Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã là thứ Ba.
Trận đấu diễn ra vào thứ Hai nên tôi đã bất tỉnh suốt cả ngày.
"……Nó có vui không?"
Nơi này là bệnh xá bên trong trại trẻ mồ côi. Tôi, người đang nằm viện, hỏi những đứa trẻ với âm thanh "bíp-bíp" ở giường đối diện.
“Uh-huh…”
“… Ugh!”
Berry và Bell. Hai đứa đầu sát bên đầu đang chơi trò chơi trên điện thoại thông minh.
Chúng đã như vậy kể từ lúc tôi thức dậy.
Có vẻ như chúng đã tự mình khám phá chiếc điện thoại thông minh khi nó đang vô chủ, từ YouTV đến trò chơi di động.
—Trò chơi kết thúc.
"KHÔNG!"
“Ugh.”
“Berry chết rồi……”
Tôi mỉm cười. Rồi Berry và Bell nhìn tôi. Đôi mắt ngây thơ của chúng khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Tôi gãi gáy và nói:
"Anh xin lỗi."
Tôi đã có một trận đấu hay, nhưng tôi đã thua.
Thành thật mà nói, tôi không thể làm gì được. Ai mà ngờ được một con quái vật như vậy sẽ đến.
“Nhưng dù vậy. Lời hứa vốn là để phá vỡ. Lời nói dối vốn là để nói ra. Đây là cách thế giới này vận hành-”
“Shion thực sự rất tuyệt.”
"Ngầu lắm."
Berry và Bell nhe răng cười. Nụ cười của họ gửi đến tôi tôi không hề chứa vẻ buồn bã hay thất vọng.
Nhờ đó mà tôi đã sững lại một lúc.
"Kiểu như, kẻ xấu lao vào, bang! bang!"
Berry vung tay với vẻ biểu hiện khuôn mặt phong phú không cần thiết.
"Ngay lập tức!"
Bell liền tham gia.
“….Hmm.”
Tôi cảm thấy ngượng ngùng không lý do. Tôi nhún vai và luồn những ngón tay vào tóc.
“Nhưng anh đã không thể giữ lời hứa của mình.”
Tôi chỉ vào chiếc điện thoại thông minh trên tay Bell và Berry.
"Anh sẽ tặng nó cho các em."
Hai đứa trẻ mở to mắt ngay lập tức. Có thứ gì đó bùng lên. Tóc chúng dựng đứng như thể chúng đã trở thành tĩnh điện trong cơ thể người vậy.
“Ồ, woah-”
“……”
Má Bell phình lên vì háo hức, nhưng Berry cắn môi.
"Không."
Sau đó em ấy bình tĩnh lắc đầu. Em ấy đẩy chiếc điện thoại thông minh lại cho tôi.
"Không sao đâu."
"……Tại sao?"
“Chúng ta sẽ mất nó khi rời khỏi nhà.”
Đó là một lý do rất thực tế. Quá sức tưởng tượng của một đứa trẻ bình thường.
Ở độ tuổi mà việc chỉ lấp đầy những gì mình muốn mà không lo sợ chúng bị mất đi, là không đủ.
“……”
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Berry cười ngượng ngùng.
“Berry thì ổn. Nó không còn vui nữa rồi-”
“Em. Em đang nghĩ sai rồi.”
Tôi dùng ngón tay đẩy trán em ấy. Tôi dúi điện thoại thông minh vào lòng bàn tay em ấy.
“Vấn đề không phải là em không nhận vì em sẽ bị mất nó, mà là về việc em phải trở nên mạnh mẽ hơn để nó không bị lấy đi. Tại sao lại bỏ cuộc khi mà chưa cố gắng vậy.”
"……Huh?"
Đột nhiên, mắt Berry hơi mờ dần. Em ấy lặng lẽ nhìn tôi. Tôi nói như thể muốn giữ chặt lấy ánh mắt của em ấy.
“Ráng giữ nó thật chặt, nhé.”
Sau đó sức mạnh đươc truyền vào những ngón tay nhỏ của Berry.
Chiếc điện thoại thông minh, thứ quá lớn để cô bé có thể cầm bằng cả hai tay, được bọc gọn trong những ngón tay mũm mĩm của cô bé.
“Kể cả bây giờ em có yếu đuối, em vẫn có thể trở nên mạnh mẽ hơn để nó không bị cướp mất.”
“……”
Berry cắn môi không nói lời nào. Em ấy dường như đang cố kìm nước mắt, nhưng má em ấy lại phồng lên như ổ bánh mì. Đôi mắt em ấy trở nên ngấn nước, và biểu cảm trở nên méo xẹo.
Em ấy sắp khóc đến nơi.
“Nếu hiểu rồi thì cầm lấy đi, anh còn có việc phải làm.”
Ngay khi Berry gật đầu, cô ấy chạy ra ngoài. Bell cũng đi theo chị gái mình mà không hiểu tại sao.
Nhìn họ, tôi thở dài.
“……Mình bỗng nhiên yêu mến chúng mà không vì lý do gì cả.”
Vô nghĩa.
Nhưng thôi, dù sao thì chúng ta cũng sẽ sớm chia tay nhau thôi.
Tôi ngã phịch xuống giường.
“A…… chết tiệt, đau quá.”
Tình trạng sức khỏe của tôi tệ hơn tôi nghĩ. Tác dụng phụ của Perion đúng như dự đoán, không,nó nghiêm trọng hơn.
“Mình không nên sử dụng nó trừ khi nào cần thiết.”
Tôi gần như bản năng cảm nhận được điều đó.
Nếu tôi sử dụng nó nhiều hơn hai lần một tuần, tôi chắc chắn sẽ chết……
Tôi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
* * *
Ngày hôm sau.
Khi tôi thức dậy muộn và đi ra hành lang, khu ký túc xá của khu thanh thiếu niên trong trại trẻ mồ côi đã biến thành một nơi tổ chức tiệc tùng.
"……Đây là gì?"
Tôi đứng ngây người và nhìn xung quanh.
Một bữa tiệc đóng cửa? Giống như khi một cửa hàng bị phá sản và tất cả các mặt hàng còn lại được bán với giá rẻ mạt.
Nhưng người giám sát và Dent, thậm chí cả những chàng trai trong nhóm thanh thiếu niên, đều có vẻ kỳ lạ. Mỗi người đều nở một nụ cười trên môi.
“Này, Shion!”
Sau đó Telrun gọi tôi. Mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn tôi.
Tôi hỏi cậu ấy.
“Bữa tiệc này là gì vậy?”
Telrun cười toe toét và nói.
“Bọn tôi đang ăn mừng vì chúng ta sẽ chuyển trại trẻ mồ côi về vùng nông thôn.”
"……Vùng nông thôn?"
Mắt tôi hơi mở to.
“Đúng vậy. Không phải là bị đóng cửa hoàn toàn đâu.”
“……”
Chuyển về vùng nông thôn.
Đó là một câu chuyện không hề tồn tại trong tương lai.
Không chỉ bị đóng cửa hoàn toàn mà trẻ mồ côi ở đây còn bị phân tán khắp lục địa.
“Nhưng có vẻ như quy mô sẽ nhỏ hơn nhiều. Có lẽ chỉ có trẻ em từ 9 hoặc 10 tuổi mới sẽ đi…… Chúng ta sẽ tự chủ như hiện tại.”
Telrun mỉm cười nhẹ. Những chàng trai vô danh trong nhóm thanh thiếu niên cũng từng người một tiến lại gần tôi.
Họ ngượng ngùng bắt đầu cuộc trò chuyện và trao nhau những cái nhìn lúng túng. Những hành động vô nghĩa của họ chứa đựng lòng biết ơn. Có thiện chí. Cũng có hối tiếc.
“Tất cả là nhờ có cậu đấy.”
Telrun, người nói câu đó, dường như hồi tưởng lại một lúc rồi nhìn tôi.
"Cậu thật tuyệt vời. Cậu rất nhanh, phải không? Thành thật mà nói cậu gần như đã thắng, phải không? Đối thủ của cậu quá-"
“Việc này được quyết định khi nào?”
Tôi ngắt lời Telrun. Sau đó, Dent, người đã đến gần mà không ai để ý, trả lời thay.
“Sáng nay trụ sở Thiên Bình đã quyết định rồi. Bọn tôi được biết vào buổi sáng. Bọn trẻ sẽ đi chuyến xe buýt đến vào giờ ăn trưa, và chúng ta sẽ ở lại đây cho đến khi nó bị phá hủy.”
“……Nhưng tại sao lại là nhờ tôi?”
Tôi bối rối. Thành thật mà nói, tôi đã chết lặng.
Tại sao sự tiến triển đột ngột này lại là do tôi?
“Người con út…… Quý cô Zia đã đề cập đến cậu. Cô ấy nói rằng bị ấn tượng với tinh thần chiến đấu của cậu.”
Zia, tôi á?
Miệng tôi há hốc vì ngạc nhiên. Dent cười và vỗ vai tôi.
“Bất ngờ phải không? Ờ, tôi đã nói rồi. Nếu cậu làm việc chăm chỉ, cậu sẽ được đền đáp. Nhưng hành lý của cậu đâu? Chúng ta phải đi ngay bây giờ.”
"……Huh?"
“Tôi nói là hành lý của cậu.”
“À. Tôi không có thứ gì như thế cả.”
Tôi lắc đầu.
Thực sự tôi không cần mang theo thứ gì cả.
……Không, chờ đã
Có một thứ.
Thanh kiếm Ascal được truyền lại từ thế hệ ông nội tôi.
Chà, tôi có thể lấy lại nó ở ký túc xá sau.
Dent nói.
“Được rồi. Xe buýt chở bọn trẻ sắp tới rồi. Chúng ta đến sân chơi thôi.”
* * *
Sân chơi của trại trẻ mồ côi.
Người con trai cả, Derek, thực sự rất nhanh nhẹn. Các kiến trúc sư và kỹ thuật viên đã tập hợp lại, thảo luận về phương pháp phá dỡ.
Tôi ngồi trên khán đài cùng với Telrun và theo dõi họ.
“Những đứa trẻ đang ra ngoài.”
Những đứa trẻ nhỏ bắt đầu xếp hàng và đi ra khỏi ký túc xá dành cho trẻ sơ sinh.
Đội mũ vàng trên đầu, đeo túi vàng sau lưng, mỗi đứa nắm chặt tay nhau, đầu gật gù lên xuống trông giống như những chú chim cánh cụt nhỏ vậy.
Sân chơi mà chúng bước vào giờ đây tràn ngập tiếng cười. Giọng nói trẻ trung, độc đáo của chúng thật nhộn nhạo. Giống như chúng đang đi du ngoạn vậy.
-Ah!
Trong số khoảng 200 đứa trẻ đó, có hai đứa đặc biệt muốn tìm tôi.
Bell và Berry.
Chúng cùng chạy về phía tôi.
“Shion~ Chúng ta không chia xa. Chúng ta chỉ chuyển đến một ngôi nhà khác thôi.”
“Yeah yeah.”
Berry và Bell nhanh chóng tiến lại gần, mỉm cười khoe những chiếc răng. Tôi nhìn vào cổ Berry. Một chiếc khăn tay dễ thương có gắn điện thoại thông minh đang treo ở đó.
Chúng làm một cái vòng và gắn nó vào điện thoại thông minh, sau đó luồng một chiếc khăn tay qua đó để làm thành một chiếc vòng cổ.
"Anh hiểu rồi."
Berry cười ngượng ngùng.
“Bây giờ anh định làm gì thế, Shion?”
“Chưa biết nữa. Anh sẽ làm gì đó.”
“Ồ…… làm gì đó…….”
"Ồ……"
Trong khi Berry và Bell đang ngưỡng mộ, ba chiếc xe buýt lớn đi vào từ lối vào trại trẻ mồ côi.
“Xe buýt đến rồi. Đi đi. Không còn thời gian nữa đâu.”
"Vâng thưa ngài!"
Như thể chúng đã xem một bộ phim hoạt hình nào đó ngày hôm qua, Berry và Bell đã làm một kiểu chào kỳ lạ. Sau đó, chúng lại thắt chặt chiếc khăn tay.
“Nhớ gọi cho chúng em.”
Vừa cười vừa chạm vào chiếc điện thoại thông minh giờ đã là của mình, bọn trẻ bước một bước – hai bước – và bắt đầu di chuyển ra xa bằng những bước nhỏ.
Tôi lặng lẽ nhìn họ.
“Bọn chúng thật sự rời đi rồi nhỉ.”
Đúng lúc đó, Telrun tiến lại gần tôi.
“Này, Shion. Đây có phải là số điện thoại cậu đúng chứ?”
Cậu ấy hỏi và đưa cho tôi một tờ giấy có ghi vội số điện thoại trên đó.
"Phải."
“Thật nhẹ nhõm. Ít nhất chúng ta có thể giữ liên lạc với họ.”
Có vẻ như Telrun muốn duy trì mối liên hệ của mình với nơi này.
“Cậu có định làm như vậy không?”
“……”
Tôi suy nghĩ một lúc nhưng nhanh chóng lắc đầu.
“Tôi bận lắm. Tôi phải đi học đại học. Tôi không có thời gian cho những việc như giữ liên lạc.”
“……Cái gì? Wow~ Thật sao? Cậu đúng là đồ vô tâm.”
Telrun bĩu môi rồi quay đi.
—Được rồi~ mọi người, ngồi xuống~ Nhớ thắt dây an toàn ngay khi vào xe nhé~
Đúng lúc đó, Berry và Bell ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt. Họ quay lại trên ghế và vẫy tay với tôi qua cửa sổ. Họ mấp máy đôi môi nhỏ của mình hết mức có thể, nói chuyện huyên thuyên.
"Tạm biệt."
Tôi vẫy tay chào chúng. Berry và Bell cười sảng khoái.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe buýt chở đầy trẻ em đã đóng cửa.
Tiếng ồn ào và tiếng cười vang vọng khắp sân chơi đã biến mất.
Trong sự im lặng bao trùm, chiếc xe buýt khởi động động cơ.
Vroom——
May mắn thay, bọn trẻ sẽ không phải chứng kiến "ngôi nhà của chúng ta” bị dỡ bỏ.
Chúng tôi có thể tránh phải nói lời tạm biệt.
Và vì thế, có lẽ sẽ ổn nếu chúng rời đi đến một nơi xa xôi.
Bởi vì trái tim trẻ thơ của trẻ em có thể tìm thấy hy vọng và tiếng cười bất cứ lúc nào.
"……Thật thú vị."
Một câu chuyện rất khác so với những gì tôi từng biết.
Thời điểm này, Thiên Bình vẫn còn giữ lại được một chút nhân tính.
Sự thay đổi này có phải do tôi gây ra không?
“Shion Ascal.”
Khi xe buýt bắt đầu di chuyển chậm rãi, Dent gọi tôi. Cậu ta đã rơi nước mắt khi dõi mắt theo chiếc xe buýt.
“Cậu có thể trở nên tốt hơn cha của cậu.”
Giọng nói run rẩy của cậu ta truyền tải tình cảm có phần nào an ủi.
Không 'giống như' cha tôi, mà là tốt hơn.