CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
“Vẫn như mọi khi, cảm ơn mọi người nhé.”
Đâu đó giữa thủ đô, trong một phòng tắm của một căn nhà bình thường nằm trong một khu dân cư bình thường, Oogami Hikaru vừa bộc lộ lòng biết ơn thành lời.
“Thật hạnh phúc khi lúc nào cũng được ba người tắm rửa cho. Ah, đúng chỗ đó! Chị vẫn điêu luyện như mọi khi, Kako-neesan.”
“Ara ara, thật hãnh diện.” Người chị cả, Kako, đáp lại bằng một nụ cười khi cô ấy tiếp tục kỳ cọ cánh tay phải của Hikaru. Là người lớn nhất bộ ba, giọng của cô ấy rất hợp với hình ảnh một người mẹ.
“Cho dù chỉ là tâng bốc thì chị vẫn thấy vui lắm”, cô ấy nói tiếp, “Vì em đã khen chị, chị sẽ cố gắng hơn nữa. Em thấy chỗ nào khó chịu thì cứ nói chị.”
“Hmm, được… vậy thì, chắc là tập trung ở bắp tay em hơn đi.”
“Chỗ này hả?”
“Ừ, chỗ đó đó. Ah, cảm giác thật tuyệt~”
“──Hikaru-sama, lưng anh cảm thấy thế nào rồi ạ?”
Hỏi câu tiếp đó là cô em gái thứ hai, Ima, người đang cọ rửa lưng của cậu.
Cô toát ra khí chất của một tiểu thư cao quý, người nổi bật nhất trong bộ ba, và giọng của cô thì trong trẻo.
“Em cũng muốn được anh khen ngợi nữa, Hikaru-sama. Em đang đặt cả trái tim và tâm hồn mình vào việc này, vậy nên nếu anh có yêu cầu nào thì đừng ngại nói ra.”
“Cảm ơn, Ima-san. Vậy thì, hãy dồn thêm một chút lực lên giữa lưng đi.”
“Như vầy?”
“Đúng, chính là như vậy. Ừ, em quả là biết dùng lực vừa đủ đấy. Cảm giác tuyệt lắm.”
“Hikaru-oniichan! Vậy còn em thì sao?” Người cuối cùng nhưng không kém quan trọng, cô em gái út tên Mirai, hỏi tôi; trong bộ ba, cô bé là nhân vật em gái.
Cô bé nói bằng một giọng trong veo khi đang chà rửa cánh tay trái của Hikaru.
“Không ai có thể đánh bại em trong việc kỳ cọ cơ thể anh được, Onii-chan! Anh thích chỗ này, đúng không~?”
“O-Ohh~ Cảm giác như trên mây. Đúng như mong đợi từ em, Mirai-chan, nghệ thuật tắm rửa của em ngày càng hoàn hảo."
Đó là chuyện thường ngày ở nhà Oogami.
Đương nhiên, việc này không phải do Oogami Hikaru không thể tự tắm rửa cơ thể mình, cũng chẳng phải do cậu ta thấy việc tắm một mình buồn chán hay gì cả, mà mấy chị em cứ khăng khăng đòi tắm chung.
Và cậu chỉ đơn giản là đồng ý, chẳng thiệt thòi gì cả.
Xét cho cùng, họ đề nghị được kỳ cọ cơ thể cho cậu, và điều đó rõ ràng là có lợi.
“Hikaru-san. Em thấy như này thế nào?”
Scrub scrub scrub. Rub rub.
Kako dốc hết sức kỳ cọ cánh tay cậu… Bằng bộ ngực thuộc hàng khủng bố đạt đến kích cỡ 100 xen-ti-mét của cô ấy.
“Hikaru-sama. Ngài có muốn em kỳ cọ mạnh hơn xíu nữa không?”
Scrub scrub scrub. Jiggle jiggle.
Ima chà rửa tấm lưng của cậu một cách cẩn thận. Dù rằng cô ấy không thể đọ với kích cỡ của người chị được, cô vẫn sở hữu một bộ ngực G cup nuột nà.
“Hikaru-onii-chan. Kỹ thuật của em cũng không thua họ đâu, phải không anh?”
Scrub scrub scrub. Brush brush.
Mirai cũng hồn nhiên kỳ cọ cánh tay trái của cậu… Bằng bộ ngực cỡ trung của cô bé mà trông có vẻ như sẽ còn phát triển nữa.
“Ừm, cái đó thì anh không biết.”
Hikaru vừa nói vừa chùn vai.
Cậu mừng là họ đề nghị được tắm cho cậu, nhưng tại sao họ lại làm việc đó bằng ngực thay vì miếng bọt biển, cậu cũng không biết. Nếu như Hội phụ huynh hay là Hội đồng Giáo dục phát hiện ra, không cần phải hỏi, họ sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng.
Cũng đành chịu thôi.
Dù gì thì, họ cũng đang tắm cho cậu mà.
Lúc này, nếu có ai hỏi về phần háng bị che phủ bởi bong bóng xà phòng của cậu, thì giờ nó đang ở trong trạng thái không thể phơi ra được. Nếu muốn trưng nó ra, thì cần phải có một cái biển báo 18+ thật to.
“Này, mọi người. Rốt cuộc nghĩ lại vẫn có gì đó sai sai với cái kiểu này.”
“Ara ara, có vấn đề gì sao, Hikaru-san? Ba bọn chị chỉ muốn được hữu dụng với em thôi mà.”
“Đúng như Kako-neesama nói đấy, Hikaru-sama. Chí ít cũng để bọn em chà rửa cho cơ thể của anh.”
“Ừm, ừm! Anh không cần phải nghĩ ngợi gì cả, Hikaru-oniichan, cứ để mọi thứ cho bọn em là được!”
“Mmm, đúng là rắc rối thật.”
Hikaru nói, qua biểu cảm của cậu thì khó mà biết được là cậu có thực sự thấy phiền hay không, với cái phần háng đang trong tình trạng hăng hái như vậy. Hay đúng hơn, cậu chắc chắn đang gặp rắc rối, nhưng vẻ bề ngoài bình tĩnh của cậu lại cho thấy cậu chả sao cả.
Và chính cái vẻ ngoài bình thường đó đã để ba chị em càng lấn tới.
“Được rồi. Phần tay và lưng em vậy là đủ rồi,” Kako nói một cách vui vẻ khi cô vỗ tay một tiếng.
“Giờ ta hãy chuyển đến phần chính nào.”
“Đúng rồi, phần chính.”
“Yup, đến phần chính thôi.”
“Này. Đang có vấn đề đây nè. Cứ để phần chính đó đi-”
“Ara ara, bọn chị đâu thể làm vậy được, Hikaru-san. Bọn chị phải làm cho xong chứ.”
“Như kako-neesan vừa nói. Bỏ cuộc giữa chừng là không được.”
“Đúng vậy. Anh biết đấy, một khi đã làm gì, chúng ta phải làm đến cùng.”
Cái ‘phần chính’ mà họ nói đó là cái gì?
Họ không thể nào nói tới làm một việc không lành mạnh nào đó mà nó không phù hợp với học sinh cao trung, đúng không?
Khỏi lo. Vì cho dù mấy cô gái này nói vậy. Họ cũng cũng không thể giao hợp ở một nơi như vầy.
Ý của họ là thay đổi chỗ họ đang kỳ cọ thôi.
Từ lưng cậu xuống háng cậu.
“Xin mạn phép, với tư cách là chị cả, hãy để chị chăm sóc cho-”
“Khoan đã, Kako-neesama. Em sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.”
“Mấy chị chơi xấu! Em cũng muốn kỳ cọ dưới đó của Hikaru-oniichan nữa!”
“Không, này. Anh thực sự gặp nguy đấy. Háng anh thì thực sự là hơi quá rồi đấy.”
Hikaru cố gắng nói rõ ý kiến của mình một cách tế nhị.
Tuy nhiên cả ba chị em chẳng hề nghe cậu một chút nào.
“Hmm… Vậy thì hãy quyết định bằng một trận đấu đi, chịu không?”
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác cả. Chiến thôi.”
“Yaay. Một trận đấu!”
Không lâu sau khi họ nổi hứng với ý kiến đó, cả ba từ từ nhắm mắt lại.
Ba cô gái và một thằng con trai đang ở trong căn phòng tắm không rộng cho lắm này.
Từng người họ đều đã khỏa thân và phủ đầy bọt xà phòng. Đến nước này rồi mà mình bỏ chạy, thì thế nào họ cũng giận lắm cho coi…, Hikaru nghĩ bụng. Đó là một cảnh tượng khá là ảo.
Cỡ mười giây sau đó, cả ba đột nhiên mở mắt ra và hít vào cùng một lúc.
“Chị thua rồi.”
“Đây là thất bại của chị.”
“Yaay! Em thắng rồi, thắng rồi!”
Kako và Ima trông có vẻ chán nản, chỉ có Mirai là đang rất hào hứng.
Hãy xem lại chuyện gì vừa xảy ra nào.
Kako.
Ima.
Mirai.
Từng người trong bộ ba chị em đây là chuyển sinh của Nữ thần Norn từ Thần thoại Bắc Âu.
Những cô gái này có một nguyên tắc nhất định khi họ bất đồng quan điểm: họ đã đưa phần hồn của mình vào trong không gian tưởng tượng của Ragnarok, và tham gia vào một trận đánh nhau ác liệt có thể kéo dài đến hàng trăm năm, và ý kiến của người thắng trận sẽ là cái được chọn.
Đáng ngạc nhiên thay, chỉ trong có mười giây nhắm mắt ấy, họ đã tử chiến suốt hàng trăm năm.
...Vậy có hơi khó hiểu quá không? Ngay cả có đúng như thế, xin hãy cứ hiểu rằng chuyện nó là vậy đấy.
Nhân tiện, theo như mấy chị em nói, Oogami Hikaru thật ra là chuyển sinh của Vị Thần Tối Cao Odin.
Thế rồi, lợi dụng tình hình là bố mẹ của Hikaru đang làm ăn ở nước ngoài, ba chị em đã trà trộn vào nhà Oogami và sinh sống ở đó luôn.
Dù vậy, bản thân Hikaru lại chẳng có một chút kí ức nào về việc mình từng là Odin cả. Thông thường, hiếm có ai mà lại thản nhiên gật đầu khi tự nhiên được bảo rằng, “Này, cậu chính là kiếp sau của một vị thần đấy.”
Chuyện đó hoàn toàn là thật, tuy nhiên, Hikaru vẫn khuất phục trước sự cương quyết của họ, và trước khi cậu kịp nhận ra, thì việc tắm chung với nhau và để họ cọ rửa cơ thể cậu như thế này đã trở thành chuyện thường nhật mất rồi… thế giới này đôi lúc quả là đáng sợ.
“Không công bằng, Mirai.”
“Đúng đấy. Như vậy là chơi xấu, Mirai.”
“Eeh? Sao giờ em lại là người không công bằng?”
“Là bởi vì, em không chỉ là Nữ Thần mà còn là một Valkyrie nữa, đúng không?”
“Chiến đấu vốn dĩ là một nghĩa vụ của Valkyrie rồi. Đâu giống chị là Kako-neesama đâu.”
“Eeh. Nhưng mấy chị cũng rất mạnh mà. Chưa kể đến việc, hai chị bắt tay với nhau cố để xử em bằng được nữa. Thế thì không phải hai chị mới là người chơi xấu sao?”
“Ơ ai biết.”
“Thực sự có chuyện như vậy nữa à?”
“Mà ngay từ đầu, em mới là người thích hợp nhất với việc chà rửa chỗ đó của Onii-chan, bởi vì em là người nhỏ nhất trong cả ba. Hai chị nhìn cứ như người lớn vậy, nếu làm chuyện đó thì trông sẽ chẳng còn trong sáng nữa, hai chị không thấy vậy sao?”
“Chị nghĩ là ngược lại thì đúng hơn. Ai cũng thấy rõ rằng để người nhỏ nhất như em làm việc đó thì mới là có vấn đề đấy.”
“Với cả luật lệ cũng ngày càng nghiêm ngặt hơn nữa, thế nên em không nghĩ là chị và Kako-neesama sẽ là người phù hợp với việc này hơn sao?”
Họ bắt đầu cãi cọ.
Chà… Có chuyện rồi đây.
Hikaru có một linh cảm không lành về việc này.
Mọi chuyện đang diễn biến theo hướng khá là phức tạp.
Suy cho cùng, cả ba chị em đều cùng chung một Nữ Thần mà ra, và dù nhân cách của họ có khác nhau đi chăng nữa, bên trong của họ vẫn như nhau. Và điều đó có nghĩa là họ rất thân nhau.
Thế thì sao? Các bạn có thể hỏi vậy.
“Vậy thì hãy làm thế này đi! Chúng ta cùng nhau cọ rửa háng cho em ấy luôn!”
“Ồ, ý hay đấy.”
“Em cũng ủng hộ ý này.”
“Khoan đã, em không nghĩ đây là một ý hay đâu.”
Hikaru rụt rè lên tiếng phản đối, có điều cả ba chị em chả thèm nghe.
“Thay vì tranh giành nhau thì tốt nhất là cứ cùng nhau tắm cho em ấy~”
“Hikaru-sama cũng sẽ rất thích nếu có tận ba bàn tay kỳ cọ háng của anh ấy nữa.”
“Nếu đã vậy rồi thì ta dùng luôn cả hai bàn tay đi. 2 x 3 = 6 nên Hikaru sẽ càng thích thú hơn nữa.”
Tiêu rồi.
Kèo này nát chắc rồi.
Hikaru ngày càng khó xử.
Mấy chị em này bị ảnh hưởng từ cuộc sống trong quá khứ nhiều hơn hẳn cậu, nên họ không hề quan tâm đến đạo đức của thế giới con người. Như những vị thần hay làm, họ hành động theo hướng mà con người không thể hiểu được.
Nói toạc ra, mấy thứ như chơi tay bốn, đa thê, loạn luân và kiểu như vậy đều thuộc chuyên môn của họ cả.
Tuy nhiên, trong xã hội loài người, những hành động ấy là đáng ghê tởm đến tận cùng.
Nhưng cũng đành chịu thôi. Rốt cuộc thì họ vẫn là thần mà.
Khoan đã. Thế này không xong thật rồi. Mình phải làm gì đây…
Hikaru hiện đang cực kì lo lắng.
“Giờ thì hãy làm một cách công bằng nào.”
“Vâng, công bằng.”
“Đếm đến ba, tất cả chúng ta cùng đưa tay tới chỗ đó của em ấy nha!”
Ba chị em say mê đến nỗi chẳng buồn để tâm đến những lo lắng của Hikaru.
Và rồi những bàn tay hư hỏng ấy dần tiếp cận chàng trai đang không một chút phản kháng (?)──!
“Dừng lại ngayyyyyy!”
Ngay lúc đó, một nhân vật mới đạp banh cánh cửa nhà tắm ra.
“Tránh xa Hikaru ra lũ chị em biến thái kia! Mặc kệ có phải là thần chuyển sinh hay không, tôi sẽ không cho mấy người cư xử phóng đãng như vậy ở thế giới loài người của bọn này đâu, nghe rõ chưa!?”
Cô đeo một cặp kính, mái tóc được bện lại chẳng hợp thời trang tẹo nào, và mặt cô cũng chẳng son phấn.
Cô có một ngoại hình đẹp, tuy nhiên nó lại bị phí phạm bởi bộ đồ cô mua đại ở Shi**mura.
Cô ấy tên là Miyamoto Sakura, nhân vật “Bạn thời thơ ấu cạnh nhà” điển hình.
“Ồ, Sakura-chan, chào em.”
Kako, người chị cả gửi lời chào tới cô với một nụ cười.
“Bọn chị đang tắm chung trước bữa tối. Sau khi bọn chị xong, em có muốn vào dùng bữa với tụi chị không, Sakura-chan?”
“Thôi khỏi! Mà quan trọng hơn, bỏ bàn tay ra khỏi chỗ đó của cậu ấy! Rồi lùi xa ra khỏi Hikaru ngay lập tức!”
“Nào nào, bình tĩnh một chút đi chứ, Sakura-san.”
Ima, người chị thứ nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy.
“Nếu cậu giận lên thì sẽ phá hỏng khuôn mặt dễ thương của cậu đấy, biết không? Và không quan trọng là hai người thân thiết bao nhiêu, cậu không thấy đột nhập vào phòng tắm của người khác là bất lịch sự lắm sao? Mình hiểu là cậu tức giận vì bọn mình đang định cướp anh ấy khỏi tay cậu, nhưng…”
“Tôi sống ở ngay bên cạnh nên tôi có thể nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện trơ trẽn của mấy người đấy! Khi mà người ta đang chăm chỉ làm bài tập thì tự nhiên nghe thấy giọng y hệt như trong phim khiêu dâm, thì cậu có thể nào trách người ta xông vô đây phàn nàn được không!? Với cả, mình không có tức giận về việc cậu ấy bị cướp mất! Và bỏ luôn bàn tay của cậu ra khỏi chỗ đó của cậu ấy coi!”
“Không sao đâu mà, Sakura-oneechan!”
Cô em út nở một nụ cười ngây thơ.
“Nữ Thần bọn em là những tồn tại rất hoà nhã! Bọn em sẽ không để bụng nếu có một cô gái khác được thêm vào danh sách những đối thủ cạnh tranh giành lấy Hikaru-oniichan đâu! Thế nên là, chị có muốn vào phòng tắm tham gia với bọn em không?”
“Làm người ai làm vậy! Hồi nhỏ chị đã tắm với Hikaru suốt rồi, còn giờ chị đã lên cao trung rồi thì em cho chị miễn cái đi! Và cả, nói nãy giờ mà tay em thực chất vẫn thản nhiên kỳ cọ dưới đó, đúng không hả!? Chị sẽ làm rùm beng lên đấy, không đùa đâu!”
...Chà, rắc rối rồi đây.
Hikaru khoanh tay lại với một vẻ mặt nhăn nhó. Từ kinh nghiệm của cậu, giờ mà mở miệng ra thì chỉ có tệ hơn thôi.
Tốt nhất là cứ tịnh tâm như bồ tát, và cứ để mọi thứ diễn ra theo cách tự nhiên. Dù có hơi sai khi Thần Odin chuyển sinh lại đi nói về bồ tát.
“Dù sao thì, mọi người ra khỏi phòng tắm ngay! Và mặc đồ cho đàng hoàng coi! Với cả, đừng có ngồi đực mặt ra đó nữa, Hikaru, thể hiện chút phản kháng đi chứ!”
“Được rồi.”
Trong khi đó…
“Sakura-chan cứng nhắc quá.”
“Thật vậy.”
“Đúng, đúng! Quá cứng nhắc!”
“Mà Onee-san này, em vừa nảy ra một ý tưởng thú vị.”
“Thật là trùng hợp. Chị cũng vậy.”
“Vâng, em nữa, em nữa!”
Cả ba chị em mỉm cười và cùng nhau quay qua hướng Sakura.
“Eh… Gì đây? Sao mấy người lại cười vậy hả?”
“Sakura-chan. Hãy vào trong phòng tắm đi.”
“Hở?”
“Nếu tất cả chúng ta tắm cùng nhau, thì mọi người sẽ được thanh thản.”
“Eh, mấy người-”
“Vào đi, vào đi~ Nhanh lên, Onee-chan, cởi đồ ra đi.”
Họ thay đổi mục tiêu và vây kín Sakura.
“Lại đây nào, cởi đi, cởi đi!”
“M-Mấy người đùa à!?”
“Ồ, đồ lót của cậu đơn giản thế. Lần tới hãy cùng đi mua một bộ mới nhé.”
“Thôi khỏi cảm ơn! Và đừng có lột đồ tôi nữa! Thả tôi ra!”
“Yaay, mọi người khoả thân hết đi nào. Yahoo!”
“Này, khoa-, Hikaru đang nhìn-”
...Ặc, giờ mới căng nè.
Ngồi trên chiếc ghế tắm với hai tay khoanh lại, Hikaru lẩm bẩm một mình.
Cho rằng mình đã được ban tặng một cơ hội ngàn năm, cậu gắn chặt cặp mắt lên người bạn thời thơ ấu đang bị lột từng mảnh vải trên thân (những món đồ che giấu một vẻ đẹp tuyệt trần), Hikaru thầm cúi mình một cái trước cô ấy.
Cảm ơn cậu, Sakura.
Nhờ sự hy sinh của cậu mà cái đó của mình vẫn bình yên vô sự.
“Mấy cô đang đùa thôi, phải không!? Sao trông mặt mấy người không giống đùa tí quái nào vậy! Mấy người đang lần lượt cởi đồ tôi ra, và tay chân tôi thì chẳng cử động được, còn cái tên Hikaru ngu ngốc kia thì cứ nhìn chằm chằm mà không làm gì cả──Chờ đã, quần lót của tôi lỏng lắm rồi! Việc này thật sai trái! Tôi bảo là dừn-, một ch-, dừng lại ng── KHÔNG PHẢI LÀ TÔI ĐÃ BẢO DỪNG MẸ NÓ LẠI RỒI HẢ CÁI LŨ CHẾT TIỆT NÀY!?”
Đó là một ngày bình thường trong cuộc sống của nhà Oogami cộng thêm một người, một ngày tràn ngập trong sự hoà trộn của tiếng gào, tiếng thét và cả tiếng rên nữa.
Muốn chi tiết hơn thì đợi đi.