Thể chế chính trị của quốc gia Edsilia là đại nghị.Đây là cũng là một thể chế theo chủ nghĩa bình đẳng nhưng thực tế đó chỉ là vỏ ngoài và sự phân chia giai cấp mạnh mẽ vẫn còn tồn tại trong xã hội hiện thời.
Chức vụ quyền lực nhất ở Edsilia chính là ‘Thượng nghị sĩ’ gồm 99 ghế. Việc bầu ra các thành viên này thường được quyết định bởi các chiêu trò chính trị, giao dịch hay các cuộc đấu đá giữa các gia đình quý tộc hơn là việc bỏ phiếu thông thường.
Vì vậy, mỗi thượng nghị sĩ, người được coi là bộ mặt của giới quý tộc chính là trụ cột của đất nước và là niềm vinh quang của gia tộc. ‘ Chủ tịch’, người kiểm soát và dõi ánh mắt xuống tất cả bọn họ từ trên cao chính là chủ nhân của đất nước này.
...Thứ ngai vàng nhìn khắp biển khơi và đất liền từ nơi cao nhất trên lục địa.
Gia tộc của Thiên niên kỷ, Thiên Bình đang cố gắng giành lại vị trí đó.
“Tiền đầu tư từ khách hàng đang giảm sút”
Một bàn tay đeo găng đang lật từng trang tài liệu.Những chuyển động sắc bén không thừa thãi và giọng điệu lạnh lùng thoải mái.
“Tôi xin lỗi”
Mặt khác, người đàn ông đang đứng ở trước người kia lại đang lo lắng.Anh ta liên tục khom lưng đồng thời quan sát ứng cử viên có tiềm năng rất cao cho chiếc ghế trưởng tộc đời tiếp theo.
“Không phải lỗi của anh.Thật không dễ để tìm được thứ công cụ hữu ích trong đống rác”
Thiên Bình đã điều hành những trại mồ côi này dưới tên gia tộc được 200 năm.
Họ tập hợp những đứa trẻ mồ côi và những đứa con ngoài giá thú có dấu hiệu thức tỉnh Spectrum hoặc những đứa có tài năng rồi cung cấp chỗ ăn ở đi kèm việc đào tạo bằng tiền của Thiên Bình nhằm mài dũa chúng thành những công cụ.Đó gần như là một dự án phúc lợi đốt rất nhiều tiền.
Nếu chúng biểu hiện tài năng rực rỡ, một ai đó sẽ chộp chúng ngay trước khi chúng được mài dũa. Sau cùng những gì còn lại sẽ chỉ còn là rác và đá.
“Chúng ta không thể tiếp tục nuôi những đứa vô dụng mãi được.Thà làm việc gì đó có thể sinh tiền còn hơn.”
Chải mái tóc màu xanh dương của mình, thứ gần như được coi là biểu tượng của dòng dõi, người con trai cả Derek búng nhẹ vào những trang giấy của bảng kê tên.
[Shion Ascal..]
Anh ta còn không buồn liếc nhìn tên của những đứa trẻ mồ côi.Như thể chúng chẳng đáng một khắc của anh ta.
“Hãy sớm đào thải chúng”
Cơ chế thừa kế của Thiên Bình rất được chú tâm nhưng cũng không kém phần căng thẳng.Người con trai cả, người con trai thứ và người con gái lớn đã và đang chơi trò kéo co buồn tẻ này suốt nhiều năm.
Đương nhiên, thời gian và lý lẽ đều nghiêng về người con trai cả Derek nhưng nguồn lực trợ giúp người con trai thứ và người con gái lớn cũng rất đáng gờm.
Người duy nhất anh ta có thể tin tưởng hoặc ít nhất là không phải đề phòng chính là người con út.
Anh ta không thể đáp ứng việc phung phí của cải vào nơi như là trại mồ côi.
“ Hãy tự chuẩn bị lí do.Ta sẽ báo lại với lãnh đạo của gia tộc khi thời điểm đến”
Derek kết thúc cuộc họp trong phòng làm việc của người con trai cả. Anh ta trở mình ngồi xuống như thể không muốn phải nghe bất kì lời phản đối nào.
“...Vâng.Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ truyền đạt lại”
Henry cuối chào ngay ngắn trong phong thái của một quản gia.
“....Shion Ascal”
Tại phòng tư vấn của trại trẻ mồ côi Thiên Bình, thành phố Edsilia
Một hiệp sĩ cao cấp thuộc gia đình dòng chính gọi tên tôi.
“Shion Ascal.”
Tôi nhìn anh ấy với đôi mắt hơi choáng váng.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm thấy điều đó có phần không thực.
“Shion Ascal. Trả lời!”
"Làm sao mà?"
"……Làm sao mà?"
Vị hiệp sĩ nhíu mày. Sau đó ông ta đọc to các tài liệu ghi chép chi tiết về quá khứ của tôi bằng giọng lớn.
“Được rồi. Vào trại trẻ mồ côi lúc bảy tuổi, u não lúc tám tuổi? Bệnh bạch cầu lúc mười ba tuổi, nhập học trường trung học Ma thuật Endex lúc mười bốn tuổi… Đợi đã, bệnh bạch cầu à?”
Giọng nói vang dội ban đầu của ông ta dần dần nhỏ lại.
Vâng, hoàn cảnh của tôi không phải là điều phổ biến.
“Hmm……”
Vị hiệp sĩ im lặng một lúc, dường như đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình và lên tiếng.
“Thiên Bình đã cứu cậu. Cậu không phải chịu tất cả những chi phí chữa trị này đúng chứ?”
Một quan niệm sai lầm phổ biến.
Mười hai năm trước, tôi cũng nghĩ giống vậy và tôi đã trung thành với cái gia tộc chết tiệc này.
“Tôi đã trả tiền điều trị bằng tiền lương của cha tôi, tiền hưu trí và tiền bồi thường tử vong.”
"Cha của cậu?"
“Đúng vậy. Ông ấy là một hiệp sĩ của Thiên Bình.”
“……”
Gương mặt của vị hiệp sĩ trở nên phức tạp.
Tôi thêm một điều nữa.
“Một hiệp sĩ sơ cấp.”
“Ông ta chưa tốt nghiệp đại học à?”
"Đúng vậy."
Sau đó, ông ta gật đầu như thể nhìn nhận được điều gì đó. Có vẻ như ông ta thấy nhẹ nhõm.
Dù sao thì ông ta cũng là một Hiệp sĩ đã tốt nghiệp từ đại học.
“Dù sao thì năm nay cậu 18 tuổi đúng không? Cuối cùng cậu cũng đã khỏi bệnh rồi phải không?”
“Khỏi những căn bệnh đó.”
Vẫn còn một căn bệnh nghiêm trọng hơn nữa, nhưng tất cả các căn bệnh còn lại đều được tuyên bố là đã khỏi hoàn toàn.
“Được rồi. Spectrum của cậu đã thức tỉnh chưa?”
Khi hỏi về「Spectrum」, cuối cùng nó cũng có cảm giác chân thực.
Bây giờ là năm 2013.
Không phải năm 2025, thậm chí còn không gần, mà là năm 2013.
Tôi đã quay ngược về mười hai năm trước, quay trở lại cái thời điểm đáng nguyền rủa này.
"Trả lời."
Vị hiệp sĩ thúc giục tôi, vuốt ve bộ ria mép.
"Không."
Tôi lắc đầu. Tôi đã trả lời y như vậy cách đây 12 năm, trước khi hồi quy.
Trên thực tế, nó đã thức tỉnh rồi.
Không phải năm 2012 mà là năm 2010.
"Vẫn chưa?"
Tôi không thể nói ra điều đó vì nó quá xấu hổ.
Spectrum của tôi là Notepad! Tôi có thể viết nhật ký! Tôi có thể ghi chép mọi thứ để không quên, Chết tiệt.
"Cậu là thứ vô dụng."
"Phải."
Sigh.
Hiệp sĩ thở dài và đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị.
“Dòng chính rất thất vọng về cậu. Cô nhi viện này không phải được dựng lên để cậu vui chơi ăn uống. Học phí, tiền ăn, tiền sách vở, tiền giáo dục, tiền tiêu vặt của trẻ em, tiền lương giáo viên, v.v., tất cả cộng lại thành 60-70 triệu Ren một năm. Cậu chưa từng trả một xu nào, đúng không?”
Tôi không nhớ tên của hiệp sĩ mang ria mép, nhưng tôi vẫn nhớ những gì ông ta nói tiếp theo.
Điều đó thực sự gây sốc cho trái tim non nớt của tôi.
“Trại trẻ mồ côi sắp đóng cửa.”
Lúc đó, tôi của kiếp trước sẽ mở to mắt. Tôi gần như đã khóc và nắm chặt mép ria mép của ông ta.
Rốt cuộc, có vẻ như người đàn ông có ria mép đã lường trước được phản ứng như vậy.
“……Chà, cậu ổn chứ?”
"Phải."
Nhưng bây giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa.
“À… Đúng rồi. Đừng tuyệt vọng quá. Vẫn còn một cơ hội. Ngài Derek Libra là người rất hào phóng.”
Chúa ơi. Cách chọn từ đó thật buồn cười. Người đứng đầu thực sự của gia đình có lẽ thậm chí còn không thèm để ý đến anh ta.
Vị hiệp sĩ có ria mép vuốt nó trong khi nói.
“Tôi nghe nói trong trại trẻ mồ côi có khoảng mười người có tiềm năng, bao gồm cả cậu?”
"Tôi?"
"Cậu sẽ vào Endex, đúng không? Tôi thậm chí còn không thể vào đó. Dù sao thì, chúng ta sẽ có một 'trận đấu'."
"Ah…"
Tôi gật đầu.
Tất nhiên là tôi biết câu chuyện này. Đó là tương lai mà tôi đã trải nghiệm.
“Nếu các cô cậu chứng minh được tài năng của mình, trại trẻ mồ côi này có thể tồn tại.”
Đó là một lời nói dối.
Trại trẻ mồ côi sẽ không thể tồn tại được.
Không thể được.
“Đây là một bài kiểm tra kỹ năng. Nếu cô cậu đã làm việc đủ chăm chỉ cho đến bây giờ, chúng tôi sẽ sắp xếp cho các cô cậu thi đấu với một người mà cô cậu có thể đánh bại. Như vậy được chứ?”
“Phải. Nghe rất công bằng một cách chết tiệt đấy.”
Tôi trả lời ngay và đứng dậy. Ở lại lâu hơn nữa sẽ chỉ lãng phí thời gian.
“…Chết tiệt?Cậu vừa nói chết tiệt à?”
Lơ đi vị hiệp sĩ có ria mép đang cố túm lấy tôi, tôi quay người và bỏ đi.
* * *
「Trại trẻ mồ côi Thiên Bình」.
Không xa trung tâm thành phố Edsilla, nơi có luồng gió trong lành từ khu rừng và dòng suối thổi vào, là một cơ sở phúc lợi có truyền thống 150 năm.
Vì được điều hành bởi gia đình Libra nên nó khá rộng.Cơ sở vật chất bao gồm các ký túc xá,một phòng ăn, sân chơi, sân thể thao, công viên và đủ mọi thứ vật chất khác mà bạn mong sẽ đợi ở một ngôi trường tử tế.
“Bây giờ thực sự là năm 2012.”
Bây giờ, sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn vô nghĩa tại phòng tư vấn của trại trẻ mồ côi trong ký ức của tôi.
Tôi đang ngồi trên băng ghế công viên, nhìn về phía đường chân trời tăm tối .
"Ngạc nhiên."
Thật tuyệt vời khi tôi có thể ngắm bầu trời đêm này. Thật tuyệt vời khi tôi có thể cử động bàn tay của mình.
Thật tuyệt vời khi tôi vẫn còn đang sống và thở.
Tôi chắc chắn rằng khi tôi chết, đó là năm 2025, không phải năm 2013, chỉ mới một tuần trước thôi. Cơ thể tôi hẳn đã bị biến thành một cái xiên que bởi những móng tay tựa móng vuốt của tên người sói.
“Minh có nên vui mừng không?”
Tôi hoài nghi.
Tôi có thực sự hồi quy không?
Không, ngay cả khi tôi thực sự đã hồi quy, thì việc này có tốt cho tôi không?
Tôi vẫn còn một căn bệnh trong người và không chắc rằng liệu tình trạng của tôi có thể được chữa khỏi bằng công nghệ y tế hiện tại hay không.
Chẳng phải nó chỉ là sự lặp lại của nỗi đau không thể được chữa khỏi sao?
“Tại sao lại là lúc này,trong vô vàn thời điểm ?”
Vì lý do đó, tôi không thể không càu nhàu, mặc dù tôi đã được hồi sinh.
Ai đó đã cứu tôi khỏi bị chết chìm, nhưng tại sao người lại cứu tôi muộn thế?
…Việc canh thời điểm này thật kỳ lạ.
Tôi khẽ nhấc áo lên. Ở đó có một vết sẹo giống như vết bỏng.
Bắt đầu ngay phía trên rốn và kéo dài lên ngực, bằng chứng của một vết thương gây ra do ung thư.Căn bệnh ung thư tồi tệ nhất cần phải được điều trị cho đến khi nhắm mắt—Ung thư Lõi Ma thuật.
Căn bệnh ung thư này không xuất hiện cách đây đúng một năm.
Giá như nó đến sớm hơn một năm.
Chết tiệt.
“Này, Shion!”
Đột nhiên tên tôi vang lên bên tai. Trên sân thể thao của trại trẻ mồ côi, một người đàn ông cởi trần đang gọi tôi.
“Cậu không luyện tập sao?! Cậu không nghe tin gì sao?! Nếu chúng ta không thể đánh bại những người lính đánh thuê trong một trận đấu, trại trẻ sẽ bị đóng cửa!”
"…Ồ vậy sao."
Luyện tập, điều đó là không cần thiết.
Trong 'trận đấu' đó, các hiệp sĩ đang hoạt động sẽ cải trang thành các lính đánh thuê tham gia.
Chúng ta không thể thắng, ngay cả khi chúng ta cố gắng đến chết.
Trại trẻ mồ côi sẽ bị đóng cửa, và khoảng 700 trẻ em từng lớn lên ở đây sẽ tản đi khắp nơi….
Điều gì sẽ xảy ra với tôi'?
Trước khi hồi quy, tôi hẳn đã tự trách bản thân mình. Tôi coi việc đóng cửa trại trẻ mồ côi, những thất bại theo sau đó, thậm chí cả bệnh Ung thư của Lõi Ma thuật, là lỗi của tôi.
Tôi đổ lỗi cho tài năng thảm hại của mình, thứ không thể giúp được Thiên Bình, và sự xui xẻo chết tiệt của tôi khi mang trong mình một căn bệnh, tất cả là vì bản thân 'xui xẻo' của tôi. Dù vậy, tôi vẫn muốn được sống nên tôi cố gắng kiếm tiền bằng cách làm những công việc như giao hàng và lái xe, tự mình nhập viện và chiến đấu với căn bệnh——
Rồi tôi nhận ra một điều.
Cái gia tộc mang tên 'Thiên Bình' thực ra là nguyên nhân gốc rễ đã phá hỏng toàn bộ cuộc đời tôi.
“Thôi quên đi. Chỉ cần những người khác thắng là được. Shion, tên khốn này, dạo cậu vô trách nhiệm quá đấy!”
Nhưng tên của anh ấy là gì nhỉ?
Dù sao thì anh ấy cũng tiếp tục chạy. Nhưng thế giới này thật lạnh lẽo. Chạy bộ giỏi cũng không giải quyết được điều gì hết. Nếu bạn ngã khi đang chạy, bạn chỉ làm tổn thương bản thân.
Tôi đắm người vào băng ghế.
Tôi vô thức mở 「Notepad」 ra.
Trang đầu tiên có một cuốn nhật ký.
“…Thật sự là vì nó sao?”
Một cuốn nhật ký giải thích sơ bộ lý do 'tại sao tôi lại quay về năm 2013-'.
[Ngày 14 tháng 2 năm 2013]
Tôi sẽ bắt đầu viết nhật ký từ hôm nay. Tôi sẽ ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình. Tại sao ư? Hôm qua, tôi chỉ bị đau bụng và nôn mửa nên đã đến bệnh viện, nhưng họ chẩn đoán tôi bị Ung thư Lõi Ma thuật và bảo tôi đến một bệnh viện danh tiếng hơn……
Ngày 14 tháng 2 năm 2013, Thứ Hai.
Ngày đầu tiên tôi viết nhật ký trong 「Notepad」, thứ cho đến bây giờ chỉ chứa những thứ như danh sách việc cần làm, danh sách các vật cần chuẩn bị và phao gian lận. Đó cũng là ngày tôi nhận được chẩn đoán bị Ung thư Lõi Ma thuật từ bệnh viện.
Đó cũng chính là ngày mà tôi hồi quy trở lại.
“Vậy, Notepad có phải là nguyên nhân gây ra sự hồi quy không?”
Tiềm năng của 「Notepad」 có lớn đến vậy không?
Thật khó tin.
“Ugh.”
Tôi tắt nhật ký. Sau đó màn hình chuyển sang [Danh sách tệp].
[30 / 100]
■ Nhật ký
■ Ký ức
Đây là cách tôi sắp xếp nó. 「Notepad」 của tôi có giới hạn về dung lượng, vì vậy nó sẽ bị đầy nếu tôi không sắp xếp thường xuyên.
Tất nhiên, nó chưa bao giờ đầy. Chỉ là một đống văn bản-
“…30 là gì nhỉ, hả? Đó là gì vậy?”
Nhưng dung lượng đã bị chiếm quá nhiều và có một thư mục trước đó không có ở đó đã thu hút sự chú ý của tôi.
■ Bộ nhớ
Ký ức.
Tôi không nhớ mình đã tạo thư mục như vậy.
Nó đột nhiên xuất hiện từ đâu vậy?
“Ký ức… đây là gì?”
Ký ức? Ký ức về cái gì? Có gì bên trong?
Vậy nên tôi mở thư mục đó ra.
└Không có tiêu đề.
Có một tập file bên trong.
Tôi cũng mở 'Không tiêu đề' đó ra.
Quy trình rất đơn giản. Chỉ cần nghĩ 'Mở-' trong đầu. Vì Spectrum đơn giản nên cách dùng của nó cũng vậy.
'Mở-'.
Khoảnh khắc tôi nghĩ như vậy.
"-Huh?!"
Đột nhiên, mana của tôi phản ứng. Nơi sâu nhất trong cơ thể tôi run rẩy.
“Kuk!”
Một luồng mana dữ dội bùng nổ. Từ bụng dưới trào lên, lan đến mạch máu… cảm giác khuếch đại lan khắp cơ thể?
Tôi nhanh chóng chặn mana lại.
"Cái gì."
Dù vậy, cơ thể của tôi nóng bừng lên, mạch máu đỏ tấy lên giả như sắp vỡ ra. Tôi cảm thấy choáng váng, giống như xung quanh hết thảy đều đang quay cuồng.
"Cái quái gì vậy…"
Tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, xương sống tôi lạnh ngắt. Một số cảnh tượng vụt qua tâm trí tôi như một trang trình chiếu.
Khoảnh khắc trước khi tôi hồi quy - nói cách khác, là 'khoảnh khắc trước khi cái chết ập xuống'.
“…Perion?”
Vào thời điểm đó, tôi đã nuốt xuống viên Perion. Nói chính xác hơn, đó là một tinh thể 100g được tách rồi cô đọng lại chỉ những cái 'tinh túy' của Perion, 'Womb'.
Ngay sau khi nuốt nó, cổ tôi bị móng vuốt sói xé toạc, và khi tôi mở mắt ra thì đã là năm 2013.
Vậy thì hiện tượng vừa rồi là cái gì?
Tại sao lại có tác dụng này, cảm giác như viên Perion tôi nuốt trước khi hồi quy đang được "đưa" vào cơ thể tôi vậy?
"Ký ức…."
Thư mục '■Ký ức' trong 「Notepad」.
Nếu tôi suy luận từ thư mục Ký ức mà tôi không nhớ đã tạo.
“Notepad… ghi nhớ.”
Liệu có thể là 「Notepad」 của tôi đã ghi nhớ lại viên Perion mà tôi đã nuốt trọn trước khi chết không?
Giống như việc lưu một tập tin trong 「Notepad」, liệu Perion cũng có thể được lưu lại không?
[30 / 100]
■ Nhật ký
■ Ký ức
└Không có tiêu đề
"Chuyện gì đây."
「Notepad」 lúc nào cũng trông có vẻ ngu ngốc, mà tôi nghĩ nó ngu ngốc thật. Có vẻ như nó chưa bao giờ… hoàn toàn chưa bao giờ giúp ích cho cuộc sống của tôi.
Thành thật mà nói, có những lúc tôi sử dụng nó khá nhiều, nhưng nó chưa bao giờ làm thay đổi đáng kể cuộc đời tôi.
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi.
Nhưng tại sao?
Có phải nó cũng được tăng cường do ảnh hưởng của viên Perion mà tôi đã ăn trước khi chết không?
Hay chỉ là đột nhiên vì lí do nào đó?
…Bất kể đó là gì.
Tôi lẩm bẩm trong khi vuốt cằm.
“Notepad ghi nhớ….”
Hãy thêm một câu nữa.
“Nếu nó ghi nhớ, nó có thể được gợi lại tại bất kỳ thời điểm nào….”
Sau khi suy tư trong khi vuốt cằm, tôi đã đổi tên tệp [.Không tiêu đề].
[30 / 100]
■ Nhật ký
■ Ký ức
└Perion
Bây giờ trông nó có vẻ thú vị hơn một chút.