫn quỳ trên mặt đất. Mio tiếp đất, lông mày dựng đứng.
“Cô, cô kia! Vừa rồi có phải cô đã làm cái trò mát xa kỳ quái gì với Arashi không hả?”
“Tặc!”
Mamiya Yumi tặc lưỡi. Xem ra, Mamiya Yumi muốn dùng cách mát xa khiến Yuino Arashi mất lý trí, sau đó vô điều kiện đồng ý yêu cầu của mình… Mamiya Yumi, cô đúng là quá hèn hạ mà.
“Cô đang làm gì vậy, đồ phù thủy!”
“Hừ, Arashi vì lo lắng cho các người nên không thể nói ra lời thật lòng, tôi chỉ muốn giúp cậu ấy thôi mà.”
“Nói gì ngu ngốc! Quả nhiên không thể giao Arashi cho cô được! Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ấy chuyển trường!”
Mio và Mamiya Yumi trừng mắt nhìn nhau đầy gay gắt. A a, đáng sợ quá đi…
Mamiya Yumi khoanh tay, lạnh lùng nhìn Mio.
“Hừ. Vậy cô nói đi, cô có thể chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Arashi không?”
“Đương nhiên!”
“Vậy chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh, đánh cược…?”
“Ừm.”
Mamiya Yumi gật đầu.
“Thời hạn thì… à phải rồi, cho đến trước ngày tôi phải về, cô có năm ngày!”
Mamiya Yumi nói.
“Từ ngày mai trở đi liên tục năm ngày, chỉ cần các người có thể chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Arashi trong khoảng thời gian đó… thì coi như tôi thua, lúc đó tôi sẽ tự động từ bỏ yêu cầu Arashi chuyển trường.”
“Sao, sao mà… chỉ năm ngày thì làm sao mà có thể chứ!”
“Thì ra là vậy.”
Mamiya Yumi lặng lẽ gật đầu.
“Năm ngày là không thể. Vậy cần bao nhiêu ngày thì có thể? Một tháng? Một năm? Mười năm? Rốt cuộc cần bao lâu thời gian mới có thể chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Arashi chứ?”
“Cần, cần bao lâu thời gian…”
“Không liên quan gì đến thời gian cả, căn bản là không thể. Dù có tốn một trăm năm, các người cũng không làm được đâu.”
“Cô, cô nói cái gì…”
Gân xanh nổi đầy thái dương của Ishidou Mio, còn Mamiya Yumi thì khinh khỉnh nhìn Mio.
“Dù có tốn bao lâu thời gian, các người cũng không thể chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Arashi đâu. Kết quả chỉ là vô ích lãng phí thời gian như bây giờ thôi. Và trong khoảng thời gian đó, Arashi sẽ không ngừng bị tổn thương… Các người thậm chí còn không nhận ra chuyện này, đơn giản có thể nói là ngu xuẩn đến mức đáng tội đấy!”
“…Cái tên này.”
Cơn giận của Mio đã lên đến cực điểm, chuyện, chuyện này gay rồi.
Yuino Arashi vẫn cứ đờ đẫn bất động. Cô Onigawara Mitsuru thì vẫn đang quan sát. Trước khi Mio mất bình tĩnh, bị Mamiya Yumi chọc tức, tôi phải làm gì đó…
“Học, học tỷ! Xin hãy bình tĩnh! Đây là Mamiya Yumi đang khiêu khích——”
“Lắm chuyện quá, tên biến thái. Câm miệng đi!”
“A u ha a!”
Tôi đang vội vàng tiến lại gần Mio thì bị một cú đấm bay ra, lộn nhào một vòng! Cảm giác bật nhảy này thật quá hợp với tôi! Tuyệt vời!
“A i… Sướng, sướng quá đi…”
“Rất tốt… Vậy thì tốt lắm.”
Ishidou Mio nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Mamiya Yumi.
“Chỉ cần năm ngày là đủ! Thử thách này, tôi chấp nhận!”
“Ồ, vậy sao?”
Học tỷ ơi, xin học tỷ hãy nhận ra đi… Mamiya Yumi đang nở nụ cười “đúng như tôi dự đoán” đấy…
“Cái con phù thủy đáng ghét kia! Cứ chờ năm ngày sau mà xem!”
“Ừm ừm, tôi rất mong chờ đấy.”
Cả hai tỏa ra khí thế bất khuất, trừng mắt nhìn nhau đầy gay gắt.
Và rồi——
Bất chấp ý nghĩ của Yuino Arashi là người trong cuộc, cuộc đối đầu giữa Mamiya Yumi và CLB Tình nguyện số 2 đã chính thức được thiết lập.
Ngày hôm sau…
Tôi đang ở trong phòng CLB.
“…Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi!”
Ishidou Mio đứng cạnh bảng trắng, hét lớn.
Trên bảng trắng viết:
“Hội nghị lần thứ nhất: Làm thế nào để chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Yuino Arashi”
Phía trước phòng CLB đặt một bảng trắng, ở giữa còn có một chiếc bàn lớn sừng sững. Đây chính là trạng thái họp của CLB Tình nguyện số 2.
Mio nhìn chằm chằm vào chúng tôi đang ngồi quanh bàn họp.
“Chuyện thì mọi người đã biết rồi đấy! Cứ thế này thì Arashi sẽ bị con phù thủy kia đưa đến trường nữ sinh của nó! Để ngăn chặn tình huống này xảy ra, trong vòng năm ngày chúng ta nhất định phải tìm ra cách chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Arashi!”
*Bốp*, Ishidou Mio đập tay lên bàn, trên trán còn buộc một dải băng có chữ “Quyết tử”.
“Trận chiến này tuyệt đối không thể thua!”
“Ư ư…”
Người rụt rè giơ tay lên—chính là Hayama Tatsuyoshi, chàng trai tóc vàng ngồi cạnh tôi.
“Sao ngay cả tôi cũng phải tham gia vậy? Tôi đâu phải thành viên CLB Tình nguyện số 2…”
“Lắm chuyện!”
“A u!”
Chiếc bút lông bảng mà Mio ném ra, trúng ngay vào trán Tatsuyoshi.
“Bây giờ là tình trạng khẩn cấp! Tập hợp càng nhiều trí tuệ càng tốt! Cho nên đừng có cãi cùn, ngoan ngoãn tham gia họp đi! Nếu còn than vãn, tôi sẽ dùng máy sấy thổi cho miệng cậu khô quắt lại đấy!”
“Hu hu hu… Chuyện, chuyện này thật quá vô lý…”
Tatsuyoshi rên rỉ.
Trong mơ hồ, tôi nhớ lại chuyện hôm qua.
Yuino Arashi sẽ chuyển đến trường nữ sinh — Mamiya Yumi đã nói như vậy.
Nhìn diễn biến hôm qua thì Yuino Arashi, người trong cuộc, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn chuyển trường cả. Chỉ vì mối thù truyền kiếp giữa Mamiya Yumi và học tỷ Ishidou Mio mà cuối cùng, không hiểu sao lại biến thành một cuộc đối đầu. Nếu Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 thua, Yuino Arashi sẽ phải chuyển trường. Mà chuyện này hoàn toàn phớt lờ ý kiến của người trong cuộc luôn chứ… Thật là hết nói nổi, không ngờ học tỷ lại dễ dàng bị cái loại người đó kích bác đến vậy…
“Này, cái tên biến thái đằng kia! Giờ này mà còn ngẩn tò te ra đó à!”
“Á ư!”
Một góc giẻ lau bảng bay tới, thẳng thừng đập vào mắt tôi, khiến tôi ngửa cả người ra sau.
“Ưi i i i i i i… Đau, đau quá trời đất ơi…”
“Đồ heo biến thái… Cái lúc này, ít nhất thì cũng phải ra tay giúp một chút chứ!”
Không biết từ lúc nào, học tỷ Ishidou Mio đã đứng ngay trước mặt tôi rồi. Huhu, cái khí thế đáng sợ này, tôi chết mất thôi.
Học tỷ nheo mắt nhìn xuống tôi, nói:
“Phải nói là… bệnh sợ đàn ông của Arashi đến giờ vẫn chưa chữa khỏi, tất cả là tại cậu đó.”
“Á á? Sao, sao lại nói thế chứ…”
“Không được cãi, cái đồ bánh mochi heo này!”
“Heo, bánh mochi heo…”
“Cho đến bây giờ, so với bệnh sợ đàn ông của Arashi, chúng ta đều ưu tiên chữa trị thể chất siêu M của cậu trước. Vì thể chất siêu M của cậu đã nghiêm trọng đến mức biến thái, siêu biến thái, siêu siêu biến thái và kinh tởm rồi! Nên mới phải bắt đầu chữa trị từ cậu trước đó! Thế nhưng, thể chất siêu M của cậu lại mãi không thấy có dấu hiệu được chữa khỏi… Do đó mới phải trì hoãn việc chữa trị cho Arashi…”
“Cái, cái này là lỗi của tôi sao…?”
Vấn đề hẳn phải nằm ở những phương pháp điều trị từ trước đến giờ chứ…
“Một trăm hai mươi phần trăm là lỗi của cậu đấy——!”
“Ư, ứ ư a a! Học, học học, học tỷ—— đừng bóp chặt cổ họng tôi chứ… Hộc, hộc, hộc, hộc…”
“Thật là, rác nhà bếp còn hữu dụng hơn cậu nữa.”
“Quá, quá đáng mà…”
Học tỷ với vẻ mặt khó chịu quay về phía bảng trắng.
Tôi nhìn quanh phòng câu lạc bộ.
“Đúng, đúng rồi, Yuino Arashi hình như vẫn chưa đến thì phải…”
“Phải đó, chuyện gì vậy chứ?”
Vừa lúc học tỷ nói xong thì—— cửa phòng câu lạc bộ mở ra.
Người mở cửa chính là Yuino Arashi.
“Dạ, dạ xin lỗi, em đến muộn ạ.”
Yuino Arashi vừa xin lỗi vừa bước vào phòng câu lạc bộ. Đứng phía sau cô bé—— chính là Mamiya Yumi.
Mamiya Yumi nở một nụ cười thản nhiên, tự tin.
“Chào mọi người.”
Mặt học tỷ Ishidou Mio méo xệch rõ rệt, trừng mắt nhìn Mamiya Yumi.
“…Tại sao cô cũng đến đây? Tôi có gọi cô đâu.”
“Ể? Để phán đoán xem bệnh sợ đàn ông của Arashi có thật sự khỏi hay không, đương nhiên tôi phải đi cùng rồi. Hơn nữa, tôi cũng phải giám sát xem mấy người đang ở đường cùng này có làm bậy gì với Arashi không, ví dụ như tẩy não chẳng hạn.”
“Ai tẩy não chứ!”
“Vậy tôi ở đây cũng chẳng sao đúng không? Hơn nữa, tôi cũng rất hứng thú muốn biết mấy người sẽ dùng phương pháp gì để chữa khỏi bệnh sợ đàn ông của Arashi đấy!”
“…Hừ, thôi được. Cô cứ dùng đôi mắt mục nát đó mà xem chúng tôi làm việc thế nào đi. Nhưng mà, không được xen vào những gì chúng tôi làm đấy!”
“Tôi sẽ xem xét tình hình.”
Mamiya Yumi đáp lại rất bình tĩnh.
“Mamiya Yumi.”
Cô Mitsuru đứng dậy khỏi ghế, mở lời với Mamiya Yumi:
“Đó là đồng phục trường của em à?”
Đúng rồi—— Mamiya Yumi đang mặc bộ đồng phục màu xanh lá đậm mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Á? Vâng, vâng ạ… Mặc đồ thường đến trường thì thấy hơi kỳ kỳ, nên em mặc đồng phục. Thật ra hôm qua cũng định mặc đồng phục đến mà…”
“Là tôi đã ép Arashi, mời hai em cùng mặc yukata đến đó. Hôm qua thật sự cảm ơn em nhiều lắm, đôi mắt tôi đã được mãn nhãn lắm rồi.”
“Đừng khách sáo ạ…”
Quả nhiên, nói chuyện với cô Mitsuru, Mamiya Yumi vẫn khách sáo hơn hẳn. Còn với học tỷ Ishidou Mio, người lớn tuổi hơn một chút, thì lại chẳng hề nể nang gì.
“Đúng rồi… ừm, bộ đồng phục này đáng yêu thật đó. Cho tôi chụp vài tấm hình được không?”
“Á? Hình ạ?”
Không đợi Mamiya Yumi trả lời, cô Mitsuru đã rút máy ảnh kỹ thuật số từ túi áo khoác trắng ra, điên cuồng chụp Mamiya Yumi trong bộ đồng phục… Đúng là một người lớn hết thuốc chữa mà.
Mamiya Yumi với vẻ mặt bối rối, hơi ngượng ngùng né tránh ống kính—— ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt cô bé đột nhiên mở to.
“A…”
Người không kìm được mà bật ra tiếng là Hayama Tatsuyoshi, đang có cùng biểu cảm với cô bé, đứng ngay trước tầm nhìn của Mamiya Yumi.
“…………”
“…………”
Ánh mắt hai người giao nhau, căn phòng câu lạc bộ chìm vào sự im lặng ngượng nghịu. Mặc dù vậy, hành động chụp ảnh Mamiya Yumi của cô Mitsuru vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại… Cái người này rốt cuộc là vô tâm đến mức nào chứ… Không, không phải, cô ấy chắc chắn là nhận ra không khí này nên cố tình chụp ảnh đó. Cái sự vô tư quá đà của cô ấy thật đáng khen ngợi.
Cuối cùng——
“Ờ, chào!”
Tatsuyoshi khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười gượng gạo, nói:
“Lâu, lâu rồi không gặp, Yumi.”
“…Ừm.”
Mamiya Yumi lẩm bẩm khẽ gật đầu.
Cuộc đối thoại của hai người chỉ có thế. Yuino Arashi và Mamiya Yumi ngồi xuống phía sau bàn, cô Mitsuru sau khi chụp xong ảnh cũng ngồi về chỗ của mình.
“Vậy, bắt đầu họp thôi nào!”
Như thể để phá tan bầu không khí ngượng nghịu, học tỷ Ishidou Mio cố ý kêu lớn. Hayama Tatsuyoshi bên cạnh tôi trông có vẻ rất chán nản.
“Tôi đã thức trắng đêm để nghĩ ra rất nhiều phương pháp chữa khỏi bệnh sợ đàn ông của Arashi rồi! Chính là mấy cái này đây!”
Học tỷ viết những phương pháp mình nghĩ ra lên bảng trắng, sau đó giải thích miệng.
Những phương pháp đó là——
* “Để Arashi hiểu rằng đàn ông là những sinh vật yếu đuối và nhỏ bé, nên hành Sado Tarou đến sống dở chết dở trước mặt Arashi.”
* “Mọi người cầm cà chua có chữ ‘Nam’ ném vào Arashi.”
* “Dùng tu luyện tinh thần để vượt qua nỗi sợ hãi, niệm kinh ba ngày ba đêm không ăn không uống.”
* “Buộc một tấm vải có ghi chữ ‘Đàn ông không đáng sợ chút nào, tất cả đàn ông đều là heo’, sau đó cố hết sức chạy khắp thành phố, không để tấm vải chạm đất.”
* “Lợi dụng Sado Tarou làm vật tế để thực hiện hắc ma thuật.”
* “Nhảy Bungee.”
* “Quán cà phê đồng phục mẫu giáo.”
“…………”
Mắt tôi tự nhiên liếc xéo tất cả những điều này, những người khác chắc chắn cũng có biểu cảm tương tự. Những phương pháp mà học tỷ nghĩ ra… quả thật là quá đà. Phải nói là, cái cuối cùng tôi đã không còn hiểu tại sao lại phải làm vậy nữa. Không, nếu phân tích kỹ thì ngay từ đầu đã vô lý rồi.
“Thế nào? Toàn là những phương pháp hay đúng không!”
Học tỷ Ishidou Mio hai mắt sáng rỡ, tự tin nói.
Lời thật lòng của mọi người đều không thể nói ra được, chỉ đành im lặng.
“Đúng rồi, Arashi, em thấy sao? Em thấy phương pháp nào có vẻ chữa khỏi được bệnh sợ đàn ông của em?”
“A, ừm ừm…”
Yuino Arashi lộ vẻ khó xử. Mamiya Yumi bên cạnh cô bé thì cau mày, cố gắng nghiến chặt răng. Vì đã hứa là không xen vào rồi, nên lúc này chỉ có thể im lặng, cố hết sức nhịn. Tuy nhiên, nhìn cái biểu cảm đó, chắc cô bé cũng không nhịn được bao lâu nữa.
“Học, học tỷ!”
Tôi không nhìn nổi nữa, đành mở lời:
“Ừm ừm… Em thấy những phương pháp đó hình như đều không có tác dụng thì phải…”
“Không có tác dụng? Cậu nói cái nào?”
“Không phải cái nào… Mà, mà là tất cả.”
“Hả?”
Trong mắt học tỷ Ishidou Mio tỏa ra ánh sáng đáng sợ.
“Rõ ràng bản thân là một tên biến thái, vậy mà còn dám có ý kiến về những phương pháp do Mio đại nhân ta đây nghĩ ra sao?”
“A, ừm ừm, em là…”
“Sado Tarou nói không sai.”
Không ngờ, người ra tay tương trợ lại chính là cô Mitsuru.
“Những phương pháp cô nghĩ ra đều quá thô bạo, tôi hoàn toàn không nghĩ sẽ có tác dụng. Nếu đối tượng là Sado Tarou, thì tôi thấy khá thú vị đấy, sẽ khoanh tay đứng nhìn. Nhưng đối tượng của cô là một thiếu nữ yếu mềm như Arashi… thì tôi không thể chấp nhận được.”
Đối tượng là tôi thì được sao…
“Ừm, việc hành Sado Tarou đến sống dở chết dở để làm vật tế cho hắc ma thuật, điểm này thì có thể thử xem sao cũng không sao đâu.”
Làm ơn đi, ngàn vạn lần đừng.
“Em, em cũng không thấy đây là những phương pháp hay.”
Hayama Tatsuyoshi nói.
“Tôi còn tưởng cô đang đùa chứ… Không ngờ, cô lại nghiêm túc đấy. Thật là hết chịu nổi.”
Mamiya Yumi trừng mắt nhìn học tỷ nói.
Bị tập trung công kích dồn dập, học tỷ Ishidou Mio “Ư…” một tiếng lùi lại.
“Cái, cái gì chứ… Người ta đã vất vả suy nghĩ cả đêm mà…”
Học tỷ lẩm bẩm với đôi mắt đẫm lệ.
“Nếu đã nói vậy, thì mấy người cũng tự nghĩ cho kỹ vào đi chứ! Nếu mấy người thấy những phương pháp tôi đã vắt óc suy nghĩ đều không được, thì đành phải do mấy người nghĩ cách thôi! Cái gì với cái gì chứ, mọi người đều… hức hức…”
A, học tỷ có vẻ hơi nhụt chí rồi.
Và rồi——
Dưới sự bàn bạc của mọi người—— phải nói là, dưới sự ép buộc của học tỷ đang nhụt chí, mọi chuyện biến thành——
“Vậy, cứ thế mà làm đi! Bốn người còn lại ngoài tôi ra, là heo Tarou, chị Mitsuru, Hayama và Arashi, mỗi người tự nghĩ ra một phương pháp chữa trị tốt nhất. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày thực hiện một cái!”
“Mỗi, mỗi ngày một cái…?”
“Phải đó! Phương pháp mỗi người nghĩ ra sẽ được thực hiện với sự hỗ trợ của những người khác! Vậy thì bốc thăm để quyết định thứ tự phương pháp chữa trị thôi nào!”
Học tỷ Ishidou Mio tự ý tiếp tục nói, dùng đũa dùng một lần làm que thăm cho mọi người bốc.
Mỗi người nghĩ một phương pháp… Thật hay giả đây…
Với không khí này thì dường như không thể phản bác được. Hết cách rồi, tôi đành bốc thăm.
Que thăm tôi bốc được ghi số “ba”.
“Tôi là người đầu tiên nhé.”
Cô Mitsuru nói.
“Tôi là… người thứ hai à…”
Tiếp theo là Hayama Tatsuyoshi.
“Tôi là… người thứ tư.”
Cuối cùng là Yuino Arashi.
Nói cách khác, thứ tự là cô Mitsuru, Hayama Tatsuyoshi, tôi, Yuino Arashi. Yuino Arashi, người trong cuộc, lại là người cuối cùng.
“Vậy thì, ngày mai là chị Mitsuru nhé!”
“Đã rõ.”
Cô Mitsuru như mọi khi, mặt không cảm xúc gật đầu. Nhìn biểu cảm của cô ấy, không thể phán đoán được là cô ấy tự tin hay không tự tin.
“Mấy người này… thật sự không sao chứ? Về mọi mặt…”
Mamiya Yumi khoanh tay, vẻ mặt rất khó tả.
Ngày hôm sau.
Thực hiện phương pháp chữa trị do cô Mitsuru nghĩ ra.
Phương pháp đó là——
“…………”
Trong phòng câu lạc bộ, tôi trố mắt nhìn căn phòng nhỏ bên trong. Tatsuyoshi và Yuino đứng cạnh tôi, cùng với Mamiya đang đứng cách đó một chút, cũng đều có biểu cảm giống hệt tôi.
Căn phòng nhỏ bên trong – chật kín những ma-nơ-canh người.
Giống như một chuyến tàu đông nghẹt, vô số ma-nơ-canh đứng chen chúc bên trong, hay đúng hơn là bị nhồi nhét đầy ắp.
Chuyện, chuyện này rốt cuộc là…
Cả bọn tôi đều bối rối, liền nhờ cô Mitsuru bên cạnh giải thích.
“Muốn chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Arashi, tôi nghĩ trước hết vẫn phải để em ấy làm quen với đàn ông đã.”
Biểu cảm và giọng nói của cô Mitsuru vẫn không một chút thăng trầm như thường lệ.
“Thế nên, tôi đã nghĩ ra cách này: chất đầy đàn ông vào căn phòng nhỏ bên trong, rồi nhốt Arashi vào đó. Nếu dùng người thật thì quá tàn nhẫn, coi như là một liệu pháp hơi thô bạo. Bởi vậy, tôi đã chuẩn bị những ma-nơ-canh nam để thay thế người thật.”
“…………”
Cô Mitsuru trông không giống đang nói đùa chút nào.
“Việc nhốt Arashi vào không gian này, đối với một người mắc chứng sợ đàn ông như em ấy, có thể là một liệu pháp cực kỳ đau khổ. Nhưng khi Arashi bước ra khỏi căn phòng nhỏ đó, chứng sợ hãi của em ấy chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.”
Liệu pháp đau khổ… nhưng đó chỉ là những ma-nơ-canh bình thường thôi mà.
“Nhưng, nhiều ma-nơ-canh thế này rốt cuộc là từ đâu ra…?”
Tatsuyoshi lẩm bẩm.
“À, cái này tôi kiếm được thông qua kênh bạn bè.”
Kênh bạn bè… rốt cuộc là kênh nào vậy…?
Không, quan trọng hơn là –
“Ơ… cô Mitsuru…”
“Sao thế, Sado Tarou?”
“Cháu chỉ có một chút thắc mắc…”
Tôi nheo mắt nhìn cô Mitsuru một cái, rồi lại nhìn về phía những ma-nơ-canh bên trong.
“Tại sao… trên ma-nơ-canh lại dán ảnh của cháu vậy…?”
Vô số ma-nơ-canh chiếm trọn căn phòng.
Khuôn mặt của mỗi ma-nơ-canh – đều dán một tấm ảnh thẻ cỡ lớn của tôi.
Những tấm ảnh thẻ phóng to đúng kích thước thật, mỗi tấm đều cùng một biểu cảm, được dán bằng băng dính hay gì đó lên mặt ma-nơ-canh.
…Thành thật mà nói, trông ghê tởm kinh khủng.
“Vì mặt ma-nơ-canh trơn nhẵn, không có ngũ quan.”
Cô Mitsuru nói.
“Như thế thì không thể phân biệt được là nam hay nữ. Thế nên tôi mới dán ảnh thẻ của cậu lên, là để Arashi biết những ma-nơ-canh này là nam giới.”
“…Nhưng cũng đâu cần dùng ảnh của cháu chứ?”
“Vì tôi đoán, nếu dùng ảnh của một người đàn ông lạ, Arashi có thể sẽ rất sợ hãi. Thế nên để Arashi an tâm, tôi mới dùng ảnh thẻ của cậu – người mà em ấy quen biết hơn.”
“…………”
Vô số ma-nơ-canh dán cùng một tấm ảnh thẻ lên mặt, nếu nhìn thấy cảnh tượng này mà vẫn có thể cảm thấy an tâm, thì chắc chắn có thể vượt qua bất kỳ chứng sợ hãi nào ngay lập tức.
“Ôi… cái gì thế này…?”
Mamiya ngạc nhiên thốt lên. Cô ấy một tay ôm đầu, trông có vẻ rất đau đầu.
“Nhốt Arashi vào một đống ma-nơ-canh ư? Cái trò quái gì thế này? Cái, cái phương pháp ngu xuẩn này, mấy người thật sự nghĩ có thể chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Arashi sao? Hả? Thật sao?”
Cô ấy nghiêm mặt lẩm bẩm… Tóm lại, điều này chắc hẳn đã để lại ấn tượng rất tệ trong lòng Mamiya.
“Ơ, cô Mitsuru…”
Chị Ishidou thì lộ vẻ mặt không thể hiểu nổi.
“Mio, sao thế em?”
“Em thấy phương pháp này tự nó đã hay rồi…”
“Thế còn vấn đề gì nữa sao?”
“À… ờ…”
Chị Ishidou nhìn xuống bộ dạng của mình.
“Sao… em lại phải mặc đồ cổ vũ thế này ạ?”
Chị Ishidou lúc này – đang mặc một bộ đồng phục cổ vũ màu trắng.
Hai tay còn cầm hai quả cầu tua rua màu vàng. Váy của bộ đồng phục rất ngắn, đôi chân trắng ngần, mịn màng của chị Ishidou phản chiếu ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
“Với, với lại, cái váy này hơi bị ngắn quá rồi ạ…”
“Mio.”
Cô Mitsuru đặt tay lên vai chị Ishidou.
“Arashi em ấy, sắp phải đối mặt với một liệu pháp đau đớn.”
“Đúng, đúng vậy ạ. Việc phải bước vào giữa một đám ma-nơ-canh dán đầy ảnh thẻ của heo Tarou, chắc chắn sẽ rất ghê tởm và vất vả. Nhưng, nhưng mà, việc này thì liên quan gì đến việc em mặc thế này chứ…?”
“Liệu pháp mà Arashi sắp thực hiện là một trận chiến cô độc mà em ấy phải tự mình đối mặt… nhưng, nếu có người ở ngoài cổ vũ cho em ấy thì sao nhỉ?”
“Hả?”
“Có người ở ngoài phòng đang cố hết sức cổ vũ cho em ấy. Nếu em ấy có thể cảm nhận được, Arashi chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều dũng khí.”
“…………”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị Ishidou, chắc hẳn chị ấy đã nghe lọt tai toàn bộ những gì cô Mitsuru nói.
“Em phải cổ vũ cho Arashi, trở thành chỗ dựa của em ấy. Đây là điều chỉ có em mới làm được.”
“Vâng, vâng ạ! Em hiểu rồi!”
Đôi mắt chị Ishidou sáng rực.
“Em sẽ cố gắng hết sức để cổ vũ cho Arashi!”
“Thế sao? Quả nhiên là Mio. Mà nói mới thấy… bộ đồ cổ vũ của em thật dễ thương đó…”
Cô Mitsuru gật đầu mãn nguyện.
“…………”
Tôi im lặng nhìn cuộc trò chuyện của hai người họ.
Cô Mitsuru… cô chỉ muốn nhìn chị Ishidou trong trang phục cổ vũ thôi đúng không? Chắc chắn là như vậy.
Chị Ishidou cũng vậy… dễ dàng bị lừa thế này, thật đúng là đáng thương.
Nếu bây giờ nói ra sự thật với chị ấy, có khả năng sẽ bị cô Mitsuru trả thù, thế nên chúng tôi chẳng nói gì cả, chúng tôi không thể nói ra, chị Ishidou, em xin lỗi… nhưng, bộ đồ cổ vũ của chị ấy thật sự rất dễ thương…
“Vậy thì bắt đầu liệu pháp thôi. Arashi, em sẵn sàng chưa?”
“Hả? Ừm, rồi…”
Yuino gật đầu.
“Vậy thì vào căn phòng này đi. Trong phòng có một cái đệm, em cứ ngồi xuống đó. Tiếp theo, chỉ cần tập trung tinh thần, cố gắng chịu đựng là được.”
“Ơ… chỉ cần ngồi thôi ạ?”
“Đúng vậy.”
“Phải, phải ngồi bao lâu ạ…?”
“Ừm, ít nhất một tiếng.”
“Cảm giác lâu nhỉ…”
“Ừm ừm, em có thể sẽ thấy rất đau khổ, nhưng cố lên nhé.”
“Vâng…”
“Arashi cố lên! Chị ở đây cổ vũ cho em! Em không cô đơn đâu, em chắc chắn không cô đơn đâu mà…”
Chị Ishidou đột nhiên trở nên cực kỳ hăng hái, vừa hô “Cố lên, cố lên!” vừa vẫy quả cầu tua rua trong tay. Yuino nhìn hành động của chị ấy với vẻ mặt bối rối.
Yuino nhìn những ma-nơ-canh dán ảnh của tôi, trông có vẻ hơi buồn nôn – “Ư… oa…” lẩm bẩm – rồi cẩn thận không làm đổ những ma-nơ-canh đó, thẳng người nhanh chóng bước vào phòng.
May mà chỉ toàn là ma-nơ-canh, Yuino có vẻ không sợ… nhưng nhìn từ một khía cạnh khác, hình như em ấy cũng khá sợ…
“Cố lên! Cố lên! Arashi! Cố lên cố lên Arashi! Cố lên cố lên Arashi!”
Chị Ishidou không hề nhận ra mình bị lừa, cố hết sức cổ vũ cho Yuino. Chị ơi… chị thật là tràn đầy năng lượng…
“Tuyệt vời đó. Mio, thật sự là quá tuyệt vời.”
Cô Mitsuru vừa nói, vừa dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp lại cảnh chị Ishidou cổ vũ cho Yuino. Người này thật là quá đáng… Chị ơi, chị giơ chân cao thế kia, sắp bị người ta nhìn thấy quần nhỏ của chị rồi kìa… Mà nói đúng ra, tôi đã nhìn thấy rồi…
Tatsuyoshi đứng cạnh tôi quay mặt đi không nhìn chị Ishidou.
“Thật, thật không biết nên nhìn vào đâu nữa…”
“Ừm, đúng vậy…”
Tôi cũng gật đầu đồng tình. Cả hai chúng tôi đều đã đỏ bừng mặt.
“Đồ ngốc… mấy người này thật đúng là đồ ngốc…”
Mamiya lại lẩm bẩm. Ừm ừm, cảnh tượng kỳ quái kiểu này tôi đã thấy nhiều nên không thấy có gì lạ. Nhưng Mamiya là lần đầu. Xem ra, cô ấy dường như đã bị sốc bởi sự khác biệt văn hóa này.
Một tiếng sau –
“Arashi, đã một tiếng rồi, em có thể ra ngoài được rồi.”
Cô Mitsuru gọi lớn vào phòng.
“Hả…? Ồ, vâng.”
Từ phía bên kia đống ma-nơ-canh, giọng Yuino vọng ra. Còn chị Ishidou thì đã cổ vũ đến mức mệt lử cả người.
Cô Mitsuru nói với Yuino.
“Em không sao chứ? Có khó chịu không?”
“Vâng, cháu không sao. Nhưng mà, vì ngồi quỳ lâu quá nên chân hơi tê… Á á á!”
Yuino hét lên một tiếng rồi – Rầm rầm rầm rầm rầm rầm! Một loạt tiếng động lớn.
Những ma-nơ-canh trong phòng, giống như quân cờ domino, bắt đầu đổ sập.
“Hả? Yu, Yuino?”
Tôi không kìm được mà gọi lớn tên em ấy, đứng ở cửa phòng cố hết sức nhìn vào bên trong.
“A, Arashi!”
Mặt Mamiya tái xanh, vô số ma-nơ-canh đang đứng trong phòng gần như chồng chất lên nhau đổ xuống, tạo thành một ngọn núi ma-nơ-canh ghê tởm. Chuyện, chuyện này không ổn rồi.
“Yuino!”
“Arashi!”
Tôi, chị Ishidou, Mamiya, Tatsuyoshi và cô Mitsuru, tất cả đều vội vàng ném từng ma-nơ-canh ra khỏi phòng.
Yuino em ấy –
Bị chôn vùi dưới một đống ma-nơ-canh.
“Yuino! Em, em không sao chứ?”
“Ưm… cháu không sao ạ… chỉ hơi đau một chút…”
Yuino nói xong, trên mặt nở một nụ cười khổ.
“Vì ngồi quỳ lâu quá nên chân hơi tê… Khi đứng dậy người bị loạng choạng, thế là đụng phải ma-nơ-canh bên cạnh…”
Những ma-nơ-canh đổ sập như quân cờ domino nối tiếp nhau, thế nên Yuino mới bị vùi lấp bên dưới.
“Em, thật sự không sao chứ?”
“Vâng, cháu có giật mình một chút, nhưng những ma-nơ-canh này đều rất nhẹ ạ.”
Thấy Yuino nói chuyện được, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ em ấy không bị thương.
Tóm lại, trước hết phải kéo Yuino ra khỏi đống ma-nơ-canh đã. Vừa nghĩ đến đó, tôi liền nắm lấy tay phải của Yuino – ngay lúc này tôi nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm tày đình.
“Á…”
Yuino ngẩng đầu nhìn tôi, mặt không còn một giọt máu.
Toàn thân em ấy hơi run rẩy, đầu lắc lư sang hai bên, hai mắt đã hoàn toàn vô hồn.
Chết – chết rồi! Tôi lơ đãng một cái là…
“Á —”
Đống ma-nơ-canh chất cao như núi trước mắt.
Toàn bộ đều nổ tung.
“Á á á!”
Những manơcanh dán ảnh thẻ của tôi lần lượt bay đi tứ tung. Yuino đứng dậy, vừa khóc vừa vung nắm đấm.
"Đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá——!"
"Á——!"
Một cú đấm uy lực xé gió lao về phía khuôn mặt xanh lè của tôi——rồi chệch sang bên.
"Hả...?"
T-Tôi không bị đánh?
Chẳng lẽ phương pháp trị liệu của Onigawara-sensei có hiệu quả...? Dĩ nhiên là không phải vậy rồi.
Âm thanh đổ vỡ lách cách vang lên bên tai khiến tôi hoảng hốt quay lại nhìn.
Đầu manơcanh đã vỡ tan tành.
Nắm đấm của Yuino không nhắm vào tôi mà đâm thủng manơcanh đang đứng gần đó. Có vẻ vì quá sợ hãi, cô ấy đã nhầm lẫn giữa tôi và những hình nộm. Nhưng một cú đấm có thể nghiền nát đầu manơcanh... sức mạnh của Yuino quả thực đáng nể...
"Đáng sợ quá, đáng sợ quá, đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá——!"
Yuino gào thét, không ngừng dùng quyền cước sắt đập nát những chiếc đầu manơcanh còn sót lại. Những khuôn mặt in hình tôi bị biến dạng thảm hại dưới cú đấm của cô ấy, như thể tôi đang bị hành hạ liên tục.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, tôi——
"Hả...hả...hả...hả..."
Bắt đầu thở gấp.
Manơcanh mang khuôn mặt tôi bị một mỹ nữ đánh tan tành ngay trước mắt. Đây chính xác là một dạng trò biến thái mới lạ. Nhìn cảnh ấy, tôi đã... ôi trời... hả hả hả hả...
Toàn thân tôi lại rung lên trong cơn khoái cảm biến thái, run rẩy ghê tởm.
Yuino vừa khóc vừa ôm lấy chân manơcanh nhấc bổng lên.
"Ư! Đàn ông đáng sợ quá đi mất!"
Cô ấy hét lên rồi ném manơcanh về phía tôi.
"Ối——!?"
Chiếc đầu manơcanh——đập thẳng vào đầu tôi.
Cú va chạm dữ dội cùng cơn đau nhói nhuộm đen tâm can kẻ biến thái hèn mạt như tôi bằng sắc màu đồi bại.
"Ôi tới rồi tới rồi! Tới rồi tới rồi!"
Khoái cảm trào dâng khiến tên masochist mất trí này nở nụ cười dâm ô, liên tục lộn nhào vô nghĩa.
"Kh-thể nào lại bị tấn công bằng vũ khí mang hình hài chính mình chứ! Khoái quá không tưởng nổi! Nào, Yuino-san, tiếp tục đi, dùng những đòn tấn công triết học ấy đập vào thân thể dơ bẩn này đi——!"
"Eeeeeeee——! T-Tại sao cậu vừa cười vừa lộn nhào thế? Đ-Đáng sợ quá!"
"Khụ... ộp... á——!"
Manơcanh do Yuino ném ra trúng ngay bụng đang lộn nhào của tôi. Tôi ộc ra thứ gì đó khó hiểu rồi ngã vật xuống sàn.
"Ối... đòn hay đấy..."
Lúc nào không hay, Ishidou-senpai cùng Onigawara-sensei và Tatsuyoshi đã chạy ra khỏi phòng.
"Chị Onigawara... có vẻ chứng sợ đàn ông của Arashi chẳng thuyên giảm chút nào..."
"Ừ, tiếc thật. Phương pháp này thất bại rồi."
"Đúng hơn là thành thảm họa mất rồi..."
Mamiya đờ đẫn nhìn.
"…………"
Như thể bị choáng ngợp trước màn kịch ngớ ngẩn đến mức không thốt nên lời.
Ngày thứ ba trong trận chiến năm ngày.
Hôm nay đến lượt phương án của Tatsuyoshi.
"Ơ... Cái quái gì thế này..."
"…………"
Ishidou-senpai và Onigawara-sensei ngơ ngác nhìn bộ vest nam trên người.
"Chúng tôi đã làm theo chỉ dẫn... nhưng việc mặc vest nam liên quan gì đến trị liệu cho Arashi? Cậu tốt nhất nên giải thích rõ."
Senpai trừng mắt nhìn Tatsuyoshi. Mái tóc dài của cô cũng được buộc gọn sau gáy như Onigawara-sensei.
"Kế hoạch của tôi là thế này."
Tatsuyoshi ho giọng:
"Để chữa chứng sợ đàn ông, trước tiên Yuino cần làm quen với nam giới. Nhưng nếu tiếp xúc đột ngột, kết quả sẽ là cô ấy đấm người ta rồi mọi chuyện tan tành——chúng ta đã có kinh nghiệm đủ rồi. Vì vậy cần chia thành các giai đoạn để cô ấy thích nghi dần."
"Các giai đoạn?"
Tôi hỏi.
"Ừ. Đầu tiên là nữ giả nam, sau khi quen thì chuyển sang nam giả nữ, rồi mới tiếp xúc với đàn ông thật. Cứ thế dần dần, cô ấy sẽ hết sợ."
Tatsuyoshi nói rồi liếc nhìn Mamiya đang dựa vào tường, vẻ e dè. Rõ ràng cậu ấy vẫn để ý đến Mamiya.
Mamiya thấy ánh mắt ấy liền lạnh lùng quay đi.
"—Vậy nên chúng tôi phải đóng giả nam nhân sao?"
Onigawara-sensei ngắm nghía trang phục.
"À, vâng. Đầu tiên hãy để Yuino làm quen với senpai và sensei trong dạng nam trang."
"Ừm... Lần đầu đóng vai như này đây."
"Giả trai thì được, nhưng tiếp theo làm gì?"
"Tiếp theo... Vì hai người mặc vest trông khá giới tính, hãy giả định chúng ta đang ở club host. Senpai và sensei sẽ đóng vai host."
"Ho-host?"
"Vâng."
"Gì chứ... Đột nhiên bảo đóng host thì biết diễn kiểu gì?"
Ishidou-senpai bĩu môi.
"Cứ diễn theo ấn tượng của senpai về host đi ạ."
"Ấn tượng à..."
"Thôi nào Mio, cứ thử xem."
"Ừm..."
——Chúng tôi chuẩn bị ba chiếc ghế và bàn nhỏ.
"Ơ... T-Tôi phải làm gì đây?"
Yuino ngơ ngác hỏi.
Onigawara-sensei mặc vest lập tức tiến đến.
"Chào mừng quý khách."
Sensei đặt tay lên vai Yuino như tay chuyên nghiệp, đưa cô ấy ngồi xuống ghế giữa rồi kế bên.
"Lần đầu tới đây ạ?"
"Ơ? Ừ, ừm..."
"Vậy hôm nay hãy thư giãn nhé."
Vừa nói, sensei vuốt ve mái tóc Yuino. Cô ấy khẽ run lên.
"Mái tóc tuyệt đẹp... Và còn thơm nữa."
"Kh-Không có đâu..."
"Bàn tay cũng mềm mại quá, thật dễ chịu."
"Á, ừm..."
Onigawara-sensei nhẹ nhàng nắn bàn tay Yuino dù vẫn giữ vẻ mặt vô hồn, nhưng rõ ràng đang thích thú. Dù sao thì host thật chắc chẳng ai vồ vập thế này.
Trong khi đó, Ishidou-senpai ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Host... host... ừm..."
Senpai dùng ngón trỏ xoa thái dương, lẩm bẩm khó nhọc. Có vẻ vai diễn host khiến cô bối rối.
"Host là... mở chai champagne... nhận dây chuyền tiền từ khách... kiểu tóc giống nhau... sống nhờ đàn bà rồi vứt đi... host computer... host country World Cup... post..."
... Quan niệm về host của senpai thật sai lệch và đầy định kiến. Mau xin lỗi các host chân chính đi. Host computer với World Cup thì liên quan gì? Với cả post là bưu điện chứ không phải host!
"Ừm... ừm..."
Senpai vật vã đến mức đầu bốc khói, mắt xoáy tròn. Không ổn rồi!
Rồi...
Đến giới hạn, senpai đột nhiên ôm chầm lấy Yuino——
"Ư! Ư——!"
"Ơ? Á——!"
Đôi tay senpai bất ngờ chộp lên ngực Yuino. Hả...?
"Đợi... M-Mio senpai... Dừng lại..."
"Miệng nói không mà người lại thành thật thế! Ngoan nào! Chị dẫn em đến thiên đường màu hồng——"
"C-Cậu làm gì vậy!?"
Mamiya xông tới đẩy senpai ra.
Cô ấy giận dữ trừng mắt.
"Cậu gọi cái đó là host à? Đùa cợt kiểu gì thế!"
"À... Xin lỗi Arashi... T-Tôi nhầm lẫn chút... Tưởng host toàn làm mấy trò quấy rối..."
"Senpai... Không host nào lại sờ ngực khách hàng đâu."
Thật sự... Xin lỗi các host toàn quốc.
"Ôi trời... Senpai làm gì thế?"
Tatsuyoshi thở dài quay sang Yuino.
"Yuino, cậu ổn chứ?"
"Ừ, tớ không sao..."
"Thế thì giai đoạn nữ giả nam coi như ổn. Thời gian không nhiều, ta chuyển sang giai đoạn tiếp đi."
"Tiếp theo... Là nam giả nữ à?"
"Ừ."
Nghe tôi hỏi, Tatsuyoshi gật đầu.
Nhắc đến nữ trang thì đương nhiên là Tatsuyoshi. Nhưng khi tôi liếc nhìn Mamiya...
Mamiya Yumi đang ở đây. Hayama Tatsuyoshi không muốn cô ấy biết chuyện cậu cải trang thành nữ nên giờ không thể thay đồ được. Vậy... phải làm sao đây?
"Ơ...?"
Không hiểu sao ánh mắt Tatsuyoshi cứ dán chặt vào tôi. Ánh nhìn ấy có ý gì vậy?
"Về phần cải trang nam giả nữ, tốt nhất nên chọn người thân thiết với Yuino thì cô ấy sẽ an tâm hơn."
Tatsuyoshi nói.
"Ra thế... cũng có lý."
"Ừm, suy luận chính xác đấy."
Chẳng biết từ lúc nào, Ishidou Mio và Onigawara Mitsuru đã tiến sát về phía tôi.
"Á? Ơ... Hả?"
Ba người họ dần áp sát. Chẳng lẽ...
"Vì Yuino mà cố chịu đựng đi, Tarou."
"Đừng có kháng cự vô ích đâu đấy, heo đực."
"Tiến vào thế giới mới đi, Sado Tarou."
Người phải đóng giả nữ... là tôi sao?!
"Khoan... Cái gì? T-Tại sao tôi phải... Uwaaaa!"
Ba người xông tới, tôi giãy giụa chống cự nhưng bị khống chế hoàn toàn.
"Tại sao tôi phải đóng giả con gái... Tôi không chịu đâu aaaa!"
"Tarou, im đi! Nào, đầu tiên đánh phấn nền..."
"Cấm cự cãi! Không thì ăn đấm đấy!"
"Mei ơi, nếu đấm thì nhớ tránh mặt ra nhé."
"Kyaaaaa!"
Khoảng 30 phút sau...
Tôi hiện nguyên hình trong tình trạng nhục nhã ê chề.
Mặt được đánh phấn, son môi, phấn mắt, kẻ mắt toàn thứ tôi chẳng hiểu. Trên đầu là bộ tóc giả buộc đuôi ngựa. Bộ đồng phục nữ sinh Sakura Mori (dạng thủy thủ) không biết xoay xở từ đâu. Váy siêu ngắn phải đi tất quá gối.
"Ư... ưư... Tôi bị làm nhục rồi..."
Tôi suýt khóc, ngồi thụp xuống đất như con gái. Chẳng còn sức đứng dậy.
Mio vô lễ liếc nhìn tôi từ đầu tới chân. Ôi tôi muốn chết quá...
"Ồ, còn hơn cả tưởng tượng..."
"Đây thật là heo đực à? Trông như gái xinh vậy..."
"Ừm, có lẽ mục tiêu chụp ảnh mới đã xuất hiện rồi."
"Wa... Tarou dễ thương quá..."
"Đúng thật... Giá cậu là con gái thật thì tốt biết mấy?"
Năm người vây quanh bình phẩm. Còn tôi thì...
"Hả... ha... ha... ha..."
Bị mọi người nhìn thấy bộ dạng thảm hại, trong tôi bỗng dâng lên chút hưng phấn.
Aaa... mọi người đang nhìn tôi cải trang nữ giả nam... Bộ dạng nhục nhã này bị lộ hết rồi... Hả... ha... ha...
"--!"
Tôi bừng tỉnh, lắc đầu như chong chóng.
T-Tôi... lúc này mà cũng cảm thấy khoái bị hành hạ sao...
"Chuyện... chuyện này là thế nào..."
Bị nhìn thấy đóng giả nữ mà có cảm giác siêu M - nếu thành thói quen thì không chỉ siêu M thể chất mà còn thêm sở thích giả nữ... Siêu M cộng giả nữ... C-Cứ đà này, độ biến thái của tôi sẽ tăng lên thành Thần Biến Thái Tối Thượng bao trùm mọi yếu tố... Cuối cùng, tôi sẽ trở thành Chúa Tể thống lĩnh toàn bộ giới biến thái địa cầu... Trở thành Vị Thần Tân Thế Giới dẫn đầu đoàn quân biến thái tuyên chiến với loài người... Quét sạch nhân loại, kiến tạo thiên đường biến thái vì biến thái và được xây bởi biến thái... Hả... ha... ha...
"Những con người bình thường còn sống... sẽ bị tống vào trại cải tạo để bị tẩy não bởi biến thái nhân..."
"Cậu... từ nãy đến giờ lẩm bẩm cái gì thế?"
Mio liếc nhìn tôi hỏi.
"À? Không... không có gì..."
Thật... tôi đang nói cái quái gì thế này?
"Nào Tarou, bắt đầu thôi!"
"Bắt đầu... bắt đầu cái gì?"
Như thiết lập host boy lúc nãy sao?
Tatsuyoshi khoanh tay:
"Hai người đều là nữ sinh, mặc đồng phục giống nhau. Vậy nên - thiết lập tiếp theo là trường nữ sinh."
"Tr-Trường nữ?"
"Ừm, nhắc đến trường nữ là nghĩ đến... Mitsuru, là gì nhỉ?"
"Tình cảm đồng nữ (Yuri)."
"Chuẩn."
Tatsuyoshi và Mitsuru giơ ngón cái, gật đầu đồng ý. Mamiya thì lẩm bẩm: "Thành kiến thế... ừm dù không hẳn là sai."
"Vậy... Tarou và Arashi sẽ đóng vai cặp đôi yêu nhau nhé! Từ giờ, hai người hãy thổ lộ yêu đương đi."
"Hả? Th-Thổ lộ... nói cái gì bây giờ?"
"Tự nghĩ đi chứ."
Bảo thế thì biết nghĩ sao - Tôi và Arashi ngơ ngác nhìn nhau. Mitsuru lên tiếng:
"Có vẻ hai đứa bí quá nhỉ. Thôi, để tôi đảm nhận lời thoại cho Sado Tarou."
Hả? Mitsuru? Ơ... tôi hơi lo đấy.
"À, ờ... thế lời thoại của em..."
Arashi e dè hỏi. Lần này đến lượt Mio:
"Thì để tôi nghĩ lời thoại cho Arashi."
Và...
Tôi và Arashi đối mặt nhau. Tatsuyoshi hỏi: "Hai người sẵn sàng chưa?". Chúng tôi gật đầu đại, Mitsuru và Mio ngồi xổm bên cạnh. Họ lôi ra quyển sketchbook to đùng, viết sẵn lời thoại để chúng tôi đọc theo.
Đầu tiên là lời thoại của tôi. Mitsuru lật trang đầu:
"Chị Arashi... em, cứ nghĩ đến chị là thức trắng đêm, em yêu chị."
Tiếp đến lời Arashi. Cô ấy đỏ mặt, liếc nhìn lời thoại Mio viết:
"Chị vui lắm... chị cũng rất thích Tarouko, chị yêu em lắm."
"Th-Thật ư? Chị Arashi. A... em hạnh phúc quá. Ước gì thời gian ngừng trôi..."
"Ừm... thật... thật sự, con bé này..."
Arashi ngập ngừng rồi đọc tiếp:
"-- Đúng là con heo nái dơ bẩn mà."
Tôi bất giác thốt: "Hả...?". Nhưng Arashi tiếp tục:
"Loại biến thái bệnh hoạn như em làm chị buồn nôn, nhìn cũng chẳng muốn. Mau tự nổ tung đi, đồ gia súc thối tha."
... Ôi chị Arashi, lời lẽ tàn nhẫn quá... Hả... ha...
Tôi thở gấp đọc tiếp lời Mitsuru:
"A... lời lẽ hung bạo của chị Arashi ngọt ngào như mật cấm kỵ. Xin hãy dùng từ ngữ tàn khốc hơn mắng chửi con heo nái dơ Tarouko này đi ạ! A... ah..."
"Hừ, đồ heo mà dám đứng bằng hai chân kiêu ngạo. Mau quỳ xuống hôn gối chị, chứng minh sự phục tùng tuyệt đối đi."
"Vâng! Là heo mà dám đứng hai chân, em xin lỗi! Từ nay sẽ quỳ suốt đời, xin chị tha thứ - Cái này là cái quái gì thế này!"
Tôi vô thức quỳ xuống. Giữa chừng bừng tỉnh, gào lên:
"Mio! Mitsuru! Đây gọi là thổ lộ yêu đương à? Đây là tình cảm đồng nữ hả?"
Mio và Mitsuru nhìn nhau.
"Ơ... tự nhiên thế nào ấy... nhìn mặt cậu là muốn chửi thôi..."
"Tôi chỉ viết lời thoại theo tình huống Mio đặt ra thôi, không liên quan."
Mấy người này... Arashi cũng thật, lời Mio viết mà đọc nghe ngập ngừng lại càng kích thích thể chất siêu M của tôi - A, không được, không được!
"Thôi được rồi... mọi người làm gì thế? Thôi kệ, vậy cũng được."
Tatsuyoshi nói... Th-Thế mà được sao? Tại sao?
"Giờ thử xem cải trang nữ có hiệu quả không. Tarou, chạm vào người Arashi thử xem."
"Ơ... nhưng... đột ngột thế..."
"Nói gì thế. Còn 3 ngày nữa là hết hạn, nếu chạm đầu ngón tay còn không xong thì sao chữa được chứng sợ đàn ông của cô ấy?"
"Thì... cũng đúng..."
"Arashi, được chứ?"
"Ư... ừm..."
Arashi gật đầu quyết liệt.
"Ta... Tarou... nhờ... nhờ cậu..."
Đã Arashi nói thế -
"Vậy... tôi chạm nhé."
"Ừ."
Tôi run run đưa tay - chạm nhẹ vào móng tay cô ấy.
"........."
"........."
Im lặng.
Một giây.
Hai giây.
Quả đấm sắt không lao tới.
Th-Thành công rồi sao? Tôi ngẩng lên nhìn Arashi.
Arashi -
Mặt tái mét, tay phải giơ cao.
"Arashi... Arashi?"
"Em cố nhịn... cố nhịn rồi... nhưng... vẫn... vẫn..."
"Arashi-"
"Vẫn sợ lắm!"
"Kyaaa!"
Toàn bộ sức mạnh tích tụ trong cú đấm - quả đấm như búa tạ đập thẳng vào mặt tôi.
Cơ thể tôi bay ngược, đập xuống đất vẫn chưa dừng, lăn ba vòng. Bàn ghế trong phòng đổ nhào.
"A... phương pháp cải trang nữ cũng vô dụng. Xem ra cách của tôi không chữa được chứng sợ đàn ông của Arashi rồi."
"Ư ư... ư... khụ..."
Trong bộ dạng nữ trang, tôi "lên trời" dưới đống bàn ghế đổ. Mitsuru vẫn cầm máy ảnh chụp lia lịa.
Trước khi tan học về, tất nhiên phải thay lại đồ nam. Đồ nữ trang này, tôi xin kiếu vĩnh viễn. Váy ngắn và tất quá gối, tuyệt đối không mặc lần hai.
Về đến nhà, tôi mở cánh cửa ra vào.
“Con về rồi.”
Mẹ thò đầu ra từ phòng khách.
“Ôi, Tarou, con về rồi à.”
“Vâng, mẹ về trước rồi ạ.”
Hôm nay cả mẹ lẫn chị Shizuka đều đi từ sáng sớm, còn bảo sẽ về rất muộn. Thế nhưng, vừa nãy tôi bước vào nhà thấy cửa không khóa, liền đoán chắc là có người về rồi… ơ…?
Nhìn thấy mẹ đứng ở tiền sảnh, tôi nhất thời khựng lại.
“Mẹ, mẹ ơi! Mẹ ăn mặc kiểu gì thế kia…?”
Mẹ tôi lại đang mặc một bộ đồ hầu gái.
“He he, cái này á…”
Mẹ lấy tay che má, hơi ngượng ngùng cười rộ lên.
“Bạn của mẹ hôm nay gặp mặt đã tặng cho mẹ. Cô bạn ấy còn trẻ mà đã mở một quán cà phê hầu gái rồi… Cô ấy bảo đồ hầu gái trong quán sắp được thay mới nên cho mẹ bộ đồ cũ này.”
“…………”
Thứ như thế thì đừng có nhận chứ.
“Thế nào? Mẹ mặc có hợp không?”
Mẹ lấy hai tay kéo nhẹ vạt váy, khẽ cúi người chào.
“À ừm… thì cũng không phải là không hợp…”
“Thật á? Mẹ vui quá đi.”
Mẹ trông có vẻ rất vui. Thôi vậy, nếu mẹ vui thì tôi cũng chẳng sao…
“Tarou, con chưa ăn cơm đúng không? Mẹ sẽ làm ngay, con chờ chút nhé.”
Vừa dứt lời, mẹ liền đi thẳng vào bếp. Tôi không kìm được mà thở dài một tiếng.
Tôi ngồi xuống bàn ăn, chờ một lát thì…
“Thưa chủ nhân, bữa tối của ngài đã sẵn sàng ạ~”
Mẹ hớn hở nói. Trên bàn bày một đĩa cơm trứng cuộn, mẹ vui vẻ mở nắp tương cà, viết chữ ‘Tarou LOVE’ lên trên bề mặt. Mấy cái dịch vụ kiểu này thật sự chẳng cần thiết chút nào.
Mẹ cũng ngồi xuống, múc một muỗng cơm trứng cuộn, đưa đến trước mặt tôi.
“Nào, Tarou, há miệng ra.”
Tôi “Phụt!” một tiếng, phun ra.
“Mẹ, mẹ làm gì thế!”
“Há miệng ra nào, a~”
“Con không muốn! Ai đời lại làm cái chuyện đáng xấu hổ như thế!”
“Há miệng ra nào, a~”
“Con đã bảo là không muốn rồi mà!”
“Há miệng ra—”
“Mẹ có chịu nghe con nói không hả! Mẹ ngốc à!”
Sau khi tôi gào lên hết sức—
Mẹ vẫn giữ nguyên muỗng cơm trên tay, nước mắt lã chã rơi xuống.
Kiểu khóc ấy, thật sự không giống với một người lớn chút nào. Tim tôi không khỏi giật thót.
“Hức hức… Hức hức… Hức hức hức…”
“Này, này! Đừng có khóc nữa, chuyện nhỏ thế mà cũng khóc!”
“Vì…”
Mẹ nức nở khóc.
“Mẹ nghĩ là con sẽ thích nên mới mặc thế này… Đã từng này tuổi rồi mà còn mặc cái bộ đồ hầu gái này…”
“Mẹ, mẹ tự mình cũng biết điều đó sao?”
“Thế nhưng con lại không chịu há miệng… Điều này làm mẹ… điều này làm mẹ… Hức hức hức hức hức hức hừm!”
“Con đã bảo mẹ đừng khóc nữa mà!”
“Mẹ thảm hại quá! Mẹ thảm hại quá đi mất—!”
“Con cũng không phủ nhận cái sự thảm hại ấy đâu. Tóm lại, mẹ đừng khóc nữa đi mà!”
Mặc cho tôi có cố gắng khuyên can thế nào, mẹ vẫn cứ khóc. Tôi đành thở dài thườn thượt rồi nói:
“…Con biết rồi, chỉ một lần thôi nhé, con sẽ cố chịu đựng. Thế nên mẹ đừng khóc nữa—”
“Thật sao?”
Mẹ lập tức nở nụ cười… Chẳng lẽ, vừa nãy toàn là giả vờ khóc sao?
“Oa oa, mẹ vui quá, vậy thì lập tức—”
Mẹ không biết có phải quá phấn khích hay không mà mặt đỏ bừng. Mẹ đưa muỗng cơm trứng cuộn đựng đầy cơm vào miệng tôi.
“Nào, Tarou. Há miệng ra, a…”
“…………”
Tôi thật sự cảm thấy mất mặt đến tột cùng. Phân vân mãi, cuối cùng tôi đành miễn cưỡng há miệng cắn lấy chiếc muỗng, bắt đầu nhai cơm trứng cuộn. Thật là…
Mẹ đưa chiếc muỗng cho tôi, vẻ mặt hiển nhiên như thể điều đó là lẽ đương nhiên.
“Vậy thì, tiếp theo đến lượt con đút cho mẹ.”
“Tại sao?”
“Nhận được thứ gì thì nên có quà đáp lại. Đó là lễ nghi cơ bản khi làm người.”
“Mẹ, mẹ nói đùa cái gì thế! Tại sao— Con đã bảo mẹ đừng khóc rồi mà!”
Thôi vậy thôi, mặc kệ vậy.
Tôi dùng muỗng múc cơm trứng cuộn.
“Con nói trước, đây tuyệt đối là lần cuối cùng, không được thêm bất cứ yêu cầu nào khác đâu.”
“Được! Mẹ biết rồi!”
Mẹ hớn hở nói, còn giơ tay chào tôi theo kiểu nhà binh.
“Vậy thì…”
Tôi từ từ đưa chiếc muỗng đến gần miệng mẹ, mẹ với gương mặt ửng hồng khẽ nhắm mắt lại, miệng há thật to. Đầu muỗng vừa vào trong miệng mẹ thì—
Đúng lúc đó…
“Tarou—!”
Vừa nghe tiếng cửa ra vào mở ra, chị Shizuka từ ngoài trở về liền chạy xộc qua hành lang lao vào lòng tôi. Tôi “Úi!” một tiếng, chiếc muỗng rơi xuống sàn nhà.
“Này, Tarou! Em xem chị ăn mặc thế nào này~”
“Ăn mặc— Hả? À, chị Shizuka, cái bộ đồ của chị rốt cuộc là…”
“Hì hì.”
Chị Shizuka cười, rời khỏi người tôi.
“Bạn chị cho đấy, dễ thương đúng không?”
Chị Shizuka vừa nói vừa xoay một vòng trước mặt tôi.
Chị ấy— không hiểu sao lại cũng đang mặc một bộ đồ hầu gái, y hệt như mẹ.
“Chị có một cô bạn là fan cuồng đồ hầu gái, chính cô ấy đã cho chị đấy!”
Thứ như thế thì đừng có nhận chứ. Hơn nữa, “fan cuồng đồ hầu gái” là cái gì chứ.
“Chị Shizuka… Chẳng lẽ chị cứ mặc nguyên bộ này về nhà sao?”
“Ừ, đúng rồi đấy~ Vì chị muốn cho em thấy sớm mà. Thế nào, dễ thương không? Chị hầu gái có đáng yêu không?”
Chị Shizuka dang hai tay, cái đầu nhỏ nhắn hơi nghiêng, nở một nụ cười rạng rỡ.
“…………”
Tôi thật sự hết chịu nổi rồi, căn bản không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này—
“…Shizuka.”
Giọng mẹ khàn đặc, lầm bầm nói.
Mẹ không biểu cảm nhìn chằm chằm vào một khoảng không vô định, toàn thân không ngừng run rẩy. Xung quanh tỏa ra một luồng khí u ám.
Ánh mắt mẹ từ từ dịch chuyển, cuối cùng dừng lại ở một chỗ trên sàn nhà. Đó là chiếc muỗng và cơm trứng cuộn vừa nãy.
Chị Shizuka nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, “Úi!” một tiếng lùi lại mấy bước.
“Mẹ, mẹ ăn mặc kiểu gì thế kia? Cũng mặc đồ hầu gái giống con à? Từng này tuổi rồi mà còn bày trò này sao?”
Rắc— Biểu cảm trên mặt mẹ xuất hiện những vết rạn.
“Mẹ đã khó khăn lắm mới…”
Cơ thể mẹ run rẩy càng dữ dội hơn, hai mắt còn chảy ra dòng máu lệ.
“Mẹ đã khó khăn lắm mới… có cơ hội được Tarou đút cho ăn… chúng ta có thể gián tiếp hôn nhau…”
“Sao thế hả mẹ? Mẹ đang đau buồn vì sự thảm hại của mình sao?”
Đúng lúc chị Shizuka vừa dứt lời— đột nhiên có ‘thứ gì đó’ lóe lên trước mắt tôi.
“—?”
Vì tốc độ quá nhanh, tôi căn bản không thể nhận ra bằng mắt thường. Có vẻ như nó bay ra từ chỗ mẹ đang ngồi, rồi lướt qua đầu chị Shizuka— vài sợi tóc của chị Shizuka đã rơi rụng.
Mẹ từ từ đứng dậy như một bóng ma, trên đầu ngón trỏ của hai tay đeo những vật tròn kim loại có lỗ ở giữa, giống như chiếc bánh donut, đang xoay tít. Vừa nhìn thấy, tôi liền hét lớn:
“Kia, cái đó con có xem trong truyện tranh rồi! Hình như là vũ khí ném của người Ấn Độ cổ đại, gọi là luân chiến— luân, luân chiến? Mẹ sao lại có thứ này chứ?”
“Hôm nay mẹ nhất định sẽ không tha cho con… nhất định không tha cho con…”
Mẹ quay mặt về phía chị Shizuka. Xem ra, thứ vừa cắt đứt tóc chị Shizuka chính là chiếc luân chiến mẹ đã ném ra.
“Mẹ nhất định không tha cho con đâuuu—!”
Mẹ vừa hét vừa ném vô số chiếc luân chiến về phía chị Shizuka.
Những chiếc đĩa kim loại xoay tròn, lao về phía chị Shizuka, mép ngoài còn sắc như lưỡi dao.
Chị Shizuka thì—
“Hừ.”
Chị nở một nụ cười không chút sợ hãi, hai tay luồn vào bên dưới váy hầu gái, rồi—
“—?”
Trên mặt mẹ hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Những chiếc luân chiến mẹ ném ra đều bị những chiếc shuriken chị Shizuka ném ra đánh rớt. À, shuriken à, thì ra là vậy… Tôi, tôi đã lười phải nói gì nữa rồi…
“Mẹ, mẹ ngây thơ quá rồi.”
“Ư ư ư ư…”
Ánh mắt mẹ và chị Shizuka lướt qua nhau, trong mắt rõ ràng viết chữ ‘SÁT’.
“Xem ta đây ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư!”
“Á!”
Hai cô hầu gái ném ra vô số luân chiến và shuriken, nhà bếp ngay lập tức bị cắt xẻ tan hoang bởi vô số vết chém ngang dọc, trong chớp mắt biến thành chiến trường.
“Á, á! Dừng lại! Nhà cửa tan tành hết rồi—! Đợi, đợi chút… Xin, xin xin xin, xin các người dừng tay đi mà—!”
Hai con người đã biến thành chiến binh ấy, căn bản chẳng nghe lọt tai lời tôi nói.
—Tối hôm đó, tôi đến cửa hàng tiện lợi làm thêm.
Đứng trước quầy thu ngân, tôi vẫn còn mơ màng nghĩ về chuyện ngày mai.
Cách mà thầy Onigawara Mitsuru và Tatsuyoshi nghĩ ra đều thất bại rồi. Ngày mai phải thực hiện phương pháp chữa trị do tôi tự nghĩ ra rồi. Thế nhưng… đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được gì cả.
“Ư ưm…”
Tôi khoanh tay lẩm bẩm một mình. Rốt cuộc thì phương pháp nào mới tốt đây?
Thật sự là không nghĩ ra được gì, nên tôi quyết định bàn bạc với Doumyouji-tenchou của cửa hàng tiện lợi xem sao. Tenchou có kinh nghiệm sống phong phú hơn tôi, có lẽ có thể đưa ra lời khuyên hay ho gì đó. Trước khi đến cửa hàng tiện lợi, tôi vốn đã nghĩ như vậy…
Tôi lén nhìn Tenchou đang đứng bên cạnh mình. Tenchou đẹp trai đến mức giống như một tay trai bao hạng nhất, một Tenchou lịch lãm như vậy, thế mà—
Lại đang mặc đồ tang.
“Hức hức… Hức hức hức…”
Nước mắt không ngừng chảy trên mặt Tenchou, trên tay còn ôm một tấm di ảnh.
Trong tấm di ảnh— là một cô gái tóc vàng.
Đó là một mỹ nữ tóc vàng hai chiều. Nói cách khác, đó là một bức minh họa của một cô gái xinh đẹp.
“Hức hức… Hức hức hức…”
“…………”
“Hức hức… Leba… Leba…”
“…………”
Theo lời Tenchou vừa nói, hôm qua anh ấy đã phá đảo một trò chơi mỹ nữ. Và nhân vật chính là cô gái tóc vàng trong trò chơi— tên là Leba— Tenchou đã dành cho cô ấy một cảm giác yêu đương chưa từng có. Thế nhưng nhân vật chính này hình như đã chết ở cuối câu chuyện. Thế nên, Tenchou mới mặc đồ tang cho cô ấy… vậy đó.
Đúng vậy, Tenchou dù bề ngoài trông cực kỳ đẹp trai và phong độ, nhưng lại là một otaku siêu cấp chỉ yêu mỹ nữ hai chiều.
“Le, Le Le, Leba… Tôi cả đời này sẽ không bao giờ quên em đâu… Hức hức hức…”
“…………”
Một người lớn đầu to đầu đã rồi mà còn ôm khư khư bức tranh 2D trước ngực khóc lóc nghiêm túc. Chuyện này đã vượt quá lẽ thường rồi, tôi làm việc ở chỗ này liệu có ổn không nhỉ?
Dù hơi do dự nhưng khi thấy quản lý đã bình tĩnh hơn chút, tôi quyết định thử thương lượng.
"À, ừm... Quản lý... Tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến..."
"Hu...hu... Có gì thế, Sado-kun?"
"Bạn tôi... cô ấy mắc chứng sợ đàn ông... Kiểu như, rất sợ con trai ấy..."
"Chắc chắn là chuyện 2D rồi nhỉ?"
"Không! Đương nhiên là chuyện đời thực! Đừng có mặc định mọi thứ đều là 2D chứ!"
"Hu hu hu... Re... Rebaaaaaa!"
"Uwa! Đừng... đừng có đột nhiên hét to thế chứ!"
"Ah... xin lỗi, cậu tiếp tục đi."
"À, ừ... Rồi thì, làm thế nào để cô ấy hết sợ con trai đây? Tôi đang nghĩ cách..."
"Tôi thì muốn biết làm sao để hồi sinh Reba đây? Cậu nghĩ tôi nên làm gì?"
"Chuyện đấy thì viết fanfiction là được rồi. À không, cái đó không quan trọng..."
"Không! Không không không không! Không quan trọng ư? Cậu nên biết có những lời nên nói và không nên nói chứ!"
Uwa... Quản lý thực sự nổi giận rồi... Người lớn đầu to rồi mà lại nổi điên vì mấy chuyện cỏn con thế này.
"Xin... xin lỗi ạ."
Dù thấy thật phiền phức nhưng tôi vẫn vội vàng xin lỗi.
"Không... Tôi cũng hơi mất bình tĩnh, xin lỗi nhé. Nhưng ai cũng vậy thôi, nếu thứ mình yêu quý bị tổn thương thì đều sẽ nổi giận."
"Ah... haha, đúng vậy nhỉ."
Tôi nở nụ cười xã giao đáp lễ.
"Ưm... Vậy quay lại chủ đề chính nhé. Tôi đang tìm cách giúp cô ấy hết sợ con trai nhưng mãi không nghĩ ra, nên mới muốn hỏi ý kiến quản lý. Quản lý có cách gì không?"
Nghe tôi hỏi, quản lý suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
"Có đấy."
"Eh? Thật... thật ư?"
"Ừ."
Quản lý gật đầu đầy tự tin rồi tiết lộ bí kíp.
Ngày thứ tư trong năm ngày thử thách.
Yuino đang ngồi trong phòng nhỏ của câu lạc bộ.
Trước mặt cô ấy là TV và máy chơi game, tay cầm điều khiển.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh chàng mỹ nam tựa hoàng tử.
"............"
Yuino lặng lẽ nhấn nút, tiếp tục chơi game - đó là visual novel tình cảm dành cho nữ giới do quản lý nhiệt tình giới thiệu.
Phương pháp của quản lý chính là đây. Để cô gái mắc chứng sợ đàn ông chơi tựa game mỹ nam cực phẩm này. Trong game toàn những soái ca đẹp trai, thông minh, thể thao giỏi, giàu có lại dịu dàng - mẫu người hoàn hảo khiến các cô gái phải xiêu lòng. Qua những khoảnh khắc ngọt ngào với các chàng hoàng tử này, nỗi sợ đàn ông sẽ dần tan biến.
Theo phương pháp đó, Yuino chăm chú chơi game. Tôi, Ishidou-senpai, Tatsuyoshi, Mitsuru-sensei và Mamiya đứng xem.
"............"
Thành thật mà nói, tôi dám khẳng định phương pháp này không thể chữa khỏi chứng sợ đàn ông. Vậy tại sao tôi vẫn làm theo lời quản lý? Bởi tôi thực sự bế tắc, và... giờ thì hối hận vô cùng.
Hơn nữa...
"Cái trò quái quỷ gì thế này... Heo đực..."
"Đồ biến thái! Đùa cợt kiểu gì thế hả? Biết điều chút đi..."
Ishidou-senpai và Mamiya ném ánh mắt giận dữ về phía tôi. A... Tôi cũng biết phương pháp này kỳ cục thật nhưng đừng nhìn tôi như thế chứ... Ha... ha... ha...
Cuối cùng...
"Ah... xong rồi ạ..."
Yuino rụt rè thông báo. Trên màn hình hiện lên danh sách kết thúc game.
"Phù, cuối cùng cũng xong."
"Mất tận năm tiếng đồng hồ..."
Mitsuru-sensei và Tatsuyoshi thở dài ngao ngán. Uuu... Xin lỗi mọi người...
"Vậy thì..."
Ishidou-senpai khoanh tay trước ngực, giọng đầy khó chịu:
"Thử xem chứng sợ đàn ông của Arashi đã khỏi chưa nào, bằng phương pháp thông thường ấy."
Phương pháp thông thường... Tức là tôi lại phải đóng vai "bao cát" cho Yuino đấm sao?
"Và tôi cũng sẽ đánh Butarou."
"Sao lại thế ạ?"
"Trừng phạt tội phí phạm thời gian quý báu của mọi người!"
"Không... đâu đến nỗi..."
Tôi nhăn nhó than vãn.
Kết quả kiểm tra chứng sợ đàn ông của Yuino đương nhiên là... vẫn nguyên vẹn. Tôi bị Yuino đấm túi bụi, còn Ishidou-senpai cũng "bồi thêm" vài quả đấm oách lực.
"Thật là... phương pháp hôm nay vẫn ngớ ngẩn như mọi khi. Các người thực sự có ý định chữa trị chứng sợ của Arashi không thế?"
Tôi bị ném vào góc phòng như đống rác. Mamiya liếc nhìn tôi rồi thở dài:
"Arashi, đi thôi."
"Ừ... ừm."
Bị Mamiya thúc giục, Yuino hướng về phía cửa.
Kể từ khi thử thách bắt đầu, ngày nào Yuino cũng về chung với Mamiya. Bình thường cô ấy vẫn hay về cùng tôi, nhưng giờ bị Mamiya giám sát gắt gao nên chẳng thể làm gì được. Tôi định đợi hai người họ đi khỏi một lúc rồi mới về.
Nhưng đúng lúc đó...
"Yu... Yumi!"
Tatsuyoshi đột ngột gọi Mamiya.
Mamiya khựng lại, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa.
"Ơ... Tớ muốn..."
Tatsuyoshi run run hỏi:
"Có điều... tớ muốn hỏi cậu."
Mamiya im lặng, chỉ đứng quay lưng lắng nghe.
"Tớ đã muốn hỏi từ lâu... nhưng không dám... Nhưng ngày mai là ngày cuối thử thách, chắc mọi thứ sẽ hỗn loạn lắm... Nên hôm nay là cơ hội duy nhất..."
Tatsuyoshi lẩm bẩm một hồi rồi ngẩng đầu lên, quyết tâm hỏi:
"Tại sao..."
Giọng cậu ta như van nài:
"Tại sao cậu đột nhiên cắt đứt liên lạc với tớ? Tớ nghĩ mãi không ra..."
"............"
"Tớ rất băn khoăn... nên..."
Mamiya đứng im như tượng, tay vẫn đặt trên cửa. Yuino lo lắng nhìn qua lại giữa hai người.
"Nói đi Yumi. Lý do là gì vậy? Tại sao..."
"Biết được..."
Mamiya vẫn quay lưng:
"Biết được thì cậu sẽ thấy dễ chịu hơn sao?"
"Eh? Ơ... ừ... có lẽ vậy."
"Thế à..."
Mamiya thở dài:
"Lý do là... vì tớ đã hết thích cậu rồi."
"Eh...?"
"Ban đầu quen cậu chỉ để giết thời gian thôi. Chẳng có lý do đặc biệt gì cả... Thế đã đủ chưa?"
"............"
Mặt Tatsuyoshi gục xuống, bầu không khí ngột ngạt bao trùm phòng học.
"Vậy... tớ đi đây..."
Nói rồi...
Mamiya dẫn Yuino rời đi.
Sau khi chia tay Tatsuyoshi ở ga, tôi định về nhà.
Trên đường về, Tatsuyoshi vẫn ủ rũ. Ừ thì bị bạn gái cũ nói thế kia thì ai chẳng suy sụp. Đúng là... quá tàn nhẫn.
Nhưng... tôi chợt nhớ lại biểu cảm của Mamiya lúc rời phòng.
Ở góc nhìn của Tatsuyoshi có lẽ không thấy. Nhưng từ góc phòng nơi tôi bị ném như đống rác, tôi đã thấy rõ khuôn mặt Mamiya lúc cô ấy bước ra. Trông cô ấy như sắp khóc đến nơi. Tại sao lại thế nhỉ? Tôi chẳng hiểu nổi.
"Nhưng mà... đau quá đi..."
Vừa đi tôi vừa rên rỉ.
Mấy ngày nay, nhân danh kiểm tra chứng sợ đàn ông của Yuino, tôi đã bị đánh không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần bị đánh, thể chất M cực độ của tôi lại trỗi dậy, sướng thì rất sướng nhưng sau đó toàn thân đau nhừ. Giờ cơ thể tôi đầy thương tích.
Những đám mây xám xịt che phủ bầu trời, cơn gió mạnh xộc vào làm rối tung mái tóc và quần áo. Tôi nhăn mặt:
"Gió mạnh thế nhỉ... À phải rồi, nghe nói bão đang đến gần."
Bản tin sáng nay cho biết một cơn bão đang tiến vào. Chắc cơn gió mạnh này là do ảnh hưởng của bão.
"Bão à..."
Tôi ngước nhìn trời thì thầm.
"Ngày mai đã là ngày cuối rồi..."
Hạn định năm ngày, ngày mai sẽ kết thúc. Nếu không chữa được chứng sợ đàn ông cho Yuino, cô ấy sẽ chuyển đến trường nữ sinh của Mamiya.
Thế nhưng... tôi lại chẳng thấy sốt ruột.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên báo tin nhắn. Người gửi là Yuino.
『Em đang đợi anh ở công viên gần nhà anh.』
Đợi ở công viên gần nhà ư?
Công viên gần nhà tôi à? Tôi nghĩ ngay đến công viên nhỏ bên kia đường ray, nơi hồi nhỏ tôi hay chơi với chị Shizuka. Yuino thực sự đang ở đó sao?
"Thôi, đến xem thế nào."
Băng qua đường ray rẽ trái, tôi thấy công viên nhỏ hiện ra.
Nơi đây chỉ có cầu trượt, hố cát và vài chiếc ghế dài sơn phai màu. Yuino trong bộ đồng phục đang ngồi trên một chiếc ghế, đúng là cô ấy rồi.
"Yuino."
Tôi tiến đến gần gọi.
Yuino đang cúi đầu giật mình ngẩng lên. Vội vàng chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, rồi đứng dậy.
"Tarou... Xin... xin lỗi vì đột ngột gọi anh ra."
"À, không sao đâu... Có chuyện gì thế?"
Chúng tôi ngồi xuống ghế dài cạnh nhau.
Yuino liếc nhìn sắc mặt tôi:
"Em... cảm thấy rất có lỗi."
Cô ấy ngượng ngùng nói.
"Eh? Tại sao?"
Tôi nghiêng đầu khó hiểu, chẳng biết cô ấy định nói gì đây.
“Yumi đã gây ra bao nhiêu chuyện… Với lại, em cũng đã đánh anh mấy lần rồi…”
“À… ừ…”
Tôi ngơ ngác gật đầu, rồi cẩn thận nhìn quanh một lượt.
“À phải rồi, Mamiya Yumi đâu rồi…?”
“Em lén Yumi đến đây, bảo là đi mua chút đồ. Nếu em nói là đến tìm anh, cô ấy nhất định sẽ không cho em đi đâu.”
Yuino Arashi mỉm cười nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy…”
Mamiya Yumi cực kỳ ghét cái kiểu biến thái của tôi. Phải nói là cô ấy coi tôi như rác rưởi mà ghê tởm đến cùng cực.
“Xin lỗi đã làm phiền anh. Nhưng mà… em mong anh đừng nghĩ Yumi là người xấu.”
Yuino Arashi đặt hai tay lên đầu gối, các ngón tay đan vào nhau, giọng nói trở nên trầm hơn.
“Yumi chỉ lo lắng cho em thôi. Nên mới muốn em chuyển đến trường nữ sinh…”
“À… ừm, tôi hiểu.”
Chuyện Mamiya Yumi thực lòng lo lắng cho Yuino Arashi thì tôi nghĩ tất cả mọi người trong CLB Tình nguyện số 2, kể cả tôi và chắc cả đàn chị Ishidou Mio nữa, đều biết rõ.
“Vì vậy, việc cô ấy khiêu khích đàn chị Mio quyết đấu… chắc là muốn cho em thấy, dù mọi người trong CLB Tình nguyện số 2 có cố gắng đến mấy thì cũng không thể chữa khỏi chứng sợ đàn ông của em. Kể cả có tiếp tục ở lại, nỗi sợ của em cũng sẽ chẳng bao giờ biến mất, và rồi em sẽ bỏ cuộc mà chuyển đến trường nữ sinh của cô ấy… Cô ấy chắc hẳn muốn em có suy nghĩ đó nên mới làm vậy.”
“Ra là thế…”
Dù có làm gì đi nữa, chỉ vỏn vẹn năm ngày thì tuyệt đối không thể chữa khỏi chứng sợ đàn ông của Yuino Arashi được, Mamiya Yumi chắc chắn cũng hiểu rõ điều này. Mục đích thực sự của cô ấy không phải là giành chiến thắng trong cuộc đối đầu, mà có lẽ, chỉ là để Yuino Arashi thấy được sự bất lực của chúng tôi. Một khi Yuino Arashi thất vọng về chúng tôi, cô ấy sẽ muốn chuyển đến trường nữ sinh – Mamiya Yumi làm vậy là để Yuino Arashi nhìn thấy kết quả này. À nhưng mà, đây chỉ là suy đoán thôi, Mamiya Yumi có thật sự nghĩ vậy không thì chỉ cô ấy mới biết.
“Thế nhưng mà…”
Yuino Arashi ngẩng đầu nhìn tôi.
“Thế nhưng mà, anh cứ yên tâm đi. Kể cả đến mai mà chứng sợ đàn ông của em vẫn chưa khỏi, em cũng tuyệt đối sẽ không chuyển trường đâu. Em nhất định sẽ nói rõ điều này với Yumi.”
Yuino Arashi nói một cách dứt khoát.
Cô ấy lại pha trò:
“Với, với lại… nếu em chuyển trường, chắc anh sẽ buồn lắm nhỉ.”
Nghe Yuino Arashi nói vậy, tôi bỗng dưng cứng họng.
Đúng vậy, lý do tôi không quá lo lắng – chắc chắn là vì tôi lạc quan cho rằng, dù kết quả có thua thì Yuino Arashi cũng sẽ không chuyển trường. Dù Mamiya Yumi có ép đến mấy, chỉ cần bản thân Yuino Arashi không muốn, Mamiya Yumi cũng bó tay. Người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn là Yuino Arashi.
Nhưng mà… nghe Yuino Arashi trực tiếp nói ra như vậy, tôi thực sự cảm thấy yên tâm biết bao. Bởi vì tôi vẫn lo lắng, nhỡ đâu cô ấy bị Mamiya Yumi cưỡng ép đưa đi thì phải làm sao. Giờ thì nỗi lo ấy đã không còn cần thiết nữa rồi.
“À, ừm…”
Yuino Arashi liếc tôi một cái, vẻ mặt hơi hờn dỗi. Cô ấy đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói:
“Lẽ ra, những lúc như thế này, dù là nói dối thì cũng nên nói một câu kiểu như ‘Ừm ừm, nếu cậu chuyển trường thì tôi sẽ buồn lắm’ chứ…”
Nói xong, mặt Yuino Arashi càng đỏ hơn.
Nếu đã thấy xấu hổ đến vậy thì đừng nói ra chứ – tôi cười khổ, bị đôi mắt to tròn của Yuino Arashi nhìn chằm chằm, quả thật có chút lúng túng không biết làm sao. Tôi đành nói:
“Ừm ừm, nếu cậu chuyển trường thì tôi sẽ buồn lắm.”
“…Chẳng thành thật chút nào, đúng là nói y chang lời tôi vừa bảo luôn.”
“Đâu có, cậu vừa nói tuyệt đối không chuyển trường, làm tôi thực sự yên tâm đấy.”
Đó là lời thật lòng của tôi. Nhưng vì có chút ngượng nên tôi mới nói với giọng bông đùa.
“…Thật hả?”
“Ừm ừm, thật mà.”
“Thế à…”
Yuino Arashi đỏ mặt mỉm cười, hai tay siết chặt trước ngực.
“Được rồi, vậy là ổn rồi.”
“Ổn rồi… Chuyện gì cơ?”
“He he… Ừm ừm, thật ra, tối nay em định nói với Yumi là ‘Em tuyệt đối không chuyển trường’…”
Yuino Arashi đặt hai tay lên đùi.
“Thế nhưng mà, Yumi về nhiều mặt đều là người rất mạnh mẽ, nếu em không dốc hết sức tranh đấu thì nhất định sẽ thua. Vậy nên em muốn gặp anh trước khi quyết đấu với cô ấy, rồi nạp năng lượng cho cái cảm giác ‘tuyệt đối không muốn chuyển trường’. Ừm, thế là sạc đầy rồi đấy.”
“Quyết đấu? Có quá lời không…?”
Hơn nữa, tại sao gặp tôi lại có thể sạc năng lượng được chứ? Tôi định hỏi thì –
Đột nhiên, một luồng khí lạnh như điện giật truyền đến từ phía sau, *rẹt rẹt rẹt rẹt!*
“Á!”
“Tên, Tarou? Anh sao thế?”
Cái luồng khí lạnh này… Cái ánh mắt này… Tôi từ từ xoay cổ.
Trong bụi cỏ phía sau chiếc ghế dài.
Một đôi mắt ma quái sáng rực, cái bóng ẩn nấp trong bụi cỏ – Mamiya Yumi đang nấp ở đó.
“Kí––!”
Tôi không nhịn được mà hét lên, chẳng khác gì phim kinh dị cả.
“Hả? Yumi, Yumi?”
Yuino Arashi theo ánh mắt của tôi mà phát hiện ra Mamiya Yumi, kinh ngạc kêu lên.
Mamiya Yumi lộ vẻ mặt khó chịu tột độ, đột ngột đứng dậy.
“Yumi, sao cậu lại ở đây…”
“Vì cái vẻ mặt cậu nói đi mua đồ trông lạ lắm, nên tớ mới lén theo dõi cậu. Kết quả là tớ phát hiện cậu hình như đang đợi ai đó, nên tớ mới trốn ở đây quan sát. Bởi vì tớ rất bận tâm, cậu lại dám nói dối tớ chỉ để đi gặp một người… Mặc dù tớ đại khái cũng có thể đoán được ý đồ của cậu rồi.”
Trốn ở đây lén nhìn… Nghĩa là, trước khi tôi đến, Mamiya Yumi đã ở đây rồi sao? Có khi nào, cuộc trò chuyện giữa tôi và Yuino Arashi cô ấy đều nghe hết cả rồi không. Thật ra, đâu cần phải trốn ở đây đặc biệt làm gì chứ…
“À, ừm, Yumi…”
“Hai người hình như đã nói chuyện xong rồi, vậy thì về thôi.”
Mamiya Yumi với vẻ mặt khó chịu đến chết, mạnh bạo kéo tay Yuino Arashi đi về phía lối ra công viên.
“Đợi… Yumi, Yumi…”
Yuino Arashi bị Mamiya Yumi kéo đi, cứ thế rời khỏi công viên, bị lôi đi một cách không chút thương tiếc.
“…………”
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng lưng của hai người họ khuất dần.
Đêm hôm đó –
Khi tôi đang đọc tạp chí trên giường trong phòng thì điện thoại bỗng reo.
Màn hình hiển thị ‘Điện thoại công cộng’.
“Điện thoại công cộng gọi đến à…?”
Là ai thế nhỉ? Tôi nhấn nút nghe, đưa điện thoại lên tai.
“……Sado Tarou.”
Là giọng con gái, giọng nói này là –
“Tôi là Mamiya Yumi…”
“Hả? Ma, Mamiya Yumi?”
“Ừm…”
Tại sao Mamiya Yumi lại gọi điện cho tôi chứ?
“À ừm… Sao thế, có chuyện gì à?”
“Tôi…”
Mamiya Yumi ở đầu dây bên kia hít một hơi, giọng trầm xuống nói.
“Vừa nãy… đã cãi nhau với Yuino Arashi.”
“Hả?”
“Yuino Arashi cô ấy… Cô ấy nói cô ấy tuyệt đối không muốn chuyển đến trường nữ sinh… Rồi chúng tôi cãi nhau một trận, tôi liền chạy từ nhà Yuino Arashi ra ngoài…”
“Chạy ra ngoài…?”
“Tôi thực sự rất sốc. Yuino Arashi vốn nhút nhát như vậy mà lại dám quát tháo tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh này. Không ngờ, cô ấy lại không muốn rời CLB Tình nguyện số 2 đến vậy…”
“…………”
Cái tên Yuino Arashi đó, đúng là đã đối đầu với Mamiya Yumi rồi…
Cái tên đó, xưa nay vẫn luôn không muốn gây sự với ai cả… Hơn nữa đối tượng lại là Mamiya Yumi, người bạn thân từ thuở nhỏ. Yuino Arashi trong lòng nhất định cũng rất buồn, cũng rất đau khổ. Đến nước này, cô ấy vẫn muốn ở lại CLB Tình nguyện số 2, nên mới đối đầu với người bạn thân thiết của mình. Nghĩ đến đây, tôi thấy lòng mình dâng trào cảm xúc.
“Thế nhưng mà…”
Mamiya Yumi chậm rãi nói:
“Tôi muốn Yuino Arashi chuyển đến trường nữ sinh, không chỉ vì lo lắng cho chứng sợ đàn ông của cô ấy đâu.”
“Hả…? Cậu nói là…”
Mamiya Yumi ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp:
“Yuino Arashi cô ấy – có một bí mật còn nghiêm trọng hơn cả chứng sợ đàn ông.”
“Bí mật còn nghiêm trọng hơn cả chứng sợ đàn ông…?”
“Đúng vậy, tôi muốn Yuino Arashi chuyển trường, chính là vì bí mật này. Tôi hy vọng cô ấy chuyển trường trước khi bí mật này bị mấy người biết. Vạn nhất, bí mật này bị mấy người biết rồi… mấy người nhất định sẽ rất tổn thương. Đương nhiên, Yuino Arashi cũng vậy.”
“…………”
Chúng tôi và Yuino Arashi đều sẽ tổn thương… Bí mật này rốt cuộc là gì chứ…
“Tôi không biết phải làm sao cả… Nên mới gọi điện cho cậu.”
Giọng Mamiya Yumi trộn lẫn tiếng nức nở, cô ấy lẩm bẩm nói:
“Cứ thế này, mọi chuyện sẽ mất kiểm soát. Vì vậy tôi hạ quyết tâm, chỉ nói bí mật của Yuino Arashi cho một mình cậu biết… Thành thật mà nói, một mình tôi giữ kín bí mật này đã đến giới hạn rồi. Làm ơn đi, Sado Tarou, xin cậu hãy nghe tôi nói, xin cậu hãy cứu tôi và Yuino Arashi.”
“Bí mật của Yuino Arashi…”
Bàn tay phải giữ chặt điện thoại càng thêm siết chặt, tim tôi cũng đập nhanh hơn.
Yuino Arashi có một bí mật còn nghiêm trọng hơn cả chứng sợ đàn ông, Mamiya Yumi chỉ nói riêng với tôi… Rốt cuộc, tôi có chịu đựng nổi cái bí mật nặng nề đó không? Nghe xong bí mật đó, tôi còn có thể đối xử với Yuino Arashi như bình thường được không? Nghĩ đến đây, tôi thấy sợ hãi vô cùng.
Nhưng mà –
“Tôi biết rồi. Nếu cậu muốn nói, tôi sẽ nghe.”
Tôi dứt khoát nói.
“––Cảm ơn cậu, tôi biết ngay cậu sẽ nói vậy mà.”
Giọng Mamiya Yumi nghe có vẻ hơi run run.
“Chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại được, phải tìm một nơi để nói chuyện… À phải rồi, cậu có thể đến phòng CLB Tình nguyện số 2 bây giờ không?”
“Phòng CLB?”
“Ừm, ở đó chắc có thể nói chuyện đàng hoàng được… Không được sao?”
Tôi liếc nhìn đồng hồ trong phòng, chín giờ rưỡi tối, cách chuyến tàu cuối cùng còn khoảng ba tiếng đồng hồ.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ, đến phòng CLB chắc khoảng ba mươi phút nữa…”
“Ừm, tớ chờ cậu. Sado à, cảm ơn cậu nhiều lắm. Giờ thì tớ cũng hiểu phần nào… vì sao Arashi lại phải lòng cậu rồi.”
Giọng Mamiya Yumi lúc này thật dịu dàng, khác hẳn với vẻ thường ngày của cô ấy.
“Vậy… lát gặp nhé.”
Mamiya nói nốt câu đó rồi cúp máy.
Tôi một mình bước đi trong màn đêm.
Gió thổi vù vù trên đầu, mạnh hơn cả lúc tôi gặp Yuino Arashi ở công viên. Giữa cái thời tiết này mà không mưa đã là may mắn lắm rồi.
Từ ga Sakuramori về đến trường, đầu óc tôi ngập tràn những suy nghĩ về Arashi.
Bí mật của Arashi…
Một bí mật còn nghiêm trọng hơn cả chứng sợ đàn ông, Mamiya đã nói vậy. Rốt cuộc đó là chuyện gì nhỉ? Tôi vắt óc suy nghĩ cũng không tài nào đoán ra.
Đến trường…
Vì đã là tối muộn nên cổng trường đóng chặt. Tôi đi vòng ra cổng sau, đương nhiên, nó cũng đã khóa. Nhưng cánh cổng này chỉ cao ngang ngực, nên việc trèo qua rất dễ dàng. Ngay cả Mamiya Yumi cũng có thể vượt qua nó mà không gặp chút khó khăn nào để vào khuôn viên trường.
Tôi lén lút trèo qua cổng sau, rón rén đi về phía phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Có một chút ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng. Xem ra Mamiya đã đến rồi. Tôi mở cửa, bước vào trong.
Tôi đảo mắt khắp phòng sinh hoạt, nhưng chẳng thấy bóng dáng Mamiya đâu cả. Vậy thì cô ấy hẳn là đang ở căn phòng bên trong. Tôi khẽ gọi “Mamiya Yumi…” rồi liếc vào phòng trong.
Vừa liếc vào, tôi bỗng “Á!” lên một tiếng kinh ngạc.
Có một người đang nằm trong căn phòng đó, nhưng… không phải Mamiya Yumi.
Mắt tôi mở to, cố gắng thu hết hình ảnh trước mặt vào trong não.
Trong phòng không hiểu sao lại trải đầy đệm. Và người đang nằm kia chính là…
“Ish… Ishidou-senpai?”
Đúng vậy, chắc chắn là Ishidou Mio-senpai.
Và tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi, tại sao senpai lại không mặc quần áo.
Áo ngực và quần lót, đó là tất cả những gì senpai đang khoác trên mình. Chiếc áo ngực trắng đơn giản nhẹ nhàng ôm lấy khuôn ngực nhỏ nhắn của senpai, còn chiếc quần lót che phủ phần dưới có một chiếc nơ nhỏ xinh xắn. Cơ thể trắng ngần không chút tì vết của senpai đẹp như một cảnh tượng trong mơ. Toàn bộ thân hình senpai, được che chắn bởi hai mảnh vải mỏng manh, hiện rõ mồn một trước mắt tôi. Mắt cá chân cô ấy trông thật mảnh mai, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể gãy rời. Đôi chân trần mịn màng, vòng eo thon gọn, chiếc rốn nhỏ xinh đáng yêu trên bụng, bộ ngực trắng muốt trong suốt đến mức có thể nhìn thấy cả tĩnh mạch, chiếc cổ trắng ngần toát lên vẻ ma mị, và khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ẩn sau mái tóc dài khẽ nghiêng, nằm đó tĩnh lặng…
“Ôi, ứ, ừm, a, á…”
S-s-sao senpai lại ở đây… mà lại trong bộ dạng này chứ…
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt quên mất mình đang đứng đây làm gì, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
“Sen… Senpai!”
Tôi vẫn chưa thể nắm bắt toàn bộ tình hình. Thôi thì cứ vào phòng trong trước, xem thử senpai thế nào.
“Senpai, sao senpai lại ở đây…?”
Kết quả là…
“…Đồ, đồ ngốc Taro?”
Đôi mắt ướt át của senpai nhìn tôi, trông có vẻ như cô ấy không ngủ.
Cơ thể cô ấy khẽ run rẩy, tôi phải khó khăn lắm mới đỡ được phần thân trên của cô ấy dậy. Senpai thở dốc, hai má đỏ bừng, trông giống như bị say nắng hay gì đó. Dáng vẻ của cô ấy lúc này, thật quyến rũ chết người, đúng là khiến người ta đau đầu, đau đầu muốn chết.
“Đồ ngốc Taro…”
Senpai nói khàn khàn. Cô ấy đặt tay lên vai tôi, qua khe hở giữa áo ngực, tôi có thể nhìn rõ làn da trắng muốt của cô ấy. Senpai đang ở ngay trước mắt tôi, trong tư thế đầy mê hoặc, vừa nóng bỏng vừa ngọt ngào phả hơi thở vào tôi, phải nói sao đây… Lý trí của tôi sắp bay biến hết cả rồi, đúng là tệ hại mà…
Không – đây không phải lúc để nghĩ linh tinh.
“Sen… Senpai! Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy ạ?”
Dáng vẻ senpai rõ ràng có vấn đề. Chẳng lẽ, cô ấy thực sự bị say nắng sao…
Phịch, cơ thể yếu ớt của senpai ngả vào lòng tôi. Làn da trần trụi của cô ấy chạm vào tôi, trong khoảnh khắc đó, những tia lửa bùng lên trong đầu tôi. Tôi nghiến răng dùng lý trí phi thường để dập tắt chúng.
Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng…
“Đồ ngốc Taro… Mau, mau chạy đi…”
Ishidou Mio-senpai nói vậy.
“Hả?”
Chạy sao?
Senpai đã nói thế à?
“Rố-rốt cuộc là chuyện gì…”
“Bởi vì… đây là một cái bẫy…”
Khi senpai đang lẩm bẩm nói, phía sau lưng tôi bỗng vang lên một tiếng động.
Tôi theo phản xạ quay đầu lại. “À…?” Tôi mở to mắt kinh ngạc.
Đứng ở cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ là một người, với vẻ mặt sững sờ nhìn chúng tôi… nhìn Ishidou Mio-senpai chỉ mặc đồ lót và tôi đang ôm cô ấy trong lòng.
“Không thể nào…”
—Người đó, chính là Yuino Arashi.