============================================
The Demon King's Daughter: Chương 49
============================================
======================================
Chương 49: Udon, là gì vậy?
======================================
「... Nơi này là, đâu vậy?」
「Làm sao em biết? Tự nhiên Iris-oneechan lại bỏ chạy và giờ thì chúng ta bị lạc rồi đó」
「Puuni!」
「Cái này... chị xin lỗi…」
Bị chính em gái mình và một con slime lên lớp, tự bản thân Iris cảm thấy mình thật thảm hại.
Tuy nhiên, dù có chán nản tới đâu thì chuyện này cũng không thể tự nó giải quyết được, thế nên họ phải cố gắng nắm bắt tình hình hiện tại.
Trước hết thì, hiện giờ họ đang ở trong một khu rừng.
Xung quanh họ toàn là cây lá rộng và cỏ.
Do cô chạy chưa được lâu lắm nên hẳn là chỗ này khá gần làng.
Tuy nhiên, vì cô đã chạy theo một hướng ngẫu nhiên nào đó, thành thử giờ cô không biết làm thế nào để quay lại.
「Ừ thì, chúng ta có thể bay, vì vậy nên mọi thứ sẽ ổn thôi」
「Wai, thật tiện quá」
Từ trên ngọn cây thì cô vẫn có thể nhìn thấy người tuyết.
Nói cách khác, họ vẫn chưa bị lạc hoàn toàn.
Ngay khi vừa cảm thấy nhẹ nhõm, cô nghe thấy một âm thanh từ mấy bụi cây gần đó.
Chỉ là vài con thú nhỏ nhắn nào đó thôi... cô nghĩ vậy và quay lại.
Tuy nhiên, thứ xuất hiện chả phải là một con sóc, rắn hay chuột gì hết, đó là một cô gái loài người.
「Waaaaa! Con ngườiiiiiiiiiii!」
Iris chuẩn bị chạy trốn theo phản xạ. Tuy nhiên, Punigami đã di chuyển và chặn lối thoát của cô. Nhờ vậy, Iris bình tĩnh lại và quay sang trốn đằng sau Eclipse.
「...Tại sao chị lại trốn?」
Cô gái nhìn Iris ngạc nhiên.
Cô bé khá nhỏ. Tầm khoảng sáu tuổi.
Tuy nhiên, cô bé lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường.
Ít nhất thì, cô bé bình tĩnh hơn nhiều so với Iris đang trốn đằng sau em gái mình.
Sau khi phân tích tình huống, Iris cảm thấy buồn về chính bản thân mình. Nhưng ngay cả vậy, cô vẫn không ngừng trốn đằng sau Eclipse.
「Iris-oneechan luôn như vậy với người lạ đó」
「Mmm... thật kì lạ」
「Mình cũng nghĩ vậy. Thật là một người kì lạ」
Eclipse vừa nói điều gì đó khá là khủng khiếp.
Những lời nói của cô em gái nhỏ đâm thẳng vào trong tim Iris.
Cô không thể chịu đựng việc bị sỉ nhục lần nữa nên cô lấy hết can đảm và bước lên.
Dù chân cô vẫn còn run rẩy nhưng bằng một cách nào đó cô vẫn đang đứng.
「Puni」
「Chị làm tốt lắm」 Punigami khen ngợi.
「Fu, fufufu...từng này chẳng là gì cả! V-Vậy tại sao em lại ở một mình trong khu rừng này…!?」
Iris hỏi cô bé trong khi tự khen ngợi bản thân về khả năng trò chuyện của mình.
「Chị cũng không thấy nó sao? Có hai con rồng đến đây từ trên trời… Em đã cố chạy trốn cùng bố mẹ, nhưng chúng em đã bị tách ra... Em nghĩ em không nên đi lang thang bất cẩn như vậy, vậy nên em đã đợi ở đây từ lúc đó đến giờ」
Cô bé bình tĩnh trả lời.
Tuy còn hơi nhỏ nhưng cô bé lại trưởng thành hơn tuổi của mình nhiều.
Dù vậy, việc cô bé ấy ở đây hoàn toàn là lỗi của họ...
Phải xin lỗi cô bé thôi.
「Xin lỗi…」
「Puni」
Punigami xin lỗi cùng với cô.
Thật là một con slime tốt bụng.
Không may là, chỉ mình Iris mới có thể hiểu em ấy nói gì.
「Tại sao chị lại xin lỗi?」
「Iya, cái này, ý chị là…」
Iris không giỏi giao tiếp và không biết phải diễn tả nó thành lời như thế nào.
Thay vào đó, Punigami cứ 「Punipuni」 giải thích nhưng lại chẳng ai hiểu.
「Bạn biết đấy, hai con rồng đó. Tên họ là Jessica và Marion, và họ sống cùng làng với bọn mình. Bọn mình đã bay trên lưng họ. Bởi vậy bọn mình mới xin lỗi」
Vậy nên Eclipse là người giải thích.
Eclipse dùng ngôn ngữ của con người và diễn đạt lại một cách dễ hiểu.
Nhưng liệu cô bé kia có tin hay không là chuyện khác.
「Cưỡi trên lưng rồng? Con người không thể nào làm điều đó được」
Thật vậy, đó là một thứ mà con người gần như không thể.
Trên thực tế, Sheryl không thể tự mình leo lên lưng rồng.
Tuy nhiên, chỉ mình Sheryl là con người và những người còn lại là những thứ như vũ khí hủy diệt hàng loạt, các Thần Bảo hộ hoặc slime.
Để cho cô bé thấy hẳn sẽ nhanh hơn thay vì thuyết phục cô bé một cách vô ích.
「Những con rồng ấy ở gần làng, vì vậy chúng tớ sẽ cho bạn thấy. Bố mẹ bạn có thể đã trở lại làng rồi nên hãy đi cùng nhau. Nếu họ ở đó, tớ sẽ tìm kiếm cùng với bạn.」
「Un... được rồi. Em có hơi lo lắng về việc đi theo người lạ, nhưng vì hai người trông có vẻ vô hại nên em tin hai người」
Cô bé nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Bị coi là vô hại, Iris và Eclipse để cho cô bé cưỡi Punigami đi về phía trước.
「Ah, chúng ta phải xác nhận người tuyết ở đâu đã」
「Puni」
「Eh, em nhớ hướng mà chúng ta đã đi sao? Vậy thì em dẫn đường đi」
「Puni!」
Punigami tự tin tiến lên phía trước.
Sau năm phút đi bộ, họ đã đến được chỗ người tuyết.
Dù lúc nãy cô chỉ chạy một cách ngẫu nhiên, nhưng cô không thực sự chạy đi quá xa.
「Waa, tuyệt quá! Trắng! To nữa! Đây là cái gì vậy!?」
Dù là một cô bé điềm tĩnh nhưng cô bé lại ngay lập tức nhảy ra khỏi Punigami với đôi mắt lấp lánh khi nhìn thấy người tuyết.
Cô lờ đi Marion và Sheryl đang chết lặng khi cô chạm vào người tuyết.
「Lạnh quá! Chuyện gì đang xảy ra? Nó được làm từ cái gì vậy?」
Rõ ràng, đó là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy tuyết.
Khu vực này rất nóng ngay cả trong mùa đông, đó là điều đã dự tính trước.
「Fufu. Đây là một người tuyết làm từ tuyết đó」
Jessica yêu-trẻ-con giải thích với một nụ cười.
「Tuyết! Cháu đã từng nghe nói về nó! Nhưng đây là lần đầu tiên cháu được nhìn thấy nó đấy! Nó đang làm gì ở đây vậy!?」
「Chúng ta đã mang nó đến đây đó」
「Làm thế nào được? Nó lớn như vậy, làm thế nào được?」
Cô bé lớn tiếng hỏi.
Thật là một đứa trẻ tò mò.
「Thật ra thì, ta, là rồng đó」
「Eh, nói dối」
「Đây là sự thật, xem này, Henshin!」
Jessica biến thành rồng và gầm lên trời.
「Thấy không? Một con rồng thực sự đó」
「T-Tuyệt quá! Một con rồng thực sự kìa! Bà sẽ không “thịt” tôi, phải không!?」
「Ta sẽ không làm vậy. Những con rồng mà ta biết đều không ăn thịt người」
「Vậy à! Cháu không biết chuyện đó đấy!」
Cô bé nói trong sự phấn khích.
「À nhân tiện, chị gái tóc đỏ đằng kia là con gái ta đó」
「Eeeh, thực vậy ha. Chị ấy có sừng trên đầu! Và một cái đuôi nữa!」
Nói xong, cô bé vòng ra sau Marion và lật váy lên để xem cái đuôi.
「Đ-Đợi đã! Em đi hơi xa rồi đấy!」
Marion trốn sau chân trước của mẹ cô trong khi cô giữ váy của mình xuống.
「Là lỗi của cô khi vung vẩy cái đuôi đáng yêu này noja」
「Đúng vậy. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ đến việc nhìn trộm dưới váy của Marion-san. Nhưng lại làm thật như thế này... Dù không biết em là ai nhưng chị rất ấn tượng đó!」
Sheryl bật ngón tay cái lên với cô bé.
Nghĩ đến đây, Iris quên hỏi tên cô bé.
Có lẽ bây giờ là thời điểm tốt để giới thiệu nhau.
「Etto….tên chị là Iris. Đây là em gái chị, Eclipse. Đây là Punigami. Chị gái có khuôn mặt ngu người là Sheryl và người mà cứ nói “noja” là Muriel. Con rồng trước mặt em là Jessica và chị gái mà em định lật váy là Marion」
Cô giới thiệu ngắn gọn về nhóm của mình.
Cô nghĩ phần giới thiệu có hơi thô, nhưng cô bé có vẻ hiểu.
「Iris, Eclipse, Punigami, Sheryl, Muriel, Jessica, Marion... un, em nhớ rồi! Ah, em tên là Maruka!」
「Maruka. Vậy thì chúng ta đi đến làng để tìm cha mẹ em nhé?」
「Un. Nhưng họ đã quay lại chưa?」
Marika nghiêng đầu.
Ngay lúc đó.
Cô bé nghe thấy nhiều giọng nói từ trong rừng.
Còn Iris thì trốn đằng sau Punigami và quan sát.
Khoảng chục người đi ra khỏi rừng.
Khoảnh khắc họ nhìn thấy Jessica họ lập tức chạy tán loạn.
Ngoại trừ một người đàn ông và một người phụ nữ.
「Maruka!」
「Maruka sắp bị rồng “thịt” kìa!」
Cả hai hét lên.
Ngay khi những con rồng đến, họ đã bỏ chạy để tìm đường sống, bị chia tách với con gái, và giờ đã tìm lại được, ngoại trừ việc là, có một con rồng ngay bên cạnh cô bé.
Đây rõ ràng là một tình huống khủng khiếp.
「Cha, mẹ. Con không sao cả. Con rồng này là…」
「Chết tiệt, ngon thì đến đây, con rồng kia!」
「Ah, Maruka! Đến đây, nhanh lên!」
Hai người họ không nghe thấy con gái của họ và liều lĩnh hét lên với khuôn mặt tái nhợt.
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó mà Maruka còn chẳng cố gắng trốn thoát, vậy nên họ đã đưa ra một kế hoạch khác.
「Kuh, Maruka chắc sợ quá nên không thể di chuyển rồi! Được rồi, anh sẽ cứu con bé! Tôi hi vọng mọi người có thể thu hút sự chú ý của mấy con rồng đó!」
「Được rồi! Cẩn thận, anh yêu!」
Được khích lệ bởi cặp vợ chồng can đảm, những người dân làng khác đứng dậy.
「Mọi người ơi, hãy cứu Maruka! Ném đá hay bất cứ thứ gì khác cũng được và thu hút sự chú ý của con rồng đi!」
「「「Oooo!」」」
Họ nhặt đá và cành cây xung quanh trước khi ném chúng vào Jessica.
Tất nhiên, mấy đòn tấn công cỡ đó chả thấm gì cả.
Ngay từ đầu thì, chỉ động năng không thôi là chưa đủ để giải quyết tình huống. Mà họ lại quá sợ hãi nên không dám đến gần hơn.
Những tảng đá ném từ xa đến mức chả chạm đến được Jessica nữa.
Thậm chí nó còn chả có chút hiệu quả nào ngay cả khi chống lại một con sói bình thường nữa.
Nhưng Jessica có thể đọc được tâm trạng của họ nên, bà quay lại và gầm lên với dân làng.
Tiếng gầm của bà có pha chút buồn cười trong đó, nhưng dân làng thực sự vui mừng khi thấy có hiệu quả.
Người cha lao về phía Maruka, bắt lấy cô và trở về với dân làng.
「Oi, Maruka! Con không sao chứ? Có vẻ như con vẫn ổn. Giờ thì chạy ngay đi! Nếu không, con rồng này sẽ ăn hết chúng ta!」
「Đúng rồi! Vẫn còn một con rồng ở đâu đó quanh đây... giờ không phải là lúc để lo lắng về nước nữa. Tại sao những con rồng lại đến đây !?」
「Đợi đã, đợi chút đã! Con rồng này là một con rồng tốt. Cô ấy sẽ không ăn bất kì ai đâu」
Khi ở trong vòng tay của cha, Maruka đã cố gắng hết sức để nói sự thật.
Tất nhiên là, hổng ai thèm nghe hết.
「Maruka, tội nghiệp con... con bé nghe phải ảo giác rồi…」
「Hãy tự trấn tĩnh đi, Maruka! Rồng không thể nói chuyện được!」
Mặc dù, thực sự là họ đã làm vậy.
「Ta sẽ không ăn các người đâu, các người không cần chạy đâu」
Jessica nói với dân làng đang chạy với giọng hờ hững.
Dân làng cứng người và từ từ quay lại.
「...Nó vừa nói hả?」
「Ảo giác chăng?」
「Mọi người có nghe thấy nó không?」
「Vậy đó là sự thật sao?」
Có vẻ như không nhiều người biết được rằng rồng có thể nói chuyện.
Không phải việc bị ăn mà chính việc bà ấy có thể nói được mới làm họ ngạc nhiên.
「Henshin!」
Jessica biến trở lại thành người giữa màn ánh sáng lóe lên.
Thấy con rồng bỗng chốc hóa thành người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt dân làng liền biến thành những dấu chấm.
Bản thân Iris cũng khá bất ngờ khi lần đầu tiên nhìn thấy điều đó. Thật hoài niệm.
「Ta-da. Danh tính thực sự của con rồng là một người phụ nữ xinh đẹp!」
「Sai rồi mẹ ơi! Đó chỉ là phép biến đổi thôi, cái kia mới chính là hình dạng thực sự!」
「Mồ, con lúc nào cũng chỉ chú ý đến những điều nhỏ nhặt thôi. Cả hai đều là ta. Dù sao thì, ta sẽ không ăn thịt mọi người, mọi người có thể thư giãn được rồi」
Nếu một con rồng nói rằng nó sẽ không ăn thịt người thì việc đó nghe khá là không thuyết phục. Nhưng khi người nói câu đó là một phụ nữ trẻ thì, mọi thứ lại đảo ngược.
「Thấy không? Ta có thể nói chuyện. Loài rồng không ăn thịt người. Mặc dù giờ tôi không phải là rồng nữa…」
「U-Umu... có vẻ là vậy... Tôi có đang mơ không?」
「Con rồng này thậm chí còn đẹp hơn tôi... thật bực mình quá đi...」
Vừa nói, bố mẹ Maruka vừa kéo má của nhau.
Nó đủ đau để khiến họ nhăn mặt.
Những người dân làng khác cũng sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để phân biệt thực tế với một giấc mơ.
「Có vẻ không phải là mơ」
「Con rồng biến thành một người đẹp…」
「Nhưng ngay từ đầu tại sao con rồng lại ở đây?」
「Mắt tôi cứ dán vào con rồng và tôi còn chẳng chú ý đến những người xung quanh nó…」
「Tất cả bọn họ đều là con gái」
「Có phải họ cũng là rồng không?」
「Còn vật thể màu trắng trắng đằng sau họ thì sao?」
「Tôi có nghe đồn về nó... Đó có thể là một người tuyết!」
「Ý là nó được làm bằng tuyết sao? Vậy tại sao tuyết…」
「Khi tuyết tan, nó biến thành nước, phải không? Miễn là chúng ta có thứ này... nước sẽ không còn là vấn đề nữa!」
「Mở tiệc udon thôi!」
Dân làng nhìn người tuyết và để trí tưởng tượng của họ bay xa.
Ấn tượng của họ về một con rồng có thể bị bẻ cong, nhưng họ đoán về người tuyết khá là nhanh.
Cơ mà...『udon』mà họ đã nhắc đến là cái gì?
Nghe một từ mới, đến lượt Iris nhìn chằm chằm kinh ngạc.