Mỗi sinh vật huyền diệu trên lục địa đều sỡ hữu một sắc màu độc nhất
Điều này ám chỉ đến tài năng về ma thuật, 「Spectrum」
Đó là lí do vì sao, ngay cả khi sử dụng cùng một lượng mana, một số cá nhân có thể điều khiển một con Golem mang kích thước của một căn nhà, một số có thể kiến tạo nên sự sống, trong khi một số khác hầu như không thể tạo được lợi ích tốt hơn một đống rác….
Spectrum là một yếu tố quan trọng trong việc đánh giá ma thuật, vì vậy những kẻ sở hữu Spectrum vô dụng thật đáng thương hại.
Giống như tôi, người đang nằm sõng soài trong nhà máy bỏ hoang này.
“Ah, Spectrum của mình thật sự là Notepad, phải không ?”
■ │
Một màn hình trống màu trắng xuất hiện trong võng mạc của tôi.Trang trống này,chỉ hiển thị cho mỗi mình tôi,ghi lại và lưu giữ những câu từ tôi nghĩ đến.Sau khi được lưu, nội dung có thể được nhớ lại ở mọi lúc,mọi nơi.
Vậy thứ này là 「Notepad]
Spectrum của tôi
Chết tiệt
“Chẳng có việc quái gì khác mình có thể dùng nó vào hết cho nên mình đã viết nhật ký ? Cái Notepad chết dẫm này.Nó vẫn chẳng có tác dụng gì cả ngay cả khi bản thân mình sắp chết.”
Nhờ thứ này, tôi đang chết dần.Chính xác hơn, tôi đang trên bờ vực của cái chết nhưng tất cả đều như nhau vậy thôi.
Tôi không thể cảm nhận được một chút gì từ cổ trở xuống.Bụng bị rạch toác và máu thì đang tuôn ra, nhưng không hề đau đớn.Điều này có nghĩa là xương sống cổ tôi đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Có phải là điều tốt không khi nó không đau ?
-Con bọ đáng thương
Một giọng nói trầm khàn như xé toạc cuốn họng vang vọng trong nhà máy trống rỗng
Nghe giống như tiếng của một con sói nếu nó có thể nói chuyện, và thật sự hình dáng của nó là một người sói, một cơ thể người với tứ chi biến đổi giống một con thú.
Spectrum của tên khốn đó, [Beastification], hay thứ gì đó tương tự vậy.
“Mày đang dành được quá nhiều sự quan tâm với tư cách là một thứ sâu bọ đấy”
Tuy nhiên, của tôi là [Notepad]
Tôi có thể ghi chú ở mọi lúc,mọi nơi. Kể cả khi đang trên bờ vực của cái chết, tôi vẫn có thể ghi lại đủ mọi lời nguyền rủa tên khốn này, đúng không ?
Thật là một điều đáng tự hào.
Tôi hỏi con sói.
“Có phải trưởng gia tộc đã chỉ thị điều này không ?”
-Ha.Mày có thật sự nghĩ trưởng tộc quan tâm đến mày không? Thứ sâu bọ như mày ?
“Một chút, tao đoán vậy. Tao hiểu rõ ‘Thiên Bình’ vì tao cũng đến từ đó.”
Thiên Bình. Gia tộc danh giá đứng đầu lục địa và trưởng tộc hiện tại.
Cá nhân sở hữu sức mạnh san phẳng dãy núi Gert chỉ bằng một lời nói là kẻ thù của tôi.
-…Shion Ascal.Mày đánh giá bản thân quá cao rồi. Mày thì biết quái gì về họ.
Đó là mối hận thù cá nhân của tôi
Họ khiến tôi thành trẻ mồ côi.Họ đã bóp méo cuộc đời tôi quá nhiều.
“Ý mày là gì khi nói tao không biết? Kẻ duy nhất biết Thiên Bình rõ như tao là đứa khuyết tật đó đúng không ?
Nghe những lời đó, con sói đứng thẳng dậy. Lông mọc tỏa khắp mặt.Miệng dài ra và đôi đồng tử chuyển vàng.
Một người sói hoàn chỉnh.
-Đừng tự huyễn nữa.Mày chưa bao giờ là kẻ thù của Thiên Bình. Thậm chí còn không có chút đe dọa.
“Ờ,thì, cứ cho điều đó là đúng đi. Dù sao thì tao cũng là một bệnh nhân mà”
Lúc chín tuổi, tôi bị u não, làm sao đó vượt qua được,lúc mười ba tuổi, bệnh bạch cầu, sống sót một cách kỳ diệu, và ở tuổi mười tám, tôi thậm chí còn bị ung thư lõi ma thuật….Cuộc đời tôi thật sự phi thường.
“À đúng rồi, mày đã bao giờ nhìn thấy trưởng tộc chưa “
____
Lặng thinh
Chắc hẳn là chưa rồi
“Chưa bao giờ? Mày phục vụ họ đã được bảy năm và chưa từng gặp cô ấy?”
-Câm mồm vào
“Chà, cô ấy là một quý tộc có số lần xuất hiện trước công chúng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chỉ có ba lần tao được nhìn thấy cô ấy.”
-…Ba lần?
“Đúng vậy.Một lần khi tao tốt nghiệp tiểu học.Lần khác là khi cô ấy được bầu làm đại biểu. Còn lại là ngày mà lần đầu tiên cô ấy tham dự hội nghị.”
-Trưởng tộc trông như thế nào ?
Con sói thè lưỡi lên xuống. Đôi mắt hơi mở to và vẫy cái đuôi đung đưa.
Như một con cún đang nghĩ về chủ nhân của nó.
“Hmm…”
Tôi chợt thấy bản thân lạc vào hồi tưởng.
Những ngày tôi gặp trưởng tộc. Những đoạn kí ức gặp mặt người đứng đầu gia tộc mà tôi khinh bỉ dữ dội.
“Chà”
Cảm giác thật thất bại khi nuôi dưỡng những cảm xúc như vậy kể cả khi đang trên bờ vực của cái chết, nhưng tôi đành phải thừa nhận nó.
“Tao không thể diễn tả nó thành lời được”
Cô ấy sở hữu thứ gì đó vượt xa cả vẻ đẹp… môt hào quang huyền bí như thể cô ấy đang nắm giữ các giá trị thiêng liêng.
“Cô ấy hệt như một nữ thần. Vậy nên tao hiểu tại sao đám chúng mày lại trung thành một cách điên cuồng như vậy”
-…Cuộc đời mày phải thật viên mãn lắm nhỉ
“Đừng phun mấy câu vô nghĩa nữa”
Mắt tôi mở to khi nghe những lời ngớ ngẩn của tên sói.
Viên mãn, cụ nó.Dĩ nhiên, nó không viên mãn chút nào
Sống làm thứ mang mầm bệnh chứ không phải con người, dành cả cuộc đời để đấu tranh với bệnh tật và khó khăn, làm cách nào mà tôi có thể thỏa mãn với cuộc đời cứ dần phai nhòa đi như vậy.
Nếu thật sự có Thần, tôi sẽ nguyền rủa hắn tới khi nào chết thì thôi.
Tên sói khịt mũi
-Sau cùng thì, mày đã đảm nhận một nhiệm vụ bất khả thi. Một con bọ như mày chỉ đã quấy rầy quả núi.
“…”
Tên đó nói có vẻ đúng.
Những nỗ lưc của tôi, những cố gắng nhằm khai thác sự suy đồi của Thiên Bình và phơi bày những tội ác của chúng ra ánh sáng.
Chúng chẳng khác gì những âm thanh lảm nhảm phát ra từ kẻ say rượu.
Công chúng nhanh chóng quên đi những giọng nói đẫm máu của những người bị Thiên Bình giết hại, họ thậm chí còn không cố gắng nhớ lại, và đồng đội thì quay lưng lại với tôi.
Ngay từ đầu tôi đã biết đây là cuộc chiến mà tôi không thể thắng.
“Sau cùng, tao cũng giành được thứ gì đó hữu ích”
-Mày vẫn chưa nhận thức được sao. Tao đã nói là mày đừng tự huyễn nữa. Cái chết của mày là ý muốn của trưởng tộc. Trưởng tộc chỉ xem mày như một hạt bụi-
“Phải, phải”
Tôi ngửa đầu ra sau.Dựa đầu vào bức tường bê tông lạnh lẽo.
Một ngọn gió trống rỗng thổi qua cửa sổ vỡ của nhà máy.
Tôi liền cười toe toét hé hàm răng mình.
“Mày nhìn thấy thứ này không”
-…
Viên pha lê trắng mắc ở răng cửa của tôi. Tên sói nheo mắt lại khi nhìn vào nó.
Đây là nguyên mẫu của hợp chất ma thuật mới do Thiên Bình phát triển-‘Perion’
Nguồn gốc và cốt lõi của chất tăng cường mana trong cơ thể hàng đầu sẽ sớm được sản xuất hàng loạt.
-Bây giờ mày định làm gì với nó ?
“Khen tao chút đi. Tao phải trải qua rất nhiều gian nan mới cướp được nó đấy”
Thật ra, lí do tôi chết ở đây chính là vì thứ này.
Nếu tôi không cướp nó, tôi có thể sống được thêm một tháng nữa
Vậy đây là cuộc đời đáng lẽ sẽ kéo dài tối đa là một tháng.
Khối ung thư trong cơ thể đã hủy hoại tôi.
“Ồ,cái hợp chất ma thuật Perion có cả tác dụng tăng cường cốt lõi cơ thể ? Nó có hữu ích trong việc khám phá ngục tối không ? Đám bọn mày điên cuồng quảng bá nó nhưng chúng mày đã phải giết bao nhiêu người để đạt được thành phẩm ? Chúng mày còn dùng người vô gia cư và trẻ mồ côi cho các cuộc thí nghiệm lâm sàng, lũ khốn nạn”
Ah!
Tôi cắn cục Perion
Nhai!Nhai!
Tôi nhai nó một cách khoe mẽ rồi nuốt xuống.
Không có cảm giác của thứ gì đó dâng trào, mặc dù nó được coi là chất tăng cường. Dù đây là một liều lượng chết người, cơ thể tôi thấy hơi nóng và tầm nhìn thì quay cuồng.
Chà, có lẽ là hệ thần kinh tôi đã bị tổn thương hết.
Tôi nhổ vào hắn
“Phụt! Đám khốn nạn, đây là khoản lỗ 1 tỷ Ren của Thiên Bình”
—…Bọn tao có các nguyên mẫu Perion ở mỗi chi nhánh trên lục địa. Điều đó có nghĩa là bọn tao đã tạo ra thêm mười nguyên mẫu giống như vậy.
“…”
—Bọn tao không giống mày.
Tôi lườm vô định vào tên sói. Nó cũng nhìn lại tôi.
Một tiếng thở dài dâng trào từ bên trong.
“Ah~ Mẹ kiếp. Lũ khốn nạn bọn mày là tệ nhất.”
Đến uối cùng, tôi chẳng thể làm gì được.
Tôi thậm chí còn không thể làm xước chúng, chứ đừng nói đến việc trả thù. Giống như tên sói khốn nạn này đã nói, tôi chỉ là một con bọ một chút phiền phức và khó chịu.
Đó chính là tôi.
—…
“Mày đang nhìn cái gì vậy? Giết tao đi. Lưỡi tao đang xoắn tít lại rồi.”
Cạo— Hắn ta giơ móng vuốt lên. Ánh trăng thấm đẫm vào đường nét sắc nhọn.
“Ê. Đồ khốn nạn. Nếu mày gặp Trưởng tộc, hãy nói với cô ta điều này hộ tao.”
Tôi mỉm cười lặng lẽ.
“Tôi hy vọng… cô sống khỏe trong cái thế giới như đống cứt này.”
Móng tay hắn ta lóe lên dưới mắt tôi.
Nó đâm thủng cổ họng tôi.
Thằng khốn nạn này.